Lãng Tử Xinh Đẹp - Chương 11

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Anh và Phượng Lực Cương ngồi ở phòng khách dùng webcam trên máy tính họp với người trong công ty họ.
Lén liếc mắt nhìn anh, cô lại nâng tay sờ sau gáy. Sau khi phát hiện ra mình đang làm gì, sợ lại bị anh phát hiện, cô nhanh chóng thu tay lại.
Đáng ૮ɦếƭ, tối nay cô sờ ít nhất một trăm lần rồi, nhưng hơi thở của anh lưu lại vẫn không tan đi được.
Cô biết anh không thích cô chạm vào anh, anh cũng chẳng có thiện cảm gì với năng lực của cô, cho nên cô đã cố gắng kìm chế không chạm vào anh. Nhưng tay cô có ý chí của mình, cô không nhịn được cứ muốn ***ng chạm anh, sau đấy mới nhớ ra anh không thích, nhanh chóng rút tay lại.
Cô không hy vọng anh cảm thấy cô muốn bám lấy anh. Cô không hy vọng anh ghét cô. Cô sợ phải biết cảm giác thật sự của anh với cô, sợ phát hiện thật ra anh thấy cô rất phiền phức, hoặc thậm chí là không thể chịu được cô.
Càng để ý, càng sợ hãi. . . . . .
Cô sợ hãi, cho nên không dám nhìn, không dám chứng thực.
Suy nghĩ của anh có thể tổn thương cô, thật sự tổn thương cô.
Đạo đức giả và dối trá trong thế giới này có lẽ là một điều ác cần thiết, vì suy nghĩ của con người sẽ thay đổi. Không có ai hiểu rõ chuyện này hơn cô. Ý nghĩ tức thời của mọi người có đôi lúc rất tàn nhẫn, rất đáng sợ, chỉ cần không nói ra thì còn có cơ hội thay đổi.
Giống như anh nói, mọi người nghĩ nhưng chưa chắc đã làm thật, không làm sẽ không có nghĩa. Nhưng trong nháy mắt mọi người nghĩ đến điều đó thì cô đã biết được suy nghĩ của đối phương rồi. Vì thế mà cô luôn có vô số tổn thương.
Cô đã nhận được rất nhiều bài học kinh nghiệm mới học được đạo lý này. Cô rất muốn biết, nhưng rất sợ phải biết cảm giác của anh với cô.
Cô hi vọng chuyện này nhanh qua đi, hi vọng bắt được hung thủ nhanh hơn. Nhưng mặt khác, sâu trong nội tâm, đã có một tiếng nói nhỏ khác, lặng lẽ hy vọng có thể ở lại đây lâu hơn, thầm mong anh có lẽ sẽ. . . . . .
Sẽ thế nào? Yêu cô sao?
Cô hiểu rõ cô không nên kỳ vọng vào chuyện này, đó là chuyện không thể.
Anh muốn cô, cô biết, nhưng đó chỉ là *** đơn thuần, đối với anh cho dù thay thế bằng một người phụ nữ khác cũng chẳng có gì khác biệt.
Phượng Lực Cương đã nói rõ chuyện này.
Tắt đèn, tất cả phụ nữ đều giống nhau.
Anh ta cười nói nhưng cô biết đó không chỉ là nói đùa.
Công việc của họ rất nguy hiểm, bọn họ cần giải tỏa áp lực. Khi nói chuyện với Phượng Lực Cương, cô nhận ra, đã từng có một thời gian, hai người đàn ông này coi *** như ống dẫn phát tiết.
Mặc dù Phượng Lực Cương cố tình nói một cách uyển chuyển nhưng cũng không thể giấu được chuyện này. Trên thực tế, anh ta vốn cũng không có ý giấu.
Đại thiếu phong lưu bất cần đời kia từng đã nhìn thẳng vào mắt cô, nói thẳng với cô rằng anh ta thích thể xác nhiệt tình hơn là trao đổi tâm hồn.
Cô đoán A Lãng cũng không khác lắm, nếu không họ sẽ không trở thành bạn tốt.
Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn muốn ở bên anh. Cô khao khát ở bên anh, ngay cả làm đối tượng cùng anh tham hoan một đêm cũng được. Thật sự là đáng buồn. . . . . .
Rửa xong chiếc bát cuối cùng, cô đóng vòi nước lại, lau khô tay, vừa liếc mắt nhìn hai người đàn ông tràn ngập mê hoặc quyến rũ đang ngồi trên sofa.
Nhìn từ chỗ này, thật ra họ hơi giống nhau, ngăm đen như nhau, rắn chắc cường tráng như nhau, tản ra pheromone nam tính mạnh mẽ cuồn cuộn như nhau.
Nhưng có điều khác là Phượng Lực Cương muốn cô, người cô muốn là A Lãng nhưng A Lãng không cần cô.
Nếu cô đủ thông minh, có lẽ cô nên chọn người muốn cô, như vậy chuyện có thể đơn giản hơn rất nhiều, nhưng cô không có cảm giác với Phượng Lực Cương.
Tuy rằng anh ta rất thú vị lại nhiệt tình, nhưng anh ta cũng có nhiều thói quen xấu.
Mà người cô cần từ nhiều năm trước, chính là Quan Lãng.
Đối với cô mà nói, anh luôn là mong muốn không thể với được, xa như một ngôi sao trên trời, cho dù bây giờ đang ở trong cùng một ngôi nhà cũng vậy.
Nhìn thấy được, không chạm vào được. . . . . .
Kể cả có thể chạm vào, cô cũng không dám, sợ sẽ bị tổn thương, bị bỏng.
Gần như ngay tại một giây kia, anh quay đầu lại, cách một khoảng cách, nhìn cô.
Cô nên mỉm cười đáp lại, gật đầu chào anh, hoặc ít nhất nói với anh rằng cô muốn lên tầng nghỉ ngơi. Nhưng cô không thể, cả buổi tối, cô tránh ánh mắt anh. Đó việc gần đây cô thường làm nhất. Cô sợ bị anh nhìn thấu. Cô sợ để anh biết cô vẫn để ý đến anh.
Cô muốn dời tầm mắt, nhưng không thể.
Khi ánh mắt giao nhau trong cái chớp mắt ngắn ngủi, *** trong mắt anh rất rõ. Cô ngừng thở, cảm thấy *** trướng đau, bụng co rút chặt, cảm giác từng tế bào từ đầu đến chân đều sục sôi nóng lên vì cái nhìn của anh.
Nếu anh vẫy tay với cô, cô biết cô sẽ ngoan ngoãn đi qua, cùng anh đến chân trời góc biển, ngay cả khi anh bán cô, cô cũng sẽ đếm tiền hộ anh.
Như Nhân không nhúc nhích được cho đến khi anh thu lại tầm mắt.
Cô run rẩy, nhân lúc anh trả lời vấn đề của đối phương, bắt mình phải di chuyển hai chân như nhũn ra, nhanh chóng đi qua sau lưng hai người đàn ông lên tầng về phòng.
“Cô ấy lên tầng rồi. Cậu có thể bắt đầu.”
Đến khi chắc chắn cô gái kia đã đi khỏi, A Lãng mới mở miệng thông báo cho đối phương, đi vào vấn đề chính, “Trong email cậu nói sự việc có manh mối?”
“Chỉ có một vụ *** phù hợp với lời kể của Đàm tiểu thư, không bắt được hung thủ. Nhưng người này phạm tội có nét riêng. Qua một năm rưỡi, có ba vụ, đều bị mổ bụng phanh ***. FBI cho rằng ba vụ này là cùng một người gây ra.”
“Cho nên Hiểu Dạ nói không sai, đó là một tên tội phạm *** hàng loạt.” Phượng Lực Cương vắt chéo chân, chỉ ra suy nghĩ trong lòng mọi người.
“Không có người bị tình nghi sao?” A Lãng hỏi.
“Không có.” Người đàn ông trong màn hình mặt không biểu cảm nói: “Nhưng có chuyên gia phác thảo chân dung tội phạm suy đoán hung thủ là nam giới, khoảng bốn mươi tuổi, cao 175 cm, cân nặng có thể từ 70 đến 80 kg, thuận tay phải, làm việc và nghỉ ngơi bình thường.”
“Sau đấy?” A Lãng nhíu mày.
“Không có sau đấy, trên đó viết có vậy thôi.” Người đàn ông tuấn tú lạnh lùng nói: “Không có gì khác nữa.”
“Khắc họa quá ít.” Phượng Lực Cương khó tin coi thường xùy một tiếng. A Lãng nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên đù*, hỏi: “A Chấn, nhận định của cậu thì sao? Đừng nói với tôi, mấy ngày cậu đi tìm chỉ tra được báo cáo của FBI.”
Anh chàng đẹp trai nhẹ nhàng nhướn mày, hai tay khoanh trên bàn, môi mỏng khẽ mở: “Nhận định của tôi là hung thủ có thể làm nhiều việc cùng lúc. Hắn ta làm việc bằng tay phải, viết bằng tay trái. Hắn có một công việc thường xuyên phải ngồi máy bay để che đậy tội ác. Chân phải của hắn có vết thương cũ. Từng được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp.”
Phượng Lực Cương huýt sáo, “Sao cậu biết?”
“Bởi vì tôi không chỉ điều tra tài liệu của FBI, còn tìm hiểu điều tra tội phạm khắp thế giới. Trong một năm rưỡi, thủ đoạn tương tự ở nước Mỹ chỉ có 3 vụ. Nhưng mười năm, vụ án lưu trong hồ sơ trên cả thế là 18 vụ, còn không thể hoàn toàn chắc chắn là có 25 vụ.”
A Chấn dựa vào lưng ghế dựa, gõ một phím gửi tài liệu qua, đồng thời tuyên bố: “Kẻ này không chỉ là tội phạm *** hàng loạt. Hắn là sát thủ máu lạnh chuyện nghiệp.”
“Cứt chó.” A Lãng chửi một tiếng, kẻ này còn khó trị hơn so với nhận định ban đầu của bọn anh.
A Chấn tiếp tục nói: “Đa số vụ án, hắn không để lại nhiều chứng cứ lắm. Tuy rất ít nhưng dù gì vẫn có một chút. Nước Pháp có dấu chân, khi hắn đi, trọng tâm sẽ dời về bên trái. Đế giày chân trái cũng mòn hơn chân phải nhiều, chứng tỏ chân phải của hắn có vết thương, cho nên mới theo quán tính đặt trọng tâm về bên trái. Trên mấy thi thể ở Tây Ban Nha, châu Úc, Canada, một số lưỡi dao cắt bên phải, một số bên trái, thế nên làm người ta ngộ nhận là không cùng một thủ phạm. Chẳng qua khi Hồng Hồng so sánh giữa miệng vết thương và phần xương bị cắt, cô ấy cho rằng đây là cùng một người làm, hình thức hạ dao rất giống, trình tự gần như giống nhau. Hắn đã từng được huấn luyện, rất rõ vị trí cơ bắp động mạch và thần kinh của con người. Tôi đồng ý với nhận định của cô ấy.”
“Người bị hại có gì giống nhau không?” A Lãng nhướn mày hỏi.
“Hỏi rất hay.” A Chấn lại gõ phím lần nữa, để họ xem tài liệu về người bị hại, “Người bị hại không có nhiều liên kết chung. Họ ở khắp nơi trên thế giới. Nhưng chuyện của Đàm tiểu thư làm tôi phát hiện ra khoảng đầu tháng ba năm ngoái người bị hại có chút giống nhau.”
“Có gì giống nhau?” Phượng Lực Cương nghiêng người, tò mò mở miệng. A Chấn lạnh mặt, nói: “Họ đều là nhà khoa học.”
“Sát thủ này chuyên giết nhà khoa học?” A Lãng rùng mình.
“Đúng, bắt đầu từ tháng ba năm ngoái.” A Chấn gật đầu, “Tuy lĩnh vực khác nhau, nhưng họ đều là nhà khoa học, toàn là hàng đầu.”
Anh thở sâu, khóe mắt hơi co rút lại, sau đó quăng ra một tin chấn động: “Hơn nữa tôi nghĩ, có ông chủ đứng sau họ tài trợ cho nghiên cứu của họ.”
Nhìn biểu cảm thản nhiên của A Chấn, tim hai người đàn ông đập mạnh, nhanh chóng nhìn nhau. Phượng Lực Cương càng không nhịn được lẩm bẩm, chờ đợi nhìn A Chấn.
“Đừng nói với tôi, ông chủ kia là ‘hắn’ đấy nhé.”
A Chấn mím môi, giữ im lặng.
Phượng Lực Cương tức giận hét ra một câu tục, “Fuck! Sao tên đấy không ૮ɦếƭ nhanh đi?!”
A Lãng cảm thấy đầu rất đau. Anh không trả lời vấn đề này, nhịn xúc động muốn chửi tục, trợn mắt nhìn A Chấn, hỏi: “Cậu cho rằng chuyện này có liên quan đến Mak?”
“Tôi chắc chắn chuyện này có liên quan đến hắn.” A Chấn giữ mặt nạ lãnh đạm, nói: “Tất cả số tiền dù nhiều hay ít cuối cùng đều dẫn về phía hắn.”
“Mak biết chuyện Đàm Như Nhân không?” A Lãng vẫn giữ bình tĩnh hỏi. “Tôi không chắc.” A Chấn rũ mắt suy nghĩ, nói: “Nhưng vụ án mạng này là có người cố ý để Đàm Như Nhân nhìn thấy. Người đó còn đặc biệt chọn vụ án mạng này để chạm vào bức phòng vệ của cô ấy. Người đó. . . . . .”
A Chấn ngẩng đầu nhìn họ, nói: “Người đó muốn chúng ta biết sự tồn tại của tên hung thủ này.”
“Vì sao?” Phượng Lực Cương nhíu mày.
“Tôi không biết.” A Chấn giương mắt nhìn họ nói: “Bây giờ tôi chỉ có thể chắc chắn là đối phương muốn để chúng ta biết chuyện này, cho nên mới tìm tới Đàm tiểu thư. Người bình thường không đủ mẫn cảm. Bức tường của Hiểu Dạ quá kín không có kẽ hở, nhưng Đàm Như Nhân thì không giống. Bức tường phòng vệ của cô ấy không đủ dày, hơn nữa cô ấy biết A Lãng.”
Đáng ૮ɦếƭ! Cô lại bị liên lụy một lần nữa. . . . . .
Sao A Lãng không thể nào ngờ chuyện này xảy ra là vì anh, phát hiện này khiến *** anh căng thẳng.
“Có lẽ người kia chính là Mak.” Phượng Lực Cương đưa ra giả thiết.
Giả thiết này khiến A Lãng lạnh sống lưng.
Nếu người đó là Mak, chứng tỏ bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thông qua vụ mưu sát này làm hại Như Nhân.
“Không. Tôi không nghĩ như vậy.” A Chấn phủ định quan điểm này, nói: “Thông qua Đàm Như Nhân để chúng ta biết chuyện này là không cần thiết.”
“Mấy năm qua, Hồng Nhãn đã phá hỏng nhiều chuyện tốt của hắn.” Phượng Lực Cương nhún vai, nói: “Có lẽ hắn muốn cảnh cáo chúng ta.”
“Có khả năng này, nhưng tất cả còn quá sớm để nói.” A Chấn cầm lấy một cái tách, uống một ngụm cà phê đậm đặc, nói: “Tóm lại, tôi đã thông báo cho những người khác. Anh Võ, chị Lam với anh Cần sẽ đi bắt tên hung thủ kia. Có tin gì tôi sẽ thông báo lại với các anh. Nhưng trong thời gian này, tốt nhất đừng để Đàm tiểu thư ở một mình.”
“Chúng tôi biết rồi.” Phượng Lực Cương gật đầu.
“A Chấn.” A Lãng mở miệng nói cảm ơn: “Cảm ơn.”
Người đàn ông hơi gật đầu coi như nghe thấy, rồi cắt liên lạc.
A Lãng tắt máy tính, trừng mắt nhìn màn hình. Phượng Lực Cương lại tựa vào sofa, gác chân lên bàn, không nói một câu.
Sự im lặng phủ khắp căn phòng.
“Tôi không thích tình huống này.” Lực Cương nhíu mày rậm, anh không thích chờ đợi.
“Tôi cũng không thích.” A Lãng đóng laptop lại, “Lần trước chị Lam phá hủy ổ của Mak ở dãy núi Andes, chúng ta cứ nghĩ rằng hắn đã an phận rồi.”[1]
“Rõ ràng hắn không hiểu cái gì là an phận.” Phượng Lực Cương bĩu môi, “Chuyện lần trước anh Võ nói vẫn chưa giải quyết được sao?”
“Cần thời gian.” Hàm dưới của anh siết chặt, nếu không phải trước đấy anh bị thương, hẳn là bây giờ anh đã tham gia vào trong đó, không phải chờ ở chỗ này.
A Lãng gãi cái gáy cứng ngắc, dựa vào sofa, thấp giọng chửi một câu: “Mẹ nó, tôi ghét chờ đợi.”
“Tôi cũng vậy.” Phượng Lực Cương thở dài, đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: “Tôi đi ngủ. Có chuyện gì, cậu biết tôi ở đâu rồi đấy.”
[1] Đọc “Anh chàng quê mùa thâm tình” để biết thêm chi tiết ^^ * A Chấn aka Đồ Chấn: Nam chính trong P9. Bảo bối đại mãnh nam – Đồ Chấn x Đinh Khả Phỉ * Hồng Hồng aka Lương Linh Hồng: Nữ chính trong P5. Buồn thiêu đại thiên sứ – Nghiêm Phong x Lương Linh Hồng
Trăng tròn khiến thủy triều dâng cao.
Cô ngủ thật sự không an ổn, giấc mơ hỗn loạn không ngừng.
Chỉ là mơ thôi, cô biết, nhưng nó vẫn quấy nhiễu cô.
Cô cảm thấy rất nóng, miệng rất khô, mồ hôi thấm ướt áo ngủ của cô.
Nóng quá. . . . . .
Cô muốn đứng dậy bật điều hòa hoặc vào phòng tắm tắm nước lạnh. Ý nghĩ này vừa xẹt qua, cô chợt phát hiện mình đang ở trong phòng tắm, nằm trong bồn tắm lớn, nhưng nước trong bồn lại ấm.
Có người đàn ông cường tráng từ phía sau ôm cô, bàn tay to ngăm đen phủ lên bộ *** mẫn cảm của cô. Cô có thể cảm nhận được *** anh dán vào lưng cô.
Tim đập, hô hấp, môi lưỡi ẩm nóng khiêu khích.
Hỏng bét. . . . . . Như vậy không tốt. . . . . .
Cô kinh hoàng nghĩ, cô không nhìn thấy người đàn ông kia, nhưng cô biết đó là ai. Vòng cổ của anh rủ trước ***, kề sát lưng cô. Cô muốn rời khỏi giấc mộng này, nhưng thân thể cong lên phản bội cô, *** rỉ nho nhỏ bật ra khỏi miệng.
Dòng nước ấm áp vây quanh cô.
Cảm giác kỳ lạ chồng chất ở trong bụng, cô nhẹ nhàng thở dốc, thân thể khó nhịn vặn vẹo.
Như vậy. . . . . . Không đúng. . . . . .
Người đàn ông vừa nhẹ nhàng cắn cắn cổ cô, *** hôn giọt nước trên cổ cô. Sau đó, khi cô quay đầu, hôn lên môi cô. Cô thích nụ hôn của anh, dịu dàng lại Khêu g**.
Cô cảm nhận được *** cứng rắn của anh đâm vào cô. Trong nháy mắt, cô có một chút kinh hoàng, nhưng cô biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, anh sẽ dừng lại.
Cô cho rằng anh sẽ dừng lại, cô bị mất phương hướng vài giây, cảm nhận được môi lưỡi mê người, bàn tay to thô ráp nóng bỏng của anh.
Nhưng đây là mơ, anh không dừng lại. Cô phát hiện mình mê loạn hôn trả anh. Khi tay anh luồn vào *** cô qua lại ma sát, cô phát run *** ra tiếng, kẹp chặt hai chân, cũng kẹp chặt tay anh.
Nhưng nó không thể ngăn cản anh, một ngón tay tiến vào thân thể của cô, chậm rãi bắt chước động tác ***. Thoát ly hiện thực vốn có, nhưng cô không thể khống chế. Cô định lùi ra sau, nhưng anh ở ngay phía sau, cô không có nơi nào để lùi. Cô ở trong lòng anh thở dốc ***, tay anh là ngọn lửa tà ác, cô cảm thấy mình bị thiêu đốt, chỉ có thể nắm chặt đầu gối của anh, chỉ có thể để tay anh trêu chọc.
A, không, thế này hơi quá. . . . . .
A Lãng đột nhiên mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa, tỉnh lại khỏi giấc mơ.
Trong phòng tối đen, chỉ có đèn đường mờ ảo từ ngoài cửa sổ hắt vào.
Cứt chó. . . . . .
Một cái chớp mắt trước anh còn ở trong bồn tắm lớn, ôm người phụ nữ trần trụi ấm áp, cam tâm tình nguyện. Anh biết đó là mơ, anh muốn làm xong nó, nhưng một giây sau, đã không thấy cô đâu, chỉ còn lại một mình anh ở trong mơ, vừa đau vừa cứng, *** ngùn ngụt.
Anh ngồi dậy, tức giận xuống giường. *** *** vẫn nặng nề cứng rắn như cũ.
Tại một phần ngàn vạn giây kia, anh rất muốn mở cửa, đi tìm người phụ nữ kia. Cô ở ngay phòng đối diện anh, không đến mười mét.
Có lẽ cô cũng gặp mộng xuân, nhưng cũng có khả năng cô sẽ bị anh hù ૮ɦếƭ. Làm không tốt để cô cảm ứng được mộng xuân của anh lúc này, cô sẽ sợ tới mức tỉnh lại, vội vàng đẩy bàn ra chặn cửa.
Anh dám cá cô còn trong trắng, nụ hôn của cô vừa trúc trắc vừa thẹn thùng sợ sệt.
Ý nghĩ này chỉ làm cho anh càng trở nên cứng hơn.
Anh khẽ chửi bậy một tiếng, tức giận không nhìn cánh cửa kia nữa, đi vào phòng tắm lấy nước dội lên đầu, đứng dưới vòi hoa sen để nước lạnh dập tắt *** của anh.
Nói đi nói lại, lúc cả đầu anh đều nghĩ đến muốn cô, dù cô có biết anh đang nghĩ cái gì thì cũng có sao chứ?
Người phụ nữ kia thích anh.
Anh tin cô muốn anh nhiều hơn muốn Phượng Lực Cương.
Trải qua vài ngày ở chung, anh quan sát biểu cảm của cô, dần dần phát hiện ra bí quyết. Khi suy nghĩ không nên chạm vào cô, khi chạm vào cô thì mở miệng dời lực chú ý của cô đi, hoặc không nghĩ gì cả. Cũng có lẽ lần sau anh có thể thành thật để cô biết anh muốn cô đến mức nào.
Cô có lẽ sẽ có chút thẹn thùng, nhưng anh tin mình có thể thuyết phục, dụ dỗ cô cam tâm tình nguyện nằm xuống, mở hai chân ra, đón nhận anh, nghênh hợp anh, mắt sáng nửa khép, môi đỏ mọng khẽ nhếch, ở Dưới *** anh thở gấp ***. . . . . .
Anh dùng lực đấm lên tường, đuổi hình ảnh kia đi.
Mẹ nó! Nếu anh thật sự làm như vậy, anh sẽ biến thành một tên khốn kiếp thật sự!
Ngẩng đầu, anh nhắm mắt lại, để nước lạnh gột rửa toàn thân, nhưng tắm nước lạnh không hữu dụng.
Mười phút sau, anh phát hiện anh phải nghĩ cách tiêu hao thể lực.
Sương mù tan rồi.
Cô nghe được tiếng còi tàu xuyên qua cửa sổ văng vẳng trong đêm.
Mặc dù cảm nhận được nhiệt độ không khí ban đêm giảm xuống, cô vẫn cảm thấy nóng, chỉ có thể cuộn mình trên giường, run rẩy thở dốc ôm lấy mình. Thân thể vẫn vì tiếp xúc quá mức thân mật trong mộng kia mà khẽ run, *** *** bị anh chạm vào vẫn ẩn ẩn rung động.
Sau đó, cô nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ.
Cô cứng đờ, ngừng thở.
Không phải cửa của cô, là của anh, anh mở cửa.
Cô ở trong bóng đêm, miệng khô lưỡi khô nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt. Cô biết anh ở ngay phía sau cửa, đứng trên hành lang. Đầu lưỡi của cô gần như có thể nếm được hương vị trên người anh.
Tiếng tim đập thình thịch dồn dập bên tai không ngừng.
Như Nhân nhìn chằm chằm cửa. Trong nháy mắt, khát vọng khó có thể ngăn chặn cùng với *** mãnh liệt mênh ௱o^ЛƓ dâng lên như thủy triều, bao phủ cô.
Cô không rõ đó là cảm giác của anh hay là của cô.
Một giây sau, anh rời đi.
Cô thở khẽ, cảm thấy anh đi xuống tầng, nhưng *** và khát vọng này vẫn thiêu đốt cô.
Cô nhắm mắt lại, tiếp tục nằm ở trên giường, không hề động đậy, chờ chúng nó đi qua.
Nhưng cảm giác kia không rời đi, ngược lại chậm rãi dâng lên, vây quanh siết chặt lấy cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô có thể nghe được kim giây đồng hồ phát ra tiếng tích tắc máy móc trong phòng, mỗi một lần âm thanh càng lúc càng lớn.
Khi cô phát hiện thì cô đã xuống giường, mở cửa.
Hành lang yên tĩnh; trên cầu thang không một bóng người.
Nhưng cô biết anh ở đâu, cô có thể cảm nhận được anh. . . . . . Vĩnh viễn cũng có thể cảm nhận được anh. . . . . .
Cô giống như mộng du đi trong bóng tối, đi qua tầng ba, tầng hai, tầng một, đi tới phòng tập thể thao dưới tầng hầm ngầm.
Anh ở đó, chỉ mặc một chiếc quần nỉ trắng, nhảy những động tác vũ đạo sinh động hữu lực. Anh không bật nhạc, nhưng cô có thể nghe thấy tiết tấu mãnh liệt kia.
Động tác đó mềm mại lại kịch liệt, như là dung hợp giữa Hip-hop và võ thuật, nhưng lại không giống lắm. Anh đứng chổng ngược, lộn nhào, bay lượn trong không trung, có khi dùng một tay hoặc hai tay chống đỡ thân thể, hai chân luân phiên trong không trung. Động tác lúc nhanh lúc chậm, tư thái tao nhã lại có lực.
Vòng cổ của anh vẽ ra ánh bạc trong không trung. Anh như muốn thoát khỏi nhà giam nào đó, mồ hôi rơi trong không khí, cơ bắp dưới làn da phập phồng. Người đàn ông trước mắt, dường như đang thiêu đốt sinh mệnh, dùng tất cả nhiệt tình vào điệu nhảy kia. Nó trào dâng mà nhiệt liệt, cô bị mê hoặc, không thể nhúc nhích, cũng không dám tới gần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc