Không Bằng Duyên Thiển - Chương 58

Tác giả: Viên Nghệ

Khụ khụ, Tiếu Hàm không muốn thừa nhận cô đang vui sướng khi người gặp họa một chút nào. Sau khi tin tức sư tỷ đi xem mắt bị truyền ra, hoạt bát như Trần Tư Tư, giảo hoạt như cô giáo Từ, đã đem ánh mắt mỗi ngày dõi theo cô và Chu Triển Nguyên gặp nhau mấy lần nói cái gì chuyển sang sư tỷ và doanh trưởng Tất gọi mấy cuộc điện thoại với nhau! Tung hoa chúc mừng thoát khỏi sự quấy rầy không ngừng của Tư Tư và sức tưởng tượng cực kỳ quỷ dị của cô giáo Từ ~~
Nghĩ đến mấy chuyện Trần Tư Tư hỏi cái gì mà ‘Cô và anh trai họ Chu nhà cô tiến hành đến bước kia chưa?’ hay là ‘Kỹ thuật hôn của anh trai họ Chu nhà cô có được không?’, Tiếu Hàm liền hận không thể che kín mặt, mấy vấn đề này phải trả lời như thế nào chứ ~ cho nên nói, sư tỷ, mỗi lần chơi trò chơi em đệm lót cứu chị trong nước sôi biển lửa, bây giờ chị cũng cần phải hi sinh cứu vớt sư muội trong trận bát quái* này chứ ~~
(*) Bát quái: Như mấy bà ‘tám’ với nhau ấy ^^
Ha ha, sư tỷ, cô thật sự không phải là sung sướng khi người khác gặp họa đâu… ~~
Tiếu Hàm và Diệp Dĩ Mạt cũng không phải người lắm chuyện, đi dạo phố luôn tiến hành bằng tốc độ ánh sáng, một buổi sáng, Diệp Dĩ Mạt đã mua được sáu bộ quần áo nam, ba bộ là cho Tất Tử Thần, một bộ là cho ba ba Diệp, còn có hai bộ để cho Lý Thụy.
Mà Tiếu Hàm tuy ngoài miệng nói không mua quần áo cho Chu Triển Nguyên, cuối cùng cũng không nhịn được, dđlqd nhìn thấy áo sơ mi caro nhịn không được liền mua, Triển Nguyên mặc cái này sẽ rất đẹp nhỉ? Cảm giác cực kỳ nho nhã.
“Đi thôi, đi ăn cơm đi.” Diệp Dĩ Mạt ra vẻ bĩu môi, chỉ chỉ nhà hàng Tây bên kia: “Hôm nay chị mời, đi thôi.”
Tiếu Hàm đổi các thứ từ tay phải sang tay trái, thuận tiện hạ cánh tay, thật là nặng quá. “Sư tỷ, món gì cũng được sao?” Tiếu Hàm nháy mắt lấp lánh hỏi.
Diệp Dĩ Mạt bất lực gật đầu, sao lại làm như anh trai họ Chu nhà cô không cho cô ăn no như thế, xem ra muốn không khí hòa hợp cùng với ông chủ Chu, cô gái nhà bọn họ có chút ‘đá tảng’*.
(*) Mình cũng không hiểu câu này lắm =((
“Đi thôi.” Diệp Dĩ Mạt nhấc chân đi đến nhà hàng bên cạnh, Tiếu Hàm nhanh chóng bắt kịp, khó có khi được ăn chùa của sư tỷ một bữa cơm, thật không dễ dàng.
Không gian nhà hàng không tồi, chẳng qua là ở khu trung tâm, lượng người nhiều hơn, cũng ít đi người nhàn rỗi. Ăn cơm chậm rì rì, ở thời đại học Diệp Dĩ Mạt và Tiếu Hàm cũng không được thoải mái và nhàn hạ như vậy, ăn xong món điểm tâm ngọt liền từng người về nhà.
Diệp Dĩ Mạt tất nhiên là cực kỳ không khách khí gọi điện cho Lý Thụy bảo em trai đến đón, Tiếu Hàm lại khéo léo từ chối ý định của Lý Thụy muốn đưa cô về nhà, cuối cùng vẫn là mình cô đi về. Đang lúc giữa trưa, vẫn không nên làm phiền Triển Nguyên --- từ công ty anh đến chỗ này, đại khái cũng mất khoảng mười phút lái xe, đưa cô về nhà, anh lại không có thời gian nghỉ ngơi giữa trưa rồi.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài đang chiếu, nhưng trong phòng nhỏ của Tiếu Hàm khí lạnh lại gấp mười phần.
Trong tay Vương Lan Phương nắm một sợi tóc từ trên giường của con gái xuống, sắc mặt âm trầm không phù hợp với vóc dáng. Tóc Tiếu Hàm dài, mà còn là chất tóc mảnh mềm, tuyệt đối không phải là như vậy. Hơn nữa, trong tủ đồ treo quần áo đàn ông ngay ngắn chỉnh tề, còn cần chứng cớ khác sao!
Không ngờ thật không ngờ, hôm này vừa mới xuống máy bay, vì ông già có chút bị cảm nắng, nên trước hết đến nhà con gái gần sân bay nghỉ ngơi một chút, nhân tiện bà giúp con gái dọn dẹp phòng dưới. Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp làm thầy thuốc, Vương Lan Phương có chút thích sạch sẽ, suy nghĩ tự nhiên cũng cặn kẽ hơn, những nơi người khác không chú ý tới, bà cũng sẽ dọn dẹp.
Nếu nói ban đầu nhìn thấy sợi tóc đàn ông hư hư thực thực ở trên giường, trong lòng Vương Lan Phương vẫn có chút nghi hoặc, khi mở ngăn tủ ra, nhìn thấy một loạt quần áo đàn ông chỉnh tề bên trong, đồ bình thường nhất là áo ngủ, thiếu chút nữa Vương Lan Phương đã bão nổi dữ dội rồi. Thế mà ở chung rồi!
Từ nhỏ bà đã giáo dục tiểu Hàm, con gái phải có lòng tự trọng, nhưng mà, bây giờ cô đã đem lời bà nghe lọt ở chỗ nào! Nhìn xem, còn chưa kết hôn, thậm chí cũng không mang về nhà cho bọn họ gặp qua, liền ở cùng nhau! Đây mà làm gương sáng cho người khác, thật sự làm tức ૮ɦếƭ bà rồi!
Tiếu Kiến có chút ngượng ngùng ngồi ở trên ghế sofa không dám hé răng, tuy nhiên ông rất muốn an ủi bà vợ, để bà bình tĩnh chút, đứa nhỏ tiểu Hàm này luôn luôn có chừng mực, trong nhà có quần áo của đàn ông cũng không có nghĩa lý gì, nói không chừng là giúp giặt đồ cho đồng nghiệp đây mà. Ba ba Tiếu tự an ủi chính mình như vậy.
Cho dù ở cùng một chỗ, cũng không có nghĩa là phát sinh cái gì, Tiếu Kiến vuốt vuốt thái dương, yên lặng xoa ***. Tuy lúc ông nhìn thấy một loạt đồ đàn ông kia cũng cực kỳ phát điên, nhưng mà dù sao cũng phải có người cố gắng giữ bình tĩnh, bằng không thì vợ chồng bọn ông đều đã nổi giận đùng đùng rồi, đợi lát nữa gặp tiểu Hàm, việc này sẽ không thể nói rõ ràng được.
Tiếu Hàm mở cửa, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của mẹ cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ của cha đang ngồi ở phòng khách, còn chưa ý thức được mình rốt cuộc đã phạm vào tội không thể tha thứ gì, chỉ có chút kinh ngạc, sao ba và mẹ lại trở về vào lúc này, đồng thời có chút buồn cười, không ‘lê quý đôn’ nghĩ tới ba mẹ và bác Chu dì Thẩm đều thích chơi kiểu tập kích đột ngột này.
“Ba, mẹ, hai người đã về ~” Tiểu Hàm có chút kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) nói, đặt túi quần áo trong tay lên ghế sofa, thuận tiện rót chén nước.
Sắc mặt Vương Lan Phương trầm xuống không nói lời nào, ánh mắt nhìn đến nhãn hiệu trên mấy túi lớn mà con gái vừa rồi cầm về, sắc mặt càng đen thêm, đồ nam hàng hiệu! Không phải nói với bà đây là mua cho ông già, người già không mặc được nhãn hiệu táo bạo như vậy!
Tiếu Kiến nghĩ đến một loạt quần áo trong tủ của con gái không phải mua cho ông, trên mặt cũng lộ ra biểu tình đau đớn kịch liệt, nuôi con gái làm gì, lúc con gái không ai cần thì trong lòng nóng ruột, chờ đến lúc biết được con gái sắp bị người đàn ông khác ôm chạy đi, thân làm cha, nội tâm lại cực kỳ ấm ức có phải không chứ. Con gái rõ ràng là của ông, con gái là tình nhân đời trước, tiểu Hàm đời này của ông chứ!
Tuy thần kinh Tiếu Hàm không đủ tinh tế, nhưng cũng không có ngốc đến nỗi không nhận thấy được không khí không bình thường, thật sự là sắc mặt của mẹ đã đen đến một tầng cao mới trong lịch sử. Nhớ năm đó, cô và Tiểu Trư nhà bên cùng chuồn đến nhà bà nội Trần uống hơn nửa vại R*ợ*u nếp sau đó say đến nỗi ngay cả cha mẹ đều không nhận ra, mẹ cũng không có sắc mặt khó coi như vậy.
“Mẹ, sao vậy?” Tiếu Hàm thật cẩn thận hỏi han, nếu nói lão ba nhà bọn cô là Đại Tổng Quản, thì mẹ nhất định là nữ hoàng, việc nhỏ bà quyết định, chuyện lớn cha quyết định, nhưng đó là trên cơ bản, nhà bọn cô không có chuyện gì lớn. ←-← nói cách khác, mẹ chính là người đứng đầu trong nhà.
“Mẹ hỏi con, có phải con có bạn trai rồi không hả?” Mẹ Tiếu đi thẳng vào vấn đề. Đứa nhỏ tiểu Hàm này, từ nhỏ tới lớn cũng không để bà phải lo lắng gì, công việc của bà và lão Tiếu đều khá bận bịu, đứa nhỏ tiểu Hàm này lại hiểu chuyện, ngoan ngoãn, bà cũng không cần lo lắng. Kết quả cái gì mà kêu ‘Không làm thì thôi, làm thì kinh người’, chính là nói con gái bà như thế này sao?
Tiếu Hàm ngẩn người, nhưng mà lập tức nghĩ tới một việc, quần áo của Triển Nguyên còn đang ở nơi này sao? Buổi sáng lúc hai người rời đi, cô cũng không nghĩ tới việc này, lỡ như sau này lúc ngủ lại không có quần áo, cũng cực kỳ phiền phức không phải sao. Xem ra, mẹ đã thấy rồi.
Tiếu Hàm có chút căng thẳng kéo kéo váy của mình, lúc căng thẳng cô liền có những động tác nhỏ này, Vương Lan Phương tất nhiên cũng liếc thấy rồi. Xem ra, việc này là tám chín phần rồi.
“Mẹ.” Tiếu Hàm lấy lòng ngồi vào bên cạnh mẹ, kéo cánh tay của mẹ, “Mẹ, con không nhỏ nữa…” Từng này tuổi yêu đương cũng cực kỳ bình thường, không cần căng thẳng như vậy chứ?
“Khụ khụ.” Tiếu Kiến ho khan hai tiếng, chứng tỏ mình còn tồn tại. Nhà bọn họ luôn là phụ nữ không kém đấng mày râu, phụ nữ lớn phụ nữ nhỏ đều là bảo bối của ông: “Tiểu Hàm, có bạn trai sao lại không mang về nhà cho chúng ta gặp mặt chứ?” Tiếu Kiến cố gắng làm ra một hình tượng ba ba tốt hòa ái dễ gần, tuy nhiên bây giờ ông hận không thể đem cái thằng dám lừa con gái bảo bối của ông đánh cho một trận.
o(╯□╰)o lúc trước thì thúc giục con gái tìm đối tượng, lúc này con gái đã có chủ, nhưng mà, sao lại trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu? Loại cảm giác không sao nói rõ quỷ dị giống như tình địch xuất hiện rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ? Lật bàn!
Vừa nhìn đến sắc mặt của mẹ, Tiếu Hàm liền theo quán tính cầu cứu cha, từ nhỏ đến lớn đều là bộ dạng này. “Ba ~ ba không cần lo con không gả được ra ngoài ~~” Mắt Tiếu Hàm lấp lánh.
Tiếu Kiến: … Kỳ thực con gái, cha sống lâu vài năm cũng không có quan hệ ~~ hu hu hu hu ~~ ba mẹ vẫn còn nuôi nổi con ~~
Vẫn là mẹ Tiếu giải quyết nhanh chóng: “Nếu đã đến ở cùng, tìm thời gian dẫn nó về đây cho chúng ta gặp mặt đi.” Đây là tối thiểu đi, chân con rể tới cửa, mẹ vợ không lên mặt là đã cực kỳ nể tình, bây giờ chỉ là cho cậu ta đi qua chào hỏi để bọn họ nhìn người, tóm lại không tính là quá đáng đi.
Vẻ mặt Tiếu Hàm đen sì, cái gì mà ở cùng nhau? “Mẹ, chúng con không đến ở cùng nhau…” Chỉ là tối hôm qua anh ấy ở đây một đêm. Không có thăng cấp đến cái mức độ kia.
Tiếu Hàm rối rắm nhìn mẹ ‘Mẹ không cần che dấu ánh mắt không như vậy thì mẹ phóng’, âm thầm nhéo nhéo tay, quá không hoa lệ rồi.
“Mẹ, những bộ đồ này đều mới mua, hôm trước đến để ở nhà của con.” Tiếu Hàm đen mặt giải thích.
Vương Lan Phương ‘A…’ một tiếng, sau đó yên lặng đem cọng tóc trong tay ném ra sau lưng, quả nhiên con gái bà vẫn làm cho người ta bớt lo lắng, cọng tóc kia không chừng là gốc khác thường trên đầu tiểu Hàm đi. Mẹ Tiếu cực kỳ tự nhiên thay con gái mình tìm cớ.
Nếu không có chuyện ở chung, như vậy sắc mặt của Vương Lan Phương cũng được giảm đi không ít: “Tìm lúc nào đấy đưa bạn trai của con về ăn một bữa cơm đi, cũng để cho ba mẹ giúp con tham khảo chứ.” Phải tin tưởng ánh mắt của người lớn trong nhà, nhìn xem người đàn ông này có đáng giá hay không để bọn họ còn giao phó con gái khi còn sống chứ.
Tiếu Hàm gật gật đầu, Triển Nguyên đã nói muốn đến nhà bọn cô chào hỏi, còn có bác Chu và dì Thẩm nữa. “Kìa mẹ, con gọi điện thoại cho Triển Nguyên, để hai ngày sau anh ấy sắp xếp thời gian đến đây nhé?” Tiếu Hàm nghiêng đầu nhìn mẹ.
“Triển, Triển Nguyên?” Khóe miệng Vương Lan Phương giật giật, Tiếu Kiến cũng là vẻ mặt chấn kinh.
“Triển Nguyên?” Hai vợ chồng bỗng nhiên như là nghĩ đến cái gì, bỗng cùng lúc nói ra, cao giọng hỏi, thiếu chút nữa hù dọa đến Tiếu Hàm.
Này, này không phải là Triển Nguyên mà bọn họ nghĩ đến chứ?
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiếu Kiến và Vương Lan Phương trợn mắt nhìn vẻ mặt vô tội của con gái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc