Lãng Tích Hương Đô - Chương 77

Tác giả: Yên Lộ Thương Mang

Bóng đêm vẫn bao phủ khắp nơi cùng với những cơn gió đêm nhè nhẹ. Lúc này đã là một giờ sáng trên các con đường rực sáng ánh đèn đường, thi thoảng trên một hai con phố chính, ánh đèn neon rực rỡ vẫn đang tỏa sáng.
Sau khi Lâm Bắc Phàm ăn khuya xong, hắn như thường lệ lấy thêm mấy cái hoopj rồi chạy về phòng. Mấy hôm nay, Lâm Bắc Phàm suy nghĩ xem có nên dừng việc ђàภђ ђạ bản thân lại nữa không? Có nên xuất ra năm mươi vạn, tìm một căn phòng tốt ở thành Nam?
Sau khi về tới đầu ngõ, từ xa, Lâm Bắc Phàm đã nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu. Cô bé này từ trước cho tới giờ cũng đều như vậy, lúc nào cũng ẩn giấu, thể hiện ra ngoài sự kiêu ngạo, ngang ngược. Cô bộc lộ bản tính của mình khiến cho người ta chỉ dám từ xa mà ngắm chứ không dám bước tới trêu đùa.
Tất nhiên đó cũng chỉ là cảm giác của những người khác. Sau khi Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy Lâm Bắc Phàm liền gỡ bỏ sự lạnh lẽo trên mặt, nở nụ cười như hoa. Cô từng nói đùa một câu, muốn Lâm Bắc Phàm dùng nửa giang hồ thành Nam để làm sính lễ. Ai ngờ, Lâm Bắc Phàm lại làm được điều đó. Ngay từ đầu, Mộc Tiểu Yêu đã muốn dựa vào Lâm Bắc Phàm để nổi danh thành Nam. Thậm chí, cô cũng chẳng hề tiếc thân cho Lâm Bắc Phàm.
Cho tới bây giờ, Mộc Tiểu Yêu đã coi mình như vị hôn thê của Lâm Bắc Phàm.
- Đại ca!
Do dự một chút, Mộc Tiểu Yêu ngửa mặt, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng.
Con bé này mặc dù còn nhỏ nhưng vóc người đâu ra đấy. Hôm nay đến tìm mình chẳng lẽ do nhớ quá? Lâm Bắc Phàm nhíu mày. Có thể do tu luyện Long Tu bảo điển nên hắn cảm thấy bản thân vô sỉ hơn nhiều.
Thấy Lâm Bắc Phàm đang nghĩ, Mộc Tiểu Yêu tưởng mình xưng hô như vậy làm cho Lâm Bắc Phàm không hài lòng. Cô suy nghĩ một chút, ngẩng đầu, lớn mật nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lâm Bắc Phàm, cố lấy can đảm, nói:
- Anh tiểu Lâm. Bắt đầu từ bây giờ, anh là của em.
"Không hay. Nhìn Mộc Tiểu Yêu thế kia chắc chắn sẽ không thích tay ba hay tay bốn rồi. Nếu thực sự đón nhận cô bé thì cuộc sống sau này khó tránh khỏi trong phòng bốc lửa rồi. Ừm! Nhìn thế kia chắc là muốn bốc hỏa rồi đây."
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, cười nói:
- Thế nào? Nửa giang hồ thành Nam có được hay không?
- Anh tiểu Lâm! Có em là vợ của anh, sau này không được ra ngoài tìm gái nữa đâu đấy.
Mộc Tiểu Yêu đỏ mặt, không chịu buông tha.
Lâm Bắc Phàm hít một hơi thật sâu. Nếu không qua được cửa này, cứ để cho lấn lướt như vậy thì sau này làm sao mà sống? Nhưng bây giờ cứ nói chuyện tốt đã, còn về sau này sẽ dậy dỗ sau.
Thấy Mộc Tiểu Yêu như vậy, Lâm Bắc Phàm đột nhiên có cảm giác, cho dù một cô gái nhìn bên ngoài có lạnh lùng thế nào thì thực ra trong lòng cũng có một niềm mong đợi. Có lẽ, tình yêu trong lòng mỗi cô gái đều là câu chuyện cổ tích của riêng mình.
Thở dài, Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn khuôn mặt Tiểu Yêu:
- Cô bé! Người phụ nữ mà anh thích thì nhất định phải mang về nhà.
Lâm Bắc Phàm nói một cách mập mờ. Bởi nói thật, Mộc Tiểu Yêu khó có thể chấp nhận mà nói láo thì hắn không đành lòng.
Một người con gái đang yêu, mặc dù không phải là đứa ngốc nhưng khi đứng trước mặt người mình yêu, sự cảnh giác trong lòng giảm mạnh. Vì vậy mà những lời nói của Lâm Bắc Phàm, Mộc Tiểu Yêu chẳng nghĩ ngợi nhiều. Cô ngượng ngùng cúi đầu, bước tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm, tự nhiên nắm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng nói:
- Anh tiểu Lâm! Nghe nói anh ở thiên đường Kim Ngọc....rất khổ phải không?
"Thiên đường Kim Ngọc, danh tiếng của mình bỏ ra quả là không nhỏ." Lâm Bắc Phàm châm một điếu thuốc là mỉm cười như chẳng có gì. Hơn nữa, trên tay hắn còn xách mấy cái hộp cơm khiến cho người ta cảm thấy ấn tượng.
Thử nghĩ xem, một người mặc quần áo lôi thôi, tay cầm điếu thuốc, tay kia cầm mấy hộp cơm. Nhưng bên cạnh lại có một cô gái xinh đẹp đang quấn lấy....
- Do Đường Thiết Sơn thiếu anh một món nợ nhân tình mà thôi. Thực ra, anh cũng không vĩ đại như sự tưởng tượng của em đâu.
"Món nợ nhân tình mà làm cho Đường Thiết Sơn phải khép nép? Nhân tình gì mà có thể khiến cho Đường Thiết Sơn Gi*t người trước mặt phó cục trưởng Cục Công an?" Mặc dù Mộc Tiểu Yêu không tin, nhưng cũng không muốn hỏi nguyên nhân trong đó. Vốn cô cũng không phải là một người tò mò.
- Được rồi! Mặc dù Liêu Thiên Cửu bỏ nửa giới giang hồ thành Nam, nhưng các anh em không thể giữ được các địa bàn.
Lâm Bắc Phàm rít hơi thuốc, không hề có chút kinh ngạc. Thực ra, đây cũng là chuyện nằm trong sự dự đoán của hắn.
Mặc dù, Đường Thiết Sơn bắt Liêu Thiên Cửu phải nhả ra nửa giang sơn, nhưng lão cũng không thể giúp bang Hồ Điệp giữ địa bàn của mình. Lúc này, Đường Thiết Sơn cũng chẳng có khả năng vì lời hứa lúc trước mà trở mặt với Liêu Thiên Cửu.
- Mấy anh em có mặt ở thiên đường Kim Ngọc không bảo vệ được hay sao?
- Ừm! Em dẫn bọn họ ngăn chặn các đường phố của thành Nam.
- Biết tại sao các anh em khác không bảo vệ được không?
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn Mộc Tiểu Yêu cười cười:
- Bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy máu. Trong đầu của bọn họ thì xã hội đen chỉ có tác oai tác quái chứ không phải là chém Gi*t liếm máu mà sống.
- Em biết.
Mộc Tiểu Yêu cúi đầu.
- Thực sự đặt chân vào mới biết được không còn đường lui.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Bắc Phàm thấy thân hình nhỏ bé của Mộc Tiểu Yêu hơi co lại liền đưa tay ôm lấy bả vai cô bé rồi nói:
- Ngoại trừ việc bọn em ra ngoài ngăn chặn, toàn bộ các địa bàn khác lui về. Tất cả anh em trong bang Hồ Điệp sau ba ngày nữa, tới hết Lâm gia thôn. Đây là gốc rễ của bang Hồ Điệp nên cần phải tốn một chút thời gian và công sức.
Lâm Bắc Phàm mới là đại ca chính thức của bang Hồ Điệp, lại còn là chồng của Mộc Tiểu Yêu. Điều Lâm Bắc Phàm nói, Mộc Tiểu Yêu chẳng hề có gì nghi ngờ để mà hỏi. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lâm gia thôn? Nó ở đâu? Anh muốn làm gì?
Lâm Bắc Phàm nhún vai, khẽ cười nói:
- Vợ thì phải biết chỗ ở của bố mẹ chồng chứ. Anh là người Lâm gia thôn. Trong nhà còn có ông nội. Về chuyện các anh em tới Lâm gia thôn làm gì, đến lúc đó em sẽ biết.
Vừa nói chuyện, hai người Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu Yêu vừa đi vào trong ngõ.
Sau khi tên sát thủ của tổ chức sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn thấy Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu Yêu liền nhanh chóng nằm xuống đất, cuộn mình vào trong góc tường. Trong bóng đêm, nhìn hắn chẳng khác gì một tên ăn mày cầu bơ cầu bất.
Long Yên Nguyệt cũng nghe thấy được tiếng của Lâm Bắc Phàm. Cô lấp ló thò đầu ra thì thấy một cô gái xinh xắn đang ôm tay Lâm Bắc Phàm mà nổi giận. "Vậy mà chị Vi cứ khăng khăng bào chữa cho tên lưu manh này. Hắn đúng là một thằng công tử phóng đãng."
Sau khi Long Yên Nguyệt thấy rõ người con gái bên cạnh Lâm Bắc Phàm là Mộc Tiểu Yêu thì thiếu chút nữa hộc máu.
Cũng may, thân là phó Cục trưởng cục Công an, nên trình độ Tâm Lý học khá cao. Sau khi khống chế được bản thân, cô tập trung tinh thần, rút cây dùi cui điện, chuẩn bị cho Lâm Bắc Phàm được lâng lâng, tê dại.
Khi Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu Yêu đi qua bên người, tên sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn cũng đứng dậy. Hai tay gã cho vào trong túi quần, giả vờ như người đi đường, đi theo đằng sau lưng lâm.
Đừng nghĩ rằng gã sát thủ của tổ chức Huyết Sắc Hoàng Hôn đang làm bừa. Thực ra, gã rất dày kinh nghiệm nên hiểu rõ, đêm khuya thế này, trong con ngõ nhỏ, nếu mình đột ngột xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến cho Long Yên Nguyệt cảnh giác và phòng bị.
Đó hoàn toàn là bản năng của người phụ nữ đối với nguy hiểm.
Nhưng nếu như có một đôi nam nữ đi qua, sự cảnh giác của Long Yên Nguyệt sẽ giảm đi rất nhiều. Gã chỉ cần đi theo sau, cô ta cũng không hề nghĩ rằng mình có can đảm làm gì.
- Đại ca! Cô gái kia đang ở đây.
Tiểu Kim đột nhiên dùng truyền âm nhập mật trao đổi với Lâm Bắc Phàm.
- Cô gái nào?
Lâm Bắc Phàm giật mình, trong đầu đặt một dấu hỏi lớn.
- Cô gái hung dữ đang trốn sau cây ngô đồng phía trước. Không biết là muốn ra tay với anh hay là người phía sau chúng ta. Cũng có thể ra tay đối với Mộc Tiểu Yêu.
"Ái chà! Chắc chắn Long Yên Nguyệt tới trả thù mình. Con bé này, trốn sau cây ngô đồng chắc chắn là muốn đánh lén mình. Mặc dù, Long Tu bảo điển của mình đã đạt tới tầng thứ hai nhưng nếu không có sự nhắc nhở của tiểu Kim chắc chắn sẽ bị Long Yên Nguyệt đánh lén. Mà để cho con cọp cái kia ra tay thì cuộc sống của mình chắc là bi thảm lắm."
"Đã thế, mình nên xuất ra một chút, đánh vào tinh thần của con bé này. Ừm! Làm như thế khiến cho mình lại trở thành một cao thủ."
"Nói rõ tình trạng của Long Yên Nguyệt cho tao xem nào."
Lâm Bắc Phàm thầm nói với tiểu Kim.
Sau khi có được đầy đủ tin tức từ tiểu Kim, Lâm Bắc Phàm sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nắm tay Mộc Tiểu Yêu chặt thêm một chút. Hắn từ từ đi về phía trước, khi còn cách cây ngô đồng mà Long Yên Nguyệt nấp đằng sau khoảng hai thước liền dừng lại.
Nghe thấy tiếng bước chân tới càng lúc càng gần, Long Yên Nguyệt mừng như điên. Đang căn cứ thời cơ để đánh lén thì tiếng chân dừng lại. Điều này khiến cho Long Yên Nguyệt thất kinh, nấp sau cây ngô đồng không dám nhúc nhích. Trong lòng cô thầm nghĩ, chẳng lẽ tên khốn này lại phát hiện ra mình? nguồn Thichtruyen.vn
"Không thể như vậy. Trong cái ngõ này không hề có ánh đèn. Khi Lâm Bắc Phàm còn cách khá xa, mình ẩn nấp kỹ lắm. Cuối cùng là có chuyện gì?" Nhất thời, Long Yên Nguyệt không nghĩ ra được lý do nên không dám vọng động, chỉ vểnh tai lên mà nghe.
- Anh tiểu Lâm! Sao lại dừng lại?
"Khốn nạn! Anh tiểu Lâm?" Long Yên Nguyệt nghe thấy mà nghiến răng nghiến lợi. Lâm Bắc Phàm đúng là tên khốn của thành Nam.
Lâm Bắc Phàm nheo hai mắt, cười cười nhìn cây ngô đồng phía trước rồi thở dài, nói:
- Cuối thu, gió đêm lạnh đúng là khổ cho ngươi. Nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi là tốt nhất đừng nên động thủ. Nếu không ta sẽ nổi giận đấy.
"Hắn phát hiện ra mình?" Long Yên Nguyệt trốn sau cây ngô đồng thất kinh, trong lòng thầm nghĩ " Lâm Bắc Phàm có còn là người nữa không? Chẳng lẽ hắn thực sự là một cao nhân, ẩn nấp ở cái thành Nam này?"
"Cao thủ. Con mẹ nó đúng là cao thủ. Kỹ thuật ngụy trang và phản trinh sát của mình cũng đạt tới cảnh giới rất cao nhưng trước mặt gã vẫn không giấu được. Đáng sợ thật."
Gã sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn thấy Lâm Bắc Phàm dừng chân lại, tưởng Lâm Bắc Phàm phát hiện ra mình. Nhưng sau khi nghe Lâm Bắc Phàm nói, hắn mới biết được chính xác.
Chỉ có điều, gã sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn cảm thấy buồn bực. Gã thanh niên này có quan hệ gì với mục tiêu cần ám sát của mình?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc