Không Xứng - Chương 27

Tác giả: Tội Gia Tội

Quý Hàm ngầm muốn Trầm Khánh Khánh phải chọn lựa, tình yêu hay là quyền lực.
Là anh – Quý Hàm, hay là Trữ Mạt Ly.
Thoạt nhìn là một yêu cầu khoan dung độ lượng.
Trữ Mạt Ly đương nhiên không tưởng tượng được hiệu quả của câu nói kia. Lần đầu tiên sau ba năm kết hôn, Quý Hàm tỏ ý muốn vãn hồi.
Chúng ta có thể gọi điều này là, hiệu ứng ghen tuông.
Nhưng là, ngày trước cô vứt bỏ bản thân bước vào giới giải trí không chỉ vì anh mà còn dự tính vì một loạt kế hoạch trả thù. Bây giờ anh lại muốn cô vì anh buông tay vương quốc sự nghiệp cô đang dần mê đắm.
Trầm Khánh Khánh cũng không giống như Quý Hàm tưởng tượng, xúc động vì lời nói của anh. Cô chỉ thực bình tĩnh ngầm ra lệnh đuổi khách, sau đó một mình quay về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Trầm Khánh Khánh lại bắt đầu công việc. Ở trong mắt Ada, Thuyền Trưởng, Trầm nữ hoàng của bọn họ là bất khả chiến bại. Dù cho cô có thể bị khủng hoảng nhất thời, nhưng không ai có thể làm tổn thương đến cô, cuối cùng mọi thứ đều sẽ trở lại trong vòng khống chế của cô.
Hiệu suất của Trữ Mạt Ly rất cao. Anh liên tiếp kiện mấy tòa soạn báo lên tòa án, và liên tục điều tra Trương Hiển Chính. Kết quả điều tra chỉ rõ tất cả đều giống như lời Trữ Mạt Ly, do công kích ác ý, rốt cuộc tin tức tiêu cực này cũng im ắng lại. Vậy nên, khi phải phiền não đối mặt với đám phóng viên truy hỏi, Trầm Khánh Khánh đeo khuôn mặt tươi cười không chê vào đâu được đánh Thái Cực quyền. Cô vô hại như vậy, như cục bông mềm. Các người công kích đi, công kích như thế nào cũng đều uổng phí, vì cục bông không phản ứng.
Tiệc rượu đóng máy “Tuyệt đại phong trần” vì scandal của Trương Hiển Chính mà chùng xuống. Cuối cùng khi tiến hành họp báo, lại vì thiếu đạo diễn, không khí có phần gượng gạo, gần đây tâm tình mọi người bị những scandal liên tiếp khuấy động. Trầm Khánh Khánh đến đây, uống hai ly, sau đó lại vội vã rời đi.
Khi cô vừa xuất hiện, đúng lúc bị một người khác bắt được.
“Trầm Khánh Khánh, chờ chút! Tôi muốn nói với cô vài câu.” Dương Phàm đuổi theo Trầm Khánh Khánh, trước khi cô lên xe một phút đã chặn lại.
Nhìn thấy người tới, Trầm Khánh Khánh cũng lười biếng, gỡ bỏ khuôn mặt tươi cười: “Tôi đang bận lắm.”
Dương Phàm nói rất khẩn trương: “Chỉ một vài phút.”
“Anh đã ra mặt làm sáng tỏ chuyện đoạn video, coi như tôi bỏ qua. Chúng ta sòng phẳng.”
Trầm Khánh Khánh gạt bỏ tay anh ta, cố tình lên xe. Dương Phàm lại ngăn cản, gấp gáp nói: “Trương Hiển Chính uy Hi*p tôi. Nếu không làm theo ý hắn, bệnh tình của mẹ tôi hắn sẽ không hỗ trợ. Thật xin lỗi, tôi không cố ý làm khó cô.”
Trầm Khánh Khánh xoay người, cuối cùng nhìn thẳng vào anh ta: “Nói như vậy, anh cũng là người bị hại? Xin lỗi tôi nói thẳng, anh thật không phải đàn ông.”
Cho dù vạn phần xấu hổ, Dương Phàm vẫn nói: “Thật xin lỗi.”
“Bây giờ mẹ anh thế nào?”
“Cái gì?” Dương Phàm lập tức không đuổi kịp suy nghĩ của Trầm Khánh Khánh, “À, bây giờ mẹ tôi tốt lắm, phải cảm tạ ngài Trữ Mạt Ly…”
Dương Phàm nói được một nửa, bỗng ý thức được bản thân phạm vào sai lầm gì, lập tức im miệng. Nhưng đã không kịp nữa, Trầm Khánh Khánh ngạc nhiên nói: “Chuyện này liên quan gì đến Trữ Mạt Ly?”
“À…” Dương Phàm bất giác nhìn Ted, Ted vỗ trán. Cậu ta bị tình huống đột ngột này bức điên rồi.
“Là như vậy.” Dưới tình thế cấp bách, Dương Phàm nhanh chóng viện một lý do, “Anh Trữ vô tình biết tình hình của tôi, đúng lúc anh ấy quen biết vài người có thể giúp tôi.”
“Anh nói, Trữ Mạt Ly chủ động giúp anh?” Trầm Khánh Khánh không khỏi bật cười, “Anh nói dối không đủ thông minh. Trữ Mạt Ly là người như thế nào, tôi rõ hơn anh, anh ta sẽ không chủ động giúp đỡ người khác.”
Dương Phàm xấu hổ không biết nên giải thích như thế nào. Anh ta quên mất Trữ Mạt Ly đã từng nhắc nhở không thể tiết lộ chuyện Trữ Mạt Ly đối phó với Trương Hiển Chính, đặc biệt không được cho Trầm Khánh Khánh biết. Chỉ là, Trầm Khánh Khánh không phải người dễ gạt, cô ấy rất khôn khéo.
Dương Phàm kéo áo, thời tiết hôm nay không nóng, nhưng đầu anh ta đã đổ đầy mồ hôi: “Có lẽ, đây là phương thức anh ấy theo đuổi cô?”
Khắp nơi mọi người đều biết Trữ Mạt Ly theo đuổi Trầm Khánh Khánh. Nhưng chỉ có Trầm Khánh Khánh biết, đó là trò đùa giả dối, không thể giả thêm.
“À, phải không? Tôi đã nghe anh giải thích rồi! Tạm biệt.” Trầm Khánh Khánh ngồi vào trong xe, mỉm cười nhìn Ted, cảnh tàn sát khốc liệt đó trực tiếp làm Ted trọng thương, ngã xuống đất.
Xe chạy được một đoạn, Trầm Khánh Khánh cũng chưa nói một câu. Ted cảm giác bản thân như tù nhân đang chờ hình phạt, cứ thấp thỏm lo âu, thà cho cậu ta một cái ૮ɦếƭ còn hơn.
Ted bẻ mạnh tay, bộ dáng bị đánh bại: “Được rồi, em muốn hỏi gì thì hỏi, anh sẽ trả lời.”
Trầm Khánh Khánh đeo kính đen nói đơn giản như không có gì quan trọng: “Em hỏi chuyện gì?”
“… Khánh Khánh, đừng giả bộ.”
“Về công ty. Lúc này, Trữ Mạt Ly hẳn còn ở đó.”
Ted còn muốn nói chuyện gì đó, nhưng Trầm Khánh Khánh đã dừng giương kiếm.
“Anh nói với cô ấy như vậy? Bắt cô ấy rời khỏi giới giải trí, lần này anh thật rất quá đáng.” Trịnh Thị nghe xong liền trợn mắt há mồm. Lần đầu tiên anh ta nhận ra thằng bạn chí cốt này lại là một NC [1], bây giờ anh ta rất muốn ném bình rượu quý trong tay vào đầu Quý Hàm, nhìn xem cái đầu này rốt cuộc có vấn đề gì.
[1] NC: não tàn
Quý Hàm đến quán bia, phát hiện quán trống không, bỏ đi, lại đổi sang quán khác. Anh cúi đầu, sắc mặt như băng lạnh, tuấn tú nhưng yếu ớt.
Tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan ra.
“Cô ấy không đồng ý.”
Trịnh Thị đẩy anh một phen, giành lấy chai bia trong tay anh: “Cô ấy dĩ nhiên không đồng ý. Có phải anh điên rồi không? Ngày trước tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh phải nói chuyện dễ nghe với cô ấy.”
Quý Hàm bứt tóc: “Tôi muốn nói chuyện dễ nghe với cô ấy, chỉ là, tôi không khống chế được. Khi tôi nhìn thấy loại thái độ không sao cả của cô ấy, tôi cũng rất giận. Cô ấy vẫn không chịu giải thích quan hệ với Trữ Mạt Ly! Cô ấy giấu giếm cái gì chứ, tôi muốn biết!”
“Thôi đi,” Trịnh Thị tức đến nhức răng, cậu ta lại bảo anh, một thằng gay, giải quyết cuộc hôn nhân phiền não này, “Chỉ cần anh chịu động não một chút sẽ biết ngay cô ấy với Trữ Mạt Ly không thể có loại quan hệ đó. Nếu bọn họ đã sớm ở cùng nhau, tội gì cô ấy phải phí công xin hắn giúp anh, sau đó lại kết hôn với anh? Anh cho là anh thua không dậy nổi, anh phải rất giỏi mới có thể thắng Trữ Mạt Ly? Hắn ta kém anh, huống chi hắn còn nói đang theo đuổi Trầm Khánh Khánh, chứng tỏ Trầm Khánh Khánh vẫn chưa đồng ý. Đầu anh là đầu heo hả?”
Sắc mặt Quý Hàm kém dọa người: “Chỉ là…”
“Không có chỉ là, anh đừng đoán mò nữa.” Đôi mắt hoa đào của Trịnh Thị nhìn Quý Hàm chằm chằm, thở phì phì nói, “Không phải tôi dọa anh, nhưng anh đừng ầm ĩ với vợ nữa. Anh phải giải thích rõ ràng với cô ấy, cầu xin cô ấy quay về bên anh, có phải quỳ xuống cũng đừng sợ! Nếu không, anh mang theo tình yêu của anh, chờ lúc ân hận đi!”
Môi Quý Hàm không chút huyết sắc, gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Không phải tôi thích nghi ngờ, chỉ là mỗi khi tôi ở bên cô ấy, tôi luôn cảm thấy… trong lòng cô ấy có-một-người.”
Bên ngoài công ty vẫn bị phóng viên vây quanh như trước, xe đảo vài vòng, Trầm Khánh Khánh bước xuống ở một góc khuất. Ted tiếp tục chạy tới cửa chính hấp dẫn sự chú ý của đám phóng viên. Sau đó Trầm Khánh Khánh thừa cơ chuồn vào cao ốc.
Đã qua giờ tan tầm, thế nhưng những người làm nghề này luôn không có thời gian nghỉ ngơi. Để ngày mai có thể nổi tiếng hơn hôm nay, đám người mưu trí phải suy tính nhiều biện pháp.
Trầm Khánh Khánh gặp Liêu Khả Nhi trong thang máy. Xem ra cô ta tốt hơn trước rất nhiều, dường như trở lại tuổi trẻ vô song lúc trước, một ngôi sao mới xinh đẹp có triển vọng.
Hai người đối mặt, lướt qua nhau.
Khi quan hệ cộng sinh chấm dứt, người nào đó cũng phải bí mật chôn dấu mọi liên quan.
Trầm Khánh Khánh đến tầng cao nhất. Bình thường có thể đi vào tầng này phải qua tầng tầng canh gác, muốn gặp mặt Trữ Mạt Ly cũng không dễ dàng như vậy.
Đèn trong phòng còn sáng, Trầm Khánh Khánh có thể thấy ánh đèn hé qua khe cửa. Cô gõ cửa, chỉ chốc lát, bên trong vang lên tiếng bước chân. Bằng thính giác, Trầm Khánh Khánh nhận ra đây không phải bước chân của Trữ Mạt Ly.
Quả nhiên, khi cửa lớn mở ra, không thể tưởng tượng được người trước mắt đang chạy vội tới ôm cô: “Khánh Khánh, sao cậu lại tới đây? Hôm nay không phải tiệc đóng máy à?”
“Mình chuồn đi… Sao cậu lại ở đây?” Trầm Khánh Khánh kỳ quái nhìn gương mặt vui vẻ của Quân Quân.
“Đương nhiên là tới chúc mừng rồi!”
“Hả?”
Quân Quân kéo Trầm Khánh Khánh vào trong phòng, hưng phấn cầm tay cô: “Mình rất vui, vì sao cậu không đồng ý với anh ta đi? Hai người thực là trời sinh một đôi, không ai có thể giống như các cậu, cãi nhau mà vẫn ăn ý đến thế.”
Trầm Khánh Khánh biết Quân Quân thích nói thẳng, nhưng những lời này, thật sự khó nghe.
“Cô ấy rất nhát, tôi nghĩ, tôi còn cần cố gắng thêm ít thời gian.” Trữ Mạt Ly thay áo khoác đến bên người các cô, nhưng sợ rằng có người lại bắt bẻ, “Quân Quân muốn đi ăn tối với tôi, không bằng em đi cùng đi. Tôi nghĩ em không ăn được gì trong tiệc đóng máy vừa rồi.”
“Được, đúng lúc tôi có vài chuyện muốn hỏi anh.” Trầm Khánh Khánh kéo Quân Quân ra ngoài, lại bị cô nàng vùng ra.
“Tớ nghĩ hai người đi chung thì tốt hơn.” Quân Quân đẩy Trữ Mạt Ly đến bên Trầm Khánh Khánh, sau đó đứng bên cạnh, thốt lên, “Khánh Khánh, đừng xị mặt ra.”
“Đừng quên, tớ vẫn chưa chấp nhận anh ta.”
Trầm Khánh Khánh không vui vẻ gì lướt nhìn Trữ Mạt Ly. Đối với ánh mắt của cô, Trữ Mạt Ly đã sớm có khả năng miễn dịch, anh quay lại cho cô một nụ cười ôn hòa: “Tôi đi lấy xe.”
Chọn nơi ăn cơm không quan trọng, quan trọng là… nhóm ba người không hòa thuận này chỉ khiến bữa cơm phí thời gian.
Quá nửa bữa cơm, chỉ có Quân Quân nói nhiều nhất. Cô nàng uống hơi nhiều, thậm chí mấy từ như Quý Hàm, ly hôn đều nhắc tới không dưới ba lần. Mà khi nói tới người này, Trữ Mạt Ly vẫn không nói gì, lịch sự, im lặng ăn đồ ăn trong bát. Trầm Khánh Khánh còn đang hầu rượu cô nàng nói mê nói sảng.
Quân Quân nói chuyện một mình cụt hứng, đành phải nói: “Chúng ta đổi đề tài đi, anh theo đuổi Khánh Khánh từ bao giờ vậy? Đến bây giờ Khánh Khánh vẫn không nói cho tôi biết!”
Trầm Khánh Khánh thấy rất hứng thú nên thêm vào một câu: “Tôi cũng rất muốn biết.”
Trữ Mạt Ly buông đũa, dùng khăn ăn lau tay, như đang suy nghĩ, nói: “Rất lâu.”
“Bao lâu? Sao tôi chẳng cảm nhận được chút gì vậy?”
Trữ Mạt Ly thở dài, hơi bất lực, nói: “Em luôn chậm hiểu như vậy.”
Trầm Khánh Khánh hoảng sợ suýt nữa ngã xuống ghế. Trữ Mạt Ly nói lời này vô cùng tự nhiên, giọng điệu giống như thật, ảnh đế đúng là ảnh đế, diễn kịch y như thật.
Bây giờ Quân Quân đã hoàn toàn phản bội bạn bè, chỉ thiếu việc dán trên trán ba chữ “Trữ Mạt Ly”. Cô nàng lại kích động: “Mạt Ly, tôi tuyệt đối ủng hộ anh.”
Trầm Khánh Khánh cười gượng: “Đừng quên, bây giờ tôi vẫn trong tình trạng kết hôn.”
Trữ Mạt Ly vẫn cười không đổi sắc: “Tôi cũng không để ý.” Đến bây giờ, anh vẫn không đem cuộc hôn nhân nực cười kia để vào mắt.
Trầm Khánh Khánh còn chưa kịp cảm động, Quân Quân đã cảm động trước rồi: “Khánh Khánh, không phải mình không giúp cậu, cậu đừng nói tới cái hôn nhân bỏ đi của cậu nữa được không?”
“Được rồi, là lỗi của tôi. Có điều, anh không cho tôi biết anh giúp Dương Phàm chỉ điểm Trương Hiển Chính, sao tôi biết anh giúp đỡ tôi?”
Lần đầu tiên thấy Trữ Mạt Ly đứng hình trong đêm nay, Trầm Khánh Khánh thầm đắc ý. Chiếu tướng, không phải chỉ mình anh làm được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc