Không Xứng - Chương 57

Tác giả: Tội Gia Tội

Lúc này, đổi lại là Trữ Mạt Ly ngây ngẩn cả người, anh còn chưa kịp phản ứng, Trầm Khánh Khánh đã kêu lái xe chạy đi rồi. Sau đó, cô lại ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên, mĩ miều như ngọc, hơi thở như lan, cô cố tình dụ dỗ anh không tha.
Trầm Khánh Khánh kéo áo anh đi thẳng vào phòng, ngày thường cô luôn ở thế hạ phong, hôm nay có thế nào cũng phải đòi lại. Trong phòng không bật đèn, trước mắt một mảnh đen đặc, thị giác đã bị hạn chế, các giác quan khác liền trở nên mẫn cảm.
Áo khoác Trữ Mạt Ly đã bị Trầm Khánh Khánh tiện tay ném xuống đất, trong bóng đêm, cô sờ soạng cởi cúc áo anh, một cúc lại một cúc, hết sức nhanh chóng, cùng với tiếng ma sát vào quần áo, hình như hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Trầm Khánh Khánh không nhìn rõ cúc trên áo, hơn nửa ngày mới cởi được một cúc, thật sự rối rắm, cô lại không muốn buông tha, vì thế cố gắng không ngừng. Trữ Mạt Ly đứng im không nhúc nhích, mặc cô ϲởí áօ giúp anh, đáy lòng không khỏi buồn cười, cô rõ ràng rất khẩn trương, còn giả vờ bình tĩnh, nếu đã như vậy, sao anh có thể không biết xấu hổ mà phá hỏng tâm ý của cô đây, anh liền mặc cô “xâu xé” vậy.
Rốt cuộc cũng cởi bỏ được chiếc cúc cuối cùng, Trầm Khánh Khánh khẽ thở phào, sau đó tay cô cố tình chạm tới thắt lưng anh, cởi ra, lại dừng lại.
Trong bóng đêm, Trữ Mạt Ly chau mày, ý cười càng thêm nồng đậm.
Trầm Khánh Khánh vắt hết óc, sau đó thì sao, sau đó nên như thế nào đây, phải cởi được bằng mọi giá.
Trữ Mạt Ly chợt thấy trên lưng hơi lạnh, hơi ngạc nhiên, mà tay Trầm Khánh Khánh giống như con rắn uốn lượn chui vào trong lưng anh. Tay cô lạnh lẽo, dường như có phần vô ý mà dán lên lưng anh, khiến thần kinh anh căng thẳng, cơ thể cũng theo đó khẽ run.
Trầm Khánh Khánh bối rối, cũng may bây giờ trong bóng đêm, Trữ Mạt Ly không thể thấy vẻ mặt của cô. Vì thế cô kiễng chân lên, đến trước mặt anh, trong bóng tối, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy ngọn lửa mờ ảo trong con ngươi đối phương. Tay kia của Trầm Khánh Khánh đặt sau gáy Trữ Mạt Ly, giữ đầu anh, nhất thời, môi với môi chỉ cách nhau một li, hơi thở nóng rực dây dưa cùng nhau, môi cô đi xuống cằm anh từng chút một, dừng lại nơi yết hầu, hôn nhẹ lên đó. Ngay sau đó, đầu lưỡi khẽ liếm một cái. Lần này, Trầm Khánh Khánh rõ ràng cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Trữ Mạt Ly, yết hầu không ngừng lên xuống. Cô thầm đắc ý, đang muốn tiếp tục, lại bị anh đột ngột đẩy ra.
“Khánh Khánh…”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt.
Giọng nói khàn khàn lạ lẫm ấy, dường như không phải từ miệng Trữ Mạt Ly, nhưng còn chưa chờ Trầm Khánh Khánh kịp lấy lại tinh thần, cô đã bị anh ôm lấy.
“Em đùa phải lửa rồi.”
Trầm Khánh Khánh nằm trên giường, Trữ Mạt Ly đè lên cô. Trầm Khánh Khánh cũng không dám thở, cảm thấy xung quanh đều bị vây khốn trong hơi thở riêng quen thuộc của anh, trong đó có khí nóng bốc lên, tim Trầm Khánh Khánh nhất thời đập như sấm dậy, miệng lưỡi khô khốc, trong đầu óc đã kêu loạn một hồi, chẳng thể nghĩ ra cách nào.
“Còn muốn tiếp tục không?”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng bàng bạc soi rọi vào nhà, ánh sáng nhàn nhạt phủ lên khuôn mặt anh, dường như khuôn mặt ấy đang chìm trong một lớp sương mù, thật dễ nhìn, lại nhìn không rõ. Trầm Khánh Khánh vô thức đưa tay sờ lên mặt anh, không ngờ động tác này đã kích thích anh, anh bắt lấy tay cô, rồi phủ lên đôi môi ấy.
Trầm Khánh Khánh thấy cơ thể như đang lên cơn sốt, cả người nóng bừng kỳ lạ, như nước đang sôi, trên người đã thêm một lớp mồ hôi mỏng.
Sau nụ hôn sâu, Trữ Mạt Ly khẽ động thân thể, dường như trong ánh mắt anh nhìn cô có hàng vạn sóng ngầm trỗi dậy, lưu luyến hôn lên mi mắt, sâu trong thanh quản không khỏi phát ra tiếng thở dài.
Trầm Khánh Khánh trừng mắt nhìn, vội thanh minh trong tức khắc: “Lát nữa… anh nhẹ thôi, chắc anh rất có kinh nghiệm, em sợ đau, nghe nói lần đầu tiên đều sẽ rất đau.”
Trữ Mạt Ly sửng sốt, khó khăn lắm mới khép miệng lại được, thì thầm: “Lần đầu tiên… anh biết rồi.” Anh nghĩ nghĩ, còn nói thêm, “Nhưng anh không chắc sẽ khống chế được bản thân.”
Tính sơ sơ ra, gần 3000 ngày đêm, cô đơn đến tê dại, bây giờ một đêm sống lại, tất không thể khống chế.
Trầm Khánh Khánh nghi ngờ: “Cái gì?”
Anh không đáp, lại đè lên cô, thấy tóc cô tán loạn mê màng, quả thật đã nhập cuộc rồi.
Trầm Khánh Khánh nhắm mắt lại, thấy bộ váy dài trên người thoát khỏi cơ thể, điều hòa trong phòng chỉnh nhiệt độ vừa phải, nhưng tiếp xúc với không khí khiến cô không khỏi run lên. Cũng may, có một thân thể ấm áp nhanh chóng ôm cô vào trong lòng иgự¢. Trầm Khánh Khánh không dám mở mắt, nụ hôn hạ bên tai cô, gò má, chóp mũi, môi, sau đó dịu dàng hôn xuống dưới, đốt lửa trên người cô. Nói cũng lạ, Trữ Mạt Ly như ma quỷ, rất quen thuộc thân thể cô, tất cả phản ứng của cô đều không chạy khỏi bàn tay anh.
“Khánh Khánh, mở mắt ra.” Giọng nói ám muội vang bên tai cô.
Trầm Khánh Khánh mơ mơ màng màng mở mắt, đối mặt với con người đen thẫm của anh, ngọn lửa nơi đó đã bị gió thổi cháy lan ra đồng cổ, chỉ chờ dịp thiêu rụi tất cả.
“Nhìn anh.”
“Vâng.”
“Gọi tên anh.”
Trầm Khánh Khánh như bị ma xui quỷ khiến, bị ánh mắt đen thuần kia rút hết lý trí: “Mạt Ly.”
Một giây kia, Trầm Khánh Khánh chỉ thấy bản thân như đang chới với trong biển lớn, một trận sóng triều ập tới mãnh liệt, đẩy cô khỏi bờ.
Đúng lúc ấy, trong đầu cô hiện lên mấy cảnh tượng mơ hồ, nhất thời cũng không biết là mơ hay thực.
“Em giận?”
“Không.”
“Còn nói không giận, em xem em muốn đập nát quả hạch đào rồi kìa.
Cô vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên, trong tay cô là cái 乃úa nhỏ, trên bàn đầy những thi thể hạch đào nát tan tành, vô cùng thê thảm. Cô giận dữ ném 乃úa, mặt sầm xuống.
“Hôm nay tuyết lớn, sáng nay anh có chuyến bay, anh sẽ về kịp trong chuyến cuối ngày.”
Giọng nói người nọ rất êm tai, có phần mỏng, lại có phần dày, lại mang theo yêu chiều, nhưng hết lần này tới lần khác không thấy rõ mặt anh.
“Không phải em bảo anh đừng trở về sao, tuyết lớn như vậy, chẳng may trên đường gặp chuyện gì thì làm sao bây giờ. Chẳng lẽ anh muốn ngày mai em phải đọc tin báo tang à?” Cô nói vừa gấp vừa vội, còn phải trừng anh một cái.
Người nọ lại thuận thế giữ chặt tay cô vào trong иgự¢, nâng khuôn mặt cô lên, liền hôn xuống mà không thèm quan tâm đến sự phản kháng của cô, ban đầu cô còn mạnh mẽ chống trả, cuối cùng lại sa vào trong nụ hôn này.
“Sinh nhật em, sao anh có thể không về.”
“Sinh nhật có thể bù.” Cô tựa vào trong lòng иgự¢ anh, khẽ nói.
“Không được, anh phải tặng quà đúng ngày sinh nhật.”
Cô cúi đầu, thấy sợi dây chuyền đã được đeo trước иgự¢, ngẩng đầu kinh ngạc, thấy trước иgự¢ anh cũng có sợi dây chuyền giống vậy.
“Đây là đồ đôi à?” Vì vui vẻ, cô đã nguôi giận.
Anh xoa mái tóc ngắn của cô, cười nói: “Ừ, sinh nhật vui vẻ.”
Cô cúi đầu nhìn mặt dây chuyền, là một cái hoa tai, vẻ mặt thay đổi liên tục, hoa văn phức tạp, dường như có thể mở ra, cô ấn mạnh một cái…
"Khánh Khánh, Khánh Khánh..."
Trầm Khánh Khánh bỗng tỉnh táo lại, ngờ vực "Dạ" một tiếng.
"Em làm sao vậy?"
Trữ Mạt Ly có phần hoảng sợ, trong khoảnh khắc vừa rồi, khuôn mặt của cô thật mê man, dường như sẽ ngất đi.
"Không sao... Anh đừng ngừng..."
Cơ thể bỗng lạnh đi, cảm giác trống rỗng ập tới, cô sát lại anh, cầu xin anh thêm ấm áp. Anh nhìn cô thật kỹ, chắc chắn không có gì trở ngại, liền không nói nhiều lời, lại đưa cô tới thiên đường thần bí...
Một đêm này, Trầm Khánh Khánh thật rất mệt, vô số lần trầm luân cả vào xương tủy, coi như cô đã hiểu lời "không chắc sẽ khống chế được bản thân" kia là có ý tứ gì. Mãi tới khi trời hửng sáng, cô mới ngủ thi*p đi. Giấc ngủ vô cùng an ổn, khi mở mắt ra lần nữa, đã gần đến giữa trưa.
Rèm cửa rộng lớn bị kéo xuống, nên trong phòng có rất ít ánh sáng. Cô khẽ động tay chân, có cảm giác đau nhức như bị xe tải nghiền qua, có lẽ tai nạn giao thông năm đó cũng không hại cô thê thảm như vậy...
Trở mình đưa tay quờ quạng bên cạnh, lại chỉ sờ thấy một khoảng không, Trầm Khánh Khánh sửng sốt, vội ngồi dậy, không ngờ động tác quá mạnh, trên lưng đau đớn, lại nặng nề nằm trở lại.
"Anh ở đây."
Có người cầm tay cô, Trầm Khánh Khánh nhìn về phía bên kia, Trữ Mạt Ly đang ngồi bên giường nhìn cô.
"Anh ngồi đây làm gì?" Trầm Khánh Khánh thấy thật kỳ lạ, hỏi.
Anh mỉm cười, kéo cô ôm vào trong lòng иgự¢, bàn tay phủ lên sườn eo mềm mại giúp cô mát xa: "Ngủ bên kia không nhìn thấy mặt em."
Trầm Khánh Khánh nhất thời rất ngượng ngùng, cô cũng không biết anh đã ngồi nhìn cô bao lâu. Nhưng nghĩ lại, đêm qua cái gì nên làm đều đã làm rồi, bây giờ lại già mồm cãi cùn thì cũng đã quá muộn, cô nhăn nhó một hồi, rồi thả lỏng ra. Cũng không biết vì sao, tựa vào trong lòng иgự¢ anh như vậy thoải mái hơn rất nhiều so với tưởng tượng, cũng rất tự nhiên, giống như đây không phải lần đầu tiên bọn họ như vậy, và cũng có rất nhiều điều bọn họ vẫn tựa vào nhau như vậy.
Anh ở phía sau cô, dán lên vành tai cô nói thầm: "Có phải rất đau không?"
Này... Là chỉ đêm qua, hay là bây giờ?
Trầm Khánh Khánh thoáng bối rối, ậm ờ nói: "Cũng hơi hơi."
"Lúc ấy anh không khống chế được."
Là chỉ đêm qua...
Trầm Khánh Khánh cắt lời anh: "Vâng, em có thể hiểu mà."
Trữ Mạt Ly thấy hào hứng, hỏi: "Sao? Em hiểu cái gì?"
Trầm Khánh Khánh lại ngượng ngùng, chuyện này không cần cô phải nói thẳng chứ, vợ cũ xa anh đã nhiều năm, anh cô đơn một mình tất nhiên đã nhịn thật lâu, trừ khi anh có cách giải quyết. Chắc là có đi, ai nhịn được lâu như vậy chứ, nhưng mà, anh sẽ tìm người giải quyết giúp, hay là... Trầm Khánh Khánh nhướng mày, nghiêng đầu trừng anh, Trữ Mạt Ly không hiểu sao cô lại thay đổi sắc mặt.
Lại thấy cô chợt quay đi buông tiếng thở dài: "Mà thôi."
Cô cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi thẳng anh, đủ mọi quá khứ ngay cả nhớ nhung vợ cũ cô đều có thể nhịn được, còn về chuyện khác, về sau chỉ cần có mình cô là được.
"Anh sợ chúng ta hiểu khác nhau rồi." Đại khái anh đã đoán ra suy nghĩ của cô, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ là mỉm cười ý vị.
Nhiệt độ trong phòng tăng mạnh, chìm trong vòng tay dịu dàng và hơi thở ấm áp của Trữ Mạt Ly khiến Trầm Khánh Khánh còn muốn nhiều hơn, cô nhích lại gần anh: "Chuyện kia, em muốn đi tắm, anh xuống tầng một đi tắm đi."
"Thật ra, chúng ta có thể tắm chung." Trữ Mạt Ly cố tình mờ ám.
Trầm Khánh Khánh kéo chăn rụt lại, giơ tay cản anh muốn tiến lên: "Sếp à, đêm qua anh đã dùng hết quy tắc ngầm rồi."
Trữ Mạt Ly cười như gió xuân, sau đó đi khỏi phòng.
Trầm Khánh Khánh vén chăn lên, nhìn kỹ bên trong, lại không thấy thứ như mình tưởng, cái gọi là - máu xử nữ.
Trầm Khánh Khánh sững sờ, lại nhìn kỹ lần nữa, quả thật không có.
Sau khi tắm, trong đầu cô vẫn là vấn đề mấu chốt kia, sao lại không có máu chứ. Đi xuống tầng, thấy Trữ Mạt Ly đang ở trong phòng bếp nấu ăn, cô ngạc nhiên, vội chạy tới hỏi: "Nhà em chỉ có trứng gà, anh định nấu cái gì?"
"Thế nên, anh chỉ có thể làm món cơm chiên trứng đơn giản nhất."
Nghe thấy ba chữ cơm chiên trứng, mắt Trầm Khánh Khánh sáng rực lên: "Anh làm nhiều chút, em đói bụng."
Trữ Mạt Ly không khỏi liếc nhìn cô một cái, đưa bàn tay quơ quơ vào khoảng không trước mặt cô, lại sờ mái tóc ngắn ướt sũng của cô: "Em đi sấy tóc trước đi."
Trầm Khánh Khánh ngẩng đầu, vừa khéo đối diện với xương quai xanh của anh, anh mặc một chiếc áo khoác lông dê hơi mỏng, bên trong là áo phông thấp cổ màu trắng, có lẽ khi cô đang ngủ anh đã gọi người mang quần áo đến. Thế nhưng, Trầm Khánh Khánh để ý chuyện này, cô nhìn иgự¢ anh trống trơn, nhớ tới từ khi cô nói anh không được đeo dây chuyền nữa, anh liền cất nó đi. Tối qua có phải cô mơ thấy cái dây chuyền đó hay không nhỉ, Trầm Khánh Khánh cố gắng nhớ lại, hình như không có, đêm qua HOT quá, cô cũng không chắc mình mơ cái gì, chắc là ảo giác rồi.
Sấy khô tóc, Trữ Mạt Ly cũng làm xong cơm chiên trứng cho cô, hai người ngồi quanh bàn ăn nhỏ trong phòng bếp bắt đầu ăn.
Gian phòng yên tĩnh, hai người đều có tâm tư.
Sau khi cái bụng Trầm Khánh Khánh thỏa mãn, vừa dọn dẹp cơm chiên trứng còn lại trong nồi, vừa giả như vô ý nói: "Không phải cô gái nào lần đầu tiên cũng có máu, đôi khi lúc hoạt động thường ngày không cẩn thận lại xảy ra cái gì..." Cô nói ngập ngừng, lời cuối nói xong còn hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, thà giải thích thẳng ra, ngược lại nói như vậy làm ai đó nghĩ cô nói dối, nhưng thực ra cô cũng rất ấm ức, rõ ràng trước đêm qua cô vẫn là tờ giấy trắng rất sạch sẽ mà.
Cô hơi lo lắng nhìn người đối diện, Trữ Mạt Ly ra vẻ không để ý chút nào: "Phải, chuyện này cũng có khả năng. Kỳ thật không có máu mới tốt." Anh khẽ cười với cô, "Có máu, anh sẽ càng đau lòng."
Thấy anh thản nhiên nói những lời buồn nôn như vậy đùa giỡn cô, nhưng cô biết anh thật lòng tin tưởng cô, cô liền yên lòng. Không ngờ, Trữ Mạt Ly lại nhìn cô với ánh mắt có phần suy tư.
Bây giờ sắc mặt cô có gì không ổn sao?
"Em..." Trữ Mạt Ly đắn đo một hồi, hỏi, "Kỳ kinh nguyệt trước là lúc nào?"
Trầm Khánh Khánh trợn mắt há mồm: "...."
"Anh nghĩ lấy quan hệ chúng ta bây giờ, hẳn là anh nên biết một chút."
"..." Trầm Khánh Khánh nghĩ trước nghĩ sau, thấy không có vấn đề gì, cúi đầu mất tự nhiên nói: "Năm ngày."
Trữ Mạt Ly thì thầm: "Năm ngày... Là trong thời kỳ an toàn."
"Cái gì?"
"Không có gì."
Có người nấu cơm, cô không thể không làm gì, Trầm Khánh Khánh tự mình thu dọn bát đũa. Trữ Mạt Ly đứng phía sau cô, nhìn cô hồi lâu, giống như được thấy cô đã là chuyện rất lâu rất lâu trước kia rồi, lâu đến mức anh không nhớ nổi có phải ngày trước cô cũng luôn ngâm nga bài hát cô thích hay không, tay chân anh luống cuống làm ướt mặt bàn.
Trầm Khánh Khánh rửa sạch một nửa, bỗng bị người phía sau ôm lấy.
Cô giả bộ ghét bỏ nói: "Đừng cản em làm việc."
Lại thấy người phía sau không phản ứng, chỉ ôm cô chặt thêm.
"Khánh Khánh." Trữ Mạt Ly chôn mặt trong gáy cô.
Trầm Khánh Khánh tưởng anh sẽ nói chuyện gì, nhưng anh chỉ gọi tên cô, hơi thở có phần gấp gáp. Cô phát giác từ khi anh rời giường có phần kỳ lạ, vì thế muốn quay lại xem, nhưng cô bị ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích.
Cô đành phải hỏi anh như vầy: "Anh sao vậy?
Anh không nói, nhưng cô cảm nhận được anh lắc đầu, sau đó cô thấy gáy mình âm ấm. Trầm Khánh Khánh kinh hãi, sao cô có thể không sợ hãi đây, Trữ Mạt Ly, người này được mệnh danh là Trữ hoàng đế, lại rơi nước mắt?
Trầm Khánh Khánh rất sợ hãi, lại hoảng hốt: "Anh..."
"Đừng quay đầu lại, để anh ôm em một lúc."
Cô ngoan ngoãn không nhúc nhích, nước trong bồn rửa vẫn chảy không ngừng, người phía sau vẫn ôm cô.
"Khánh Khánh."
"Dạ?"
"Không được rời xa anh."
Mặc dù cô không rõ lắm, nhưng vẫn đáp lại: "Vâng."
"Em thề đi."
"Được, em thề."
Dường như anh vẫn không yên tâm, còn nói: "Nếu em dám rời xa anh, em sẽ..." Có lẽ không nỡ nói lời nguyền rủa độc ác nào, cuối cùng anh chỉ nói, "Sẽ không thể tìm thấy người yêu em."
Trầm Khánh Khánh chợt hiểu ra, chỉ là cô không ngờ người kia lại khiến anh tổn thương sâu sắc đến như vậy, cứ lấy tính cách kiêu ngạo của anh, bình thường chắc chắn sẽ tự chịu đựng, có lẽ qua năm tháng đã ૮ɦếƭ lặng đi rồi. Hôm nay ở cùng cô, chung quy là thấy cảnh thương tình.
"Anh yên tâm, em sẽ không bỏ anh đi, em không phải cô ấy. Anh cũng không phải nguyền rủa em, em không cần ai yêu em nữa, không phải có anh rồi sao?"
Trữ Mạt Ly cứng ngắc rời khỏi người cô, lập tức lại thả lỏng: "Ừ."
Lời tác giả: viết quá khó, quá khó! Mười tiếng mới viết được một chương... Các bạn, không phải BW ngẫu nhiên..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc