Khoản Nợ Hôn Nhân - Chương 14

Tác giả: Chu Khinh

Trong sinh hoạt không có chiến tranh lạnh, cuộc sống đích thực trôi qua suông sẻ hơn rất nhiều.
Nhưng rất nhiều chuyện đều đã lặng lẽ thay đổi, tỷ như, lúc mới yêu nhau, mỗi ngày bọn họ chỉ có thời gian ngắn ngủi để chung ***ng, nắm bắt thời gian yêu nhau còn không kịp, hoàn toàn không có tâm tư để ý tới thứ khác, nhưng bây giờ thật sự sinh hoạt cùng chung một chỗ, lại phát hiện khác biệt giữa bọn họ thật sự không phải chỉ là một hai điểm.
Hạ Viễn Hàng đối với cô thật sự rất tốt, cưng chiều cô, yêu cô, một chút xíu chuyện cũng không nỡ để cô làm. Cơm là anh nấu, quần áo là anh giặt, toàn bộ việc nhà đều do anh làm. Cô ở nhà chỉ có duy nhất một việc phải làm, là nghỉ ngơi thật tốt.
Cho nên khi bọn họ ở nhà vào chủ nhật, có thể thường xuyên thấy đều là Hạ Viễn Hàng mặc tạp dề lo trong lo ngoài, còn Diêu Thủy Tinh chỉ cần thoải mái ngồi trên ghế sa lon, dùng PDA của cô xử lý công việc là được rồi. Khó trách Hướng Phù Nhã và Nghê Bối Bối từ sau một lần đến nhà cô, liền hô to hình tượng Hạ Viễn Hàng lãnh khốc hoàn toàn bị phá hủy bản dịch này được chuyển ngữ và cập nhật chương mới nhanh nhất ở diễn đàn lê. quý. đôn, hãy đọc truyện tại nguồn để tôn trọng công sức người dịch và hãy tẩy chay những kẻ ăn cắp.
Dù sao, một người con trai muốn che chở chu toàn cho vợ của mình, muốn lãnh khốc, có thể lãnh khốc đến mức nào?
"Không ngờ cậu lại là người kết hôn sớm nhất trong ba người chúng ta." Hướng Phù Nhã uống nước cam thơm ngon, thõa mãn trực tiếp ngả người vào trong ghế sofa. Không có cách nào, phụ nữ mang thai có quyền lười, không ai có thể phản đối.
"Ừ." Cô cúi đầu trả lời, loại chuyện như vậy không có gì để hả hê.
"Thủy Tinh, hai người còn trẻ vậy, kết hôn gấp gáp thế làm gì?" Nghê Bối Bối cầm lấy quả táo được cắt thành từng miếng từng miếng gặm. Chậc chậc chậc, thật nhìn không ra, người u ám như Hạ Viễn Hàng lại có thể làm việc nhà vô cùng tốt. Nhìn quả táo được cắt giống như tác phẩm nghệ thuật này, cũng không nhẫn tâm gặm vào! "Chẳng lẽ giống như mấy người ngu ngốc, dẫn bóng chạy trước sao?" Liếc mắt nhìn cái người ngu ngốc đang thỏa mãn.
Đã vậy, bảo cô nói sao đây? Ánh mắt Diêu Thủy Tinh chớp chớp, vẫn không cách nào mở miệng.
Mà cái người bị gọi là ngu ngốc đó cũng không phục kháng nghị: "Chuyện này liên quan gì tới tớ? Đều là do cái tên Quan Thần cực kỳ đáng ghét kia. . . . . ."
"Mang thai cũng không phải là chuyện của một người." Nghê Bối Bối nhìn bụng của cô ấy, "Cậu cũng đừng nói cậu đơn thuần cho rằng, mang thai chỉ có đàn ông mới có thể làm, là cậu bị hãm hại."
Rất tốt, cô có thể không cần lên tiếng nữa, lời Diêu Thủy Tinh sắp sửa nói ra lập tức thu lại. Chuyện cô mang thai chỉ sợ không thích hợp công bố vào lúc này.
"Ai, các cậu tốt rồi. Qua hết nghỉ hè là có thể trực tiếp lên đại học, chỉ có tớ bi thảm phải đi làm thiếu phụ luống tuổi có chồng." Hướng Phù Nhã buồn bực liều mạng rót nước trái cây, ưmh, hương vị nước trái cây thật không tầm thường, Hạ Viễn Hàng thật sự là quá đẹp trai, xuất sắc rồi.
"Nếu như nét mặt cậu buồn bã hơn một chút sợ là chúng tớ đã tin rồi." Nghê Bối Bối không hề khách khí vạch trần lời nói người khác.
"Là thật mà!"
Hạ Viễn Hàng từ phòng bếp đi ra, cầm áo khoác giắt ở một bên lên, xoay người nói với Diêu Thủy Tinh: "Anh đi làm, cơm cũng làm xong rồi, lúc ăn hâm lại được, nhớ phải cẩn thận kẻo nóng."
Hai tiếng nhịn cười đồng thời vang lên, Hạ Viễn Hàng trực tiếp bỏ qua như không nghe thấy, hôn một cái lên trán vợ, "Buổi tối gặp."
Mãi cho đến anh đã đi thật lâu, tiếng cười của Hướng Phù Nhã và Nghê Bối Bối cũng chưa dừng lại, vừa cười vừa nói: "Thủy Tinh, cậu đúng là đúng là có kĩ thuật thuần hóa chồng nha!"
"Dáng vẻ Hạ Viễn Hàng làm việc nhà vẫn còn đẹp trai như vậy, thật sự là không có công lý."
"Thủy Tinh, hai người thật sự rất hạnh phúc đó!"
Đẹp trai không? Cho tới giờ cô cũng chưa từng cảm thấy diện mạo anh đẹp trai, trong mắt cô chỉ thấy kì lạ. Hạnh phúc sao? Có lẽ trong mắt người khác, bọn họ là hạnh phúc, có điều hạnh phúc chân chính mãi mãi cách tưởng tượng một khoảng thời gian rất dài.
Trong cuộc sống, luôn luôn tràn đầy mâu thuẫn.
*****
"Hạ Viễn Hàng." Sắc mặt của cô đặc biệt tái nhợt, che miệng, nghiêm nghị nói: "Anh bẩn quá, khó ngửi ૮ɦếƭ mất, mau đi tắm đi!"
Hạ Viễn Hàng nằm trên giường, mệt mỏi đến nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích. Mấy ngày nay mỗi ngày tay đều không ngừng cử động, càng không ngừng bận rộn, tháo dỡ thay đổi linh kiện. Xem như thể lực anh tốt hơn nữa cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Anh muốn để dành tiền, bởi vì tương lai sẽ đến lúc cục cưng sinh ra, sữa bột, tã đều phải dùng tới tiền. diễn đàn lê`quý`đôn Quan trọng là anh không thể để cho vợ mình và đứa nhỏ ở trong hoàn cảnh như vậy. Cho dù gần đây chú Tiền nói anh liều đến nguy hiểm tính mạng nhưng không liều không được, anh không còn là người không có gì vướng bận nữa, anh có gia đình.
Dù gia đình này làm anh mỏi mệt mỏi cả ngày đi nữa anh cũng cảm thấy đáng giá, có điều nếu như có thể để cho anh ngủ một giấc thoải mái thì anh sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn một chút.
"Vợ, anh ngủ dậy sẽ tắm, ngoan." Anh kéo cái chăn được xếp thật chỉnh tề qua, muốn vùi đầu ngủ một giấc.
"Không được!" Diêu Thủy Tinh một tay kéo chăn ra, ném trên mặt đất, "Đi tắm ngay bây giờ! Còn nữa, anh từ bên ngoài về, tắm không tắm, quần áo cũng không thay đã nằm dài trên giường, hiện tại cả ga giường và chăn cũng phải thay để giặt rồi, nhanh lên một chút!"
"Vợ, chồng em rất mệt mỏi, xin em hãy ngoan một chút." Ngay cả sức mở mắt anh cũng không có huống chi còn muốn anh làm việc? Chuyện trọng đại gì cũng để anh tỉnh ngủ rồi hãy nói!
Nhìn mệt mỏi trên khuôn mặt anh, cô rất muốn làm một cô vợ biết quan tâm, để cho anh ngủ, nhưng nhìn thế nào cũng không nhìn được. "Hạ Viễn Hàng." Đưa tay chọc chọc bờ vai của anh, cứng rắn, người đàn ông này, dáng dấp sao lại rắn chắc như vậy?
". . . . . . Ưmh?"
"Chúng ta thuê một người giúp việc theo giờ được không?" Có người giúp một tay anh cũng không cần khổ cực như vậy, vừa phải lo toan trong nhà lại phải làm việc ở xưởng. Mặc dù, cho đến giờ cô vẫn không biết công việc như vậy có tiền đồ gì đáng nói.
Hạ Viễn Hàng giống như là bị nước đá dội tỉnh, mở to mắt, đứng dậy, tốc độ cực kỳ nhanh kéo vỏ chăn trên giường, ga giường, cả bao gối cũng tháo ra, ném toàn bộ vào trong máy giặt sau đó mở cửa phòng tắm ra, đi vào, đóng cửa.
Làm ra một loạt động tác không tới 5 phút, quả thật là được huấn luyện nghiêm chỉnh mà!
Nhưng sắc mặt của anh là vô cùng, vô cùng tệ, cho nên trong khoảnh khắc đó tâm trạng Diêu Thủy Tinh cũng trở nên không tốt.
Bọn họ không có chiến tranh nóng cũng không có chiến tranh lạnh.
Bọn họ giống như rất nhiều đôi vợ chồng cùng chung sống mấy chục năm, đi qua trong bình thản khác thường, rất bình thản.
Diêu Thủy Tinh không biết họ như vậy có tính là bình thường không. Hình như sống chung với nhau mới có thể phát hiện thì ra rất nhiều chuyện không biết. Tỷ như, Hạ Viễn Hàng mệt mỏi tính khí rất xấu, anh sẽ không đặt cảm xúc xấu đó lên người cô nhưng anh sẽ vô cùng im lặng. Tỷ như, cô thật sự, thật sự càng ngày càng không chịu nổi công việc này của Hạ Viễn Hàng, tay của anh luôn luôn đều không rửa sạch mùi dầu máy, mỗi lần ngửi thấy cô đều muốn ói.
Có thể liên quan đến mang thai nên cô đặc biệt nhạy cảm đối với mùi. Trước kia không hề cảm thấy có chuyện gì, bây giờ đều luôn phóng đại chuyện lên vô số lần.
Tính tình của cô cũng càng ngày càng xấu, cấp độ dễ dàng tha thứ đối với mọi chuyện trở nên cực thấp, có lúc hoàn toàn không có cách nào khống chế bản thân. Cô bắt bẻ anh, cuộc sống cũng được, công việc cũng được, không thích anh cứ như vậy cả đời. Chẳng lẽ anh thật sự dự định rằng dùng toàn bộ thời gian còn sống của mình đều lãng phí ở cái xưởng xe nhỏ kia sao? Một lần, hai lần, rốt cuộc, Hạ Viễn Hàng cũng không nhẫn nhịn được nữa.
Dường như càng ngày bọn họ càng dễ dàng cãi vả, một chút xíu chuyện nhỏ cũng có thể khiến họ cãi vả.
"Anh có thể đổi một công việc khác không?"
"Đổi cái nào? Đến nhà ăn, trạm xăng dầu hay là làm công nhân xây dựng?"
"Anh có thể suy nghĩ một chút không, thể diện hơn. . . . . ."
"Thể diện, đúng, những lời này là trọng điểm."
"Hạ Viễn Hàng, chúng ta đang nói đến công việc của anh, xin anh không dời tiêu điểm đi, được không?"
"Công việc của tôi lại chọc tới chỗ nào của công chúa Diêu rồi sao?"
Một câu " công chúa Diêu " lập tức làm cô phát bực. Trước kia, anh cũng gọi cô là công chúa Diêu, dịu dàng, ngọt ngào, bất đắc dĩ công chúa kêu Diêu, lòng cô đều chỉ tràn đầy vui sướng. Nhưng bây giờ nàng cũng không vui nổi, cô biết anh cố ý gọi cô như vậy để châm chọc cô.
"Hạ Viễn Hàng, anh có thể không nói chuyện như vậy?"
"Nói chuyện như thế nào?"
"Giễu cợt còn có cả kể khổ, không phải là anh thành thạo rồi sao?"
"Nếu như cô tôn trọng hơn một chút đối với công việc của tôi."
"Công việc anh như vậy, muốn tôi tôn trọng hơn?"
"Đúng là như vậy. Diêu Thủy Tinh, trong đáy lòng cô xem thường công việc của tôi, hay có thể nói, cô xem thường con người tôi."
"Nếu như tôi xem thường anh, cũng không kết hôn với anh."
"Cho nên lúc trước biết người không rõ?"
Lửa giận lập tức xông lên, từ khi cô biết anh tới nay thì cảm xúc dao động là mãnh liệt nhất, "Nếu như không phải vì đứa bé, tôi sẽ hoàn toàn không. . . . . ."
"Sẽ không như thế nào? Sẽ không kết hôn sao? Cô hối hận, đúng không?"
"Hối hận phải là anh chứ?" Cô cười lạnh: "Có phải hay không anh ngày ngày nghĩ nếu như không có đứa bé này, anh cũng sẽ không. . . . . ."
"Diêu Thủy Tinh, tôi nhắc nhở cô, nói chuyện phải có chừng mực!" Sắc mặt của anh lập tức âm trầm xuống. Cô biết rất rõ anh quan tâm đứa bé này vô cùng nhiều, yêu cô cỡ nào, cô còn phải nói ra lời như vậy. Anh có thể dễ dàng tha thứ cho tất cả tùy hứng của cô nhưng không thể nào chịu được lời này.
Tranh đi cãi lại đi qua, không có một ý nghĩa nào. Anh nghĩ, mình cần yên tĩnh một chút.
Đóng cửa chính lại, tuyên bố cuộc cãi vả này kết thúc. Diêu Thủy Tinh ngồi ở chỗ đó, tay nắm thành quyền. Là ai nói, bọn họ cũng không nên cãi nhau? Nhưng bây giờ, nhìn bọn họ dường như mỗi ngày đều muốn cãi vả. Một chút xíu chuyện nhỏ cũng có thể làm cho bọn họ gây chiến, tại sao phải thành bộ dạng này?
Thật ra thì mới bắt đầu, anh thật sự nhẫn nại với tính tình của cô, biết cô có cục cưng, công việc cũng mệt mỏi, tâm trạng không tốt là chuyện rất tự nhiên, anh cũng cố gắng hết sức để không cãi vả với cô, nhưng từ khi nào thì bắt đầu, anh và cô lại đối chọi gay gắt vậy?
Đúng rồi, ấy là lần cô bảo trợ lý Từ đổi cho anh một công việc khác, một công việc ổn định chút, thể diện chút. ngày ấy, nói cho anh biết bảo anh đi xin nghỉ việc, nét mặt anh nhìn cô, cô vĩnh viễn sẽ không quên.
*** kiểm soát của mày quá lớn, phải không?
Không sai, cô vốn chính là người như vậy, đối với người mình quan tâm hoặc là chuyện gì, cô đều muốn khống chế. Nhưng, cô làm như vậy có gì không đúng? Chẳng lẽ anh thật sự quyết định cả đời làm một thợ sửa xe? Cuộc đời cô không thể nào chấp nhận một tư tưởng không tiến thủ như vậy được. Người khác như thế nào với cô mà nói không hề có một chút quan hệ, nhưng là anh! Cô lựa chọn người đó, cô hi vọng anh ấy có thể có tương lai tốt hơn, có lỗi gì đây?
Lúc yêu có thể cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không để ý, chỉ cần người đó đối tốt với cô là được rồi, nhưng bây giờ bọn họ đã kết hôn, ngoài nghĩ đến mình cũng phải nghĩ đến đứa bé, suy nghĩ một chút đến tương lai chứ? Nếu anh vẫn luôn tỏ rõ thái độ không tốn một phân tiền của cô như vậy thì chính anh sẽ phải cố gắng hơn, cô có thể giúp gì cô đều sẽ làm.
"Thủy tinh, con và cha con quá giống nhau, làm người yêu của hai người đều rất cực khổ." Tiếng thở dài của mẹ vang lên bên tai cô, đó là vào ngày trước khi kết hôn, mẹ vuốt tóc cô nhẹ nhàng nói.
"Như vậy, không tốt sao?"
"Mãi mãi luôn là các người quyết định cái gì tốt nhất cho đối phương nhưng lại quên hỏi, vậy đối phương có muốn vậy không."
Cô, là như vậy sao?
Kết thúc cuộc họp nặng nề, rõ ràng phải bảo tài xế trực tiếp lái xe về nhà nhưng đột nhiên cô muốn đi thăm anh. Mỗi ngày cãi vả mệt mỏi như thế, thật sự rất nhớ loại hạnh phúc đơn giản trước kia. diễn đàn Lê Quý Đôn - nơi giao lưu và đọc truyện ngôn tình của tất cả mọi người Cô bảo xe lái thẳng đến chỗ anh làm việc, chỉ là muốn nhìn thấy anh mà thôi.
Cô thật sự không ngờ sẽ thấy được cảnh tượng như vậy, tay chuẩn bị mở cửa xe ra cứ cứng lại ở đó.
Vẫn là cô gái trẻ dịu dàng đó, cô ta cười ngọt đến như vậy nhìn chồng cô. Còn Hạ Viễn Hàng, mặc dù vẫn rất bình tĩnh nhưng cô có thể nhìn ra trên mặt anh là nhẹ nhõm.
Đúng, nhẹ nhõm, đó là vẻ mặt nhẹ nhõm đã lâu cô không thấy. Bắt đầu từ lúc nào, anh bên cạnh cô nhưng không thể thoái mái nữa?
Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, quan tâm và vui vẻ hiện rất rõ trên mặt cô gái trẻ, mặc dù Hạ Viễn Hàng vẫn không nói gì nhưng lắng nghe rất nghiêm túc. Cô nhìn thấy cô gái trẻ đó đưa cho anh một bình giữ nhiệt, mà anh, rõ ràng đã nở nụ cười. Anh cười, anh lại có thể cười! Người con trai như Hạ Viễn Hàng cười trước mặt cô ta.
Bộ dạng anh nhận lấy cái bình giữ nhiệt đó có thể xem là dịu dàng.
Cô giữ cửa xe thật chặt, chặt đến mức da cô nổi lên màu trắng, chặt tới mức truyền đến đau đớn vô cùng nhưng cô không hề có cảm giác.
Cô chỉ nhìn anh như vậy, giống như không biết anh.
Một hồi lâu, cô bình tĩnh mở miệng: "Chú Bình, phiền chú lái xe."
"Vâng, tiểu thư."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc