Lãng Tích Hương Đô - Chương 427

Tác giả: Yên Lộ Thương Mang

Tư Đồ Lượng nhìn thấy Lâm Bắc Phàm và hai mươi lăm người phía sau hắn, trong lòng có một chút bất ngờ, cả người run lên, giống như là một con dê đối mặt với hai mươi lăm con dê vậy, thoạt nhìn có vẻ vô cùng thương cảm.
"Sư phụ, anh... anh muốn làm gì? Anh.. anh không phải muốn huấn luyện tôi thành một cao thủ sao? vậy sao không giao mấy cái sách như Cửu Âm Chân Kinh, Càn Khôn Đại Na Di, hay là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo gì đó cho tôi, để tôi tự học tập"
Tư Đồ Lượng cảm thấy giọng nói của mình cũng đã thay đổi, giống như lá rụng mùa thu vậy.
Nụ cười trên mặt của Lâm Bắc Phàm cũng trở nên hiền lành và hòa ái hơn, vô cùng thân mật, giống như là một người cha hiền từ ái vậy, nói ra những lời thoải mái vô cùng: "A Lượng à, sư phụ vì muốn con trở thành cường giả chân chính, phải hao rất nhiều tâm tư, tốn rất nhiều tinh lực, cho nên con nhất định phải thông cảm cho sư phụ!"
"Rầm!"
Tư Đồ Lượng dùng sức nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn về hai mươi lăm người đàn sau, những người này đều nghiêm nghị cả, giống như là những tảng băng đi từ trong tủ lạnh ra vậy, không nói không cười, nhưng lại có một khí thế làm cho hắn khó thở. Hắn cười gượng một tiếng, nói: "Sư phụ à, anh.. anh muốn truyền thụ võ công cho tôi, cũng không cần nhiều sư huynh vậy chứ?"
"Bọn họ không phải là sư huynh của cậu, mà là những người tôi tìm đến giúp đỡ!"
Lâm Bắc Phàm vô tội nói.
"Giúp đỡ? Giúp đỡ cái gì? Lẽ nào tôi học võ, cũng cần phải giúp đỡ sao? Sao không giống như trong tiểu thuyết ấy, tìm được một bí kíp, tùy tiện học vài giờ, là trở thành cao thủ siêu cấp sao? hoặc là được một ông già biến thái, truyền thụ cho mấy trăm năm công lực, và sau đó cũng trở thành biến thái?"
Tư Đồ Lượng trừng to mắt, khó tin nói.
Lâm Bắc Phàm đem phương pháp huấn luyện của Tiểu Kim để ra trước mặt hắn, cười hiền lành nói: "A Lượng à, võ công của chúng ta đương nhiên là khác võ công của họ rồi, đây là lịch huấn luyện của cậu, đầu tiên làm trong một tháng, nhìn xem hiệu quả thế nào"
"Lịch huấn luyện?"
Tư Đồ Lượng nhin hoặc cầm lấy tờ giấy, đọc lướt qua vài lần, hai mắt nhanh chóng trợn trắng, té cái rầm xuống, giống như một cái cá ૮ɦếƭ rồi vậy, cả người run lên liên tục.
Nếu như huấn luyện như vậy, chẳng phải mình cũng sẽ bị ép trở thành một con khô sao? Nội dung bên trong mà gọi là huấn luyện sao? Cái này giống tự sát hơn.
Lâm Bắc Phàm làm ra vẻ chân thành, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ người hắn, thở dài nói:"A Lượng, cậu cũng phải cam chịu đi, tôi cũng không nói nhiều nữa, người đâu!"
"Vâng, lão đại!"
Hai mươi lăm người thiếu niên đồng thời trả lời.
"A, tôi không đồng ý!"
Tư Đồ Lượng vội vã kêu lên.
"Các người lột quần áo của a Lượng xuống cho tôi, về phần điện thoại di động và những thứ khác đều đoạt lại hết!"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào Tư Đồ Lượng còn đang giả ૮ɦếƭ trước mặt họ, cười một tiếng, hạ lệnh.
"Vâng, lão đại!"
Hai mươi lăm người trả lời không chút do dự, đi về hướng Tư Đồ Lượng.
"A, các người làm gì vậy? Cứu mạng, heo mi... người đâu..." Tư Đồ Lượng làm sao mà là đối thủ của những tinh anh trong Hồ Điệp bang chứ? Chưa đến một phút đồng hồ, cả người hắn đã bị lột sạch sẽ, ngay cả một miếng vải cũng không có, hai tay hắn che lấy tiểu JJ của mình, u oán nhìn Lâm Bắc Phàm, thiếu chút nữa đã khóc luôn.
Khổng Băng Nhi khẽ gắt một tiếng, sắc mặt đỏ ửng, vội vàng quay đầu qua một bên, âm thầm khinh bỉ Lâm Bắc Phàm.
Trương Minh Thắng không nhịn được lau vài giọt mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: "Sát, lão đại không phải là có hứng thú với đàn ông sao, ở chổ này thông ass A Lượng à? Lão đại đúng là lão đại, làm việc cũng dũng mãnh nữa!"
"Sư phụ... anh... anh không thật sự muốn tôi làm vậy chứ?" Tư Đồ Lượng cầu xin.
Lâm Bắc Phàm cầm lấy một cái máy kiểm tra kim loại dò xét trên người hắn, xác định toàn thân hắn không có một vật phẩm kim loại gì, lúc này mới liếc nhìn một tiểu đệ bên cạnh, người này vội vàng cầm lấy một bộ đồ sạch sẽ, bước đến trước mặt Tư Đồ Lượng, đưa cho đối phương.
"Sư phụ, đây là..."
Tư Đồ Lượng nhìn quần áo trước mặt, lại nhìn Lâm Bắc Phàm, cảm thấy đối phương đang làm thật, nghĩ đến nội dung huấn luyện bên trong, sắc mặt trắng bệch, hai chân run lên.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nói: "Tôi muốn huấn luyện cậu thành một cao thủ, cho nên cần phải có chút thủ đoạn, về phần huấn luyện này, tôi gọi tên nó là huấn luyện địa ngục ma quỷ. Từ giờ trở đi, cậu sẽ biết như thế nào gọi là địa ngục!"
"A.... tôi không muốn làm cao thủ nữa, tôi muốn về nhà... người đâu, cứu mạng...."
Tư Đồ Lượng vội vàng dùng tay che ***, ngay cả tiểu JJ cũng không thèm che, mặc cho ánh dương chiếu rọi vào nó: " Đừng, đừng, anh cho tôi uống cái gì vậy?"
Hắn bỗng nhiên trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm.
Thì ra Lâm Bắc Phàm đã đổ một chén nước vào trong bụng hắn, đương nhiên là có giọt máu của Tiểu Kim bên trong rồi.
Cái này cũng không còn biện pháp nào, bởi vì máu của Tiểu Kim quá thần kỳ, lại cực kỳ bá đạo, đừng nói là người có thân thể yếu kém như Tư Đồ Lượng, ngay cả thân thể của Lâm Bắc Phàm, chỉ sợ rằng cũng không hấp thụ hết được, cho nên đành phải pha với nước loãng.
Lâm Bắc Phàm vô sỉ cười nói: " À, không có gì, chỉ là một chút nước mà thôi!"
"Thật sự là nước?"
Tư Đồ Lượng nghi hoặc nhìn đối phương.
Đối phương làm sao mà rãnh rỗi cho mình uống nước không? Tuy rằng mình không thông minh, nhưng mà cũng không ngu, mơ hồ cảm thấy bên trong nước có cái gì đó kỳ quái.
Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cười: "À, tôi có bỏ thêm một chút gia vị bên trong!"
"Cái gì? Gia vị?"
Tư Đồ Lượng cảm thấy thân thể mình giống như là bị lửa thiêu đốt từ bên trong, giống như là muốn đun sôi hắn vậy, làm cho mặt của hắn đỏ ửng lên, run giọng nói: "Sư phụ, anh không thể hại tôi được!"
"A Lượng, chỉ cần cậu nghe lời, tất cả đều bình yên. Một chút gia vị ấy cũng không có gì nhiều, tôi gọi nó là, Nhất Nguyệt Truy Côi Tán! Nói cách khác, mạng của cậu chỉ còn lại một tháng!"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Chỉ còn một tháng? A, sư phụ... anh... anh bắt nạt tôi... hu hu..." Hai mắt Tư Đồ Lượng thất thần, khóc lóc thảm thiết lên, đặt nguyên cái ௱ôЛƓ trần trụi của hắn xuống đất, ngồi khóc giống như là một người đàn bà bị chồng bỏ vậy, ngũ chi ( là năm bộ phận đó =))) lúc lắc liên tục. ( Tứ chi bao gồm hai tay và hai chân, chi còn lại là... =)))
"Nhưng mà vẫn còn cứu được!" Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên nói.
"A? Sư phụ, anh có biện pháp? Tôi biết anh đối với tôi tốt nhất, sư phụ, ai lớp du!"
Hai mắt của Tư Đồ Lượng bỗng nhiên rực sáng, giống như hai cái bóng đèn vậy, thiếu chút nữa đã nhào đến đè Lâm Bắc Phàm xuống mà hôn.
Lâm Bắc Phàm vội vã lui về sau, tách cái ôm thắm thiết của đối phương ra, bực bội kêu el6n: "Chỉ cần dựa theo nội dung huấn luyện, sau một tháng, để tôi thấy cậu thế nào, nếu như cậu tiến bộ không ít, tôi sẽ cho cậu thuốc giải, bằng không thì... he he, cậu chậm rãi hưởng thụ một tháng cuối đời đi!"
Tư Đồ Lượng nhất thời trừng to mắt, kêu lên: "Sư phụ, anh coi rẻ nhân quyền!"
"Nhân quyền? Tôi không nói, người khác không nói, ai sẽ biết?"
Lâm Bắc Phàm vô tội nhún vai, tiện tay tắt luôn cái điện thoại di động của hắn, bổ sung thêm một câu: "Bây giờ cậu hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài, cho nên cậu đừng chống đối là tốt nhất!"
"A, trời ơi, không có thiên lý!"
Tư Đồ Lượng thương tâm khóc thảm lên.
Lâm Bắc Phàm vô sỉ nói: "À, đúng rồi, chi phí huấn luyện lần này là ba trăm triệu, đến lúc đó nhớ trả đầy đủ đấy, chúng tôi không phải là cơ quan làm từ thiện đâu"
"Ba trăm triệu? Tôi trả ba trăm triệu để chịu tội?"
Tư Đồ Lượng trợn trắng mắt, kêu ầm cả lên.
Lâm Bắc Phàm không thèm nhìn hắn nữa, quay sang nhìn hai mươi lăm người kia, nói: "Từ giờ trở đi, các người hai người một tổ, mỗi một tổ giám sát A Lượng ba giờ, thay phiên nhau tiến hành, nếu như ai thấy hắn không làm theo nội dung huấn luyện, có thể sử dụng ***!"
Hắn tiện tay rút ra một cây gậy gỗ dài gần một mét hai, lạnh lùng bổ sung thêm một câu: "Nếu như các người là lơ là công việc, hừ, nội quy của Hồ Điệp bang tin rằng các người đều rõ ràng, đúng không? Cái này tôi không cần phải nói nữa, nhưng mà chỉ cần các người hoàn thành, tôi sẽ cho mỗi người tiền thưởng, mỗi ngày một trăm đồng, ăn uống *** gì đó, tôi trả hết"!
Hai mươi lăm người đồng thời kêu lên: "Vâng, lão đại, bọn em nhất định sẽ làm theo lời anh nói!"
Bọn họ thật không ngờ lại có chổ tốt như vậy, không cần làm gì mà cũng có tiền?
Lâm Bắc Phàm lúc này mới thỏa mãn gật đầu, nhìn thoáng qua Tư Đồ Lượng đang "nhồng như trận", đứng ૮ɦếƭ trân như Từ Hải, nhún vai nói: "Huấn luyện bắt đầu sau mười phút nữa, nếu như ngay cả quần áo cũng không mặc xong, thì cứ *** như vậy mà luyện tập, dù sao thì ở Nam Thành cũng lâu rồi không có tin người *** chạy ngoài đường!"
"A..." Tư Đồ Lượng giật mình, vội vàng cầm lấy quần áo mặc vào.
....................................
"Cứu mạng... tôi không chạy nổi nữa!"
Mặt của Tư Đồ Lượng đỏ bừng, giống như là quan công vậy, cả người mệt mỏi, hai chân mềm nhũn, tốc độ cũng không còn nhanh như vừa rồi.
Hai người tiểu đệ ngồi xe máy, cầm lấy chai bia, quát lớn: "Chạy nhanh lên, mới chạy được hai cây số, còn tám cây nữa đấy!"
Người tiểu đệ ngồi phía sau cầm cây gậy gỗ đập cái chát vào ௱ôЛƓ của Tư Đồ Lượng.
"A? Còn tám cây số nữa à...."
Tư Đồ Lượng hét lên một tiếng kinh hãi, rồi giang rộng chân ra, chạy như điên về phía trước.
"Haizzz, tao là một người lương thiện, sao có thể làm ra những chuyện thô lỗ như vậy?" Tên ngồi sau này than thở một câu. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Người tiểu đệ ngồi cầm lái đằng trước run rẩy tay chân, thiếu chút nữa đã làm cho cả hai đo đường trên mặt đất rồi.
"không công bằng, người khác theo lão đại được ăn uống chơi bời, vì sao Tiểu Kim tôi theo lão đại, lại phải vất vả nhiều như vậy? Một giọt máu, là một giọt máu rồng đấy, tôi nhất định phải tẩm bổ, hu hu... thật là đau khổ!"
Tiểu Kim nằm lăn lộn trên bàn, chung quanh là cánh gà, đùi gà, dê nướng và heo quay, còn có đủ loại bia nữa, nó vừa lầm bầm than vãn, vừa ném cái đùi gà vào miệng, cũng không biết là cái bụng nhỏ của nó có thể chứa được bao nhiêu nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc