Khoảng cách tình yêu - Chương 20

Tác giả: Granty

- Thật là may mắn – Jay thở phào khi nhìn thấy Bảo Phương đã bỏ đi ra khỏi võ đường. Cậu bước đến bên Lăng Phong dùng chân đá đá nhẹ Lăng Phong cười khoái trá hỏi:

- Này ! Không sao chứ?

- Để tui đạp cho ông một cái xem có đau không – Lăng Phong nhăn nhó, tay ôm bụng nói.

- Haiz! Nếu là tui, tui nhất định đạp xuống dưới một chút, cho ông tuyệt tử tuyệt tôn luôn – Jay cười thích chí nói.

Lăng Phong lườm Jay một cái rồi hít thật sâu đẩy hết cơn đau ra khỏi người, tay dang ra, soải chân nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, rồi thở ra một cái nhẹ nhỏm.

Jay nhìn bạn như vậy thì khóe môi nhuếch lên cười khinh bạc rồi cũng thoải mái nằm xuống bên cạnh Lăng Phong.

- Mình đã nghĩ, cô ấy sẽ không quay lại. Thật tốt là cô ấy đã quay lại – Lăng Phong khẽ thì thào.

- Ngốc, dù là ai cô ấy cũng sẽ quay lại thôi. Nhưng có một điều không thể phủ nhận là, cô ấy không ghét cậu như lời cô ấy nói – Jay cũng trầm tĩnh đáp lại lời tâm sự của bạn mà không dùng giọng giễu cợt như mọi khi.

- Mình đã tự hỏi: Nếu như cô ấy biết mình là cậu nhóc năm xưa thì sao. Cô ấy sẽ ghét mình, căm hận mình vì là nguyên nhân hại ૮ɦếƭ ba của cô ấy, là nguyên nhân khiến anh trai cô ấy rời xa cô ấy, khiến cô ấy trở nên cô đôc và lẽ loi. Hay là cô ấy sẽ đón nhận mình như một người bạn cũ.

- Cái đó còn phải tùy vào suy nghĩ của Bảo Phương. Nếu muốn biết rõ, sao không nói cho cô ấy biết – Jay nghiêng người quay sang Lăng Phong hỏi.

- Mình sợ…sợ rằng …cái nhìn căm ghét cô ấy cũng sẽ không ban cho mình – Lăng Phong cảm thấy nhói lòng đáp.

Cậu rất sợ, với bản tính của Bảo Phương, nói không chừng, sẽ chán ghét cậu đến nỗi cũng không dành cho cậu ánh mắt căm hận. Cậu sợ nhất là cô sẽ xem cậu như không khí, sẽ coi sự tồn tại của cậu là vô hình. Bởi vì điều này còn khiến cậu có cảm giác khó chịu hơn cảm giác bị ghét bỏ.

- Haha…nhìn bộ dạng này của cậu cũng không tệ nhỉ . Cảm xúc lần đầu yêu đều như thế cả - Jay phá ra cười châm trọc.

- ૮ɦếƭ đi – Lăng Phong chồm qua người Jay thọc lét trừng phạt.

- Này…này…cậu sao lại sử dụng chiêu thức của đàn bàn như vậy chứ ….Nhột ૮ɦếƭ mất….cứu mạng…


Để tránh mặt Lăng Phong, Bảo Phương quyết định nghỉ học võ ở hai võ đường, cũng không muốn đến sân tập bắn nữa. Lăng Phong cảm thấy buồn bực vô cùng, đến trường gặp Bảo Phương liền hỏi:

- Tại sao lại nghỉ học võ, cũng không đến sân bắn?

Bảo Phương không trả lời, hờ hững bước đi tiếp. Lăng Phong bèn đi nhanh lên trước chặn đường Bảo Phương lại :

- Em muốn tránh mặt anh đến vậy sao?

- Đúng vậy – Bảo Phương lạnh lùng đáp.

Lăng Phong cảm thấy một cơn giận dâng trào, cậu siết chặt tay lại, giọng run run hỏi:

- Anh đáng ghét đến vậy sao?

- Ừ. Thật phiền phức – Bảo Phương lạnh lùng đáp – Nếu anh còn làm phiền tôi, tôi sẽ lặp tức chuyển trường.

- Em….- Lăng Phong nhìn bảo Phương, trong lòng cảm thấy buồn vô hạn, cô thật sự muốn tránh mặt cậu đến thế sao, là ghét bỏ cậu đến thế sao. Vẫn biết giữ họ có khoảng cách rất xa, nhưng cậu chưa từng đòi hỏi hay hi vọng bất kì điều gì, chỉ muốn được ở bên cạnh cô ấy mà thôi, nhưng dường như ước muốn và hiện thực lại cách xa nhau đến như vậy – Được, từ nay anh sẽ không làm phiền em nữa. 

Lăng Phong nói xong, buồn bã bỏ đi, cậu đi lướt qua Bảo Phương, để lại sau lưng cảm giác trống rỗng.

Bảo Phương khẽ nhắm mắt lại. cô vốn là người lạnh lùng, cô vốn là muốn tuyệt tình với cậu. Vậy mà khi thấy ánh mắt cụp xuống buồn bã của Lăng Phong, trong lòng chợt cảm thấy có chút xao động. Là do cảm giác buồn bã của Lăng Phong truyền đến cho cô hay vì lí do gì.

- Lăng Phong! – Bảo Phương chợt lên tiếng gọi.

Bước chân Lăng Phong khẽ khựng lại như cậu không quay đầu nhìn lại. Bảo Phương quay lại nhìn thấy bóng lưng của Lăng Phong, cô đơn và buồn bã. Chưa bao giờ cô thấy cảm giác này ở cậu. 

Những điều anh Bảo Nam cảnh cáo, những điều Thục Quyên lo lắng vang bên tai Bảo Phương. Cô cảm thấy có chút lo lắng và sợ hãi, nếu như Lăng Phong bị nguy hiểm, nếu như cậu có chuyệnn gì xảy ra thì….Nghĩ đến đây, Bảo Phương thấy lạnh toát cả người. Trong lòng bất giác lên tiếng cảnh báo cho cậu.

Hít một hơi thật sâu, Bảo Phương cố mở miệng nói:

- Tôi không biết anh là ai, nhưng dường như anh đang gặp nguy hiểm. Cho nên hãy cẩn thận một chút.

Trong lòng Lăng Phong có một cảm giác ngọt ngào tuôn chảy, sự buồn bã lúc nãy bị câu nhắc nhở này đánh bay, khóa miệng cong lên thành nụ cười ,ánh mắt sáng rực quay đầu nhìn lại Bảo Phương hỏi:

- Em là đang lo lắng cho anh?

Bị nói trúng tâm ý khiến Bảo Phương cố chút bối rối, vẻ mặt thoáng ửng hồng, nhưng cô nhánh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng phủ nhận đáp án:

- Không phải….

- Vậy thì là gì?- Lăng Phong mĩm cười tươi bước đến trước mặt Bảo Phương, dùng ánh mắt cuốn hút của mình đổi lấy đáp án từ cô. Nhất quyết không cho cô phủ nhận.

Bảo Phương nhất thời bị ánh mắt của Lăng Phong thu hút, lúng túng, bối rối, không biết phải đáp thế nào cho đúng, lời nói trở nên ấp úng:

- Tôi là ….

- Là sao ….- Lăng Phong cúi đầu kề sát mặt vào mặt Bảo Phương, nụ cười trên môi có phần đắc ý khi nhìn thấy Bảo Phương bị dồn đến chân tường.

- Là vì Thục Quyên lo lắng cho anh, cho nên tôi mới nhắc nhở anh mà thôi – Bảo Phương bị Lăng Phong dồn ép đành mượn cớ đáp.

- Vậy còn em, em có lo lắng cho anh không? – Lăng Phong đưa tay vuốt nhẹ gò má Bảo Phương , ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô tìm kiếm một điều thú vị.

Bảo Phương bị cái vuốt nhẹ của Lăng Phong làm cơ thể run lên, cổ họng cảm thấy khô khốc trước cái nhìn của cậu, tim run lên khiến hơi thở muốn đứt quảng. Đây là một cảm xúc khó chịu vô cùng, Bảo Phương chưa bao giờ gặp lại cảm xúc này, trong lòng có chút sợ hãi, vôi vàng muốn thoát ra khỏi cảm giác đó. Cô cong chân đá thật mạnh vào chân Lăng Phong

- Á …..- Lăng Phong bị đá bất ngờ, không kịp tránh né, đành nhận lấy một sự đau đớn ngay ống chân, miệng rên lên thàng tiếng.

- Cấm anh sau này xuất hiện trước mặt tôi, anh còn xuất hiện lần nào, tôi sẽ đánh anh lần đó. Nếu anh còn cứ quấy rầy tôi, tôi nhất định sẽ đá cho anh gãy chân luôn – Bảo Phương hất mặt ngạo nghễ nói.

Nói xong cô quay lưng bỏ đi. Lăng Phong ôm chân đau nhăn mặt nhìn theo dáng cô, cuối cùng đứng thẳng lên hét lớn:

- Sao em không chịu thừa nhận là mình lo lắng cho anh chứ. Thừa nhận em sẽ ૮ɦếƭ à.

- Tôi không lo lắng cho anh thì thừa nhận cái gì chứ, tôi nói rồi, cấm anh không được xuất hiện trước mặt tôi, làm phiền tôi, nếu không tôi chẳng thà đánh gãy chân anh rồi chuyển trường – Bảo Phương quay lại hét đáp trả.

- Được, nếu em không muốn anh xuất hiện trước mặt em lần nữa thì chúng ta giao đấu đi. Chỉ cần em thắng, anh bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Nếu không dù em đi đến đâu, anh cũng đi đến đó. Mãi mãi đi theo quấy rầy em.

- Việc gì anh phải làm vậy chứ - Bảo Phương bực tức hỏi.

- Bởi vì anh thích em…- Lăng Phong không kịp suy nghĩ đã buộc miệng nói, cậu vốn dĩ không muốn nói ra điều này, nhưng không ngờ cuối cùng cũng đã nói ra.

Nói xong Lăng Phong có chút ngượng ngùng, cậu chưa từng thổ lộ với cô gái nào cả, đây là lần đầu tiên, cảm giác trong lòng có chút hồi hộp, có chút mong chờ, lại có chút sỡ hãi e dè. Trong người có luốn máu nóng chảy dọc toàn thân khiến gương mặt của cậu bỗng chốc bị đỏ bừng lên, có chút xấu hổ.

Bảo Phương cũng bị sự thổ lộ bất ngờ của Lăng Phong làm cho ngây người ra, nhất thời không biết phải nói gì. Trong lòng lại có một cảm giác muốn nổ tung. Cuối cùng cô ghiến răng nhìn Lăng Phong đáp:

- Được….chúng ta giao đấu, nếu anh thua, nhất định phải biến mất trước mặt tôi.


Là giao đấu tự do, cho nên Bảo Phương mới quyết định nhận lời. Cô biết về karate, cô nhất định không phải là đối thủ của Lăng Phong. Nhưng nếu cần thiết, cô có thể dùng nhu đạo mà đối phó với cậu. Bảo Phương nghĩ như vậy, cô có thể cằm chắc trong tay chiến thắng.

Đó là một phòng đấu khá rộng lớn, được trang hoàn rất đẹp, dường như là sàn đấu cá nhân chứ không phải là sàn đấu tập thể. Cả hai đều thay võ phục và bước vào chính giữa sàn đấu. 

- Nếu anh thua, nhất định phải tránh xa tôi ra – Bảo Phương nhìn Lăng phong lần nữa nhắc lại yêu cầu.
- Còn nếu anh thắng ….- Lăng Phong nghiêng đầu hỏi lại.

Bảo Phương không đáp, chỉ trừng mắt nhìn anh đầy tức giận. Lăng Phong không hề bị ánh mắt đó đe dọa, cậu khẽ cười bảo:

- Nếu anh thắng, em nhất định phải chấp nhận sự hiện diện của anh bên cạnh em. Anh chỉ muốn ở bên cạnh em như vậy thôi. Anh tuyệt đối không phiền nhiễu em. Em cũng có thể yêm tâm, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ không để em gặp bất kì nguy hiểm nào.

Trước lời nói chân thành có ý cầu khẩn của Lăng Phong, Bảo Phương có chút xúc động, cô thở ra một cái rồi đáp:

- Anh đánh thắng rồi nói.

Sau đó cô tiến thẳng đến Lăng Phong tunh ra một quyền về phía Lăng Phong, cậu dễ dàng tránh né. Vai khẽ nhún một cái thách thức, ánh mắt nhìn Bảo Phương cười khiêu khích. Bảo Phương cảm thấy bực tức, xoay người làm một cú đá mạnh về phái Lăng phong, cậu đưa tay chặn đón cú đá của bảo Phương khếunc ả người phải lùi lại về sau mấy bước. Sau đó, cả hai đấu cùng nhau mấy phen.

Bảo Phương thận trọng không để Lăng Phong có cơ hội chiến thắng nhanh chóng, còn Lăng Phong cũng khôgn thực sự đánh hết sức mình vì cậu sợ lỡ như sơ suất sẽ làm Bảo Phương bị trọng thương. Điều này càng có lợi cho Bảo Phương trong việc tiếp cận Lăng Phong dùng đòn Judo vật ngã cậu.

Quả nhiên, Bảo Phương lợi dụng thời cơ đánh cận chiến cùng lăng Phong, nắm chặt lấy cổ áo võ phục của cậu, nhanh chóng ra đòn hất ngã cậu xuống đất.

Lăng Phong không ngờ Bảo Phương lại sử dụng đòn này để đối phó cậu mên bất ngờ không kịp trụ lại đành để cô hất ngã tung đau đớn. 

Bảo Phương thở hồng hộc nhìn Lăng Phong bị mình đáng ngã, miệng nở nụ cười thoải mái. Nhưng lăng Phong đã nhanh chóng đứng bật dậy , dập tay xuống sàn nhà lấy thế, lao vào cô nắm lấy vạt áo bảo Phương sử dụng nhu đạo để đáp trả.

Nhưng Bảo Phương cũng đã tóm lấy vạt áo cậu, cả hai ở vào thế giằng co, chân móc vào nhau muốn gạt ngã đối phương ( viết tới đây thì nhớ lại sự tích bi thương 100 trận thua đủ 100 của mình. Hận quá đi mất. 
Tại sao chẳng lần nào đánh ngã cái thằng khốn đó được cả TT_TT ). Cả hai vừa muốn tấn công vừa muốn phòng thủ. Muốn chiến thắng cần dùng tiểu xảo lừa đối phương mắc bẫy, nhưng cả hai đều thông minh và phản ứng mau lẹ cho nên chưa ai bị đốn ngã.

Một trận đấu ngoài kinh nghiệm, thực lực còn có sức bền. Lăng Phong trước giờ trong Judo chưa từng nghiêm túc, hôm nay vẻ mặt đầy nghiêm túc vô cùng. Lại là con trai nên có sức lực mạnh hơn, Bảo Phương vì vậy mà bị cậu vật ngã xuống sàn, thở dốc.

Lăng Phong vật ngã Bảo Phương thuận thế đè lên người cô, không cho cô có thời gian vùng dậy phản công. Bảo Phương sau một hồi vùng vẫy vẫn không thoát khỏi gọng kiềm của Lăng Phong, cuối cùng đành thở dốc chấp nhận thua cuộc. Cô buông tay khỏi người Lăng Phong , sãi chân, hơi thở dồn dập, mặt đầy mồ hôi, há miệng hít thở không khí.

Lăng Phong khẽ cười khi thấy biểu hiện chịu thua của Bảo Phương , nhưng sau đó lại cảm thấy hơi thở dồn dập của cô phả ra nóng ấm, bàn tay cậu đang đặt trên phền mềm mại, *** phập phồng theo từng hơi thở. Cảm thấy trong người có một luồng nhiệt kích động tuôn tràn. Đưa mắt nhìn gương mặt đã đỏ bừng đầy vệt mồ hôi của Bảo Phương, lại thấy gương mặt đó cuốn hút vô cùng.

Lăng Phong không kiềm chế được cúi người hôn lên đôi môi đang há ra thở dốc của Bảo Phương. Dùng miệng gặm ấy bờ môi hồng nhỏ xinh kia, *** linh hoạt đi nhanh vào trong khoang miệng không khép kín kia, bắt đầu khuấy đảo, chiếm lấy từng vị ngọt nơi đây.

Bảo Phương không ngờ mình lại bị lăng Phong bất ngờ hôn cuồng nhiệt như vậy. Không khí đang được cô cố gắng lấy lại thì bất ngờ bị ςướק đi lần nữa. Sức lực vẫn chưa kịp phục hồi, lại bị kích động bất ngờ nên ngây người không kịp phản ứng, cứ thế bị người ta chiếm đoạt nụ hôn.

Đó là một nụ hôn sâu, một loại cảm giác mà Bảo Phương chưa từng gặp, toàn thân bị kích động khiến cho tim đập mạnh không ngừng, cảm giác đầu lưỡi bị cuốn lấy tê dại. Đầu óc Bảo Phương thấy choáng voáng trống rỗng, mất khả năng suy nghĩ. Ánh mắt theo bản năng khép lại, chìm đắm trong nụ hôn của lăng Phong.

Cho đến khi Bảo Phương không còn thở được nữa, không khí không thể vào bên trong khiền cô thấy khó chịu vô cùng, sắp ngất đi. Bản năng sinh tồn đành thức tâm trí cô, cuối cùng bản thân đã có thể lấy lại sức lực, Bảo Phương đưa tay cố gắng đẩy Lăng Phong ra khỏi người mình.

Sau đó cô ho một trận dài, cảm thấy cổ họng khô khốc, hơi thở đứt quãng từng chập. 

Một bàn tay giúp cô vỗ lưng Bảo phương giúp cô ngồi dậy để dễ dàng hít thở, rồi nhanh chóng đưa chai nước khoáng trước mặt cô giúp cô uống vào. Bảo Phương ngoan ngoãn nghe lời, nước vào cổ họng cô theo đó mà nuốt, từng ngụm từng ngụm, nhanh chóng làm dịu cổ họng khó chịu của mình. Nước quả là rất tuyệt.
Vừa vào trong cơ thể đã khiến bảo Phương nhanh chóng phục hồi thể trạng của mình. 

- Em không sao chứ - Lăng Phong nhìn sắc mặt có chút dịu lại của Bảo Phương thì ái ngại hỏi.

Bảo Phương bèn hất bàn tay đang cầm chai nước của Lăng Phong ra khỏi người mình, khiến chai nước bị hất tung ra nước văng tung tóe. Sau đó cô xô Lăng Phong té ngã rồi đứng bật dậy, môi mím chặt, căm giận nhìn lăng Phong rồi cầm lấy ba lô đi một mạch ra bên ngoài.

Nhưng khi Bảo phương đi ra bên ngoài, cô mới phát hiện, mình bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Lúc lăng phong đưa cô đến bằng xe hơi rồi cứ thế theo cậu đi vào mà không hề xem xét xung quanh. Bảo Phương cảm thấy tức giận với chính bản thân mình. Cô đã đánh mất lí trí khi ở bên cạnh lăng Phong, cứ cắm đầu theo cậu đến đây với suy nghĩ chấm dứt được cậu mà hoàn toàn quên mất khả năng phòng vệ xung quanh. 
Trước mặt cô là một mãnh vườn vô cùng rộng lớn, với nhiều cây cảnh được cắt tĩa gọn gàng. Có rất nhiều loại cây hiếm và đắt tiền, càng khiến cho khu vườn thêm đẹp tuyệt.

Bảo Phương đang dáo dát tìm đường ra thì một cây S***g từ phía sau chĩa đến đỉnh đầu cô khiến Bảo Phương khựng người đứng im. Cảm giác sau lưng mình lạnh toát, một giọng nói mang âm vực lạnh lùng ૮ɦếƭ chóc vang lên sau lưng:

- Cô bé! Cô là ai ? Tới đây làm gì….

Bảo Phương chưa kịp lên tiếng đáp thì Lăng phong đã lên tiếng ra lệnh:

- Chú Minh bỏ S***g xuống đi.

Người đàn ông ngay lập tức vâng lệnh bỏ S***g xuống rồi nhé vào thắt lưng bên trong áo vest. Bảo Phương đưa đôi mắt lạnh nhìn người đàn ông đó, cô gắng tìm kiếm hình ảnh không bao giờ phai trong trí nhớ của cô vào cái đêm kinh hoàng đó.

Lúc ông ta chĩa S***g vào đầu cô, bảo phương có hơi quay đầu nhìn về phía sau, nơi đang diễn ra sự đe dọa tính mạng mình. Cô phát hiện ra một dấu ấn trên tay người đàn ông đó. Một dấu xăm hình con cọp, con cọp không giống với các hình xăm cọp khác, con cọp này rất đặc biệt, vừa nhìn vào đã thấy ấn tượng ngay. 

Cho nên trong trí nhớ Bảo Phương, người đàn ông đã bế cô ra khỏi cái hộp cacton năm đó và người đàn ông đứng trước mặt cô bây giờ chính là cùng một người. Nhất là vết sẹo trên trán kia, mãi mãi khiến người ta không thể nào quên được.

Chiếc vòng ngọc lục trên tay Bảo phương như đang phát sáng, cô hết nhìn người đàn ông được gọi là chú Minh đó đến nhìn Lăng Phong. Tất cả mọi chuyện đều đã rõ.

Lí do vì sao anh ta biết rõ về cái vòng hơn cả người đeo nó như cô, lí do vì sao anh lại tiếp cận cô, mặt cho cô tỏ thái độ chán ghét thế nào cũng mặc kệ. bất chấp nguy hiểm của bản thân đi đến cứu cô khỏi tay Kesha.

Nhưng trước hết trong tâm trí của bảo Phương, một dấu ấn không bao giờ phai cho đến khi tìm được lời giải. bảo Phương nhanh tay ςướק lấy khẩu S***g đang lộ ra của chú Minh, nhanh chóng lên đãn chĩa thẳng vào người đàn ông đó:

- Nói cho tôi biết, kẻ giết ba tôi là ai?

Người đàn ông không vì sự uy hiếp của Bảo Phương mà thay đổi sắc mặt, ông ta nghiêng người nhìn Lăng Phong dò hỏi. Lăng phong tiến lại gần Bảo Phương trầm lặng ra lệnh:

- Bỏ S***g xuống.

Nhưng Bảo Phương siết chặt S***g hơn nữa, chỉ cần cô P0'p mạnh cò S***g thì đạn sẽ phóng ra *** người đàn ông trước mặt. Cô tức giận hét lên:

- Mau trả lời cho tôi biết.

- Em cứ P0'p cò nếu muốn, nhưng đáp án mà em muốn tìm bây giờ anh không thể trả lời em được – Lăng Phong nghiêm sắc mặt nhìn bảo Phương đáp.

- Tại sao? – Bảo Phương phẫn uất hỏi.

- Bọn chúng rất nguy hiểm, em càng biết nhiều về chúng thì càng nguy hiểm – Lăng Phong vẫn kiên quyết từ chối.

- Tôi muốn biết, nếu anh không nói, tôi sẽ bắn ông ta – Bảo Phương nhìn Lăng Phong uy hiếp, cô muốn biết đáp án càng nhanh càng tốt.

- Anh đã nói, nếu em thích thì cứ P0'p cò, cách *** nhanh nhất chính là nhắm ngay đỉnh đầu của kẻ đó bắn thẳng, Hắn sẽ không có một tia hy vọng sống sót nào cả đâu – Lăng Phong bình thản xem lời đe dọa của bảo Phương như một câu nói đùa.

Người đàn ông vẫn đứng im lặng, không thèm đọng đậy lấy một cái, im lặng quan sát trận chiến tâm lí giữa bảo Phương và Lăng Phong.

- Nhanh lên, nếu không có lệnh của anh, chú ấy tuyệt đối không nhúc nhích. Em có thể tùy ý bắn, nhắm thẳng vào dây – Lăng Phong chỉ tay vào đỉnh đầu của chú Minh, ánh mắt nhìn Bảo Phương giễu cợt hướng dẫn - máu sẽ từ nơi này phun ra rồi chảy dài xuống mặt, chú ấy sẽ ૮ɦếƭ ngay lặp tức.

Bảo phương nghe Lăng Phong nói vậy thì cả người run rẩy, bàn tay cầm S***g đổ mồ hôi ướt nhẹp, những ngón tay bỗng cứng lại, tay cầm S***g mà run rẩy, cô mím môi nhìn ánh mắt không chút lo sợ của chú Minh và thái độ không có gì của Lăng Phong. Không biết nên làm gì, đành đứng im, tay vẫn chĩa S***g về người đàn ông đó.

- Anh đã nói, khi bắn S***g nhất định không được run tay, Chỉ cần em run tay một giây cũng khiến cho S***g bị lệch mục tiêu ngay. Bây giờ em bắn hay không bắn chú ấy đây – Lăng Phong khẽ cười thúc giục.

Bảo Phương cuối cùng cũng thua, cô run run hạ S***g S***g, Lăng Phong nhanh chóng đoạt lại cây S***g trên tay của Bảo Phương rồi đưa cho người đàn ông đó đem cất:

- Vất vả cho chú rồi.

- Không có gì. Cậu chủ, tôi xin phép đi trước – Chú Minh khẽ cúi đầu chào rồi xoay người bỏ đi.

- Đi thôi, anh đưa em về nhà – Lăng Phong nắm tay Bảo Phương kéo đi đến chiếc xe màng đen bóng loáng đang đợi.

Ngồi trong xe, Bảo Phương không ngừng nhớ lại từng mãng ký ức về cái ૮ɦếƭ của ba mình, khiến toàn thân nấc ghẽn, nước mắt đã kéo màn nước chực trào rơi xuống. nhưng bảo Phương đã cố nén giữ lại, cô không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân mình.

Lăng Phong thấy vậy kéo cô vào lòng mình nói:

- Khóc đi….Nhất định sẽ có ngày anh giúp em trả món nợ này.

Nước mắt Bảo Phương cứ thế rơi xuống, cô lặng lẽ khóc trong lòng Lăng Phong, cảm thấy bản thân bất lực và yếu đuối. Cô ngoan ngoãn để Lăng Phong ôm vào lòng cảm nhận sự nam tính và mạnh mẽ của cậu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc