Lãng Tích Hương Đô - Chương 203

Tác giả: Yên Lộ Thương Mang

Lâm Bắc Phàm quả thực vô tội, rất oan ức.
Bản thân mình chẳng qua là tùy tiện vận động tay chân một hai cái thôi, như thế nào lại ᴆụng vào người nhà mình chứ? Có một câu nói không sai, nước lũ ngập miếu Long Vương, người trong nhà không biết người một nhà, con bà nó thật có đạo lý.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng mấy thằng ranh giọng nói vùng khác này chỉ là tự bản thân đi lung tung gây chuyện, không có quan hệ với mấy nhân vật lợi hại của Nam Thành, ai mà biết được bọn chúng không ngờ lại biết Đường Phong và Trương Minh Thắng.
Hai người Đường Phong và Trương Minh Thắng đảo cặp mắt trắng dã, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Mấy tên thanh niên bất lương đám người Tôn Huy mới vừa rồi sợ hãi quá, đầu óc bị choáng váng cho nên không có nghe được câu nói của hai người Đường Phong và Trương Minh Thắng, mà là nhìn thấy hai người bọn họ đã đến, trái tim đang buộc chặt rốt cuộc cũng thoáng thả lỏng ra một ít.
Trong mắt bọn chúng, Đường Phong và Trương Minh Thắng chính là trời của Nam Thành, chính là đất của Nam Thành, không ai có thể lợi hại hơn hai người bọn họ. Lá gan của bọn chúng trong nháy mắt lại bành trướng lên, đều rất càn rỡ, vênh váo nói:
- Hai vị đại ca, người này rất kiêu ngạo, có chút thủ đoạn, chúng tôi nhiều người như vậy cũng không phải là đối thủ của hắn, không bằng chúng ta triệu tập thêm bốn năm trăm người, dùng chiến thuật biển người đối phó với hắn, em không tin đám người chúng ta còn thua ở trong tay hắn!
Tôn Huy còn không biết trời cao đất rộng là gì đứng ở đây gào lên:
- Đúng vậy, hai vị đại ca, sau khi chơi ૮ɦếƭ thằng ranh này, bên cạnh hắn còn có một cô em không tồi, không bằng liền giao cho hai vị đại ca là xong!
Hắn vốn tưởng muốn cho bản thân mình dùng, nhưng gặp được Đường Phong và Trương Minh Thắng chỉ có thể đem giao cơ hội này cho hai người bọn họ mà thôi.
Bốp!!!
Đường Phong bạt tai một cái, làm cho Tôn Huy ngay tại chỗ xoay ba trăm sáu mươi độ rồi mới lảo đảo dừng lại.
- Phong ca, anh, tại sao anh lại đánh em? xem tại Thichtruyen.vn
Tôn Huy ôm nửa bên mặt, kêu lên vẻ kinh ngạc.
Mấy tên còn lại còn tưởng rằng Đường Phong và Trương Minh Thắng sau khi tới đây sẽ giúp bọn chúng chém tên khốn kiếp trước mặt này, nhưng không ngờ rằng Đường Phong đột nhiên ra tay với bọn chúng, điều này khiến cho bọn chúng trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, trên mặt đều lộ ra một loại biểu tình khó hiểu. Chẳng lẽ hai người bọn họ trúng tà cả rồi? Người trong nhà đánh người cùng nhà. Bọn chúng nghĩ đến đây trong lòng không khỏi phát lạnh, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm lại có thêm vài phần sợ hãi.
Trương Minh Thắng rất không khách khí đạp cho hắn một cước, chửi bới:
- Ta đánh, ta thấy đám cháu chắt chúng mày thật sự là lợi hại, ngay cả lão đại của chúng tao cũng dám đánh, có phải là chán sống hết cả rồi hay không? Tao, tao đá ૮ɦếƭ mày!
- Cái gì? Lão đại!
Đám người Tôn Huy đều trợn trừng hai mắt, lắp bắp nói.
Trương Minh Thắng chỉ vào Lâm Bắc Phàm, rất kiêu ngạo, rất hoành tráng giới thiệu:
- Đây chính là lão đại của chúng tao, Lâm Bắc Phàm, tao đã từng nói tên của anh ấy cho chúng mày, làm sao chúng mày lại không biết chứ?
- Cái gì? Lâm Bắc Phàm?
Trái tim đám người Tôn Huy nhảy mạnh hai cái, thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất.
Đối phương không ngờ lại là Lâm Bắc Phàm, nhân vật khủng bố nhất của Nam Thành!? Kẻ dám dùng xẻng sắt đập ૮ɦếƭ thị trưởng thành phố Nam Thành, nhân vật siêu cấp biến thái đã vượt qua vòng vây quan binh phòng ngừa bạo lực mà đi ra?!!!
Khi mấy tên Tôn Huy ở cùng Đường Phong và Trương Minh Thắng đã được nghe hai người bọn họ nói về nhân vật hoành tráng nhất, phong cách nhất, kiêu ngạo nhất, nổi tiếng nhất của Nam Thành, ai mà biết được xảo hợp thế nào mà để cho bọn chúng ᴆụng phải. Cái này cũng chỉ trách \'\'vận may\'\' của bọn chúng quả thật là rất lớn đi. Bọn chúng đều há hốc mồm, trên thái dương lấm tấm mồ hôi lạnh, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Bắc Phàm, đằng sau có cảm giác lạnh lẽo buốt sống lưng.
Chẳng trách được người ta kiêu ngạo như vậy, ngay cả thị trưởng thành phố người ta cũng dám đập càng không phải nói đám công tử ăn chơi mình. Nếu như bức bách đối phương, sợ rằng một xẻng tùy tiện của người ta, đám người mình đều phải đến bồi Diêm Vương uống trà rồi.
Mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng.
Mấy người mình chính là đám sợ ૮ɦếƭ, người ta không sợ ૮ɦếƭ, đây chính là sự chênh lệch cực lớn. Càng không cần phải nói, người ta đập ૮ɦếƭ chủ tịch đều không có một kẻ nào dám đứng ra quản, lại càng không phải nói đập ૮ɦếƭ đám nhân vật cỏn con như mình đây. Địa vị của Lâm Bắc Phàm trong mắt của mấy tên bọn chúng mau chóng đề cao đến vị trí trước nay chưa từng có, siêu cấp phong cách, siêu cấp lợi hại.
Liễu Vi cũng nghe được động tĩnh bên này truyền tới, vội vàng chạy qua, nhìn thấy nơi này tập trung nhiều người như vậy thì giật mình hoảng sợ, vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng hỏi:
- Bắc Phàm, bọn chúng, bọn chúng đều là...
Cô mơ hồ có một loại dự cảm rất không tốt, cho nên mới vừa rồi đã gọi điện thoại cầu cứu Long Yên Nguyệt, hi vọng đối phương có thể mang người tới đây.
Lâm Bắc Phàm nhè nhẹ vỗ lên bả vai cô, lúc này ánh mắt mới rơi xuống người Đường Phong và Trương Minh Thắng:
- Tiểu Phong, A Thắng, thật không ngờ các chú biết những tên này, mới vừa rồi anh ra tay hình như hơi nặng chút, hắc hắc...
Trên mặt hắn một chút xin lỗi cũng chẳng có, dù sao cũng không làm ai bị thương, phong cách chút thì có sao?
Trương Minh Thắng chạy đến trước mặt hắn, nói lia lịa:
- Tôi đánh, lão đại, anh cũng quá lợi hại đi?! Em đang ngồi trước ti vi xem anh, khục khục, xem thời sự, thì nghe bọn chúng nói nơi này xảy ra chuyện, một vị võ lâm cao thủ rất phong nhã chiến thắng bọn chúng, em còn tưởng rằng ở Nam Thành lại xuất hiện một người lợi hại nữa chứ, thật không ngờ tới đó lại là lão đại anh!
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm liếc nhìn đám người Tôn Huy một cái, nói:
- Rốt cuộc bọn chúng là ai? Hình như không phải là người Nam Thành, làm sao lại quen biết với các chú?
Trương Minh Thắng vội vàng giới thiệu nói:
- À, lão đại, tên tóc vàng này gọi là Tôn Huy, tên tóc xanh tên là Từ Chính, tên tóc quăn gọi là Trịnh Dũng đều là người thủ đô. Trước đây thì quen biết khi cùng bọn em đua xe, cũng đều là những nhân vật hoành tráng cả. Lại nói ông già của bọn họ đều là những nhân vật hoành tráng ở thủ đô, bình thường đều là thích đua xe, tán gái, mỗi việc đều rất hoành tráng, chỉ e sợ thiên hạ không loạn, ai biết được mấy ngày trước vừa mới đến Nam Thành chúng ta, đi đến đâu là gây chuyện thị phi đến đó, ai ngờ được vừa rồi bị lão đại anh chỉnh sửa một trận thật tốt. Hắc hắc, cũng để cho bọn chúng biết Nam Thành chúng ta không phải là địa phương có thể tùy tiện kiêu ngạo!
Hắn cũng chẳng cho bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ gì, ngược lại còn làm mặt quỷ với đám người kia, làm ra bộ dáng đáng phải như vậy.
Đường Phong cũng nhìn ra được quan hệ giữa Liễu Vi và Lâm Bắc Phàm không hề bình thường, hơn nữa bằng vào quan hệ của hắn tự nhiên biết được Liễu Vi là giám đốc của Kim Sắc Hải Ngạn, hắn lập tức đi lên phía trước mỉm cười chào hỏi:
- Lão đại, chẳng lẽ vị này là đại tẩu (chị dâu) sao?
Ở trước mắt những kẻ khác hắn đều tỏ ra một bộ dạng kiêu ngạo hoành tráng, nhưng ở trước mặt Lâm Bắc Phàm thì hắn không có cái đảm lượng như vậy.
Liễu Vi sắc mặt đỏ hồng, cô tuy rằng nhận ra Trương Minh Thắng là gã lần đó đã giúp đỡ Lâm Bắc Phàm đối phó với Diệp Phong, cũng biết đối phương sở hữu thực lực không kém ở Nam Thành. Nhưng đối với Đường Phong mà nói, cô chỉ biết mỗi cái tên này nhưng lại chưa từng gặp người, cho nên không hề nhận ra nam tử bảnh bao trước mặt này, chẳng qua nhìn thấy bọn họ không hề có ác ý cho nên mỉm cười với bọn họ, xem như là thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nhún vai, tiện tay móc ra một điếu thuốc lá, ngậm ở đầu miệng, thản nhiên cười nói:
- Ta thắc mắc tại sao bọn chúng nhanh như vậy có thể tìm tới chúng ta, hóa ra là có hai tên các chú ở sau lưng sai sửa, ta rất sợ hãi đó nha!
Hắn lại ghé tai Liễu Vi giới thiệu một chút về thân phận của Đường Phong, cô lập tức kinh ngạc đến nửa ngày không nói ra được câu nào.
Đường Phong, lão đại của Kim Ngọc Thiên Đường, người kiêu ngạo nhất tại Nam Thành, làm sao cô có thể không biết cho được? Ai mà ngờ được đối phương lại có mối quan hệ tốt với người đàn ông mà mình yêu như vậy? Điều này để cho trong lòng cô có sự hiểu biết mới về Lâm Bắc Phàm.
Hai tên Đường Phong và Trương Minh Thắng mặt dày cũng đỏ bừng, vội vàng lắc đầu giải thích:
- Lão đại, điều này không quan hệ gì đến bọn em!
Trương Minh Thắng cười hắc hắc:
- Ta đánh, lão đại, em thật sự không biết, mấy tên cháu chắt bọn chúng chỉ nói là bị người ta dậy dỗ một trận, bọn em cảm thấy bọn em thân là người của Nam Thành, nhiều ít gì cũng phải cho chúng ít thể diện chứ?! Vì vậy liền giúp đỡ tìm vị trí của chiếc xe kia, ai mà ngờ được không ngờ là đỗ trong bãi xe của Kim Sắc Hải Ngạn, lại không biết đó là xe của đại tẩu, liền để cho bọn chúng xông vào. May mắn là đám con cháu này gặp phải lão đại, nếu làm bị thương đến đại tẩu, em không lột da bọn chúng thì không được!
Đám người Tôn Huy mặt mũi xám xịt đứng đó, quả nhiên là đám cháu chắt.
Trong lòng bọn chúng rất hối hận, bản thân rõ ràng đã nghe nói qua Nam Thành có một người rất phong cách, còn gây chuyện khắp nơi, thật không ngờ ᴆụng ngay vào miệng súng, điều này làm cho bọn chúng phải chườn cái mặt mo ra, cả đám ngượng ngùng cưới nói:
- Lão đại, bọn em, bọn em cũng không cố ý, xe của anh, bọn em, bọn em bồi thường!
Bọn chúng hận không thể vả cho mình vài cái, rõ ràng đã không có chuyện gì rồi, ai kêu mình đến đây gây sự kia chứ? Hiện tại không chỉ là mất chút tiền tài đơn giản như vậy.
Lâm Bắc Phàm híp mắt nhìn mấy người bọn chúng, nhịn không được cười hắc hắc.
Mấy tên này từ thủ đô tới? Hơn nữa còn là người rất kiêu ngạo?!
Nhưng tất cả mọi việc bọn chúng đều lấy Đường Phong và Trương Minh Thắng làm chủ, xem ra bản thân phải một lần nữa đánh giá lại thực lực chân chính của hai tên này, trước đây bản thân còn cho rằng bọn họ chỉ là nhân vật kiêu ngạo ở Nam Thành này thôi, không ngờ được ở thủ đô cũng kiêu ngạo như vậy.
Đường Phong thấy Lâm Bắc Phàm không nói lấy một câu chỉ cười, lập tức hất đầu với đám người Tôn Huy, nói:
- Mày nói chúng mày tên nào tên nấy đầu gấu, cảnh báo chúng mày bình thường làm người cho tốt, không nên gây chuyện thị phi, chúng mày lại không nghe, hiện tại đã biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân chưa?! Ngày mai chúng mày mua một chiếc Ferrari mới bồi thường cho lão đại, biết chưa?
Đám người Tôn Huy đều vội vàng gật đầu nói:
- Đã biết, Phong ca!
Trương Minh Thắng cũng cười hì hì nói với Lâm Bắc Phàm:
- Lão đại, ta đánh, anh không cần so đo với bọn chúng, cho qua đi, dù sao anh cũng không chịu thiệt mà, hắc hắc...
Lâm Bắc Phàm tự nhiên sẽ không vì chút việc nhỏ này mà so đo tính toàn với bọn chúng, dù sao sau khi biết được thân phận của mình, sau này chắc chắn bọn chúng sẽ không đến tìm Liễu Vi phiền toái. Hắn nghĩ đến đây, phất tay với bọn chúng, rất giả nai nói:
- Chuyện này cứ như vậy đi, xe các chú cũng không cần bồi thường, sau này mọi người đều là bằng hữu, các chú không nên gây sự khắp nơi là được. Tại Nam Thành này còn có rất nhiều nhân vật lợi hại, không phải là các chú có thể trêu chọc được. Nếu chẳng may làm ra việc gì, không phải một hai câu là có thể giải quyết được dễ dàng!
Đám người Tôn Huy vẻ mặt vui mừng, vội vàng nói:
- Vâng, lão đại!
Lâm Bắc Phàm vẫy tay chào bọn họ sau đó ôm lấy eo của Liễu Vi đi qua ngã tư đường bên kia, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
- Giữa trưa ngày mai ta mời các chú uống rượu!
Hắn nghĩ đến mấy người này từ thủ đô xa xôi chạy đến Nam Thành, trong lòng cũng tràn ngập hiếu kỳ, muốn hỏi bọn chúng một chút rốt cuộc bọn chúng đến Nam Thành này là vì chuyện gì.
Đám người bọn chúng nhìn theo bóng lưng dần xa của hắn, hiện ra vẻ cao lớn vĩ đại, gật đầu nói:
- Vâng, lão đại!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc