Làm Vợ Hà Bá - Chương 01

Tác giả: Mai Bối Nhĩ

“Tiểu cô nương! Tiểu cô nương!”
Đầu có chút đau nhức khiến Minh Nguyệt khẽ tỉnh lại, sau khi khôi phục ý thức, phát hiện bản thân ngã trên một mảnh ruộng lúa, mặt, tóc cùng quần áo đều là bùn, nhất thời ngây ngẩn cả ngưởi.
“Chuyện gì xảy ra?” Lời mới nói ra, liền nhớ đến một giây trước đang nhảy dù, tiếp theo lại ngã vào ruộng lúa, sắc mặt nhất thời tái nhợt: “Chẳng lẽ ta từ trên trời ngã xuống?” Cho nên dù thi thố an toàn, cũng không nhất thiết thật sự an toàn.
“Tiểu cô nương không có việc gì chứ?”
“Có phải nghe không hiểu lời nói của chúng tôi?”
Nàng một mặt kinh ngạc đứng dậy, nhìn vài lão công lão bà ăn mặc cổ trang vây quang bên người mình, đối với bản thân chỉ trỏ, lại ngẩn ra, theo bản năg nhìn bốn phía xung quanh, không chỉ không thấy bóng dáng Đỗ Hiểu Nguyệt, cũng không phát hiện đám bạn học cùng nhảy dù, chỉ có dãy núi xa xa, cùng mấy gian nhà tranh, liền biết là nông thôn nam bộ, cũng không tìm thấy phòng ở.
“Nơi này…. Đến cùng là địa phương nào?” Minh Nguyệt mơ hồ hỏi.
Nghe nàng mở miệng nói chuyện, mấy lão ông lão bà cuối cùng cũng an tâm.
“Nơi này kêu là Lục Giáp thôn…”
“Xem ra không có việc gì…”
“Chỉ là giọng nói cùng cách ăn mặc của tiểu cô nương này, không giống người ở thôn chúng ta….”
Minh Nguyệt tuy rằng nghe hiểu hết mọi lời nói của bọn họ, bất quá giọng điệu lại không phải ngày thường đều nghe được, đầu lại trống rỗng.
“Trưởng thôn đến!”
Chỉ thấy trưởng thôn đức cao vọng trọng đi đến giữa bờ ruông, hoà ái dễ gần đánh giá nàng: “Tiểu cô nương có phải đi lạc đường hay không?”
“Ai… Đại khái là vậy!” Minh Nguyệt chưa là rõ tình huống, đành phải trả lời như thế.
Trưởng thôn híp mắt cười, hiền lành mời nàng: “Tiểu cô nương nếu không ghét bỏ, liền theo ta trở về, trước thay một bộ quần áo rồi nói.”
“Cảm ơn.” Bản thân may mắn gặp được người tốt, nàng không khỏi cảm kích nói.
Cao Minh Nguyệt đi vào nhà trưởng thôn, đối phương lập tức kêu con nấu nước ấm cho nàng tắm rửa, lại kêu vợ lấy quần áo cho nàng mặc, cùng nấu vài món ăn gia đình giúp nàng lắp đầy bụng.
“Tiểu cô nương, ăn nhiều một chút…”
“Đúng vậy, đừng khách khí với chúng ta…”
“Các ngươi nơi này kêu là…. Lục Giáp thôn?” Minh Nguyệt nuốt xuống một miếng đồ ăn, lại hỏi một lần nữa.
Vài cái lão ông lão bà nhiệt tình ςướק lời.
“Không sai, nơi này kêu là Lục Giáp thôn…”
“Tiểu cô nương từ nơi nào đến?”
“Chẳng lẽ là người dị tộc?”
Không biết nên giải thích làm sao lai lịch của bản thân, Minh Nguyệt đành theo lời nói bọn họ gật đầu.
“Cũng có thể nói như vậy…” Nàng nhìn thôn dân xung quang, nam mặc áo ngắn vải thô, chân mang giày rơm, nữ thì mặc bộ váy cũng bằng vải thô, 乃úi tóc dùng vải bố bao lại, quả thật giống như đi vào phim cổ trang, đầu óc giống như bị một đạo thiên lôi đập trúng, không nhịn được hoảng hốt hỏi: “Xin hỏi… hiện tại là triều đại nào?”
Lão ông lão bà hai mặt nhìn nhau, sau đó mới trả lời Minh Nguyệt.
Nghe được vị trí triều đại căn bản không có trong sách giáo khoa, chẳng lẽ là thế giới song song? Ngay khi nàng từ trên cao rơi xuống trong nháy mắt, hai cái thế giới vừa vặn cùng xuất hiện, Minh Nguyệt nhớ tới lúc trước còn nói đùa nếu xuyên không sẽ xuyên đến một thời không không có trong lịch sử, không biết được kế tiếp nơi đó sẽ xảy ra chuyện gì, kia mới thật sự thú vị, không thể tin được cư nhiên lại trở thành sự thật.
Chẳng lẽ nàng thật sự “Xuyên không”?
Sẽ không như lời nói trong miệng bồ tát “Thiên cơ không thể tiết lộ”, là muốn nàng đến thế giới song song này hoàn thành cái sứ mệnh thứ hai?
Khi chính tai nghe Minh Nguyệt thừa nhận là người dị tộc, lão trưởng thôn cùng vài lão công lão bà thật nhanh trao đổi ánh mắt, nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt, việc này không thể chậm trễ, chỉ có thể làm như thế.
“Cảm ơn mọi người đã cứu ta.” Đối với lão công lão bà cùng cha mẹ tuổi tác không sai biệt lắm, Minh Nguyệt cũng không có tâm phòng bị, tất nhiên không nhìn ra đối phương đang tính toán cái gì.
Lão trưởng thôn tự mình bưng ly trà nóng đến cho nàng. “Tiểu cô nương, sắc trời đã tối, đêm nay ngủ cho tốt một giấc, có việc gì ngày mai nói sau.”
“Cảm ơn” Nàng vội vã đón lấy.
“Uống nhanh, uống nhanh!”
Vài lão công lão bà đều dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn chăm chú vào Minh Nguyệt, khiến nàng không thể không nhanh chóng mà đem ly trà đến bên miệng, uống liền mấy ngụm.
Một lát sau, Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, mí mắt cũng bắt đầu nặng, chẳng lẽ là do quá mệt? Mới suy nghĩ đến đây, kế tiếp cái gì cũng đều không biết.
Không biết mê man bao lâ, Minh Nguyệt bị tiếng pháo hỉ đánh thức, tiếp theo là mùi thuốc pháo đến gay mũi, khiến ý thức của nàng dần dần rõ ràng.
Minh Nguyệt theo bản năng day huyệt thái dương, lại phát hiện bản thân ngồi trong không gian đen tối nhỏ hẹp, bản năng men theo ánh sáng mỏng manh, dùng sức đẩy, không nghĩ tới cửa rất cứng, cả người nàng thiếu chút nữa ngã lăn ra ngoài, may mắn có người kịp thời đỡ lấy nàng.
“Nàng đã tỉnh!”
“Không thể để cho cô ta trốn thoát!”
Bên ngoài có người hô to.
Nàng nhìn ra bên ngoài tụ tập thật nhiều nam nữ già trẻ, đầu tiên là một trận kinh ngạc, tiếp theo lại phát hiện bản thân nguyên lai là ngồi bên trong cổ kiệu, trên người còn mặc giá y tân nương đỏ thẫm, trên đầu đội mũ phượng, cách ăn mặc này lại khiến Minh Nguyệt sửng sốt, sao mới ngủ một chút bộ dáng lại thay đổi thành như vầy?
Chén trà kia có vấn đề!
Minh Nguyệt trước sau nhớ đến trước khi hôn mê, không thể tin lão công lão bà thoạt nhìn bề ngoài hiền lành nhiệt tình lại tính kế hại nàng.
Nàng nghiêng đầu thăm dò ngoài kiệu, kinh hãi cùng bất an hỏi: “Các ngươi đến cùng là muốn làm cái gì?”
Lão trưởng thôn có chút áy náy đi đến giữa kiệu hoa: “Tiểu cô nương, nể tình chúng tôi cứu cô một mạng, người cũng cứu chúng tôi đi….”
“Cứu? Làm sao cứu?” Minh Nguyệt mơ hồ hỏi.
“Hôm nay là ngày thần sông mười năm cưới vợ một lần, huyện thái gia lệnh cho Lục Giáp thôn chúng tôi cống hiếng một khuê nữ, bất quá trong thôn chỉ có người già và trẻ nhỏ, bằng không thì đều đã lập gia thất, thật sự tìm không được người được tuyển thích hợp, vừa lúc tiểu cô nương xuất hiện, đành phải khiến ngươi uỷ khuất gả cho thần sông…” Lão trưởng thôn dùng tay áo lau lệ, không khỏi êm tai nói: “Như thế liền có thể phù hộ được mười năm, giúp dân vùng Thanh Hà thoát khỏi cảnh bị lũ lũt làm khổ.”
Minh Nguyệt nghe được, không thể tin được lên tiếng: “Hà… Thần sông cưới vợ?”
Đã xem nhiều bộ tiễu thuyết ngôn tình, đãi ngộ kém nhất còn có thể làm một tỳ nữ, cũng chưa từng có một quyển xuyên không nào khi xuyên qua lại gả cho hà bá.
Tiếng pháo đinh tai nhức óc mãnh liệt phát ra, kiệu hoa cũng càng lúc càng tới gần địa điểm.
“Chờ một chút…” Minh Nguyệt thật sự hoảng hốt, nghĩ đến chuyện xưa dân gian “Thần sông cưới vợ” căn bản đều là mê tín, tân nương bị ném xuống sông đều ૮ɦếƭ chìm, ít nhất đời này nàng còn chưa xem qua bộ dáng thần sông dài méo ra sao, nên không muốn ૮ɦếƭ một cách khônh minh bạch như thế này.
“Ta có thể giúp các ngươi đàm phán cùng thần sông, khuyên hắn buông tha cho tam giới ngũ hành là được rồi…” Bỡi vì âm tiếng pháo quá lớn, nàng chỉ có thể dùng sức nói, đáng tiếc không có ai nghe thấy.
Kiệu hoa đi đến địa điểm, Minh Nguyệt bị mấy người trung niên áp giải hai bên trái phải, từ bên trong kiệu bước ra, đối mặt với nhiều người như thế, nàng căn bản không có sức phản kháng.
Nàng lên tiếng, ý muốn khiến mọi người tỉnh táo lại: “Các ngươi hãy nghe ta nói trước. Đem ta gả cho thần sông thì vẫn không giải quyết được vấn đề, mười năm sau các ngươi lại phải đối mặt với tình huống giống như vậy…”
“Động tác mau một chút!”
“Không được chậm trễ thời gian!”
Chỉ thấy người ăn mặc theo kiểu tế đàn đạo sĩ, một tay nắm kiếm gỗ, một tay phe phấy bùa chú, hai chân đi vài bước, trong miệng lẩm bẩm, còn có vài quan viên mặc quan phục ở hiện trường, lấy huyện thái gia làm chủ, những người khác cầm nhan hương đi theo quỳ lạy, mấy trăm dân chúng cũng đi theo được phân ra hai bên, tay cầm nhan thơm ngát, thờ ơ lạnh nhạt nhìn người vô tội trở thành tế phẩm.
“Làm sao đây?” Minh Nguyệt trái phải nhìn quanh, hi vọng có thể tìm được một đường sống.
Đoạn đạo sĩ nắm quyền sinh sát dừng lại, liền bày ra một chiêu thủ thế: “Đem tân nương mang lại đây!”
“Buông ta ra….” Nàng ý đồ muốn trốn thoát.
“Nhanh chút!” Huyện thái gia không kiên nhẫn trách mắng.
Thật sự ૮ɦếƭ chắc rồi sao? Minh Nguyệt bị kéo tới trước tế đài, có thể nghe được khúc sông phía dưới rào rào tiếng nước, nàng lại nhìn quanh từng gương mặt lạnh lùng phía trước, vì bảo hộ bản thân cùng người thân, không thể không lựa chọn hy sinh người khác, đây chính là hiện thực lên một mặt đen tối của nhân loại, không thể không lý giải, nhưng ૮ɦếƭ kiểu này thật sự là không đáng giá, hơn nữa cư nhiên lại có người bên kia sông nhàn nhã ngồi nướng cá, cũng không khỏi máu lạnh, rõ ràng là cá rất tươi ngon, lại bị nướng thành một cục than hình con cá là sao?
Minh Nguyệt không khỏi trừng mắt giận dữ nhìn ở giữa khúc sông cách tế đàn không xa, bên mảnh đất trống nhỏ, một gã nam nhân đại khái hai mươi tuổi đốt lên đống lửa, bên trên treo hai con cá, tay tay bắt đầu luống cuống đem con cá cháy đen, cũng chính là thấy ૮ɦếƭ không cứu, cũng không nhìn xung quanh xôn xao, giống như hết thẩy đều không có quan hệ với hắn.
“Này! Ngươi, người này quả thật không có nhân tinh, có người sắp ૮ɦếƭ, ngươi còn ở đó mà nướng cá…” Liền nghĩ đời này cũng chỉ có thể sống đến mười tám tuổi, cũng không muốn ૮ɦếƭ oan như thế!
Mọi người nghe thấy Minh Nguyệt nói như thế, không khỏi nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy có người nào đang ngồi nướng cá, đều cho rằng nàng sợ hãi quá độ mà hồ ngôn loạn ngữ.
Thoáng nhìn đống lửa toát ra khói đen, mắt thấy hai con cá nướng đến cháy đen, từ nhỏ đã được thầy cô cha mẹ dạy dỗ là phải dùng thái độ tôn trọng nhất đối với nguyên liệu nấu ăn, tuyệt không thể lãng phí cùng phá hư, đối mặt với tình cảnh này, Minh Nguyệt không khỏi đùa cợt hừ hừ :” Ngay cả cá cũng không biết nướng, liền chỉ biết ăn….”
Những lời cuối cùng khiến cho nam nhân chỉ đang chuyên tâm đối phó với cá nướng chú ý, ngẩng đầu nhìn về hướng nàng, tựa hồ có chút kinh ngạc, bất quá chỉ kinh ngạc chốc lát, Minh Nguyệt không kịp suy nghĩ đã bị bỏ lại bên kia sông.
Đạo sĩ nhìn trời tính toán :” Đã đến giờ!”
“Này… Gi*t người là phạm pháp…” Nàng bị họ cứng rắn lôi kéo đi về phía trước, ở giữa giãy dụa, mũ phượng trên đầu rơi xuống, 乃úi tóc trên đầu cũng xoã tung bay tán loạn.
Tất cả dân chúng ở đây đều cúi đầu, hai tay tạo thành chữ thập, không ai mở miệng vì Minh Nguyệt cầu tình, bỡi vì an toàn bên trong thành Thanh Hà, bao gồm hai quận, hơn mười huyện, còn có hơn mười thôn lớn nhỏ, hơn hai vạn người cùng tài sản. Đành phải bịt mắt che tai, cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe thấy.
Cao Minh Nguyệt thấy rõ con sông rộng lớn nước chạy siết thành dòng, còn có rất nhiều hòn đá lớn nhỏ, cho dù nàng biết bơi, ngã xuống thì cũng sẽ ૮ɦếƭ.
“Oa!” Có người phía sau dùng sức đẩy, Minh Nguyệt liền gặp nạn.
Tuy nàng có kinh nghiệm nhảy dù, nhưng lần lại không có bảo hộ an toàn, nhất thời sợ tới mức tim rất nhanh co rút lại, chỉ có thể nhắm mắt lại….
Cha a , mẹ a…..
Minh Nguyệt kêu to trong lòng, trong đầu đột nhiên xuất hiện thật nhiều hình ảnh, liền nhận ra đây là toà nhà khi nàng chơi nhảy dù, thật nhiều cảnh sát cùng nhân viên cứu hộ ở đang ở hiện trường, còn có cha mẹ nàng cũng tới.
“Ta không có lừa ngươi, nàng thật sự biến mất ở giữa không trung….”
“Chúng ta nhiều người như thế đều có thể làm chứng, nàng liền như thế không thấy….”
Vài cảnh sát hỏi người chứng kiến, bất quá đáp án có được đều giống nhau.
Hơn mười nhân viên cứu hộ phía dưới đã tìm kiếm hơn hai mươi tư giờ, vẫn tìm không thấy người bị thương, thậm chí ngay cả thi thể cũng không có phát hiện.
“Cao tiên sinh, Cao phu nhân không cần quá lo lắng, nhân viên cứu hộ sẽ nổ lức hết sức trong bảy mươi hai giờ sẽ sớm tìm ra nữ nhi của các người…” Cảnh sát hảo tâm an ủi đôi vợ chồng già.
“Minh Nguyệt chúng ta là bị bồ tát mang đi, các ngươi tìm không thấy đâu…”
“Sứ mệnh nàng xuất hiện trên đời này làm nữ nhi của chúng ta đã xong…”
Vợ chồng già nắm chặt lấy tay nhau, bốn nếp nhăn trên khoé mắt loé lệ quang, nhưng mà khoé miệng lại mang theo ý cười, bỡi vì bọn họ biết nữ nhi của họ chưa ૮ɦếƭ, chính là làm theo chỉ thị của bồ tát, đi thực hiện sứ mệnh thứ hai của nàng.
Nguyên lai sứ mệnh thứ nhất của nàng đã hoàn thành…
Cha, mẹ, các ngươi phải chiếu cố bản thân cho tốt….
Lúc cùng mặt sông chạm vào trong nháy mắt, Minh Nguyệt liền mất đi ý thức.
Khi Minh Nguyệt mở mắt ra lần nữa, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt, phát hiện bản thân nằm ở bên hòn đá lớn bên cạnh sông, thế là ngồi dậy, nhéo gò má, xác định đủ đau.
“Ta còn sống? Ta không có ૮ɦếƭ?” Nàng quá đổi vui mừng nhảy lên, mặc kệ hỉ phục tân nương trên người vừa ướt vừa bẩn, nhưng tay chân nguyên vẹn không trày sướt mới quan trọng :” Con người quả nhiên là tiềm lực vô cùng, có thể dựa vào ý chí muốn sống của chính mình, như vậy liền có theo nước sông chảy xiết mà trèo lên…”
Nàng lập tức vỗ tay, nhìn lên trời, mặt mày cung kính nói :” Cảm ơn bồ tát phù hộ.”
“… Ngươi cảm ơn sai người.”
Một cái thanh âm có chút ngạo mạn, có chút khinh miệt, nhưng lại có từ tính, hơn nữa lại dễ nghe đến nổi làm cho người ta nhịn không được mà nổi da gà, tiếng nói nam nhân xoay quanh mình khiến Minh Nguyệt giật nảy mình.
Chỉ thấy xung quanh trống rộng đột nhiên xuất hiện nam nhân ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trên đầu đội… Minh Nguyệt vất hết óc nghĩ về các loại mũ trong các sách giáo khoa đã đọc được, có chút giống mũ quan, lại dùng hai đều tế cột vào hàm dưới, bất quá lại không hoàn toàn giống nhau, dù sao nơi này là thế giới song song, chuyện gì cũng có, chuyện gì đều không kì quái, trên người hắn mặc bào phục thê công tinh tế hoa lệ, cổ áo, cổ tay còn có đường viền hoa, bên hông đeo một xuyến ngọc bội làm trang sức, trang phục xuât hiện ở nơi này thật là có chút khác nhau.
“Ngươi là ai?” Nàng cảnh giác mở miệng.
Từ sau khi uống ly trà bị hạ dược, Minh Nguyệt mới bắt đầu có tâm phòng người khác, dù sao thân đang ở đất khách quê người, không có người giúp đỡ, vẫn là nên thật cẩn thận.
Chủ nhân âm thanh trong không trung – Hàn Tĩnh hai tay đặt sau thắt lưng, cằm hơi hơi ngửa ra, cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn nàng hỏi :” Ngươi thật sự thấy được ta?”
“Sao?” Minh Nguyện ngẩn ra.
Hàn Tĩnh nâng nâng cằm :” Ta là đang hỏi ngươi!”
“Ai…” Nàng chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, :” Người bình thường như thế nào hỏi ta như thế, nếu không là thần thì chính là phật… Di? Thật là có điểm quen mặt…”
Phát hiện này khiến Minh Tuyết không khỏi tiến lên một bước, muốn đem diện mạo đối phương xem thật cẩn thận.
“Đến cùng đã nhìn thấy ở đâu…” Nàng trong miệng lẩm bẩm, bộ dáng nam nhân này không khỏi rất dễ nhìn…. Theo từ ngữ trên mạng, chính là rất rất yêu nghiệt.
Minh Nguyệt không thể không cẩn thận đánh giá một phen, chỉ thấy phía dưới mũ quan là hai mày kiếm đen đặc, hai mắt thanh thuý khiến ánh mắt càng sáng ngời có thần, nàng rất ít nhìn thấy nam nhân có lông mi dài như vậy, chẳng qua hai tròng mắt nhìn người có chút đùa cợt, có chút vô lễ, giống như hắn là đại nhân vật có quyền cao chức trọng , mà bản thân lại giống tiểu dân chúng, căn bản không đề vào mắt. Lại nói, ở giữa gương mặt là chiếc mũi cao thẳng, rất xứng với hai phiến môi có độ dày mỏng vừa phải, ngũ quan hoàn mỹ, dáng người lại cao lớn so cùng ca sĩ nam hàn quốc nổi tiếng thì có hơn chứ không kém. Nếu ánh mắt hắn có thể thâm tình một chút, nói chuyện khẩu khí ôn nhu một chút, quả thật chính là “Sát thủ sư phụ”.
“Ngươi thật sự thấy được ta!?” Lần này hắn thật khẳng định.
“Không sai, có thể thấy được, xin hỏi…. Xưng hô như thế nào?” Minh Nguyệt đem hắn nhìn từ đầu đến chân, thần phật nhiều lắm, nàng không có biện pháp nhớ hết toàn bộ.
“Dựa theo cách nói của dân chúng, ta chính là thần sông trong miệng bọn họ nói.” Dù sao hắn căn bản không thừa nhận.
Nghe vậy, Miệng Minh nhất thời mở thật lớn :” Ngươi… Ngươi chính là thần sông? Nhìn ngươi bộ dáng chính nhân quân tử, không thể tưởng được lại háo sắc như thế, quả thật là mặt người dạ thú, cứ cách mười năm bắt dân chúng cống hiến một khuê nữ cho ngươi…”
“Làm càn!” Hắn lớn tiếng quát.
“Làm càn cái đầu ngươi!” Nàng một chút cũng không sợ :” Người ta cực khổ đem nữ nhi nuôi dưỡng đến lớn như vậy, lại không công tiện nghi cho tên hỗn đản như ngươi, có biết lòng người làm cha làm mẹ có bao nhiêu đau đớn không?”
“Đó là do dân chúng tự cho là thông minh, ta cho tới bây giờ chưa từng yêu cầu bọn hiến tế khuê nữ.” Hàn Tĩnh hừ một tiếng :” Đừng đem cái ác danh này đổ lên đầu ta.”
Minh Nguyệt không tin tà nghễ nói :” Thậy vậy chăng? Vậy ngươi vì cái gì không chịu ra mặt? Vì cái gì không hiện thân nói rõ cho dân chúng biết, muốn bọn họ sau này không cần đem nữ nhi nhà ai quăng xuống sông?”
“Dân chúng ngu xuẩn thì có quan hệ gì đến ta?”
Nàng nghe nói thật chói tai :” Ngươi là thần sông, sao lại có thể không chịu trách nhiệm như thế?”
“Kia bất quá chỉ là do hai trăm năm trước nhất thời nhàm chán, chạy đến ven bờ sông Thanh Hà gây sóng gió, lại bị một gã có thông thiên nhãn nhìn thấy, liền đem chuyện này lan truyền ra, còn thêm mắm dậm muối vào, khiến cho người người cung phụng ta là thần sông.” Hàn Tĩnh hừ nhẹ một tiếng :” Nhưng ta cho tới bây giờ không nghĩ sẽ làm.”
“Thì ra là tiếp nhận hương khói của chúng sinh mới trở thành thần, đây cũng là một loại ân huệ, nên báo đáp bọn họ thật tốt mới đúng.” Minh Nguyệt nhớ tới thổ địa công đã từng nói với nàng, cái gọi là thần chính là quỷ đạo có phúc đức, hoặc là đối với quốc gia hay nhân loại có cống hiếng, vì tưởng nhớ ân đức nay, mới lập miếu thờ cúng.
Hàn Tĩnh xì một tiếng :” Như vậy ta cứu một mạng này của ngươi, hay không cũng nên hồi báo?”
“Muốn ta báo đáp như thế nào?” Lời vừa nói ra, Minh Nguyệt nghĩ đến cái gì đó, vội vàng túm lấy vạt áo, lui ra phía sau hai bước, bộ dạng phòng bị :” Nhưng ngươi đừng nghĩ xằng bậy!”
“Người đẹp hơn ngươi, ta gặp qua không ít, sao có khả năng đối với dụng mạo giống cỏ dại như ngươi mà động tâm, không cần lo lắng trinh tiết của ngươi.” Hắn trào phúng nói.
“Nam nhân này… Không phải, thần sông này nói chuyện đủ độc… “
“Di theo ta!”
Minh Nguyệt một mặt lẩm bẩm, một mặt đi theo hai bước, thiếu chút nữa bị váy áo chính mình làm vướng mà ngã xuống :” Quần áo này quá ruồm rà, ngay cả đường cũng không thể hảo hảo đi…”
“Nhìn ngươi một thân chật vật, thật sự rất là buồn cười.” Hàn Tĩnh vung tay phải lên, khiến cho Minh Nguyệt từ đầu đến chân ăn mặc tươm tất lại.
Nàng sờ sờ 乃úi tóc sau đầu, hình như còn cài thêm trâm cài, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người :” Làm thần thật sự là tiện lợi, muốn biến cái gì liền biến ra cái đó…” Một bên vừa nói, một bên vừa tò mò nhấc váy lên, muốn biết bên trong thật ra la chất liệu gì.
“Ngươi ở đây là đang làm cái gì?” Hắn mở to tròng mắt, chưa thấy cô nương nào ở trước mặt nam nhân hành động cùng cử chỉ lại tuỳ tiện như vậy.
“Không có gì.” Minh Nguyệt nhanh đem váy sửa sang lại cho thật tốt.
Hàn Tĩnh không khỏi có chút nghi hoặc, hai trăm năm qua, dân chúng đưa tới không biết bao nhiêu khuê nữ, hắn chưa bao giờ liếc mắt nhìn một cái, luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt, các nàng sống hay ૮ɦếƭ đều không liên quan đến mình, lúc này khó được phá lệ, mới chú ý cô gái này mà cứu vớt lên, vửa không khóc cũng không nháo, càng đừng nói có một chút sợ hãi gì, cùng với tưởng tượng không quá giống nhau.
“Không được chậm chạp, mau đi theo ta” Hắn mở miệng quát.
“Đến đây, đến đây.” Minh Nguyệt khuyên bản thân nhẫn nại, không nên cùng nói chuyện với loại nam nhân không phép tắc này…. Phải nói là loại thần sông kiến thức hạn hẹp này.
Hàn Tĩnh mang theo nàng đi đến giữa đống lửa, Minh Nguyệt liếc mắt nhìn hai con cá đáng thương một cái, nhất thời nghĩ tới :” A! Ngươi chính là cái người kia…”
“Không sai!” Hắn rộng rãi thừa nhận.
“Ngươi vừa vặn bên ở bên cạnh nướng cá, còn thấy ૮ɦếƭ không cứu…” Vì thế mới cảm thấy nhìn quen mắt sao?
“Thấy ૮ɦếƭ không cứu?” Hàn Tĩnh cười lạnh một tiếng, kiệt ngạo bất tuân mở miệng :” Nếu như vậy hiện tại ngươi sẽ không đứng ở chỗ này mắng ta,mà đã sớm ૮ɦếƭ chìm.”
“Nói như thế cũng không sai.” Minh Nguyệt không thể không đem lời nuốt trở lại.
“Ngươi không phải nói ta chỉ biết ăn, ngay cả nướng cá cũng không xong?” Hắn khơi mi, tựa tiếu phi tiếu cười :” Làm cho ta xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh, nếu nướng tốt, liền không uổng công cứu ngươi một mạng, nếu nướng không tốt…”
“Liền thế nào?” Nàng theo bản năng hỏi lại.
Hàn Tĩnh đi về phía trước nhìn thoáng qua mặt sông không xa, thoáng hiện ra nụ cười :” Tất nhiên sẽ đem ngươi quăng xuống sông trở lại, mặc ngươi tự sinh tự diệt.”
Nói xong, hai tay hắn vung lên, đống lửa đã sớm tắt lại bừng bừng cháy.
Nhìn lại hai con cá da đã sớm cháy đen lại lần nữa lăn lộn trong ngọn lửa, Minh Nguyệt thật sự nhịn không được, chạy nhanh rat ay cứu vớt chúng nó.
“Không cần ngược đãi chúng nó nữa…” Nàng đem đống lửa đá văng, nhịn không được hỏi :” Cá tôm trong sông không phải là thủ hạ của thần sông ngươi sao? Ngươi làm lão đại lại có thể ngoan tâm bắt bọn họ lên mà nướng ăn….”
“Không có lửa muốn xử trí hai con cá này như thế nào?” Đối với lời phê phán của Minh Nguyệt, Hàn Tĩnh mắt điếc tai ngơ, cũng không giải thích.
Minh Nguyệt kiểm tra tình trạng hai con cá trước, lập tức quyết định với loại nguyên liệu này :” Trước tiên cho ta một gian bếp, phải có lò lửa, nồi xào, rau cải, dao thái, thớt gỗ cũng không thể thiếu, các gia vị khác… Như là muối, nước tương, hạt tiêu, đường, dấm chua, gừng, tỏi, mấy thứ này đều phải có….”
Thấy hắn không hề động thủ, Minh Nguyệt mở miệng thúc giục :” Còn phát ngốc cái gì? Nhanh chút biến ra cho ta.” Nhân tài nấu ăn luôn là lão đại.
Nghe vậy, Hàn Tĩnh con ngươi xoẹt qua lãnh ý, không có thói quen bị người sai bảo, nhưng mà vẫn thoả mãn yêu cầu của Minh Nguyệt, biến ra mọi thứ.
“Này quả thực so với túi thần kì của Đôrêmon còn muốn lợi hại hơn…” Nàng đứng trong một gian nhà bếp chuyên dụng của cổ đại, nhịn không được oa một tiếng :” Còn có lò lửa, giúp ta nhóm lên đi.”
Hắn cắn nhẹ môi mỏng, tay cũng chưa nâng, chỉ lườm liếc mắt một cái, lò lửa liền cháy lên.
“Thần sông như ngươi thật lợi hại.” Minh Nguyệt nhịn không được khích lệ.
Hàn Tĩnh xuy hừ một tiếng :” Đừng nghĩ dùng lời nịnh bợ, nếu không làm cho ta vừa lòng, ta vẫn sẽ đem ngươi quăng xuống trở lại.”
“Ta làm sao có khả năng không làm được?” Cảm thấy bị xem thường, nàng một phen xoay dao thái, tư thế khoe khoang mười phần :” Cha ta cùng mẹ ta có danh có tiếng ở thượnh cảng, ở hạ cảng còn nổi danh là sư phụ cùng sư mẫu trong giới đầu bếp, thu đồ đệ đồ tôn không dưới trăm người, ta được hưởng gia truyền từ nhỏ, ba tuổi biết nấu cơm…”
“Thượng cảng… Hạ cảng…. Đó là ý gì? Còn có cha, mẹ lại là cái gì?” Nữ nhân này nói chuyện có khẩu âm, còn thốt ra từ ngữ quái dị, không giống người ở đây, chẳng lẽ là người dị tộc? Hắn trong lòng phỏng đoán.
Minh Nguyệt đặt hai con cá lên thờt gỗ, thuận tiện trả lời :” Cha, mẹ theo như lời các ngươi là phụ thân, phụ mẫu, , thượng cảng hạ cảng có thể xem như ngôn ngữ địa phương… Uy! Vẩy cá cùng иộι тạиg ngươi đều không có xử lý trước, liền trực tiếp lấy đi nướng?”
“Còn phải xử lý?”
Nàng trắng mắt liếc nhìn một cái, thuận tay đem da cá nướng bỏ đi :” Nge ngươi nói như vậy thì biết ngươi chưa bao giờ xuống qua phòng bếp, nói ngươi chỉ biết ăn còn không phục… Đi, đi, đi, đến bên kia ngồi chờ, đừng ở đây làm vướng chân vướng tay.”
“Ngươi nói ta vường chân vướng tay?” Hai mắt Hàn Tĩnh trở nên đỏ bừng, môi giơ lên nụ cười đáng sợ lạnh như bang, không khí xung quang tản ra màu hắc ám, hận không thể đem nữ nhân lớn mặt này quăng xuống song.
“Bằng không ngươi đến xay tiêu đi.” Minh Nguyệt tay cầm dao thái tiến lên, dám trêu người đang nấu ăn, liền khiến cho ngươi không ăn.
Hàn Tĩnh trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, tiếp theo phẩy tay áo bỏ đi.
“Tính khí thần sông này đúng thật là quá lớn, nếu là ở thế giới cũ, muốn ăn đồ ăn ta làm, cũng phải nhìn tâm tình ta có tốt hay không.” Nàng gọt rau một, liền bắt đầu thái cá, sau đi đó chuẩn bị nguyên liệu khác.
Đã bao nhiêu năm?
Là hai trăm năm… Không! Đã qua hai trăm hai mươi năm.
Hàn Tĩnh đứng lặng ở ngoài phòng nhỏ, ngắm nhìn dãy núi cách đó không xa, bên tai còn nghe tiếng hò hét của hai quân đang chém Gi*t, cùng với hình ảnh máu chảy thành sông, trải qua dòng năm tháng dài như thế, như trước không cách nào quên, hận ý trong lòng đến nay khó tiêu trừ.
Hắn rất hận…
Hận ông trời không có mắt, hận kẻ phản bội bán đứng hắn…
Rất hận…
“Thần sông!”
Tiếng nói yêu kiều giòn tan phía sau vang lên đánh thức hắn.
Minh Nguyệt ló đầu ra hét :” Đã làm xong rồi, mau vào đi!”
Kiềm lại hận ý mãnh liệt muốn huỷ diệt thiên địa, Hàn Tĩnh mới thay đổi sắc mặt, xoay người thong thả đi vào trong, chỉ thấy trên bàn nhỏ đang bày món cá kho, hương thơm gợi lên trí nhớ phong trần đã lâu.
“Ta làm là món cá kho…” Nàng đem đôi đũa đặt xuống.
“Là cá nấu tương” Hắn tiến ngồi xuống, tuỳ miệng sửa lại.
“Nói như thế cũng không sai, bỡi vì cá kho tàu chính là từ cá nấu tương cải biến mà thành, chính la làm cá nấu tương không cần thiết phải đem cá chiên sơ hoặc luột sơ.” Minh Nguyệt nói xong, phụ hoạ nói :” Đây chính là món sở trường của ta, cam đoan sẽ rất ngon.”
Hàn Tĩnh lại liếc mắt nhìn nàng một cái, cho rằng từ ngữ quái dị đó xuất phát từ bộ tộc, hình như chưa từng nghe qua.
“Mau ăn xem hương vị có vừa miệng không.” Nàng đối với kỹ thuật nấu nướng của mình luôn luôn rất tin tưởng, mạng nhỏ này tuyệt d0ối có thể giữ lại.
Hắn cầm lấy đũa tre, ăn thử một miếng thịt cá, nhấm nuốt vài cái, sau đó tạm dừng một lát, như hiểu ra, lập tức lại gấp một miếng cho vào miệng, cứ như vậy, một miếng tiếp theo một miếng, cho đến khi chỉ còn lại xương đầu cá.
“Thế nào? Không sai chứ?” Minh Nguyệt một mặt đắc ý dào dạt.
“…” Hàn Tĩnh sau một lúc lâu đều không lên tiếng, chỉ có mày càng nhíu càng chặt, hít thở càng nhanh, như là đang ẩn nhẫn cái gì đó.
“Chẳng lẽ ăn không ngon?” Nàng kinh ngạc hỏi.
Lần này, Hàn Tĩnh trả lời.
Lúc này hắn nâng tay phải lên, dùng cổ tay áo rộng rãi che khuất gương mặt, hơi hơi hít không khí, còn rõ ràng run run, không nhìn thấy được biểu cảm, cũng không đoán được đang xảy ra chuyện gì.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới cái người tì khí rất lớn này, lại là thần sông vênh váo tự đắc sẽ có thể thình lình phản ứng bất ngờ như vậy, không khỏi nhăn nhăn hai gò má.
“Ai… Tuy rằng ta làm món cá kho này rất ngon, nhưng cũng không cần thiết cảm động đến khóc, như vậy làm ta trở nên rất tự đại…”Minh Nguyệt không khỏi nhớ tớ bộ truyện {{Căn-tin đêm khuya}}, nhân vật chính mở một gian căn tin, chỉ đêm khuya mới mở cửa buôn bán, khách nhân tới cửa thường xuyên bỡi vị một vài món ăn đơn giản mà xúc động tới bên nội tâm tối mềm mại, kia phần cảm động, tâm tình rơi lệ, nàng tự nhiên có thể lý giải, chỉ cần nghĩ đến sau này không được ăn đồ ăn của cha mẹ nấu, tâm tình cũng hạ xuống.
Đối với người đầu bếp mà nói, đây là lời ca ngợi lớn nhất.
Xem ra tính tình thần sông, vẫn có một mặt yếu ớt, chắc là khi còn tại thế, cũng cùng những người khác giống nhau, sẽ khóc, sẽ cười, trải qua vô số thăng trầm, đều có cảm xúc.
“Được rồi, đừng khóc, đã qua thì cho qua, phải học buông xuống, không cần quá mức chấp nhất…” Minh Nguyệt vỗ vỗ đầu vai hắn, chợt lại nhìn bàn tay mình, như không tin, lại vỗ xuống hai cái :” Thật đúng là có thể ᴆụng đến…”
Lúc đầu Minh Nguyệt trong lòng còn tự an ủi chính mình, tam thái tử chính là ngoại lệ, bất quá chỉ là tài năng đánh tới ௱ôЛƓ (nguyên văn t/g), không thể tin ngay cả thần sông cũng có thể ᴆụng chạm được.
Vì cái gì phát sinh loại sự tình này?
Chẳng lẽ cùng sứ mệnh thứ hai của nàng có liên quan?
Cuối cùng ý thức được nàng hành động vô lễ, Hàn Tĩnh giận trừng mắt liếc nhìn một cái :” Ai nói ta khóc?”
“Là, là ngươi không khóc, chính là hạt bụi bay vào trong mắt.” Nàng thay hắn tìm lý do tốt :” Ngươi sẽ không quăng ta xuống sông chứ?”
Hắn yên lặng nhìn Minh Nguyệt, khoé môi dương cao, cười đến tuấn mỹ yêu dị.
“Ngươi không cần cười như vậy có được không?” Minh Nguyệt rùng mình mạnh một cái, có dự cảm không tốt :” Sẽ làm trong lòng ta sợ hãi…”
“Nhưng có nhiều nữ nhân hy vọng nhìn ta cười, như thế liền có thể được nhiều sủng ái.” Hắn không khỏi hừ nhẹ, giống như chỉ trích nàng không biết điều.
Minh Nguyệt cười gượng một tiếng :” Ta chẳng qua chỉ là một ngọn cỏ dại, sao dám hy vọng xa vời được thần sông sủng ái, loại phúc khí này vận là nên nhường cho người khác đi.”
“Đừng quên, trong cảm nhận của dân chúng ngươi đã được gả làm vợ thần sông trên danh nghĩa.” Hàn Tĩnh chờ xem sắc mặt kinh hoảng của nàng.
Khoé miệng nàng run rẩy :” Không có hiệu lực của pháp luật, lại không có nền tảng tình cảm, ta cũng sẽ không thừa nhận.”
“Cái gi?”
Ta là nói ngươi có thể hưu thê, ta sẽ đồng ý.” Minh Nguyệt giả cười đề nghị.
Hàn Tĩnh xuỳ cười một tiếng :” Ngươi thật biết tự mình hiểu lấy.”
Mời vừa rồi còn có chút đồng tình với hắn, kết quả nháy mắt lại chứng nào tật nấy, không thể đối tốt với nam nhân này, Minh Nguyệt tức giận nghĩ ngợi.
“Bất quá ngươi làm món cá nấu tương này, hương vị có thể chấp nhận được, ta liền tạp thời chấp nhận.” Hắn không cao không thấp nói :” Sau này liền xem biểu hiện của ngươi.”
Xem cái đầu ngươi! Minh Nguyệt càng nghe càng phát hoả, nhưng tình hình hiện tại lại không thể đắc tội với thần sông này, dù sao bản thân ở thế giới này đều không quen, chỉ có thể dựa vào đối phương, bất quá đợi đến sau này quen thuộc, có thể tự lực cánh sinh, sẽ nghĩ đến biện pháp đối phó hắn.
“Ngươi nói đều đúng, bất quá hiện tại mặt trời đã xuống núi, hay là trước hết tìm một nơi nghĩ ngơi cho tốt…”
Không đợi nàng đem lời nói hết, tay phải vung tay lên, hết thảy trước mắt đều biến mất.
“Oa!” Minh Nguyệt cà người ngã ngồi xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt :” Ngươi đem ghế biến mất, cũng không nhắc nhở ta một tiếng… Ai… ௱ôЛƓ của ta….”
“Đi thôi!” Hắn bước rời đi trước.
Minh Nguyệt xoa xoa ௱ôЛƓ đứng dậy :” Phải đi nơi nào? Thần sông… Đợi ta với…”
“Không cần kêu ta là thần sông.” Hàn Tĩnh căn bản khinh thường cái gọi là là thần.
“Hảo, không cho kêu thì không kêu…” Nàng cũng tận lực phối hợp :” Như vậy xin hỏi đại danh?”
Hắn khinh bỉ giơ khoé môi đỏ lên :” Tục danh Bản phiên không phải ai cũng có thể kêu.”
“Bản phiên?” Minh Nguyệt không hiểu :” Hẳn là nên xưng Bản thần chứ?”
Hàn Tĩnh dừng bước xoay người lại, quay đầu hướng nàng liếc mắt, giọng điệu cuồng vọng đến cực điểm :” Hảo hảo mà nghe cho rõ, bản phiên phong hào Ninh Vương…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc