Lãng Tích Hương Đô - Chương 213

Tác giả: Yên Lộ Thương Mang

Hai người Lâm Bắc Phàm và Tô Tình Nhi nghe thanh âm này đều có chút ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một người thanh niên ước chừng hai mươi tuổi đứng trước mặt, ăn mặc một thân tây phục bạch sắc, còn thắt lên một cái cà-vạt sang quý, thoạt nhìn có vài phần phong độ, tư thế nhân tài, đáng tiếc sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, mục quang rã rời, vừa nhìn đã biết chính là biểu hiện của phóng túng quá độ.
Lông mày Lâm Bắc Phàm có chút dựng lên, liếc mắt nhìn người thanh niên trẻ tuổi cố làm ra vẻ bảnh bao này, nhưng trong bụng không có bao nhiêu, ngày ngày chỉ biết tán gái đánh nhau đua xe, có cùng phẩm hạnh với đám người bọn Tôn Huy, không ngờ rằng đối phương lại ở trước mặt công khai cua bạn gái của mình, đây không phải là không để mình vào mắt sao?
Tô Tình Nhi là bạn gái của mình sao? Tuy vấn đề này tạm thời còn không xác định được, nhưng mà trong phạm vi của mình, sao có thể để tên hỗn đản này đoạt bạn gái được? Nếu như vậy chẳng phải đã mất hết mặt mũi sao?
Hắn bĩu môi, khinh thường nói: "Mày là ai vậy?"
Tô Tình Nhi cũng chớp đôi mắt to xinh đẹp của mình, nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Nói thật, người này còn đẹp trai hơn một chút so với Lâm Bắc Phàm, hơn nữa lại có khí độ lẫn phong độ, nhưng nàng cảm thấy không thoải mái thế nào đó, ngược lại Lâm Bắc Phàm vô lại và ác ôn như vậy lại làm cho nàng an tâm.
Cho nên nàng liếc mắt nhìn đối phương, sau đó mục quang liền chuyển hướng đến phương hướng khác, tựa hồ xem hắn là không khí vậy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tên thanh niên trẻ tuổi kia tựa hồ không nhận thức ra, ngược lại vẻ mặt có chút tiếu dung cười nói với Tô Tình Nhi: "Không biết vị tiểu thư này xưng hô như thế nào? Tôi là Từ Khánh con của tổng giám đốc công ty Nhạc Khải, có thể kết bạn cùng tiểu thư là vinh hạnh của tôi."
"Tiểu thư?" Lâm Bắc Phàm trợn trắng mắt, lầm bầm nói: "Luôn miệng nói tiểu thư, chẳng lẽ mày tưởng nàng hành nghề của nữ nhân sao?" Hắn còn cố ý nói với Tô Tình Nhi: "Không biết một buổi tối với cô bao nhiêu tiền?"
"Anh, anh muốn ૮ɦếƭ sao?" Tô Tình Nhi hung dữ thấp giọng nói, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ tiếu dung nhàn nhạt, nói với Từ Khánh: "Thì ra là Từ công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, quen biết công tử cũng là một vinh hạnh của tôi." Tuy trong lời nói của nàng tràn ngập lòng tôn kính, nhưng ngay cả tên mình cũng không nói ra, rất rõ ràng là chướng mắt đối với đối phương.
Từ Khánh nhất thời cười nói: "Có thể quen một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, cũng là vinh hạnh của tôi." Hắn thiếu chút nữa lại nói ra hai chữ "Tiểu thư", nhưng mà sửa đổi rất nhanh, đồng thời trong đôi mắt bắn ra một đạo hàn quang, hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ Lâm Bắc Phàm.
"Tiểu cô nương?" Lâm Bắc Phàm đùa bỡn nói: "Nguyên lai cái của cô thật sự rất nhỏ" Hắn còn cố ý đem chữ "Tiểu" nhấn mạnh.
"Anh, rốt cuộc anh là ai?" Từ Khánh bị chọc giận đến sắc mặt trắng lại, lớn tiếng kêu lên.
"Tao? Chỉ là người bình thường, không có địa vị, không có thân phận, ngay cả tiền cũng không có, nhưng mà cái đó cái quan hệ gì với mày? Chẳng lẽ tao quấy rầy mày tán gái sao? Vậy thật xin lỗi, có muốn tao tránh ra để cho mày có cơ hội hay không?" Lâm Bắc Phàm nở nụ cười rất tà ác, giống như có một con sơn dương nhỏ đang đi vào miệng sói vậy.
Người bình thường?
Có thể vào đây mà là người bình thường sao?
Mặc dù Từ Khánh ăn chơi trác táng, nhưng cũng không phải ngu ngốc, tất nhiên minh bạch đạo lý này, hắn lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ anh là người nào, hy vọng anh đừng quấy rầy tôi và vị tiểu thư này nói chuyện, nói cách khác…hừ hừ…." Hắn nắm thật chặt đầu nắm tay, nhìn về phía đối phương để thị uy.
Loại tiểu nhân này, cũng dám dùng đầu quyền thị uy mình sao? Chẳng lẽ hắn tưởng mình là Tyson(1) à?
(1) Võ sĩ quyền anh Mike Tyson (không biết có nhớ đúng tên không nữa)
Tiểu Kim cũng không phục nhỏ giọng nói: "Lão đại, loại tiểu nhân vật này cũng quá càn rỡ nha. Muốn tôi cho hắn muốn chút nhan sắc hay không? Tỷ như, tôi dùng một chút pháp lực, tạo cho hắn một chút phiền toái nho nhỏ!".
"Ồ, phiền toái gì?" Lâm Bắc Phàm có chút hứng thú truyền âm nói. Tạo cho đối phương chút phiền toái? Chuyện tốt như vậy, tại sao mình lại không đồng ý?
"Tỷ như là……" Tiểu Kim cười âm hiểm hai tiếng, nhưng không có nói ra.
Từ Khánh thấy Lâm Bắc Phàm không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương bị lực lượng của mình làm sợ hãi, liền duỗi tay phải ra cười với Tô Tình Nhi, vẻ mặt ưu nhã nói: "Vị tiểu thư này, không bằng chúng ta qua bên kia ngồi một chút, bên kia có vài người bạn quen biết tôi, bọn họ đều là đại nhân vật trong tỉnh, mỗi người tùy tiện nhấc chân lên cũng tạo ra cơn địa chấn cho cả tỉnh." Hiện giờ hắn xé toang thể diện, chẳng muốn dùng cái mỹ nam kế nữa, trực tiếp dùng khẩu quyết tán gái của chính mình. Lấy tiền ném vào gái đẹp.
Tô Tình Nhi cười rất ôn nhu: "Từ công tử, tôi.....hả…." Đột nhiên nàng thét lên một tiếng, hai gò má ửng hồng, vội vàng quay đầu sang một bên, giận dữ nói: "Anh, anh hạ lưu, hèn hạ, đáng xấu hổ, anh, anh lại làm ra chuyện như vậy, tôi…tôi…."
Những người trong đại sảng vốn đã chú ý tới bọn họ, lúc này nghe tiếng thét chói tay của Tô Tình Nhi, đều vội vàng ghé mắt nhìn lại, tiếp đó tất cả mọi người đều kinh ngạc ngây người một chỗ, nói cũng không nói được.
Dây lưng quần của Từ Khánh không biết từ lúc nào đã bị cắt thành hai đoạn, mà quần của hắn thuận thế tuột xuống dưới, lộ ra một cái ҨЦầЛ ŁóŤ in ảnh Ultraman trong phim hoạt hình.(không biết phim hoạt hình gì, nhưng chắc giống chuột mickey hay vịt donan), kích thước cũng không nhỏ, chắc cũng phải xuất ra không ít tiền vốn.
"Chuyện này, chuyện này…quá kì cục" Một lão già cao tuổi tức giận kêu lên.
"Đúng vậy, dám tuột quần nơi đông người, chuyện này, đây là loại người gì hả?" Một người trung niên khác không nhìn ra đầu mối bên trong, còn tưởng rằng Từ Khánh muốn kheo vẻ phong tao ở chỗ ấy, tức giận thiếu chút nữa là hộc máu.
"Ai…nơi này sao lại có một người đê tiện như vậy chứ? Lại thích ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, chẳng lẽ hắn tưởng cái vật kia của hắn rất lợi hại sao? Thật ghê tởm!" Một mỹ phụ trung niên bất mãn kêu lên, nhưng mà bà ta không nhịn được ngắm nhìn phần hông của đối phương vài lần, ánh mắt bốc hỏa.
……..
Những người khác đều la lên, nếu như bọn họ không phải là danh nhân trong thương giới, còn e ngại về thân phận thì đã sớm đánh hắn một trận. Để cho cái tên muốn ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ này biết lợi hại.
Từ Khánh đâu ngờ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy? Lập tức bị chọc giận, mặt hắn đỏ tới mang tai, lớn tiếng kêu lên: "૮ɦếƭ tiệt, ai, ai làm tao thành như vậy? Tao không thể không Gi*t hắn" Hắn vội vàng kéo quần mình lên, đi ra phía bên ngoài.
"Ai, công tử của công ty Nhạc Khải đó, ngay cả mua dây quần cũng mua hàng kém chất lượng, chỉ sợ đó là hàng hai khối tiền một cái trên vỉa hè!" Lâm Bắc Phàm đau lòng nói. Trong lòng hắn lại âm thầm khen ngợi Tiểu Kim. "Mày làm không tệ, ngay cả chuyện như vậy cũng làm được, sau khi trở về, tao nhất định sẽ thưởng cho mày ba rương bia, ha ha….. Tên hỗn dản này không phải rất kiêu ngạo sao? Tao muốn hắn mất hết thể diện."
Tiểu Kim vô sỉ truyền âm đến: "Lão đại, chuyện này có là bao? Đây là tôi đã khống chế pháp lực, không để cho ҨЦầЛ ŁóŤ của hắn cũng tuột xuống, nói cách khác, nửa người dưới của hắn muốn trơn bóng cũng dễ ẹt."
"Khụ khụ, chuyện này không tệ lắm, làm cho đồ vật kia lộ ra thì thật là dọa người, chúng ta đều là người tốt, sao có thể làm những chuyện này?" Lâm Bắc Phàm rất lương thiện truyền âm nói.
"Khụ khụ……." Tiểu Kim bị hắn khuyến khích thiếu chút nữa là ngất đi.
"Mày, mày…mày chờ đó cho tao." Tuy Từ Khánh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà thoạt nhìn nam tử không đàng hoàng trước mắt làm cho hắn cảm giác không thoải mái, cho nên hắn bỏ lại một câu rồi xoay người chạy ra bên ngoài.
Bây giờ khuôn mặt xinh xắn của Tô Tình Nhi mới xoay lại, mảng hồng trên mặt có chút tán đi, thở hổn hển nói: "Đây là loại người gì? Tuột quần trước mặt người ta, thật ghê tởm, nếu để cho người khác biết đến thì sẽ tưởng tôi như thế nào? Tên Từ Khánh này, tôi đã sớm thấy hắn không phải là người tốt lành, tôi nhất định để cho hắn biết sự lợi hại của tôi."
"Cô thấy chưa? Lâm Bắc Phàm tôi có rất nhiều ưu điểm so với nam nhân khác!" Lâm Bắc Phàm tự tin nói.
"Anh? Dừng lại! Chỉ tốt hơn hắn một chút!" Tô Tình Nhi trực tiếp liếc hắn một cái.
Lâm Bắc Phàm lập tức trợn mắt, ủy khuất nói: "Một chút thôi sao? Tôi đâu có làm chuyện tình gì quá đáng trước mặt cô, sao chỉ có thể tốt hơn hắn một chút? Hẳn là phải tốt hơn rất rất rất nhiều à!"
"Anh, anh còn nói, vừa rồi anh làm cái gì?" Tô Tình Nhi nghĩ đến vừa rồi cánh tay của đối phương cọ xát vào ภђũ ђ๏ค của mình, liền đỏ ửng mặt lên, hờn dỗi một tiếng.
"Đó không phải là do cô chủ động sao?" Lâm Bắc Phàm ủy khuất nói.
"Anh, anh không được nói bậy, tôi chủ động lúc nào? Tôi không có cố tình."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tình Nhi đỏ lên, giải thích, cũng không có bá đạo không nói đạo lý như lúc trước, ngược lại có chút xấu hổ của con gái.
"Bây giờ chúng ta cũng không có chuyện gì khác, có phải là nên tiếp tục…." Lâm Bắc Phàm vô sỉ nói.
"Anh, anh đi ૮ɦếƭ đi." Tô Tình Nhi xòe hai bàn tay nhỏ bé ra, hung hăng bấm véo cái hông của hắn.
"A…cứu mạng…Ϧóþ ૮ɦếƭ người." Lâm Bắc Phàm cố ý phát ra từng đợt thanh âm thảm thiết, làm những người chung quanh nhìn về hai người bọn họ, thấy bộ dáng của hai người, trong nội tâm cũng lộ ra vẻ hiểu ý.
Thời gian trôi qua, người đi vào đại sảnh càng ngày càng nhiều, cuối cùng lên cả trăm người làm cho cả đại sảnh chen chúc nhau, nhưng mà cũng may khuya hôm nay mọi người đến vì yến hội từ thiện chứ không phải vì ăn bữa cơm, cho nên mọi người cũng không để ý nhưng chuyện này.
Hoàng Trường Thanh và đám lãnh đạo của thành Nam cười sáng lạn đi đến phía trước đại sảnh, nhìn lướt qua tất cả mọi người: "Tôi, Hoàng Trường Thanh đại biểu cho lãnh đạo cùng tất cả dân chúng ở thành Nam cảm ơn các vị đã đến tham gia yến hội từ thiện này, cũng cám ơn các vị đã cống hiến và chiếu cố cho kinh tế của thành Nam."
Lời của hắn cực kỳ thỏa đáng, làm cho mọi người ở đây đều nhiệt liệt vỗ tay.
"Hoàng bí thư, tôi..tôi muốn quyên hai trăm vạn nhân dân tệ cho thành Nam!"
Ngay lúc Hoàng Trường thanh nói hai cá khách sáo, đã thấy Từ Khánh vội vã từ bên ngoài chạy đến, hắn đã thay đổi dây lưng quần, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn mọi người ở đây.
Mỗi người ở đây đều âm trầm nhìn hắn
Đối phương có ý gì? Chẳng lẽ xem người ở đây không có tiền sao? Hắn cần gì đoạt danh tiếng? Quả thực không đáng để người nào bỏ vào mắt.
Sắc mặt vài người bọn Hoàng Trường Thanh cũng khẽ biến, khó chịu liếc mắt nhìn hắn.
Quyên hai trăm vạn cũng không cần giương cờ đánh trống như vậy. Chẳng lẽ xem thành Nam chúng tôi là một huyện nghèo đói sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay