Lãng Tử Xinh Đẹp - Chương 15

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Chú chim màu đen có đôi chân màu vàng linh hoạt đi lại trên thảm cỏ sân điền kinh. Nó nhìn đông rồi lại nhìn tây, cái đầu nho nhỏ co duỗi, thỉnh thoảng còn có thể dừng lại.
Phút chốc, một quả bóng đen trắng từ trên trời rơi xuống khiến nó sợ hãi vung cánh bay lên trời xanh.
Như Nhân thở hổn hển chạy tới, cười nhặt quả bóng ở trên khán đài.
“Bên này, bên này, chị Như Nhân, chuyền cho em chuyền cho em. . . . . .”
“Em . . . . . . Đến lượt em rồi. . . . . .”
“Tiểu Như Nhân, chuyền bóng cho anh. . . . . .”
“Chị Như Nhân, chị đừng nghe anh Phượng nói linh tinh, bóng của đội chúng ta . . . . . . Oa! Anh Phượng! Buông em ra, sao anh lại đẩy em, em là con gái đó! Thật hèn hạ!”
“Hèn hạ là ai? Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, vừa rồi còn tấn công vào chỗ hiểm của anh! Về sau anh không sinh được thì làm sao?”
“Ai bảo anh muốn cố ý phạm quy! Đáng đời anh!”
“Nhân Nhân, bên này. . . . . .”
Nhìn mấy người bọn họ chen chúc, ầm ĩ, ai ai cũng nhìn cô đòi bóng, cô cười không đáp, nhưng vẫn chuyền bóng về phía A Lãng.
Hôm nay là chủ nhật, anh và cô cùng Phượng Lực Cương dậy thật sớm, mang theo mấy đứa trẻ nhà họ Đồ, Cảnh, Mạc ra ngoài chơi.
“Oa, Tiểu Như Nhân, sao em có thể có đàn ông là quên bạn bè? Chúng ta cùng một đội, em còn chuyền bóng cho cậu ấy!” Phượng Lực Cương vừa kêu lên, vừa tránh qua nha đầu Đồ Hoan có ý đồ ngáng chân anh, nhằm về phía A Lãng ςướק bóng.
A Lãng lấy иgự¢ đón được bóng, để bóng rơi xuống bên chân, vừa tiến về phía cầu môn vừa hô lên với Phượng Lực Cương đang đuổi theo: “Cậu đừng nói hươu nói vượn, vừa rồi chính cậu đá bóng ra ngoài. Cậu đừng tưởng rằng Nhân Nhân không hiểu quy tắc, cô ấy từ nhỏ nhìn tôi đá bóng lớn lên . . . . . .”
“Cái gì mà từ nhỏ, rõ ràng chỉ có cấp hai!” Phượng Lực Cương lớn tiếng, gào thét chỉ huy lực lượng bên ta: “A Đường, mau ngăn cản cậu ta!”
“Không thành vấn đề, xem đây!”
Cảnh Niệm Đường xông lên, xảo quyệt gạt bóng. A Lãng mắt cũng không thèm chớp đá bóng lên, cả người cùng bóng bay lên, tránh khỏi thiếu niên bảo vệ lưới, nhưng phía trước còn có một hậu vệ Đồ Ái.
“Anh A Lãng, bên này!”
Anh nghe được tiếng gọi to, sau khi hạ xuống, lập tức chuyền bóng cho hai anh em song sinh nhà họ Mạc đang chờ bên cạnh.
Hai anh em đồng thời nhảy lên, không để bóng rơi xuống đất, trực tiếp ở giữa không trung đưa chân sút gôn.
Đồ Ái không phân biệt được hai bé trai kia, tính sai thời cơ bọn họ ‘ra chân’. Quả bóng lướt qua bên người cô, nhưng Phượng Lực Cương đã đuổi tới. Anh vội cứu bóng đã bay đến trước lưới.
Nhưng A Lãng sớm dự đoán được. Anh chưa từng bỏ qua bất cứ động tác nào của Phượng Lực Cương, càng miễn bàn Phượng Lực Cương vừa rồi khi tiến lên, còn cố ý đẩy ngã anh. Nhưng đó không là vấn đề, bàn tay anh chống trên thảm cỏ, xoay người một cái, chân dài liền trực tiếp đá quả bóng vừa ra khỏi lưới về lại chỗ cũ.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“Cứt chó!” Phượng Lực Cương há hốc mồm, mắng ra tiếng.
“Anh A Lãng! Làm tốt lắm!” Đồ Hoan và cặp anh em sinh đôi cùng nhau cất tiếng hoan hô.”3-1! Yeah!”
“Không công bằng! Hai anh em sinh đôi không thể ở cùng một đội . . . . . .” Đồ Ái lớn tiếng kháng nghị, “Hơn nữa chị Hoan rõ ràng là thủ môn, sao có thể chạy ra!”
“Đồ Ái, nếu hai bọn em không ở cùng một đội, chị phân biệt rõ được ai là ai sao?” Hai anh em sinh đôi mỗi người một câu, một trái một phải nhắc nhở cô.”Huống chi, thủ môn vốn có thể rời khỏi cầu môn, chỉ là sau khi ra khỏi vùng cấm không thể dùng tay mà thôi.”
“Stop! Hai đứa đừng đứng hai bên cùng nhau nói nữa, chị nhìn mà choáng váng! Chị mặc kệ, anh A Lãng vốn đã rất lợi hại, hai đứa không thể cùng đội với anh ấy. Nào có chuyện ba đội viên bóng đá đều ở cùng một đội, không công bằng! Chia lại! Chia lại!”
“Anh A Lãng nào có lợi hại, vừa rồi không phải còn trúng mỹ nhân kế của chị Như Nhân sao, bằng không sao bọn em có thể bị vào lưới một quả. . . . . .”
“Mỹ nhân kế cũng là kế! Vì sao không được dùng? Hai đứa không biết cái gì gọi là sân bóng như chiến trường sao?”
Tiếng bọn họ cãi nhau quanh quẩn trên sân, Như Nhân đứng ở trên thảm cỏ, cười không ngừng được.
Cô nhìn mấy đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ, nhìn Phượng Lực Cương nằm ngửa trên sân cỏ, nhìn A Lãng xoay người đi về phía cô.
Dưới ánh mặt trời, tất cả đều thoải mái như vậy, gió nhẹ lướt qua mang đến sự mát mẻ.
Tuy rằng đội cô thua, nhưng cô không quá cố chấp với thắng thua.
Sau khi được chạy nhảy thoải mái, cô cảm thấy vô cùng thả lỏng.
Mọi chuyện xảy ra vào lúc đó.
Màn máu màu đỏ đột nhiên bắt được cô, Như Nhân phát hoảng, sắc mặt trắng xanh, cơ thể lảo đảo một cái.
Cùng là màu đen tà ác, cùng là con dao đó, nhưng là một cô gái khác.
Cô thấy A Lãng chạy về phía cô.
Cô thở phì phò, ôm bụng, đau đến mức khom người xuống, nước mắt trào ra hốc mắt như gió bão.
Xin nhờ cô. . . . . . Không còn kịp rồi. . . . . . Xin cô, cứu cô ấy. . . . . .
Một giọng nói vang lên, mang theo vội vàng, có hơn nửa bị chắn ở ngoài tường.
Ai?
Cô không kìm chế được hỏi, nhưng tại một giây đó, A Lãng đỡ được cô. Giống như bị mặt trời nóng bỏng bức lui, hắc ám và máu trong nháy mắt lùi ra ngoài tường, rời khỏi phòng nhỏ cô tạo nên. Nhưng cô biết, người trốn trong bóng tối đang ở đây, ở bên ngoài tường, giãy dụa muốn vào, không chịu rời đi.
Nhưng cô cảm thấy tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều.
A Lãng bế cô lên, nhanh chóng đi vào bóng râm. Ôm cô đến dưới bóng cây cạnh khán đài, ôm cô ngồi xuống.
“Em có sao không?”
“Không. . . . . . Em không sao. . . . . .”
Cô ngẩng đầu, thấy vẻ lo lắng trên mặt A Lãng.
Người đàn ông này, cho cô sức mạnh, anh là bến bờ bình yên của cô. Cô cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có, sau đó bình tĩnh lại.
“Sao lại thế này?” A Lãng lo lắng không thôi, cả người cô lạnh như băng, nằm trong lòng anh run run, “Em lại cảm ứng được án mạng sao?”
“Đúng, không, không đúng, không phải em.” Như Nhân níu chặt áo sơ mi ướt mồ hôi của anh, nói: “Đó không phải cảm ứng của em, là anh ta cho em xem.”
A Lãng sửng sốt, “Ai?”
“Người trốn ở sau lưng em, em nhìn thấy cùng một vụ án mưu sát, nhưng là một cô gái khác.” Cô nhớ được tất cả chi tiết, rõ ràng đó là một vụ án mạng tương tự.”Anh ta đưa một cô gái khác vào vụ án mưu sát kia, anh ta để em nhìn thấy cô gái kia bị Gi*t.”
Đó là anh ta cố ý để cô xem, hai lần đều vậy, bây giờ cô có thể nhận ra rồi.
Như Nhân nhìn A Lãng, nói: “Anh ta muốn cứu cô gái sắp bị hại kia, cho nên mới dùng vụ án mạng kia va chạm tường phòng vệ của em.”
Lúc này đây, cô cảm nhận được tâm tình người kia. Anh ta rất lo lắng, vô cùng lo lắng, nhưng lại ở ngoài tường.
Cô rất sợ hãi, nhưng A Lãng ở trong này, ôm cô.
Anh ở bên cô, ở trong sân điền kinh, nhưng đồng thời cũng ở trong căn phòng của cô.
Tình yêu của anh và tình yêu của cô dành cho anh, giúp căn phòng nhỏ của cô đứng vững, không thể phá vỡ.
“Anh ta vẫn ở đây, ở ngoài tường.” Cô có thể cảm nhận được gió tanh mưa máu ngoài phòng, cô nói với A Lãng: “Em muốn nói chuyện với anh ta.”
A Lãng hoảng hốt, trầm giọng phản đối: “Không được, đừng làm như vậy, em không biết người kia là ai.”
Như Nhân thở dốc một hơi, vuốt ve mặt anh, “Người kia giống em, A Lãng, anh ta giống như em, hơn nữa anh rất sợ hãi. Đó là tín hiệu cầu cứu, không phải công kích. Em phải nói chuyện với anh ta.”
Anh rất không muốn, nhưng anh hiểu được cô có suy tính của cô.
Người kia giống em.
Anh biết cô không thể bỏ mặc người kia, nhưng anh không dám để cô mạo hiểm.
“Cho anh đi cùng, em có thể đưa anh vào cùng, đúng không?” Anh mở miệng yêu cầu: “Em đã nói em có thể cho anh cảm nhận được em đang nghĩ cái gì, giống như giấc mơ kia.”
Như Nhân sửng sốt, “Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn.” A Lãng bình tĩnh nhìn cô, nói: “Anh muốn ở bên em.”
Anh rất nghiêm túc, cô thấy được.
Trong nháy mắt, tình yêu trào ra như dòng nước ấm thấm vào tim.
“Anh nên làm như thế nào?” Anh hỏi.
Cô không tranh cãi với anh nữa, chỉ mở miệng: “Nhắm mắt lại.”
Anh đứng trong một căn phòng màu trắng có hoa nhỏ màu hồng phấn trôi bồng bềnh.
A Lãng cho rằng cần tốn một ít thời gian, nhưng anh vừa nhắm mắt vào, sân điền kinh đã biết mất, mà cô thì ở trong lòng anh, đỏ mặt, ngượng ngùng xua đám hoa nhỏ màu hồng phấn đi.
A, đáng ghét, xin lỗi.
Cô luống cuống tay chân rời khỏi lòng anh.
Anh không sao chứ? Em không ngờ sẽ nhanh như vậy. Em chưa thử làm thế này bao giờ.
Cô thẹn thùng gạt mấy bông hoa nhỏ ra, làm khóe miệng anh hơi nhếch lên. Phòng của cô thật đáng yêu, giống phòng trong truyện cổ tích. Mấy bông hoa nhỏ màu hồng phấn bị cô xua biến mất đi một ít, nhưng vẫn còn rất nhiều bồng bềnh giữa không trung. Khi cô khẩn trương nói chuyện, lại không ngừng nở ra thêm một ít.
Sau đó anh cảm giác được một âm thanh kỳ lạ. Rất xa, đang ầm vang rung động, gần như là tiếng kêu.
Tiếng gì vậy?
Anh tò mò hỏi.
Nghe được câu hỏi của anh, cô mới đột nhiên nhớ ra. Gần như ngay lập tức tất cả hoa nhỏ đều biến mất.
Đó là anh ta, anh chờ một chút.
Cô nắm tay anh, quay đầu mở miệng nói với một mặt tường.
Đủ rồi, đừng làm như vậy, đừng dùng án mạng làm tôi sợ, tôi sẽ nghe anh nói chuyện, đừng làm bừa.
Gió tanh mưa máu ngoài phòng ngừng lại.
Nháy mắt, không còn tiếng động.
Cô thở hổn hển, vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng A Lãng cầm tay cô.
Như Nhân quay đầu nhìn A Lãng.
Có lẽ em không nên đưa anh tới.
Phòng của cô hơi biến thành màu xanh, biểu hiện tâm trạng của cô.
Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn cô một cái. Cùng lúc đó một điểm sáng lóe lên, một đóa hoa nở ở bên cạnh cô.
Anh ngẩng đầu, cong khóe miệng, cười hỏi.
Mỗi lần anh hôn em, em đều sẽ nở hoa sao?
Cô đỏ mặt, càng nhiều hoa xuất hiện trong phòng, khiến nụ cười của anh càng lớn hơn nữa.
Đừng náo loạn, anh ở đây đừng quấy nhiễu em.
Mặt cô đỏ ửng tim đập thình thịch giận dữ liếc anh một cái, nhưng vẫn nắm tay anh. Sau đó xoay người đi đến cạnh tường.
Khóe môi A Lãng mỉm cười, để cô nắm tay đi về phía trước. Một giây sau, anh thấy tường trắng trước mặt hiện lên một cánh cửa.
Cô đứng ở cạnh cửa, sau đó nhìn anh.
Anh có thể đi cùng em, nhìn và nghe được giọng nói và suy nghĩ của anh ta, nhưng anh ta không nhìn thấy anh. Anh ta sẽ chỉ cảm nhận được em. Em không biết tình huống phía sau cánh cửa kia như thế nào, anh chỉ cần mở mắt là có thể lập tức rời đi.
Anh nhìn cô, vẫn duy trì im lặng.
Như Nhân nhìn anh, bỗng nhiên biết anh sẽ không bỏ lại cô mà đi. Cô không biết nên vui mừng hay nên phiền não, phòng của cô đủ màu đủ dạng, đột nhiên muốn rút lui giữa chừng.
Nhưng anh nhận ra ý định của cô.
Mở cửa đi, em cần làm chuyện này.
Anh nhìn cô, cổ vũ cô.
Trong lòng Như Nhân ấm áp. Dưới sự cổ vũ của anh, cô lấy dũng khí mở cửa.
Bên ngoài phòng nhỏ là bóng đêm.
Cô đợi một giây, mới phát hiện không đúng. Đó không phải bên ngoài, cô không nghe được âm thanh nào khác, không nhìn thấy cảnh tượng nào khác, chỉ có một màu đen đặc, không có ai khác, không có âm thanh hoặc suy nghĩ khác.
Cô cho rằng sau khi mở cửa sẽ phải chịu đựng rất nhiều tạp âm và suy nghĩ, nhưng không có. Ngoài cửa của cô không có thế giới, chỉ có bóng tối.
Sau đó, cô mới phát hiện ra đó là một căn phòng khác.
Phòng của cô là màu trắng, nhưng căn phòng này là màu đen. Tối đen không có chút ánh sáng, không gian vô cùng nhỏ hẹp, nhưng cô có thể cảm nhận được trong căn phòng tối đen kia có một bóng hình cuộn mình trong góc.
Rất xin lỗi, tôi rất xin lỗi. . . . . .
Một giọng nói khàn khàn vang lên, lượn lờ trong bóng tối.
Nhưng nếu tôi không làm vậy sẽ không thể đi xa như vậy, cũng không thể đột phá tường của cô. Tôi rất xin lỗi, tôi cũng không muốn làm tổn thương cô.
Không có vách tường và hình ảnh án mạng quấy nhiễu, giọng người này nghe rất rõ ràng.
Cô vẫn có chút sợ hãi, nhưng A Lãng nắm tay cô, ở bên cô, cho cô sức mạnh. Cô không nhịn được tiến lên một bước, hỏi.
Anh có biết hung thủ là ai không? Người phụ nữ vừa rồi là ai?
Anh ta không trả lời. Đối với việc cô vào phòng, người nọ cũng có chút khẩn trương. Cô cảm thấy được anh ta ôm lấy mình, càng rụt vào trong góc khuất.
Anh ta đang run rẩy, Như Nhân cảm giác được sự sợ hãi của anh ta. Anh ta sợ cô làm tổn thương anh ta. Có người từng ở căn phòng màu đen này làm tổn thương anh ta.
Cô nhìn thấy dấu vết đã từng sụp đổ trong căn phòng này, giống như cô. Nhưng phòng của cô đã được tình yêu sửa chữa không để lại dấu vết, nhưng người này thì không. Tường của anh ta loang lổ, có chút vỡ nát.
Người này rất sợ hãi, nhưng anh ta vẫn vì người phụ nữ kia đến tìm cô.
Anh muốn cứu cô ấy, đúng không?
Cô tiến lên một bước, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta.
Rain vô tội, cô ấy chỉ muốn giúp tôi. Cô ấy ngốc nghếch làm chuyện không nên làm, xin cô cứu cô ấy. . . . . .
Anh ta ngẩng đầu lên, ở trong bóng tối khàn khàn khẩn cầu .
Cô còn chưa mở miệng, anh ta lại như cảm nhận được cái gì, bỗng nhiên trở nên vô cùng khẩn trương.
Sau đó cô cũng cảm giác được, phòng của anh ta đang chấn động, vách tường bắt đầu bong ra từng mảng, mặt đất bắt đầu vỡ ra, trời rung đất sụp.
Anh ta hoảng sợ, cô cũng không khác gì.
Sao lại thế này?
Cô kinh hoàng hỏi.
Nhân Nhân, anh nghĩ chúng ta cần phải đi!
A Lãng luôn im lặng ở bên cạnh cô nắm chặt tay cô, cảnh cáo cô.
Một giây sau, người nọ nhảy dựng lên, bất ngờ bắt lấy cánh tay cô. Vô số hình ảnh tán loạn trào vào, bóng tối mạnh mẽ gần như kéo sụp cô xuống, nhưng A Lãng vẫn nắm tay cô. Sự tồn tại của anh giống như mặt trời, giống như bến cảng, trong lốc xoáy cuồng bạo vẫn vững vàng giữ chặt lấy cô.
Đi mau! Rain ở Frankfort. . . . . .
Anh ta đẩy cô ra cửa, đẩy hai người về căn phòng yên tĩnh bình thản lại ấm áp của cô.
Như Nhân quay đầu lại, tại một giây kia, cô nhìn thấy gương mặt của người đàn ông giấu trong bóng tối. Cô không khỏi phát hoảng, cô từng gặp anh ta, tuy màu tóc và mắt không giống, nhưng quả thật là người kia, không thể nhần được.
Xin cô, tìm được cô ấy, hãy bảo cô ấy đừng quan tâm đến tôi nữa. . . . . .
Anh ta đau đớn nói, sau đó đóng cửa lại.
A Lãng mở mắt ra, ánh mặt trời xán lạn, thảm cỏ xanh biếc, trời xanh mây trắng ngay tại trước mắt. Cách đó không xa, ca-nô trên biển chậm rãi chuẩn bị vào cảng.
Mấy đứa nhỏ còn ở trước cầu môn tranh luận phân chia đội viên công bằng, nhưng Phượng Lực Cương đã phát hiện có điều không ổn, đi về phía anh.
Thời gian dường như mới quá mấy chục giây, anh lại cảm giác như đã qua mấy chục phút.
Thế giới nhìn hòa bình như thế, không giống phòng căn phòng tối đen, rách nát kia.
Đó là gian phòng xa lạ nhưng lại quen thuộc dọa người.
Cảm giác trống vắng, u ám, cùng sợ hãi vô chừng mực, cũng từng chiếm cứ trong lòng anh.
Mềm nhẹ ấm áp từ trong иgự¢ trào ra.
Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, thấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên иgự¢ anh, một đôi mắt đen láy sầu lo nhìn anh.
“Anh có sao không?” Như Nhân hỏi.
Nhẹ nhàng nắm tay cô, anh hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Ừ, anh không sao.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa ngả đầu lên vai anh, “Cám ơn anh đã ở bên cạnh em.”
Anh hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt.
“Anh có thấy không? Khuôn mặt người kia.” Cô nhỏ giọng hỏi, có chút hoang mang.
“Ừ.” Anh gật đầu, trong lòng cô, anh có thể thấy những gì cô thấy, nghe thấy những gì cô nghe được.
“Đó. . . . . . Là Đồ Chấn sao?” Vài năm trước, cô đã gặp cậu ba nhà họ Đồ vài lần, nhưng không chắc chắn.
“Không phải.” A Lãng lắc đầu.
“Nhưng rất giống.” Cô nghi hoặc nói: “Anh ta giống Đồ Chấn, nhưng trẻ hơn một chút, Đồ Chấn tóc vàng mắt xanh.”
“Đúng là rất giống.” A Lãng đồng ý, nhìn cô. Khi cô bị cảm xúc của người nọ cuốn vào, cô không biết cô nhìn thấy cái gì, nhưng anh biết. Anh thấy hình ảnh cô nhìn thấy, biết rõ lý do.
Như Nhân có thể cảm giác được trong lòng anh dâng lên lá chắn, anh không muốn cô biết chuyện đó càng làm cô bất an.
“A Lãng, Mak là ai?” Cô hỏi ra cái tên mình đã từng nghe thấy trước khi cô bị anh ôm vào lòng.
—————
p/s 1: Dành cho bạn nào chưa đọc đủ hệ liệt:
Mak là một nhà khoa học điên, ông ta từng bắt Ô Hiểu Dạ (nữ9 bộ Mật Mã – đã xuất hiện ở c6 của truyện) làm thí nghiệm.
Ông ta tạo ra bản sao của Hiểu Dạ là Cảnh Sơ Tĩnh (nữ9 bộ Anh chàng quê mùa thâm tình)
Khi Cảnh Dã, Hải Dương, Mạc Sâm (3 nam9 của phần tiền truyện) đi cứu Hiểu Dạ, đồng thời cũng đã cứu được ba đứa trẻ khác. Ba đứa trẻ này được Đồ Hải Dương Nhận làm con, lần lượt là Đồ Cần, Đồ Ưng, Đồ Chấn. Trong đó, Đồ Chấn là bản sao Mak tạo ra với ý đồ ‘nhập’ vào thân thể trẻ tuổi hơn giúp ông ta trẻ mãi không già.
Sau khi không còn Đồ Chấn, Mak tiếp tục tiến hành thí nghiệm tạo ra nhiều bản sao hơn, trong đó có 1 thí nghiệm thành công tạo ra Kane – người cảnh báo Như Nhân ở trên. Muốn làm bộ về anh này quá =))
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc