Lãng Tử Xinh Đẹp - Chương 05

Tác giả: Hắc Khiết Minh

A Lãng rủa thầm một tiếng, vội vàng tiến lên, lật người cô lại.
Cô nôn đầy đất, hơn nữa toàn thân cứng ngắc lạnh như băng, giống như một cái xác, chỉ có điều cái xác này còn đang run rẩy.
Lo cô bị sặc, anh để cô nằm nghiêng, kiểm tra hô hấp và ý thức của cô, bảo đảm đường hô hấp của cô thông suốt.
Cô lạnh như khối băng, môi trắng bệch, răng va lập cập, khuôn mặt nhỏ xanh xao đẫm nước mắt. Nhưng mắt cô lại mở to, đồng tử vì nhìn anh mà co rút lại.
Thấy anh, dường như cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng giọt nước mắt nóng bỏng vẫn không ngừng lăn xuống hai gò má.
Anh chắc chắn cô còn ý thức.
Đáng ૮ɦếƭ! Cô gái này xảy ra chuyện gì? Cô động kinh sao?
“Đừng lo, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức.” A Lãng một tay bế cô dậy, xoay người định đưa cô đi.
“Không. . . . . . Đừng. . . . . .” Làm người ta ngạc nhiên là cô lại cố gắng mở ngón tay cứng ngắc bắt lấy vạt áo của anh, run rẩy nói ra mấy chữ.
Anh không dừng bước.
“Đừng đi. . . . . . Bệnh viện. . . . . .” Nước mắt cùng với nỗi sợ hãi lập lòe trong mắt cô, cô thở gấp nhắc anh: “Đồ Cần. . . . . . Tôi không thể. . . . . . Không cần. . . . . . Bệnh viện. . . . . .”
Lời của cô làm A Lãng đột nhiên nhớ ra Đồ Cần cũng gặp phải tình huống tương tự.
Cô không thể đến bệnh viện, thuốc sẽ làm yếu bức tường phòng vệ cô dựng lên, cô cũng sẽ cảm thấy sự đau đớn của bệnh nhân. Đó rõ ràng là dày vò, đến bệnh viện sẽ chỉ làm cô càng khó chịu hơn.
Anh mắng một tiếng, quyết định nhanh chóng ôm cô vào bồn tắm lớn trong phòng ngủ trên tầng, sau đấy mở đèn và nước ấm vòi hoa sen.
Nước ban đầu lạnh, sau đó nhanh chóng nóng lên.
Anh thấm ướt khăn lông, lau mặt cho cô.
Khi anh *** áo cô, dường như cô muốn chống cự, nhưng cơ thể cô cứng ngắc không thể phản kháng.
“Yên tâm, phụ nữ tôi thấy nhiều rồi, thêm cô nữa cũng chẳng sao. Nhiệt độ cơ thể của cô quá thấp, cô phải ngâm nước ấm, quần áo và nội y ướt sẽ chỉ làm cô khó hô hấp hơn thôi.” Mặt anh vô cảm nói, đồng thời nhanh nhẹn *** sơmi và quần thể thao của cô, đến cả *** cũng cởi ra luôn.
Từ đầu tới cuối, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Sau đấy, anh cởi đồ của mình chỉ để lại quần đù*, bước vào bồn tắm lớn, ôm cô ở trước người, để cô dựa vào lòng anh, xoa cánh tay cô từ trên xuống dưới.
Chỉ một thoáng, cô xấu hổ lúng túng nhắm nghiền mắt lại.
Nhưng dù vậy, sắc mặt của cô vẫn tái nhợt, thân thể vẫn cứng ngắc lạnh như băng, không ngừng run run.
Vài giây như vậy, cô gái trong lòng vẫn hoàn toàn không thể thả lỏng, sống lưng tuyết trắng cứng như boong thuyền. Trong nháy mắt đấy, cô không thể khống chế thân thể, thậm chí dường như muốn ngồi thẳng mà không phải dựa vào người anh.
Anh đặt tay lên bụng cô khẽ ép cô ra sau, ra lệnh bên tai cô: “Thả lỏng.”
Tiếng nức nở trong cổ họng cô bật ra, “Tôi không. . . . . . Tôi không thể. . . . .”
Nước ấm xối lên người hai người, nhưng cô vẫn lạnh.
Tim cô đập rất nhanh, rất nhanh, giống như vừa chạy trăm mét. Thế này không bình thường, tim đập nhanh như vậy nhiệt độ cơ thể cô sẽ phải tăng lên mới đúng, thế nhưng cơ thể cô vẫn lạnh như băng.
“Xin hãy. . . . . . Để tôi một mình. . . . . .” Cô cắn chặt khớp hàm, cầu xin.”Tường. . . . . . Sụp rồi. . . . . . Anh. . . . . . Tôi có thể cảm thấy. . . . . .”
Bất lực và ngoan cố của cô, còn có sự sợ hãi trong giọng nói khiến anh tức giận. Sau đó trong nháy mắt, anh cảm thấy được cô trở nên càng cứng ngắc hơn, run rẩy kinh khủng hơn, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt cô, thậm chí gần như đã ngừng thở.
Anh bỗng nhiên nhớ ra cô gái này có thể đọc được cảm xúc của anh, chỉ cần tiếp xúc cô có thể biết anh đang nghĩ gì.
Cô không muốn biết, cô rất sợ hãi.
“Này. . . . . . Đừng sợ. . . . . .” Còn chưa kịp suy nghĩ, anh đã mở miệng an ủi cô, “Đừng sợ tôi. . . . . .”
Anh thả lỏng bản thân, thế không khó, anh đã từng được huấn luyện, biết rõ nên làm thế nào để bản thân bình tĩnh lại.
Anh nghĩ đến ánh mặt trời, trời xanh, còn có bãi biển anh từng đến lúc còn nhỏ mà cô chắc chắn không biết.
Thủy triều dâng lên rút xuống, bọt sóng trắng trào dâng trên bờ cát.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ về cô, nói nhỏ : “Đừng sợ tôi.”
Anh để tiếng sóng biển dịu dàng vang lên trong đầu, để bản thân chìm vào biển lớn xanh thẳm. Anh để cô nhìn thấy bầy cá bơi trong biển, để cô nhìn thấy ánh mặt trời xuyên thấu qua mặt nước trong vắt, con cá quẫy nước, tảng đá nhiều màu dưới đáy biển.
Anh nghe được tiếng cười của cậu bé trong lòng, cảm thấy cô ở trong lòng anh đã hơi thả lỏng, anh biết cô cũng nghe thấy.
“Không có gì phải sợ . . . . . .”
Anh dùng lòng bàn tay dịu dàng đặt nhẹ lên ***g *** lạnh như băng của cô.
“Bây giờ, thở đi.” Anh thì thầm dụ dỗ.”Cô có thể, chậm rãi hít vào, đúng, chính là như vậy. . . . . .”
Anh tưởng tượng anh khám phá đại dương, chậm rãi, thật sâu, hít một hơi.
Cô hít vào, anh cảm giác được ***g *** cô căng lên, nhưng vì quá mau quá nhanh khiến cô bắt đầu ho khan, thân thể căng thẳng lên. Đôi tay cứng ngắc vội vàng bắt lấy anh tụt xuống, móng tay cắm vào làn da anh, nhưng cô cảm giác được anh sẽ đau, nên cố gắng nhanh chóng buông tay ra.
“Không sao, đừng căng thẳng, từ từ sẽ ổn. . . . . .” Anh không hề động đậy, không tránh tay cô, chỉ dán vào tai cô. Không để cô có thời gian suy nghĩ, nhẹ nhàng vỗ về *** cô, chậm rãi dẫn đường cho cô, ổn định hít một hơi.
Cô vẫn run rẩy, nhưng lần này cô chậm rãi hít vào.
Sau đấy, anh để mình chậm rãi thở ra một hơi từ trong ***, cô cũng run run thở ra một hơi lạnh như băng.
“Tốt lắm. . . . . .” Anh dụ dỗ khen ngợi, “Nào, ngoan, lại một lần nữa.”
Ánh mặt trời và nước biển, anh mang theo cô trôi nổi giữa biển khơi, chậm rãi hô hấp.
Một lần, rồi một lần, tim cô bắt đầu đập chậm lại.
Nước ấm tiếp tục từ trong vòi hoa sen xối xuống hóa thành hơi nóng bốc lên.
Giữa làn hơi nước mờ ảo, thân thể cứng ngắc của cô dần thả lỏng. Cô bất giác dựa vào ***g *** trần trụi ấm áp của anh.
Cô cứng lại không dám động đậy chút nào, bàn tay nhỏ bé vẫn đặt trên đầu gối anh, nhưng lại nín thở.
Anh dán vào môi cô thở dốc, hơi buồn bực, nhưng vẫn khống chế được bản thân. Đây không phải là chuyện phiền lòng nhất anh từng gặp.
Tuy rằng rất muốn, nhưng anh không để bàn tay to di chuyển, chỉ để nguyên vị trí, nhìn cô gái trước mắt.
Cô rũ mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng không tái nhợt xanh xao nữa, đôi môi khẽ hé mở bị anh hôn đến mềm mại **** hơi run rẩy.
Chẳng biết từ lúc nào, tim cô lại đập nhanh hơn.
“Cô nên biết, mọi chuyện không phải lúc nào cũng muốn là có thể làm được …..”
Giọt nước trong suốt vương trên lông mi cô, cũng đọng trên môi cô, chiếc cằm xinh xắn của cô. Nhìn cô giống hoa hồng dính sương mai sáng sớm ngày hè.
“Tôi chỉ muốn chứ không làm. . . . . . Còn chưa. . . . . .”
Anh thì thào nói, khàn giọng nhắc nhở kèm uy hiếp, “Hít vào, đừng có ngất ở trong này.”
Cô run rẩy hít vào. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Anh không quá hài lòng nhưng tạm chấp nhận được, chỉ chậm rãi nói tiếp: “Tôi không phải là súc sinh, là đàn ông bình thường. Cái cô cảm nhận được là phản ứng bình thường của đàn ông. Nhưng tôi sẽ không ép buộc phụ nữ, cũng sẽ không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô. Tôi thích đôi bên tình nguyện, cô hiểu không?”
Cô khẽ gật đầu, gần như không thể nhận ra.
“Tốt lắm.” Anh khàn khàn nói, tạm dừng lại một lát buộc mình bỏ tay ra khỏi chiếc bánh bao tròn trịa mê người của cô, nhẹ nhàng ép đầu cô lên vai, “Bây giờ, cố gắng bình tĩnh lại, để chúng ta tắm một lần cho xong, chờ thân thể cô hoàn toàn khôi phục lại như bình thường, ok?”
Cô không động đậy, không giãy dụa, cũng không có ý rời đi. Tuy rằng còn hơi cứng ngắc, còn run rẩy, nhưng cô ngoan ngoãn đợi, không gây thêm nhiều phiền phức cho anh.
A Lãng thở dài, tắt vòi hoa sen, chỉnh vòi nước nóng, để nước ấm chảy vào bồn tắm lớn nhanh hơn, vừa cố gắng bỏ qua sự rung động và thống khổ cứng rắn ***, vừa ngửa ra sau nằm, chân to gác lên bồn tắm lớn, cánh tay dài vây cô trong ***. Để nước ấm chậm rãi tràn qua eo của anh và cô.
Sau đấy, thử thả lỏng đầu óc.
Dòng nước róc rách bao phủ quanh cơ thể, tràn ra khỏi bồn tắm thành những thác nước.
Cô gối lên vai anh, rũ mắt, không dám nghĩ nhiều.
Lúc vừa bắt đầu cô còn rất căng thẳng, nhưng anh không làm chuyện gì khác, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, nằm ngửa tựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt.
Cô hơi thả lỏng, nhưng cô có thể nhìn thấy xương quai xanh Kh**u gợi của anh, cũng có thể nhìn thấy giọt nước trượt trên ***g *** ngăm đen của anh. Trong miệng cô dường như còn có hương vị của môi lưỡi anh.
Cô không thể quên được cảm xúc vừa rồi, cảm xúc *** mê người mà mãnh liệt. *** của anh.
Khi tưởng tượng va chạm mãnh liệt mà Kh**u gợi kia tiến công vào trong đầu, trong nháy mắt cô tỉnh lại, cảm xúc kia chân thật đến mức làm cô nín thở kinh hoảng.
Người đàn ông này muốn cô.
Cho dù có nước ấm vây quanh, mỗi một tấc *** cô kề sát vào anh vẫn cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của anh.
Hơi thở của Đàm Như Nhân trở nên dồn dập, tay nhỏ bé không tự giác che trước ***, siết chặt thành nắm tay.
Tôi không phải súc sinh. . . . . .
Câu anh nói lướt qua trong đầu.
Cô tin anh, *** cô bắt đầu hô hấp phập phồng theo quy luật của anh.
Sau đấy, cô phát hiện ra anh đang đếm cừu.
Cô có thể nhìn thấy hình ảnh cừu nhảy qua hàng rào.
Nhẹ nhàng chớp mắt, cô hơi ngạc nhiên, nhưng mấy con cừu vẫn ở trong đầu.
Cô không cố gắng dò xét suy nghĩ của anh, cô không dám.
Bình thường cô có thể ngăn ý nghĩ của người khác chảy vào, nhưng cảm xúc vừa mới trải qua va chạm, bức tường của cô đã sụp đổ, cô không thể ngăn được, cô sợ tới mức muốn ૮ɦếƭ. Nhưng ý chí của người đàn ông này rất mạnh, lớp phòng vệ của anh rất dày. Cô phát hiện nếu mình không cố ý nhìn thì sẽ không cảm nhận được nhiều, chứ đừng nói đến việc biết được ý nghĩ của anh, nhìn thấy hình ảnh rõ nét như vậy.
Nhưng cảnh tượng đáng yêu này rất rõ ràng, cừu của anh là màu đen, đều cùng một màu.
Nó làm cô không thể kiềm chế hơi cong khóe môi lên, bất giác thả lỏng.
Chúng dẫm lên ván nhảy nhỏ, vui vẻ chạy trên thảo nguyên sau đó phóng qua lan can, dùng các cách khác nhau nhảy vào biển lớn xanh thẳm sau lan can.
Nhào về phía trước, lộn về phía sau, lộn mèo* mặt trăng, xoay hai vòng giữa không trung. . . . . .
[*]Lộn mèo: một động tác thể thao, nhảy vọt người lên, lộn vòng người về phía trước hay phía sau Dáng vẻ của chúng thật buồn cười, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Trong đó có một con cừu đen kinh hoàng sợ hãi vội phanh lại, nhưng lại bị đám cừu đen ở phía sau chen chúc làm vỡ lan can, vung móng dê. Khi nó rơi tõm xuống biển, cô không nhịn được, phì cười.
Tiếng cười nho nhỏ quanh quẩn trong phòng tắm, khiến cô vội mím môi, bất an giương mắt ngắm anh.
Người đàn ông vẫn từ từ nhắm hai mắt, không tức giận, khóe miệng có nụ cười nhàn nhạt.
Trong nháy mắt, cô biết đó là anh cố ý để cô xem.
Cảm xúc kỳ lạ xao động trong lòng, gãi nhẹ.
Anh không phải là quý ông, cô đã sớm biết, nhưng anh thật sự là người tốt.
Mặc dù không thích năng lực của cô, anh vẫn ở đây cùng cô, chọc cô cười.
Như Nhân *** *** môi, không dám để bản thân càng có nhiều vọng tưởng với anh, nhưng vẫn không kìm chế được mà nhìn người đàn ông trước mắt. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh, chậm rãi mà ổn định. Nam tính vốn làm cô nóng rực tuy rằng còn cảm giác tồn tại rất rõ, nhưng đã không rục rịch nữa.
Anh thả lỏng, mồ hôi trượt xuống cái cằm trơn bóng theo cổ anh hơi ngửa ra sau tụ lại ở xương quai xanh, sau đấy trượt xuống chút nữa, rơi vào trong nước.
Trên cái cổ ngăm đen cường tráng của anh đeo một dây chuyền kim loại màu bạc. Dây xích buông xuống ***g *** ướt đẫm của anh, hơn một nửa ngâm trong nước, dưới ánh đèn phòng tắm tỏa sáng lấp lánh.
Cô không kìm được nhìn thêm một lần.
Vòng cổ của anh hình tròn, trong đó có khắc hoa văn kỳ quái, giống như đôi mắt.
“Đó là mắt Horus.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, cô lắp bắp kinh hãi, còn tưởng rằng anh cũng có thể đọc được ý nghĩ. Cô nhanh chóng giương mắt lên, mới phát hiện ra anh đã mở mắt. Mắt mở nửa hơi rũ xuống, lông mi dài cụp xuống, con ngươi đen phát sáng, lười nhác nhìn chăm chú vào cô, khiến tim cô lại đập hơi nhanh hơn.
“Ho. . . . . . rus?”
“Heru-sa-Aset, còn có tên là Horus, nó có đầu chim ưng thân người, là thần Ai Cập.” A Lãng chậm rãi nói: “Đây là mắt nó, là chiến lợi phẩm đạt được khi tôi đến Ai Cập trước đây.”
Vật bằng bạc kia có phong cách điêu khắc rất cổ xưa, không phải khuôn đúc hiện đại. Bởi vì anh đeo nhiều năm mà tỏa sáng lấp lánh.
“Anh . . . . . Từng đi Ai Cập?”
“Ừ.”
“Đi làm gì?” Cô không khỏi tò mò.
“Làm việc.” Anh đáp hai chữ đơn giản.
Tuy rằng anh trả lời cực kỳ đơn giản dễ hiểu, nhưng lúc này trong đầu cô thoáng hiện mấy hình ảnh tối tăm. Anh giấu chúng đi rất nhanh, nhưng cô đã kịp nhìn thấy rồi.
Cô thấy anh bị đánh, thấy anh bị vứt trong sa mạc chờ ૮ɦếƭ, thấy ánh lửa bắn ra bốn phía, thấy máu tươi vẩy ra, thấy anh lấy bạo chế bạo. . . . . .
Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt cô, anh cảm nhận được cũng nhìn thấy cô nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Hơi cáu híp mắt, A Lãng chuyển tầm mắt sang một bên, nâng tay vén mái tóc đen ướt đẫm ra sau.
“Đó là. . . . . . Công việc rất nguy hiểm. . . . . .” Cô khàn giọng nói.
Anh không phủ nhận, nhưng cơ bắp siết chặt.
“Cô nên giả vờ không biết.” Anh kéo tầm mắt về, mày nhíu lại nhìn cô, thô lỗ nói: “Có đôi khi cho dù không cẩn thận nhìn thấy gì đấy, cô cũng nên lễ phép cho rằng không thấy gì.”
Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, sau đấy xấu hổ lẩm bẩm nói: “Thật xin lỗi, anh nói đúng.”
Như Nhân hạ mí mắt, ngậm miệng lại, ba giây sau lại không nhịn được bật thốt lên: “Bình thường tôi sẽ không như vậy, nhưng anh suýt chút nữa đã ૮ɦếƭ. . . . . .”
“Tôi không.” Anh cắt lời cô.
Khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ ngượng ngùng, cô hơi cứng lại, sau đó nói: “Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Tôi …tôi nghĩ tôi tốt hơn rồi, tôi đứng lên được rồi. . . . . .”
Cô nói xong lấy dũng khí chống thành bồn tắm đứng dậy. Nhưng tay chân lại yếu ớt vô lực run rẩy không thể ổn định nổi cơ thể. Đang lúc cô cho rằng mình sẽ ngã ra khỏi bồn tắm hoặc ngã lại lên người anh, anh đã mắng một tiếng, từ trong nước đứng dậy, rút một cái khăn tắm vững vàng trùm lấy cô đang trần trụi, bế lên.
“Mẹ nó, con gái như cô có cần ngoan cố như vậy không!”
Cô hít một hơi, chỉ cảm thấy mất mặt.
Nhưng anh vừa mắng vừa ôm cô bước ra khỏi bồn tắm, đi về phòng ngủ, đặt cô lên giường để cô ngồi ở cuối giường.
“Không cho phép đứng lên! Cô dám động đậy thử xem!” Lười lại làm ông ba phải, anh hung ác ra lệnh đe dọa, sau đấy xoay người trở lại phòng tắm.
Như Nhân khiếp sợ nhìn anh đưa lưng về phía cô, không coi ai ra gì *** đù* ướt đẫm bên trong ra, cầm lấy một cái khăn tắm khác vây quanh phần eo khỏe đẹp, lại cầm một khăn lông sạch khác xoay người đi ra.
Cô nắm chặt khăn tắm trên người, cứng họng, cả khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh đi về phía mình, sau đó bắt đầu giúp cô lau tóc.
Tuy rằng vẻ mặt hung ác, nhưng động tác của anh dịu dàng kỳ lạ.
Giọt nước tích lại trên *** và cơ bụng rắn chắc của anh từ từ thấm ẩm chiếc khăn lông đang quấn quanh eo anh.
Một giây đấy, cô thật sự có chút lo lắng nó sẽ rơi xuống trước mặt cô.
Cô không dám nhìn nó nữa, đành hơi dời tầm mắt lên trên.
Dáng người của anh kiện mỹ, đường cong cơ bụng rõ ràng, nhưng vết sẹo trên người sâu nông không giống nhau. *** cô căng thẳng, nhớ tới đoạn ngắn *** vừa nãy. . . . . .
“Vừa nãy cô bị làm sao vậy? Cô lên cơn động kinh sao?”
Anh hỏi bất ngờ làm cô nhớ tới hình ảnh khủng pố gần như đã quên kia, toàn thân cứng đờ.
Sự sợ hãi của cô rất rõ ràng, dường như anh có thể ngửi được mùi vị của sự kinh hoảng kia.
“Đàm Như Nhân?”
Làn da cô nổi da gà.
“Không. . . . . . Đại khái. . . . . . Tôi không rõ. . . . . .” Cô mở miệng muốn nói qua loa đề tài này, nhưng câu chữ lại run run không có một chút sức thuyết phục.
“Sao lại thế này?” Anh ra tay, nâng cằm cô lên, “Cô từng bị động kinh sao?”
Cô nhắm nghiền mắt lại, chỉ cảm thấy được sự quan tâm truyền đến từ đầu ngón tay anh.
“Có hay không?” Anh hỏi.
Lòng cô bao trùm cảm xúc ấm áp kia, bất an được xua tan một chút. Đã qua nhiều năm như vậy, dường như không có ai sau khi biết năng lực của cô còn nguyện ý chủ động chạm vào cô.
Cô nghi ngờ anh biết cô đang làm gì, có lẽ anh thật sự biết. Cô mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mắt, sau đấy cô hiểu cô không thể nào nói dối anh được.
“Không. . . . . . Không có. . . . . . Tôi không bị lên cơn động kinh. . . . . .”
Anh nhíu mày, không tiếng động hỏi.
“Cảm xúc quá mạnh mẽ sẽ quấn lấy tôi. Có vài cảm xúc không tốt. . . . . . Tôi sẽ. . . . . . Cơ thể của tôi không thể chịu nổi. . . . . .” Cô bám chặt mép giường, cổ co rút.
“Sau đấy?” Anh truy hỏi, biết sau đó còn tiếp.
“Sau đấy. . . . . . Tôi. . . . . . Vừa mới. . . . . .” Cô cảm thấy *** rút chặt, thừa nhận: “Tôi nghĩ tôi vừa mới. . . . . . Nhìn thấy. . . . . . Cảm nhận được một vụ án mạng. . . . . .”
“Cô đùa sao?” Anh nhíu mày.
“Tôi cũng hi vọng tôi đang nói đùa. . . . . .” Sắc mặt Như Nhân tái nhợt như tuyết, đau khổ nhìn anh, “Như vậy không đúng, trước kia sẽ không như vậy. Tôi không thể nào cảm ứng được xa như vậy. . . . . .”
Anh buông lỏng tay đang chạm nhẹ lên cằm cô, nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu, hỏi: “Có ý gì?”
“Cô ấy là người nước ngoài, hung thủ cũng vậy. Trước kia tôi chỉ có thể cảm ứng được gần, cùng lằm thì vài km. . . . . .” Cô nhìn anh, cả người ngập trong bất an, phức tạp nói: “Nhưng vừa nãy. . . . . . nhìn giống nước ngoài”
Trước đây, anh cho rằng mình biết tiếp thu cảm xúc cô nói nghĩa là gì. Nhưng bây giờ, anh mới phát hiện ra anh sai rồi. Cô nói cô sẽ bị cảm xúc mãnh liệt kéo đi, lúc này anh mới thật sự hiểu được vì sao cô cần chuyển đến nông thôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc