Không Thể Buông Tay - Chương 24

Tác giả: Úy Không

Dao động
Trải qua chuyện tối hôm qua, suýt nữa thì Vệ Lam đã quên mất quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Quách Chân Chân. Bây giờ, khi nhận được cuộc điện thoại này thì cô mới nhớ ra. Cảm giác này, không biết nên hình dung thế nào nữa.
Cô quay đầu sang nhìn cái người đang không được vui vẻ kia, bình thản nói: “Chân Chân nhập viện rồi, bị xuất huyết dạ dày.”
Không ngờ Đoàn Chi Dực lại hết sức thờ ơ, làm như không liên quan gì đến mình vậy: “Liên quan gì đến tôi?” Xong, lại nói tiếp: “Chuyện tôi vừa nói em đã nghĩ xong chưa?”
Nếu không phải vẫn còn sợ anh, Vệ Lam nghĩ chắc mình sẽ đập vỡ đầu anh ra, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể hét lớn một câu: “Anh là bạn trai của cậu ấy đấy! Người nhà cậu ấy không ở Giang Thành, bây giờ nằm viện có một mình, là do đồng nghiệp gọi đến đó, vậy mà anh còn nói là không liên quan gì đến anh!”
Mặt Đoàn Chi Dực còn khó coi hơn cả cô, anh gân cổ lên cãi: “Tôi và cô ta hoàn toàn không có quan hệ gì cả, đến cả ngón tay cô ta tôi cũng chưa chạm vào, là do cô ta tự cho là đúng, mấy năm nay cứ bám riết lấy tôi, thấy tôi không xua đuổi thì lại nói với người ta mình là bạn gái của tôi.”
Vệ Lam không hề tin những lời anh nói. Cô đã nhìn thấy dáng vẻ e ấp của Chân Chân khi ở trước mặt anh, thái độ của anh đối với cô ấy cũng ôn hòa và thân mật, hoàn toàn không giống như anh nói, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình Chân Chân. Nếu ảo tưởng, cũng phải là anh, kẻ có tư duy biến thái khác người này.
Quả nhiên, Đoàn Chi Dực hét xong thì ngập ngừng, rồi lại nói tiếp, chỉ có điều giọng trở nên nhỏ hơn: “Tôi thấy có cô ta theo đuôi thì những cô gái khác cũng ít tới làm phiền nên sau đó cứ ngầm thừa nhận.”
Quả là thế! Suýt nữa là Vệ Lam tức ૮ɦếƭ. Đây là chuyện mà những người bình thường sẽ làm sao? Cô không muốn truy hỏi cặn kẽ về quan hệ của anh và Chân Chân nữa, chỉ hy vọng Chân Chân sẽ không quá tổn thương, nhất là rất có thể sự tổn thương này sẽ xuất phát từ chuyện của cô.
Cô xoa Ϧóþ trán, uể oải nói: “Lái xe tới bệnh viện đi, tôi phải đi thăm Chân Chân.”
Rõ ràng là Đoàn Chi Dực không muốn nhưng cuối cùng cũng sa sầm mặt, khởi động xe. Nhưng khi lái xe tới bệnh viện, anh hoàn toàn không hề tính xuống xe vào thăm Chân Chân.
Vệ Lam thấy anh đóng mặt lạnh như thế thì biết có cưỡng cầu cũng vô ích nên đành phải lên lầu một mình. Huống chi cô cũng hiểu, nếu cô và Đoàn Chi Dực cùng xuất hiện, e là Chân Chân sẽ hiểu lầm, cho dù thật sự thì cũng không phải là hiểu lầm.
Sau khi Vệ Lam hỏi y tá trực ban thì vội vội vàng vàng lên lầu, tìm thấy phòng bệnh, đẩy cửa bước vào.
Đây là phòng bệnh đơn, trong phòng có một người đàn ông trẻ, Vệ Lam đoán chắc anh ta là người đã gọi điện thoại tới. Người ấy thấy cô thì cười lịch sự, rồi nói: “Chắc cô là Vệ Lam, tôi là đồng nghiệp của Chân Chân. Thật ngại quá, bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, ba mẹ Chân Chân ở xa nên chỉ có thể liên lạc với bạn bè trong điện thoại của cô ấy. Tôi đã gọi điện thoại cho bạn trai cô ấy nhưng không có ai nghe nên chỉ có thể gọi cho bạn bè thường liên lạc mà thôi. Tôi cũng không biết Chân Chân đã xảy ra chuyện gì nhưng nghe bác sĩ nói là do ăn uống không điều độ trong thời gian dài, cộng thêm uống rượu nên dẫn tới xuất huyết dạ dày.”
Trong đầu Vệ Lam lướt qua hình ảnh Đoàn Chi Dực quăng điện thoại khi nãy, lòng rối bời, cảm thấy buồn bã. Dù biết đó không phải là lỗi của mình nhưng cô vẫn không khỏi áy náy.
Cô bước tới, đứng cạnh đầu giường, nhìn Chân Chân đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt. Trước đây cô là một cô gái hoạt bát sôi nổi, sau khi gặp lại tính cách vẫn không hề thay đổi. Bây giờ cô ấy trở nên như vậy, chắc là có liên quan tới tên Đoàn Chi Dực ૮ɦếƭ tiệt kia.
Có lẽ là cảm thấy có người đến gần nên Quách Chân Chân từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Vệ Lam thì nước lập tức tuôn trào: “Vệ Lam, Đoàn Chi Dực không cần mình nữa rồi, mình tìm anh ấy rất lâu nhưng làm thế nào anh ấy vẫn không chịu gặp mình.”
Biết ngay là mình đoán trúng phóc mà, Vệ Lam nắm chặt nắm tay. Tên khốn này, hại cô thì thôi đi, ít nhất là qua chuyện 8 năm trước, đối với anh, tâm lý của cô vẫn chịu đựng nổi. Thế nhưng bây giờ anh lại đi hại người khác làm gì, mà đó còn là người rất yêu anh nữa chứ.
Cô nghĩ ngợi một chút rồi ngồi xuống cạnh đầu giường, nắm lấy đôi tay lạnh như băng vì đang truyền dịch kia, và nói: “Chân Chân, Đoàn Chi Dực là hạng người nào, trước đây không phải cậu không biết. Rõ ràng biết anh ta không phải là người tốt mà cậu còn lao vào như thiêu thân. Nếu anh ta đã không chịu trách nhiệm như thế thì cậu cũng đừng ngĩ nhiều nữa, cứ ráng mà nghỉ ngơi. Đợi khỏe lên rồi thì lo gì không tìm được người đàn ông tốt hơn.”
Nước mắt Chân Chân lập tức ùa ra, cô lắc đầu, thút thít nói: “Cậu không hiểu đâu, mình yêu anh ấy, rất yêu anh ấy. Mình biết thời gian này anh ấy luôn ở bên Trần Vũ Yên. Cho dù anh ấy không thích mình, muốn chia tay cũng không sao, nhưng anh ấy không thể đột nhiên né tránh không chịu gặp mình như thế. Mình chỉ muốn gặp anh ấy một lần, nói xong những lời muốn nói thì mình sẽ buông tay.” Nói xong, cô bỗng nhiên nắm lấy tay Vệ Lam, vội vàng nói: “Đúng rồi, Vệ Lam, cậu gọi điện thoại liên lạc với anh ấy giúp mình được không? Các cậu cũng là bạn học, có lẽ anh ấy sẽ nghe lời cậu.”
Vệ Lam có vẻ khó xử, nhưng nhìn vẻ mong ngóng của Quách Chân Chân thì đành phải rút điện thoại ra, gọi số của Đoàn Chi Dực. Dù sao dó gọi cũng như không, điện thoại của Đoàn Chi Dực đã bị anh ném hỏng một tiếng đồng hồ trước.
Vệ Lam cho Quách Chân Chân nghe âm thanh ‘không thể liên lạc được’ rồi bất đắc dĩ nhún vai. Nhưng nhìn vẻ mặt mất mát đau thương của cô ấy, tim cô như thắt lại, cô buột miệng nói: “Chân Chân, cậu đừng lo, mình sẽ đi tìm Đoàn Chi Dực giúp cậu, bất luận thế nào cũng bắt anh ta đến đây gặp cậu.”
Mắt Chân Chân lập tức lóe lên vẻ vui mừng, cô nắm tay Vệ Lam, nói: “Thật sao? Vệ Lam, cậu nhất định phải tìm được anh ấy, cậu nói với anh ấy mình chỉ muốn gặp anh ấy một lần thôi, nói rõ ràng với anh ấy rồi sau này tuyệt đối không làm phiền anh ấy nữa.” Nói xong, Quách Chân Chân đẩy cô: “Cậu đi ngay đi, không cần ở đây trông mình.”
Vệ Lam gật đầu, rồi lại quay sang người đàn ông vẫn đứng im từ nãy giờ kia, liếc mắt tỏ ý nhờ vả anh ta. Sau khi tạm biệt Chân Chân, cô nhẹ nhàng ra cửa mà không yên lòng cho lắm.
Vệ Lam ra khỏi bệnh viện, cảm thấy ánh mặt trời chói chang đến lóa mắt, thế mà trong lòng lại rét căm căm.
Đoàn Chi Dực vẫn đậu xe ở nguyên đó, thấy cô đi ra thì hạ cửa xe xuống, nhìn cô với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Cô bước tới từng bước một, không mở cửa xe ra ngồi vào mà chỉ đứng bên cạnh ghế lái, cúi người nói nhỏ với anh: “Anh lên thăm Chân Chân chút đi, cậu ấy rất muốn gặp anh, chỉ gặp lần cuối nữa thôi, sau này sẽ không làm phiền anh nữa. Anh hãy nói với cậu ấy cho rõ ràng.”
Đoàn Chi Dực bực bội quay mặt đi: “Cô ta có phiền không vậy, đã nói là đừng có tìm tôi nữa rồi, thế mà vẫn cứ hết lần này đến lần khác. Em nói với cô ta là tôi sẽ không gặp cô ta, bảo cô ta đừng có làm phiền tôi nữa.”
Vệ Lam nói với giọng giận dữ: “Đoàn Chi Dực, xin anh hành động cho giống đàn ông một chút đi. Anh hại đời tôi còn chưa đủ sao, bây giờ ngay cả Chân Chân cũng hại tiếp.”
Đoàn Chi Dực cũng sầm mặt lại, gầm lên: “Đó là do cô ta tự nguyện.”
“Còn tôi thì không tự nguyện.” Nói xong câu này, Vệ Lam biết mình lỡ lời, lúc này họ đang nhắc tới Chân Chân, sao tự nhiên lại nói đến cô.
Quả nhiên, mặt Đoàn Chi Dực đen lại, quay đầu qua định khởi động xe chạy mất. Vệ Lam bất lực nắm lấy cửa sổ, ngăn anh lại: “Đoàn Chi Dực, anh dừng lại, tôi xin anh đi gặp Chân Chân, chỉ một lần này thôi.”
Cuối cùng thì Đoàn Chi Dực cũng hạ hỏa, im lặng một lát, anh liếc xéo cô, cười lạnh: “Được, tôi lên đó thăm Quách Chân Chân, nhân cơ hội này nói rõ ràng với cô ta luôn.”
Vệ Lam cả kinh: “Anh định nói gì?”
Đoàn Chi Dực chậm rãi nói: “Đương nhiên là quan hệ giữa em và tôi.”
“Anh…” Vệ Lam tức đến nỗi nói không nên lời: “Anh đừng có quá đáng quá!”
“Tôi chỉ nói sự thật, có gì mà quá đáng!”
Vệ Lam giận đến nỗi không kiểm soát được lời nói: “Sự thật là anh đã ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi!”
Tuy là buột miệng, nhưng đây cũng là sự thật, chỉ có điều nói ra thì không khỏi hại người hại mình.
May mà Vệ Lam nói không lớn lắm nên người xung quanh không nghe thấy những lời này.
Cô tức giận, Đoàn Chi Dực cũng tức giận, anh sa sầm mặt, im lặng trong giây lát rồi bỗng đẩy cửa ra, bước xuống xe, dữ dằn nói theo cô: “Vậy được, để tôi nói tôi ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ bạn thân của cô ta.”
Nói xong, không đợi Vệ Lam hồi đáp, anh đã đi thẳng về phía bệnh viện.
Vệ Lam giận đến điên người mà đuổi theo anh, kéo cánh tay anh lại: “Đoàn Chi Dực, tôi xin anh đừng như thế, chúng ta từ từ nói chuyện có được không?”
Cô biết anh có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Đoàn Chi Dực dừng bước, từ từ xoay người lại, nhìn sâu vào mắt cô, im lặng một lát rồi nói từng câu từng chữ: “Tôi có thể không nói những chuyện này, cũng có thể từ từ nói chuyện với Quách Chân Chân cho rõ ràng, với điều kiện là cô ta không quấn lấy tôi thì cô ta muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng. Có điều Vệ Lam à, tôi lặp lại lần nữa, một cách rất nghiêm túc, em phải nhanh chóng chia tay với Minh Quang, tôi chỉ cho em 3 ngày, sau đó em phải dọn ra ngoài, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm gì nữa. Mặc kệ là Quách Chân Chân hay Minh Quang, tôi đều không dám bảo đảm bọn họ sẽ ra sao.”
Trước đây, khi nói những lời này, anh còn mang theo chút giận dỗi, nhưng Vệ Lam biết lúc này đây, mỗi một câu anh nói đều rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.
Mà trước đây, lòng Vệ Lam cũng hết sức kiên định, kiên định rằng sẽ không bao giờ dao động trước sự uy Hi*p của anh, bởi vì cô nghĩ mình không còn là cô gái không hiểu gì của 8 năm trước, vì sợ hãi và thương hại mà mặc anh khống chế trong tay. 8 năm sau, cô có năng lực làm nhiều thứ, chẳng hạn như báo cảnh sát, chẳng hạn như đi khỏi đây. Thế nhưng ai có thể bảo đảm rằng sau khi cô đi rồi, những người vô tội như Chân Chân và Minh Quang sẽ không bị vạ lây vì cô. Cô không thể lấy những người vô tội này ra để đánh cược.
Phải, giờ phút này đây, cô đã dao động.
Đoàn Chi Dực thấy cả buổi trời mà không cô không có phản ứng gì, đang định lên tiếng nói tiếp thì Vệ Lam bỗng gật đầu thật mạnh rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi nhận lời với anh.”
Anh ngẩn ra một lát, sau đó môi lập tức nhếch lên, giọng cũng trở nên nhẹ hơn: “Tôi lên gặp Chân Chân, yên tâm, tôi sẽ nói chuyện tử tế với cô ta, sẽ không làm hại cô ta.” Nói xong, trước mặt bao nhiêu là người, anh vuốt ve gương mặt cứng đờ của cô: “Em về trước đi, mau nói cho rõ ràng với Minh Quang, đến lúc đó tôi đến đón em.”
Vệ Lam lúng túng gật đầu.
Sau khi Đoàn Chi Dực bước vào tòa nhà trắng kia, Vệ Lam vẫn còn ngơ ngác đứng đó. Không biết qua bao lâu, điện thoại của cô bỗng vang lên, khi ấy cô mới hoàn hồn lại.
Cô cầm điện thoại lên nhìn qua màn hình, lắc đầu buộc mình phải tính táo lại, rồi bấm phím nghe: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Lam Lam, mẹ vừa nói chuyện điện thoại với Minh Quang, ngày mai ba mẹ sẽ đến Giang Thành với các con, tiện thể bàn bạc chuyện hôn lễ của hai đứa luôn. Minh Quang nói ba mẹ nó cũng sẽ đến trong một hai ngày nữa, hai bên thông gia chính thức gặp nhau một lần.”
“Cái gì?” Vệ Lam chợt thấy hoảng hốt, giống như là nghe mà không hiểu.
Mẹ cô giả vờ giận mắng cho vài câu: “Con bé này làm sao vậy chứ? Sao mẹ nói mà con không nghe? Mẹ nói mai mẹ và ba con sẽ đến Giang Thành, bàn chuyện hôn lễ của con và Minh Quang. Ai da, thôi đi thôi đi, có chuyện gì chờ ba mẹ tới Giang Thành rồi nói.”
Tính mẹ cô vẫn nóng vội như ngày nào, chắc là bên đó còn có việc nên không đợi Vệ Lam trả lời đã vội vội vàng vàng ngắt máy.
Lúc này, Vệ Lam nhìn điện thoại mà ngẩn ngơ người.
Kẻ lừa đảo
Con người Minh Quang điển trai lại dẻo miệng, lấy lòng những người phụ nữ như mẹ Vệ Lam, chỉ là chuyện mất vài phút. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Minh Quang, mẹ Vệ Lam tương đối hài lòng chàng trai này, nhất là sau khi biết hai người vẫn chia phòng mà ngủ, càng khen Minh Quang không dứt lời, cảm thấy anh chàng này mặc dù tính cách vô cùng nhiệt tình nhưng không dễ bị dao động, có trách nhiệm, là một người đáng để con trái ký thác suốt cuộc đời. Lần này hai đứa quyết định kết hôn, tuy rằng hai người quen nhau hai ba năm đã thân thuộc rồi, nhưng mẹ Vệ Lam vẫn vui mừng khôn xiết.
Chuyện lớn cả đời của con gái cũng được giải quyết, lại là đứa con rể mình rất hài lòng, làm cho người làm mẹ như bà đây cảm thấy rất mừng rỡ.
Còn Vệ Lam ư? Mặc dù đã đến tuổi kết hôn từ lâu, nhưng mấy năm qua cuộc sống trôi qua yên ả, cô chưa hề nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Cho đến khi Đoàn Chi Dực xuất hiện lần nữa, mới làm cho cô nảy sinh ra ý nghĩ này. Cho dù lúc vừa gặp lại Đoàn Chi Dực tỏ ra xa lạ với cô, nhưng trong lòng cô vẫn có một sự lo lắng không thể diễn tả được. Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất đáng tin cậy.
Cô hiểu rõ Đoàn Chi Dực, tên đó không thể nào nói lý lẽ được, muốn làm gì thì làm. Cho nên, Vệ Lam biết, mình trốn không thoát, hiện giờ chỉ hy vọng đừng làm liên lụy đến Minh Quang thôi.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Vệ Lam không thể tìm ra bất kỳ lý do hay cơ hội nào để nói lời chia tay, một khi ba mẹ đã đến, thì hôn lễ chính thức được tiến hành, hơn nữa cũng không thể tự dưng quăng ra một trái bom được.
Ngày hôm sau mẹ Vệ Lam vừa đến Giang Thành, thì đã lôi hai người trẻ tuổi vui vẻ hớn hở thảo luận những thứ như lễ phục, tiệc rượu, tuần trăng mật này nọ. Minh Quang không giống những người đàn ông khác có thái độ qua loa cho có lệ với những thứ hình thức này, người lời nói gì đều nói dì cứ xem rồi làm. Miệng anh ngọt như đường nịnh nọt người lớn, từng câu đều dì nghĩ thật chu đáo, dì ơi con cảm thấy như vậy không tệ như thế rất tuyệt, tóm lại là một thái độ cực kỳ nghiêm túc. Nhìn vào chính là người đàn ông cực kỳ nghiêm túc với chuyện hôn nhân.
Vì thế, ba mẹ Vệ Lam cực kỳ hài lòng, thiếu điều không thể lập tức gả con gái cho người ta thật nhanh. Ngược lại về phần Vệ Lam chỉ thờ ơ qua loa cho xong, có chút úp mở.
Vệ Lam thấy nhức đầu, nhìn mấy người đó thảo luận sôi nổi, thật mâu thuẫn, có lúc ước gì có thể tìm được một cái vỏ chui vào, chuyện gì cũng không muốn nghĩ đến, chuyện gì cũng không có liên quan đến cô.
Nhưng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Trong ba ngày này, điều Vệ Lam cảm thấy may mắn nhất, đó là Đoàn Chi Dực không gọi điện đến thúc ép cô. Cho đến ngày thứ tư, ba mẹ Vệ Lam vừa đến, hai bên ba mẹ thêm Vệ Lam và Minh Quang, rốt cuộc cũng tụ họp lại, hùng dũng đi vào nhà hàng, chính thức bàn bạc về chuyện lớn của hai bạn trẻ.
Người lớn hai nhà đều là những người dễ bắt chuyện với nhau, một bữa cơm, liền trò chuyện vui vẻ với nhau, còn về chuyện hôn lễ gần như đều hợp rơ nhau, chỉ còn lại những thứ vụn vặt không ảnh hưởng gì đến tổng thể.
“Lam Lam, con thấy thế nào?” Nói đến chuyện đặt bàn tiệc, mẹ Vệ Lam và ba mẹ Minh Quang bởi vì có chút bất đồng ý kiến nên chưa quyết định được, mẹ Minh Quang tiện thể hỏi Vệ Lam đang ngồi đối diện mình.
Vệ Lam nãy giờ không tập trung, cả buổi mọi người nói gì, một chữ cô đều không nghe lọt. Bị mẹ Minh Quang nhắc đến mình, cô không hề nghe thấy, nên không trả lời lại.
Mẹ Vệ Lam cảm thấy con gái mình là lạ, bây giờ nhìn thấy bà thông gia gọi to cũng không trả lời lạ, bà sầm mặt xuống, lấy khủy tay dùng sức thúc cô mấy cái: “Lam Lam! Dì hỏi con kìa?”
“Ả? Dạ.” Vệ Lam giật mình trả lời lại, có chút lúng túng hỏi: “Xin lỗi dì, lúc nãy con không tập trung, dì hỏi con gì vậy?”
Mẹ Vệ Lam không hài lòng trừng cô một cái: “Đây là hôn lễ của con đó, sao không để tâm chút nào hết?” Nói xong, lại vẫy tai, nói: “Thôi đi, chúng ta mặc kệ con bé, để Minh Quang quyết định được rồi.”
Minh Quang cười to ha ha, nhìn Vệ Lam, nói: “Dì à, Vệ Lam bị chứng lo lắng tiền hôn nhân đó.”
Mẹ Vệ Lam bị anh chọc anh, lại không hài lòng trừng mắt với con gái mình.
Lòng Vệ Lam không ở đây, tự nhiên cũng không đón nhận sự uy Hi*p của mẹ. Đang lúc ngẩn ngơ, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, cô cầm ta xem, là số của Đoàn Chi Dực, mấy ngày nay vẫn lo lắng đề phòng, bây giờ giống như đang cầm củ khoai lang nóng trên tay, lập tức cúp điện thoại.
Nhưg mà, chưa đến hai giây, điện thoại lại đổ chuông lầ nữa. Cô không có cam đảm nhìn, bèn cúp điện thoại thật nhanh.
Minh Quang cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi: “Sao em không nhận điện thoại?”
Vệ Lam cười ngượng ngùng: “Em thấy số lạ, chắc là điện thoại quảng cáo.”
Minh Quang ờ một tiếng, làm như không để ý, quay đầu tiếp tục thảo luận chuyện hôn lễ với người lớn.
Lần này điện thoại không đổ chuông nữa, chỉ rung một hồi, Vệ Lam nhìn mấy người đang say sưa nói chuyện, len lén cúi đầu mở điện thoại nhìn.
“Nhanh chóng ra ngoài, nếu không tôi lập tức đi vào!”
Ngắn gọn súc tích, không thể từ chối.
Trong lòng Vệ Lam hoảng sợ, nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi theo bản năng, nhìn thấy mọi người nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, mới phản ứng lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Lam Lam, em sao vậy?” Minh Quang hỏi.
Vệ Lam nhìn anh, lại quét mắt nhìn bốn người lớn đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, lúng túng nói: “Con muốn đi vệ sinh một lát, mọi người tiếp tục thảo luận đi ạ.”
Mẹ Vệ Lam cưng chiều lại hết biết xì một tiếng: “Lớn như vậy rồi, còn chuyện bé xé ra to! Thật mất mặt mà!”
Mẹ Minh Quang cười: “Làm gì có, con trai tôi còn hơn thế nữa!”
Trong phòng vang lên giai điệu ấm áp lần nữa.
Vệ Lam mở cửa đi ra hành lang, thò đầu ra nhìn một cái, lại không thấy Đoàn Chi Dực. Đang nghĩ có cần gọi điện thoại không, thì cơ thể bị một sức kéo đi, cả người rơi vào trong một gian phòng khác.
Vệ Lam hoảng sợ, nhìn vẻ mặt đen thui của Đoàn Chi Dực, thở ra một hơi lại hít vào, suýt bị dọa đứng tim, không vui nói: “Anh làm gì vậy hả?”
“Làm gì à?” Giọng nói của Đoàn Chi Dực có thể dừng từ hung ác để hình dung, anh dùng sức kéo cổ tay Vệ Lam, hăm dọa nói: “Phải là tôi hỏi em mới đúng chứ? Trong phòng lúc nãy là chuyện gì hả? Người lớn hai bên họp mặt, đúng không? Có phải em quên tôi nói gì với em rồi sao? Tôi nói tôi chỉ cho em ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi!”
Vệ Lam có chút căm tức khi bị anh ép buộc, đẩy tay anh ra, nói: “Anh thấy rồi đó, ba mẹ tôi đến rồi, ba mẹ của Minh Quang cũng đến, anh muốn tôi làm sao đây? Trong lúc hai bên vui vẻ thảo luận chuyện hôn lễ, nói tôi không lấy nữa, muốn chia tay với Minh Quang sao? Đừng nói bọn họ không chịu được, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy vô lý! Tôi nói không được, cũng làm không được!”
“Nói như vậy là em muốn đổi ý sao?!” Đoàn Chi Dực tức giận đè cô trên tường, ánh mắt như ngọn lửa cháy bùng, nhìn cô chằm chằm.
Vệ Lam quay đầu không nhìn anh, một chữ cũng không nói.
Thấy vậy, hai tay Đoàn Chi Dực đè trên vai cô, tăng thêm sức, nghiến răng hỏi: “Có phải không!”
Vệ Lam chỉ cảm thấy một làn hơi thở phả trên mặt mình, nói bỏng mà bức ép, cô quay đầu nhìn anh, im lặng vài giây, bỗng nhiên có một sự kích động nổ tung ra, hét lớn: “Đúng đó! Có phải nếu tôi không chia tay với Minh Quang, anh sẽ làm giống Chung Kim như vậy, tông ૮ɦếƭ Minh Quang à! Anh có ngon thì tông đi!”
Nói xong, cô dùng sức đẩy anh ra, quay người nắm lấy nắm cửa, chuẩn bị rời khỏi chỗ làm người ta phát điên này.
Không ngờ, Đoàn Chi Dực nhanh tay, kéo cô lại, giam cô giữ hai cánh tay của mình, cả người dán vào người cô, hai đôi mắt đỏ hoe, từng chữ câu câu nói bên tai cô: “Em cứ thử đi!”
Vệ Lam bị anh vây khốn, không còn đường thoát, tiếng nói của từng chữ từng câu kia giống như tiếng của ma quỷ truyền vào đầu, cả người đều là hơi thở nóng rực của anh, cả người gần như mềm nhũn, giọng nói mang theo sự cầu xin: “Đoàn Chi Dực, tôi xin anh, anh đừng ép tôi nữa!”
Môi của Đoàn Chi Dực để bên má cô, giống như hôn lướt qua bờ má cô, hơi thở ấm nón kia lướt nhẹ qua gương mặt trắng nõn của cô, làm cho Vệ Lam hơi run nhẹ, cô khó có thể hình dung cảm giác đó, có chút sởn tóc gáy, cũng có chút hoảng hốt, tóm lại là thật mà không thật, khó có thể hình dung.
“Tôi chính là muốn ép em.” Anh từ từ dừng ở bên tai cô, nói nhỏ: “Em là kẻ lừa đảo, tôi sẽ không bị em gạt lần nữa.”
Nói xong, anh cắn lên vành tai đang nóng lên.
Vệ Lam cho rằng anh định cắn đứt tai mình, sợ tới nỗi suýt chút thét lên, lại cảm nhận được anh chỉ ngậm chỗ đó, khó khăn lắm mời im lặng lại.
Nhưng thực tế cũng không tốt được bao nhiêu. Cái cắn nhẹ đó, giống như đang đốt lửa trên người cô, cả người nóng đến khó chịu.
Vệ Lam vừa gấp vừa thẹn, thử đẩy anh ra, lại giống như ngọn núi, không hề nhúc nhích. Bị anh làm cho vừa tê vừa dại, Vệ Lam chỉ cảm thấy cơ thể sắp sửa co rút lại.
Đoàn Chi Dực đột nhiên di chuyển đến gương mặt chính diện của cô, hôn lên đôi môi đang run rẩy.
Vệ Lam và anh hôn môi có thể đếm trên đầu ngón tay, so với Minh Quang, Đoàn Chi Dực chẳng có chút kỹ thuật gì đáng nói, nhưng với cô mà nói, nụ hôn của anh luôn làm rung động, cho dù mấy lần đó là của nhiều năm trước, cũng vẫn làm cho cô thấy mới mẻ. Giống như mỗi một lần làm, đều giống như ấn tượng lúc đầu khắc sâu trong đầu cô.
Lúc đầu Vệ Lam còn giãy dụa, nhưng hôn vài lần, cô cũng bắt đầu biết nghe lời. Cho đến khi cảm nhận được cơ thể Đoàn Chi Dực càng dán gần hơn, nơi tràn trề sinh lực đang sít sao để ngay dưới thắt lưng của cô. Còn một tay của anh bắt đầu làm loạn, cũng không biết từ lúc nào đã luồng vào trong áo lót của cô, từ từ sờ soạng da thịt trơn bóng của cô, thuận tiện chạy xuống dưới.
Vệ Lam cuối cùng cũng bừng tỉnh lại, dùng sức giãy đẩy anh ra, thở hổn hển kêu: “Nếu anh dám làm bậy ở đây, tôi sẽ hận anh đến ૮ɦếƭ!”
Đoàn Chi Dực có chút nhếch nhác liếm môi, nhìn thấy người đối diện thở gấp, hai đôi ngươi đen láy lấp lánh, đôi môi đỏ mộng ướƭ áƭ, cổ họng có hơi căng đau, cơ thể càng trướng đau hơn. Cả gương mặt anh đỏ ửng, cố gắng nói: “Em yên tâm, tôi không gấp đến vậy.”
Vệ Lam theo bản năng liếc nhìn bên dưới quần tây của anh, rõ ràng đã dựng lên như vậy, mà con nói không gấp! Cô căm giận oán thầm.
Đoàn Chi Dực hiểu được ánh mắt của cô, thẹn quá hóa giận hừ một tiếng, tiếp tục cất tiếng nói hung ác: “Nếu em đã làm không được, vậy tôi giúp em.”
Nói xong, Vệ Lam còn chưa hiểu gì, thì đã thấy anh cầm điện thoại gọi một cuộc gọi, mở miệng ngắn gọn xúc tích: “Cô có thể lên đó rồi, bạn trai trước của cô còn ở bên trong chờ cô đó, cô biết phải làm gì rồi nhỉ.”
Vệ Lam mặc dù không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, nhưng cũng biết rõ chắc chắc không phải thuốc gì tốt. Vội vàng không ngừng giật điện thoại trong tay anh: “Anh muốn làm gì hả?”
Đoàn Chi Dực đã quay trở lại vẻ điển trai như bình thường, nhìn cô cười như không cười, nói bâng quơ: “Không có gì, chỉ muốn cho em xem kịch hay thôi, thuận tiện giúp em làm những chuyện em không làm được.” Nói xong, anh vỗ tay cô, nói: “Đi thôi, mọi người đang đợi em đó!”
Vệ Lam thà để anh gào thét với mình hung dữ với mình thẹn quá hóa giận tức giận đùng đùng, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ âm u khó đoán này. Lòng cô thắt lại, đầu óc ong ong, nghĩ rằng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp. Nghi ngờ liếc nhìn anh một cái, nhìn thấy anh cười khẩy nhìn mình, mở hai tay ra ý nói xin cứ tự nhiên, trong lòng cô có một linh cảm không tốt giống như sắp có mây đen kéo đến, vội vã quay người mở cửa, nhanh chóng đi về phòng của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc