Lãng Tích Hương Đô - Chương 280

Tác giả: Yên Lộ Thương Mang

Lâm Bắc Phàm cảm giác như muốn sụp đổ hoàn toàn, hắn chỉ muốn đánh cho người đứng trước mặt này một trận tơi bời khói lửa ngay tức khắc.
Chẳng lẽ anh ta không biết là làm phiền người khác lúc người ta đang hôn nhau là một tội lỗi hay sao? Chẳng lẽ anh ta không biết như thế sẽ làm cho cảm giác lâng lâng giữa hai người bị đứt đoạn trong giây lát, sẽ có một hậu quả không thể nào cứu vãn được sao?
Hai má của Bạch Nhạc Huyên bỗng chốc đỏ lựng lên. Mình bị người khác nhìn thấy khi hôn một người đàn ông như vậy thì quả thực còn khủng khiếp hơn cả cái ૮ɦếƭ. Cô vội vã đẩn Lâm Bắc Phàm ra rồi trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới đưa ánh mắt ngượng ngùng sang người đứng bên cạnh, thấp giọng nói: "Chú Ngụy, ai...ai muốn gặp cháu vậy?"
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh là một người khoảng trừng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to vạm vỡ, lưng hùm vai gấu uy phong lẫm liệt đứng ở đó, làm cho người ta không thể xem thường được. Anh ta trầm giọng nói: "Là cậu Kiều Duyên!"
Bạch Nhạc Huyên nghe xong thì hơi cau mày lại, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên biến sắc, khó chịu nói: "Sao anh ta vẫn cố chấp không chịu thay đổi như thế chứ? Lẽ nào lần trước anh ta vẫn không nghe rõ những lời cháu nói hay sao? Cái tên này thật là đáng ghét quá!"
Giờ đây cô đã bị nụ hôn nóng bỏng của Lâm Bắc Phàm làm cho đầu óc mụ mẫm hẳn đi rồi. Trái tim của một người thiếu nữ như cô không biết tự lúc nào đã tràn ngập những hình ảnh về hắn, thì làm sao còn biết Kiều Duyên hay là Duyên An là ai nữa chứ? Trong mắt cô hiện giờ thì bọn họ chẳng khác gì những con chó, mèo lang thang đầu đường xó chợ cả.
Người đàn ông đó liếc nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, rồi khẽ thở dài nói: "Tiểu thư, cô cũng biết thân phận của cậu Kiều Duyên kia, cậu ta ỷ vào việc cha mình là chủ tịch tập đoàn Cự Long, ngày thường vẫn thích những việc như đi bao mấy người nổi tiếng. Từ buổi biểu diễn ở Hồng Kông cô gặp cậu ta đến giờ, thì cậu ta bèn có ý định muốn bao cô, lần này còn đi theo đến tận đây, e là người này không dễ đối phó đâu!"
Bạch Nhạc Huyên nói với giọng lạnh lùng: "Không dễ đối phó? Cái tập đoàn Cự Long bé tí như thế thì có gì mà lại ngông cuồng đến vậy? Cháu ghét nhất cái loại công tử nhà giàu ăn chơi trác táng như thế, có ૮ɦếƭ cháu cũng không gặp anh ta đâu, chú đuổi anh đi ta giúp cháu với!"
Người đàn ông đó lưỡng lự hồi lâu rồi nói: "Tiểu thư, e là đã muộn rồi!"
"Cái gì?"
Bạch Nhạc Huyên hơi biến sắc, nói với vẻ kinh ngạc.
"Bạch tiểu thư, chẳng lẽ Kiều Duyên tôi đây lại không có chút gì lọt được vào mắt cô hay sao? Đến cả lời mời của tôi mà cũng không nể mặt sao?"
Đúng lúc này, có tiếng của một người đàn ông vọng vào từ bên ngoài cửa, nghe có vẻ không tồi cho lắm. Anh ta ước chừng khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc một chiếc áo vest trắng, đã thế còn thắt một chiếc cà vạt còn mới tinh, toàn thân toát lên một vẻ quý tộc vốn có, làm cho những người khách trong sảnh này không ai là không ngước lên nhìn một cái.
Có thể bước vào bên trong khách sạn Tinh Quang thì đều không phải là nhân vật bình thường chút nào, nhưng khi nhìn thấy anh chàng này bước vào thì bọn họ lại thấy mình chẳng khác gì người nghèo đi so với Bill Gates cả, thậm chí còn có cảm giác ngượng đến phát tức ra.
Anh ta chính là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Cự Long Kiều Cẩm Phong___Kiều Duyên, một người trẻ tuổi kết tụ đủ thứ hào quang trên mình.
Đi theo sau anh ta là bốn đại hán thân hình to lớn, ăn mặc chỉnh tề, động tác nhanh nhạy, dứt khoát, khí thế như những người vừa bước ra từ trong quân đội vậy, cái khí thế đó đủ làm cho người bình thường phải nín thở.
Bốn người bọn họ bước đến trước mặt các vị khách trong đại sảnh, tựa hồ như muốn dùng nắm đấm và quyền lực của mình để bảo mấy vị khách kia phải dời khỏi đây, ai nên làm gì thì tiếp tục làm cái đó, đỡ làm chậm trễ công việc nghiêm chỉnh của thiếu gia bọn họ. Còn những người khách khi nhìn thấy thân thể to lớn của bốn người này cùng với khí thế toát ra từ người Kiều Duyên thì cũng biết đây không phải là người thông thường, không phải thuộc hàng nhà giàu thì cũng là hàng quý tộc, không những thế còn có trong tay một thế lực cực lớn, vì vậy mà cuối cùng mọi người cũng đầu hàng, ai nấy đều ngoan ngoãn quay về phòng của mình. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đại sảnh vừa rồi còn huyên náo sôi động, giờ bỗng dưng yên lặng đến lạ thường.
Hiện giờ bên phía Bạch Nhạc Huyên thì ngoài cô ra, còn có người đàn ông trung niên và Lâm Bắc Phàm, còn bên phía Kiều Duyên thì có tổng cộng là năm người, ngoài ra thì ở sảnh hiện giờ chỉ còn vài người phục vụ đang lén lút liếc trộm về phía này và âm thầm tự hỏi xem có nên báo cảnh sát hay không.
Bạch Nhạc Huyên cảm thấy sợ hãi thực sự, biết rằng đêm nay sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, phía bên mình có mấy người thế này, số lượng ít hơn hẳn đối phương thì làm sao có cơ hội trốn thoát chứ?
Cuối cùng thì cô cũng đặt niềm hy vọng cuối cùng lên người của Lâm Bắc Phàm.
Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm hơi nhếch lên, mỉm cười một cái, hắn không thèm coi mấy người đối phương ra gì cả.
Kiều Duyên liếc nhìn ba người Bạch Nhạc Huyên một cái, cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại trên người của Lâm Bắc Phàm, đôi mắt phượng giống Quan Vân Trường đầy mê hoặc lòng người hơi nheo lại nói: "Anh là ai? Sao lại ở bên cạnh Nhạc Huyên?"
Cùng là đàn ông nên anh ta cảm giác thấy có nguy cơ mất người đẹp về tay kẻ khác, vì vậy mà khẩu khí nói chuyện cũng trở nên không khách khí chút nào.
Lâm Bắc Phàm làm vài động tác giãn gân giãn cốt, cười nhạt nói: "Sao các người lại tìm được đến đây vậy? Hình như chuyện Nhạc Huyên ở đây không mấy người biết đến thì phải?"
Kiều Duyên cưới lớn nói: "Tất nhiên rồi, không chắc chắn một trăm phần trăm thì tôi làm sao có thể tìm ra được Nhạc Huyên cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn người đàn ông trung niên đứng bên cạnh mình, lắc lắc đầu nói: "Không ngờ là phòng ngày phòng đêm, ςướק nhà khó mà phòng được, xem ra Nhạc Huyên quả là đáng thương, gặp phải một vệ sĩ bán đứng cô ấy như vậy. Đến tôi cũng cảm thấy đau lòng!"
Người đàn ông trung niên sắc mặt đột biến, thân hình run lên hai cái nói: "Tôi...tôi..."
Vẻ mặt của Bạch Nhạc Huyên trắng nhợt ra, cô nhìn người đàn ông trung niên đó với mà khó có thể tin vào mắt mình, giọng run run nói: "Chú Ngụy, thật không ngờ, thật không ngờ chú lại bán đứng cháu, chú...chú làm cháu buồn quá!"
Người đàn ông đó nhìn vào ánh mắt vừa thương tâm lại vừa oán hận của đối phương thì sợ quá, liên tiếp lùi về đằng sau mấy bước, hai mắt đỏ lòm, khẽ gầm nhẹ lên: "Tiểu thư, không phải....không phải tôi muốn làm như vậy đâu, mà là lão gia, là lão gia bảo tôi làm...bảo tôi..."
"Cái gì? Chú...chú nói dối, bố tôi làm sao có thể bảo chú làm vậy được chứ?"
Thân hình nhỏ nhắn của Bạch Nhạc Huyên hơi run lên vài cái, thiếu chút nữa là ngồi phịch lên sàn nhà rồi. Cái tin tức đột nhiên xuất hiện này khiến cho cô sụp đổ hoàn toàn, cảm giác như thế giới xung quanh mình bị điên đảo trong tích tắc, hai khóe mắt đã bắt đầu có những giọt nước trong suốt chuẩn bị trào ra.
Chú Ngụy là người luôn dõi theo sự trưởng thành từ nhỏ của Bạch Nhạc Huyên, có thể nói ông ta đối xử với mình chẳng khác nào con gái ruột của ông cả, làm sao có thể mở to mắt nhìn mình rơi vào hố lửa thế này được cơ chứ? Nhưng ý của Bạch gia thì ông không thể cãi lời, vì vậy mà ông luôn tự giày vò lương tâm mình, nhìn vào thần sắc vô cùng bi thương của Bạch Nhạc Huyên mà trong lòng ông cũng đau như dao cắt, khiến cho ông vô cùng khó chịu, đành thấp giọng nói: "Tôi không biết gì cả, tất cả những việc này đều do lão gia muốn như vậy, tôi chỉ là làm theo ý của lão gia sai bảo mà thôi!" Bạch Nhạc Huyên biết là ông không thể dùng giọng điệu này để lừa mình được, nhưng cô không thể nào hiểu nổi, vì sao mà cha cô lại muốn cô được gả cho loại người như tên Kiều Duyên này? Cô nói với giọng run rẩy: "Vì sao? Vì sao chứ?"
Kiều Duyên đứng ở một bên chứng kiến đầu đuôi sự việc nhưng lại không nói câu nào, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, tựa hồ như đang chờ đợi Bạch Nhạc Huyên tự động chạy đến ôm chầm lấy mình và trở thành người phụ nữ của riêng mình vậy.
Anh ta rất tin tưởng vào trình độ tán gái của mình, chỉ cần anh ta nhắm phải ai thì không người nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Cho dù đó có là một người nổi đình nổi đám như Bạch Nhạc Huyên cũng không phải là ngoại lệ.
Giờ đây anh ta mới nở một nụ cười nho nhã, khẽ nói: "Thực ra thì cũng chẳng có gì là to tát cả, chỉ là tập đoàn của Bạch gia nhà em và tập đoàn Cự Long của nhà anh có một chút làm ăn buôn bán với nhau, bác cũng hy vọng hai nhà chúng ta có thể kết thành thân gia, như thế thì đối với việc làm ăn buôn bán về sau của hai nhà chúng ta đều có lợi, lẽ nào lại không phải vậy sao?"
Bạch Nhạc Huyên sau khi nghe được những lời này thì cảm giác như sợi hy vọng cuối cùng của cô cũng đã bị dập tắt hoàn toàn rồi.
Mình rồi sẽ trở thành vật hy sinh cho gia tộc của mình. Vì việc làm ăn buôn bán của Bạch gia mà mình phải gả cho người đàn ông mà mình không yêu, lẽ nào đây chính là vận mệnh của đời mình sao?
Lâm Bắc Phàm đã sớm nhìn ra được không khí có phần không ổn ở đây, hắn nhìn chằm chằm vào tên Kiều Duyên vô liêm sỉ kia, rồi chớp chớp mắt nói xen vào: "Ờ... Anh tên là gì nhỉ?"
"Tên tôi là Kiều Duyên, chủ tịch tập đoàn Cự Long, ông Kiều Cẩm Phong là cha tôi!"
Kiều Duyên mặc dù rất khó chịu với Lâm Bắc Phàm nhưng để duy trì phong độ của mình thì anh ta vẫn nói hết tên và hậu thuẫn của mình ra cho đối phương biết.
Lâm Bất Phàm gật gật đầu một cách nho nhã rồi cười nói: "Thì ra là Kiều Duyên, Kiều công tử à, nghe danh đã lâu, quả thực khiến cho tại hạ phải kính nể vô cùng, nhưng có điều là hình như anh đến chậm một bước rồi thì phải, kỳ thực xin lỗi anh!"
"Cái gì mà đến chậm một bước?"
Trên khuôn mặt của Kiều Duyên lộ rõ vẻ khó hiểu.
"Thời gian trước, khi Nhạc Huyên còn ở Nam Thành thì đã quan hệ với tôi rồi!"
Lâm Bắc Phàm đắc ý thốt ra.
Khi những lời này của hắn vừa dứt thì cả đại sảnh rơi vào một không gian vô cùng yên tĩnh.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hắn và Bạch Nhạc Huyên, như thể muốn nhìn ra điều gì ẩn chứa bên trong vậy.
Khuôn mặt của Bạch Nhạc Huyên đỏ lựng hết cả lên, cô xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ ngay bây giờ nếu có thể. Sao tên khốn này có thể nói năng lung tung thế được chứ? Thế không phải là đã làm ô uế sự trinh trắng của mình sao? Cô đang định phản bác lại thì nghĩ ra là đối phương cũng đang là giúp mình, cuối cùng cô chỉ đỏ mặt cúi đầu, như thể làm việc gì sai trái vậy.
Sắc mặt của Kiều Duyên sa sầm xuống, tái nhợt đi, một luồng sát khí tuôn từ trong người ra.
Hắn ta tất nhiên cũng biết chuyện Bạch Nhạc Huyên mất tích mấy ngày ở Nam Thành, ai mà biết là trong mấy ngày đó cô ta lại có thể đi quan hệ với một người đàn ông như vậy, như thế thì làm sao mà hắn ta có thể chịu được chứ? Tựa như khi mình vừa mới tìm được một miếng bánh ngọt ngon chưa kịp thử lấy một miếng thì đã bị người ta ςướק mất rồi.
Chú Ngụy cũng kinh ngạc kêu lên: "Tiểu thư, hai người...hai người..."
Vừa rồi ông cũng nhìn thấy hai người có những động tác thân mật với nhau, thì lại càng quả quyết được tính chân thực trong câu nói của Lâm Bắc Phàm.
Bạch Nhạc Huyên nói gì thì nói, da mặt cô cũng mỏng, làm sao có thể phối hợp được với những lời nói nhăng cuội của Lâm Bắc Phàm cơ chứ?
Còn Lâm Bắc Phàm thì nói dối hết lần này đến lần khác: "Lần đó chúng tôi ở bên nhau nên giờ đây trong bụng của Nhạc Huyên đã có cốt nhục của tôi, vì vậy mà lần này tôi đến đây cũng là để xem xem tình hình của cô ấy và con tôi thế nào, đồng thời cũng muốn gặp mặt cha cô ấy, hy vọng ông sẽ đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau!"
Thân hình của Bạch Nhạc Huyên hơi lắc lư vài cái, xém chút nữa thì ngã vào lòng của đối phương, còn những người khác thì chỉ biết đứng trơ mặt ra kinh ngạc.
Tiểu Kim thì lại truyền âm từ bên trong một cách vô sỉ: "Lão đại, cách này anh dùng rồi, chẳng có chút kỹ thuật nào cả, nên đổi vài cách mới mẻ một chút đi!"
Lâm Bắc Phàm thì lại suy nghĩ một cách vô liêm sỉ hơn, hắn thấy bản thân mình thật quá là vĩ đại. Chỉ vì muốn giúp đỡ người ta mà phải trả giá bằng sự trinh bạch của mình, nếu đổi lại là một người đàn ông khác thì làm gì có chuyện sẽ làm việc như thế chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc