Lãng Tử Xinh Đẹp - Chương 12

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Sau đó anh dừng lại.
Anh nhìn thấy cô.
Như Nhân thở hổn hển, không phát ra tiếng. Cô không nên ở đây, nhưng cô cũng không muốn rời đi.
Cô khát vọng anh, muốn anh, cô không thể suy nghĩ được gì, *** nóng bỏng ở *** khiến cô đói khát đau đớn không thôi.
Một đêm này, rất nóng, mà cô biết rõ làm vậy giống thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn không tự chủ được lặng lẽ tiến lên.
Cô chờ anh mở miệng xua đuổi cô, nhưng anh chỉ đứng đó thở, mồ hôi sáng bóng chảy xuống ***g *** phập phồng, chảy qua cơ bụng cường tráng của anh.
Cô có thể nhìn thấy đồng tử màu đen của anh co rút lại dưới ánh đèn.
Có lẽ cô nên rời khỏi đây, nhưng cô không thể khống chế bản thân. Tay cô phủ trên ***g *** nóng bỏng của anh, Ng'n t cuốn lấy chiếc vòng mắt Horus bị nhiệt độ cơ thể của anh hâm nóng lên, bị mồ hôi của anh tẩm đến ướt đẫm. Cô hâm mộ chiếc vòng cổ này, cô muốn được giống như nó, hấp thu nhiệt độ cơ thể anh, ngấm ướt trong mồ hôi của anh.
Cô kiễng chân, hôn lên môi anh. Miệng anh có mùi R*ợ*u, cô nếm được vị R*ợ*u.
Anh không hề động đậy, cứng ngắc như cọc gỗ.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra anh không thích cô chạm vào anh.
Xấu hổ bỗng nhiên dâng lên, cô nới lỏng vòng tay, kích động lùi lại, xoay người muốn trốn. Nhưng anh nhanh như chớp bắt được tay cô, bắt cô lôi vào trong lòng.
Cô ngẩng đầu, thở hổn hển.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cô có thể thấy khuôn mặt anh nhuốm đầy ***, cặp mắt đen mà sáng, còn có tham lam đói khát không che dấu chút nào.
Anh cúi đầu hôn cô, mang theo nhiệt tình như muốn cắn nuốt tất cả.
Cô hé miệng, thuận theo môi lưỡi anh, cảm nhận làn da nóng rực, nhịp tim vội vã của anh, cảm giác *** khó có thể che dấu của anh.
Trời ạ, cô chấp nhận vì thế mà từ bỏ tất cả.
*** của cô hòa với anh, cô không rõ là của ai, coo cũng không muốn hao tâm tốn sức đi tìm hiểu.
Mồ hôi của anh làm ẩm áo ngủ của cô, đầu *** vì anh mà đứng thẳng, cách lớp vải mỏng manh ma sát với ***g *** rắn chắc của anh, sau đó bị ngậm vào trong miệng ẩm nóng.
Cảm giác đó rất tuyệt, làm cho người ta thẹn thùng, nhưng rất tuyệt.
Trong sự nóng bỏng làm cho người ta ngất ngây, không biết tại sao cô đã nằm ngửa trên sàn gỗ.
Trong nháy mắt, cô rất muốn chạy trốn, cũng lại rất muốn biết kế tiếp sẽ như thế nào.
Anh cho cô xem kế tiếp sẽ như thế nào. Anh không hề che giấu ý nghĩ của anh, mà cô cũng không thể nào duy trì tường phòng vệ của cô.
Trong đầu óc anh tràn ngập các loại hình ảnh dâm loạn cô chưa bao giờ nghĩ tới, khiến cho cô mặt đỏ tim đập. Sau đó anh liền làm, anh xốc váy của cô lên, cởi *** của cô, bàn tay to luồn vào *** cô. Cô hít một hơi, co rúm lại. Ng'n t thô ráp, qua lại đè ép *** *** ẩm nóng của cô.
Cảm giác ấy so với giấc mơ cô thấy càng rõ ràng, thân mật hơn gấp trăm lần.
“A. . . . . .”
Cô khẽ kêu, lại muốn khép hai chân lại, nhưng anh không để cô làm như vậy.
Không, lần này không được. . . . . . Lần này em đừng hòng chạy trốn. . . . . .
Anh rút Ng'n t ra, nắm chặt hai chân của cô, phủ người xuống, cúi đầu hôn *** nơi bí ẩn nhất của cô.
“Đừng. . . . . .” Cô xấu hổ đến mức không biết làm thế nào cho phải, cảm giác kia thật đáng sợ, thật mê người. Cô có thể cảm nhận được môi lưỡi, hô hấp ấm áp của anh, còn có ý nghĩ dâm loạn của anh.
A, Nhân Nhân, em muốn, anh biết. . . . . .
Cô không thể tiếp tục phủ nhận, cô không ngờ sẽ là như vậy, cô không thể nào suy nghĩ được gì.
Không cần nghĩ, chỉ cần cảm nhận là tốt rồi. . . . . .
Giọng nói của anh quanh quẩn trong đầu cô, anh ở *** cô lấy lòng cô.
Như Nhân cắn đôi môi cánh hoa, nhíu đôi mày thanh tú, túm lấy mái tóc đen của anh, rướn người. Nháy mắt sau, ánh sáng lóe lên. . . . . .
*** khẽ bật ra, cơ thể cô không thể khống chế run rẩy thở hồn hển. Nhưng người đàn ông kia không vì vậy mà dừng lại, anh tiếp tục làm chuyện tà ác hơn, đưa cô lên một lần cao trào khác.
Như sợ cô sẽ chạy trốn biến mất, anh hoàn toàn không cho cô cơ hội thở dốc. Cô còn chưa hồi phục tinh thần, anh đã ngẩng đầu lên, *** dài xuống, lấy ra vật nóng rực cứng rắn dâng trào, gần như thô lỗ kéo cô lại càng gần, đột nhiên *** cô, động tác vừa nhanh vừa vội.
Cô lại ưỡn người, không tự chủ được dùng sức túm lấy anh, vì đau đớn mà la lên.
Trời ạ, cô vừa nóng vừa chặt đến không thể tưởng tượng nổi, giống bao tay quá nhỏ siết chặt lấy anh, cơ bắp non mịn nóng bỏng hơi hơi run rẩy.
Ông trời, cảm giác quá chân thật. . . . . .
Cô là thật, không phải mơ.
Anh cho rằng cô là mơ, lúc anh thấy cô chỉ mặc chiếc áo ngủ xuất hiện tại cửa, anh cho rằng mình còn ở trong mơ.
Nhưng cô không phải, anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim mãnh liệt của cô, nếm được hương vị tươi ngọt của cô, hô hấp dồn dập ấm áp của cô, còn có mồ hôi trên làn da phấn hồng của cô. . . . . .
Khi *** được phát tiết, nước mắt của cô tựa như một con dao, khiến anh giật mình tỉnh lại.
Ôi trời, anh đã làm cái gì?
Cô gái phía dưới tóc dài rối tung, nước mắt nóng bỏng, áo ngủ bị anh vén đến trên ***, nội y bị ném ở một bên. Cô giống con Pu'p bê vải rách nát bị người ta vô tình chà đạp, chật vật nằm trên mặt đất.
Cô hôn mê rồi.
Anh thở hổn hển, không thể tin được bản thân lại làm ra loại chuyện này.
A Lãng lảo đảo lùi lại, trên tượng trưng nam tính của anh còn có máu của cô.
Như anh dự liệu, cô vẫn còn trong trắng. Anh lại thô lỗ muốn cô, ngay ở trên sàn, gần như là cường bạo cô. . . . . .
Anh nôn ra mất.
Anh chưa bao giờ đối xử với phụ nữ như vậy, cho dù uống say cũng không. Mà anh thật sự rất ít rất ít khi uống say, anh không muốn giống người kia.
Có một chớp mắt, anh muốn bỏ chạy, rời khỏi chỗ này, rời khỏi cô, quên tất cả những gì đã xảy ra, nhưng anh không thể để cô ở đây.
Khuôn mặt anh trắng bệch, dè dặt cẩn trọng ôm cô từ trên mặt đất lên. Anh không dám suy nghĩ gì cả, ba bước cũng thành hai bước lên tầng, ôm cô trở về phòng, mang cô vào phòng tắm, giúp cô rửa sạch thân thể. Nhưng làm vậy chỉ khiến anh nhìn thấy càng nhiều chứng cứ rằng anh không khống chế được.
Trên cánh tay của cô, trên ***, trên cổ, đều có vết sưng đỏ chói mắt. Anh biết đến hừng đông những nơi này sẽ chuyển thành bầm tím, trở nên càng kinh khủng hơn.
Anh nhớ rõ bản thân mất khống chế chiếm hữu cô như thế nào, anh không biết ngày mai cô có thể đi được nữa hay không.
Anh để cô ngâm mình trong nước ấm, dùng khăn lông ướt nhẹ nhàng lau thân thể cô. Sau đó… cô tỉnh lại.
Gần như trong nháy mắt cô tỉnh lại, anh biết cô tỉnh, bởi vì cô co rúm lại một chút, cầm lấy bàn tay to của anh, tránh né ***ng chạm của anh.
“Đừng. . . . . .”
Cô cụp mí mắt, không nhìn anh, giọng của cô rất nhỏ, vô cùng mỏng manh, nhưng anh nghe được rõ ràng.
Nó khiến anh đau lòng, bàn tay to cầm khăn lông dừng ở giữa không trung.
Thật tốt quá, cô sợ anh.
Anh không trách cô, là lỗi của anh, anh chỉ không biết cự tuyệt của cô có thể làm anh đau như thế.
Bây giờ, cô biết sự thật rồi.
Anh không phải súc sinh, anh ngay cả súc sinh cũng không bằng. . . . . .
Anh là quái vật!
Sự thật chứng minh, anh giống người kia, vĩnh viễn chỉ nghĩ cho bản thân.
A Lãng chua sót nghĩ, buông khăn lông xuống, đứng dậy bắt buộc mình đi ra ngoài. Anh không chú ý tới cô vội vàng ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc.
Ông trời, thật sự là rối tinh rối mù.
Đàm Như Nhân nâng khuôn mặt nóng rực lên, chỉ cảm thấy ảo não. Vì bản thân vô sỉ và trần trụi mà cảm thấy xấu hổ, vì người đàn ông hồ đồ ngốc nghếch kia mà cảm thấy đau lòng tức giận.
Anh hiểu lầm cô, lại một lần nữa.
Cô nên đuổi theo anh, nhưng cả người cô không mảnh vải, hơn nữa toàn thân cũng không có sức. Cho nên cô tiếp tục ở trong bồn tắm vài phút, sau đó mới bước đôi chân đã mềm nhũn ra, lại mất thêm vài phút mới mặc xong quần áo, đi đến đối diện.
Cửa phòng anh vẫn mở, bên trong tối đen. Không cần xem, cô cũng biết anh không ở trong phòng.
Trong nháy mắt, có chút hoảng hốt, sau đó cô cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Như Nhân ngẩng đầu nhìn phía trên, tuy rằng mắt cô không nhìn thấy, nhưng cô biết rõ anh ở trên đó, ở trên sân thượng.
Cô di động đôi chân vẫn có chút vô lực, trèo lên cầu thang, đi đến nơi cao nhất trong căn nhà này.
Bóng dáng cao lớn khi nhận thấy sự xuất hiện của cô trở nên cứng ngắc, nhưng anh không quay đầu.
Người đàn ông kia đứng quay mặt về phía núi, trong làn sương mù dày đặc nhìn một điểm nào đấy.
Sương còn chưa tan, chỉ có đèn đường ௱ô** lung mờ mờ sáng.
Anh hẳn là không nhìn thấy cái gì. Chỉ cách mấy mét cô đã không nhìn rõ bóng dáng của anh, chứ đừng nói đến phong cảnh xung quanh. Nhưng cô biết anh đang nhìn cái gì.
Nếu sương tan, rất nhiều năm trước từ hướng đó có thể nhìn thấy nhà cũ của anh. Đống nhà trệt gỗ cũ kỹ chen chúc cùng nhau, nhưng giờ chúng nó đã sớm bị san bằng, xây dựng lại rồi.
Nhưng cô biết anh vẫn nhìn thấy, có lẽ cả đời vẫn sẽ nhìn thấy.
Âm trầm như thế, bi thương như thế.
Người đàn ông này không thể nào quên được. Đau khổ của anh đã khắc sâu vào trong lòng, sâu như vậy khiến cô đau.
Tình cảm mãnh liệt cuồng yêu vừa rồi khiến cô hiểu ra rất nhiều chuyện. Tuy rằng vẫn hơi lo lắng là mình hiểu lầm, nhưng Như Nhân vẫn không kìm chế được chầm chậm tiến lên.
Cô đứng ở phía sau anh, anh không quay lại, không tránh né, chỉ tản ra đau khổ và cô đơn.
Cô lấy dũng khí giơ tay lên, thử run run xoa lên sống lưng trần trụi rắn chắc của anh.
Khi đầu Ng'n t non mềm kia chạm nhẹ vào lưng, cả người A Lãng run lên. Anh cảm nhận được hô hấp ẩm nóng của cô, còn có ***ng chạm nhẹ nhàng. Đầu tiên là đầu Ng'n t, truyền đến một chút ấm, có lẽ là ngón trỏ, sau đó anh biết là ngón giữa. Cô rụt rè khuếch đại diện tích tiếp xúc, dùng tất cả Ng'n t chạm vào lưng anh, sau đó đến lòng bàn tay.
Anh không hiểu cô làm thế nào để vượt qua nỗi sợ hãi của cô, thế nhưng còn dám đến gần anh. Anh lẽ ra nên ngăn cản cô, để tránh cho mọi chuyện lại không tiếp tục sai lầm, nhưng anh khát vọng cô gái này như thế, anh muốn cô chạm vào anh, dù chỉ là một chút cũng tốt.
Cô cảm nhận được sự run rẩy của anh, trước kia cô sẽ cho rằng đây là ghét, nhưng bây giờ cô biết không phải. Giờ khắc này, cô bạo gan chạm vào cảm giác của anh, tất cả trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết… anh sợ hãi bị cô vứt bỏ.
Anh có rất nhiều cảm xúc, nhưng không có cái nào là chán ghét. Cho dù có, cũng không phải nhằm vào cô, mà là nhằm vào chính anh.
Cô cảm thấy như mình đang vuốt ve một con dã thú, đề phòng, vui sướng, cảnh giác, thích thú, sợ hãi, khát vọng. . . . . . Các loại cảm xúc mâu thuẫn, tất cả hỗn tạp vào nhau.
Anh khát vọng cô, người đàn ông này muốn cô, anh thích cô vuốt ve anh. Phát hiện này khiến *** cô thít chặt, gần như cho rằng tất cả chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng đây không phải, anh thích sự ***ng chạm của cô, anh thích.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, điều này thật sự khiến cô rất muốn khóc, chỉ có thể chậm rãi qua lại nhẹ nhàng vỗ về, xác nhận.
A Lãng không tự chủ được nhắm mắt lại, hơi thở bất ổn hít vào một hơi, cảm giác bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô vỗ về tấm lưng ẩm ướt của anh, một lần lại một lần, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên.
Như vậy rất thoải mái, khiến anh gần như quên mất tất cả.
“Anh như vậy, sẽ bị cảm đó.”
Giọng cô ngọt ngào, mềm mại như tơ, xuyên qua màn sương, lướt qua vai anh, chui vào lỗ tai anh.
Sự quan tâm của cô gái này khiến cổ họng anh thít lại, khàn khàn mở miệng: “Em nên sợ hãi mới đúng.”
“Vì sao?” Cô khẽ hỏi.
Anh không trả lời, anh không muốn khiến cô nhớ lại.
“Bởi vì cha nào con nấy sao?” Tiếng nói của cô nhàn nhạt lại lọt vào tai.
A Lãng mím môi, mở hai mắt, hai tay cắm trong túi quần nắm chặt thành quyền.
Như Nhân nhẹ nhàng vỗ về cơ bắp siết chặt trên lưng anh, lặng lẽ nói: “Anh luôn luôn nghĩ như vậy, đúng không?”
Anh tiếp tục im lặng, cơ bắp càng thêm cứng ngắc.
“Anh không giống ông ta.” Cô thở dài, cái trán khẽ dựa lên lưng anh, nói: “Em nói rồi, anh không giống ông ta. Có đôi khi trúc hỏng cũng vẫn sinh ra được măng tốt.”
“Đáng ૮ɦếƭ, mẹ nó, anh làm em bị thương.” A Lãng tức giận khẽ mắng một tiếng.
“Anh không làm em bị thương.” Cô nói cho anh.
“Làm ơn hãy nhìn lại mình đi, khắp người em toàn là vết thương, anh chỉ quan tâm đến bản thân!” Anh cắn răng nói: “Sao em còn có thể ngây thơ như vậy?”
Trái tim vì anh mà khẽ siết lại.
“Bởi vì không phải anh chỉ lo cho bản thân, em cũng ở đó, nhớ không?” Như Nhân áp mặt lên tấm lưng C*ng c*ng của anh, nhắc nhở anh, chịu đựng xấu hổ lúng túng, nói nhỏ: “Nếu anh chỉ lo cho bản thân, anh sẽ không. . . . . . để em. . . . . . Tới trước. . . . . . Nếu anh chỉ lo cho bản thân, anh sẽ trực tiếp đè lên người em phát tiết ***; nếu anh chỉ lo bản thân, sẽ bỏ đi sau khi chiếm hữu em. . . . . .”
“Anh rất muốn.” Anh từ trong cổ họng nói ra ba chữ kia.
“Nhưng anh không làm.” Cô nghe tiếng tim đập của anh, thẹn thùng khẽ nói: “Anh đưa em trở về phòng, giúp em tắm rửa. Em xin lỗi đã ngăn cản anh, nhưng từ sau mẫu giáo chưa từng có ai giúp em. . . . . . Tắm rửa. . . . . . còn là. . . . . . Của em. . . . . .”
Cô cắn môi, xấu hổ đến mức không nói nên lời, bỏ qua từ đó, nói: “Em…em chỉ hốt hoảng, cho nên mới giữ chặt tay anh, không phải vì em sợ anh, hoặc là vì anh làm em bị thương.”
A Lãng không thể tin được, nhưng cô gái đáng lý nên sợ anh lại dán sát mặt trên người anh, bàn tay nhỏ bé vuốt ve lưng anh. Đụng chạm của cô có điểm e lệ nhưng không sợ hãi.
“Anh không thể khống chế bản thân.” Anh khàn khàn tự trách.”Không có cô gái nào nên bị đối xử thô lỗ như vậy trong lần đầu tiên.”
“Đó không phải vấn đề của anh, em nghĩ em cũng nên chịu một phần trách nhiệm. . . . . .”
Anh sửng sốt.
“Khi chúng ta ở cùng nhau, em cảm nhận được anh, không chỉ suy nghĩ còn có ***. . . . . .” Như Nhân *** *** môi, có chút sợ hãi phải thừa nhận với anh, nhưng không thể không nói. Cô xấu hổ khẽ nói: “Em. . . . . . năng lực của em, có đôi khi, khi em rất muốn rất muốn em cũng có thể cho người khác biết cảm giác của em, hoặc em đang nghĩ cái gì. . . . . .”
Tựa như lúc trước cô thay đổi cảnh trong mơ của anh, A Lãng đột nhiên hiểu ra, nhớ tới: “Em kéo anh ra khỏi ác mộng, khiến anh mơ thấy anh đang đá bóng.”
“Chỉ có một lần.” Cô xấu hổ nói: “Nhưng. . . . . . Em muốn năng lực này tất cả đều tăng mạnh lên. *** anh cảm nhận được tối hôm nay không phải của một người, là hai người .”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc