Lãng Tích Hương Đô - Chương 237

Tác giả: Yên Lộ Thương Mang

Tô Tình Nhi là một y tá tương đối đủ tư cách, cũng giống như những y tác khác, cho nên cũng biết những chuyện nam nữ đó, đương nhiên là biết thứ này để dùng làm gì rồi, nhưng mà, tính cách của nàng thì không cởi mở như những người khách, ngược lại còn cảm thấy chán ghét đối phương, trong đầu phảng phất như hiện ra một hình ảnh, đối phương dùng thứ đó sau khi quan hệ với mấy người phụ nữ trên giường.
Ấn tượng lúc đầu về người đàn ông này đã mất rất nhiều, bây giờ càng hạ thấp đến cực điểm, cảm thấy mình ngồi chung với hắn là vô cùng mất mặt, hận không thể rời đi ngay lập tức.
Vĩ Kiện cũng nhìn thấy sắc mặt của Tô Tình Nhi không tốt, vội giải thích: "Tình Nhi, em cũng biết, nước Mỹ là một quốc gia cởi mở, mấy thứ này cũng mang theo tùy thân được mà,a nh... anh chỉ mang theo đùa... à không, không phải đùa, là một người khác đưa cho anh, anh chỉ tùy tiện cầm mà thôi!"
Hắn cảm thấy trên trán của mình đã xuất hiện vài giọt mồ hôi, trong lòng hối hận, hôm nay mình bị cái gì vậy nhĩ? Tự nhiên để lộ hộp áo mưa, cái này không phải là tự vả vào mồm mình sao? Lúc đầu hắn muốn nhân cơ hội này mà thu lấy Tô Tình Nhi, chinh phục nàng dưới dâm uy của mình, ai ngờ đối phương đã bắt đầu không thích mình, chỉ có thể nói chuyện mà thôi.
Đôi mi của Tô Tình Nhi hơi nhíu lại, thấp giọng nói: "Cái đó có liên quan gì đến tôi?"
Ngữ khí của nàng lạnh như băng, không chút cảm tình, giống như đang nói với một người xa lạ không chút quan hệ vậy. Lúc đầu còn muốn nói chuyện đàng hoàng với đối phương, nhưng bây giờ tựa hồ như không có khả năng rồi.
Trong lòng của Vĩ Kiện giật mình, cảm thấy sự bất mãn trong lời nói của đối phương, nhưng mà trong lòng hắn luôn có một tia ảo tưởng, dù sao thì mình cũng quen biết nàng ta lâu như vậy, trong lòng của nàng cũng thích mình, chỉ cần mình nổ lực lấy lòng đối phương, thì khẳng định có thể khôi phục lại quan hệ trước kia. Nghĩ đến đây, trên mặt hắn liền lộ ra một nụ cười xán lạn, nói: "Tình Nhi, anh thấy cafe nguội rồi, hay là chúng ta đôi ly khác!"
Tô Tình Nhi thật sự không ngờ da mặt của tên này dày như vậy, lẽ nào không nghe ra ý tứ bên trong của mình? Hắn cho rằng ngoài hắn ra, sẽ không còn ai thích mình?
Nghĩ đến đây, nàng ta khéo léo từ chối: "Tôi thấy thôi đi, dù sao tôi cũng đã đi lâu rồi, cha mẹ đang đợi tôi, vả lại tôi còn công việc nữa!"
Nói đến đây, nàng ta chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Vĩ Kiện vội vã đứng lên, vươn tay cản nàng lại, khuyên: "Tình Nhi, anh vất vả lắm mới về nước một lần, lẽ nào em không thể ngồi với anh lâu một chút? Nếu như bá phụ bá mẫu biết anh về nước, nhất định sẽ rất cao hứng!"
Tô Tình Nhi nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng âm thầm suy tính, tuy rằng Vĩ Kiện làm cho nàng rất khó chịu, nhưng mà dù sao cha mẹ của mình và cha mẹ của hắn cũng là bạn bè lâu năm, mình cũng phải chừa cho họ chút mặt mũi, không thể trực tiếp từ chối bọn họ được. Cuối cùng, nàng ta gật đầu, miễn cưỡng ngồi xuống.
Vĩ Kiện nhìn thấy đối phương đáp ứng mình, tiếp tục ngồi, nhất thời vui vẻ quên hết trời đất, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nhưng mà hắn vẫn cố đè nén nội tâm kích động của mình, vội vàng kêu: "Cho hai ly cafe khác đi!"
Không lâu sau, một cô phục vụ trẻ tuổi đã bưng hai ly cafe còn nóng hổi đến trước mặt bọn họ, trên mặt lộ ra một nụ cười nghề nghiệp: "Hai vị xin mời dùng, nếu như còn gì, có thể nói cho tôi biết!"
Nàng ta cũng nhìn ra Vĩ Kiện có chút lai lịch, cho nên muốn đề cử với đối phương một ít cafe đắt tiền.
Vĩ Kiện phất tay với nàng ta: " Cô lui xuống dưới đi, chúng tôi cần gì, tự nhiên sẽ gọi cô!"
"Vâng...."
Cô gái phục vụ hơi nhíu mày lại, âm thầm chửi mắng đối phương, còn muốn kua gái sao? Kẹo kiệt bỏ mẹ ra. Nàng ta hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Ai mà ngờ tay trái của Vĩ Kiện đột nhiên nhân lúc cô phục vụ xoay người đã thò ra P0'p vào ௱ô** của cô gái một cái, còn nói ra những lời hạ lưu vô sỉ: "Cảm xúc không tồi, xem ra vẫn còn chưa bị đàn ông đâm vào!"
Cô gái phục vụ kia hét lên một tiếng, hai tay che lấy ௱ô** của mình, vẻ mặt đề phòng sắc lang nhìn chằm chằm hắn: "Anh... anh... hạ lưu, lưu manh!"
"Bốp!" một tiếng, một cái bạt tai trực tiếp tát thẳng lên mặt của Vĩ Kiện, trên mặt hắn lập tức xuất hiện "ngũ chỉ ấn".
Những cô phục vụ khác torng quán cũng phẫn nộ nhìn Vĩ Kiện, hận không thể tát cho hắn một cái. Text được lấy tại Truyện FULL
Các cặp tình nhân ở đây bắt đầu hứng thú nhìn Vĩ Kiện, lại nhìn Tô Tình Nhi, tựa hồ như đang suy đoán quan hệ của hai người, vì sao người đàn ông này có thể chọc ghẹo phục vụ trước mặt bạn gái của mình?
Lông mày của Tô Tình Nhi đã nhíu lại thành một hàng, vừa rồi nàng tận mắt chứng kiến tay trái của Vĩ Kiện sờ lên ௱ô** của cô phục vụ, nếu như nói không phải là đùa giỡn, có đánh ૮ɦếƭ cũng không tin, nhưng mà đối phương tại sao lại to gan vậy? Chẳng lẽ muốn khiêu khích mình? Sắc mặt của nàng đổi màu, khẽ hắng giọng, cắn chặt răng, không nói một câu nào.
Sắc mặt của Vĩ Kiện cũng một màu trắng, lắp bắp nói: "Tình Nhi, cái này... cái này không liên quan đến anh, không phải là anh nói, cũng không phải là anh làm, tay của anh không biết xảy ra chuyện gì, tự nhiên hồ đồ sờ lên!"
Hắn đứng dậy, khiếp sợ nhìn tay của mình, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Cái này rốt cục là chuyện gì? Mình vừa rồi tại sao không khống chế được? Hơn nữa giọng nói khi nãy, tựa hồ nghe giống như giọng nói của mình, nhưng hắn biết, vừa rồi hắn không có nói vậy.
Lẽ nào trên đời này thật sự có quỷ?
Tất cả là do Tiểu Kim chọc ghẹo mà ra, cái này chỉ là một chuyện nhỏ, đối với nó mà nói, quả thật không cần tốn nhiều sức, nó đang nằm trong túi quần cười liên tục: "Hahaha, nhưng mà con nhỏ phục vụ kia thật sự không tồi, phỏng chừng là thằng nhãi này sẽ phiền đến ૮ɦếƭ mất, hahaha...."
Lâm Bắc Phàm cũng lén giơ ngón cái ra, âm thầm khen: "Quả nhiên không tồi!"
Tiểu Kim đắc ý ngẩng đầu, cười gian không ngừng: "Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, có cái gì đâu? Nhớ năm đó, tôi được xưng là đệ nhất suất long ở Long cốc, rồng gặp rồng yêu, hoa thấy hoa nở, Long muội muội nhìn là cười hớn hở, đừng mê luyến anh, anh chỉ là một truyền thuyết...."
Lâm Bắc Phàm cũng mặc kệ tên tự kỷ này, đang dùng dáng vẻ xem kịch vui, nhìn vào bên trong quán cafe.
Bên trong quán đã tấp nạp người, cũng giống như Lâm Bắc Phàm, đều đang dùng dáng vẻ xem trò vui, nhìn người đàn ông này giải quyết chuyện này như thế nào.
Trên mặt cô phục vụ kia lộ ra một vẻ bi phẫn, thét to: "Anh... anh.. tên sắc lang này, anh cũng dám phi lễ với tôi, tôi nhất định phải đến cục cảnh sát kiện anh...huhu, tôi không còn cách nào lập gia đình rồi, tôi đã bị đàn ông sờ soạng...."
Những người xung quanh đều muốn xỉu.
Với dáng dấp của cô, thật đúng là khó lập gia đình rồi.
Cô phục vụ này thật ra cũng không xấu, chỉ là thể trọng tựa hồ hơi đặc biệt, nói thế nào nhĩ, vòng hai bằng vòng một cộng vòng ba thôi, mà khuôn mặt thì phì nhiêu, trên mặt thì cả một bầu trời sao, còn hai cục thịt trước *** thì đặc biệt chói mắt, quả thật là siêu cấp trong siêu cấp, có thể so sáng với Dương quý phi, nếu là ở thời Đường, khẳng định là tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng mà ở thời hiện đại thì có chút....
Trong lòng bọn họ có chút buồn bực, chẳng lẽ thằng này bị mù? Nếu như muốn sờ mó, cũng phải tìm một con nhỏ nào đẹp chút, tại sao lại tìm một vị mỹ nữ siêu trọng này? Chẳng lẽ không sợ bị đè ૮ɦếƭ?
Vĩ Kiện phẫn nộ gào lên: "Cái này... cái này khẳng định có quỷ, rốt cục là ai? Đứng ra cho tao!"
Cô phục vụ nhất thời gào khóc: "Mày... mày có ý gì? Lẽ nào chiếm tiện nghi của bà rồi, còn muốn quỵt nơ? Tao nói cho mày biết, tao là một cô gái trong sạch, chứ không phải loại gái tùy tiện, nếu hôm nay mày không giải thích rõ ràng, tao sẽ không sống...."
Ông chủ cùng với những người phục vụ khác nghe thấy tiếng động cũng chạy ra, sau khi biết sơ sơ được chuyện, đều giận dữ nhìn Vĩ Kiện, hận không thể chặt đối phương ra làm tám khúc. Vĩ Kiện biết chuyện này không phải mình làm, nhưng mà ai tin? Dù sao ở đây chỉ có Tô Tình Nhi và hắn, đối phương ngồi đối diện, căn bản không có khả năng ra tay, mình mà mình tại sao lại đột nhiên đi sờ ௱ô** người ta? Dù mình háo sắc, nhưng cũng không háo đến trình độ này chứ? Hắn cảm thấy não như muốn teo lại, trên trán toát mồ hôi lạnh liên tục, môi cũng trắng bệch.
Ấn tượng của Tô Tình Nhi càng lúc càng thất vọng, càng lúc càng chán ghét Vĩ Kiện, bây giờ hầu như đã tuyệt vọng, nàng giận dữ đứng dậy, lạnh lùng nói: "Vĩ Kiện, tôi thấy anh nên xử lý chuyện này cho tốt đi, tôi đi trước!"
Nàng cũng không thèm nhìn đối phương, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
"Tình Nhi, Tình Nhi, em nghe anh giải thích đã, chuyện này là hiểu lầm, anh xin thề với em, anh không phải muốn sờ nàng ta, cái này, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì....." Vĩ Kiện vội vàng đuổi theo Tô Tình Nhi, nhưng mà đã bị cô phục vụ kia giữ lại: "Mày... mày đừng chạy... mày đã phi lễ với tao, mày phải chịu trách nhiệm!"
Nàng ta làm sao mà bỏ qua cơ hội này?
Đối phương anh tuấn như vậy, lại có tiền như thế, khẳng định là một người chồng trời ban, quá hoàn mỹ.
"Cái này... rốt cục xảy ra chuyện gì? Cô... cô tránh ra cho tôi!" Vĩ Kiện hầu như muốn điên rồi.
Tô Tình Nhi bước đi ra ngoài cửa, nhưng vừa vặn gặp phải Lâm Bắc Phàm "vô tình đi ngang qua", nàng ta không nói gì, thì đã thấy Lâm Bắc Phàm kinh ngạc hỏi: "Tô tiểu thư, sao cô lại ở đây? Cô không phải nói là đi gặp người sao?"
Tô Tình Nhi giống như là một đứa bé làm sai chuyện, hai má ửng đỏ lên, lắp bắp: "Bắc Phàm, em... em..."
"Mày... mày là ai?" Vĩ Kiện nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, mơ hồ có một cảm giác không tốt, cảm thấy đối phương và Tô Tình Nhi tựa hồ có quan hệ, sắc mặt khẽ biến, vội hất cô phục vụ ra, bước lên phía trước, gào lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc