Lãng Tử Xinh Đẹp - Chương 04

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Tám giờ tối.
A Lãng vội đến Ánh Trăng Màu Lam ăn cơm, thực hiện đúng lời hẹn với Hà Đào Hoa.
Ánh Trăng Màu Lam là nhà hàng Đồ Hải Dương và Đào Hoa cùng nhau mở, làm ăn rất tốt.
Đào Hoa rất hài lòng với sự xuất hiện của anh, thưởng anh một bữa ăn ngon. Mặc dù thêm một miệng ăn cũng không khiến cô luống cuống tay chân, từ trước đến nay cô am hiểu nhất là lấp đầy dạ dày trống không của người khác.
Ăn xong bữa tối, sau khi giúp rửa bát xong, anh đến ban công tầng hai của Ánh Trăng Màu Lam, ngồi xuống ghế, nhìn về cảng biển phía trước.
Thuyền hàng to lớn cập bến trong bến cảng nhân tạo, ngọn đèn trên thuyền rực rỡ, chiếu rọi trên mặt biển, chiếu sáng tất cả mọi thứ quanh nó.
Cây dừa trên lối đi bộ ở công viên ven biển nhẹ nhàng lay theo gió.
Anh dựa ra sau, hai tay gối sau đầu, nhìn mây trôi nhẹ trên trời, ngôi sao lấp lánh mờ ảo, anh cố gắng thả lỏng, nhưng không được.
Anh ở đây an toàn tựa như ở nhà. Chỉ cần Hải Dương còn ở đây, anh sẽ không cần lo lắng có bất cứ kẻ nào động được đến một sợi lông tơ của anh.
Lẽ ra anh nên thừa dịp này nghỉ ngơi một chút. Lúc có thể an tâm nghỉ ngơi tuyệt đối phải biết quý trọng, không nên bỏ lỡ cơ hội, đây là bí quyết khi anh làm nghề này.
Mà lúc anh đứng trong phạm vi quản lý của Đồ Hải Dương, ngay sát vách Mạc Sâm, chắc chắn là cơ hội để anh có thể yên tâm nhàn hạ.
Dù sao, người dạy anh đánh nhau và phòng thủ đều là bọn họ.
Cho nên, anh nên thả lỏng hơn, nhân lúc này chợp mắt một chút, khi nào cần họ sẽ tự gọi anh.
Nhưng anh vừa nhắm mắt vào, hình ảnh Đàm Như Nhân cười khổ quay mặt đi lại hiện lên trước mắt.
Anh không nên quay đầu nhìn, nhưng anh lại quay đầu, xuyên qua cửa sổ thấy cô cầm cốc trà, nụ cười nhàn nhạt lại có chút bi thương.
Anh không hiểu nổi cô gái kia.
Nói thật, anh cũng không cần hiểu cô, anh chỉ cần chắc chắn cô sẽ không gây ra bất cứ tổn hại gì là được.
Sau khi trở về vào sáng hôm nay, anh đã nhanh chóng điều tất cả tư liệu về cô.
Cô không nói dối, những chuyện cô nói sau này đều là thật sự. Khi cô năm tuổi đã gặp tai nạn xe cộ, học xong tiểu học lên trung học thì chuyển đến trường ở nơi này. Bà ngoại cô qua đời khi cô họcnăm hai trung học, ba mẹ cô ở Đài Bắc, cô không có người thân nào khác.
Cô chính là bạn học trung học của anh nhiều năm trước.
Anh nên để chuyện này trôi qua, vì nguyên nhân không biết tên, anh tin cô sẽ giữ lời cam đoan của cô, không nhìn trộm anh nữa.
Cảm giác tự dưng bị nhìn trộm, vẫn khiến anh lo lắng.
Có lẽ, đây là nguyên nhân khiến anh không thể thả lỏng.
Anh không thể chắc chắn rằng cô gái kia không nhìn lén được những chuyện khác, những chuyện anh không muốn mọi người biết.
Cô nói anh gặp ác mộng, cho nên ý thức của cô mới bị kéo đến.
Có lẽ cô đã nhìn thấy tất cả. . . . . .
Đáng ૮ɦếƭ.
Vẻ mặt chột dạ của cô bỗng nhiên hiện lên, anh chậm nửa nhịp mới hiểu rõ một việc, không nhịn được chửi ra tiếng.
Hiển nhiên cô không chỉ thấy được mà còn làm một vài chuyện.
Trước đây, anh luôn bị ác mộng làm tỉnh dậy, nhưng lần này thì không. Lúc ấy, anh được kéo ra khỏi ác mộng. Một giây trước anh vẫn đang ở trong cơn ác mộng khủng pố ngày xưa, một giây sau anh đã chạy trên sân thể dục, cùng đá bóng với Đồ Ưng.
Chẳng qua, tất cả những hình ảnh đó không hoàn toàn xuất phát từ thị giác của anh. Có một vài hình ảnh đúng là ký ức của anh, nhưng có một vài thì không. Một vài hình ảnh xen kẽ khác, là nhìn từ trên khán đài, anh thấy mình trên bãi tập, thấy Đồ Ưng, thấy Đồ Cần.
Khi anh nhấc chân sút gôn, anh cảm nhận được sự vui vẻ chân thành, nỗi căng thẳng và sự H**g phấn không phải của anh.
Anh nghe thấy tiếng cô cười.
Một vài hình ảnh kia, là trí nhớ của cô.
Nói thật, thiếu niên trong giấc mơ kia nhìn đẹp trai muốn ૮ɦếƭ.
Anh chưa bao giờ biết, mình khi đó lại đẹp trai như vậy. Ký ức thời thanh xuân anh nhớ được phần lớn đều là chuyện không vui vẻ.
Thậm chí anh gần như đã quên hoàn toàn trận bóng kia, đến tận khi cô làm anh nhớ lại.
Nhiều năm qua, anh chỉ nhớ đến quá khứ ảm đạm, đen tối, nhưng cô lại nhớ được hạnh phúc của anh.
Trong ***g *** bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó có thể nói rõ.
Thiếu niên sáng sủa lại xuất sắc kia là anh trong mắt cô, là Quan Lãng trong trí nhớ của Đàm Như Nhân.
Khi học cấp hai tôi đã từng. . . . . . thầm thích anh. . . . . .
Cô nói bởi vì như thế nên cô mới bị cảm xúc quá mãnh liệt của anh hấp dẫn, đi vào trong giấc mơ của anh.
Nhưng anh không cho rằng chỉ vì như thế mà cô tốt bụng lôi anh ra khỏi cơn ác mộng. Hẳn là cô đã thấy, anh đoán cô biết anh đã từng làm những gì.
Trong nháy mắt, anh có cảm giác bất lực và khó chịu y như bị người mổ xẻ, để mặc người ta đùa bỡn.
Chuyện này khiến anh rất không thoải mái, rất rất tức giận, nhưng về phương diện khác, anh lại không nhịn được nghĩ, nếu cô thật sự thấy được, vì sao còn muốn giúp anh thoát khỏi ác mộng?
Anh tin rằng cô đã sớm nghe được những chuyện anh từng làm. Sự kiện kia chỉ sợ là tin đồn lớn nhất trong trường học, thậm chí cả thành phố này năm đó. Nhưng nghe người khác nói, và thật sự nhìn thấy là hai việc khác nhau.
Ác mộng của anh từ trước đến nay đều rất rõ ràng, không thể nào quên. Nhiều năm qua chúng vẫn rõ ràng như mới vừa xảy ra hôm qua.
Nhưng cô vẫn thay đổi cảnh trong mơ của anh, mang hạnh phúc của anh trả lại cho anh.
Khi học cấp hai tôi đã từng. . . . . . thầm thích anh. . . . . .
Câu nói kia, nhẹ nhàng vang vọng trong tai anh, mà trong đầu anh lại chỉ nghĩ đến bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng của cô khi ở trong chợ.
Đó không phải là sợ hãi, anh biết rõ, cô không sợ anh.
Lẽ ra cô nên cảm thấy sợ hãi, lẽ ra nên sợ anh mới đúng, nhưng cô không hề, nếu cô có thì tuyệt đối không theo anh về nhà.
“Cô gái đáng ૮ɦếƭ. . . . . .”
Anh than thở, chỉ vì bỗng nhiên anh phát hiện mình rất khó quyết định có nên tiếp tục giận dữ với cô hay không.
“Hi vọng không phải anh đang mắng mẹ em, mẹ nghe thấy sẽ đau lòng.”
Anh bị giọng nói này làm cho giật mình, quay đầu chỉ nhìn thấy Đồ Hoan bưng cà phê, lặng lẽ xuất hiện. Cô bé đã lên cấp hai, tay dài chân dài, dáng người cô bé di truyền từ Hải Dương, may mắn khuôn mặt kia tương đối giống Đào Hoa.
Thấy cô bé, anh nhếch khóe miệng, tươi cười: “Có lẽ em biết, người anh yêu nhất là Đào Hoa, nếu không phải chị ấy đã gả cho Hải Dương rồi, anh nhất định phải lấy chị ấy về nhà, sao lại nỡ để chị ấy đau lòng?”
Nghe cách anh nói, Đồ Hoan cười ha ha, đưa cà phê cho anh.”Nghe anh nói linh tinh, đây, cà phê, mẹ bảo em mang lên cho anh.”
Cô đặt ௱ôЛƓ ngồi trên ghế dựa bên cạnh anh.
“Lần sau anh muốn em đeo chuông trên người.” Anh nhận tách cà phê kia, cười hỏi: “Bây giờ em cao bao nhiêu vậy?”
“165.” Cô bé nói xong làm mặt quỷ.
“Oa!” Anh cố ý lộ ra vẻ khoa trương, anh cười nhìn cô bé xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nói: “Nếu em còn tiếp tục phát triển như thế này, sẽ nhanh chóng cao hơn anh mất!”
“Làm ơn, tuyệt đối không muốn.” Cô bé bày ra cái mặt cười đau khổ, “Em hi vọng không cao lên nữa, bây giờ em đã cao nhất lớp rồi.”
Không thể nào, cô bé còn đang tuổi dậy thì, nhất định sẽ cao nữa.
Khi cô bé còn rất nhỏ, mọi người đều biết, đến khi Đồ Hoan trưởng thành, cơ thể nhất định sẽ cao hơn 1mét7, có lẽ sẽ gần 1mét8, kể cả có hơn cũng không ngạc nhiên, nhưng anh tốt bụng không hắt nước lạnh vào cô bé.
“Thật hy vọng em giống Đồ Ái, di truyền chiều cao của mẹ, mà không phải ba.” Đồ Hoan lẩm bẩm.
“Cao có nhiều cái lợi lắm, không khí bên trên khá trong lành đấy.” Anh đùa mở miệng an ủi cô bé, “Lúc anh còn nhỏ, còn ước gì mình nhanh cao lên.”
Nghe vậy, cô bé bật cười hì hì. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Làm ơn! Còn không khí trong lành, chênh có mấy cm thì trong lành chỗ nào, em thấy anh chỉ giỏi khoác lác!”
Cô bé cười ha ha, đến tận khi mẹ gọi cô bé mới nhảy khỏi ghế dựa, vui vẻ chạy xuống nhà.
Tuy rằng đã cao như người lớn, nhưng trên mặt Đồ Hoan vẫn mang theo nét ngây thơ của một đứa trẻ. Anh biết cô bé bề ngoài nhìn giống người lớn, nhưng trên thực tế vẫn là một cô nhóc nên mới có cách nói gió là gió, nói mưa là mưa như vậy.
Cô luôn là một cô bé trong sáng, lạc quan, anh hi vọng cô bé có thể luôn luôn giữ lại dáng vẻ ấy.
Nhìn cô bé sôi nổi, mặc đồng phục cấp hai đi xuống tầng, anh nhớ tới một cô gái khác đã từng mặc đồng phục như vậy.
Buông cà phê, anh nằm lại lên ghế tựa, hai tay khoanh trước ***, quyết định không cố gắng loại bỏ bóng dáng cả ngày cứ hiện hữu trong đầu anh không đi kia.
Đàm Như Nhân, khi học cấp hai đa số thời gian đều là một sự tồn tại âm u mơ hồ.
Ký ức của anh về cô, cũng chỉ có một chút như vậy, chỉ là một cô gái không dám nói chuyện với anh, chạy trối ૮ɦếƭ.
Tôi giống một chiếc radio đã hỏng, nhưng lại không thể tự tắt nguồn điện đi. . . . . .
Giọng cô vọng lại bên tai.
Radio, có nghĩa là lúc đó cô không cần ***ng vào cũng có thể nhận ý nghĩ của người khác.
Anh nghĩ, cô không vui cũng là chuyện bình thường.
Cô từng nói, năng lực của cô và Đồ Cần tương đối giống nhau, sao cô biết Đồ Cần và Đồ Ưng có năng lực đặc biệt? Cô cũng từng hâm mộ Đồ gia giống như anh sao?
Không có chuyện gì có thể dấu diếm được cô sao? Sống như cô thì mệt mỏi đến nhường nào?
A Lãng biết Đồ Cần hồi nhỏ cũng đã từng giống Đàm Như Nhân, nhưng năng lực của Đồ Cần sau này yếu bớt, chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc, mà không hoàn toàn biết rõ ràng đối phương đang suy nghĩ gì như cô. Dù vậy, kể cả khi có Đào Hoa và Hải Dương trợ giúp, Đồ Cần vẫn sống rất vất vả.
Đàm Như Nhân làm thế nào mà vượt qua được đoạn thời gian kia? Đồ Cần biết sự tồn tại của cô không? Cậu ấy có biết trong trường học cũng có một người giống mình không?
Sao trên trời nhấp nháy trước mắt, nghi vấn về cô gái kia trong đầu anh càng ngày càng nhiều, nhưng không có lời giải đáp.
Cô không nên sống một mình ở căn nhà kia.
Phụ nữ độc thân sống một mình ở nơi hoang vắng như vậy rất nguy hiểm, nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến anh, anh không muốn tiếp tục có dây dưa gì với người phụ nữ nguy hiểm kia.
Nhưng nghe tiếng ồn áo náo nhiệt ở nhà ăn dưới tầng, trong lúc anh nửa tỉnh nửa mê sắp ngủ, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ.
Cô nên nuôi một con chó.
Mùa xuân thời tiết thất thương.
Sau ba ngày nắng đẹp, thứ bảy, gió mùa về.
Thời tiết từ ba mươi độ nóng nực, đột nhiên giảm mười độ, không khí hơi lạnh, nhưng cũng coi như thoải mái.
Như Nhân mặc áo dài tay, khi trời còn chưa sáng hẳn đã đến gia đình nông dân gần đó lấy rau, lái chiếc xe tải nhỏ chất đầy rau đến chợ bán.
Ngày tháng dường như quay về với vẻ yên bình trước kia, từ tuần trước sau khi người đàn ông giống gió lốc kia xâm nhập nhà cô rồi lấy tốc độ tia chớp rời đi thì sinh hoạt đơn giản của cô lại trở nên nhà nhã, không có gì mới mẻ xảy ra.
Cô bận rộn cả buổi sáng, sau đó lái xe về nhà ăn cơm trưa, sửa sang lại nhà cửa, chợp mắt khoảng nửa tiếng. Buổi chiều lại mở máy tinh, nhận gửi mail, viết blog, xác định đơn đặt hàng, dựa theo đơn đặt hàng bỏ rau quả vào hộp giấy, gói cẩn thận, rồi gọi điện thoại cho Hắc Miêu đến thu hàng.
Không biết có phải vì nhiệt độ không khí thay đổi đột ngột hay do đêm qua tiếng gió gào thét bên ngoài suốt đêm, mà cô không ngủ ngon được. Tuy giữa trưa có bớt chút thời gian chợp mắt một lát, nhưng dậy quá sớm vẫn làm cô cảm thấy mệt.
Trong chớp mắt, một ngày đã sắp trôi qua, ráng chiều treo trên đỉnh núi.
Cô mặc áo choàng, cuộn người trên sofa phòng khách đọc sách, đọc một lúc mí mắt không hiểu sao nặng trĩu. Cô nhắm nghiền mắt, một lần, sau lại mở, đọc chưa được mấy chữ lại không nhịn được buông xuống.
Nửa mê nửa tỉnh, cô nghĩ mình nên đi rửa mặt, nhưng không thể ngồi dậy, chỉ cảm thấy muốn ngủ. Trong không khí ảm đạm như tràn ngập phần tử buồn ngủ, làm cho người ta không mở mắt ra được.
Trong lúc hoảng hốt, dãy núi ngoài cửa sổ dần chìm ráng ngũ sắc, giống lòng đỏ trứng màu đỏ.
Đột nhiên, cô phát hiện lòng đỏ trứng kia bắt đầu khuếch tán, giống như bị hòa tan vậy.
Cô đang ngủ sao?
Như Nhân hoang mang nghĩ, ý nghĩ này mới xẹt qua, bỗng dưng một luồng khói đen xuất hiện trong tầm mắt, trong nháy mắt hóa thành nước đen đậm đặc, túm được cô sau đó quấn chặt lấy, che lấp tất cả ánh sang.
Không khí đột nhiên cứng lại.
Một giây sau, trong bóng đêm xuất hiện ánh sáng màu đỏ, ánh sáng màu đỏ tới cực nhanh, như xe lửa đâm về phía cô.
Lực va chạm rất lớn, cô đau đến không thở nổi, tuy rằng đã lâu rồi không gặp, cô vẫn nhanh chóng nhận ra được đã xảy ra chuyện gì. Cô định đoạt lại quyền khống chế, nhưng không được.
Có một cái chớp mắt, cô thậm chí không thể điều khiển được thân thể của chính mình, khiến cô sợ hãi kinh hoàng không thôi. Cô muốn mở mắt ra, hoặc đứng lên, nhưng không thể nào nhúc nhích.
Sau đó cô thấy một người phụ nữ.
Trong ánh sáng màu đỏ, có một người phụ nữ đi trên ngã tư đường hẻo lánh. Cô không nhìn thấy mặt người phụ nữ kia, chỉ cảm thấy được sự vui vẻ khó nói thành lời.
Cô cảm thấy trên tay có một con dao, lạnh như băng lại linh hoạt, khiến cả người cô run lên.
Như Nhân thở phì phò, để thoát khỏi tên kia, cố gắng mở mắt ra, cuối cũng cũng thấy được bài trí trong nhà mình, nhưng cảnh vật quanh mình và cái ngã tư đường kia lại chồng lên nhau.
Cảm giác cuồng nhiệt H**g phấn đột nhiên trào lên, cô cảm nhận được ý đồ của hắn, sợ hãi hô lên.
“Đừng. . . . . .”
Cho dù cô sống ૮ɦếƭ chống cự nhưng vẫn không thể ngăn cản sự tà ác kia, hung thủ cầm lấy con dao xông tới, từ sau lưng bịt kín miệng người phụ nữ, giơ dao hung hăng đâm người phụ nữ đang hoảng sợ. Nhát đầu tiên vào trúng động mạch cổ, nhát thứ hai rạch lên *** của cô ấy. . . . . .
Gần như trong nháy mắt, cô từ trên người người đàn ông, bị kéo sang người phụ nữ kia.
Người phụ nữ ôm *** thét chói tai, cô cũng ôm *** thét chói tai.
Cô có thể cảm giác được con dao lạnh như băng kia cứa qua thân thể, mang đến đau nhức, cũng có thể cảm nhận được thở dốc ồ ồ kia, cảm nhận được máu tươi ấm áp phun lên trên mặt, cảm nhận được cuồng nhiệt cùng H**g phấn của hung thủ.
Sau đó hắn buông lỏng tay ra.
Người phụ nữ hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, cô ấy khóc bò đi, kéo lê thân mình, muốn thoát khỏi tên hung thủ đáng sợ ấy, nhưng máu tươi chảy quá nhanh.
Hung thủ thở dài, chậm rãi tiêu sái đi theo cô, hưởng thụ hình ảnh tốt đẹp này.
Tiếng kêu của người phụ nữ dần dần yếu bớt, tứ chi giãy dụa dần dần vô lực, cô chỉ đi được một đoạn ngắn rồi không thể nhúc nhích nữa. Cơ thể bị thương, giống như con cá sắp ૮ɦếƭ, hơi hơi run rẩy, cuối cùng hoàn toàn không có tiếng động.
Người nọ ngồi xổm xuống, dùng bao tay cao su vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt của người phụ nữ, sau đó lật cô lại.
Máu đỏ tươi nhuộm đỏ ngã tư đường.
Nhìn người phụ nữ bị mổ bụng, cô bắt đầu nôn mửa.
Sau đó, tà ác kia, cuối cùng cũng buông tha cô.
Giống như con rối bị cắt đứt dây, cô suy sụp ngã xuống đất, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô lẽ ra nên đứng lên, lau rửa mình cho sạch sẽ, nhưng đau đớn của người phụ nữ bị đâm đến ૮ɦếƭ kia vẫn lưu lại ở trên người cô.
Cô hoàn toàn không tìm thấy sức để mà chống người dậy, chỉ có thể cảm thấy *** đau nóng rát, giống như bị người ta mổ bụng vậy.
Trời chiều nhuộm đỏ bóng dáng của cô, sau đó chìm xuống đỉnh núi.
Khi ánh sáng ấm áp cuối cùng biến mất ở trong phòng, rét lạnh cũng ập đến, chậm rãi trèo lên thân thể suy yếu cứng ngắc của cô. Cô cô đơn bất lực cuộn mình trên mặt đất, đau đớn không thôi, bắt đầu khóc nức nở. . . . . .
Anh nghe tiếng phụ nữ khóc nức nở.
Cảm giác kia rất quỷ dị, phảng phất như cô ở ngay bên cạnh anh, nhưng không thể nào, ngồi ở bên cạnh anh là cái tên đã ngủ rất nhiều ngày, cuối cùng cũng đã chịu rời giường xuống tầng – Phượng Lực Cương.
Tên kia chỉ mặc quần đùi, đôi chân đầy lông đặt ở trên bàn, vừa gọi điện thoại với anh Võ còn vừa ngáp dài.
Anh cho rằng mình nghe lầm, lại chuyển tầm mắt về laptop, nhưng tiếng khóc kia lại vang lên. Ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh, gần như cùng lúc ấy cảm giác cô đơn đáng sợ cùng tuyệt vọng khổng lồ trào lên trong lòng.
Đó không phải cảm giác của anh, anh biết.
Anh không hiểu vì sao mình biết, chính là có thể nhận thấy rõ ràng.
Là Đàm Như Nhân.
Đáng ૮ɦếƭ! Cô đã hứa sẽ không quấy rầy anh nữa cơ mà.
Anh tức giận nhăn mày lại, nhưng bất an kỳ quái không hiểu sao vẫn dâng lên.
Không nghĩ nhiều, anh cầm di động, gọi vào số điện thoại đã ghi tạc trong lòng từ lần điều tra trước.
Không có ai tiếp.
Bất an tiếp tục dâng lên, theo tiếng chuông điện thoại reo không ngừng lên cao.
Có lẽ cô ra ngoài, nhưng điều này lại càng khiến cho lông mày anh nhíu chặt hơn. Trời đã bắt đầu sẩm tối, cô không nên ở bên ngoài vào thời điểm này.
Có lẽ cô bị ngã trong vườn rau? Nếu cô ngã thật thì cũng sẽ bị cây che khuất, đến ngày mai cũng chưa chắc đã có người phát hiện.
Điện thoại tiếp tục vang, vẫn không có người tiếp.
Cô không nên một mình ở chỗ đó!
Nôn nóng trào dâng trong lòng, anh cúp điện thoại rồi lại gọi thêm một lần, im lặng đếm số lần chuông vang, đến tiếng thứ ba mươi, anh cúp máy sau đó đứng dậy.
Thấy anh muốn ra ngoài, Phượng Lực Cương dừng nói chuyện điện thoại, hô: “A Lãng, nếu cậu ra ngoài, thuận tiện giúp tôi đến chỗ Đào Hoa mang hộp cơm về. . . . . .”
Anh không để ý đến tên quỷ lười kia, vẫn tiếp tục đi ra cửa.
Lúc anh lái xe tới đến nhà Đàm Như Nhân, trời đã hoàn toàn đen kịt.
Trong nhà cô không bật đèn, cả căn nhà tối om, nhưng xe của cô còn đang đỗ trong vườn.
Anh xuống xe, đóng rầm cửa lại, bước ra.
Như anh dự liệu, cô lại không khóa cửa.
Loại con gái nào lại ngu xuẩn đến mức sống một mình mà không khóa cửa?
Anh nhíu mày, không lãng phí thời gian đi ấn chuông, trực tiếp kéo cửa ra. Đang định mở miệng gọi đã ngửi thấy mùi nôn, mùi chua thối tràn ngập toàn bộ không gian.
Anh ngẩn ra, nhanh chóng vào cửa, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy bóng người dựa vào sofa phòng khách.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc