Không Xứng - Chương 45

Tác giả: Tội Gia Tội

Từ sau đêm đó, thiên hạ thái bình.
Nhưng hình như yên bình quá lại khiến cho người ta có chút mất tự nhiên.
Thái độ của Trữ Mạt Ly đã nói lên tất cả, vì thế cũng không cần nhiều lời thêm nữa, dường như nụ hôn bên bờ biển, màn cưỡng hôn trong đêm tối cũng không còn tồn tại nữa, chỉ có mỗi Trầm Khánh Khánh nhớ rất kỹ tư vị phức tạp khi ấy.
Hành trình cuối cùng ngày hôm đó, bởi vì Trầm Khánh Khánh bị lạc, Liễu Liễu không mua được món đồ chơi mình muốn, vì vậy bọn họ đi ra chợ. Trần Đạo nói đến đảo Bali thì nên mua sarong mang về, Trầm Khánh Khánh không hứng thú lắm, chỉ là mấy mảnh vải đẹp rồi quấn thành váy, nhưng có vẻ Liễu Liễu khá thích. Trữ Mạt Ly là điển hình của mẫu người “con gái là lớn nhất”, thứ cô nhóc thích, đương nhiên sẽ mua ngay.
Một đám nhân viên trong cửa hiệu đều vây quanh cô công chúa nhỏ này, Liễu Liễu trông rất đáng yêu, mảnh sarong màu sắc rực rỡ nào quấn trên người bé đều rất xinh đẹp. Trữ Mạt Ly vung tay lên, mua hết.
Lúc này, một nhân viên cửa hàng nói một câu gì đó với Trầm Khánh Khánh, Trần Đạo phiên dịch lại: “Cô ta nói không bằng mommy cũng mua một cái đi, phong thái cô như vậy, mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”
Trầm Khánh Khánh vốn không nói gì, đột nhiên bị gọi là “mommy”, cô sửng sờ, hốt hoảng một hồi.
“Dì Khánh Khánh, dì cũng chọn một cái đi.” Liễu Liễu túm lấy tay Trầm Khánh Khánh lay lay nói.
Nhân viên cửa hàng còn nói câu gì đó, ý là mommy với con gái có thể chọn màu sắc và hoa văn giống nhau, nhìn hai mẹ con, càng thêm xinh đẹp.
Liễu Liễu có vẻ rất hứng khởi, luôn mồm đâu có.
Đang lúc Trầm Khánh Khánh còn xấu hổ, Trữ Mạt Ly chọn được một cái, đưa tới trước người Trầm Khánh Khánh ướm thử: “Màu sắc và hoa văn này rất hợp với em, thử xem xem.”
“A.”
Nhân viên cửa hàng quấn kiểu đơn nhất giúp Trầm Khánh Khánh, quả nhiên Trữ Mạt Ly rất có mắt thẩm mỹ, thiếp vàng ở mặt trong còn điểm thêm hoa văn màu tím trông rất tinh tế, làm nổi bật dáng vẻ xinh đẹp của Trầm Khánh Khánh.
“Đẹp quá!” Đôi mắt nhỏ của Liễu Liễu nhìn cô say mê, không ngừng vỗ tay.
Trữ Mạt Ly tháo kính râm, bước tới giúp cô sửa lại biên tay áo, cẩn thận vuốt thẳng từng nếp nhăn, khi khom người xuống, chóp mũi vẽ nên một đường cong xinh đẹp, lông mi che khuất nửa đôi mắt, như bước ra từ trong tranh, hư hư thực thực.
Trầm Khánh Khánh mất tự nhiên mở mắt ra.
Trữ Mạt Ly loay hoay một hồi, rốt cuộc cũng gật đầu: “Rất đẹp.”
Trầm Khánh Khánh mơ hồ đáp lại: “…Vậy thì lấy cái này đi.”
“Thử thêm cái này xem, cái này nữa.” Trữ Mạt Ly lại lấy ra thêm hai cái khác nhau.
Trầm Khánh Khánh khoát tay: “Không cần phải mua nhiều thế đâu.”
Anh lẳng lặng nói: “Em mặc rất đẹp.”
Trầm Khánh Khánh lại sửng sốt tiếp, sau khi ù ù cạc cạc thử qua hết từng cái một, vậy mà cuối cùng cô lại mua năm cái về, thật là dở khóc dở cười.
Ba người cùng đi dạo phố, Liễu Liễu bên trái nắm tay Trữ Mạt Ly, bên phải nắm tay Trầm Khánh Khánh, nhảy từng bước nhỏ, gương mặt vô cùng hạnh phúc. Trầm Khánh Khánh bỗng dưng hơi buồn bã, mới chớp mắt mà tối nay đã phải trở về. Mấy ngày hôm trước cô còn khó chịu, nghĩ cách giận dỗi với Trữ Mạt Ly, nào ngờ chuyến đi lại vui vẻ như vậy. Cô nghiêng đầu, nhìn bộ dạng một lớn một nhỏ đang đùa giỡn, trong đầu không khỏi nảy lên một ý nghĩ đau xót: nếu là một nhà ba người thật, thì tốt biết mấy.
Buổi tối, bọn họ ở trong nhà ăn tự phục vụ của khách sạn, Trữ Mạt Ly đi lấy đồ ăn, Trầm Khánh Khánh nói chuyện với Liễu Liễu.
Trầm Khánh Khánh sờ cái đầu nhỏ nhắn của Liễu Liễu: “Có mệt không?”
Liễu Liễu lập tức lắc đầu nói: “Không mệt ạ, con còn muốn chơi tiếp. Dì Khánh Khanh, sau này chúng ta đi nữa đi.”
“Được.”
Đôi mắt tròn xoe của Liễu Liễu xoay xoay, trong đầu đang tính toán gì đó.
“Muốn nói gì?”
“Ha ha…” Liễu Liễu hơi xấu hổ, hồi hộp đỏ mặt tiến đến bên cạnh Trầm Khánh Khánh nói, “Dì Khánh Khánh có muốn làm mommy của con không?”
“…”
Không biết Trữ Mạt Ly đã giáo huấn cô bé cái gì… Trầm Khánh Khánh ngây người một lúc, nghĩ nghĩ, lại nói: “Con có hi vọng dì làm mommy của con không?”
“Đương nhiên có ạ.” Liễu Liễu kích động gật đầu.
Trầm Khánh Khánh cố tình nói: “Nhưng ba con không muốn thì làm sao bây giờ?”
Liễu Liễu chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt mờ mịt: “Không có đâu, ba ba con thích dì như vậy, không có chuyện không muốn.”
Máu huyết của Trầm Khánh Khánh đột nhiên sôi trào, trái tim bay lên không trung: “Con nói ba ba con thích dì à?”
Liễu Liễu đột nhiên ý thức được mình nói sai rồi, xoạch một cái che miệng, rồi lắc đầu như trống bỏi.
“Đừng sợ, cứ nói với dì, hay là, con không muốn dì làm mommy của con?” Trầm Khánh Khánh hù dọa cô nhóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Liễu đầy phân vân, dù sao tuổi cũng còn nhỏ, bị hù sợ, rốt cuộc phản pháo: “Ba ba tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thì chắc chắn thích dì.”
Trầm Khánh Khánh rất kinh ngạc, ngay cả cô bé con cũng biết, sao cô lại không cảm giác được chút nào?
“Tại sao? Sao dì không biết?”
“Đương nhiên không thể cho dì biết, bởi vì dì sẽ nổi giận.” Liễu Liễu nghiêng đầu, giống như người lớn, “Ba ba nói dì không thể trở thành người nhà với chúng ta, cũng không cho con nói muốn dì làm mommy của con, nhưng không phải ba ba vẫn hay nằm mơ nói mớ gọi tên dì hay sao.”
Tim Trầm Khánh Khánh thiếu chút nhảy thót lên tận họng: “Con chắc chắn là tên của dì, không phải tên của mommy con?”
Liễu Liễu chau mày lại: “Con không biết mommy con tên gì, nhưng con nghe rõ ràng, là tên của dì.”
Trầm Khánh Khánh khó hiểu: “Không đúng, ba ba con khá hung dữ với dì.”
Liễu Liễu nôn nóng, liều mạng biện hộ giúp cha già nhà mình: “Ba ba cứ lạ lùng thế đấy, ba hung dữ với dì, nhưng sau khi hung dữ xong ba lại rất khổ sở.”
Trầm Khánh Khánh nắm chặt nắm tay, giả bộ bình tĩnh, cô ngẩng đầu lên nhìn cách đó không xa, chính là chỗ Trữ Mạt Ly đang chọn bữa tối, Trầm Khánh Khánh lập tức cúi đầu, vội vàng hỏi: “Còn gì nữa, con còn biết cái gì?”
Liễu Liễu nghĩ nghĩ, như đột nhiên nghĩ đến cái gì, đôi mắt lóe sáng: “Ba ba nói…”
“Nói cái gì?”
“Ba nói…” Liễu Liễu gian nan cắn từng chữ, “Lần này không thành công… thì đành xả thân? Dì, dì có biết là ý gì không?”
Lần này? Chính là chuyến du lịch lần này sao, không thành công thì đành xả thân, trong đầu người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế!
Trầm Khánh Khánh run rẩy, đúng lúc Trữ Mạt Ly đang bước tới bên này, cô nháy mắt với Liễu Liễu, hai người ngừng nói chuyện. Trầm Khánh Khánh chìa ngón út ngoắc tay với Liễu Liễu, thì thầm: “Mấy lời chúng ta vừa mới nói, không được nói với ba con nha.”
Trữ Mạt Ly không phát giác ra sự kỳ lạ này của hai người, anh đặt hai cái dĩa lên bàn, sau khi ngồi xuống, mới tao nhã trải khăn ăn, thấy Trầm Khánh Khánh đang nhìn mình, mỉm cười trêu chọc: “Đây là bữa tối của tôi, em muốn ăn gì thì tự đi lấy đi.”
“Ai muốn ăn của anh, chúng ta đi.”
Trầm Khánh Khánh dẫn Liễu Liễu cầm mấy đĩa đồ ăn lớn về, như phải đại khai sát giới, ăn uống ngon lành, đổi lại mấy ngày trước mỗi lần ngồi trước bàn ăn, dáng vẻ buồn bực giống như đang ăn thuốc độc.
Trữ Mạt Ly lấy làm kỳ quái, giả bộ có lòng tốt nói: “Ăn uống quá độ dễ tăng cân, đừng quên em về còn phải quay phim.”
Trầm Khánh Khánh cắt miếng thịt bò xong, bỏ vào trong miệng, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nheo nheo mắt: “Boss này, anh cũng quản rộng thế sao, mấy bữa trước không ăn, anh nói tôi tự tạo nghiệt, hôm nay ăn thêm chút lại không cho tôi ăn. Mấy ngày nay tôi chơi chưa thỏa thích, phải ăn bù thêm một chút, có sao không?”
“Chơi chưa thỏa thích?” Trữ Mạt Ly trầm ngâm một lúc, ý tứ có vẻ đùa cợt nói: “Vậy lần sau, đi Maldives?”
Trầm Khánh Khánh bắt được cơ hội trêu đùa lại: “Sao thế, lại hưởng tuần trăng mật nữa à?”
Trữ Mạt Ly cầm ly R*ợ*u nhẹ nhàng xoay một vòng, ánh mắt hơi trầm xuống, dường như còn đang chăm chú suy xét lời nói của cô, rồi lại nghiêm túc gật đầu: “Xét thấy đề nghị của em cũng là một lựa chọn không tồi.”
Anh tỏ ra vô cùng chân thành nói lời ngay thẳng, không có chút nào gọi là giả bộ, cứ như nghĩ kỹ lắm rồi mới đáp.
“Phụt…” Trầm Khánh Khánh suýt nữa cười sặc sụa, cũng may cô kịp lấy khăn ăn che miệng lại, ho khan hai tiếng, gương mặt đỏ bừng, uống xong hai cốc nước lớn mới có thể thở hổn hển.
Trữ Mạt Ly nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Trầm Khánh Khánh, ánh mắt dịu dàng hơn cả trời đêm Bali, ánh mắt hàm chứa ý cười dạy dỗ con gái: “Con nhớ kỹ, khi ăn cơm không được nói nhiều, nếu không thì sẽ sặc giống dì Khánh Khánh của con đó biết không.”
Dưới ánh mắt nhởn nhơ của anh, Trầm Khánh Khánh nghẹn đến đỏ mặt cũng không nghĩ ra được câu nào phản bác.
Chuyến bay vào rạng sáng, vì tránh tai mắt mọi người, cô về nước trước, Trữ Mạt Ly hai ngày sau mới quay về.
“Em trở về đi, trễ rồi, Liễu Liễu cũng mệt.”
Trầm Khánh Khánh đau lòng nhìn cô bé đang ôm từng cái túi nhỏ, mắt díu cả lại vẫn cố mở ra, cô bé ghé khỏi người Trữ Mạt Ly, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng vẫn không chịu đi.
Trầm Khánh Khánh dỗ dành: “Liễu Liễu ngoan, về với ba ba đi, hai ngày nữa dì đến nhà tìm con.”
“Sao chúng ta không về chung với dì?” Liễu Liễu níu áo Trữ Mạt Ly khó hiểu nói.
Trữ Mạt Ly sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé, dịu dàng và bình thản nói: “Bởi vì không thể để người khác thấy ba với dì đi chung.”
Không biết lời này của anh là nói cho ai nghe, Trầm Khánh Khánh đứng một bên trầm mặc.
Vẻ mặt Liễu Liễu vẫn mơ hồ, nhưng cô bé rất mệt, nói được ít lời, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi ghé vào lòng Trữ Mạt Ly ngủ tiếp.
Bởi vì có không ít du khách trong nước, bọn họ sợ bị người khác nhận ra, nên đều đội mũ đeo kính đen, chọn một góc khuất ngồi.
Yên lặng một lúc, Trữ Mạt Ly vẫn chưa có ý muốn đi, Trầm Khánh Khánh tay chống cằm nghiêng đầu sang: “Đi đi, lát nữa tôi vào rồi.”
“Ừ. Một lát nữa tôi đi cũng được.” Anh thuận miệng trả lời, cũng không cử động.
Giống như khi đến, trước mặt là những du khách từ các đất nước khác nhau, bên tai là những ngôn ngữ khác nhau, dù đã xuất ngoại nhiều lần, sớm làm quen được cảm giác này, nhưng hôm nay cô không khỏi rối bời, không thể tĩnh tâm.
Không khí hơi trầm xuống, nghe nói đảo Bali sắp sang mùa mưa, bọn họ vừa mới tới giờ đã phải trở về. Năm ngày, quả thật chỉ trong chớp mắt, tựa như ngày hôm qua cô vừa thở hồng hộc vì bị anh lừa tới đây, hôm nay lại phải một mình lên đường về trước. Không biết sao, trong lòng lại thấy cô đơn.
“Trước khi xuống máy bay nhớ khoác thêm áo, trong nước giờ lạnh lắm.”
Giọng nói của người đang cúi đầu bên cạnh vững vàng vang lên, cô khẽ ừ đáp lại.
“Ted sẽ chờ em ở sân bay, có thể sẽ có phóng viên, đừng để ý làm gì, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Anh giống như cái gì cũng không quan tâm, kì thực đã sớm giúp cô sắp xếp xong xuôi mọi thứ, cô vẫn khẽ ừ.
“Hai ngày nữa là sinh nhật em, có thể tôi không về kịp, đành chúc em sinh nhật vui vẻ trước vậy.”
Trầm Khánh Khánh giật mình, sau đó cổ họng hơi ngứa ngáy, cô làm như không để ý nói: “Không sao, có quà là được rồi.”
Trữ Mạt Ly hơi khó chịu: “Vậy thì em phải trả lời một câu hỏi của tôi trước đã, trả lời xong mới có.”
Trầm Khánh Khánh không khỏi tháo kính đen liếc nhìn khinh bỉ, sao tới giờ anh vẫn chưa chịu quên chuyện đó.
Gần tới giờ, Trầm Khánh Khánh xách hành lý đi theo đám đông lần lượt qua cửa khẩu. Trữ Mạt Ly ôm Liễu Liễu đi sau cô, cô dừng bước, quay đầu lại giục anh: “Anh về đi, ôm vậy không thấy mệt à?”
Trữ Mạt Ly vẫn đứng yên: “Không sao, tôi nhìn em đi vào trong.”
Trầm Khánh Khánh bất đắc dĩ, đi được hai bước lại quay đầu lại, anh còn đứng đó, thấy cô quay đầu, tặng cho cô nụ cười dịu dàng. Trong lòng cô bỗng có chút xúc động quay cuồng, giống như hai ngày trước đi theo sau anh trên đường vậy, bị vô số nước triều dâng vỗ về xao động.
Cô cũng không biết ẩn sau nụ cười này, tâm trạng của anh ra sao, giống như cô chưa bao giờ biết khi anh tức giận, lạnh nhạt, châm biếm, hay chế giễu cô, đến rốt cuộc là giận thật hay chỉ là diễn trò, lạnh nhạt thật hay chỉ là không muốn bị cô nhìn thấu.
Anh vẫn mang theo nửa cái mặt nạ trong suốt, không cho cô nhìn thấy vẻ mặt phía sau ấy, thay đổi thất thường, như thật như giả, sắm vai diễn của một kẻ thù, thường xuyên khiến cho cô tức giận. Nếu không phải người khác nói, thì cô vĩnh viễn cũng không biết anh đã vì cô làm những gì, dù cô biết, anh cũng chỉ cười nhạt, không tranh công, không thèm để ý, khiến cho cô thật sự nghĩ rằng anh chỉ vì tùy hứng nên mới giúp cô.
Cô bảo cô sẽ không để bản thân kích động, đó là giả, đối mặt với những việc như vậy thử hỏi ai không rung động? Nhưng cô thật không ngờ có người lại vô cớ phí tâm tư vì một người, ngày qua ngày, năm qua năm. Đáp án cũng không nhiều lắm, nếu cô coi lời An Thiến là thật, cũng có thể coi đó là một đáp án.
Cô cũng không dám nghĩ thêm đáp án khác.
Trầm Khánh Khánh lại nhìn vào mắt Trữ Mạt Ly, Liễu Liễu nói sau khi cãi nhau với cô xong anh thường khổ sở, nhìn nụ cười của anh bây giờ, đợi cô đi rồi, không biết anh có cô quạnh hay không.
Vì thế, cô quay bước lại, đứng trước mặt anh.
“Em tiếc tôi nên không muốn về à?” Trữ Mạt Ly cố ý chọc cô.
Lúc này cô không vì vậy mà tức giận hay lúng túng, chỉ cúi đầu im lặng, bỗng ngẩng đầu lên, hỏi anh rõ ràng: “Có thể nói cho tôi biết, buổi tối đầu tiên đến đây, bài trí trong phòng khách do anh sắp xếp?”
Trữ Mạt Ly mặt không đổi sắc, nhưng cũng không đáp.
Mấy lời nói của Liễu Liễu khiến cô hơi lo sợ, giờ thấy anh chưa lên tiếng, trong lòng cũng dần cũng hiểu được đầu đuôi.
Cô lại hỏi tiếp: “Thế thì, rốt cuộc anh đã viết gì trên tấm gương trong phòng tắm?”
Đêm đó anh vào phòng tắm trước làm gì, cô kiểm tra hết một hồi cũng không phát hiện vấn đề, lúc đó cô vẫn đang tức giận, không để ý nhiều, bây giờ nhớ lại, hình như trên gương dấu vết bị lau chùi.
“Em muốn biết sao?” Anh không phủ nhận.
Trầm Khánh Khánh gật đầu, vì để phòng anh lại đùa giỡn, cô ςướק lời trước: “Đừng bảo tôi đoán, không được bảo không có hứng nên không muốn nói, cũng không được nói quên rồi.”
Trữ Mạt Ly bị cô chọc cười: “Giỏi lắm, ngày càng thông minh.” Nói xong lại rơi vào trầm mặc.
Giây phút này, suy nghĩ của Trầm Khánh Khánh lại va vào vách tường, sự hồi hộp sớm đã không phải từ ngữ để hình dung tâm trạng của cô.
Anh vẫn đang cân nhắc, có vẻ không muốn, nhưng cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Anh…”
Thời khắc mấu chốt, đột nhiên phía sau có người va vào cô, cô bực mình quay đầu lại, là một du khách người Trung Quốc, người nọ vội vàng nói sorry với cô, cô khẽ gật đầu.
Đợi đến khi cô quay lại, Trữ Mạt Ly như khẽ thở phào, nói: “Em đi đi.”
Trầm Khánh Khánh mặt mày nhăn nhó: “Bây giờ anh không nói, sau này đừng hối hận.”
Khi anh không muốn nói, ai cũng không cậy được miệng anh.
Trầm Khánh Khánh hơi bực mình ngẩng đầu bước đi, đi được vài bước lại quay đầu: “Không nói thật à?”
Trữ Mạt Ly vẫn đứng im không nhúc nhích, rất ngoan cố.
“Được thôi.” Trầm Khánh Khánh kéo hành lý đi cũng không thèm quay đầu lại.
Khi trên máy bay cô còn rất bực mình, dựa người vào cửa sổ thất thần. Trước khi máy bay cất cánh, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt máy, đột nhiên nhận được một tin nhắn, BTDMW.
Cô chọc chọc vào màn hình mở tin nhắn xem.
“Anh lấy năm ngày của anh tặng cho em, còn em.”
Trầm Khánh Khánh sững sờ một giây, đột nhiên đứng dậy: “Tôi muốn xuống máy bay.”
Tiếp viên hàng không lập tức bước đến, khó xử nói: “Ngại quá, thưa cô, máy bay sắp cất cánh, xin mời cô ngồi xuống và thắt dây an toàn.”
Trầm Khánh Khánh sốt ruột ngã ngồi trở lại, nhìn thấy máy bay đã tiến vào đường băng, tâm trạng rối bời, cô cầm điện thoại nhắn trả lời lại năm chữ, sau đó hung hăng tắt máy.
“Anh là đồ ngu ngốc.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc