Lãng Tử Xinh Đẹp - Chương 09

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Cô thở sâu, thuyết phục anh: “A Lãng, nếu chúng ta không tìm ra vấn đề, nó có thể sẽ phát sinh lần nữa. Trên thực tế, chỉ sợ nhất định sẽ phát sinh lần nữa, chị cảm thấy tên kia là tội phạm *** hàng loạt. Chị có thể dạy cô ấy củng cố tường thêm bền chắc, nhưng hung thủ này có lẽ có liên hệ nào đó với cô ấy, mới có thể đột phá tường của cô ấy. Có lần đầu sẽ có lần thứ hai, chị không thể cam đoan cô ấy có thể học được trăm phần trăm cách của chị. Nếu chúng ta tìm ra địa điểm xảy ra vụ án, nhìn hiện trường, có lẽ sẽ bắt được tên hung thủ, chỉ khi bắt được hắn, mới thực sự bảo vệ được cô ấy.”
Anh biết Hiểu Dạ tỷ nói có lý, nhưng anh sao có thể yêu cầu Đàm Như Nhân lại làm người bị hại một lần nữa? Lại bị hung thủ kia mổ bụng một lần nữa?
Anh mím môi, im lặng không nói.
“Em phải biết, đây là cách duy nhất.” Hiểu Dạ dịu dàng nói: “Hơn nữa chị cho rằng cô ấy sẽ làm được, lần này nhớ lại cảm nhận của cô ấy sẽ không sâu sắc giống như ngày đó, bằng không bây giờ cô ấy không thể nào tiếp tục ngồi ở bên kia, hơn nữa chị cho rằng đã có cách có thể giúp đỡ cô ấy, nhưng chị cần sự giúp đỡ của em.”
“Em?” A Lãng ngẩn ra, “Em có thể giúp gì?”
Hiểu Dạ nhìn anh, mỉm cười.
“Nắm tay cô ấy, dời sự chú ý của cô ấy.”
Sau hai giờ trưa, cái bàn bên cửa sổ Ánh Trăng Màu Lam, lại ngồi đầy ba người.
Hiểu Dạ ngồi đối diện cô, A Lãng ngồi vào vị trí bên cạnh Như Nhân, khiến cô không kìm chế được dịch vào bên trong.
Hình thể anh không nhỏ, tuy rằng không cao to như ông chủ Đồ Hải Dương, nhưng tay dài chân dài. Khi anh ngồi xuống, cô bỗng cảm thấy chỗ ngồi nhỏ đi, dường như cả dưỡng khí cũng trở nên loãng hơn.
Ngay từ đầu, cô không thể tập trung nghe Hiểu Dạ nói, cho đến khi Hiểu Dạ muốn cô nắm tay A Lãng .
Như Nhân trừng mắt, vội quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh một cái.
Anh đồng ý sao?
Trải qua nhiều năm luyện tập, Như Nhân quả thật có thể tiếp xúc với người khác mà không đọc tâm, nhờ thế, cô có thể đi vào đám người mà không phát điên nhưng cô không cho rằng anh sẽ tin cô không nhìn lén.
Anh không nhìn cô, bộ dáng chán nản gác chân dài dưới gầm bàn, vừa cắn hạt dưa không biết lấy từ đâu ra.
Nói đi nói lại, tuy rằng anh không thích năng lực của cô, nhưng lúc trước vì cứu cô, anh gần như không cần nghĩ đã ôm cô vào trong ***, thậm chí cùng cô ngâm. . . . . .
Ông trời, bây giờ thật sự không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.
Mặt cô đỏ ửng, tim đập thình thịch, vứt hình ảnh đó ra khỏi đầu.
“Yên tâm, không phải chị muốn em rình coi cậu ấy nghĩ gì, em chỉ cần nắm tay cậu ấy, để mình cảm nhận cậu ấy, em làm được không?” Hiểu Dạ hỏi.
“Vâng.” Như Nhân gật đầu.
Hiểu Dạ giải thích: “Khi em gặp phải dòng cảm xúc sẽ bị kéo qua, nhưng bởi vì em đã xây tường, nên có một phần ý thức vẫn sẽ bị chặn ở lại, cho nên em vẫn có thể cảm nhận được thân thể của mình, nhìn thấy sự vật trước mắt. Nếu em có thể để đa số ý thức ở lại, em có thể duy trì tỉnh táo. Tương tự như vậy, khi em hồi tưởng hình ảnh này, nếu em đủ cẩn thận sẽ không bị bao phủ.”
Đây thật sự là chuyện xấu hổ.
Như Nhân nghe xong Hiểu Dạ nói, mặt bất giác ửng đỏ, cô không dám nhìn anh, chỉ nhìn Hiểu Dạ trước mặt, hỏi: “Cho nên, khi em gặp phải dòng cảm xúc, chỉ cần em nắm tay người khác là có thể duy trì đủ tỉnh táo? Là ai cũng được?”
“Cũng gần như thế, nhưng nếu là người quen sẽ tốt hơn bởi vì liên kết sẽ mạnh hơn. Em sẽ có thể nhận thức được sự tồn tại của người đó. Ở đây, A Lãng quen với em nhất, cho nên hiệu quả sẽ tốt nhất. Cái này giống như kéo co, nếu ý thức của em bên này nhiều hơn thì bên còn lại sẽ ít hơn.”
“À.” Cô cảm thấy mặt đang nóng lên, lỗ tai cũng vậy.
Tuy rằng Ô Hiểu Dạ không nói thêm gì khác, cô giống như đang bàn bạc, nhưng vào lúc này Như Nhân lại đột nhiên cảm thấy, người phụ nữ trước mắt thực ra biết rõ cô thích A Lãng, chẳng qua không nói thẳng mà thôi.
Người phụ nữ này biết cô cảm nhận ai cũng không rõ ràng bằng người đàn ông cạnh.
“Nào, chúng ta thử lại một lần.” Hiểu Dạ mỉm cười, duỗi tay về phía cô.
Thở sâu, cô nắm tay Hiểu Dạ đặt lên bàn, cơ gần như cùng lúc đó một bàn tay to khác phủ lên tay phải vì lo lắng mà siết thành nắm đấm của cô.
Cô không tự chủ được run lên một cái, suýt chút nữa đã rút tay về. Nhưng anh kiên định dùng bàn tay to kia bao phủ tay cô.
Cảm giác an tâm kỳ lạ không hiểu sao dâng lên.
Cô khống chế suy nghĩ muốn nhìn lén suy nghĩ của anh, bắt mình chuyên chú nhìn Ô Hiểu Dạ, nhưng mặt vẫn hơi hơi đỏ.
“Nhớ căn phòng nhỏ chị nói không? Để cậu ấy vào.” Hiểu Dạ nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Em làm được đến không?”
“Vâng.” Cô có chút thẹn thùng gật đầu.
“Nếu cô cảm thấy không thoải mái, lúc nào cũng có thể dừng lại.” A Lãng nói.
Như Nhân sửng sốt, cuối cùng không kìm chế được giương mắt nhìn anh. Tuy anh nói với cô nhưng lại nhìn Hiểu Dạ.
Hiểu Dạ lặng lẽ nhướng mày, anh nhíu mày theo.
Sau đó, Hiểu Dạ rốt cục thả lòng, đồng ý nói: “Nếu em cảm thấy không thoải mái, lúc nào cũng có thể dừng lại.”
Như Nhân có chút xấu hổ, nhưng tại một giây kia cô quả thật cảm nhận được ấm áp từ tay anh truyền đến, sau đó anh đã bắt đầu xuất hiện trong căn phòng nhỏ kia.
Rõ ràng mà chân thật, cùng cô.
Lúc này đây, tất cả đều rất thuận lợi. Khi cô bắt đầu hồi tưởng, khi tiếng thét chói tai và máu hiện lên có một khoảnh khắc cô cảm thấy sợ hãi, lo lắng mình sẽ lại khiến căn phòng nhỏ kia sụp đổ. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Nhưng anh ở đó, trầm ổn, dũng cảm, không sợ, kiên cố.
Cho dù bên ngoài gió tanh mưa máu, anh vẫn ở đó.
Ở trong lòng cô.
A Lãng luôn luôn nhìn cô.
Lúc vừa mới bắt đầu cô còn có chút bất an, nhưng sau này dường như khá hơn một chút.
Anh không nhìn thấy những gì bọn họ thấy, nhưng anh nghe thấy cô kể. Mà anh biết rất rõ kết quả do *** tạo thành bình thường không đẹp mắt chút nào.
Chẳng qua, lần này tình huống của cô khá hơn rất nhiều.
Tay cô thật nhỏ, có hơi mềm, tuy rằng bởi vì công việc mà không phải mềm nhẵn tinh tế, nhưng mỗi một đầu Ng'n t đều vô cùng mượt mà đáng yêu, mỗi một chiếc móng tay đều là màu hồng khỏe mạnh.
Đây là hiện tượng tốt.
Cô không nắm chặt anh, móng tay không trở nên trắng, anh đoán là cô thẹn thùng cho nên không dám. Nhưng về phương diện khác, cũng tỏ vẻ cô còn có thể khống chế bản thân, không để cảnh tượng này ảnh hưởng nhiều đến cô.
Chị Hiểu Dạ nói đúng, cô có thể làm được.
Cô tiếp tục nói xong những gì cô đã thấy cho đến lúc kết thúc.
Anh thấy cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, không thể tin được mở mắt ra, kinh ngạc nói.
“Em làm được rồi.”
“Em làm được rồi.” Hiểu Dạ mỉm cười, thu tay, “Chính là như vậy, xem, không khó đúng không.”
A Lãng thấy cô trừng mắt nhìn như là không thể tin, sau một nụ cười thoải mái hiện lên khóe môi cô. Cô vui vẻ quay đầu nhìn anh cười nói: “Tôi làm được rồi.”
Trong mắt cô lấp lánh ánh nước, môi hồng lại cong lên.
“Đúng vậy, cô làm được rồi.” Cô vui vẻ như vậy, anh có thể cảm nhận được vui sướng đơn thuần của cô.
Cô thẹn thùng ngại ngùng đỏ mặt, “À, cám ơn anh.”
Anh phát hiện cô định rút tay về, anh cũng nên thả tay, nhưng trong nháy mắt đó, anh thế nhưng lại không quá muốn nới tay. Anh bắt buộc bản mình nới tay, anh không muốn cô biết anh đang nghĩ cái gì.
“Vụ án mưu sát kia không phải mới xảy ra gần đây.”
Lời Ô Hiểu Dạ nói kéo lực chú ý của A Lãng về, anh sửng sốt, “Không phải gần đây?”
“Không sai.” Hiểu Dạ gật đầu, chỉ ra: “Người bị hại cầm theo túi mua hàng, có một tờ báo Newyork Times vừa mua còn chưa mở ra. Ngày trên đó là tháng ba năm ngoái. Gọi điện thoại cho A Chấn, bảo cậu ấy điều tra thêm về vụ mưu sát kia, xem có thể tìm được nạn nhân kia hay không.”
“Em sẽ.” Anh trầm xuống.
Hiểu Dạ kéo tầm mắt về trên người Như Nhân, tò mò hỏi: “Chị không biết tình huống trước kia em gặp được có giống vậy hay không, nhưng lúc mới bắt đầu, chị cảm thấy không ổn, giống như là. . . . . .”
“Như là có người ở bên nhìn.” Như Nhân dùng tay trái nắm tay phải vẫn mang theo độ ấm của anh, bắt buộc mình đừng quá để ý đến người đàn ông bên cạnh, nói: “Từ trước đến nay em chưa từng như vậy, cho nên lần đầu tiên không thể phân biệt được. Vừa rồi có chị ở bên, em mới phát hiện có một người khác. . . . . . Không, là một ý thức khác ở bên cạnh.”
“Một ý thức khác?” Anh bắt đầu có chút không hiểu lắm.
Hiểu Dạ giải thích, “Giống như khi em xem phim, đằng sau có người. Tuy rằng em không quay đầu, nhưng em có biết có người ở đó.”
Như Nhân đồng ý, quay đầu nhìn anh, hỗ trợ giải thích: “Cũng giống như hô hấp, độ ấm. Có người đứng phía sau anh, tuy rằng anh không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được.”
A Lãng gật đầu, anh có thể hiểu loại cảm giác này.
“Cô cảm thấy người kia ở đâu?” Anh hỏi.
“Ừ, không phải ở hiện trường, mà là ở trong ý thức tôi cảm ứng được.” Như Nhân gật gật đầu, chần chờ một chút, sau đó nói: “Nhưng. . . . . . Rất kỳ lạ, tôi cảm thấy người nọ không có ác ý?” Cô không thể chắc chắn lắm, cho nên nhìn về phía Ô Hiểu Dạ.
Đàm Như Nhân thật sự vô cùng hồn nhiên.
Hiểu Dạ chỉ ra trọng điểm, “Dù đó là ai, người kia cũng không giúp em. Không làm gì không có nghĩa là đối phương có ác ý hay không có ác ý, em phải cẩn thận.”
“Em hiểu.” Như Nhân gật đầu.
Bỗng nhiên, di động của A Lãng vang lên.
Anh nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình di động, đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
Như Nhân nhẹ nhàng thở ra nhưng có chút buồn bã mất mát. Khi thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy Hiểu Dạ nhìn cô, hỏi: “Chị nghe A Lãng nói, em là bạn cấp hai của nó? Trước kia dường như không nghe nó đề cập đến?”
“Chỉ cùng trường thôi ạ, bọn em không cùng ban.” Như Nhân giải thích, có chút xấu hổ nói: “Thực ra bọn em không quen, em nghĩ lúc trước anh ấy chẳng hề nhớ em.”
Hóa ra là vậy.
Nói đi nói lại, đã là bạn học cấp hai chứng tỏ Đàm Như Nhân biết chuyện của A Lãng năm thứ ba kia?
Hiểu Dạ liếc A Lãng một cái, lại nhìn cô gái đối diện đang nhìn lén A Lãng, cô không nhịn được mở miệng thử.
“Như Nhân, em nên biết, nếu em cảm thấy ở chung với A Lãng, Lực Cương khiến em cảm thấy không thoải mái, vậy chỗ chị vẫn còn phòng, em không nhất định phải ở chỗ A Lãng.”
Lời mời của cô khiến Như Nhân sửng sốt, đột nhiên lắp bắp: “À. . . . . . Nó, nó …em. . . . . . Thật, thật ra cũng không có gì. . . . . .”
Khóe miệng Ô Hiểu Dạ hiện lên một nụ cười thần bí.
Khí nóng lại lặng lẽ dâng lên, nhuộm đỏ hai gò má Như Nhân.
“Không sao, em cảm thấy không thành vấn đề là tốt rồi.” Hiểu Dạ không tiếp tục làm khó cô nữa, chỉ lấy giấy ghi chép của nhà ăn viết số điện thoại của mình, đưa cho cô, “Đây là địa chỉ nhà và điện thoại của chị, còn có số di động, nếu có vấn đề gì, lúc nào em cũng có thể gọi cho chị.”
Tim Như Nhân đập mạnh và loạn nhịp nhìn tờ giấy ghi chép trước mặt cô, có chút không thể tin.
“Lúc nào cũng có thể, dù nửa đêm cũng không sao.”
Nhìn đôi mắt đen láy ấm áp, *** cô siết lại, cổ họng nghẹn ngào.
“Thật lâu trước kia, phòng nhỏ của chị cũng không có người khác, chỉ có mình chị.” Hiểu Dạ dịu dàng nhìn cô, thản nhiên nói: “Chị biết đó là cảm giác gì.”
Chưa có ai thực sự hiểu cảm giác của cô, nhưng giờ này khắc này, cô biết người phụ nữ trước mắt này có thể, thật sự có thể.
Mũi Như Nhân đỏ lên, khàn giọng mở miệng: “Cám ơn. . . . . .”
“Thực ra em không cần sợ hãi, bí quyết của tường là đưa người em yêu nhất vào trong đó, bởi vì em sẽ không để bất cứ ai, cái gì, chuyện gì làm tổn thương người kia.”
Hiểu Dạ nói dịu dàng mà kiên định: “Yêu sẽ khiến em trở nên kiên cường. Chờ em tìm được người em yêu thực sự, đến lúc đó em sẽ không cần lại lo lắng những dòng cảm xúc xấu ập đến, bởi sự tồn tại của người đó sẽ giúp em, ổn định em, sẽ khiến em mạnh mẽ hơn khi em chỉ có một mình.”
Như Nhân nín thở, cô biết người phụ nữ này đang nói cái gì.
Mới vừa rồi khi A Lãng nắm tay cô, cô cảm thấy rất an tâm. Cảnh tượng ấy vẫn rất đáng sợ, nhưng cô chưa từng yên tâm như vậy, chưa từng có.
Chẳng lẽ. . . . . . Ôi trời. . . . . .
Đáng ૮ɦếƭ! Cô cho rằng mình đã tỉnh táo thoát khỏi yêu thầm rồi. . . . . .
“Đừng lo lắng.” Nhìn mặt cô lúc đỏ lúc trắng, Hiểu Dạ đồng tình an ủi cô, “Em không sao.”
Miệng Như Nhân khẽ nhếch, mặt đỏ hồng, mãi cũng không nói được lời nào.
Không sao?
Cô có cái đầu không thể khống chế được, cuộc sống lung lay sắp đổ, lại yêu phải một người đàn ông trừ phi cần thiết bằng không sẽ không muốn chạm vào cô. . . . . .
Không sao ư?
Cô thật sự không cho rằng như vậy. . . . . . Mà là quá tệ. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc