Không Thể Buông Tay - Chương 25

Tác giả: Úy Không

Phá rối
Vệ Lam gần như chân trước đá chân sau, cô vừa đẩy cửa trở lại căn phòng đang sôi nổi, thì Vu Tiểu Huệ cũng từ phía sau không mời mà đi vào.
Minh Quang đang nhếch miệng vẫy tay với Vệ Lam, trong miệng gọi: “Lam Lam, mau đến đây, dì….”
Vế sau, còn chưa nói ra, thì bởi nhìn thấy phía sau Vệ Lam bỗng có một dáng người, mọi cảm xúc đều đọng lại rên mặt, thể hiện vẻ cực kỳ ngạc nhiên.
Không những Minh Quang, mà bốn vị ba mẹ đang vui vẻ trò chuyện với nhau, nhìn thấy một cô gái lạ bước vào, cũng ngừng nói, cảm thấy kỳ lạ, không biết có phải cô gái này vào nhầm phòng hay không.
Vệ Lam theo bản năng quay lại nhìn theo tầm mắt của bọn họ, liền nhìn thấy một cô gái xấp xỉ tuổi cô, gương mặt xinh đẹp đứng ở trước cửa, không biết có ý gì nhìn lướt qua mọi thứ trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Minh Quang.
Vệ Lam không giống mấy vị cha mẹ “ngây thơ” ngồi đó, cho rằng cô gái này vào nhầm phòng. Bởi vì cô chắc chắn mình đã từng gặp qua cô gái này, chính là trước kia, cô nhìn thấy trên những bức ảnh Đoàn Chi Dực đưa cho cô xem.
Lúc đó cô chỉ cho rằng cô gái làm hành động thân mật với Minh Quang, chẳng qua là lúc anh chơi bời lêu lổng, trêu chọc những cô gái không quen biết. Cô thậm chí còn không quá tin tưởng những tấm ảnh của Đoàn Chi Dực, mặc dù Minh Quang tham chơi, nhưng rất biết chừng mực, chắc chắn không chơi đùa quá trớn với những cô gái khác, lúc đó cô chỉ nghĩ đó là những thủ đoạn gây chia rẽ của Đoàn Chi Dực mà thôi, cho nên lúc cô xem những bức ảnh đó, mặc dù có hơi không thoải mái, nhưng cũng không để trong lòng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Vu Tiểu Huệ ở phía sau, rồi nghĩ đến cuộc điện thoại “bạn trai trước” gì đó của Đoàn Chi Dực, Vệ Lam lờ mờ biết được mình dường như đã nghĩ sai điều gì rồi.
Đương nhiên Minh Quang ngạc nhiên cũng không được bao lâu, cuối cùng cũng mỉm cười đứng dậy, hi hi ha ha đi đến, đứng bên cạnh Vệ Lam, hỏi người ở cửa: “Tiểu Huệ, sao em lại ở đây?”
Vu Tiểu Huệ mỉm cười đi về phía trước, không trả lời, mà rảo bước đi về phía bàn, nói với bốn người lớn: “Xin hỏi, ở đây ai là mẹ của Minh Quang ạ?”
Nghe hỏi đến mẹ của Minh Quang, đương nhiên lập tức tự báo danh: “Xin hỏi, cô là…..”
Vu Tiểu Huệ mỉm cười, rồi quay lại nhìn Minh Quang, nói bâng quơ rồi quăng ra một trái bom: “Dì à, cháu có con với Minh Quang rồi!”
Một câu nói, một tiếng nổ vang, để lại trong căn phòng vốn dĩ đã yên tĩnh, bây giờ lại càng yên tĩnh hơn, e rằng ngay cả cây kim rớt xuống cũng nghe thấy tiếng.
Mặc dù những lời này Vu Tiểu Huệ nói với mẹ của Minh Quang, nhưng người phản ứng lại trước nhất trong đám người tim đang đập loạn nhịp, đó là mẹ Vệ Lam. Nhìn thấy mẹ Vệ Lam nhíu hàng lông mày lại, quay đầu nhanh về phía Minh Quang, tức giận hỏi: “Minh Quang, chuyện này là thế nào!”
Vệ Lam biết cô gái này là do Đoàn Chi Dực gọi đến, cho dù cô ấy có tung một trái bom lớn như vậy, cô cũng chắc chắn rằng cô gái òay cố ý phá rối. Nhưng lúc nhìn về phía Minh Quang, cô phát hiện mình đã nghĩ sai một lần nữa.
Một Minh Quang luôn vui tươi ráng lạn, cho dù trời sập xuống cũng có thể chống đỡ, bây giờ mặt lại tái mét, vẻ mặt kinh hoàng. Nhưng nếu như anh ngạc nhiên thêm chút thì không còn đáng tin nữa, có lẽ Vệ Lam vẫn tiếp tục cho rằng cô gái này cố ý quấy rối. Nhưng vẻ ngạc nhiên của Minh Quang, quá giống vẻ mặt đang đón nhận một sự thật không cách nào chấp nhận được.
Đúng vậy, sự thật.
Trái tim của Vệ Lam nguội lạnh đi một nửa, mặc dù vì quan hệ với Đoàn Chi Dực, cô và Minh Quang chia tay là chuyện hiển nhiên. Nhưng nếu biết được trong thời gian mình và Minh Quang quen nhau, bạn trai mình còn ra ngoài làm cho cô gái khác to bụng, Vệ Lam vẫn có chút đáng tiếc.
Cảnh chia tay này vốn dĩ thuộc trách nhiệm của cô, tất nhiên sẽ không đẹp đẽ gì. Nhưng cô không muốn đẩy trách nhiệm của mình lên người Minh Quang, nhưng sự thật không thể như mình mong muốn như thế đấy.
Minh Quang ngẩn người vài giây, không trả lời câu hỏi của mẹ Vệ Lam, chỉ vội vàng nói: “Tiểu Huệ, em không thể nói năng bừa bãi.”
Vu Tiểu Huệ liếc anh một cái, lấy một từ giấy từ trong túi ra, không đưa cho anh coi, mà đặt trên bàn để cho ba mẹ Minh Quang có thể thấy rõ địa chỉ: “Trên tờ giấy siêu âm ghi rất rõ, mang thai được mười tuần, mười tuần trước, chúng con vừa hay nối lại tình xưa một đêm, con có thể nói năng bừa bãi sao?”
Bây giờ, không chỉ là Minh Quang, mà vẻ mặt của ba mẹ Minh Quang cũng cứng nhắc.
Một cái phòng nhỏ bé, toàn là mùi vị của mưa đá.
Mẹ Vệ Lam vỗ bàn đứng dậy đầu tiên, mặt xanh nhợt nói với Minh Quang: “Minh Quang, dì hỏi lại lần nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?”
“……….” Một người thẳng thắn vô tư như Minh Quang giờ lại im lặng, anh nhìn Vệ Lam.
Đây là ánh mắt cầu xin, nhưng lại bị Vệ Lam coi nhẹ.
Vu Tiểu Huệ đạt được mục đích của mình, tiếp tục quăng thêm một quả bom: “Minh Quang à, năm đó khi hai chúng ta bên nhau, nói tính tình không hợp muốn chia tay, rõ ràng là anh đứng núi này trông núi nọ, nhưng em vẫn lập tức bằng lòng. Nhưng lần này không giống vậy được, em có con rồi, cho dù anh không bằng lòng, nhưng xin anh hãy làm tốt trách nhiệm của một người đàn ông.”
Minh Quang vẫn im lặng, gần như muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Anh và Vệ Lam ở bên nhau bao lâu, thì chia tay với Vu Tiểu Huệ bấy lâu. Vào một khoảng thời gian ngắn lúc trước anh đi đến quán bar, tình cờ gặp được lại người tình cũ của mình, rượu vào gây chuyện, củi khô bốc lửa, hai người đúng thật đã xảy ra quan hệ. Nhưng lúc đó mặc dù uống rượu, nhưng anh vẫn không quên mang đồ bảo hộ. Nhưng mà lúc làm, ai cũng không quan tâm, ngay cả Vu Tiểu Huệ cũng tự mình rời giường rốt sớm, rồi mất tích mấy tháng trời.
Anh nghĩ thế nào cũng không thỏa đáng, một lúc chơi bời, sẽ để lại tai họa ngầm không thể biết trước như thế này.
Lúc này cuối cùng mẹ của Minh Quang mới đứng dậy lên tiếng: “Minh Quang, con lú lẫn đến vậy sao?”
Minh Quang ấp úng, đột nhiên quay qua Vu Tiểu Huệ, hỏi từng chữ từng câu: “Tại sao cô phải làm như vậy?”
Anh không phải thằnng ngu, tất nhiên biết được sự xuất hiện của Vu Tiểu Huệ, còn ngay lúc này, nhất định có nguyên nhân.
Vệ Lam đương nhiên biết rõ cô ấy tại sao lại làm như vậy? Có Đoàn Chi Dực đứng phía sau giở trò, còn cần phải hỏi tại sao ư?
Vu Tiểu Huệ nhìn Minh Quang, rồi lại nhìn Vệ Lam, nói bâng quơ: “Mang thai rồi, tất nhiên phải tìm đến ba đứa bé trong bụng chứ.”
Ba mẹ Vệ Lam, nhất là mẹ Vệ Lam, bởi vì xảy ra chuyện đột ngội này, tâm trang vốn đang vui vẻ, bây giờ lại xuống thấp thảm hại. Bà có nằm mơ cũng không ngờ, vốn tưởng rằng con gái đã có chỗ ký gởi cả đời, thế vậy mà lại có một người phụ nữ mang thai tìm đến.
Mặc dù mặt Minh Quang tái mét, nhưng cả người vẫn còn giữ bình tĩnh, anh nói với ba mẹ Vệ Lam đang nổi giận đùng đùng: “Chú và dì về nghĩ ngơi trước đi ạ, chuyện này ngày mai con sẽ đến giải thích với chú và dì.”
Mẹ Vệ Lam đứng dậy thật nhanh, kéo tay Vệ Lam, hừ một tiếng: “Anh không cần giải thích, người mù cũng nhìn ra chuyện này là thế nào. Tôi còn tưởng rằng con người anh đáng tin, cũng may con gái tôi vẫn chưa gả cho anh.” Nói xong, quay đầu nhìn Vệ Lam vẫn còn im lặng rối bời nói: “Lam Lam, con đừng buồn, chúng ta đi thôi, đàn ông trên đời này rất nhiều, ba mẹ lại tìm người khác cho con.”
“Lam Lam………” Minh Quang nắm lấy cánh tay còn lại của Vệ Lam, nhìn cô với ánh mắt cầu xin.
Vẻ mặt Vệ Lam bình tĩnh đến nỗi không ai ngờ đến, nếu đổi là người khác, thì đã suy sụp từ lâu. Nhưng cô đã đoán ra từ trước, cô cũng biết rõ, đây không phải là lỗi của Minh Quang – Mặc dù anh có lỗi thật.
Có lẽ đây là ý trời, định mệnh đã an bài hai người họ không thể ở bên nhau.
Vệ Lam thở dài, giãy cánh tay bị Minh Quang nắm ra: “Minh Quang, cứ như vậy đi! Mẹ em nói đúng, cũng may chúng ta vẫn chưa kết hôn.”
Trong mắt Minh Quang có chút không thể tin được: “Em muốn chia tay vậy sao?”
“Nếu không thì sao đây?”
“Lam Lam à….”
Minh Quang còn muốn nói gì đó, ba Minh Quang nãy giờ vẫn chưa mở lời, đột nhiên đứng dậy đi đến, kéo người con trai lại, cho một bạt tai lên gương mặt tái mét của anh: “Tại sao chúng ta lại sinh ra thằng con trai khốn khi*p thế này chứ, mày làm sao xứng với Vệ Lam hả?”
Vệ Lam nhìn thấy ba Minh Quang còn muốn đánh nữa, cuối cùng cô nhịn không được, vội vàng giữ tay ông lại: “Chú à, chú đừng giận nữa. Xảy ra chuyện thế này, cũng không ai muốn hết. Chỉ trách con và Minh Quang không có duyên thôi.”
Ba Minh Quang thở hì hụt nhìn con trai, rồi hừ một tiếng, bỏ tay xuống nhìn Vu Tiểu Huệ đang đứng bên cạnh xem kịch vui, nói với Minh Quang với lời lẽ đanh thép: “Là đàn ông, đã làm sai, phải chịu trách nhiệm.”
“Lam Lam, chúng ta đi thôi.” Mẹ Vệ Lam hừ một tiếng, kéo con gái đi ra ngoài.
Một nhà ba người đi ra, Vệ Lam quay lại nhìn cánh cửa phía sau mình từ từ đóng lại, cô biết, một khi rời khỏi đây, có lẽ chính là chia tay với Minh Quang. Mặc dù đã biết rõ kết quả, nhưng ở bên nhau ba năm, vẫn cảm thấy có chút trống rỗng và mất mác.
Trong lúc mẹ Vệ Lam tức giận, kéo Vệ Lam đi rất nhanh, vội vã bấm thang máy.
Lúc thang máy mở cửa, vẻ mặt luôn bình tĩnh của Vệ Lam, bỗng khi*p sợ. Không phải bởi vì không gian chật hẹp trong thang máy có hai người đứng, mà bởi vì một trong hai người là Đoàn Chi Dực.
Mẹ Vệ Lam biết Đoàn Chi Dực, mặc dù đã trôi qua tám năm, lúc này cơn tức giận đã xông lên đến não bà, cho nên không chú ý bên trong thang máy, chỉ để ý đến cơn giận mình.
Tim Vệ Lam đập thình thịch, lẳng lặng lùi về phía sau một bước, quay đầu trừng mắt với Đoàn Chi Dực.
Bị trừng nhưng không đáp trả lại, trên mặt thậm chí còn hơi mỉm cười.
Đi ra khỏi thang máy, Đoàn Chi Dực vẫn theo sau một nhà ba người. Tiếng bước chân của anh mặc dù đã bị tiếng ồn ào bên ngoài che lấp, nhưng Vệ Lam vẫn có thể nghe rõ ràng.
Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng cô biết điều gì anh cũng có thể làm được.
Suốt cả quãng đường mẹ Vệ Lam luôn mắng chữi Minh Quang, cho đến khi đứng trước cửa khách sạn gọi xe, bà đang tức giận khó nén được mới nghĩ đến con gái. Quay đầu nhìn Vệ Lam, lại thấy vẻ mặt của cô không bình tĩnh như lúc nãy, bình tĩnh quá, hiển nhiên là đang cố chịu đựng gì đó, làm cho bà có hơi lo lắng: “Lam Lam, con không sao chứ? Nếu con muốn khóc thì con cứ khóc đi, có ba mẹ ở đây, con không cần sợ.”
Cô ngẩn ra, cô là sợ, nhưng không phải vì Minh Quang, mà là bởi vì cái tên âm u ở phía sau.
Cô lắc đầu, nở nụ cười an ủi: “Ba mẹ, con không sao, con không sao thật mà.” Nói xong, lại sợ ba mẹ không tin, lại nói thêm một câu: “Thật ra chuyện của Minh Quang, lúc trước con cũng biết đôi chút, chỉ là không ngờ đến….”
Ba Vệ Lam hừ một tiếng, vỗ vai cô: “Không nghĩ đến cái thằng Minh Quang lại là loại người, thôi đi thôi đi, dù sao vẫn chưa kết hôn, nếu như kết hôn rồi thì đúng là không kịp nữa rồi.”
Mẹ Vệ Lam cũng nhỏ tiếng hùa theo: “Cũng may chưa dính vào.” Nói xong, bà lại nghĩ đến chuyện gì đó, nói: “Cũng không biết là chuyện gì nhỉ? Cô gái lúc nãy rõ ràng cũng không tệ, sao lại gặp phải chuyện này. Minh Quang là, cái thằng lúc trước….”
Ánh mắt Vệ Lam động đậy, biết bà muốn nói gì, vẻ mặt bỗng trở nên cứng đờ. Bởi vì người bị bà nhắc đến bây giờ đang đứng ở phía sau bọn họ. Cô lẳng lặng quay đầu lại, gương mặt lúc nãy còn hả hê, bây giờ đã biến mất không còn, cả gương mặt giờ đen thui, giống như sắp nổi giông bão. Vệ Lam sợ anh gây rối, nhép miệng nói lời cầu xin anh, anh lại quay đầu, đứng im tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng.
Lúc này mẹ Vệ Lam cũng biết mình lỡ lời, nói hai tiếng phỉ phỉ: “Những điều này có gì để nói. Minh Quang cho dù có xấu thế nào cũng chỉ vì chưa chính chắn, so với cái thằng ngày trước bắt nạt con gái kia, còn tốt hơn nhiều.”
Những năm qua, chuyện của Vệ Lam và Đoàn Chi Dực, cả nhà họ Vệ gần như giữ kín như bưng không hề nói đến, mẹ Vệ Lam trước giờ cũng không nhắc đến.
Bây giờ bỗng nhiên than vãn như vậy, Vệ Lam không biết phải miêu tả tâm trạng của mình như thế nào đây.
Nếu như mẹ biết, người con trai mẹ nói đó, đã xuất hiện vài lần, còn làm những chuyện quá đáng hơn lúc trước, thậm chí, bây giờ còn đứng ở phía sau hai người, bà có ngất xỉu không ta!
Trong lúc mẹ Vệ Lam than thở, cô lẳng lặng quay đầu lại lần nữa, không biết từ lúc nào, Đoàn Chi Dực đã biến mất không thấy. Chỉ để lại một lối đi ở phía sau.
Có lẽ là bị mẹ Vệ Lam nói đến tức giận.
Vệ Lam mịt mờ nhìn bóng đêm dần buông xuống và đèn noen đủ màu sắc ở phía sau, trong chớp mắt, đột nhiên có cảm giác không biết phải đến nơi nào.
Chuyển nhà
Vệ Lam ở khách sạn với ba mẹ một đêm. Hôm sau, cô nói hết lời, liên tục cam đoan mình không sao, hơn nữa sẽ nói chuyện với Minh Quang cho rõ ràng, chia tay trong hòa bình, tuyệt đối sẽ không lằng nhằng dây dưa thì cuối cùng mới khuyên được hai vị phụ huynh đang hết sức lo lắng kia về nhà.
Thật ra mẹ Vệ Lam rất tức giận, vốn định đi mắng Minh Quang một trận để giúp con gái hả giận, nhưng nhìn Vệ Lam có vẻ như không có tổn thương gì lớn nên bà cũng nuốt cơn giận xuống, bỏ qua, cùng ba cô thu dọn hành lý rời khỏi Giang Thành trong nỗi căm phẫn sục sôi.
Vệ Lam thật sự cần phải nói chuyện với Minh Quang cho rõ ràng. Tuy chia tay là chuyện không thể thay đổi nhưng hai năm nay, trong cuộc sống và công việc họ đều ở bên nhau, ngay cả tiền tài cũng không phân của anh của em, ngẫm đến thì còn có cả đống việc cần làm, nhất thời làm cô hết sức nhức đầu.
Cô cũng không biết nên đối diện với Minh Quang như thế nào. Một mặt thì thấy hổ thẹn với anh, một mặt thì thất vọng về anh. Tiễn ba mẹ, trở lại nhà chung của hai người, Vệ Lam phát hiện Minh Quang không hề về nhà, cũng không đến phòng làm việc, gọi điện thoại cho anh thì đầu bên kia cứ báo là tắt máy.
Cô không biết có phải Minh Quang đang né tránh hay không, cũng không biết mình có nên nhẹ nhõm nhờ chuyện này hay không, có điều rõ ràng những chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Cô bình tĩnh ở nhà đợi hai ngày nhưng Minh Quang vẫn không trở lại. Ngày thứ ba, có một vị khách không mời mà đến.
Trong cuộc đời của Vệ Lam, khách không mời mà đến khiến cô không kịp phòng bị, tất nhiên sẽ không là ai khác. Đoàn Chi Dực công khai tìm đến, trắng trợn mang theo mấy công nhân, trong sự kinh ngạc vô bờ của Vệ Lam, anh thu dọn mọi đồ đạc của cô và xách đi.
Mãi đến khi thấy đồ đạc của mình bị người ta dọn ra cửa, cuối cùng Vệ Lam mới từ trong cơn bàng hoàng bừng tỉnh lại, kéo Đoàn Chi Dực đang đứng ngoài cửa lại, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Nói xong, ngay cả cô cũng cảm thấy cô đã nói câu này với anh quá nhiều lần. Nhưng anh cứ luôn hành động bất ngờ như thế, luôn khiến cô không kịp trở tay, nên ngoại trừ câu này ra, cô cũng không biết phải nói gì khác.
Từ khi tới đây, Đoàn Chi Dực vẫn không chính thức bước vào nhà, cứ như là rất ghét căn nhà này, từ đầu đến đuôi chỉ đứng ngoài cửa sai bảo công nhân.
Bị Vệ Lam hỏi, anh cũng không quan tâm đến, ngược lại đường hoàng hỏi: “Lẽ nào em còn muốn ở đây? Đương nhiên là tôi đang dọn nhà giúp em.” Nói xong, lại bực mình bổ sung: “Tôi đã nói là ba ngày, em nghĩ lại thử xem hôm nay là ngày thứ mấy rồi.”
Anh nói với thái độ tự cho là đúng một cách quá đường hoàng nên Vệ Lam cũng mất đi sức lực để phản bác. Trò khôi hài trong khách sạn mấy ngày trước đã làm cho Vệ Lam biết một khi người này đã quyết định chuyện gì thì sẽ dùng mọi phương pháp để thực hiện.
Trước đây, tuy rất căm ghét và tức giận với những hành động của anh đối với cô nhưng cô cũng hiểu được mọi việc đều xuất phát từ nguyên nhân anh thích cô… Cho dù anh chưa từng nói, cho dù cô cũng cảm thấy thật khó tin. Cho nên, có lẽ là vì tính dễ mềm lòng của phụ nữ, đối với anh, cô chưa từng thực sự căm hận. Nhất là khi sự thông cảm và áy náy nhiều năm trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất trong tận sâu đáy lòng cô.
Nhưng bây giờ, nhìn anh hùng hổ bức ép mà hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô, cuối cùng thì Vệ Lam cũng cảm nhận được nỗi khổ sở cùng thất vọng tột cùng.
Đoàn Chi Dực hài lòng nhìn công nhân thu dọn xong mọi thứ. Thấy cũng tạm ổn, anh chọt chọt vào vai cô: “Em xem xem có còn sót thứ gì nữa không? Đừng để đến lúc ấy quay lại tìm.”
Vệ Lam đờ đẫn gật đầu, đi vào trong lấy những giấy tờ quan trọng cho vào túi giấy. Lúc ra cửa, cô vẫn không nén được mà quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn căn nhà mình đã ở suốt hai năm trời, bây giờ lại trống không.
Thấy cô bịn rịn khó rời như vậy, Đoàn Chi Dực rất bực mình. Anh bước nhanh tới, kéo lấy tay cô, dữ dằn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng phải chỉ là một căn phong rách nát sao. Đi!”
Vệ Lam nhíu mày không vui, theo anh rời đi, từ đầu đến đuôi không nói tiếng nào.
Lúc lên xe, cuối cùng Đoàn Chi Dực cũng phát hiện Vệ Lam hơi hác thường. Từ đầu đến cuối, cô chỉ hỏi một câu ‘anh làm gì vậy’, sau đó không nói gì thêm nữa, sắc mặt thì rất kém.
Thế nên anh lại cảm thấy không vui, bàn tay đang nắm tay cô cũng tăng thêm sức, nói với vẻ bực bội: “Em không cam tâm đến thế sao?”
Cuối cùng Vệ Lam cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh một cái, uể oải nói: “Tôi không cam tâm thì anh sẽ buông tha cho tôi sao?”
Đoàn Chi Dực nghẹn họng, sa sầm mặt lại, vung tay cô ra, hừ lạnh một cái, quay đầu sang hướng khác. Nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, anh quay người lại, đặt tay lên vai cô, kéo cô vào lòng mình, giọng mang theo chút kiêu căng đắc ý: “Đúng vậy, em có cam tâm hay không thì cũng chả sao.”
Nói xong, men theo sườn mặt cô, tìm đến môi cô, hôn lên đó.
Trái tim vốn đã lạnh lẽo của Vệ Lam nay càng thêm giá băng.
Vệ Lam gần như đã quen thuộc với mỗi ngóc ngách của căn biệt thự này, còn căn phòng ngủ cô bị thất thân kia, đã xuất hiện vô số lần trong những cơn cá mộng của cô suốt mấy năm nay. Lòng không khỏi buồn bực, khi sắp xếp hành lý, cô gần như ૮ɦếƭ lặng như một con rối gỗ.
Nhìn Vệ Lam sắp xếp quần áo đồ dùng của mình vào hộc tủ, cuối cùng tâm trạng của Đoàn Chi Dực cũng vui vẻ hơn. Anh đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn bóng dáng cô thật lâu, đến khi không nhịn được nữa thì bước vào, ôm chầm lấy cô từ phía sau.
“Làm gì vậy?” Vệ Lam hỏi xong, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Dường như tần số xuất hiện của câu này hơi bị cao.
Đoàn Chi Dực làm như không nghe thấy, chỉ kề sát vào người cô, ôm cô thật chặt, rồi từ phía sau hôn lên vành tai cô.
Vệ Lam thu dọn đồ đạc xong nên người đầy mồ hôi, bị anh ôm như vậy cảm thấy rất không thoải mái nên đẩy anh ra, nói với giọng ghét bỏ: “Anh buông tôi ra, tôi phải đi tắm.”
Không ngờ lần này Đoàn Chi Dực lại nghe lời, buông tay ra, ánh mắt vẫn cứ dán vào cô, nhìn cô lấy quần áo và vật dụng tắm rửa ra, chạy vội vào phòng tắm.
Khi Vệ Lam bước ra thì thấy Đoàn Chi Dực đang cầm quần áo đứng ở ngoải cửa phòng tắm với vẻ mặt rất lạ, thấy cô vừa ra là lập tức nôn nóng chui vào trong.
Vệ Lam bị hành động của anh làm ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ tới điều gì nên mặt cô lại nóng lên.
Chuyện đến nước này, cô biết mình cũng không cần phải giãy giụa phản kháng nữa, có những chuyện trước sau gì cũng không trốn tránh được, chi bằng thuận theo anh. Cô từng suy nghĩ rất lâu, nói không chừng anh chỉ không cam lòng mà thôi, biết đâu chỉ vài ngày sau anh sẽ cảm thấy tẻ nhạt, không hứng thú nữa.
Nghĩ như thế, lòng Vệ Lam cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Sau khi sấy tóc gần khô, cô yên tâm nằm trên giường.
Đoàn Chi Dực chỉ ở trong phòng tắm chưa đến 10 phút liền cầm khăn tắm vừa lau đầu vừa bước ra ngoài. Anh vò vò lau lau vài cái cho có lệ rồi tiện tay ném khăn lên trên sô pha, sau đó từ phía đuôi giường bò lên.
Tóc anh ngắn, sau khi lau xong tóc không còn nhỏ nước nữa nhưng vẫn ướt mèm. Khi anh bò đến bên cạnh Vệ Lam thì cô bị nước lạnh làm cho rùng mình.
“Vệ Lam.” Anh nằm trên người cô, gọi tên cô một cái.
Vệ Lam vốn đang nhắm mắt giả vờ ngủ, thấy anh gọi thế thì biết là không có cách nào giả vờ nữa nên đành phải từ từ mở mắt ra, nhìn anh và trả lời: “Chuyện gì?”
Mặt của anh vẫn như thường ngày, không có biểu cảm gì, chỉ từ phía trên nhìn vào mắt cô, nhưng trong đôi mắt đen như mực ấy, đường như có những đám lửa đang bùng lên. Một lát sau, anh lại lên tiếng gọi tên cô.
Vệ Lam bị anh gọi mà chẳng biết đâu với đâu, rồi lại thấy rờn rợn trong người: “Anh muốn nói gì?”
Anh vẫn không lên tiếng, chỉ bất ngờ nhào tới hôn cô.
Hai người vừa tắm rửa xong, trên người đều mát mẻ dễ chịu nên không làm cho Vệ Lam cảm thấy không thoải mái.
Lần này anh không dừng lại quá lâu trên môi cô mà men theo cằm cô, trượt xuống phía dưới. Khi đôi môi anh lướt qua chiếc cổ mịn màng của cô thì ở phía dưới, anh đã lột trần quần áo của cô.
Tay anh rất nóng, bao trùm lên иgự¢ cô, như là một đám lửa. Khi anh vừa dùng môi vừa dùng tay, cơ thể Vệ Lam đã không nén được cơn run rẩy chạy từ ngoài vào trong.
Khi môi anh hôn lên иgự¢ cô, tay anh đã chạy dọc theo eo cô xuống, run run sờ soạng vào vùng cấm phía dưới, cảm nhận được nơi đó hơi ươn ướt thì hơi thở cũng trở nên dồn dập. Anh dùng sức tách hai chân cô ra, đặt mình vào giữa.
“Anh đợi chút đã!” Vệ Lam bỗng từ trong cơn đê mê bừng tỉnh, giãy giụa rồi lùi ra sau một chút.
Sắp tới nơi mà còn bị ngăn lại, mặt Đoàn Chi Dực đỏ lựng, rõ ràng là mất hứng.
Vệ Lam cũng đỏ mặt, làm như không nhìn thấy, chỉ đột nhiên lấy từ đầu giường ra một thứ gì đó đưa cho anh, nói nhỏ: “Dùng cái này đi, tôi không muốn uống thuốc mãi. Lần trước uống thuốc mà khó chịu hết mấy ngày.”
Lúc ấy, khi đi mua thuốc, ma sai quỷ khiến sao cô lại lấy một hộp này. Vừa nãy khi Đoàn Chi Dực đi tắm, cô lục từ trong hành lý ra. Nhưng đưa cho anh thế này, nó thật cô cũng thấy rất xấu hổ.
Ánh mắt Đoàn Chi Dực lóe lên chút nghi hoặc, nhưng khi nhận lấy thứ kia thì lập tức biết nó là gì, vẻ mất hứng trên mặt càng thêm rõ ràng.
Có điều anh cũng không nói gì, chỉ sụ mặt mở cái túi, lấy cái thứ làm bằng cao su kia ra, nhìn tới nhìn lui, như là đang nghiên cứu cách dùng, sắc mặt tuy không vui nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ tò mò, cuối cùng cũng thử trùm nó lên vật ấy của mình.
Vệ Lam không nhìn động tác của anh, nhưng cũng biết anh đang làm gì. Khi anh lại đè lên người cô lần nữa, cô bỗng nhớ tới điều gì đó, hỏi một câu làm phá vỡ không khí: “Bao lâu đây?”
Đoàn Chi Dực dừng lại, nghi hoặc, từ trên nhìn xuống cô.
Vệ Lam hơi né đầu qua, trốn tránh ánh mắt của anh: “Ý tôi là quan hệ của chúng ta phải duy trì trong bao lâu thì anh mới chịu buông tha cho tôi? Tôi không thể cứ theo anh thế này mãi được. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, muốn sống một cuộc sống bình thường, ba mẹ tôi cũng mong tôi kết hôn sinh con.” Nói xong, cô lại bổ sung một câu: “Nếu ba mẹ tôi biết tôi và anh thế này, chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Đoàn Chi Dực ngẩn ngơ một lát, rồi bất ngờ bừng bừng giận dữ. Anh bật người dậy, tức tối rút thứ kia ra, quăng mạnh xuống đất, không nói một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Vệ Lam, nằm xuống.
Vệ Lam bị hành động của anh làm giật mình. Cô nhìn áo mưa còn chưa phát huy tác dụng đã bị ném dưới đất, rồ lại quay đầu nhìn cái gáy đang cách mình nửa mét của anh, không khỏi oán thầm, có cần phải cáu kỉnh đến thế không? Chẳng qua cô chỉ hỏi một câu rất thực tế mà thôi.
Vệ Lam cũng hơi tức giận, cô xoay người qua, hơi dùng sức kéo lấy cái chăn đã bị anh chiếm hơn một nửa nhưng phát hiện anh túm rất chặt nên cô đành thôi, mặc cho nửa người lộ ra ngoài. May mà vừa vào đầu thu, không đến nỗi lạnh lắm.
Đương nhiên là không ngủ được. Vệ Lam nằm trên giường, gần như hơi hoang mang, dường như lại trở về với năm đó, cũng trên chiếc giường lớn như vậy, phía sau cũng là một tên tâm tình bất định.
Lúc ấy có tâm trạng thế nào, hình như cô cũng không nhớ rõ nữa. Đầu tiên có lẽ là sợ hãi, nhưng sau đó dường như cũng quen dần, sau đó nữa liền nảy sinh lòng thương hại với anh.
Cô nghĩ mãi nghĩ mãi, cũng từ từ tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, vẫn là chiếc giường này, cũng là Đoàn Chi Dực âm trầm kia.
“Á!”
Không biết qua bao lâu, Vệ Lam bị cơn đau trướng dưới thân làm bừng tỉnh. Cô mở mắt ra, trong bóng tối lờ mờ, không dám tìn mà nhìn cái tên đang nằm trên người mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc