Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Chương 32

Tác giả: Tích Tịch

Không Tìm Thấy Đường Ra.

Mặc dù trước khi đến An Nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng, khi theo nhân viên quản giáovào trong, thấy người đang cuộn mình ở góc tường, cố gắng che mặt mình lại, cô không dám tin, một chút cũng không tin, người ấy, lại chính là bố của cô.
Cũng chỉ mới có ba ngày mà thôi, vậy mà cả người ông không còn dáng vẻ là một giảng viên ân cần, hăng hái dạy bảo trên giảng đường nữa, ông mặc quần áo phạm nhân , áo trắng sọc xanh, quần áo rộng thùng thình càng lộ rõ ông gầy trơ xương, ông rất im lặng ngồi ở góc tường, quay người giấu mặt mình vào trong góc tường.
An Nhiên biết, người không ngẩng mặt lên nổi kia chính là bố mình, ông thà rằng mỗi ngày quay mặt vào vách tường cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng của ông bây giờ.
Cảm giác chua xót len lỏi vào trong lòng, An Nhiên quay đầu lại, khoé mắt ẩm ướt nhưng không dám khóc thành tiếng.
Người quản giáo đã quen nhìn thấy cảnh này, không cảm thấy kỳ lạ, mặt không chút thay đổi mở cửa ra, khoá sắt phát ra những tiếng lạch cạch, vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.
An Nhiên đi vào, ông An nghe thấy có tiếng khoá sắt truyền tới, bóng lưng đột nhiên cứng đờ, dường như cảm nhận được người đến là để gặp mình, càng cố giấu mặt vào vách tường hơn, không dám xoay đầu lại.
An Nhiên rất vất vả mới khống chế được cảm giác chua xót này, cố gắng làm bản thân nhìn qua như không có chuyện gì: “Bố …”
Lưng ông An cứng lại, ông cố từ từ hít thở chậm hơn, An Nhiên đi tới, ông liền quay lưng về phía An Nhiên, cố gắng không để cô nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.
“Bố, bố trốn con làm gì?” An Nhiên hơi nóng vội, bố vốn là một người kiêu hãnh, cô biết, nhưng lúc này cô thật sự muốn nhìn xem bố mình rốt cuộc bị làm sao, cô sợ nhất chính là việc ông bất ngờ bị dồn bế tắc.
Ông An nén chua xót, to tiếng nói: “Con tới đây làm gì? Đây là nhà tù, một người con gái đang yên đang lành chạy đến chỗ này muốn nói cái gì? Còn không mau về nhà đi!”
An Nhiên nghe giọng nói nghẹn ngào của ông, tiến lên vài bước: “Bố, con là con gái của bố, con tới thăm bố một chút, bố, con còn mang theo đồ ăn mẹ làm, tất cả đều là món bố thích ăn nhất.”
Cuối cùng, An Nhiên chuyển đến trước mặt ông An, lúc vừa thấy mặt, suýt chút nữa là cô ngừng thở.
Ông An có phần lúng túng che hơn phân nửa khuôn mặt của mình, hốc mắt đỏ hồng: “Nói gì thì nói, con gái nhà lành không thích hợp đến nơi này, con mau trở về đi thôi!”
An Nhiên nắm lấy bàn tay che mặt của bố, kéo ra, nhìn kỹ lại, trên mặt ông An chỗ nào cũng có vết tím bầm, vừa nhìn là biết bị người khác đánh!
An Nhiên nhớ tới trước kia từng nghe người ta nói qua, ở trong tù lúc nào cũng có người gặp tình trạng như vậy, cô vốn không tin, nhưng mà, bây giờ nhìn khuôn mặt của bố sưng thành thế này, suýt nữa cô không kìm được mà òa khóc!
“Bố, là bọn họ đánh bố sao?” Gương mặt An Nhiên lạnh lùng nhìn về phía mấy phạm nhân khác trong phòng, bên trong căn phòng này chỉ có mấy người bọn họ, như vậy, chắc chắn là do họ đánh rồi!
Bình thường từ trước tới nay An Nhiên không dễ tức giận, nhưng, một khi chạm đến giới hạn của cô, nhất định, cô cũng sẽ không bỏ qua cho người đó!
Ông An thấy vẻ mặt An Nhiên hận không thể xé xác mấy người kia, liền vội vàng kéo cô: “Nhiên Nhiên , con mau về đi thôi, nói cho mẹ con biết, bố ở trong này rằng thật ra bố rất tốt, bảo mẹ không cần lo lắng, ba tháng trôi rất nhanh qua thôi, đến lúc đó …” Ông An chảy xuống một giọt nước mắt, “Đến lúc đó, bố trở về nhà, chúng ta về nhà…”
Đến cuối cùng, ông An ngay cả nói những lời hoa mỹ cũng không nói được, một dòng máu nóng phá tan đầu cô, lúc này cô bình tĩnh hơn một chút, bố phải ở đây ba tháng, bây giờ cô có thể trách mắng mấy phạm nhân kia hay nói cho cán bộ quản giáo, vậy sau đó thì sao? Có thể bởi vì muốn trả thù mà càng đánh đập bố nhiều hơn hay không?
Đi từ trong nhà tù ra, An Nhiên càm thấy mình thật vô dụng, muốn bố không chịu khổ, không phải là không có cách, hối lộ quản giáo chính là một biện pháp, nhưng, cô bây giờ, ngay cả cuộc sống cũng có vấn đề không giải quyết được, lấy tiền đâu mà đút lót? Huống hồ, bố và mẹ mặc dù ở trường cũng có chức vụ, nhưng hai người đều là người trung thực, ngoài tiền lương ít ỏi mỗi tháng ra không nhận gì thêm, thời gian trước khi An Nhiên kết hôn tiền trong nhà cũng dùng gần hết, vậy giờ, cô nên làm thế nào?
“Không phải đều nói trời không tuyệt đường con người sao?”An Nhiên ôm mặt, nước mắt vỡ vụn rơi xuống từ kẽ Ng'n t, “Vậy tại sao, tôi không tìm thấy đường ra?”
Mục Đích Của Anh

Thời điểm nhận được điện thoại của Lạc Lãnh Thần, An Nhiên mới phát hiện, cô luôn nghĩ rằng mình không gặp Lạc Lãnh Thần nữa nhưng thật không ngờ, lại không biết là sẽ thế này.
Lạc Lãnh Thần hẹn gặp cô ở quán cà phê, khi tới quán cà phê mà anh hẹn, An Nhiên đi theo người phục vụ đang đứng đợi cô ở cửa vào trong, ở quán cà phê này Lạc Lãnh Thần có một gian phòng nhỏ riêng biệt, người phục vụ dẫn cô tới: “Cô ơi, anh Lạc đang ở bên trong.”
Đẩy cửa ra, hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của An Nhiên, bên trong cho dù là đồ trang trí vẫn như những chỗ khác, nhìn qua cũng giống như quán cà phê bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả, một cái bàn màu đỏ, bên trên đặt hai cốc cà phê, còn Lạc Lãnh Thần thì lại đang làm việc, quay lưng về phía cô.
Âu phục màu bạc ở dưới ánh mặt trời làm cho người ta chói mắt, cà vạt màu đỏ R*ợ*u khiến anh nhìn qua thêm phần điển trai hơn, thật ra, ngay cả khi Lạc Lãnh Thần mặc lên người quần áo của ăn mày cũng rất tuấn tú, An Nhiên bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu này làm cho hoảng sợ, lập tức lắc đầu, ném ý tưởng nực cười này ra khỏi đầu.
Lạc Lãnh Thần đặt cốc cà phê sứ trắng trong tay xuống, Ng'n t thon dài có lẽ bởi vì sứ trắng càng thêm vẻ thon dài trắng ngần.
Bất cứ lúc nào, bộ dạng của Lạc Lãnh Thần cũng là áo mũ chỉnh tề, nhưng An Nhiên càng ngày càng cảm thấy dưới cái xác chói mắt của anh lại là cảm giác rất u ám ở trong lòng.
“Lạc tổng,” An Nhiên ngồi vào đối diện, không có tâm trạng quanh co với anh, “Tôi tới rồi.”
Lạc Lãnh Thần ung dung khum hai tay đặt lên đầu gối mình, đối với sự nóng vội của An Nhiên, anh đã nắm chắc phần thắng rồi.
“Đi thăm bố của cô chưa?” Lạc Lãnh Thần biết rõ còn cố tình hỏi.
An Nhiên gật đầu: “Lạc tổng , tôi chỉ muốn biết, lời anh vừa nói ở trong điện thoại, là có ý gì?”
Nếu không phải bởi vì cú điện thoại ấy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy bố bị người ta đánh thành thế này, ngày hôm nay, nhất định cô sẽ không xuất hiện ở đây, cô vĩnh viễn cũng không muốn lại xuất hiện cùng một chỗ với Lạc Lãnh Thần.
“Cà phê ở đây không tồi, uống thử một chút đi.” Lạc Lãnh Thần đẩy cốc cà phê đến trước mặt cô.
An Nhiên xa cách: “Lạc tổng, anh nên biết chuyện nhà tôi rất khẩn cấp, nếu không anh phải thật sự muốn giúp đỡ, vậy thì, tôi nghĩ cốc cà phê này cũng không cần uống nữa.”
“Uống cà phê trước đi.” Lạc lãnh Thần cố chấp đẩy cốc cà phê đến trước mặt cô, “Tôi thật sự có thể nói với quản giáo sắp xếp cho bác trai một phòng độc lập tốt nhất, như vậy vừa tránh khỏi việc bác trai xấu hổ, đối với sức khỏe của bác trai cũng tốt hơn.”
An Nhiên uống hết cà phê chỉ bằng một hơi: “Lạc tổng, nói về điều kiện của anhtrước đi đã.”
Cô vẫn chưa quên, anh là một người không muốn xen vào chuyện của người khác, nếu bằng lòng ra tay, như vậy, trước đó nhất định phải có điều kiện.
Lạc Lãnh Thần cụp mắt xuống, giấu đi chút ảm đạm, lúc ngẩng đầu là một vẻ ung dung: “Cũng không có gì, chỉ là … muốn cô về công ty làm việc lại lần nữa thôi.”
An Nhiên hơi kinh ngạc, cô đã chuẩn bị tốt để bị Lạc Lãnh Thần đưa ra một số yêu cầu vớ vẩn linh tinh, không ngờ lại chỉ có như vậy?
“Đừng vui quá sớm.” Lạc Lãnh Thần nhìn rõ mình trong đôi mắt của An Nhiên, tiếp tục nói: “Lần này cô về công ty, việc làm không phải những việc như lúc trước, vừa hay, hiện tại tôi đang cần tuyển một thư ký, cô, có thể cân nhắc thử xem.”
Tay An Nhiên run lên, thư ký?!
“Cô không cần suy đoán mục đích của tôi, bởi vì …” Vẻ mặt của Lạc lãnh Thần xấu xa đến mức khiến người khác nghiến răng nghiên lợi, “Đầu óc của cô cho dù có đoán, cũng không đoán được đâu.”
Tuy rằng điều anh nói cũng chính xác, nhưng An Nhiên vẫn cảm thấy hơi mất hứng, tác phong làm việc của Lạc Lãnh Thần, cô thật sự không nhìn thấu nổi.
Sau khi kết hôn, anh ta đối với cô không quan tâm không ***ng chạm, giống như trên đời này căn bản là không có người giống như cô tồn tại, nhưng ly hôn rồi, chuyện của cô anh ta lại để bụng như vậy, Lạc Lãnh Thần, tâm tư của anh, rốt cuộc là như thế nào?
Trước lúc Lạc Lãnh Thần đi, nói một câu: “Có đôi khi, rất nhiều chuyện cô không cần phải suy nghĩ phức tạp như vậy.”
Giống như, hành động bây giờ của anh.
Chỉ là bởi vì áy náy mà thôi, Lạc Lãnh Thần một bên kéo cà vạt một bên tự nói với mình, làm nhiều việc như vậy, chẳng qua chỉ là bởi vì áy náy mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc