Lãng Tích Hương Đô - Chương 503

Tác giả: Yên Lộ Thương Mang

Lâm Bắc Phàm mang theo Bạch Nhạc Huyên rời khỏi sân bay, tiếp đó gọi một cú điện thoại, rất đơn giản nói: "Động thủ!"
Mới vừa rồi trong sân bay còn rất hỗn loạn, đột nhiên hơn bốn mươi người đàn ông mặc đồ đen vẻ mặt nghiêm túc tinh anh, bọn họ đều ở tuổi từ 18 đến 25, mỗi người trong tay đều nắm chặt một con dao găm ngắn nhỏ sắc bén, hướng phía những tên vừa rồi định ám sát Bạch Nhạc Huyên xông tới, không nói một lời dư thừa, từng con dao găm sắc bén đã đâm vào *** của bọn chúng, ba người trẻ tuổi lập tức ngã ra, không còn thở nữa.
"Giết, *** rồi!"
Màn này bị vài nữ sinh nhỏ trông thấy, kêu hét chói tai kinh thiên động địa, làm cho tràng diện vốn đã hỗn loạn càng thêm lộn xộn, rất nhiều fan ca nhạc đều không để ý mà chạy hết ra ngoài, vì thế giẫm bị thương khá nhiều người, khiến sân bay tạm thời lâm vào tình trạng tê liệt, cuối cùng đành phải gọi điện xin cảnh sát Nam Thành giúp đỡ, chẳng qua thì cũng phải hai mươi phút sau mới giải quyết xong được.
"Bắc phàm, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Bọn họ, bọn họ muốn giết em? Chẳng lẽ cũng là bởi vì Chu Hải Lê sao?"
Bạch Nhạc Huyên nhanh chóng được Lâm Bắc Phàm đưa đến phòng Tổng thống của khách sạn Hoàng gia, nhưng mặt nàng đầy vẻ lo lắng, cầm chặt lấy tay của Lâm Bắc Phàm hỏi vì sao mình vừa đến thành phó Nam Thành liền bị những người không rõ lai lịch ám sát, tuy hiện giờ đã không có chuyện gì xảy ra, nhưng nói không chừng là cùng một chỗ có âm mưu, kế hoạch hàng động ám sát. Nàng nghĩ đến đó toàn thân liền run rẩy liên hồi, liên tục bị ám sát khiến tâm thần của nàng như sắp tan vỡ vậy.
Phòng Tổng thống này là Lâm Bắc Phàm chuyên môn chế tạo cho Bạch Nhạc Huyên, đầu tư vào đó trên trăm vạn, nó không giống như những phòng tống thống của khách sạn năm sao khác, nhưng thứ dùng để ăn, ngủ, nghỉ đều giá trị cao vô cùng, tùy tiện đưa ra một thứ cũng đều là khiến người thường phải phấn đấu rất lâu mới có được. Mà đây cũng là gian phòng tổng thống duy nhất của cả khách sạn được chú ý như vậy, mấy gian tổng thống khác thì đều giống phòng tổng thống bình thường, những người muốn ở thì chỉ có thể ở những phòng đó.
Hai tên trẻ tuổi đầu tiên chỉ là hấp dẫn bốn bảo tiêu bên cạnh Bạch Nhạc Huyên, sau đó một tên khác cầm S***g sẽ bắn nang, chúng mượn cảnh fan âm nhạc đến đón nàng rồi nhân dịp hỗn loạn mà ám sát, đây đúng là một âm mưu tỉ mỉ.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Đây không phải Chu Hải Lê làm, bởi vì cô ta hiện tại đã không có năng lực này rồi!"
"Vậy là ai? Bọn họ tại sao phải ám sát em?" Bạch Nhạc Huyên nghi ngờ hỏi. Mình ở thành phố Nam Thành, ngoại trừ Lâm Bắc Phàm thì không có quen biết ai? Làm sao có thể gây thù oán được?
Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ vỗ nhẹ vai Bạch Nhạc Huyên, sau đó để đối phương ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nói: "Nhạc Huyên, anh vốn gọi em đến thành phố Nam Thành, để làm đám phòng viên rời mắt khỏi anh, nhưng mà ai ngờ được lại mang đến nhiều phiền tóai cho em như vậy chứ, thế nên giờ anh đề nghị, em nên rời khỏi Nam Thành đi!"
"Cái gì? Rời khỏi thành phố Nam Thành?" Bạch Nhạc Huyên thốt lên.
"Đúng, rời khỏi thành phố Nam Thành!" Lâm Bắc Phàm khẳng định.
Bạch Nhạc Huyên thấy rõ trong mắt Lâm Bắc Phàm chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không đã không dùng lời nói này để cho mình rời khỏi đây. Dù sao mình tổ chức concert ở Nam Thành ảnh hưởng cũng không nhỏ đến thành phố này, một khi mình nói rời khỏi thành phố tuy đối với mình thanh danh bị ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng lớn nhất chính là thành phố Nam Thành, người khác sẽ nghĩ lầm rằng cả thành phố Nam Thành không tổ chức nổi một concert, sẽ làm cái thành phố nhỏ này thành trò cười của người khác. Nàng nhẹ nhàng cắn cắn hàm răng, hai con ngươi chăm chú nhìn Lâm Bắc Phàm, nói: "Bắc phàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em cần anh cho em một lời giải thích!"
"Anh vừa mới bắt ba tội phạm, ai biết có vài con cá lọt lưới!" Lâm Bắc Phàm trả lời rất đơn giản.
"Anh nói đám người vừa định gây thương tổn cho em chính là mấy tên tội phạm chạy trốn sao?" Bạch Nhạc Huyên kinh ngạc nói.
Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu khẳng định: "Không sai!"
"Nhưng nếu như em rời khỏi thành phố, Nam Thành sẽ ra sao?" Bạch Nhạc Huyên chậm rãi đứng lên, hai tay mảnh khảnh ôm lấy cổ đối phương, dịu dàng nói: "Chẳng lẽ em lại làm cho thành phố Nam Thành có một cái danh xấu trên lưng sao? Chuyện như vậy, ta làm không được, hơn nữa em tin nhất định anh có thể xử lý tốt chuyện này!"
"Nhưng, anh cũng không biết dung mạo người kia, cũng không biết khí tức của hắn, cho nên anh không biết nên đề phòng hắn như thế nào, hôm nay phát sinh việc ở trong sân bay, anh có thể dự đoán được, còn những việc tiếp theo, anh không dự đoán được!" Lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm không dám cam đoan, hắn không dám dùng tính mạng Bạch Nhạc Huyên để đánh cuộc chuyện này.
"Chỉ cần có anh ở đây, cho dù có là nguy hiểm gì, em cũng sẽ không sợ!" Bạch Nhạc Huyên không có chút nào của sợ hãi, ngược lại rất bình tĩnh, thanh âm của nàng kiều mỵ thanh thúy, bên trong xen lẫn ái ý nồng đậm đối với Lâm Bắc Phàm.
"Nhưng......" Lâm Bắc Phàm nói khẽ.
"Không có nhưng gì cả!" Bạch Nhạc Huyên nâng tay phải lên, che môi đối phương, không cho đối phương nói tiếp.
Lâm Bắc Phàm trông thấy nàng có lòng tin với mình như vậy, trong lòng nhịn không được bật cười lên, từ khi nào mình không còn tin tưởng chính mình vậy nhỉ? Chẳng lẽ bằng vào bản sự của mình và Tiểu Kim lại không thể bảo vệ được Nhạc Huyên sao? Mình là một bạn trai thất trách đến thế sao? Vừa nghĩ vậy, hắn liền gật đầu khẳng định: "Anh biết, chẳng qua những ngày nay anh muốn ở bên cạnh em, như vậy anh mới yên tâm, hơn nữa em cũng yên tâm đi, anh đã có bố trí ở Nam Thành rồi, những tên tội phạm kia muốn gây thương tổn cho em thì sẽ phải trả giá rất lớn!" Hắn nói xong cầu này thì cũng đã thầm quyết tâm, xem ra mình phải điều thêm trăm người nữa từ Hồ Điệp bang, như vậy mới có thể càng yên tâm về an toàn của Bạch Nhạc Huyên.
Những tên tội phạm này làm việc quả nhiên không cần biết hậu quả, những phần tử khủng pố kia cũng như những người tà giáo vậy, lúc nào cũng khiến người ta lo lắng.
Bạch Nhạc Huyên nhìn thấy hắn đã khôi phục lại sự tự tin trước đây, trong lòng cũng có chút vui vẻ, đang muốn nói mấy câu an ủi đối phương, đột nhiên thấy từ điện thoại của mình vang lên, nàng vội vàng lấy ra xem xét, là chị Phương điện thoại tới. Nàng vội vàng nói: "Chị Phương, chị hiện tại thế nào?"
"Tiểu thư, cô, cô đang ở chỗ nào? Cô đừng dọa tôi, tôi còn ở sân bay!" Giọng chị Phương ở đầu dây bên kia rất hoảng sợ, nếu như Bạch Nhạc Huyên xảy ra sự tình gì, chỉ sợ mình cũng không sống nổi nữa.
"A, chị Phương, chị đừng sợ hãi, vừa rồi là Bắc Phàm cứu em đi, chúng em bây giờ đang ở trong khách sạn hoàng gia!" Bạch Nhạc Huyên vội vàng nói. Vừa rồi tốc độ của Lâm Bắc Phàm quá nhanh, làm cho chị Phương không chú ý tới, chỉ là trong nháy mắt Bạch Nhạc Huyên vừa mới còn đang bên cạnh đã biến mất, điều này làm cho chị Phương không thể không nổi điên mất?
"A, là Bắc Phàm cứu cô đi sao? Vậy thì tốt quá, tôi lập tức tới đó ngay!" Chị Phương vô cùng mừng rõ, vội vang cúp máy.
Bạch Nhạc Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó trừng mắt không còn chút máu liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, gắt giọng: "Đều tại anh, làm cho chị Phương và bọn họ lo lắng gần ૮ɦếƭ, còn tưởng rằng em bị kẻ xấu bắt đi rồi!" Nàng còn cố ý nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ với hắn nữa.
Lâm Bắc Phàm nhìn vẻ mặt nghịch ngợm của đối phương, không nhịn được cười lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy eo thon của đối phương, cố ý cười nói mê đắm: "Chẳng lẽ em không biết sao? Anh chính là người xấu, hơn nữa còn là người xấu tội ác tày trời kia, tất cả đàn bà nhìn thấy anh, đều muốn ngoan ngoãn trở thành phu nhân của anh, sinh con cho anh."
Hai má Bạch Nhạc Huyên đỏ bừng, gắt giọng nói: "Anh là đồ hư hỏng, còn nói nữa, sinh con ư? Em không sinh cho anh, xem anh làm gì được em nào!" Hai bàn tay nàng lúc này đã đặt trên hông Lâm Bắc Phàm, hung hăng véo một cái.
"Không sinh con cho anh? Chuyện này hình như là của hai người nha? Không bằng chúng ta cố gắng trước đi?" Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm của ôm lấy đối phương, tiến về phía chiếc giường.
"Đừng, bây giờ chưa được, lát nữa chị Phương sẽ tới, bị chị bắt gặp sẽ không tốt!" Bạch Nhạc Huyên làm sao không biết đối phương muốn làm gì? Hai gò má đỏ bừng, có chút oán trách nói. Cái tên hư hỏng này lần nào cũng vậy, cứ nhìn thấy mình là muốn làm chuyrnj xấu, chẳng lẽ mị lực của mình lớn như vậy sao? Cứ làm hắn không khống chế được mình. Nghĩ vậy, trong lòng nàng vô cùng đắc ý, dù sao thì mỗi người đàn bà đều muốn nam nhân của mình càng mê luyến mình, càng yêu thương mình hơn.
"Vậy buổi tối thì sao?" Hai tay không thành thật của Lâm Bắc Phàm đang vuốt vẻ ௱ôЛƓ nàng, còn nhẹ nhàng P0'p P0'p hai cái nữa.
"Vâng, buổi tối, tùy anh thôi!" Bạch Nhạc Huyên bị hắn sờ mó như thế, nàng thiếu chút nữa *** thành tiếng, chẳng qua là ngượng ngùng quá nên trừng mắt nhìn hắn, ngược lại rất chờ mong đến chuyện buổi tối.
Lâm Bắc Phàm còn muốn vui đùa với Bạch Nhạc Huyên một chút, lại nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập từng đợt, hắn bất đắc dĩ trợn mắt, buông Bạch Nhạc Huyên ra, tiếp đó mở cửa phòng, đứng bên ngoài chính là tiểu đệ của Hồ Điệp bang. Hắn nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Lão đại, phía dưới có mấy người muốn gặp Bạch tiểu thư, cầm đầu là một người gọi là chị Phương!" Tên tiểu đệ cúi đầu, không dám nhìn hai người bọn họ, cung kính nói.
"À, đúng là bọn họ, đưa bọn họ lên đây đi!" Lâm Bắc Phàm thật không ngờ tốc độ bọn họ nhanh như vậy, xem ra bọn họ thật sự rất lo lắng cho sự an toàn của Bạch Nhạc Huyên, còn không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, kinh động bao nhiêu cảnh sát giao thông, chỉ sợ những tin tức này sẽ trở thành vụ án lớn nhất thành phố Nam Thành, tùy tùng của đại minh tinh vượt cả đèn đỏ, làm cho giao thông tê liệt.
Không bao lâu, chị Phương dẫn theo mười người bảo vệ chạy lên, thấy Bạch Nhạc Huyên bình an vô sự, cục đá trong lòng nàng cũng đã được hạ xuống. Trên khuôn mặt nàng đầy vẻ lo lắng nói: "Tiểu thư, hôm nay, hôm nay thật là nguy hiểm quá, thật không ngờ Nam Thành này lại có…." Nàng vừa mới nói đến đây thì lại nhớ tới đây là quê hương của Lâm Bắc Phàm, hơn nữa còn là chính đối phương mới Bạch Nhạc Huyên tới, vì thế vội ngậm miệng, không dám nói nữa.
Bạch Nhạc Huyên nhẹ nhàng cười: "chị Phương, em không sao, có chút chuyện xảy ra mà thôi!"
Chị Phương nhìn nụ cười tự tin của Nhạc Huyên, biết rõ cô yêu Bắc Phàm đến ngay cả mình là ai cũng không nhớ nữa, mặc kệ Lâm Bắc Phàm đã làm cho nàng cái gì, cô nhất định sẽ không oán trách, cô sẽ không tự quan tâm đến chính mình, chứ còn nếu ở thành phố khác mà như vậy sợ là chị Phương đã sớm ςướק ép Bạch Nhạc Huyên rời đi rồi, nhưng hiện tại đang ở Nam Thành, nàng lại không có bản sự này, vì thế cuối cùng nàng đành thở dài mà thôi.
Bạch Nhạc Huyên đã quyết định tổ chức concert cá nhân tại thành phố Nam Thành, công tác chuẩn bị nhanh nhất cũng mất thời gian hai ba ngày, mà trong thời gian ngắn ngủi hai ba ngày, thành phố Nam Thành cũng tăng mức đề phòng lên cao gấp bội. Quả thực so với dự họp Olympic còn nghiêm khắc hơn, hơn nữa còn là cảnh sát và người của Hồ Điệp bang đồng thời tiến hành, mặc kệ ngươi có phải tội phạm hay không, dù sao trông thấy lén lén lút lút, ý đồ bất chính lập tức bắt lại, nói sau, trực tiếp làm cho trị an của cả thành phố Nam Thành tốt lên rất nhiều. Rất nhiều trộm vặt, cường đạo, tay buôn MT đều sa lưới, điều này khiến Long Thiên Hữu vui đến mức cười không ngậm miệng lại được.
Trong phòng tổng thống của Bạch Nhạc Huyên, hai thân hình trắng bóng đang ôm chặt lấy nhau, không ngừng phát ra những *** rỉ mê hồn cùng thanh âm thở dốc của nam giới, hai người hiện tại đang tiến hành vận động nguyên thủy nhất….
Không biết qua bao lâu, theo một *** rỉ mất hồn của Bạch Nhạc Huyên, hai người mới chậm rãi dừng lại.
Lâm Bắc Phàm ôm chặt lấy thân thể mềm mại trắng như tuyết của Bạch Nhạc Huyên, hai bàn tay không thành thật mò mẫn khắp cơ thể nàng, thỉnh thoảng khiến nàng phát ra những *** nho nhỏ. Thật không ngờ đại minh tinh thanh thuần lại điên cuồng ở trên giường như vậy, mỗi ngày đều dây dưa "làm trò" với hắn hơn hai tiếng mới chịu bỏ qua, lại còn nói là đây là bắt Lâm Bắc Phàm đền bù tổn thất cho nàng, còn nói là vì tổ chức concert, cả tinh lực, hay là thân thể đều vô cùng mệt mỏi.
Vì người đàn bà của mình, vì thành phố Nam Thành, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể liều mạng.
Lâm Bắc Phàm cùng Bạch Nhạc Huyên ôm nhau một hồi, nói những lời tâm tình, đợi cho đối phương thoải mái đi vào giấc ngủ, lúc này mới mặc chỉnh tề, đẩy cửa đi ra, thì đã thấy hai gã tiểu đệ của bang Hồ Điệp lập tức đón chào, thân thiết kêu lên: "Lão đại!"
"Hai ngày nay tình hình thế nào? Mấy tên tội phạm kia khẳng định còn có những người khác!" Lâm Bắc Phàm cau mày nói.
"Lão đại, hai ngày nay chúng tôi gặp được tổng cộng ba đám người đánh lén, nhưng đều bị chúng tôi bắt lấy toàn bộ, ngài có muốn nhìn qua bọn chúng không ạ?" Một người trẻ tuổi đầu nhẵn bóng vội vàng nói ra.
"Ba đám người? Bọn họ không phải chỉ có vài tên bị truy nã sao, hiện giờ sao lại nhiều người như thế chứ? Chẳng lẽ chúng ta ***ng phải tổ ong vò vẻ sao? Mặc kệ đi, mọi người phải bảo vệ Nhạc Huyên cẩn thận, tôi đi xem những người đó rồi tính sau!" Lâm Bắc Phàm hung hăng nắm chặt bàn tay lại, buồn bực nói. Mình vốn trước kia cho rằng cá lọt lười cũng chỉ có ba bốn tên là cùng, nhưng mà ở phi trường đã bị giết ba tên, thế nào mà vẫn còn nhiều thế chứ? Chẳng lẽ đối phương là thành viên một tà giáo? Cả ngày tuyên dương cái chuyện khốn kiếp gì sao?
Hai tiểu đệ vội vàng gọi thêm bốn tên tiểu đệ tuần tra của Hồ Điệp bang đến, sau đó địch thân dẫn Lâm Bắc Phàm đi xem. Bởi vì khác sạn hoàng gia chính là Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia cải tạo thành, vì thế tầng hầm tất nhiên có rất nhiều căn hầm bí mật, chuyên môn để đối phó những tên thiếu nợ không trả, những tên côn đồ đến gây rối, chẳng qua vì bối cảnh của nơi này thâm hậu, vì thế cũng không có ai dám đến gây lộn, vì thế các phòng này đều trống, nhưng hiện tại đã có chỗ để dùng rồi.
"Tiểu Lâm ca, ngài cuối cùng đã tới, hiện tại nên xử lý chuyện này thế nào đây?"
Lâm Bắc Phàm vừa bước vào căn phòng u ám này, thì Trương Kế Bình liền cười cười chào đón, tòan thân rất tinh thần, không biết là hắn đang làm gì, chẳng lẽ lại có hứng thú với đàn ông, vừa rồi đã làm trò "cực kỳ tàn ác" với mấy tên trong phòng kia sao? Trong đầu Lâm Bắc Phàm lập tức xuất hiện những hình ảnh rất kinh, Trương Kế Bình xé sạch y phục trên người đám tội phạm, sau đó làm một số chuyện "kinh thiên động địa"…..
"Ông, ông tại sao lại ở chỗ này?" Lâm Bắc Phàm ánh mắt cũng thay đổi khi nhìn thấy Trương Kế Bình, thấy hắn bổn sự thật là không nhỏ, đến cả nam nhân cũng làm, xem ra mình sau này phải đề phòng hắn một chút, khỏi hắn lại có ý đồ với mình.
Trương Kế Bình làm sao mà biết được trong đầu Lâm Bắc Phàm đang nghĩ gì, hắn chỉ xoa xoa tay, cười cười hắc hắc nói: "Lão đại, mấy tên tiểu tử này cũng khá lợi hại? Thiếu chút nữa là tôi không chế phục nổi bọn chúng rồi!"
"Hả? Ông thật sự làm ra chuyện đó sao?" Lâm Bắc Phàm trừng to mắt, tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Hai gã tiểu đệ đi theo đằng sau cũng thiếu chút nữa ngã lăn trên đất.
Hắn không phải là thật sự làm "điều đó" chứ? Vậy thì thật quá là cầm thú rồi.
Trương Kế Bằng mặt mày H**g phấn gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi đã hung hăng chà đạp bọn chúng!"
Ba người biến sắc, thiếu chút nữa thì lấy tay che ௱ôЛƓ, sợ đối phương lại làm ra chuyện cầm thú như thế đối với mình. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trương Kế Bằng thấy sắc mặt ba người bọn họ có điều gì đó kỳ lạ, vội vàng hỏi: "Các người làm sao vậy?"
Ba người Lâm Bắc Phàm vội vàng khoát tay nói: "Không có gì, không có gì!"
Trương Kế Bằng không rõ tại sao sắc mặt ba người bọn họ biến hóa như thế, cũng không để ý tới bọn họ. Hắn chỉ chỉ vào trong một phòng nói: "Tiểu Lâm ca, mấy tiểu tử kia đều ở bên trong, anh có cái gì muốn hỏi, cứ hỏi, bên trong dụng cụ gì cũng có, nào chùy, đinh, cưa, còn có nước tiêu nóng, hạt tiêu, ghế hùm, đều có hết!"
Trán Lâm Bắc Phàm túa ra mồ hôi lạnh, sao nghe giống ngục giam dứơi đất quá vậy? Chẳng qua hắn cũng lười để ý, chỉ dẫn theo hai tên tiểu đệ đi thằng xuống dưới, đi xuống thì quả nhiên là cũng không khác gì ngục giam cả, cái gì cũng có, mà sáu tên trẻ tuổi thì đều như là cá ૮ɦếƭ, trói chặt trên tường, quần áo bị xé sạch, một số chỗ thì xanh tím, một số chỗ thì bị sưng, xem ra vừa rồi bị Trương Kế Bình chà đạp không ít, mà cả gian phòng trông vô cùng u ám, chỉ có một ngọn đèn 40W chiếu sáng mà thôi.
"Trương Kế Bằng, ông không phải là......" Lâm Bắc Phàm quay đầu, thoáng nhìn theo sau Trương Kế Bằng.
"Ách, tôi rảnh rối không có gì làm, nhìn thấy bọn họ định làm loạn khách sạn, thế nên thư giãn gân cốt cho bọn chúng, thật không ngờ là chúng nó cũng thật giỏi, giằng co hơn nữa giờ rồi mà cũng không kêu một tiếng, tôi thậm chí còn tưởng chúng là mấy con cá ૮ɦếƭ chứ, thật sự là mấy hằng khá rắn!" Trương Kế Bình ngượng ngùng nói.
Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi, thật không ngờ Trương Kế Bằng còn có xu hướng ***, cái này trước kia sao chưa phát hiện ra nhỉ.
Hắn không biết những ngày này bởi vì nhiệm vụ bảo vệ Bạch Nhạc Huyên, cả khách sạn hoàng gia đều nghiêm khắc lên rất nhiều so với bình thường, làm cho mấy ngày nay sinh ý của khách sạn giảm mạnh, điều này khiến ông chủ của khách sạn hoàng gia là Trương Kế Bình buồn muốn ૮ɦếƭ mất.
Lâm Bắc Phàm là ông chủ phía sau, còn hắn là ông chủ phía trước.
Tổng hội giải trí Hoàng gia kiếm tiền bao nhiêu, đối với Lâm Bắc mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng đối với hắn thì lại là một chuyện thể hiện mặt mũi, cảm tưởng như mình đang liều mạng vì một chuyện gì đó.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đi đến trước mặt những người này rồi dừng lại nói: "Xem ra lần này tao động vào tổ ong rồi, chỉ tùy tiện bắt có ba thằng, thế mà lại xuất hiện nhiều thằng trả thù như vậy, hiện tại chúng mày có thể nói? Chúng mày rút cục là ai? Tại sao lại nhiều lần ra tay đối với tao như thế? Thủ lĩnh của chúng mày là ai?"
Sáu người trẻ tuổi đều là hừ nhẹ một tiếng, đều không liếc hắn một cái.
Lâm Bắc Phàm nhịn không được lắc đầu, nở nụ cười: "Xem ra chúng mày rất có cốt khí, xem ra tổ chức của chúng mày khẳng định có thực lực cường đại, nếu đã như vậy, giữ lại các ngươi dường như hơi thừa, chi bằng giết hết vậy!"
Sắc mặt sáu người trẻ tuổi có chút tái nhợt, nhưng hai mắt như đuốc, lạnh lung nhìn lướt qua đám người Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm trong âm thầm giật mình, chẳng lẽ vài suy đoán vừa rồi của mình là sai lầm? Những người này thật sự không phải là tội phạm truy nã quốc gia, thật sự là thành viên tà giáo? Nhưng bọn họ nếu như là thành viên tà giáo, vì sao mà quốc gia cũng không hay biết? Ngược lại lại chỉ coi là tội phạm truy nã tầm thường? Chẳng lẽ những điều này là tin vịt? Nghĩ vậy, Lâm Bắc Phàm khẽ chau mày, sau đó rời phòng giam, nhìn lướt qua hai tên tiểu đệ ở sau lưng, nói: "Hai người thấy chuyện này thế nào?"
"A? Lão đại nói là......" Người trẻ tuổi đầu nhẵn bóng kinh ngạc nói.
"Sáu người trẻ tuổi này là tội phạm truy nã trong nước sao?" Lâm Bắc Phàm dừng lại một chữ nói.
"Cái này......" Hai người bọn họ cũng là lâm vào trạng thái trầm tư.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hướng phía bọn họ khoát khoát tay: "Hai người cứ nói đi, không cần phải để ý cái khác, nói sai cũng không sao!"
Một tên tiểu đệ khác cau mày nói: "Lão đại, xem ra sáu người trẻ tuổi này hình như đều có bản sự, đầu tiên là không sợ ૮ɦếƭ, người bình thường không thể như vậy, còn nếu bọn chúng là tội phạm truy nã toàn quốc, vậy thì hình là xem thường bọn chúng. Mặc dù là tội phạm truy nã toàn quốc thì cũng không có lực nhẫn nại như chúng? Cứ như là tinh thần chúng không bị ảnh hưởng gì vậy!"
"Đúng, đúng, tôi cũng cảm giác được trong ánh mắt của sáu người bọn chúng vừa rồi, bọn chúng dường như không có tình cảm, có cảm giác chỉ như những người ૮ɦếƭ thôi, không sợ đau đớn, không sợ ૮ɦếƭ, dù thế nào cũng không giống tội phạm truy nã toàn quốc!" Tiểu đệ đầu trọc gật đầu nói.
Trương Kế Bằng không biết chui ra từ khi nào, cười tủm tỉm: "Tiểu Lâm ca, ngài cảm thấy thế nào?"
"Sáu người này có vấn đề!" Lâm Bắc Phàm khẳng định.
"Khẳng định là có vấn đề, bọn chúng sáu người từ khi bị giam không nói lời nào, cũng không yêu cầu chúng ta cho bọn chúng ăn cơm uống nước, cho dù chúng ta đánh đòn hiểm với bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không thốt một tiếng, giống như sáu con robot vậy!" Trương Kế Bằng nhìn hắn đồng ý. Thật không thể nghĩ được những người này có thể bắt được sáu tên biến thái, đủ cho chính mình lăn qua lăn lại vài ngày.
Lâm Bắc Phàm trầm tư một chút, gọi cho Mộ Nghiên Kỳ một cú điện thoại, cô nàng kia rất nhanh liền nghe máy: "Vâng, Bắc Phàm!"
"Nghiên Kỳ, anh muốn tìm lão già kia!" Lâm Bắc Phàm nói rất dứt khoát.
"A? Lão già kia? Anh nói đến tham mưu trưởng Lý?" Mộ Nghiên Kỳ thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. Đây là lần đầu tiên có người gọi tham mưu trưởng Lý là lão già kia. Bất quá nàng cũng nghe ra trong lời Lâm Bắc Phàm có chuyện quan trọng, nói không chừng là chuyện gì rất trọng đại, vì thế nàng vội vàng gật đầu nói: "A, em sẽ đem điện thoại cho tham mưu trưởng Lý ngay." Cũng không lâu lắm, bên kia truyền đến âm thanh hữu lực của tham mưu trưởng Lý: "Là Lâm tiên sinh sao? Anh đã lâu không gọi điện thoại cho tôi rồi, tôi còn tưởng rằng anh quên tôi rồi chứ, lần này chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao? Anh là người quan trọng với chúng tôi, chuyện của anh cùng là chuyện của chúng tôi, anh cứ nói đi." Lão tự nhiên biết rõ Lâm Bắc Phàm là *ngưu nhân siêu cấp*, bình thường thì không có chuyện gì nên không gọi điện, hơn nữa một khi đã gọi, vậy thì chuyện này rất nghiêm trọng đây.
"Tham mưu trưởng Lý, ông có lẽ cũng biết chuyện thành phố Nam Thành vừa mới bắt ba gã tội phạm truy nã trong nước?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Tham mưu trưởng Lý nao nao, tiếp đó gật đầu nói: "Cái này tôi biết rõ, thật không ngờ cảnh sát thành phố Nam Thành các anh làm việc hiệu suất rất cao, là tấm gương cho tất cả cảnh sát của quốc gia chúng ta, anh không phải muốn để tôi trao cho cảnh sát thành phố Nam Thành các anh một cái giấy khen chứ?"
"Ta bắt được sáu gã có quan hệ cùng với ba gã tội phạm, nhưng tôi cảm giác được bọn họ không tầm thường, không giống như là tội phạm truy nã trong nước!" Lâm Bắc Phàm mặt ngưng trọng nói.
"Cái gì? Không giống như là tội phạm truy nã toàn quốc? Anh nói những lời này là có ý gì?" Tham mưu trưởng Lý kinh ngạc nói.
"Tôi có cảm giác bọn họ là thành viên của tà giáo nào đó!" Lâm Bắc Phàm dừng lại một chữ nói.
"Cái gì? Thành viên của tà giáo?" Tham mưu trưởng Lý dường như muốn rống lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc