Là Yêu Hay Hận - Chương 09

Tác giả: Linh Hy

Ngày hôm sau Tiêu thư Nghi bận bịu mở tiệc thành lập hội Mộc Lan, sai người hầu dọn dẹp biệt thự Hoa Thinh châu, rồi điều hết đầu bếp của dinh thự sang đó. Hai thằng nhóc Tiêu Bắc Vọng và Tiêu Bắc Ý cũng đã chạy sang bên này cho vui. Bận đến gần tối thì các thành viên nữ gia nhập hội tụm năm tụm ba tới, cười hì hì vui vẻ. Biệt thự Hoa Thinh châu là tòa nhà riêng của Tiêu Bắc Thần, cảnh sắc quanh biệt thự vô cùng đẹp, có non xanh nước biếc, có cây tùng cây bách, hoa vươn liễu rủ. Tiếng cười của các cô nữ sinh lanh lảnh vọng ra từ trong phòng khách, người gác cổng không ngừng dẫn khách vào, tất cả đều là các nữ sinh áo xanh lam, váy đen.
Lâm Hàng Cảnh vừa vào phòng khách thì Tiêu Thư Nghi thấy ngay, nhanh chóng kéo tay cô nói: "Em đến rồi, chúng ta đang uống R*ợ*u của tổ chức."
Cô ngạc nhiên: "Còn phải uống R*ợ*u?"
Tiêu Thư Nghi cười: "Tất nhiên rồi, đây là lần đầu tiên chị làm chủ mời khách, nhất định phải làm cho ra trò, phải thật hoành tráng, biết em không uống được R*ợ*u nên em chỉ cần uống ba chén làm cảnh là đã nể mặt chị rồi."
Cô không kịp từ chối đã bị Tiêu Thư Nghi lôi đến đứng trước bàn, thấy bày cả bộ chén lá chuối, chén hải đường*. Tiêu Thư Nghi kéo cô, cười nói trước một phòng đầy ắp nữ sinh: "Đây là em Lâm nhà tớ, là tài nữ trong số các tài nữ, cái tên thanh nhã hội Mộc Lan của chúng ta cũng là do em ấy nghĩ ra."
Các nữ sinh đều quay sang nhìn rồi cười vui vẻ. Tiêu Thư Nghi rót đầy ba chén R*ợ*u hoa lê, đưa đến tận bên môi Lâm Hàng Cảnh: "Mau uống ba chén này đi, xong viết vài chữ treo biển cho hội Mộc Lan chúng ta thì chị mới để em về."
Cô cũng không còn cách nào khác, bị Tiêu thư Nghi ép uống hai chén, cảm giác được mặt mày dần dần nóng lên, tim đập loạn. Tiêu Thư Nghi tiếp tục bưng chén thứ ba đến ép cô uống, lại vẫy gọi người hầu mang bộ Pu't mực đến, trải giấy lên trên bàn rồi nói: "R*ợ*u cũng uống rồi, giờ em phải viết cho chị tấm biển. Từ cổ chí kim, là thơ của ai cũng được, em cứ viết cho mọi người một câu là xong."
Lâm Hàng Cảnh đành cầm Pu't mài mực, cô nghĩ một lát rồi viết lên giấy: "Lăng sương bất khẳng nhượng tùng bách, tác vũ do lai xưng đống lương"**. Lần này cô viết theo lối chữ triện tròn trịa, các nữ sinh đứng xung quanh liên tục khen đẹp. Cô đặt Pu't xuống, cười đáp: "Đây là thơ của Sử Tuấn thời Đường, vừa hay hợp với hai chữ mộc lan trong lên hội. Cứ tạm như vậy đi, giờ em cũng không cầm vững được Pu't nữa rồi."
* * "Gỗ lim chống chọi với giá lạnh còn hơn tùng bách, xây nhà luôn dùng nó để làm cột trụ", ám chỉ sự kiên cường của con người.
R*ợ*u ngấm vào, cứ như có con thỏ đang chạy loạn trong lòng cô, cô ôm lấy chính mình rồi ngồi lên chiếc ghế gỗ lim ở một bên, a hoàn dâng lên trà đặc, cô chỉ uống một ngụm thì đã cau mày, không thể chịu nổi vị đắng của trà đặc như thế. Đành đặt chén xuống, gắng gượng ngồi im nhìn xem Tiêu Thư Nghi đang đùa vui cũng mọi người.
Đang lúc mắt nhắm mắt mở thì cảm giác có người lay lay cô, Lâm Hàng Cảnh chầm chậm mở mắt, thấy Tiêu Thư Nghi đang cười vui vẻ: "Hàng Cảnh, trời tối rồi, chị gọi xe tới đón em, thằng năm và thằng sáu, mấy đứa về dinh thự trước." Cô cũng chỉ mong có vậy, thấy bên ngoài trời đã tối đen, người gác cổng đi đến đỡ cô rời khỏi biệt thự. R*ợ*u hoa lê rất mạnh, cô vừa đi ra ngoài thì gặp ngay cơn gió, cộng thêm hương R*ợ*u nên đi không vững. Nhìn thấy chiếc xe hơi đỗ ngoài biệt thự, cậu năm cậu sáu đã lên xe ngồi ghế sau, đùa giỡn với nhau suốt nên ghế sau không thể nhét thêm người. Người gác cổng mở cửa ghế trước, cô bèn ngồi vào, vừa đóng cửa thì nghe có tiếng cười ở ghế lái: "Em uống R*ợ*u đấy à?"
Là giọng Tiêu Bắc Thần.
"Không ạ." Cô trả lời theo bản năng, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy ánh mắt hắn đầy vui vẻ. Cô sờ mặt mình, da mặt nóng hầm hập, biết là không giấu được nên thật thà nói: "Anh nhất định không được nói cho thím Lưu biết đấy, thím biết lại cằn nhằn em."
Hắn cười, khởi động xe đi về dinh thự trong thành Bắc Tân. Trên đường chỉ nghe tiếng Bắc Vọng Vắc Ý đùa nhau, chọc nhau lăn lộn, đến cả trồng cấy chuối cũng làm. Ngũ thiếu gia chơi mệt liền hỏi Tiêu Bắc Thần ở ghế trước: "Anh ba, anh đoán xem hai đứa em ai là cậu năm ai là cậu sáu?"
Đây là trò hai đứa sinh đôi thích nhất, lần nào cũng bắt Tiêu Thư Nghi đoán, mà lần nào cũng đoán sai. Cậu sáu còn nói thêm một câu: "Nếu anh ba đoán sai thì ngày mai phải đưa bọn em đến đại doanh bắc chơi."
Lâm Hàng Cảnh cũng chờ xem Tiêu Bắc Thần sẽ đoán kiểu gì, hắn chỉ tập trung lái xe, chẳng hề quay đầu lại, cười nói: "Anh không có thời gian chơi trò này với hai đứa, chú sáu, ngày mai anh đưa chú đến đại doanh bắc luyện bắn S***g."
Hắn vừa nói xong thì cậu năm ngồi bên trái ghế sau vội vàng kêu to: "Anh ba thiên vị, tại sao chỉ mang em sáu không mang em?"
Hắn nhìn qua gương chiếu hậu, tiếp tục lái xe: "Ừ, chú năm, chú nói xem vì sao anh không đưa chú theo?" Lâm Hàng Cảnh ngồi bên chỉ có cười, cậu năm cậu sáu cũng đã biết bị bẫy nên lần này chỉ im lặng nhìn, đứa này chọc đứa kia, đứa kia chọc đứa này, trông không cam lòng chút nào.
Cô vẫn cười, hơi R*ợ*u vẫn chưa mất hết, cuối cùng cô không gắng được nữa, lại thêm xe xóc nảy, trong lúc lắc lư cô tựa hẳn sang một bên rồi ngủ lúc nào không biết.
Tiêu Bắc Thần lái xe về tới dinh thự, thị vệ đứng đợi ở cổng đi tới, hắn vẫy vẫy tay từ trong xe ý bảo bọn họ mở cửa sau đón Bắc Vọng Bắc Ý. Lúc đóng cửa xe lại thì trong xe chỉ còn cô và hắn. Hắn nhìn cô đang ngủ say, không nỡ gọi cô dậy. Hắn ngồi lặng im ở bên, rút ra một ***, vừa mới châm lửa thì lại nhìn sang cô, cuối cùng lại tự mình gập *** rồi vứt ra ngoài.
Bên ngoài xe là màn đêm đen kịt, trên trời có vầng trăng lưỡi liềm, nhìn lên trời như thế này thấy trăng như đang treo trên cành cây ngô đồng cao ngất, mờ ảo không nhìn được rõ làm hắn nhớ đến câu "Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước", hắn xoay mặt nhìn Lâm Hàng Cảnh đang yên lặng ngủ say sưa, khoảng cách tiếp xúc thân mật như thế này là lần đầu tiên của hắn, cô ngả đầu sang một phía, hơi thở nhẹ nhàng, tóc mai hơi rối. Trên khuôn mặt xinh đẹp đó hơi ửng hồng, đôi môi hơi hướng lên như đang cười, cực kỳ mềm mại, đẹp không thể tả.
Tim hắn đập thình thịch, cuối cùng không nhịn được mà cúi đầu xuống định hôn lên môi cô. Khi sắp chạm đến thì lại ép chính mình dừng lại, hắn ngước mắt lên nhìn hình ảnh cô ngủ một cách yên tĩnh, khoảng cách gần sát như vậy... hắn không muốn không tôn trọng cô, vì vậy không hôn xuống. Khi hít thở chỉ ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của R*ợ*u hoa lên trên môi cô, dường như đã làm hắn say rồi, ánh mắt hắn đong đầy tình cảm, hắn cúi đầu nói: "Chỉ muốn có trái tim em, bên nhau đến đầu bạc răng long."
*Chén giống hình hoa hải đường
Tháng bảy, hiện đang thuộc mùa nóng nhất trong thành Bắc Tân. Lúc chiều tà thì Lâm Hàng Cảnh và Tiêu Thư Nghi mới ra khỏi trường nữ sinh, thấy xe ô tô của dinh thự Tiêu gia đang đỗ đầu phố, dì bảy hạ cửa sổ xe xuống, cười duyên dáng và vẫy tay với hai cô. Người lái xe mở cửa để hai người ngồi vào. Dì bảy nói: "Sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn học muộn thế mới xong. Dì định đến hàng tơ lụa chọn vải với hai đứa mà đúng là đợi sắp hết cả kiên nhẫn luôn."
Tiêu Thư Nghi cười nói: "Ngày mai đã là sinh nhật rồi mà sao hôm nay dì mới nghĩ đến việc mua vải may quần áo mới? Anh ba nói sẽ tổ chức sinh nhật cho dì đó."
"Đại soái không có ở nhà thì tổ chức làm gì. Mọi người quây quần vui vẻ là được." Dì bảy nói tiếp: "Để sắp tới chuẩn bị chuyện cưới xin ấy mà, ngoài chuyện của con với đại thiếu gia nhà họ Kha còn có chuyện cưới xin của cậu ba và cả Hàng Cảnh nữa..." Chưa nói hết thì Tiêu Thư Nghi đã xấu hổ đến mức quay mặt đi, cô kéo tay Hàng Cảnh: "Em xem lời dì bảy khó nghe chưa kìa, trêu cả hai chúng ta, càng ngày càng chẳng nghiêm túc gì cả."
Lâm Hàng Cảnh chỉ cười khẽ, cô không nói gì. Dì bảy duỗi tay véo nhẹ lên má Tiêu Thư Nghi, cười nói: "Em Lâm của con thì vẫn còn đợi được, chứ con đã hai mươi rồi, nếu dì không lo sớm thì chắc phải để con làm "đại trượng phu" ở Tiêu gia thật quá."
Dì bảy nói cười một hồi rồi đến cửa hàng tơ lụa Vân Nghê lúc nào không hay. Dì xuống xe, dẫn Tiêu Thư Nghi và Lâm Hàng Cảnh đi vào. Mấy nhân viên trong hàng bước đến đón, phục vụ tận tình cả trà nước. Chủ cửa hàng nghe tin người phủ Tiêu đại soái sẽ đến thì đã xuống nhà đợi sẵn, bày hết tất cả vải đẹp của cửa hàng ra ngoài, đi theo là mấy người hầu.
Lâm Hàng Cảnh ngồi bên chiếc bàn sơn vàng nhìn dì bảy và Tiêu Thư Nghi chọn vải. Trước mặt được bày ra đủ loại vải, đủ màu sắc: thêu hoa, vải Ấn Độ, vải Pháp, vải thêu mây... cô đang ngắm thì bất chợt nghe một giọng nói đằng sau: "Ông chủ ơi, sư nương cháu bảo đến lấy vải đặt hôm qua."
Lâm Hàng Cảnh giật mình đờ người, hoảng loạn quay người nhìn, tầm mắt nhìn thấy chính là Mục Tử Chính đang đứng trong cửa hàng. Lòng bàn tay cô liền ra một lớp mồ hôi. Hắn nhìn thấy cô thì lại cực kỳ vui mừng, còn chưa kịp nói thì dì bảy đang chọn vải bên cạnh đã cười hỏi: "Hàng Cảnh, mau đến xem giúp dì, màu nào đẹp?"
Cô đành đi đến bên dì, thấy dì bảy đang cầm hai cuộn vải lên so sánh. Ông chủ đứng cạnh vừa cười vừa hỏi: "Cô gái này chắc là Ngũ tiểu thư phủ đại soái ạ?" Dì bảy đẩy đẩy cô chọn vải, lườm một cái: "Phủ đại soái còn có cả "Ngũ tiểu thư"? Đây là Lâm cô nương trong phủ chúng tôi, lớn lên trong phủ từ nhỏ, chính là viên ngọc quý của đại soái phủ tôi, đại soái còn yêu thương hơn cả con ruột ấy chứ."
Lâm Hàng Cảnh không dám mở miệng, chỉ cảm giác có người đang nhìn sau lưng mình, ánh mắt nóng rực. Cô biết Mục Tử Chính đã nghe thấy cả, cô chưa từng nói với hắn về việc này, cũng chỉ nói qua rằng cô đến từ Thượng Hải, ở nhờ nhà họ hàng ở đây, bây giờ sợ là đã lộ hết cả. Tiếng người nhân viên vọng tới: "Ây da cái thằng này, sao bảo tới lấy vải lại chạy mất rồi?"
Cô đứng đó ngẩn người, lẳng lặng nhìn màu sắc vải vóc sặc sỡ, lòng lại chùng xuống, như sẽ chẳng bao giờ vui lên được nữa.
Lâu nay dì bảy luôn mua đồ rất nhanh, chọn được vài cuộn khá ưng rồi nhân viên hàng vải liền giúp bỏ lên xe. Ba người lên xe đi về dinh thự. Tiêu Thư Nghi liên mồm nói với dì bảy cuộn này đẹp, cuộn kia thế nào... còn cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc hình ảnh Mục Tử Chính xuất hiện thoáng qua bên rìa đường thì cô không kiềm chế được mà mở miệng: "Dừng lại chút."
Xe dừng ven đường, Hàng Cảnh xoay mặt lại nói với dì bảy: "Dì, con vừa nhớ ra phải mua vài thứ. Dì và chị tư về trước đi, lát nữa con gọi xe xích lô về ạ."
Cô không kịp nghe xem dì bảy nói gì thì đã xuống xe đi mất. Trời vừa tối, trên đường đầy người đi bộ qua lại, cô đi được mấy bước thì nhìn thấy Mục Tử Chính đi tới. Hắn vẫn đội chiếc mũ mềm, mặc bộ quần áo của người làm hàng diều, hai tay đút túi quân, đầu hơi cúi, cứ đi lững thững như vậy. Đi thêm mấy bước mới ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy cô trước mặt.
Ánh mắt đen nhánh của hắn khi nhìn thấy cô thì sáng lên trong phút chốc, sau lại dần ảm đạm, hắn hỏi: "Cậu còn lời nói dối nào cần nói với tôi nữa hả?" Giọng hắn lành lạnh khiến mắt cô đau xót, cô nói: "Ban đầu tớ định nói thật với cậu, nhưng vì chẳng biết nên nói thế nào mới được. Tớ ở trong phủ đại soái, nhưng nơi đó không phải nhà của tớ."
"Cậu là Lâm tiểu thư trong phủ đại soái, là ngọc quý trên tay người ta, vậy còn nói với tôi đậu phụ rau xanh gì gì đấy làm gì, rồi sống cuộc sống bình thường nữa. Cậu tưởng tôi là một thằng nghèo thì cậu thích trêu thì trêu? Cậu coi tôi là thằng ngốc à?"
Hắn nói như vậy làm cô cảm thấy trái tim như bị dao cứa, cô túm góc áo hắn rồi khóc: "Tớ không lừa cậu, tớ nói thật đấy." Mục Tử Chính thấy vẫn chưa hết tức, vung tay gạt tay cô ra, hậm hực nói: "Dù gì tôi cũng là một thằng nghèo, cậu nói chuyện với loại người như tôi là không hợp địa vị, đừng hạ thấp chính mình nữa! Hai năm nay, coi như... coi như tôi phí công quen cậu!"
Tính hắn vốn cố chấp, chỉ nói một câu đó rồi xoay người chạy đi, Lâm Hàng Cảnh ngẩng đầu nhìn theo, bóng dáng hắn lẫn vào dòng người đầu phố, cô cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt rơi xuống nhưng lại không dám lau đi, sợ lát nữa về có người nhìn thấy thì khó giải thích, cô đành nén khóc, ruột gan như thắt lại.
***
Tối đó Tiêu Bắc Thần thoát được nhóm tướng "nguyên lão" của Dĩnh quân - những người đã khiến hắn ong cả đầu, để đi về từ đại doanh phía bắc, tiện thể kéo luôn cả Mạc Vỹ Nghị cùng Hứa Tử Tuấn đang bị phạt đến đại doanh bắc làm lính ba tháng, và sỹ quan phụ tá - lão tiên sinh Dư Bạch, mấy người cùng nghiên cứu tình hình hiện tại trong thư phòng của Tiêu Bắc Thần. Tiêu Bắc Thần nói: "Chính phủ trung ương miền nam vẫn ngoan cố với chính sách \'muốn diệt giặc ngoại xâm phải diệt giặc nội trước\', dù cho người Nhật có xâm chiếm ngày ngày thế kia, nhưng vẫn chằm chằm vào Dĩnh quân chúng ta. Cha vừa gửi thư đến nói là đề phòng Nhật Bản, sợ là những ngày loạn lạc sắp tới rồi."
Dư Bạch tiên sinh đã ở trong Dĩnh quân lâu năm, ông nhìn tấm bản đồ chiến trận đang trải ra trên bàn và nói: "Dã tâm của người Nhật rất lớn, đã ép chính phủ trung ương miền nam đến thế này rồi, giờ lại còn định vươn thế lực tới cả hai mươi tư tỉnh phía bắc, đại soái đã làm căng với họ từ lâu, như cung đã lắp tên, không bắn không được. Tình hình này không sớm thì muộn cũng sẽ đánh nhau một trận."
Hứa Tử Tuấn la: "Đánh thì đánh, lẽ nào lại sợ cái đám xấu xa đó!"
Mạc Vỹ Nghị đáp: "Đúng là đồ hấp tấp chỉ biết đánh đấm. Vậy chú nghĩ xem vì sao Dĩnh quân chúng ta vẫn chưa có hành động gì? Chính là vì vẫn đang giằng co với chính phủ trung ương ở miền nam, nếu lúc này chúng ta đánh Nhật thì chính phủ sẽ tấn công, tới lúc đó Dĩnh quân phải đối mặt địch cả trước và sau, bất lợi bao nhiêu."
Đang bàn chuyện thì có tiếng động ở cửa thư phòng, Tiêu Thư Nghi thò đầu vào, nhìn quanh phòng rồi cảm thán: "Ai da, anh ba, em chỉ nói một câu thôi, cho em mượn biết thự của anh ở Hoa Thinh châu mấy ngày nhé." Vì Tiêu Thư Nghi từng mượn biệt thự của hắn để thành lập hội Mộc Lan, xong thấy vị trí tốt của nó nên giờ chỉ muốn mượn thêm vài lần để chơi. Ăn cơm với dì bảy xong thì liền tìm Tiêu Bắc Thần, tranh thủ lúc Quách Thiệu Luân đứng canh bên ngoài không để ý thì cô liền tự tiện xông vào.
Tiêu Bắc Thần nói: "Được. Ra ngoài đi. Lần này Quách Thiệu Luân chắc chắn phải phạt roi."
Cô thè lưỡi, cười: "Vậy em nói thêm một câu, anh tha cho Quách Thiệu Luân nhé. Em có một tin tình báo, tối nay dì bảy đi đánh bài chỗ Trương phu nhân. Còn em Lâm thì chẳng biết vì sao mà không chịu ăn cơm, bây giờ đang ngồi lặng lẽ khóc dưới giàn hoa tử đằng trong vườn. Em ấy cứ tưởng em không biết, nhưng em biết hết đấy."
Tiêu Bắc Thần không nói gì, cô cười hì hì rồi đóng cửa. Thư phòng yên tĩnh hẳn, Dư Bạch tiên sinh là người từng trải, ông ho một cái rồi nói: "Đã thảo luận cả ngày, nếu giờ tôi không về sợ là bà nhà lại nhớ, ngày mai bàn tiếp đi."
Tiêu Bắc Thần nhấn cái chuông vàng trên bàn, gọi về phía cửa: "Quách Thiệu Luân."
Quách Thiệu Luân đẩy cửa đi vào, mặt hắn đầy vẻ bất an. Bắc Thần nói: "Trận roi hôm nay tôi cứ ghi lại đã, chú lái xe đưa Dư Bạch tiên sinh về nhà đi."
Quách Thiệu Luân thở phào rồi tiền Dư Bạch tiên sinh ra ngoài. Mạc Vĩ Nghị cũng đứng dậy, nhưng lại không nhìn Tiêu Bắc Thần mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Tử Tuấn vẫn đang tập trung vào cái bản đồ: "Xanh xanh tà áo, bồi hồi lòng ta\', giờ nghe em Lâm đang buồn, sợ là không còn thời gian cho mấy anh em chúng ta đâu."
Hứa Tử Tuấn bực mình: "Khốn khiếp, bỗng dưng nói văn vẻ thế làm gì? Tôi lấy đâu ra em Lâm!"
Mạc Vỹ Nghị cười to: "Ừ ừ, chú không có em Lâm, tôi cũng không, để người có em Lâm đi bận việc người ta đi, chúng ta không có em gái thì chỉ đành đến "Minh Ngọc Nguyệt" uống R*ợ*u vậy."
Tiêu Bắc Thần vẫn không nói năng gì, chì cầm cái roi ngựa lên. Mạc Vỹ Nghị thấy hắn sắp quất roi thì vội vội vàng vàng với lấy cái mũ rồi kéo Hứa Tử Tuấn chạy luôn xuống nhà.
***
Dưới giàn hoa tử đằng có mấy chiếc ghế, quanh đó đều là các chậu hoa. Lâm Hàng Cảnh ngồi lau lá hoa lan, cứ lau mãi rồi lại nhớ tới mấy câu nói đau lòng của Mục Tử Chính, mắt cô lại hoe đỏ. Cô mím môi, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi lên trên chiếc lá xanh rồi men theo viền lá mà rơi xuống đất. Bỗng nhiên có tiếng cười bên cạnh: "Em có cách tưới cây độc đáo thật đấy."
Cô ngẩng đầu, là Tiêu Bắc Thần. Cô nhanh chóng lau nước mắt, đáp lời: "Em không phải đang tưới cây."
Tiêu Bắc Thần ngồi xuống ghế, cười nói: "Vậy thì em khóc cũng lạ thật, đang bình thường bỗng dưng khóc làm gì? Ai bắt nạt em?"
Cô không thể nói ra lý do, chỉ trả lời nhẹ: "Vừa nãy thím Lưu có mắng em đôi ba câu." Hắn bật cười, ngoài thím Lưu - vú nuôi của Lâm Hàng Cảnh thì trong phủ đại soái này không có ai dám ***ng đến cô. Hắn thấy mắt cô lại tiếp tục hoen đỏ, vội dỗ: "Từ từ đã."
Cô ngẩn ra, hắn cầm cái đĩa thủy tinh đầy cánh hoa đang đặt trên chiếc bàn nhỏ ở bên, giơ lên trước mặt cô, vừa cười vừa nói: "Nước mắt của em rất đắt tiền, cho tôi hứng lấy mấy giọt đem đi bán."
Đĩa thủy tinh ở ngay dưới mặt, chỉ chờ nước mắt cô rơi xuống, thế này làm cô thấy xấu hổ quá không khóc nổi nữa. Cô đẩy cái đĩa ra, cúi đầu, không nhịn được cười một cái. Mắt cô vẫn còn còn nước mắt, vừa cười liên trông rất đáng yêu, khiến người ta thương mến. Tiêu Bắc Thần cười: "Ngày xưa có nghìn vàng đổi một nụ cười, xé quạt thêm một nụ cười*, nay có tôi đích thân cầm đĩa thủy tinh để em cười một cái, đây cũng gọi là một chuyện đẹp đấy chứ."
* Xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, Bảo Ngọc cho Tình Văn xé hết quạt để cô cười.
Cô ngẩng đầu lên nói nghiêm túc: "Mai là sinh nhật dì bảy rồi, mọi người đều vui vẻ. Chuyện em khóc anh đừng nói cho ai."
Hắn cười đáp: "Em tự tính đi, em có bao nhiêu chuyện không cho tôi nói ra, hay là tôi tìm một sĩ quan phụ tá cho em, giống như Quách Thiệu Luân ấy, chỉ chuyên xử lý những vấn đề này, đỡ khiến em một hôm nào đấy lại lo ngược lo xuôi."
Hắn tiếp tục làm cô bật cười, nước mắt cũng khô cả, cô nói: "Dù sao anh đừng nói là được."
Đúng lúc này thì Tiêu An cung kính mang đến một bát chè ngọt, trắng mịn, hắn cầm lấy bát rồi đặt trước mặt cô: "Em ăn thì tôi không nói."
Ban đầu do cô buồn nên không muốn ăn cơm, bây giờ nói chuyện với Tiêu Bắc Thần vài câu, lại nhìn bát chè trắng mịn thì cảm thấy hơi đói. Cô cầm thìa lên ăn, cái ngọt còn vương ở kẽ răng, chè rất ngon. Tiêu Bắc Thần cười khẽ, quay đầu thấy Tiêu Thư Nghi dẫn thằng năm thằng sáu, cả ba khom người đi lặng lẽ qua hành lang đối diện vườn, mặt đầy vẻ trêu chọc hắn, tay che miệng cười.
***
Ngày hôm sau chính là sinh nhật dì bảy, vì dì nói không làm to, cả nhà bên nhau là được, nên dinh thự cũng không mời nhiều khách tới. Vừa sáng sớm, cậu năm cậu sáu đã đến chỗ dì bảy dập đầu chúc mừng. Sau khi ăn mì mừng thọ thì xe đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng hai anh rể cũng vừa tới nơi. Mấy vị phu nhân thân thiết với Tiêu gia đều đến, người người tặng quà, Tiêu Thư Nghi nhận giúp dì bảy. Buổi chiều thì mới một đoàn kịch vào phủ, hát hò diễn múa ngay trong phòng khách. Dì bảy cùng Hàng Cảnh, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tứ tiểu thư cùng mấy vị phu nhân ngồi xem kịch, đàn ông Tiêu gia cũng có người xem, cũng có người đi chỗ khác nói chuyện. Cả phủ ồn ào náo nhiệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc