Không Thịt Không Vui - Chương 42

Tác giả: Tát Không Không

Thế là Lý Lý Cát tạm thời được an toàn rồi.
Chỉ tội nghiệp mấy anh mì ăn liền nằm cuộn tròn ở trên mặt đất, hai tay che mặt, nước mắt nước mũi cùng với mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thế nhưng giờ phút này tôi nhìn mặt tên đó vặn vẹo biến hình, nhưng tôi vẫn cảm thấy tên mì ăn liền đó có chút quen mặt, hình như lúc trước có gặp qua ở trong nhà Hồng Thiếu Nhu.
Bất quá mấy anh mì ăn liền ở trong nhà đó đều bị tôi chỉnh đến thê thảm.
“Chẳng lẽ, anh là người bị tôi đổ năm bình nước vào miệng khiến cho bao tử phình lên nhìn cái bụng giống như mang thai sao?”
Hắn lắc đầu, vẻ mặt đau khổ.
“Chẳng lẽ, anh là người bị tôi lấy lược nhé vào miệng làm cho cặp môi sưng lên giống hai cái lạp xưởng sao?”
Hắn lại lắc đầu, hai mắt bi thương.
Tôi dùng hết sức ăn thịt bao năm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ lại được: “Đúng rồi, anh là cái người bị tôi bẻ gẩy cái gốc rễ kia!! !”
Rốt cuộc hắn gật đầu, trên mặt phớt qua vẻ tuyệt vọng.
Tát cả chuyện cũ này cũng không phải đúng hoàn toàn xem như là tôi sai.
Đó là vào một ngày sáng sớm không khí trong lành, hắn làm theo lời Hồng Thiếu Nhu đến kêu tôi dậy.
Song sau khi hắn đến gần cạnh giường tôi được mười giây đồng hồ, thì bị tôi đang trong lúc ngủ mê bẻ gẫy cái gốc rễ kia – – lúc ấy, tôi nằm mơ thấy mình đang hát dưa chuột, vì thế, tiện tay nắm lấy hai đầu, dùng lực bẻ gẫy đôi nó.
Cứ như vậy, mệnh căn của anh mì ăn liền đó bị chặt đứt.
Đưa vào bệnh viện ở lại hết hai tháng, nghe nói đặc tính phái nam bị suy giảm nghiêm trọng.
Tôi cảm thấy hắn nên cảm thấy may mắn – – lúc ấy nếu tôi nằm mơ thấy mình đang gặm xương, thì cái mệnh căn của hắn đâu chỉ bị gẫy, đã sớm bị tôi cắn cho chỉ còn lại có một phần rồi.
Song sau khi nghe mấy lần an ủi khuyên giải của tôi, hắn tức giận đến mức phải ở lại trong bệnh viện thêm một tháng.
Hồi tưởng lại chuyện cũ xong, tôi suy nghĩ đem thân thể mình như con tôm nhích lại gần hắn, cảm thấy được bản thân mình thật sự là đủ tần nhẫn.
Người ta nói trời không tuyệt đường người, cho nên Thượng Đế muốn ban cho người anh em này một cái tuyến tiền liệt.
Như vậy, cánh cửa ở phía trước bị đóng lại, thì ở phía sau sẽ có một cái cửa sổ được mở ra.
Nhưng mà tôi ngược lại rất giỏi, liên tiếp khóa lại mấy cái cửa sổ ở phía sau của người khác, hiện tại đương nhiên một chút hy vọng cũng không có rồi.
Cực kỳ bi thảm.
Bất quá nếu như đã ra tay, thì cũng không cần phải đẻ ý nhiều mà tạo ra một chút tội ác.
Lác này, tôi cầm cái tẩu thuốc đuổi theo cửa sau của mấy anh mì ăn liền, tranh thử làm cho tất cả cửa sau của họ đều như một đóa hoa đang nở rộ.
Bọn họ sợ tới mức mặt xám như tro, như nước tiểu chảy cuồn cuộn, đến sau nằm tập thể trên mặt đất, lấy thảm bảo vệ cửa sau.
Dì Bích thường xuyên dạy tôi, làm việc phải biết linh hoạt.
Cho nên gặp phải loại tình huống này, tôi tiện tay xoay tẩu thuốc lại lấy đầu thuốc đang cháy đặt lên hai hạt đậu đỏ.
Cái gọi là không có hoa cúc, đậu đỏ cũng được thôi.
Không bao lâu sau, tất cả anh mì ăn liền ở trong phòng đều núp ở trên mặt đất, cuộn mình lại, hai tay che đằng trước hoặc đằng sau, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối chảy ra sông vậy.
Đánh xong kết thúc công việc.
Kỳ thật cũng không tính là khó khăn đặc biệt gì, tôi nói thầm ở trong lòng.
Nhưng mà tôi có chút đặc tính của quả đen.
Bởi vì khi tôi phủi tay xoay người, lại phát hiện có vô số cây súng nhắm ngay vào tôi và Lý Lý Cát.
Tất cả đều là mặt lạnh không đổi sắc, mấy anh mì ăn liền này ở trong hộp đêm mà cũng cần phải đeo mắt kính.
Hồng Thiếu Nhu, chậm rãi bước xuyên qua đám người đó tự đồng tráng ra nhường đường để hắn đi vào phòng.
“Bất Hoan, nhiều ngày không gặp, phương thức đánh nhau của em lại thay đổi như vậy.” Hắn nói.
“Không có biện pháp, mấy người thủ hạ trong tay quả thật rất đáng yêu, tôi đối với mỗi người bọn họ đều có ham muốn ngược đãi.” Tôi ăn ngay nói thật.
Vừa dứt lời, ánh mắt của đám người mới xuất hiện kia mang đầy ý hận dưới cái mắt kính phóng về phía tôi.
“Bất Hoan, bây giờ em có còn cái gì muốn nói không?” Hồng Thiếu Nhu hỏi.
Xét thấy bao tử có chút đói bụng, tôi quyết định ít nói chuyện phiếm, lúc này đứng che ở trước mặt Lý Lý Cát, hiên ngang lẫm liệt mà nói:“Thả anh ấy ra, tôi sẽ đi theo anh.”
Trong một khắc đó, tôi cảm thấy cơ thể của mình vô cùng to lớn, đã đạt đến một cảnh giới mới.
Có thêm cái bình hoa tôi sẽ biến thành Quan Âm.
Có thêm cái đầu tóc quăn sẽ biến thành Như Lai.
Có thêm cái mũ lạt ma tôi liền bién thành Đường Tăng.
Nhưng Hông Thiếu Như không tôi có thêm cơ hội để biểu hiện, giọng nói của hắn giống như cây búa nhỏ, dễ dàng đánh tan cái hình tượng cao lớn tôi vừa mới hình thành: “Bất Hoan, hình như em hiểu lầm, tôi cũng không có nói điều kiện với em – – tôi là nói, em nhất định phải đi theo tôi, mà tên kia cũng phải bị tôi bắt đi.”
Tôi ngửa mặt lên trời oa một tiếng, nếu như vậy, vậy tên này còn hỏi tôi cái gì nữa! ! !
Một loạt anh mì ăn liền võ nghệ cao siêu tiến lên hàng loạt, làm bộ như muốn lao đến bắt tôi, biểu tình cực kỳ phức tạp, lại mang theo chút phiền muộn, một chút xót xa, một chút run rẩy, một chút không cam lòng, một chút đau khổ, một chút bi thương, một chút u ám, một chút rưng rưng như muốn khóc, một chút ẩn ẩn đau thương.
Hình tượng đều có một điểm chung, làm tôi thấy cũng quá mót muốn đẩy cửa lao vào toilet, biểu tình lúc đó của tôi giống như thấy rõ ràng cái thứ màu vàng bóc mùi lên cuồn cuộn của người náo đó thải ra.
Thật là không cho tôi mặt mũi mà.
Nhưng mấy anh mì ăn liền không tiến lại gần tôi, Lý Lý Cát che chở trước mặt tôi, lại tạo nên hình tượng quang vinh anh hùng cứu mỹ nhân lần nữa: “Tụi mày không được đụng vào cô ấy! ! !”
Lần này, đổi thành bóng dáng vĩ đại của anh được năng lên.
Tôi đứng phía sau anh, dùng ánh mắt dò xét thân thể anh để nhớ lại lần nữa.
Sống lưng bóng loáng trắng nõn ở dưới ánh đền nhu hòa hơi có chút ái muội, nỗi bật lên xương bả vai, đặc biệt gợi cảm, bắp thịt ở hai cánh tay căn đầy xinh đẹp, phần eo nhỏ mảnh, hai chân thon dài, ௱ôЛƓ vểnh cao.
Nếu không phải có cái thảm che ở bộ phận quang trọng không thể thấy được cái phần nằm ở giữa thảm phía trước cái ௱ôЛƓ mà nói, hiệu quả sẽ càng cao hơn.
Hồng Thiếu Nhu lại cực ký thích phá vỡ hình tượng của người khác.
Bởi vì hình tượng của Lý Lý Cát được tạo nên không còn ấn tượng, một ánh mắt của hắn, tiện thể bảo mấy anh mì ăn liền bên cạnh đồng loạt chỉa súng về thẳng vào giữa trán của Lý Lý Cát.
“Nếu mày đã cố chấp như thế, thì tao phải làm cho Bất Hoan phải khóc một lúc rồi.”
Tôi còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, đã có hai tiếng súng vang lên.
Tôi như ngưng thở, trong nháy mắt đứng ngay ra đó, như rơi vào trong mộng.
Nhưng mà chờ rất lâu, cũng không thấy Lý Lý Cát có dấu hiệu ngã xuống.
Tôi đưa ánh mắt chuyển qua sau lưng anh, vừa nhìn qua, thì phát hiện ra sự tình của biến cố.
Phía đó có hai tay súng té nằm trên mặt đất, bên huyệt thái dương có một cái lỗ to, máu tươi đang tuông ra, bị thảm trải sán hút hết như một con mảnh thú thèm máu tươi.
Tôi không hiểu được cái cách chơi đánh rắm lẫn nhau của bọn họ, vậy nguyên nhân duy nhất gây ra việc này chỉ có một.
Tôi xoay đầu từ từ quan sát về phía bên phải.
Tôi nhìn thấy, trong phòng đối diện, có nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Trong đó, có một khuôn mặt tôi quen thuộc nhất, có hình dáng tỏa sáng nhất, gương mặt ôn hòa, nhưng từng gốc cạnh trên khuôn mặt đều như đang bao trùm một tầng băng mỏng, ánh mắt như một cái hồ nước sâu không thấy đáy.
Lý Bồi Cổ.
Vẻ mặt của hắn, bình tĩnh không một biểu cảm, bình tĩnh đến mức dị thường.
Ánh mắt của hắn, chậm rãi di chuyển từ trên người tôi sang Lý Lý Cát, giống như là ánh trăng lạnh lẽo xa xôi kia lướt qua trên mặt hồ.
Tôi hiểu rõ, nhìn thấy cảnh thân mặt giữa tôi và Lý Lý Cát cộng với trên người Lý Lý Cát chỉ quấn một tấm thảm ngay chỗ quan trọng, là ai thì cũng đều hiểu được, cái hương vị gian tình kia tỏa ra khắp nới xông thẳng vào mũi, bay khắp nới không dứt.
Lý Bồi Cổ không ngốc, hắn đã biết tôi và Lý Lý Cát trong lúc đó đang làm cái gì.
Lý Bồi Cổ xuất hiện vào lúc này, không phải là chuyện lạ.
Cơ sở ngầm của bang Thanh Nghĩa ở khắp nới trong thành phố này, Lý Lý Cát đã nhiều ngày chưa về nhà, dĩ nhiên Lý Bồi Cổ phải từ mình ra cửa đi tìm.
Cái thật sự làm cho tôi kinh ngạc chính là hai phát súng giết chết hai anh mì ăn liền cứu Lý Lý Cát, lại là anh trai tài xế đã từng bị tôi đùa giỡn đến chết đi sống lại -_-, chỉ là ánh mắt của hắn kiên định, trên tay đang cằm khẩu súng tỏa ra khói trắng.
Không chỉ có thể lái xe chạy thành chữ “ѕєχ”, mà còn có thể bắn súng trúng ngay huyệt thái dương của người khác.
Quả nhiên anh trai tài xế đúng là cao thủ giấu nghề thâm tàng bất lộ.
Tôi bái phục –, tiền thưởng của nhất định là rất cao.
“Lý đại thiếu, tới thật đúng lúc.” Sắc mặt Hồng Thiếu Nhu vẫn bình tĩnh như thường, không hề có chút dao động, giống như hai cái xác chết nằm ở bên chân hắn chỉ là hai quả bí đỏ.
Hai viên đạn vừa rồi kia, cũng coi như là bay lướt qua mặt hắn, nhưng cái tên đó hoàn toàn không quan tâm.
Cái gì gọi là bình tĩnh, đây mới gọi là bình tĩnh.
Tôi cũng bái phục.
“Sau này, lúc mà tôi lấy súng chỉa thẳng vào người thân của anh, tôi nghĩ, Hồng thiếu anh cũng sẽ chạy đến đúng lúc thôi.” Giọng nói nhàn nhạt của Lý Bồi Cổ vang lên, như có như không.
“Hôm nay, hai chúng ta cũng không mang theo nhiều người lắm, nếu thật sự liều mạng với nhau, hai bên cũng không phân định được thắng thua. Không bằng chúng ta mỗi người nhừơng một bước, anh mang nhị thiếu về, để Bất Hoan ở lại, như thế nào?”
Giọng điệu của Hồng Thiếu Nhu giống như một người thương nhân đang bàn chuyện làm ăn, cực kỳ chân thành, cực kỳ vô hại, cho thể làm cho người ta buông lỏng cảnh giác lúc nào không hay.
Sau đó. . . . . . Ở trong lúc bạn không chú ý, hắn sẽ mạnh mẽ nhào đến, cắt dứt cổ của bạn, uống sạch máu tươi của bạn.
“Tôi sẽ không tách ra khỏi Bất Hoan! ! !” Lý Lý Cát nắm chặt tay của tôi, thể hiện thái độ kiện định của mình.
Lý Bồi Cổ đứng ở phía đối diện, nhìn hai bàn tay nắm chặt của chúng tôi, ánh mắt sau như biển.
Mọi người, đều đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Cuối cùng, hắn mở miệng: “Lý Cát, em đi qua đây.”
Nghe vậy, trong lòng tôi đau đớn như bị nứt ra một cái khe nho nhỏ.
Hắn lại đây tôi cho Hồng Thiếu Nhu một lần nữa.
Nhưng mà tôi không có tư cách oán giận, giống như Hồng Thiếu Nhu đã nói, tôi là kẻ đồng lõa hại chết ba chủa họ.
Là tôi đẩy hắn ra trước.
Chân Lý Lý Cát vẫn không di chuyển bước nào, ngược lại còn nắm tôi càng chặt hơn.
“Lý Lý Cát.” Lý Bồi Cổ kêu lên tên đầy đủ của anh: “Em đã quên chính mình là ai, quên cô ta là ai rồi sao?”
“Em biết rất rõ mình là ai, cô ấy là ai, giống như em biết rất rõ bản thân mình đang làm cái gì.” Lý Lý Cát nhìn Lý Bồi Cổ, anh gằn từng chữ, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh, và đầy tình cảm nói: “Anh hai, em không phái là chưa thử qua, anh không nhớ sao? Vào thời gian ba mới vừa qua đời, em quyết định sẽ không gặp lại Bất Hoan nữa, tôi quyết định từ nay sẽ quên người con gái này.. Nhưng là. . . . .. .Tận mắt nhìn thấy cô ấy rơi xuống biển, trong khoảng thời gian một năm đó em tự mình đi tìm cô ấy, tự mình trải qua những ngày tháng vĩnh viễn mất đi cô ấy, em sẽ không buông tay lần nữa, cái loại cảm giác mất đi đó, em không muốn phải chịu đựng một lần nữa.”
Sức lực của Lý Lý Cát rất lớn, anh không có ý thức được rằng mình đã nắm tay tôi đến bầm tím cả lên.
Nhưng tôi không có lên tiếng, chỉ để anh tùy ý nắm như vậy.
Chỉ là, vào nhưng khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, anh đều ôm tôi thật chặt trong vòng tay, giống như sợ là tôi sẽ biến mất trong vòng tay của anh vậy.
Mà đến lúc này tôi mới biết được nguyên nhân.
Lý Lý Cát.
Anh rất kỳ quái, muốn cái gì cũng không nói ra, tính tình bốc đồng như trẻ con, làm cho người ta không biết phải làm như thế nào.
“Lý đại thiếu, xem ra, em trai của anh thành thật hơn anh nhiều.”Hồng Thiếu Nhu nói ra một câu mang ý vị sâu xa.
Trong mắt Lý Bồi Cổ giống như một cánh rừng um tùm, có một màng sương màu đen.
“Cũng không thể tranh cải tiếp nữa, trời cũng sắp sáng.” Hồng Thiếu Nhu nhắc nhở: “Vậy thì, tôi mang Bất Hoan đi trước, còn nhị thiếu thì giao lại cho anh.”
Tôi dám khẳng định, trước kia mấy anh mì ăn liền này mỗi khi gặp phải kì thi môn ngữ văn, tuyệt đồi sẽ giải thích cái đề thi kia cực kỳ tốt.
Bởi vì, lời Hồng Thiếu Nhu vừa nói xong, bọn họ ngay cả nấc cục cũng không nấc một cái, lập tức tiến về phía Lý Lý Cát, chuẩn bị bắt anh trói lại ném cho Lý Bồi Cổ.
Bị người hai bên cưỡng chế, tôi và Lý Lý Cát như cá nằm trong chậu, chỉ có thể giơ tay chịu trói.
Ngay vào lúc cả người Lý Lý Cát căng cứng vì khẩn trương, giây phút tôi khẩn trương đến bàng quang cũng co rút liên tục, thì tất cả đèn đều bị tắt hết.
Cả hộp đêm đều bị chìm trong bóng tối giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón tay.
Ngay lúc đó, người xem biểu diễn ở lầu một kêu la hỗn loạn, thỉnh thoảng còn có tiếng ly thủy tinh vỡ vụn.
Bóng tối luôn luôn đến cũng với hoảng loạng.
Cơ hội ngàn năm có một, lúc này không chạy trốn, vậy nán lại đợi đến lúc nào nữa?
Tôi kéo Lý Lý Cát, chạy thẳng ra khỏi phòng.
Dù sao tôi cũng ở hộp đêm này một khoảng thời gian, đối với việc chạy trốn có chút quen thuộc đường đi, tôi trực tiếp kéo Lý Lý Cát chạy nhanh đi, ngay cả đường vòng cũng bỏ qua.
Dọc theo đường đi, chúng tôi chạy trốn nhanh như gió bay, hô hấp dồn dập, ruột gan đứt từng khúc, như trở lại lịch sử ngàn năm trước.
Tốc độ mà nhanh thêm chút nữa, căn cứ vào thuyết tương đối của Einstein, không chừng có thể xuyên không rồi.
Về sau, Lý Lý Cát nhơ đến chuyện ngày hôm nay đều luôn miệng khen ngợi tôi không dứt, nói tôi so với con Husky hay thè lưỡi ra thở bốn chân nhanh nhẹn vui vẻ chạy loạn lên còn lợi hại hơn.
Tôi im lặng, cái này thật mất hình tượng.
Bất kể có như thế nào, cuối cùng chúng tôi cũng chảy được ra ngoài từ cửa sau của hộp đêm.
Chỉ là tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vào lúc tôi mò mẫm chạy ra ngoài, cảm thấy sàn nhà có chút mềm mại, còn có*.
Về sau nghe nói lúc cảnh sát đến thu thập chứng cớ, thấy trên mặt rất nhiều người xuất hiện một vết dấu chân màu đen thật to.
Trong hẻm nhỏ ở cửa sau, có mấy thùng rác to xếp chồng lên nhau, tuy đèn đã tắt, nhưng ánh trăng cũng rất sáng, ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng đủ cho tôi thấy được bóng dáng đứng ở đằng kia.
Lâm Lam.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc