Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm - Chương 05

Tác giả: Lăng Nhược Dạ

Khinh Thường 

Hừ!
Anh tuấn nhiều tiền lại quyền cao chức trọng thì thế nào?
Nàng Mộ Cẩm Cẩm cũng sẽ không bởi vì lão công cổ đại của cái thân thể này tuy là một nam nhân có bộ dạng rất rất đáng khen mà liền buông tha cho kế hoạch làm hiệp nữ của mình.
Huống chi, thối hoàng đế kia vừa tự phụ vừa ngạo mạn bên cạnh còn có vô số mỹ nữ, từ khi còn nhỏ qua ti vi đã sớm mắt thấy tai nghe quá nhiều Tần phi cung nữ chịu nhiều ủy khuất ૮ɦếƭ ở trong hậu cung, cho nên vì cái mạng nhỏ này của mình phải suy nghĩ kĩ lại, nàng tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi vùng đất nhiều thị phi này thì tốt hơn.
Từ sau bữa tiệc lần trước, nàng không có cơ hội nhìn thấy cái tên kia nữa, thì ra là trong hậu cung này lại nhiều quy củ phức tạp như vậy, Hoàng thượng cao cao tại thượng không phải là người nào muốn gặp là gặp được.
Nhưng là trên có chính sách dưới có đối sách, người mà Mộ Cẩm Cẩm nàng muốn gặp không tin là không tìm thấy được!
Cẩm Cẩm nắm chặt thời cơ, đợi cỗ kiệu cách mình càng ngày càng gần, nàng đột nhiên nhảy vọt ra, hai tay hai chân dang ra đúng hình chữ đại* cản đường đi của kiệu.
Động tác này, làm cho mấy kiệu phu kinh sợ vội vàng dừng lại, tiểu thái giám đi bên cạnh cỗ kiệu cũng bị dọa cho sợ đến ngây người một lúc.
“Hoàng đế, có thể hay không xin ngươi mấy phút đồng hồ?”
Mộ Cẩm Cẩm đem đầu tóc của mình buộc thành một cái đuôi sam lớn, quần áo trường sam của tần phi trong cung bị hạn chế ít nhiều cũng bị nàng sửa đổi thành quần áo bó sát người, trang phục như vậy, khiến cho thái giám sợ đến mức nhịn không được vuốt vuốt hai mắt.
“Thật to gan…..Lớn mật ngông cuồng, ngươi lại dám cản kiệu của hoàng thượng, có ai không…”
Hắn vừa la lên, Tây Môn Liệt Phong ngồi ở trong kiệu liền vung tay vén rèm kiệu ra, khi hắn thấy được cô gái tuyệt sắc mặc trang phục kỳ dị trước mắt dĩ nhiên là Mộ Cẩm Cẩm, hai hàng lông mày trên khuôn mặt anh tuấn không khỏi khẽ lay động.
Nữ nhân này thật đúng là khác người, thời điểm mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn cũng đều mang lại cho hắn một cảm giác bất động với những người khác, nhìn nàng bộ dáng như muốn tìm một mình mình thách đấu, hắn quát tên thái giám đang kinh hoàng lui lại, chậm rãi bước xuống cỗ kiệu, tiểu thái giám cùng kiệu phu bị làm cho sợ đến ngã quỵ đầy đất.
Mộ Cẩm Cẩm không sợ ngước mắt nghênh đón nam tử mặc một bộ long bào màu vàng oai hùng phía trước, mặc dù tiểu tử này tuổi còn nhỏ nhưng là khí phách uy nghiêm trên người tỏa ra khiến cho người ta không thể khinh thường xem nhẹ.
“Thấy trẫm, vì sao không quỳ?” Tây Môn Liệt Phong hai tay chắp sau lưng, hắn nâng thân thể cao to đi về phía Mộ Cẩm Cẩm trước mặt,” Ngươi cũng là người có hiểu biết tại sao lại năm lần bẩy lượt tới chọc giận trẫm, nhìn ngươi ngay đến một điểm tốt cũng không có.”
“Ta cũng còn chưa tính toán ở trên người của ngươi có được những điểm gì tốt a.” Mộ Cẩm Cẩm không vì vẻ mặt uy nghiêm của hắn mà cảm thấy sợ hãi, nàng nện từng bước từng bước không có bộ dáng gì của một thục nữ tới trước mặt hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên để nhìn hắn.
“Hoàng đế, có thể bước ra phía kia nói chuyện không?” Nàng một tay níu lấy cánh tay của hắn kéo sang đi sang bên kia, tiểu thái giám cùng kiệu phu quỳ trên mặt đất bị tình cảnh như thế hù dọa cho gần ૮ɦếƭ.
“Hoàng thượng, nữ nhân này thật to gan…”
“Uy, ta đang cùng tướng công nhà ta nói chuyện, ngươi nhanh chóng tránh sang một bên cho ta!” Mộ Cẩm Cẩm tức giận trợn mắt nhìn khuôn mặt kinh hoàng thất thố của thái giám một cái.
“Ách…” Thái giám á khẩu không nói thêm được lời nào.
Tây Môn Liệt Phong nhìn tay nhỏ bé của nàng đang đặt trên ống tay áo của mình, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái lớn mật như thế này, cho dù nữ nhân này trực tiếp quên đi thân phân hoàng đế của hắn, ít nhất cũng nên hiểu được làm nữ nhân thì phải tuân thủ theo tam tòng tứ đức, nhưng đằng này thì….
“Hoàng thượng, theo một phương diện nào đó, ta là phi tử của ngươi đúng không?”
Đối mặt với câu hỏi đột nhiên này của nàn, Tây Môn Liệt Phong nhíu mày,” Nói tiếp.”
“Được rồi, ngươi cũng là một người sảng khoái, chúng ta liền người sáng mắt không nói vòng vo, ta hy vọng ngươi có thể bỏ ta!”
Khóe môi Khêu g** giương cao vài phần, Tây Môn Liệt Phong thú vị đánh giá sắc đẹp trước mặt có thể ăn được, nhưng trang phục lại khác loại với các nữ tử bình thường, “Ta phảng phất như nghe được một chủ đề có chút kỳ quái.” ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
“Kỳ quái cái gì nha, ta là nói thật lòng, bên cạnh ngươi có nhiều mỹ nữ lão bà muôn hình muôn vẻ, cho nên nếu có thiếu một người là ta cũng nhất định không sao đúng hay không, cho nên…” Mộ Cẩm Cẩm nghiêm trang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cùng chắp tay trước *** làm ra bộ dáng nhờ cậy,” Van cầu ngươi bỏ ta đi, có được hay không?”
Nữ nhân này đầu nhất định có vấn đề, các phi tần khác thì liều mạng muốn lấy lòng hắn để được yêu mến cưng chìu, còn nàng thì lại yêu cầu hắn bỏ nàng, nếu như nàng muốn dùng chiêu này để gây sự chú ý của hắn đối với nàng, như vậy thì nữ nhân này đã thành công.
“Thân là nữ nhân của trẫm, hoặc là vĩnh viễn ở trong cung tùy ý trẫm định đoạt, hoặc là muốn được ban cho cái ૮ɦếƭ, ngươi có thể tự lựa chọn vận mệnh cho mình.” Hừ! Xem ra nàng thật đúng là rất muốn cùng chơi trò hề diễn xiêc a.
“Ban cho cái ૮ɦếƭ?” Cẩm Cẩm thấp kêu một tiếng,” Có lầm hay không a, làm sao có thể bá đạo như vậy, mình không chiếm được thì sẽ phải hủy diệt, hoàng đế nếu là người như vậy thì quốc gia này còn mong đợi gì nữa, không phải sẽ loạn thành một đoàn hay sao?”
“Mộ Cẩm Cẩm, hy vọng ngươi tốt nhất nên làm rõ ràng chuyện mình muốn làm, không nên giương oai nữa, nếu không trẫm sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị trừng phạt, ngươi năm lần bẩy lượt khiêu chiến tới quyền uy của trẫm, nhẫn ngươi, là bởi vì nhìn ở ngươi dù sao cũng là nữ nhân.”
“Được rồi được rồi! Ta nghĩ giữa chúng ta có thể tồn tại một chút hiểu lầm, trên thực tế…. Mộ Cẩm Cẩm hiện tại không phải là Mộ Cẩm Cẩm trước kia.” Nàng cố gắng chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.” Ngươi mau nhìn kĩ khuôn mặt này xem, nhất định rất quen thuộc có đúng hay không, nhưng là linh hồn sau cái gương mặt này…. Lại không thuộc về chủ nhân khuôn mặt này.” Mắt thấy Tây Môn Liệt Phong nhíu mày, Mộ Cẩm Cẩm vỗ mạnh hai bàn tay vào nhau một cái,” Như vậy ta cùng ngươi nói chuyện một chút, hoàng đế đại nhân cưng ơi, ngươi thân là vua một nước, nhất định đã đọc qua rất nhiều kinh thư, kiến thức so với người khác cũng sâu rộng hơn, từ trước tới nay không biết ngươi có từng nghe qua chuyện về thời không thay đổi, hay linh hồn trao đổi ….”
“A?” Hắn cười lạnh một cái,” Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Nói chính xác là, Mộ Cẩm Cẩm trước mắt ngươi đây không phải là Mộ Cẩm Cẩm mà ngươi đã biết trước kia, Mộ Cẩm Cẩm trước kia đã treo cổ tự sát, mà ta, là một Mộ Cẩm Cẩm khác, ta đến từ thế kỷ hai mươi mốt, so với người tại triều đại này thì được coi là người tương lai, bởi vì gặp một số vấn đề ngoài ý muốn nên linh hồn của ta bị đưa đến trong cơ thể của Mộ Cẩm Cẩm này, nhưng tư tưởng thì lại không thuộc về Mộ Cẩm Cẩm này….”
Nàng mien man nói một tràng, vừa ngẩng đầu, thấy trên gương mặt tuấn tú của Tây Môn Liệt Phong tất cả đều là đùa cợt cười lạnh.
“Trẫm không hiểu, ngươi trăm phương ngàn kế lập ra một câu chuyện hoang đường như vậy, rốt cuộc mục đích phía sau là gì?”
“Lập? Tất cả những lời ta nói đều là sự thật, ngươi rốt cuộc có hay không năng lực phân tích a.” Cẩm Cẩm thật là mau bị người nam nhân này làm cho tức ૮ɦếƭ.” Được rồi, nếu như ngươi không hiểu được những lời ta vừa nói, vậy thì ta chỉ muốn nói ngắn gọn đơn giản một câu là ta không muốn tiếp tục làm phi tử của ngươi nữa.”
Cổ nhân chính là cổ nhân, cho dù là một hoàng đế, tư tưởng cũng không thể khai mở ra thêm được.
“Ngươi quả nhiên là một nữ nhân không để trẫm vào mắt, thật quá to gan.”
“Ngươi cũng là nam nhân đầu tiên mà ta gặp được, không biết nói đạo lý!”
Tây Môn Liệt Phong đột nhiên vung bàn tay to lên, khí phách cầm chiếc cằm non mềm của nàng, cũng đem khuôn mặt tuấn mỹ điêu khắc như tượng của mình tới gần Mộ Cẩm Cẩm.” Mặc dù trẫm biết phi tử trong hậu cung sẽ tận dụng mọi khả năng cùng thủ đoạn để được tới gần bên người trẫm, nhưng là loại người như ngươi lấy lui làm tiến thì là lần đầu tiên trẫm gặp được, Cẩm phi, trẫm bội phục ngươi đã vận dụng hết tâm tư để khiến cho trẫm chú ý tới ngươi, chỉ bất quá…”
Lực đạo hắn nắm cằm nàng tăng thêm vài phần,” Trẫm không thích loại nữ nhân tâm cơ quá thâm sâu, cho nên, loại kịch hoang đương ngu xuẩn này từ nay về sau tốt nhất là không nên diễn lại trước mặt trẫm có biết hay không?”
“Uy..”
“Ở trong cung, bất kỳ một nữ nhân nào nhìn thấy trẫm cũng sẽ đều phải thực hiện nghi lễ quỳ lạy, hơn nữa còn phải tự xưng là nô tỳ hoặc thần thiếp, nếu không muốn bị trách phạt, lần sau khi gặp lại trẫm thì hãy nên nhớ những lời trẫm vừa nói, nếu không….” Hắn lạnh lùng cười một tiếng, “Trẫm sẽ làm cho ngươi biết được kết quả của sự ngỗ nghịch sẽ khiến cho người ta đau đến không muốn sống cỡ nào.”
Mộ Cẩm Cẩm bị những lời nói cùng vẻ mặt của hắn dọa cho cả người phát run, siết chặt quả đấm nhỏ thật muốn tương một phát lên cái khuôn mặt tuấn mỹ đến bức người kia của hắn.
Tên hoàng đế ác ma ૮ɦếƭ tiệt này!
“Báo—“
Trong lúc này một thị vệ đã vội vàng chạy tới quỳ rạp xuống đất,” Hoàng thượng, Chu đại nhân cùng các đại thần đang ở điện Dưỡng Tâm, chờ hoàng thượng tới để thương lượng với sứ giả của Tây phương đến Dạ Sát hoàng triều về nghi thức tiến cống.”
Tây Môn Liệt Phong không thèm liếc đến tên thị vệ đang quỳ bên chân một cái, quay đầu lại, hắn nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Cẩm bằng ánh mắt cảnh cáo.
“Nhớ lần sau khi nhìn thấy trẫm, chú ý cách ăn mặc của ngươi.” Hắn quét mắt nhìn trang phục kỳ dị của nàng từ trên xuống dưới một cái, xoay người, Tây môn Liệt Phong mang theo một cổ cuồng vọng trở lại trong kiệu.
Mộ Cẩm Cẩm mắt thấy cỗ kiệu cách mình ngày càng xa, nàng giận đến dùng sức đạp mạnh chân mình vài cái.
Hoàng đế thối! Hoàng đế ૮ɦếƭ tiệt!
Nói cái gì mà tuồng kịch? Cái gì mà nàng muốn câu dẫn sự chú ý của hắn? Còn nói trang phục của nàng kỳ dị? Hắn thật dúng là một tên đáng ghét!
“Quý phi nương nương tha mạng a, nô tỳ không dám tái phạm lần nữa!”
“Đánh mạnh vào cho ta! Đánh ૮ɦếƭ con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia đi!”
Trong hậu hoa viên, Mộ Cẩm Cẩm đang cùng Thu Nguyệt chuẩn bị ra ngoài chơi thả diều, không nghĩ tới lại nghe thấy một tràng tiếng chửi rủa như vậy, nàng tò mò tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, rốt cục cũng thấy cách đó không xa, Nguyệt quý phi ngồi ngay ngắn trên ghế xung quanh là thái giám cùng cung nữ, trên mặt đất có một thiếu nữ mười mấy tuổi nằm úp sấp, làn váy bị vén lên, hai thái giám thì đang giơ đại côn* (cậy gậy to) thi hành trượng hình.
Cô bé đang bị đánh không ngừng khóc lớn, cái ௱ô** cùng rất nhiều địa phương khác đã bị gậy đánh cho túa cả máu tươi.
Nguyệt quý phi hết lần này đến lần khác ngồi nhàn nhã trên ghế cao thưởng trà, khuôn mặt miệt thị nhìn cung nữ phía dưới bị đánh đến sắp tắt thở.
“Đánh tiếp cho ta! Khi nào chịu khai thì mới được dừng tay.”
“Quý phi nương nương, nô tỳ thật sự không có trộm châu sai, van xin quý phi nương nương minh xét…”
“Hừ! Trên đời này có tiểu thâu (người trộm đồ) nào lại đi thừa nhận mình trộm đồ, ngươi đồ tiện nô tài lá gan thật đúng là rất lớn, ngay cả trang sức của bổn cung cũng dám trộm, nếu như chuyện này đến tai Hoàng thượng, tiện nhân như ngươi sợ rằng có mười cái đầu cũng không đủ đền tội, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh, đánh ૮ɦếƭ cho ta!”
Một tiếng nói nũng nịu vang lên, thái giám hai bên lại vung đại côn lên đánh trên người tiểu cung nữ, Mộ Cẩm Cẩm không thể đứng yên một chỗ mà nhìn được nữa vừa định muốn xông lên phía trước, Thu Nguyệt bên cạnh vội càng túm ống tay áo của nàng.
“Không nên a tiểu thư, Nguyệt quý phi là nhân vật chúng ta không thể chọc vào được.”
“Tránh ra…”
“Tiểu thư…”
Mộ Cẩm Cẩm vung tay gạt Thu Nguyệt ngăn trở vọt lên phía trước.” Dừng hết tất cả lại cho ta.”
Mộ tiếng quát to của nàng, làm cho không khí hiện trường bỗng nhiên trở lên im lặng, Nguyệt quý phi đang ngồi ngay ngắn trên ghế uống trà lười biếng nở ra một nụ cười xinh đẹp chào đón người vừa xuất hiện trước mặt mình.
“A, nguyên lai là Cẩm phi trên đại điện dám cả gan chọc giận mặt rồng nha, là ngọn gió nào đưa ngươi đến đây nơi của ta vậy?”
“Ngươi phải hay không có hai mặt?” Mộ Cẩm Cẩm lạnh lùng cười một tiếng,” Theo ta được biết, hậu hoa viên này là nơi công cộng, trên dưới hoàng cung bất cứ người nào cũng đều có quyền đem chân dẫm trên đất ở nơi này, không biết Nguyệt quý phi từ khi nào thì đem nơi này trở thành tài sản tư nhân của mình mà chiếm đoạt, xem ra những ngày gần đây ta quả thực quá mức không cập nhật tin tức rồi đúng không.”
Lời vừa nói ra, làm cho Nguyệt quý phi đang bưng tách trà sắc mặt ngưng trọng, hai mắt phát lạnh, nàng căm tức Mộ Cẩm Cẩm trước mặt mặc dù không trang điểm hay dùng bất kỳ trang sức nào nhưng vẫn mỹ lệ chói mắt.
“Ở trong hậu cung này, không có người nào dám dùng thái độ như thế nói chuyện với bổn cung, Cẩm phi, nhân cô hội tâm tình của bổn cung còn không gọi là quá kém, ngươi nên lập tức cút ngay khuất mắt ta, nếu không…”
“Nếu không như thế nào?” Mộ Cẩm Cẩm làm một bộ dáng không sợ hãi, hai tay khoanh trước *** khiêu khích cười lạnh một tiếng,” Ngươi dám làm thịt ta sao?”
“Ngươi…” Nguyệt quý phi bị bộ dáng của nàng làm cho tức giận từ trên ghế đứng lên,” Cho đến bây giờ hoàng thượng mặc dù không có phong hậu, nhưng là trước trong hậu cung thân phận cao nhất vẫn là bổn cung, Cẩm phi, khó có thể nghĩ ngươi công khai khiêu chiến với quyền uy của bổn cung sao?”
“Không dám không dám.” Mộ Cẩm Cẩm cười tà hai tiếng,” Đã sớm nghe nói hiện tại vị trí đứng đầu trong hậu cung là Nguyệt quý phi, cho nên ngài là một người rất vĩ đại lại chí cao vô tư còn có quyền thế cùng địa vị, thân là một tần phi nho nhoi ta làm sao lại dám khiêu chiến với quyền uy của ngài, chỉ bất quá…”
Nàng dùng tay chỉ chỉ tiểu cung nữ đang hấp hối gục trên mặt đất,” Nàng vẫn còn là một tiểu hài tử, lại vận dụng loại cực hình cực kỳ bi thảm này, một khi nàng chịu đựng không được mà thiệt mạng, không biết Nguyệt quý phi sẽ phải hướng hoàng thượng giải thích như thế nào?”
“Hừ! Con tiểu tiện nhân này trộm trâm ngọc của bổn cung, cho dù ta có đánh ૮ɦếƭ nó, cũng là trừng phạt đúng tội.”
“Quý phi nương nương, nô tỳ thật sự không có trộm trâm ngọc của người…” Tiếng nói pha lẫn tiếng khóc truyền tới từ trong miệng tiểu cung nữ gục trên mặt đất.
“Lớn mật, ngươi còn dám nói sạo, người đâu, tiếp tục đánh cho ta!”
“Khoan đã!” Mộ Cẩm Cẩm quát lên một tiếng:” Nguyệt quý phi, cho dù ngươi muốn định tội một người, ít nhất cũng nên lấy chứng cớ để có thể thuyết phục người khác căn cứ vào đó mà thuận theo, còn đằng này chỉ bằng một mặt ngươi nói tiểu cung nữ này trộm đồ của ngươi, một lý do quá mức mơ hồ, huống chi cho dù nàng nếu thật trộm đồ của ngươi, chỉ cần đánh một trận, mắng mấy câu cũng là xong việc, còn nếu như liên quan đến mạng người, quý phi không sợ trong hậu cùng truyền ra tin ngươi coi mạng người như cỏ rác sao?”
“Ngươi…”
“Những lời ta nói là sự thật, muốn để cho chúng phi tần trong hậu cung tin phục ngươi, chơi đùa quá mức hẳn không coi là bản lãnh thật sự, chỉ bởi vì một món đồ trang sức mà đem một cung nữ đánh bán sống bán ૮ɦếƭ, chỉ có thể chứng minh Nguyệt quý phi là một mụ la sát lòng dạ độc ác!”
“Mộ Cẩm Cẩm, ngươi thật to gan lớn mật…”
“Đúng, ta dĩ nhiên biết lá gan của mình khá lớn, ta cũng biết Nguyệt quý phi ước gì có thể đem ta đây lột da mà ăn thịt, các vị, nếu như ta bất hạnh bị người khác mưu sát, mọi người có thể trực tiếp đem mọi hoài nghi quăng lên trên đầu Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta…”
Lời nói của nàng làm cho cung nữ cùng thái giám ở đây sợ đến vội vàng cúi đầu, Nguyệt quý phi thì bị bộ dáng của nàng làm cho giận đến cả người phát run.
“Chuyện ngày hôm nay ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta!” Nói xong, nàng trợn mắt đe dọa nhìn tiểu cung nữ gục trên mặt đất một cái, nhưng ngay sau đó thì dẫn người của mình bực tức rời đi.
Kẻ hết lần này tới lần khác làm cho người ta tức đến ૮ɦếƭ Mộ Cẩm Cẩm đứng một bên thuận tiện lấy hai tay xoa xoa hai gò má.
“Nguyệt quý phi vĩ đại của ta, cung nữ này bị ngươi ra đòn hiểm, chờ nàng lớn lên, nếu như tương lai không lâu nàng bất hạnh mất tích, hoặc là ở miệng giếng cạn nước không cẩn thận phát hiện được thi thể của nàng, ta cũng dễ dàng phỏng đoán đến chủ nhân hại ૮ɦếƭ nàng chính là Nguyệt quý phi ngươi nha.”
Lời nói của nàng khiến cho Nguyệt quý phi càng tức giận bước đi càng nhanh hơn.
Thu Nguyệt vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm bộ dáng điêu ngoa ác liệt của Mộ Cẩm Cẩm,” Tiểu thư, em xác định ngày ૮ɦếƭ của người rất nhanh liền tới rồi.”
“Xin hãy chỉ giáo?” Mộ Cẩm Cẩm miệng cười đến mang tai hỏi.
“Tiểu thư đắc tội tới Nguyệt quý phi, ai cũng biết Nguyệt quý phi trên dưới trong triều rất có thế lực, trong hậu cung, là người duy nhất được hoàng đế triệu thị tẩm vượt quá hơn mười lần, hơn nữa còn được phong danh hiệu Nguyệt quý phi, phụ thân của nàng Chu Bách Xuyên cũng là Tể tướng đương triều của Dạ Sát hoàng triều, có thể nói thế lực của Chu gia rất lớn chỉ dưới một người mà trên vạn người.”
“Cho nên…” Mộ Cẩm Cẩm quay đầu liếc xéo Thu Nguyệt một cái,” Ta phải biết điều một chút hướng thế lực ác man này cúi đầu sao?”
“tiểu thư nha…”
Mộ Cẩm Cẩm không để ý đến Thu Nguyệt một bên lầu bầu nói, nàng đem tiểu cung nữ bị đánh gần ૮ɦếƭ gục trên mặt đất đỡ lên,” Thu Nguyệt, mau tới hỗ trợ.”
Bị gọi đến tên Thu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng, cũng giúp đỡ nâng cung nữ bị đả thương đỡ đến Cẩm Tú cung xức thuốc chữa thương.
Về sau, Mộ Cẩm Cẩm mới biết được cung nữ bị đánh này nguyên lai là thiếp thân thị nữ bên cạnh Nguyệt quý phi tên là Đông Tuyết, có một buổi sáng sau khi thức dậy, Nguyệt quý phi đột nhiên phát hiện trâm ngọc cài tóc không thấy, cho nên ánh mắt hoài nghi rơi xuống trên người Đông Tuyết.
Đông Tuyết đáng thương vô tội bị chủ tử của nàng đánh cho ૮ɦếƭ đi sống lại, súy nữa thì bỏ mạng dưới gậy gộc.
Mặc dù sớm biết cung đình hiểm ác, nhưng nàng lại không nghĩ tới trong cái bóng tối đó lại có tình cảnh như thế.
Xem ra, nàng nên nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này.
Trong điện Dưỡng Tâm—
Tây Môn Liệt Phong ngồi ở trên ghế rồng (ngai vàng) nhẹ nhàng lật xem tấu chương của các tỉnh huyện trình lên, trong đầu lơ đãng hiện lên một dàng người thanh tú động lòng người, nàng cột tóc thành một cái đuôi sam thật dài, trên khuôn mặt trắng noãn tản ra ánh sáng mê người, nữ nhân khác thời điểm nhìn thấy hắn sẽ hiện ra ánh mắt cung kính cùng cầu xin được yêu mến chiều chuộng, nhưng còn cái nha đầu kia…
Chân mày khẽ nhíu lại, Tây Môn Liệt Phong tự trách mình thế nhưng không giải thích được hắn lại vắng vẻ Cẩm phi kia những ba năm, bất quá nữ nhân kia gần đây hành động cử chỉ đúng là quái dị đến mức làm cho hắn không nhìn rõ được chân tướng sự việc, ba năm, một người thật có thể thay đổi nhiều như vậy sao? Có lẽ nàng đang chủ tâm diễn trò cho hắn nhìn?
Quá nhiều nghi vấn, làm đầu óc Tây Môn Liệt Phong trở lên có chút mê loạn, lấy lại tinh thần, hắn mới phát hiện tấu chương vừa cầm trên tay vẫn còn đang dừng lại ở trang đầu tiên.
Xem ra bởi vì nữ nhân kia, hắn đã thất thần thật, lắc đầu cười lạnh mấy tiếng, hắn tiếp tục xem tấu chương trong tay, nhưng nhìn chữ viết lại càng ngày càng thấy mơ hồ, gương mặt xinh đẹp thanh thuần giống như quỷ mị của Mộ Cẩm Cẩm giống như đang dần hiện ra trong tấu chương.
“Tiểu đức tử, bây giờ là giờ nào?” Rốt cục để tấu chương xuống, Tây Môn Liệt Phong nhẹ nhàng vuốt vuốt mi tâm có chút đau nhức của mình.
“Khời bẩm hoàng thượng, bây giờ là giờ Mùi một khắc.”
Im lặng trong chốc lát, hắn đột nhiên đứng thẳng dậy,” Bãi giá đi Cẩm Tú cung.” Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi, Tiểu Đức Tử đi phía sau thì khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trời ạ! Hoàng thượng đây bị làm sao vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc