Lãng Tích Hương Đô - Chương 501

Tác giả: Yên Lộ Thương Mang

Cả Lâm Bắc Phàm và Long Yên Nguyệt nghe xong đều ngây cả người.
Lâm Bắc Phàm chẳng qua chỉ đùa Tô Tình Nhi một chút, ai ngờ nàng lại hào phòng như vậy, lại thật sự lại nghĩ là hắn muốn nàng, lại còn chủ động nữa, điều này khiến Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa thì phun máu.
Y tá chuyên nghiệp đúng là rất cao về phương diện này, cũng không ngượng ngùng như những cô gái bình thường.
Đại não của Lâm Bắc Phàm tạm thời bị mất khống chế, hắn lắp bắp nói: "Tình Nhi, em, em vừa nói cái gì cơ?"
"Anh không phải muốn em sao? Hiện giờ em cho anh!"
Hai má Tô Tình Nhi hồng lên như đánh phấn, nàng cũng biết loại truyện này sao có thể nói thẳng ra như thế được, nếu là bình thường thì dù nàng có lòng cũng không có gan nói như thế, nhưng mà dạo này nhìn thấy mỹ nữ bên cạnh Lâm Bắc Phàm càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng lúc càng xinh đẹp, hơn nữa vài người đã không còn là xử nữ nữa, điều này khiến trong lòng nàng rất ghen tị, vì sao Lâm Bắc Phàm lại động vào các cô ấy, mà hắn lại không chịu yêu thương nàng? Hơn nữa vừa rồi nàng còn thấy Lâm Bắc Phàm và Long Yên Nguyệt đang hôn môi, điều này khiến nàng cảm thấy toàn thân rất nóng, trong bụng cứ như có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy, điều này khiến áp lực tình dục trong người nàng nháy mắt như bạo phát, làm gan nàng lớn hơn nhiều so với bình thường.
"Anh, anh chỉ nói giỡn với em mà!"
Mồ hôi của Lâm Bắc Phàm chảy ra ròng ròng, làm chuyện này trước mặt Long Yên Nguyệt ư? Vậy không phải là muốn ૮ɦếƭ sao? Chỉ sợ lúc đó nàng lại nhân lúc mình không chú ý mà cắt mất cái đó đi, thế thì mình sẽ trở thành thái giám đầu tiên của thế kỷ mới mất. Bởi vì hiện giờ hắn đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Long Yên Nguyệt, hơn nữa còn có chút sát khí.
"Chẳng lẽ em không xinh đẹp sao? Anh vì sao cứ tìm nữ nhân khác mà không tìm em chứ?" Tô Tình Nhi tức giận nói.
"Em đẹp mà, Tình Nhi sao mà không đẹp chứ?" Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cười, thân thể nhịn không được lùi về sau mấy bước.
"иgự¢ em không lớn sao? ௱ôЛƓ em không vểnh sao? Nếu như anh không tin, có thể kiểm tra mà xem!" Tô Tình Nhi cảm thấy mình không thể quá rụt rè nữa rồi, vì thế liền dứt khoát kéo tay của Lâm Bắc Phàm đặt lên иgự¢ mình, để hắn cảm nhận chân thực cảm giác ở đó, khỏi sợ hắn nghĩ mình dùng đồ giả.
Lâm Bắc Phàm quả nhiên cảm nhận được rất chân thực, quy mô cũng không nhỏ, mặc dù không phải nữ nhân "lớn nhất" mình gặp, nhưng cũng rất nổi bật, hơn nữa cảm giác không tồi, vô cùng co giãn. Nhưng mà hiện giờ hắn không dám sờ nhiều, cũng không dám nghĩ lung tung, hắn vội vàng buông tay, cười nói: "Tình Nhi, chuyện này anh biết, em cũng không cần phải làm như vậy mà?"
"Anh biết? Vậy sao nhiều ngày rồi mà anh không tìm em? Anh lại cứ đi tìm những tiểu tình nhân kia là sao? Ngay cả cha và mẹ em cũng tức giận rồi, nói bạn trai của em không có trách nhiệm, nhiều ngày rồi mà không đến gặp, chẳng lẽ không sợ em tìm nam nhân khác sao? Bọn họ hoàn toàn không biết, em thì không đi tìm nam nhân khác, mà anh lại đi tìm những nữ nhân khác!"
Tô Tình Nhi ủy khuất chu miệng nhỏ lên, dáng vẻ như sắp khóc. Mình dù sao cũng là bạn gái mà hắn quen trước mấy người, nhưng vì sao những cô gái kia đều tới sau mà "xong" trước, còn địa vị của mình thì thật giống như là ăn bữa nay mà lo bữa mai vậy?
Lâm Bắc Phàm cũng hiểu được trong lòng nàng rất ủy khuất, mình ở nam thành nhiều ngày như thế rồi mà không có thời gian tâm sự với nàng, cũng không đi chơii với nàng một chút, thật sự là một bạn trai không có trách nhiệm, còn nàng thì cứ ở bệnh viện chăm lo cho Long Yên Nguyệt, không xảy ra chút sai lầm nào. Hắn cúi đầu, vội vàng nói: "Tình Nhi, anh biết mình có lỗi với em, nhưng em cũng hiểu đấy, mấy ngày nay anh rất bận, thế nên…" Ai ngờ hắn vừa nói xong, Tô Tình Nhi đã ôm chặt lấy hắn, dùng đôi môi đỏ tươi của mình chặn miệng hắn, nhẹ giọng làm nũng: "Vậy buổi tối hôm nay thì sao? Chẳng lẽ anh tối nay cũng không rỗi sao?"
Nàng uốn éo thân hình quyến rũ của mình, dùng bộ иgự¢ đầy đặn nhẹ nhàng ma sát với иgự¢ hắn.
Lâm Bắc Phàm vừa bị Long Yên Nguyệt khiêu khích khiến dục hỏa thiêu thân, hiện tại lại bị Tô Tình Nhi trêu chọc thế này, hắn chỉ cảm thấy dục hỏa đã lan khắp toàn thân, làm cho hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập hẳn, "tiểu đệ" cũng dựng lên, đẩy đẩy vào bụng nàng, mà đầu lưỡi của hắn đã bị lưỡi thơm của nàng cuốn lấy, càng lúc càng khó chịu.
"Hai người, hai người…." Long Yên Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy mà thiếu chút nữa phun máu.
Cô y tá này cũng quá phóng đãng đi? Ở trước mặt mình mà dám quyến rũ bạn trai mình luôn, chuyện này là sao chứ? Chẳng qua Lâm Bắc Phàm cũng thật là quá đáng chứ? Mình không phải vừa bị hắn khi dễ sao? Thế nào mà lực khắc chế lại yếu thế chứ, bị cô nàng kia câu dẫn dễ như vậy, chẳng còn biết đông nam tây bắc gì cả, dáng vẻ chỉ hận là không thể xé luôn quần áo cô nàng kia rồi "làm" luôn mà thôi.
Lâm Bắc Phàm bị câu nói của Long Yên Nguyệt làm tỉnh lại, hắn âm thầm hô may mắn, nếu như không phải có lời nói của Long Yên Nguyệt, chỉ sợ mình đã bị tiểu yêu tinh Tô Tình Nhi này mê hoặc đến quên cả tên mình rồi, có khi lại làm chuyện đó ngay trước mặt Long Yên Nguyệt mất. Vì thế hắn vội buông Tô Tình Nhi ra, sau đó cười ha ha, nói: "Anh, anh còn có việc, anh đi trước đây!"
Hắn nhẹ lau mồ hôi trên trán, sau đó nhanh chân chạy biến ra ngoài, không dám dừng chân chút nào cả.
"Bắc Phàm, anh đừng chạy, chờ em với!" Tô Tình Nhi cũng bị Lâm Bắc Phàm làm cho động tình rồi, nhưng đợi đến khi nàng tỉnh lại thì đã không thấy Lâm Bắc Phàm đâu nữa, vì thế nàng tức giận chu miêng lên, lại hung hăng dậm chân, trong lòng thầm mắng hắn nhát gan, đến chuyện kia mà cũng không dám làm.
"Hừ hừ!" lLong Yên Nguyệt đắc ý nghiêng đầu, nàng nở nụ cười nói: "Âm mưu của cô hình như không thành rồi?"
Tô Tình Nhi rất bất mãn nhìn Long Yên Nguyệt, nếu như không phải bị lời nói của nàng ta gây rối, chắc mình đã là nữ nhân của Lâm Bắc Phàm rồi. Nàng cau mày nói: "Hừ, chẳng qua cô hình như vẫn còn là xử nữ thì phải? Chẳng phải là Bắc Phàm cũng không động vào cô sao? Tôi còn tưởng là hai người mỗi ngày đều ở cạnh nhau, hắn đã sớm biến cô thành nữ nhân của hắn rồi chứ, xem ra hắn cũng bất mãn với cô lắm!"
"Cô nói bây, bất mãn cái gì chứ? Hắn rất vừa lòng với tôi!" Long Yên Nguyệt mặc dù là cảnh sát, nhưng phương diện này làm sao bằng Tô Tình Nhi được, nàng bị Tô Tình Nhi nói đến mức mặt đỏ bừng, toàn thân đều cảm thấy bất an và khô nóng, cứ như là Lâm Bắc Phàm đang sờ mó trên người mình vậy, thiếu chút nữa còn phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ nữa.
"Hài lòng sao? Thế sao anh ấy không động vào cô? Tôi thấy bên cạnh anh ấy có rất nhiều nữ nhân, như là Liễu Vi chẳng hạn, tôi cam đoan là cô ta không còn là xử nữ nữa, còn cả Chu Tĩnh Hàm kia nữa, cũng không phải là xử nữ, mà ngay cả là Mộc Tiểu Yêu nữa, mấy ngày trước tôi cũng gặp rồi, cũng không phải là xử nữ luôn, cũng không hiểu sao mà cứ giữ của cô lại? Nhất định là có chỗ anh ấy không hài lòng với cô, nói ví dụ chẳng hạn như иgự¢ cô không lớn, ௱ôЛƓ cô không vểnh, hoặc là có gì khác nữa chẳng hạn!"
Tô Tình Nhi ra dàng là người từng trải, giới thiệu rất kỹ với Long Yên Nguyệt.
"Chuyện này, chuyện này…" Long Yên Nguyệt bị những lời nói của Tô Tình Nhi khiến trong lòng đầy lo lắng.
Nàng từ khi được Liễu Vi khuyên bảo, trong lòng nàng chỉ có Lâm Bắc Phàm, không thể chứa đựng thêm nam nhân khác, nàng sợ hắn có gì đó không hài lòng mà vứt bỏ nàng, nếu vậy nàng thà ૮ɦếƭ còn hơn. Nàng mặc dù là một nữ nhân tương đối bảo thủ, không nghĩ trao lần đầu tiên của mình trước khi kết hôn, nhưng mà nhìn thấy chị Vi Vi và Lâm Bắc Phàm phát sinh quan hệ, trong lòng nàng đã hiểu ra, dù sao lần đầu tiên của mình cũng cho hắn, muộn một ngày có khác gì chứ? Chỉ cần hắn hỏi nàng, nàng tất nhiên sẽ trao cho hắn, điều này cũng không có vấn đề gì mà? Nhưng mà chẳng may Lâm Bắc Phàm thật sự vì không hài lòng mà không muốn ᴆụng vào mình, vậy mình phải làm sao đây? Nàng cũng không biết Lâm Bắc Phàm phát sinh quan hệ với mấy nữ nhân kia, hiện giờ thấy Tô Tình Nhi nói như vậy, nàng nhất thời cảm thấy chuyện này có phần nghiêm trọng, Lâm Bắc Phàm đã phát sinh quan hệ với ba nữ nhân kia, cũng không biết là có quan hệ với đại minh tinh Bạch Nhạc Huyên nữa hay không, còn cả những nữ nhân khác nữa, cũng rất dáng hòa nghi.
Trong lòng mỗi người đàn bà đều có lòng ganh đua, mặc dù Long Yên Nguyệt là cảnh sát cũng không ngoại lệ. Nàng từ đầu tuy không chú ý đến vấn đề này, nhưng hiện giờ nghĩ lại thì liền lập tức cảm thấy chuyện này có vấn đề, chẳng lẽ mình đối với hắn không tốt, khiến hắn ghét bỏ mình, không muốn ᴆụng vào mình ư?
"Ài, xem ra cô cũng giống như tôi, đều là nữ nhân bị Bắc Phàm vứt bỏ, anh ấy nhất định là không thích điều gì đó ở chúng ta, thế nên không muốn ᴆụng vào chúng ta, nếu như là những cô gái khác, sợ là anh ấy đã sớm nhào vào rồi!" Tô Tình Nhi u oán nói.
"Anh ấy rất yêu tôi, vì thế mới không muốn sớm động vào tôi!" Long Yên Nguyệt liền nói xạo.
"Thật như vậy sao? Tô Tình Nhi hỏi lại.
Long Yên Nguyệt cũng cảm thấy giọng nói của mình không có tính khẳng định, vì thế có chút chột dạ, cúi đầu, không nói gì nữa.
Lâm Bắc Phàm làm sao biết được chuyện này khiến hai cô nàng này nghĩ nhiều vậy chứ, nếu như hắn biết được điều này, vậy thì chắc là hối hận đến ૮ɦếƭ mất. Nhưng mà hắn hiện đang về nhà, nhìn thấy Liễu Vi đang ở trong phòng chờ mình, hình như là đang xử lý văn kiện gì đó, nàng đang chăm chú, trông có một vẻ đẹp khác.
"Vi Nhi, anh về rồi đây!" Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng ôm vai Liễu Vi, ôn nhu nói.
"Sao hôm nay về trễ vậy chứ? Không phải là anh đi gặp Tiểu Nguyệt sao? Chẳng lẽ nàng lại quấn lấy anh sao? Mà tính cách của Tiểu Nguyệt chính là vậy, anh đừng trách nàng." Liễu Vi ngẩng đầu, nàng nhìn hắn, nở nụ cười hiền. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
"Đúng vậy, phải đi bắt phạm nhân!" Lâm Bắc Phàm sợ nàng lo lắng, vì thế chỉ nói đơn giản qua chuyện đi bắt phạm nhân mà thôi.
"Như vậy cũng tốt, cũng giảm bớt được chút gánh nặng cho Tiểu Nguyệt, để nàng được yên tâm nghỉ ngơi trong bệnh viện một chút!" Liễu Vi cười cười, không để ý nói.
"Vậy còn em? Công việc rất bận sao?" Lâm Bắc Phàm nhẹ giọng hỏi. Hắn vừa mới bị Long Yên Nguyệt và Tô Tình Nhi trêu chọc khiến dục hỏa thiêu thân, thanh âm cũng có chút run rẩy, chỉ hận không thể ngay lập tức đại chiến với mỹ nhân.
"Hôm nay không có việc gì, em cũng vừa làm xong, để em đi tắm rửa đã!" Hai gò má Liễu Vi đỏ ửng, làm sao không hiểu ý tứ của hắn chứ, vì thế nhỏ giọng nói.
"Không bằng chúng ta lát nữa đi tắm uyên ương đi, trước tiên làm chút việc đứng đắn đã!" Lâm Bắc Phàm cười gian, ôm lấy Liễu Vi, chạy thẳng vào phòng ngủ.
Mười giờ sáng hôm sau, Lâm Bắc Phàm cùng Liễu Vi uể oải chui ra khỏi chăn.
Bởi vì bọn họ đã không gặp nhau mấy ngày rồi, nên đêm đó hai người đã làm chuyện nóng bỏng trọn vẹn hơn ba tiếng đồng hồ trên giường, mãi đến gần sáng hai người mới ôm nhau thi*p đi trong tình trạng kiệt sức. Vài giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi, Liễu Vi đã khôi phục được toàn bộ sức lực, tâm trạng nàng rất hứng khởi, hai gò má hồng hơn bình thường, càng tăng thêm vẻ phong tình, nhưng Lâm Bắc Phàm thì lại xoa eo của mình, thiếu chút nữa muốn khóc.
Xem ra việc này đúng là nam nhân "làm", nữ nhân hưởng thụ, nam nhân mệt ૮ɦếƭ.
"Bắc Phàm, anh làm sao vậy?" Liễu Vi trông thấy bộ dạng sầu khổ của hắn, nghi ngờ hỏi.
"A, anh không sao, không có việc gì, đêm qua hơi mệt mỏi thôi!" Lâm Bắc Phàm có chút ngượng ngùng nói. Hắn cũng không muốn thừa nhận phương diện đó của mình không tốt, dù sao đây cũng liên quan đến chuyện tôn nghiêm của đàn ông.
Hai gò má Liễu Vi ửng hồng, giống như bọc một tầng vải đỏ vậy, trông đặc biệt kiều diễm mỹ lệ, làm cho Lâm Bắc Phàm tâm hồn xao xuyến không thôi, thiếu chút nữa lại đem đối phương lần nữa bổ nhào lên giường, để cho nàng nếm thử uy lực đàn ông của mình. Liễu Vi liền gắt giọng: "Anh chính là như vậy đó, mỗi lần đều không chịu dằn lòng gì cả, cũng không chịu chú ý đến thân thể, ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì, em cùng Tiểu Nguyệt làm sao bây giờ?"
"Ai bảo Liễu Vi của anh xinh đẹp như vậy chứ? Anh mỗi lần nhìn thấy em, đều không thể khống chế nổi chính mình nữa!" Lâm Bắc Phàm mê đắm cười nói, vươn tay kéo nàng ôm vào иgự¢, đôi tay không thành thật lại trèo lên иgự¢ nàng.
Trong lòng Liễu Vi đối với kiểu tán dương này cực kỳ thích thú, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười, nói: "Bắc Phàm, thân thể của anh vẫn là quan trọng nhất, vì thế sau này khi làm "chuyện này", anh không được quá mức, biết chưa? Nam nhân tuy là rất thích loại "chuyện này", nhưng cũng nên vừa phải, đừng nên quá độ!" Nàng nói xong liền nhìn thời gian, thấy vẫn còn một lúc nữa, vì thế liền chui từ trong lòng hắn ra, hôn nhẹ lên môi hắn, ôn nhu nói: "Bình thường công việc của em rất bận, không có thời gian làm cơm trưa cho anh, hôm nay để em làm cơm trưa cho anh nhé!"
"Làm cơm trưa?" Lâm Bắc Phàm trừng to mắt, khó có thể tin được hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Vi đỏ bừng: "Em bình thường bận rộn công việc, cho nên không có thời gian, hôm nay em nhất định sẽ làm tốt!" Nói xong nàng vội vàng cầm lấy quần áo của mình, mặc vào.
Một giờ sau, nồi súp thịt gà thơm ngào ngạt đã xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm, bên trong còn có cả cẩu kỷ, táo đen cùng với một số thứ nữa bồi bổ âm dương, đối với nam nhân mà nói, đều là đồ đại bổ cả, vừa nhìn thấy thì Lâm Bắc Phàm đã chảy nước miếng ròng ròng rồi.
"Em đều muốn làm một chén súp như vậy cho anh mỗi ngày, nó rất tốt cho thân thể của anh, vì lần nào anh cũng không chú ý đến thân thể mình, nếu anh mà làm sao, như thế thì hối hận cũng không kịp nữa rồi!" Liễu Vi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, hai má lại đỏ lên, dáng vẻ thẹn thùng, dịu dàng nói, dáng vẻ như một người vợ hiền vậy.
"Cái này, phiền toái cho em quá rồi?" Lâm Bắc Phàm nói xong cũng không khách khí, ăn rất nhiều.
"Không có gì phiền toái, cũng đơn giản thôi mà!" Liễu Vi nhìn bộ dạng ăn uống như thuồng luồn của hắn, khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười. Khi người đàn ông mình yêu thương thích ăn đồ mình làm, đây không thể nghi ngờ đây là phần thưởng lớn nhất đối với một người phụ nữ.
Lâm Bắc Phàm ăn thịt gà trong chén mà trong lòng hắn rất cảm động.
Nữ nhân như vậy, thật sự là cực phẩm của nhân gian mà.
Lâm Bắc Phàm đưa Liễu Vi đến KTV Kim Sắc Hải Ngạn, sau đó hắn liền nói là có chuyện phải làm rồi đi ngay, Liễu Vi cũng đã quen với kiểu của hắn rồi, vì thế cũng không hỏi nhiều, nàng chỉ dặn hắn chú ý thân thể, làm việc phải suy nghĩ kỹ trước, đừng lỗ mãng, cái gì cũng nên nhường nhịn chút.
Lâm Bắc Phàm đi thẳng đến tổng bộ của Hồ Điệp bang, hắn tìm thấy Mộc Tiểu Yêu đang ở đó.
Trong khoảng thời gian này Hồ Điệp bang phát triển rất lớn mạnh dưới sự dẫn dắt của Mộc Tiểu Yêu, số lượng và chất lượng của các thành viên đều tăng lên trên phạm vi lớn, hơn nữa bọn họ đã bắt đầu điều hơn một trăm người phục ở phía tây thành phố, bắt đầu lôi kéo và thu mua những bang phái nhỏ, tuy hiệu quả không quá lớn nhưng giờ đã có ba bang phái đi theo Hồ Điệp bang, ba bang phái này là Kim Đao bang, Tam Long Môn và Ngũ Long bang, đều là mới thành lập chưa được bao lâu, số thành viên cũng chỉ năm sáu chục người gì đó, hơn nữa thường xuyên bị các bang phái khác gây sự, vì lẽ đó bọn họ cần những bang lớn như Hồ Điệp bang ủng hộ, vì thế những bang phải nhỏ này không dễ gì dám làm phản. Ba bang này tổng cộng cũng chỉ gần hai trăm người, họ chẳng làm gì được Hồ Điệp bang cả, nhưng hơn một trăm người của Hồ Điệp bang ở phía tây Nam Thành thì lại có thể khiến hắc đạo nơi này biến đổi rõ rệt. Đấy là còn chưa nói đến việc ba bang này có chỗ dựa về mặt kinh tế của Hồ Điệp bang ủng hộ xong thì đã không ngừng thu thêm đàn em, tin là không bao lâu ba tiểu bang phái này sẽ xuất hiện với diện mạo khác hắn, khiến các vị lão đại hắc đạo phải bất ngờ.
Mộc Tiểu Yêu biết rõ Lâm Bắc Phàm còn có chuyện của mình, vì thế nếu tình huống bình thường, trừ khi hắn tìm nàng, nàng sẽ không tự tìm đến hắn, cũng không gọi điện cho hắn, lần này hắn tới gặp nàng, nàng rất vui mừng, vội vàng tiến lên khoác tay hắn, cười tươi nói: "Lão đại, anh hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Lâm Bắc Phàm háo sắc vuốt ve bờ ௱ôЛƓ phát dục tuyệt với của nàng, cười cười nói: "Còn không phải muốn xem Hồ Điệp bang phát triển thế nào sao? Mà anh còn phải xem em không chế liên minh hắc đạo nữa mà!"
Mộc Tiểu Yêu bị hắn sờ như vậy, thiếu chút nữa toàn thân mềm nhũn, ngã vào lòng hắn.
Nếu nàng vẫn còn trong trắng thì phản ứng đã không cuồng nhiệt như vậy, nhưng nàng đã thân mật cùng Lâm Bắc Phàm mấy lần rồi, vì thế đối với cảm giác dục tiên dục tử vẫn nhớ rất rõ ràng, nàng rất mê luyến, chỉ hận là không thể mỗi ngày đều làm chuyện đó với hắn mấy lần, đáng tiếc là không có cơ hội như vậy, vì thế khiến những áp bức trong lòng nàng không giải phóng ra được. Hiện giờ hắn lại cứ vuốt ve nàng như vậy, vì thế nàng nhất thời phóng thích áp lực tình dục ra, toàn thân cũng mềm nhũn.
"Ồ, em làm sao vậy?" Lâm Bắc Phàm không ngờ đối phương phản ứng mãnh liệt như vậy, nghi ngờ nói.
Đôi mắt Mộc Tiểu Yêu như ngập nước, nàng động tình giãy dụa eo thon, gặt giọng nói: "Còn không phải vì anh động vào khiến người ta khó chịu sao, người ta không gặp anh mấy ngày rồi, trong lòng đương nhiên khó chịu lắm chứ!"
Lâm Bắc Phàm là người từng trải, hắn tất nhiên là hiểu rõ ý của nàng, đúng là xúc động gây họa mà, hiện tại bên cạnh mình nhiều nữ nhân thế rồi, lại đều không tụ tập với nhau, nếu có ngày các nàng đều tụ tập lại, vậy chẳng phải là khiến mình mệt ૮ɦếƭ sao? Hắn vừa nghĩ đến đây, trong lòng toát mồ hôi như tắm.
"Lão đại, anh sao vậy? Chẳng lẽ anh không muốn Tiểu Yêu sao?" Mộc Tiểu Yêu hiện giờ đã trở thành thiếu phụ, nàng trợn mắt nhìn hắn, lại dùng bộ иgự¢ lớn đầy đặn vô cùng ma sát với cánh tay Lâm Bắc Phàm, quả thật là còn động tình hơn cả trong AV của đảo quốc nữa, lại càng lợi hại hơn cả việc nhảy thoát y ngay trước mặt.
"Ặc, muốn, dĩ nhiên muốn, nhưng anh lần này tới tìm em, còn có chút việc cần hoàn thành!" Lâm Bắc Phàm dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, canh gà vừa ăn quả nhiên có tác dụng không nhỏ, hắn đã cảm thấy "tiểu đệ" mình lại đứng dậy rồi.
"Sự tình? Sự tình gì vậy? Là chuyện tiền, hay là chuyện tình? Cái gì thì không dám nói, chứ Hồ Điệp bang chúng ta hiện giờ có vài ngàn người, ở Nam Thành này rất có tiếng nói, nếu ai đắc tội với lão đại, em lập tức dẫn người đi "chém" hắn!" Mộc Tiểu Yêu không để ý, nói. Nàng đã đem tất cả cho lão đại, giờ lão đại dù có yêu cầu gì, mình cũng sẽ làm vừa lòng hắn.
"Anh muốn mượn người!" Lâm Bắc Phàm rất dứt khoát nói.
"A, mượn bao nhiêu người?" Mộc Tiểu Yêu ở trong phòng mình nên rất tự nhiên, không có gì cấm kỵ, hai tay trắng nõn nhẹ nhàng ôm lấy cổ đối phương, nhẹ nhàng thì thầm bên tai hắn, trong thanh âm đầy mị hoặc.
"Cái này......" Lâm Bắc Phàm trầm tư một hồi, tính toán rồi hạ giọng: "Nhân số không cần quá nhiều, nhưng là muốn người thông minh linh hoạt, công phu cao, dễ dàng cải trang, lần này là một sự kiện nguy hiểm!"
Mộc Tiểu Yêu nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy, cũng dần dần thu hồi tâm trạng đùa giỡn, nghiêm nghị nói: "Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì? Hình như ở Nam Thành, còn chưa có người nào khiến anh lo như vậy mà?"
Lâm Bắc Phàm đem những chuyện đã trải qua nói ra, rồi cuối cùng bổ sung một câu: "Nếu như anh biết rõ mặt mũi của tên tội phạm thứ tư, thì đa không cần khẩn trương như vậy rồi, đáng tiếc đối phương núp trong bóng tối, anh ngay cả đối phương là nam hay là nữ cũng không biết, cho nên mới không thể không cẩn thận mọi nơi, sợ hắn làm điều bất lợi cho những người bên cạnh anh!"
"Người bên cạnh anh? Chẵng nhẽ là những người đàn bà kia? Em sớm biết bên cạnh anh còn một vài người đàn bà khác mà, thật không ngờ anh lo cho các nàng như vậy, hừhừ…" Mộc Tiểu Yêu có vẻ là đang ăn giấm.
Lâm Bắc Phàm xấu hổ sờ lên đầu, cười hắc hắc.
Mộc Tiểu Yêu hiện tại đang ở vị trí cao trong Hồ Điệp bang, cho dù nàng không nghe chuyện của Lâm Bắc Phàm, nhưng những chuyện phát sinh ở thành phố Nam Thành không ngừng rót vào tai nàng mỗi ngày, tự nhiên cũng biết ở bên cạnh đối phương còn có nhiều người đàn bà khác, trước kia nàng rất ghen tuông, nhưng từ khi nàng trở thành người đàn bà của hắn thì cũng đã hiểu ra rất nhiều, tuy xã hội bây giờ là chế độ một vợ một chồng nhưng làm gì có người đàn ông nào không có người đàn bà khác bên ngoài? Người đàn ông nào mà không ngoại tình? Nhưng giờ nghe hắn nói mình bảo vệ những người đàn bà khác thì trong lòng vẫn có chút chua xót, rất không thoải mái.
"Cái này, vậy thì coi như thôi đi, anh tìm những người khác thì hơn vậy!" Lâm Bắc Phàm tự nhiên biết rõ trong lòng cô nàng này nghĩ gì, còn không phải là ghen sao? Làm gì có người đàn bà nào thích chuyện này chứ? Vì thế hai tròng mắt hắn hơi chuyển, lấy kế lạt mềm buộc chặt, giả vờ quay người rời đi.
"Được rồi, được rồi, dù sao Hồ Điệp bang cũng là người của anh mà, Tiểu Yêu cũng là người của anh, không phải là mượn vài người thôi sao, cung không có gì, anh là như vậy đó, người ta nói đùa với anh, vậy mà anh cũng tin thật sao!" Mộc Tiểu Yêu vội vàng túm lấy tay hắn rồi nịnh nọt. Nàng nghĩ mình bảo vệ tốt những người đàn bà khác của hắn, chẳng phải là có thể đề cao địa vị của mình trong lòng hắn sao? Nghĩ thế nàng liền cảm thấy vui vẻ hẳn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc