Không Thể Buông Tay - Chương 36

Tác giả: Úy Không

Mất kiểm soát
Khi ba mẹ Vệ Lam chạy đến bệnh viện, đã là một giờ sau đó.
Cổng bệnh viện như bị phong tỏa, có đậu mấy chiếc xe. Rồi cả vẻ mặt khẩn trương của bảo vệ gác cổng bệnh viện, trừ cái này ra, còn có một đám đàn ông mặc vest đen, cao to nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở lối vào bệnh viện, kiểm tra từng người một, chắn đám truyền thông phóng viên ở ngoài cổng.
Hai người đều là người bình thường, từ trước đến nay chưa từng thấy qua cục diện thế này, trực giác mách bảo trong bệnh viện có chuyện lớn xảy ra, mà chuyện lớn đó lại có liên quan đến con gái mình.
Lòng như lửa đốt thông báo với bảo vệ cổng, suýt chút nữa để cho mẹ Vệ Lam đang gấp đến độ mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu cãi nhau với đám người đó. Bên ngoài gọi thông điện thoại nội tuyến, vẻ mặt thay đổi nhìn hai người họ, rốt cuộc cũng cho hai người đi qua.
Mẹ Vệ Lam vọt đến khoa phụ khoa ở tầng trệt, một bác sĩ nữ trung niên nghênh đón họ ở thang lầu, cô nhìn sắc mặt vô cùng lo lắng của hai người, lễ phép hỏi: “Xin hỏi là ông bà Vệ phải không?”
Mẹ Vệ Lam gật mạnh đầu, giọng nói gấp gáp: “Vâng đúng rồi, con gái tôi thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bác sĩ làm động tác xin mời với họ: “Mời ông bà đi theo tôi, cô Vệ xảy ra bất trắc, vừa mới làm phẩu thuật sẩy thai xong, vẫn còn hôn mê.” Cô nhìn thoáng qua vẻ mặt hoảng sợ của hai người, lại tiếp tục nhẹ giọng bổ sung, “Nhưng mà xin ông bà cứ yên tâm, cô Vệ đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, không có trở ngại, tịnh dưỡng cho tốt, sau này mang thai nữa cũng không có vấn đề gì.”
Mẹ Vệ Lam nghe thấy hai chữ “sẩy thai”, chân gần như nhũn ra, nếu không có ba Vệ Lam đúng lúc đỡ lấy, chỉ sợ bà đã xụi lơ rồi.
Tới đầu hành lang phòng VIP, hai người cũng không tính là già cả, nhưng lại nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa bước vào, nhìn thẳng về phía giường bệnh duy nhất trong phòng.
“Lam Lam, Lam Lam…” Giọng mẹ Vệ Lam run run, sờ vào khuôn mặt cô.
Hôm qua sắc mặt còn hồng hào mà, là cô gái hay nói hay cười, hôm nay lại không nói gì, cứ nhắm mắt nằm trên giường bệnh, trên mặt không có chút máu, giống như tờ giấy trắng, ngay cả đôi môi cũng tái mét, nổi bật dưới bốn bức tường trắng toát trong phòng bệnh, khiến tim người khác càng đập nhanh hơn.
Khi bác sĩ thấy mẹ cô kích động như vậy, bước đến, ho nhẹ một tiếng: “Ông bà Vệ nếu có cần gì xin nhấn chuông, tôi ra ngoài trước.” Khi xoay người, nhìn thoáng qua vẻ mặt hốt hoảng của người đang đứng ở đầu giường kia, lại bổ sung thêm một câu, “Cô Vệ cần tịnh dưỡng, xin bà Vệ chú ý đừng để sự kích động của mình ảnh hưởng đến bệnh nhân.”
Bà Vệ làm như không nghe thấy, chỉ nhìn mặt Vệ Lam, nước mắt rơi như mưa.
Bác sĩ lắc đầu, vì không thể nói thêm gì nữa, nên đi ra ngoài. Đây có lẽ là chuyện khó tin nhất mà cô gặp từ lúc hành nghề bác sĩ đến nay.
Đôi trai gái trẻ trung xinh đẹp đến kiểm tra, lúc sắp đi hạnh phúc là thế, ngay cả cô làm lâu trong nghề cũng lâng lâng theo họ, không thể không xúc động. Cũng không ngờ, chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, chàng trai liền bế cô gái đã ngất xỉu quay lại bệnh viện.
Đứa bé đương nhiên không còn, một phôi thai mấy tuần ngắn ngủi vẫn chưa thành hình, chỉ vừa mới mang đến cho cha mẹ nó thứ hạnh phúc ngắn ngủi.
Cô chỉ là một bác sĩ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, loáng thoáng nghe được bên ngoài bệnh viện có rất nhiều phóng viên, có rất nhiều xe, nhiều người đến đây, rồi bệnh viện bị phong tỏa. Cô mới biết thân phận của chàng trai trẻ này không tầm thường. Mà điện thoại chỉ thị ở trên cũng ban xuống, cô đương nhiên không dám chậm trễ.
Tất nhiên, cô đã qua cái tuổi tò mò, trong phòng, nhìn thấy chàng trai bật khóc khi mất đi đứa con, cô lặng lẽ đóng cửa phòng lại.
Mẹ Vệ Lam khóc lóc một hồi, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, đứng phắt dậy, nhìn về Đoàn Chi Dực ở phía đối diện.
Từ khi hai người bước vào phòng, Đoàn Chi Dực không phát ra bất cứ tiếng động nào, như là trong phòng này không có sự tồn tại của anh. Không, có thể là từ sau khi Vệ Lam làm xong phẫu thuật được bác sĩ đẩy ra khỏi phòng, cùng lúc cho anh biết, đứa bé kia đã không còn nữa, anh cũng bắt đầu không nói gì. Chỉ đi theo giường bệnh đẩy vào phòng, sau đó đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm Vệ Lam không nhúc nhích, giống như bị mất hồn.
“Mày là đồ ăn hại!” Bà Vệ xanh mặt, cách khoảng không chỉ vào người ở đối diện, hét lên.
Đoàn Chi Dực làm như không nghe thấy, vẻ mặt không thay đổi tí nào, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào người nằm trên giường như trước. Mặt anh vốn đã trắng, lúc này lại càng bợt bạc đến đáng sợ.
Mẹ Vệ Lam thấy anh không lên tiếng, thở hổn hển, chạy đến trước mặt anh, lôi kéo quần áo anh, như một bà chanh chua ngoài chợ trời, tay đấm chân đá anh: “Mày là đồ ăn hại, đều do mày hại con tao, trước kia mày hại nó chưa đủ sao, bây giờ còn hại tiếp, mày muốn hại ૮ɦếƭ nó mày mới hài lòng sao, có phải không?”
Đoàn Chi Dực để mặc bà đánh, không có chút phản kháng.
“Hôm qua mày nói mày sẽ chăm sóc nó, đây là chăm sóc nó ư, chăm sóc đến nỗi nó phải nằm trên giường bệnh, chăm sóc đến nỗi mất luôn cả đứa bé.” Lúc này, mẹ Vệ Lam đã không còn là người phụ nữ trí thức từng được hưởng nền giáo dục cao nữa, giờ phút này bà chỉ là một người mẹ, một người mẹ đau thương và tuyệt vọng.
Cuối cùng, vẻ mặt của Đoàn Chi Dực cũng co giật, anh cụp mắt nhìn xuống, rồi thoáng nâng lên, hóa ra bên trong đã sớm đỏ ngầu.
Anh nhích từng bước về phía trước, bỗng nhiên phịch một tiếng, anh bất ngờ quỳ mạnh xuống đất, tiếng nói phát ra từ cổ họng như được nặn ra từ trong nước mắt: “Con, xin, lỗi.”
Tim mẹ Vệ Lam đập loạn, từng bước lui về phía sau, hơi lảo đảo, khó khăn lắm mới được ba Vệ Lam đỡ lấy.
Bà nhìn chàng trai trẻ này bỗng nhiên hạ thấp mình, cơ thể anh đang run rẩy. Một người hư hỏng khiến bà ghê tởm chán ghét khi nhìn thấy, giờ lại đang run rẩy.
Cổ họng bà như có gì chặn lại. Bà bỗng nhớ tới chàng trai không biết làm thế nào sau khi nhận lấy một bạt tai của bà vào nhiều năm trước.
Bà lờ mờ hiểu được, có lẽ đúng là người này cũng không biết tại sao lại cứ luôn làm tổn thương người phụ nữ của chính mình. Bởi vì anh không có năng lực yêu thương người khác.
Mẹ Vệ Lam cố lấy bình tĩnh, nhắm chặt mắt lại: “Đoàn Chi Dực, con gái tôi vì cậu mà phải chịu ô danh với bên ngoài, chịu đau đớn thể xác. Là một người mẹ, tôi không thể tha thứ. Cho nên, tôi không thể nào để con gái tôi tiếp tục ở bên cạnh cậu nữa.”
Giọng nói của bà cực kỳ bình tĩnh, như là đã suy nghĩ cặn kẽ lắm rồi. Hoàn toàn khác với người phụ nữ mất kiểm soát, khóc la om sòm mới nãy.
Hai tay Đoàn Chi Dực từ từ chống xuống đất, giống như cố gắng kiềm lại cảm xúc đau đớn, giữa miệng chỉ bật ra ba chữ như trước: “Con xin lỗi.”
Ba Vệ Lam nhíu mày, bước đến nâng anh dậy, lại vỗ vỗ vào người cao hơn ông cả nửa cái đầu: “Xin con hãy thông cảm với nỗi khổ tâm của kẻ làm cha mẹ như cô chú. Cô chú sẽ chăm sóc Vệ Lam, con về đi. Có chuyện gì đợi Vệ Lam khỏe lại rồi nói sau.”
Mắt Đoàn Chi Dực đỏ lên, nghĩ rồi gật đầu, xoay người nhìn lên giường, tư thế ngồi xổm, nhìn Vệ Lam nhắm mắt như đang ngủ say, anh đưa tay gạt đi mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô, đặt một nụ hôn khe khẽ lên mặt cô, chậm rãi đứng lên, rồi cúi người chào ba mẹ Vệ Lam, sau đó chậm rãi đi về phía cửa.
Anh đi rất chậm, chỉ có chân trái hơi tàn tật kia, giờ phút này càng thêm rõ ràng hơn thường ngày, như là đang cố gắng đuổi kịp chân phải, khiến bóng lưng anh thoạt nhìn càng thêm thống khổ mà thê lương.
Yên bình
Mí mắt của người nằm trên giường nhúc nhích, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi xuống đất rồi biến mất không một chút tiếng động nào.
“Lam Lam, mẹ biết con tỉnh rồi.” Đợi cho đến khi phòng bệnh yên tĩnh trở lại, mẹ Vệ Lam lau mắt, rồi đi đến đầu giường.
Vệ Lam từ từ mở mắt ra, trong mắt ướt đẫm nước, cô mờ mịt nhìn trần nhà màu trắng, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng giống như bị ngặn lại, rất lâu sau đó, mới lờ mờ nói ra vài tiếng: “Mẹ….. con……đau…….”
Ba mẹ Vệ Lam nghe thấy tiếng ậm ờ của cô, nước mắt ngay lập tức trào ra, ôm nhau khóc ròng rã.
Bởi vì mất máu quá nhiều, Vệ Lam nằm ở trên giường ba ngày, tinh thần mới có chuyển biến tốt. Tâm trạng của mấy ngày hôm nay, giống như ngồi một chuyến xe băng qua núi, cảm giác thấp thởm từ lúc biết được mình mang thai, đến khi đón nhận niềm vui, rồi lại chịu nổi đau mất mát đột ngột đến. Vệ Lam chỉ cảm thấy sức lực trong người đều bị hút hết.
Cuộc sống cho cô một trò đùa cực kỳ lớn.
Cô cứ cho rằng báo chí ở bên ngoài đã đưa tin ngập trời, nhưng khi tình cờ cầm điện thoại lên mạng, lại không thấy có bất kỳ tin tức nào liên quan đến cô. Cô đoán, có lẽ Đoàn Chi Dực đã làm chuyện gì đó.
Cho dù anh không có khả năng làm điều đó, nhưng nhà họ Đoàn ra mặt, những chuyện này đều bị san bằng thôi.
Ba ngày này, Đoàn Chi Dực có đến bệnh viện vài lần, đều bị mẹ Vệ Lam chặn ở ngoài cửa. Vệ Lam chỉ đành giả vờ không biết. Tất nhiên chuyện này không thể đổ tội lên đầu anh, nhưng không còn sự nhượng bộ vì sinh mạng của đứa bé, mà chỉ còn sự căm ghét của ba mẹ với anh, cô đã không còn sức để gượng dậy, vì hai người mà tranh cãi với ba mẹ nữa, cũng không nhẫn tâm nhìn ba mẹ tuổi đã già phải đau lòng vì cô.
Có lẽ đây chính là định mệnh của cô và Đoàn Chi Dực, sai lầm từ lúc bắt đầu, đã định trước kết thúc bi thảm thế này rồi.
Vệ Lam nằm viện một tuần, giây phút bước ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, ánh mắt trời từ đỉnh đầu chiều xuống, có một cảm giác làm cô bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Đoàn Chi Dực đứng phía trước chiếc xe màu đen ở ven đường, nhìn cô từ xa. Giây phút đó tim Vệ Lam đập thình thịch, rất muốn chạy về phía anh. Không ngờ, lại bị mẹ Vệ Lam giữ lại, khiển trách ở bên tai cô: “Con quên rồi sao? Còn muốn dây dưa không rõ với nó hả?”
Vệ Lam sững người, nhìn ánh mắt căn phẫn của mẹ, lại nhìn ánh mắt cách mười mấy mét bên ven đường của Đoàn Chi Dực, cuối cùng thở dài, đi theo ba mẹ chờ xe taxi đến.
Lúc xe chạy, Vệ Lam quay đầu lại, nhìn qua cửa kính sau xe. Đoàn Chi Dực vẫn đứng yên tại chỗ, anh mắt nhìn về phía này. Cuối cùng cô chịu không nổi, mò trong túi lấy điện thoại di động ra, đắn đo một lúc lâu, mới gõ một dòng chữ ở tin nhắn điện thoại.
“Em không sao rồi, có lẽ em sẽ theo ba mẹ về nhà, anh không cần đến tìm em nữa đâu. Em sẽ giữ gìn sức khỏe, anh cũng vậy nhé.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, Vệ Lam giật mình lấy tay vuốt nhẹ màn hình di động, đầu óc hốt hoảng có chút trống rỗng. Cũng không biết đợi bao lâu, màn hình điện thoại lóe sáng, có một tin nhắn mới gửi đến.
Cô vuốt màn hình, chỉ có hai chữ đơn giản – “Được thôi.”
Vệ Lam hít sâu một lát như trút được gán***, một giây sau lại buồn bả cúi đầu thở dài ra. Cô quay đầu, xe đã chạy một đoạn khá xa rồi, bóng dáng của Đoàn Chi Dực cũng đã mất hút từ lâu.
Ngôi sao màn ảnh, công tử nhà giàu, kẻ thứ ba chen chân, những tin tức này hẳn phải là những tin sốt dẻo nhất, giống như bị đánh một quả bom, trong một đêm tất cả truyền thông đều im hơi lặng tiếng, nhất là cái người chụp hình người được gọi là kẻ thứ ba, càng không để lại bất kỳ dấu vết nào. Ngược lại cả giới truyền thông phải chịu một cơn gió lốc không thể nói ra ngoài, mấy kênh truyền thông đều bị chỉnh đốn, có vài nhà báo bị cấm hành nghề suốt đời, đồng thời những người cố ý gây thương tích phải chịu trách nhiệm hình sự.
Tất cả mọi thứ đều được âm thầm tiến hành. Những kênh truyền thông còn lại cũng im lặng tập thể, trở thành một câu chuyện được giữ kín như bưng.
Trần Vũ Yên tìm được Đoàn Chi Dực là vào hai tuần sau đó, chương trình của cô đột ngột bị người khác thay thế, đưa ra lời giải thích với công chúng đó là, đài truyền hình điều cô ra nước ngoài tập huấn. Đập tan mọi lời nghi ngờ chuẩn bị nổi lên.
Chuyện Đoàn Chi Dực và Vệ Lam, bởi vì truyền thông nhanh chóng rút lui, cho nên Trần Vũ Yên không biết nhiều, nhưng cũng lờ mờ biết được đã xảy ra chuyện lớn, thậm chí hai người không còn ở bên nhau. Cũng có liên quan rõ rệt với công việc của cô.
“Chi Dực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đài truyền hình tại sao lại đột nhiên điều em ra nước ngoài, anh biết nguyên do có phải không?”
Đoàn Chi Dực ngồi ở sau bàn làm việc, vẻ mặt trước sau lạnh lùng như một, không hề có chút cảm xúc nào, cũng có thể nhìn ra anh đã gặp quá nhiều biến cố.
Anh im lặng rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn Trần Vũ Yên: “Phóng viên chụp được hình tôi và Vệ Lam bên nhau, cho rằng cô ấy là người thứ ba xem vào giữa tôi và em.” Ngừng một lát, anh mới nói tiếp: “Sau đó, con của chúng tôi mất rồi, cô ấy rời xa tôi. Chuyện em muốn biết, có lẽ chính là như vậy.”
Anh nói chuyện nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, giống như đang bình thản kể một câu chuyện không liên quan đến mình, ngay cả ánh mắt của bình tĩnh giống như mặt hồ tĩnh lặng vào mùa thu.
Nhưng, Trần Vũ Yên hiểu rõ, đó là sự bình tĩnh đến chán nản muốn ૮ɦếƭ.
Cô ta dần dần lùi về sau một bước, sắc mặt tái xanh, cô ta không hề nghĩ đến, một quyết định ích kỷ của mình, lại để mọi chuyện trở nên như vậy.
Cố gắng hít một hơi, Trần Vũ Yên lấy hết can đảm, đi về phía trước: “Em sẽ mở họp báo, kể rõ tất cả mọi chuyện.”
Đoàn Chi Dực suy sụp dựa vào ghế, một tay che mắt, tay còn lại nới lỏng cổ áo của anh ra: “Không cần đâu, tôi không hy vọng em bị người khác quấy rầy.” Nói xong, im lặng một hồi lâu mới nói tiếp: “Công việc của em có lẽ do ba tôi sắp xếp. Nhưng mà, em ra nước ngoài cũng tốt, thật lòng tôi cũng không muốn nhìn thấy em nữa.”
Ngày Vệ Lam vào bệnh viện, tin tức vừa mới được tung ra, Đoàn Chi Dực nhận được điện thoại của người ba đã lâu không liên lạc. Hai cha con từ lâu đã không còn lới nào để nói, nhưng nhìn thấy cửa lớn của phòng phẫu thuật đóng chặt, cảm xúc không cách nào trút ra, khiến anh ôm lấy cái điện thoại, nhỏ tiếng nói nức nở. Đoàn Hồng ở đầu dây bên kia không nói lời nào, chỉ thở mạnh một hơi thật dài.
Sau đó, mọi tin tức đều bị ém xuống, tin mạng bị xóa sạch, truyền thông bị chỉnh đốn, phóng viên bị tố cáo. Đoàn Chi Dực biết rõ ai đã làm. Ba của anh, người anh căm hận và lẩn tránh nhiều năm. Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn phải lệ thuộc vào ông.
Cuối cùng anh cũng hiểu được, cái anh gọi là tự mình lập nghiệp, thoát khỏi nhà họ Đoàn, thật giống một trò cười. Anh không phải là một nhà điều hành Azure tài ba táo bạo, cũng không phải là một tổng tài tuổi trẻ tài cao. Anh chỉ là một kẻ vô cụng ngay cả người mình yêu cũng không thể chăm sóc tốt, không thể bảo vệ được.
Anh vẫn là chàng thanh niên tàn tật nhiều năm trước được bảo vệ dày đặc lại cô đơn bất lực mà thôi.
Anh vốn không xứng có được Vệ Lam, không xứng với tình yêu của Vệ Lam.
Trần Vũ Yên nhìn chàng trai trẻ trước mặt dường như già đi trong thoáng chốc, trong lòng nảy ra một sự đau xót, nhưng rất lâu sau, cũng chỉ có thể nói ra được ba chữ: “Xin lỗi anh.”
Cô nhớ rõ lúc mình gặp khó khăn nhất, chính anh đã vươn tay ra giúp đỡ mình. Nhớ rõ giai đoạn ban đầu của Azure, anh đã cố gắng như thế nào.
Đoàn Chi Dực là một người đàn ông thông minh, là một người luôn có những ý tưởng hay, nhưng anh không hề thích hợp làm một thương nhân. Bởi vì anh thiếu khả năng giao tiếp với mọi người, tính cách đơn giản cộc cằn, từ một phương diện nào đó mà nói, anh là một người ngây thơ không đáng sợ.
Thực ra anh có thể lựa chọn cách sống hưởng thụ vui vẻ giống như những cậu ấm nhà giàu, nhưng anh vào lúc đó, lại giống như đang muốn chứng minh với ai đó điều gì, cố gắng làm một việc đến như vậy, cho dù gặp thất bại hết lần này qua lần khác, cũng không làm anh từ bỏ.
Bọn họ từng kề vai chiến đấu với nhau, cùng nhìn thấy Azure dần dần cũng trở nên hùng mạnh.
Sau đó, tất nhiên cô ta biết rõ, anh muốn chứng minh điều gì. Ngay cả cái tên Azure, cũng có liên quan đến Vệ Lam. Cô chưa từng cố gắng quên mình để yêu một người, tình yêu mà cô có được đều hỗn tạp, cho nên nhìn thấy tình yêu của người đàn ông này, không phải không cảm động đến, cũng chúc phúc từ trong đáy lòng.
Nhưng sau cùng, tất cả mọi thứ này, đều bởi vì lòng ích kỷ của cô, cuối cùng vẫn bị sụp đổ.
Trần Vũ Yên hiểu rõ, mình lúc này đây, với anh mà nói, chính là một tội nhân của thể cuộc tội.
Sau khi Trần Vũ Yên rời khỏi, Đoàn Chi Dực mới lấy cánh tay che mắt xuống, giữa các ngón tay hơi ướt, nhưng anh không hề phát hiện ra, cả người vẫn không nhúc nhích, ngẩn ngơ ngồi đó, thẫn người nhìn cả căn phòng làm việc trống rỗng.
Vệ Lam theo ba mẹ rời khỏi Giang Thành, quay về nhà cũ.
Từ lúc ra khỏi bệnh viện, cô vẫn bình tĩnh một cách lạ thường, nghe lời một cách kỳ lạ, thậm chí nghe theo lời sắp xếp của ba mẹ, vào làm việc trong một đơn vị hành chính, làm một tháng được ba ngàn đồng, một công việc chỉ biết ăn chả biết làm gì.
Nhà cũ ở tại một thành phố hạng hai, không phồn hoa bằng thành phố lớn của Giang Thành, cuộc sống cũng tương đối thong thả. Thoáng cái cuộc sống hối hả của Vệ Lam cũng chậm lại theo thành phố này, mặc dù của sống bình thản, nhưng lại thiếu đi sức sống tràn trề lúc trước.
Trong đơn vị đó có rất ít người trẻ tuổi, mặc dù cũng có những cô gái trẻ tuổi, nhưng cũng đã kết hôn sinh con từ lâu, cả phòng làm việc nếu không bàn tán về chồng con, thì cũng là chuyện cơm ăn áo mặc.
Ngoài những bà vợ của gia đình giàu có khác, đi làm chỉ để viết thời gian, những đồng nghiệp còn lại đều là những người bình thường, thật thà cầm ba ngàn đồng tiền lương mỗi tháng, mặc những bộ quần áo vừa túi tiền, oán giận nhìn giá cả tăng cao.
Vệ Lam mới biết, cuộc sống lúc trước của mình muôn màu muôn vẻ như thế nào. Cô ở nơi Giang Thành đó sống quá lâu, nhập vào chung với những người bình thường ở thành phố loại hai này mà nói, yêu cầu cao quá nhiều, mặc dù không được coi là người có tiền, nhưng trước giờ chưa bao giờ vì cuộc sống chi tiêu hằng ngày mà tính toán chi li, gần như thoát khỏi cuộc sống tầm thường bình dị. Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, cuộc sống của đại đa số người, không phải đều tầm thường như vậy sao?
Khó trách cô và Đoàn Chi Dực lại đi đến bước này, bởi vì đối với cuộc sống mà nói, trước giờ chưa từng làm đến nơi đến chốn không phải sao?
Ngày tháng trôi qua giống như dòng nước chảy, cứ như vậy nửa năm qua đi.
Lúc đầu mẹ Vệ Lam cho rằng Vệ Lam bình tĩnh chỉ là giả vờ, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, nhìn thấy cô vẫn bình tĩnh như bình thường, không hề giống như đang cố tình che giấu cảm xúc, nghĩ đến tính cách từ nhỏ đến lớn của cô, không phải người thích để bụng những chuyện vụn vặt, cũng dần yên tâm hơn.
Yên tâm rồi, đương nhiên cũng bắt đầu cân nhắc chuyện tương lai của con gái.
Tuổi của Vệ Lam mặc dù không thể nói là một cô gái nhỏ, nhưng nếu không tranh thủ trong hai năm này, thừa dịp còn trẻ, mau chóng tìm một người tử tế gả đi, thì thêm vài năm nữa, chắc sẽ bị ế mất.
Nếu quẳng đi chuyện của Đoàn Chi Dực, điều kiện của Vệ Lam cũng xem như không tệ. Mặc dù bây giờ làm việc ở đơn vị hành chính, tiền lương không cao, nhưng cuộc sống ổn định. Con gái là người thích hợp nhất với đại đa số đàn ông đang tìm một người vợ ở nhà chăm lo gia đình.
Mẹ Vệ Lam quan tâm đề nghị chuyện xem mắt, Vệ Lam cũng không phản đối, cầm vài tấm hình ra cho cô xem, cô liền chọn đại một cái, rồi đến nơi hẹn.
Lúc mẹ Vệ Lam nói cho cô biết đối tượng xem mắt, cô cũng không nghe kỹ, chỉ biết người đó đang làm việc ở ngân hàng, chỉ mới ba mươi tuổi đã làm quản lý bậc trung, cũng coi là một người tuổi trẻ tài cao.
Trong lòng Vệ Lam nghĩ, chỉ cần kết hôn thôi, tìm đại một người lấy rồi sinh con, chặt đứt những ý nghĩ không cam chịu trong lòng, cũng là chuyện tốt.
Cô cũng không muốn vì tình yêu mà thịt nát xương tan nữa.
Người đàn ông xem mắt, nhìn cũng không đến nỗi tệ, dáng vẻ tuy bình thường, nhưng thoạt nhìn rất chân chất đáng tin, cũng vì muốn kết hôn nên đến. Nói chuyện một hồi với nhau, mới biết được thì ra hai người học cùng một trường trung học, vì thế trước khi chia tay, còn cho nhau số điện thoại. Buổi xem mắt này, cũng xem như là một sự khởi đầu không tệ.
Nhưng Vệ Lam vừa ngồi xe được nửa tiếng, thì biết được mình để quên khăn quàng cổ ở nhà hàng, đành phải quay trở lại lấy.
Quay trở lại nhà hàng lúc nãy, người đàn ông lúc nãy vẫn còn ở đó, vẫn ngồi ở chỗ lúc nãy bọn họ vừa ngồi, đối diện là một cô gái cũng cỡ tuổi cô, hai người nói chuyện khách sáo với nhau. Vừa nhìn là biết ngay là một buổi xem mắt khác.
Ngược lại Vệ Lam cũng không cảm thấy tức giận, xem mắt chẳng qua là một cuộc mua bán, mỗi người đều có thể bị treo giá, mỗi người đều có quyền lựa chọn thứ tốt nhất cho mình.
Người đàn ông đó thấy Vệ Lam đi đến, gương mặt bình tĩnh có một chút xấu hổ, Vệ Lam chỉ cười với anh ta, cầm khăn quàng cổ rồi bỏ đi, lúc đi đến cửa, cô lấy danh thiếp đang cầm trong tay ra xem, mỉm cười lắc đầu, rồi ném nó vào thùng rác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc