Kinh diễm nhất thương - Hồi 80

Tác giả: Ôn Thụy An


Nguy cơ thường thường ẩn chứa chuyển cơ, trong chuyển cơ cũng có nguy cơ nhất định.
Nhưng chuyển cơ không phải là nguy cơ, nguy cơ cũng không phải là chuyển cơ. Quyết không phải, tuyệt không phải.
Nguyên Thập Tam Hạn tuy không có ý đối phó với Thái Kinh, trả thù cho việc luyện sai Sơn Tự kinh dẫn đến “tính tình thay đổi”, nhưng Thái Kinh lại phòng người bất nhân. Huống hồ Thái Kinh lại cho rằng Nguyên Thập Tam Hạn đang đối phó với mình, cho nên trước tiên phải diệt trừ kẻ này.
Một người bình thường có thể tức giận người khác mà không hạ độc thủ, kết oán với người khác mà không hạ sát thủ, nhưng một khi đã tham gia chính trị thì không còn theo ý ngươi nữa. Ngươi không ra tay thì người khác có thể ra tay trước, ngươi không đủ độc thì trước tiên sẽ bị trúng độc thủ. Tại thời chiến cũng như vậy.
Cho nên chính quyền càng lớn, càng khiến người ta trở nên bề ngoài đẹp đẽ, trong lòng xấu xa.
Chiến tranh lại khiến người không còn giống người.
Nguyên Thập Tam Hạn cũng tàn độc, nhưng hắn là người luyện võ, không phải là người trong chính trị. Cho nên hắn không đủ ác, ít nhất cũng là ác không đủ sâu.
Hôm nay, Thái Kinh phái Nhậm Lao và Nhậm Oán đi đến Nguyên Thần phủ một chuyến, cũng mời Phương tiểu hầu gia “giám sát”.
Còn có một số người khác đi theo, bọn họ đến để “chúc mừng” Nguyên Thập Tam Hạn.
Nguyên Thập Tam Hạn chặn Gi*t Thiên Y Cư Sĩ có công, cho nên Thái Kinh đã vào cung bẩm báo thánh thượng. Hoàng đế muốn hạ chiếu phong Nguyên Thập Tam Hạn làm “Kình Thiên đại tướng quân”, ban kim giáp mãng bào, ngân bưu khôi và ba ly rượu ngon.
Khôi giáp có thể mặc chậm một chút, nhưng rượu thì phải uống cạn ngay tại chỗ.
Nguyên Thập Tam Hạn nhìn một lượt những người tới “chúc mừng”, bao gồm thủ lĩnh Hải phái Ngôn Trung Hư, lão đại Sĩ phái Trí Lợi, lãnh đạo Thác phái Lê Tỉnh Đường, lãnh tụ Đỉnh phái Khuất Hoàn, “Tiêu Cục Vương” Vương Sang Khôi, “Khai Hợp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế, “Huyết Hà tiểu hầu gia” Phương Ứng Khán, Võ trạng nguyên Trương Bộ Lôi, “Lạc Anh sơn trang” Diệp Bác Thức, còn có bảy tên đệ tử của “Thất Đại Kiếm Thủ”mà năm đó hắn từng giao đấu khi ám sát Trí Cao, không khỏi thở dài một tiếng.
“Phong thưởng” như vậy thì có gì tốt?
Càng không có “phong quang”.
Chỉ sợ sau lần “phong thưởng” này, càng có nhiều phiền toái hơn.
- Chúc mừng Nguyên lão, sau này nhất định ngày càng phát triển, một bước lên mây, tiếp tục nỗ lực, càng ngày càng tiến.
Vẻ mặt Phương Ứng Khán tươi cười, chúc mừng:
- Đây là cơ hội xoay chuyển tuyệt hảo, thật đáng mừng, còn không mau uống ly rượu ngon do thánh thượng ban thưởng này!
Nguyên Thập Tam Hạn đành phải uống.
Uống thì xong rồi.
Ít nhất hắn cũng tự biết, hắn đã sắp xong rồi.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc