Không Thịt Không Vui - Chương 44

Tác giả: Tát Không Không

Sau ngày đó, Lý Lý Cát bắt đầu kiếp sống bán thịt của anh.
Tôi nghẹn ngào nhìn anh tham lam ngấu nghiến nuốt thịt heo, thịt dê, thịt bò, thịt gà và thịt vịt.
Nhưng dần dần cũng thành thói quen.
Vài ngày sau, tôi trở thành trợ thủ của anh – Lúc anh đang khoe cơ *** rắn chắn thì tôi phụ trách đứng một bên nhận thịt.
Trai bao đúng là không dễ làm, không kể mập gầy đẹp xấu chỉ cần có thịt trong tay là có thể sờ sờ.
Lý Lý Cát vẫn một mực im lặng nhẫn nại, cho đến khi gặp được một người.
Đó là một bà cô có răng vàng khè, trên đó còn vướng mấy sợi rau cần, bắp thịt cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu, toàn thân tản ra mùi phân hóa học tự nhiên.
Bà ta đưa thịt cho tôi, sau đó tròng mắt sáng long lanh, miệng còn chảy nước miếng. Bà ta dùng móng vuốt của mình chuẩn bị sờ lên phần *** của Lý Lý Cát.
Trời đất như đảo ngược với nhau, toàn thân Lý Lý Cát cứng ngắc, anh cắn chặt hàm răng, hai tay nắm chặt lại.
Lúc anh sắp bị lăng nhục thì tôi đã nắm lấy bàn tay tà ác kia.
Lý Lý Cát thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt vui mừng nhìn về phía tôi.
Mà bà cô kia thì há to miệng ra, hướng về phía tôi gầm thét: “Tôi nộp thịt rồi sao không cho tôi làm ăn chứ, nhìn tôi dễ bắt nạt lắm phải không?”
Bà ta đã phun nước miếng đầy mặt tôi chỉ với một câu nói.
Tôi bình tĩnh chùi đi nước miếng được tặng kèm miễn phí, sau đó nhìn bà ta nói: “Vì phần thịt kia chỉ có 9,2 cân.”
Bà cô kia hít một hơi thật sâu, quay người đi, lấy một miếng thịt lớn từ trong giỏ đem đến trước mặt tôi.
Tôi lập tức tươi cười, bận rộn thu gom thịt: “Mời bà sờ đi.”
Lý Lý Cát tuyệt vọng, nhắm chặt hai mắt lại một lần nữa.
Trời đất rộng lớn, cỏ hoang mộc cao đến đầu gối, che lấp bao phủ cả những ngôi mộ lẻ loi.
Dần dần, tôi đem chuyện bán thịt này làm kế sinh nhay cả đời, cũng tạo nên quy tắc cho nó.
*** thì cũng không có bao nhiêu tiền, một cân thịt thì có thể sờ rồi.
Nhưng cái ௱ôЛƓ thì hơi mắc, hội viên sơ cấp sờ một cái thì phải nộp 6 cân thịt, hội viên cao cấp thì 3 cân. (P/S: từ hội viên sơ cấp lên hội viên cao cấp thì phải nộp 30 cân thịt.)
Đương nhiên, còn có sờ toàn bộ, lúc đó thì phải nộp 50 cân thịt muốn sờ chỗ nào thì sờ.
Tôi còn muốn mở rộng thị trường, cho đàn ông cũng tới sờ nhưng Lý Lý Cát lấy cái ૮ɦếƭ để uy hiếp tôi, nói là chỉ được tới đây thôi.
Từ sau khi có Lý Lý Cát hy sinh thân mình, mỗi ngày tôi đều có thịt để ăn, rất là vui vẻ.
Mà biểu hiện rõ nhất của tôi là vừa tắm nước nóng vừa gặm đùi gà.
Giống như bây giờ.
Nhưng Lý Lý Cát, người phụ trách thay nước nóng cho tôi thì gương mặt đã đen lại, làm sự vui vẻ của tôi cũng giảm đi mấy phần.
“Anh đóng vai Bao Công hả?” Tôi hỏi.
Anh không trả lời, đem thùng nước nóng đổ trực tiếp vào thùng gỗ, thiếu chút nữa là làm bỏng da tôi.
“Lý Lý Cát, anh điên rồi sao?” Tôi nhíu mày.
“Tại sao em nhìn anh bị nhiều người sờ như vậy mà lại không có thái độ gì hết vậy?” Tròng mắt của anh đen láy, ánh sáng lấp lánh, thật là đẹp trai.
“Thật ra thì em cũng muốn thế chỗ cho anh, em cũng có hạ giá rồi nhưng người ta không chịu.” Vẻ đẹp của tôi, mấy bà cô kia làm sao biết thưởng thức chứ.
“Nhưng mà để người khác chơi đùa như vậy, em không đau lòng sao?” Lúc này giọng nói của anh có gì đó không được bình thường.
Thì ra là khi tôi nhìn thấy có nhiều phụ nữ giở trò với anh mà lại không ghen.
Nhưng bạn học Lý Lý Cát à, những thứ kia là thịt, là thịt đó.
Át-xi-méc nói, chỉ cần cho ông ta một điểm tựa thì ông ta sẽ nâng cả trái đất lên.
Tôi cũng muốn nói, chỉ cần cho tôi một bữa cơm thịt, tôi cũng có thể nhận giặc làm cha, nhận heo làm mẹ.
Chỉ là hy sinh nhan sắc thì có gì quan trọng chứ.
Dù sao, thân thể cũng là hư ảo .
Vậy mà Lý Lý Cát lại không hiểu đạo lý này, anh thấy tôi không nói thì mặt lạnh xoay người muốn rời đi.
Tôi đưa tay níu lấy cổ áo anh, dùng sức kéo anh vào thùng gỗ
Thùng gỗ rất lớn, đủ cho hai người tắm uyên ương.
Lý Lý Cát sặc mấy ngụm nước, trồi lên mặt nước, hơi nước dính lên *** trắng nõn của anh, sợ tóc vướng trên mặt anh nhưng mà hàm răng thì đang cắn chặt, khẽ rít từng chữ: “Này! Bất! Hoan! Em! Muốn!૮ɦếƭ!”
Tôi giống như cún con, nhào qua ôm lấy cổ anh, há mồm cắn lỗ tai của anh: “Em muốn ૮ɦếƭ nhưng có ૮ɦếƭ thì cũng phải ૮ɦếƭ trên giường.”
Đây mới gọi là quyến rũ, quyến rũ giữa ban ngày.
Lửa giận của Lý Lý Cát bỗng chốc biến thành *.
“Coi như em thông minh.” Anh hừ một câu.
Sau đó, màn tắm uyên ương bắt đầu.
Áo của anh ngâm trong nước giống như một lớp da khác.
Tay của tôi, từ từ kéo lấy áo anh*, vải vóc dán chặc, đôi tay không an phận bắt đầu tấn công *** anh.
Trong làn nước ấm, chúng tôi ôm hôn nhau, cởi bỏ mọi trói buộc.
Dưa chuột của anh, bắt đầu chuyến lữ hành.
… Chợt gặp được chốn đào nguyên. Nông sâu mấy trăm bước, rừng cỏ tươi đẹp, Lạc Anh rực rỡ…
. . . . . . Bắt đầu là sự kết hợp, theo sau là sự ham muốn. Rừng cây tận dụng nguồn nước, diệt được một ngọn núi. Núi có động nhỏ, hình như có phẩn phất ánh sáng. Thế thì tiện thể bỏ thuyền, dùng miệng mà thưởng thức.
Mới đầu thì nhỏ hẹp, nhưng mời người đến khai thông, kết hợp vài chục cái, lại rộng mở thông suốt.
Sau khi xong chuyện, tôi kiệt sức bước ra khỏi thùng gỗ, bò lên giường đắp chăn nghỉ ngơi.
Còn anh thì tinh thần rất sảng khoái, đi cọ rửa thùng gỗ.
Dù sao, nơi đó cũng là chiến trường đã mai táng vô số thi thể của các cô gái.
Lý Lý Cát đem thùng gỗ ra phía sau, tôi dựa vào tường, ngước đầu nhìn bầu trời qua cái nóc nhà bị thủng lỗ.
Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến ngay cả một âm thanh cũng không có.
Chợt tôi liền nhớ tới tình trạng của mình vào năm 4 tuổi.
Khi đói, tôi một mình lên núi tìm trái cây mọng nước để ăn, nó có vị hơi chua, ăn vào thì miệng toàn là màu đỏ.
Còn có cây bồ công anh, vừa cầm trên tay vừa thổi, những cánh hoa nhẹ nhàng bay theo chiều gió.
Tiếng động nhỏ khác thường vang lên kéo tôi trở về hiện tại.
Tiếng đó từ nóc nhà – có người ở trên.
Là bọn người bang Thanh Nghĩa, hay là mấy anh mì ăn liền?
Không đợi tôi suy nghĩ nhiều, nóc nhà liền đổ sụp xuống, một vật thể rơi xuống kéo theo biết bao nhiêu là bụi bặm.
Lúc tên đó rớt xuống, còn hét to một câu: “Cái nóc nhà này thật là mục quá đi.”
Có thể không mục sao? Cũng hơn mười năm không có sửa chữa, đừng nói là người, ngày hôm qua chim đậu trên đó còn rớt xuống, kết quả là cánh của nó bị gãy mất.
Tôi mặc niệm trong lòng cho người mới rơi xuống.
Người anh em, vận số của anh thật không tốt.
Thừa dịp anh mì ăn kiền kia té xuống bị thương, sức chiến đấu giảm xuống, tôi cầm lấy cái muổn múc canh bằng gỗ, dùng lực gõ mạnh vào đầu hắn.
Dùng cục gạch vàng kim khảm kim cương đối phó với hắn thì thật giống giết gà dùng dao mổ trâu, tôi không làm được.
Chỉ thấy mắt anh mì ăn liền kia trợn trắng, chết ngất ngay tức khắc.
Mới vừa xử lý xong tên này, nóc nhà lại rầm rầm sụp xuống một mảng lớn, ba bôn anh mì ăn liền liên tục rớt xuống.
Lấy sự sai lầm của mấy nàng dâu là tự cho mình đẹp như thiên tiên, mà sai lầm của mấy anh mì ăn liền ở chỗ là bọn họ quá tin tưởng vào cái nóc nhà.
Một đoàn mấy anh mì ăn liền này, thật là phải xem TV nhiều hơn, cho rằng mấy cái nóc nhà đều chắc chắn như vậy sao? Không thấy trong các cảnh quay mấy diễn viên đều được mang dây thép à?
Không biết thưởng thức.
Ở trong không khí trần ngặp tro bụi, tôi cầm gáo nước gõ mỗi anh mì ăn liền một cái, thoải mái àm gõ cho đến khi bọn họ choáng váng.
Sau đó, lấy cái ghế ngồi ở trong góc, đợi mấy thêm mấy anh mì mì ăn liền tiếp tục sa lưới.
Đây mới gọi là ôm cây đợi thỏ.
Khi nóc nhà hoàn toàn sụp xuống, trong phòng cũng chất đầy thi thể của mấy anh mì ăn liền.
Đang tính nghịch vẽ mấy hình trên người bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới Lý Lý Cát.
Vội vả lao ra, lại thấy bên ngoài đồng ruộng, đồng loạt đứng một hằng đều là người của bang Thanh Nghĩa.
Tôi nhận ra, tất cả bọn họ đều là trở thủ đắc lực tinh anh của Lý Bồi Cổ.
Mà khi Lý Bồi Cổ phái ra nhóm tinh anh, tôi hiểu ra, vô luận hắn muốn làm cái gì, đều sẽ thành công.
Quả nhiên, ở nơi xa xa trong màn đêm, có bôn người đang khiên một cái bao tải to bước nhanh chạy đi.
Trong bao bố đó, dĩ nhiên là Lý Lý Cát.
Thế mà lại đêm Nhị Đương Gia bỏ vào một cái bao bố không có khí chất như vậy, sau chuyện này tôi sẽ nhắc Lý Lý Cát trừ tiền lượng của bọn họ.
Cầm đầu nhóm người kia mà một người toàn thân mặc đồ đen mang theo gương mặt như thấy kẻ thù giết cha tên Tiểu Hắc, là trợ thủ đắc lực của Lý Bồi Cổ, hắn nhìn tôi, trong mắt mang theo một tia chán ghét cũng khinh thường: “Bất Hoan, chúng tôi mang nhị thiếu đi, nếu là người thông mình thì nên trở về nhà ngủ đi!”
Kỳ thật trước kia Tiểu Hắc rất có hảo cảm đối với tôi, từ nhỏ đến lớn, tôi trộm vô số cái quần lót của hắn, nhưng chưa từng thấy hắn trách mắn tôi.
Nhưng hiện tại, trên dưới toàn bang đều đã coi tôi và dì Bích là một, cho rằng tôi là nội gián ẩn núp hơn mười năm.
Nghe nói thân phận của tôi ở bên trong bang lưu truyền có bao nhiêu là phiên bản.
Một, tôi là con gái ruột của dì Bích, cha tôi bị Lý Phong giết, cho nên mẹ cọn bọn tôi ẩn núp nhiều năm, cuối cùng giết chết Lý Phong.
Hai, tôi và dì Bích là một đôi bách hợp, vì tương lai tốt đẹp, chúng tôi liên thủ loại bỏ Lý Phong vật cảng trở này.
Ba, tôi là đứa con gái nhỏ trước kia bị Lý Phong vứt bỏ, bởi vì không có được tình thương của cha nên tình nguyện hại chết ông.
Nghe nói cái phiên bản thứ ba được ủng hộ nhiều nhất, cho nên sau khi tôi và Lý Lý Cát công khai quan hệ, trên dưới trong bang là một mảnh sầu thẩm thảm thương, nói là xém chút nữa không chập nhận được mà kéo bè kéo lũ ra ngoài đánh nhau rồi.
Dù sao, đó cũng là anh em cùng cha khác mẹ.
Loạn cái gì đó.
“Tôi sẽ trở về phòng ngủ, chỉ cần các người để Lý Lý Cát lại.” Tôi phóng cái gáo nước ra, lấy ra cục gạch hoàng kim khảm kim cương.
Vô nghĩa, đi ngủ chính là phải có hai người ngủ mới có ý nghĩa nha.
Tiểu Hắc nhíu mày, trên mặt lộ vẻ tức giận, nhìn ra được, hắn dùng rất lớn sức mạnh ý chí mới không có cắn xuống cái cổ của tôi: “Cô cái tên phản bội này, nếu không phái có lệnh của đại thiếu gia, trước tiên tôi sẽ chặt cái đầu của cô đem đi bái tế đại ca!”
Ừ, xem ra người bang Thanh Nghĩa vẫn hận tôi thấu xương.
Mắt thấy Lý Lý Cát bị khiên đi càng lúc càng xa, không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với hắn, tôi làm một cái động tác giả, vượt qua Tiểu Hắc, lấy vận tốc ánh sáng chạy về phía Lý Lý Cát trong cái bao bố.
Chưa chạy được vài bước, phía sau lại truyền đến tiếng gầm thết của Tiểu Hắc: “Xem đây!”
Nhìn thấy hắn bay đi tạo ra một đường cong parabon tuyệt đẹp, tôi thở dài lắc đầu: “Tiểu Hắc ơi là Tiều Hắc, như thế nào cái tốt anh không học, lại học theo cái ngốc của Lý Lý Cát cái loại đánh lén mà luôn nhắc nhở người khắc thế này?”
Vừa dứt lời, hắn đã bị tôi trả lại một cước, “Phù phù” một tiếng bay vào trong cái giếng nước.
Thừa dịp những tinh anh còn lại đang bị bần thần vì một cước dùng hết sức kia của tôi, hai chân tôi biến thánh bánh xe Tank, chỉ mất hai ba bước đã đuổi đến cái bao tải di động kia.
Bốn người khiên cái bao tải nhìn thấy tôi, gia tăng tốc độ nhanh hơn.
Tôi cũng theo sát phía sau bắm chặt bọn họ.
Đại khái chạy được nữa dặm đường, tôi cảm thấy liều chết đuổi theo quá mất sức, liền giơ cục gạch lên, nhằm phía sau đầu của người tinh anh nhất mà ném tới.
Nhưng tốc độ của bọn họ không đồng nhất, tính ra vị trí là khó khăn lớn đối với cục gạch của tôi, nên cục gạch nện vào phía trên bao tải.
Nhìn hình dáng, đúng là đầu của Lý Lý Cát.
Lúc này, trong không khí vang lên một tiếng kêu thảm thiết của Lý Lý Cát: “Tên nào đập bể đầu tao? ! Tao sẽ lột da của mày! ! !”
Bốn gả tinh anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
Tôi xấu hổ cười cười, cước bộ tiếp tục nhanh hơn, lấy cơ hội thử lần nữa, giơ cục gạch lên nhắm phía sau đầu của gả tinh anh kia ném tới.
Rút ra kinh nghiệm của bài học trước, lần này vừa vặn cái bị đập bể là đầu của gả tinh anh kia “hừ” cũng chưa được một tiếng đã như bùn nhão té nằm ở trên mặt đất.
Chú Lưu từng nói: “. . . . . . .Tất cả đều là ý trời, tất cả đều là vận mệnh. . . . .”
Tôi đồng ý với nhưng lời nói mang đạo lý thâm sâu này.
Ý của tôi là, cái gả tinh anh bị tôi ném bể đầu chính là người khiêng đúng ngay vị trí đầu của Lý Lý Cát.
Hắn ngã xuống, đầu Lý Lý Cát mất đi điểm tựa, nên cũng đi theo nện xuống mặt đất.
Giữa đồng ruộng lại vang lên tiếng gầm thét của Lý Lý Cát: “Người nào làm tao ngã? ! Tao sẽ lấy đầu mày! ! !”
Ba tên tinh anh còn lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
Tôi không muốn bị lột da, cũng không muốn mất đầu, biện pháp duy nhất chính là. . . . . .Tiêu diệt nhân chứng mục kích.
Vì thế, tôi thở sâu, sâu ba tiếng “thùng, thùng, thùng”, mỗi một tiếng vang là một gả tinh anh bị ném bẻ đầu té nằm sấp xuống đất.
Đúng là kẻ thông minh luôn nghĩ đến nghìn điều.
Kết quả của việt làm như thế là trong nháy mắt cả người Lý Lý Cát đều té nằm ở trên đất.
Mà vị trí anh té ngã, vừa lúc lại có mấy khối tảng đá sắc nhọn.
Giữa đồng ruộng, lại một lần nữa giọng nói mang theo lửa giận ngút trời có thể thiêu rụi cả thế giới: “Mặc kệ kẻ làm hại tao là ai, tao đều sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết! ! !”
Toàn thân tôi run lẩy bẩy.
Thôi, tạm thời vẫn là không nên tháo cái bao tải đó ra.
Lúc này, đám tinh anh kia đã đuổi tới, vây xung quanh tôi thành vòng tròn.
Bọn họ cầm vũ khí, ánh mắt lạnh lùng đi tới gần tôi.
Tuy lực sát thương của cục gạch không lớn, nhưng cái đầu quá nhỏ, khi một chọi một có thể chiếm được chỗ tốt, nhưng trong tình huống hiên tại thì khó mà nói được.
Tôi đưa mắt nhìn tay phải cầm cục gạch, lại liếc nhìn tay trái đang đở bao tải chứa Lý Lý Cát, trong đầu nhất thời nảy ra chủ ý.
Hét lớn một tiếng, bạo phát toàn bộ sức mạnh của Tiểu Vũ Trụ, hét khàn hết cả cổ họng, tôi giơ Lý Lý Cát lên, coi anh như cây tre dài mà ra sức xoay tròn.
Tạo thành một vòng trong mấy gả tinh anh hoặc là bị đầu của Lý Lý Cát hoặc là bị chân Lý Lý Cát làm văng ra ngoài.
Nhưng lực là tác động qua lại.
Nói cách khác, đầu và chân của Lý Lý Cát đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Việc này, Lý Lý Cát chỉ có thể không ngừng liên tục kêu rên ra những am thanh nghe xuôi tai thôi.
Lý Lý Cát là kiểu vũ khí có lực sát thương trong phạm vi lớn, nhưng quá hao sức cho việc sử dụng, lúc này mới quay được một vòng, hai cánh tay của tôi đều đã mệt mỏi.
Nhưng mà tập trung nhìn vào, phía sau còn có mấy gả tinh anh đang chạy tới.
Tôi dùng anh mắt yêu thương nhìn vào cái bao tải, chính xác mà nói, là nhìn Lý Lý Cát ở bên trong bao tải.
Tiếp theo, khẽ cắn môi, dằn lòng, quay anh một cái, quay người anh đưa chân đạp mạnh ra trước một cái.
Nhất thời, Lý Lý Cát như một cái ống tròn đá bay cả đoàn tinh anh kia đi.
Điểm duy nhất có thể hình dung là: Lý Lý Cát giống như trái bowling, nhím tinh anh giống như ky(bình gỗ), bị đụng ngã xuống rầm rầm.
Lý Lý Cát, khổ thân anh rồi.
Nhớ đến mũi chân, dẫm lên mặt của nhóm tinh anh nằm vật dưới đất, tôi ngang nhiên bước qua, khiêng cái bao tải lên, chạy như đi tìm một gò đất cất kỹ.
Nhưng là vừa mới cơi bổ day thừng ra, ở ben trong đã thấy trên mặt của Lý Lý Cát có một cục xanh tím, trên trán còn có hai quả trúng cở lớn.
Hiển nhiên là phiển bản trưởng thành của Tiểu Long Nhân(là nhân vật chú rồng con mà hội nhỏ mọi người hay xem ý.)
Tôi xác nhận chắc chắn là anh đã ngất đi rồi.
Bất quá cho dù ở trong giấc ngủ mê, hàm răng của Lý Lý Cát vẫn cắn chặt, giống như muốn cắn xé thịt của người nào đó xuống vậy.
Hy vọng không phải là tôi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một tiếng súng, hòa với tiếng kêu la như xé lòng của Tiểu Hắc: “Nhị thiếu cẩn thận! ! !”
Vội vàng tập trung nhìn vào, tôi phát hiện một viên đạn đang bay về phía đầu của Lý Lý Cát.
Ở một giây đó, tôi cảm thấy Lý Lý Cát là đứa trẻ gặp nhiều xui xẻo nhất — đã hôn mê thế này àm viên đạn vẫn không buôn tha anh.
Đây là hậu quả có bình thường không tu luyện nhân phẩm.
Chuyển anh đi thì đã không còn kịp nữa, không một chút do dự, tôi nhanh chóng lấy cánh tay mình che ở đầu của anh.
Đạn bay chuẩn xác vào cơ thể của tôi.
Ngay tức khắc, ở trên cánh tay tôi truyền đến một cơn đau nhứt như muốn nổ tung, làn da cả người đều đau đến nhanh chóng co rút lại, chỗ trúng đạn giống như truyền thẳng đến tim, đang không ngừng run lên.
Ngay tại lúc tôi đau đến muốn lên cơn sốc, lại có một tiếng súng vang lên.
Tôi lại không khỏi gầm nhẹ một tiếng “Chết tiệt”, thật đúng là muốn đoạt đi cặp mắt sở trường của tôi mà, nghỉ cũng không muốn nghỉ! ! !
Cắn răng đưa một cánh tay còn toàn vẹn khác che ở đầu của Lý Lý Cát, quay đầu lại nhìn, cảm thấy viên đạn đột nhiên bay chệch hướng.
Phát súng vừa rồi, là do một anh mì ăn liền bắn về phía huyệt thái dương của Lý Lý Cát.
Mà phát súng lúc sau này, là do Tiểu Hắc bắn về phía huyệt thái dương của một loạt mấy anh mì ăn liền.
Một loạt thi thể của mấy anh mì ăn liền đã nấc rắm nằm ở trên mặt đất, đêm nay, vận khí của bọn họ không tốt lắm.
Mà vận khí của tôi cũng không tốt hơn.
Tay bị thương, cuối cùng không đỡ nỗi Lý Lý Cát, chỉ có thể đứng một chỗ, tùy ý để nhóm tinh anh bang Thanh Nghĩa tiến lại gần.
Tiểu Hắc vừa bò từ dưới giếng lên, trên dưới toàn thân đều ướt đẫm, vẫn đang không ngừng nhỏ nước, nhưng mà ánh mắt hắn nhìn tôi, có chút nóng bỏng.
“Cám ơn cô đã cứu nhị thiếu.” Giọng điều của hắn không lạnh lẽo như vừa rồi.
Cám ơn thì cám ơn, nhưng vẫn muốn mang người đi.
Hiện tại, tôi không có năng lực ngăn cản, chỉ có thể nhìn bọn họ khiêng Lý Lý Cát đang hôn mê đi.
Tiểu Hắc đi lướt qua tôi, đi qua vài bước, bỗng nhiên quay đầu, trầm mặt trong chốc lất, đưa cho tôi một bình thuốc nhỏ, nói: “Cái này có thể giúp cô cầm máu rất nhanh.”
Nói xong, hắn xoay người đi ngay.
Tôi gọi hắn lại: “Khoan đã.”
Tiểu Hắc quay đầu, trong ánh mắt đen tuyền có viết một câu: Tôi biết co gọi tôi lại là muốn cám ơn nhưng kỳ thật cô không cần cám ơn tôi bởi vì lương tâm của tôi kêu tôi làm như vậy, bất quá nếu như cô thật sự muốn cám ơn tôi thì tôi cũng không hẳn từ chối nhưng mà cô nên chú ý đến phương thức cám ơn dùng phương pháp lấy thân báo đáp mà hoàn thành mong muốn của tôi.
Tôi đón ánh mắt của hắn, vươn tay ra.
Bàn tay trắng trẻo như một mảng tuyết trắng dưới ánh sáng của anh trăng, ngay ca đường gân cũng trở nên mềm mại.
Tiếp theo, tôi mỡ miệng: “Ôi chao, ai, ôi, tôi nói này anh cho tôi bình thuốc này thì có ích gì, vẫn nên cho ít tiền đi, tôi muốn mua thịt ăn để bồi bổ thân thể.”
Dù sao, bây giờ không có Lý Lý Cát bán mình đổi thịt, tôi chỉ có thể dùng tiền để mua.
Sau khi nói xong, mặt của Tiểu Hắc, nhất thời đen như ngâm trong lọ mực hơn mười năm vậy.
Ngay cả như vậy, bọn họ cũng mang Lý Lý Cát đi rồi.
Nhưng tôi sẽ không từ bỏ ý định.
Điểm này, tất cả mọi người đều biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc