Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã - Chương Cuối

Tác giả: Mạn Nông

Mấy tháng sau, trong bệnh viện.
Tôi nhàn rỗi đọc sách, nghe nhạc.
Bụng tôi giờ đã to, thật sự không tiện đi lại. Nếu không phải bác sĩ đề nghị cùng với Lôi Nặc thúc ép thì mỗi ngày tôi đến tản bộ cũng lược bỏ thẳng.
Chỉ ra ngoài đi một chút, lại phải ưỡn bụng ra, thật sự là khó chịu.
Trước kia tôi từng thầm cười nhạo tư thế đi của phụ nữ mang thai, cần gì nhất định phải rẽ chân ra, đi lảo đảo như hình chữ bát chứ.(chữ bát: 八)
Nhưng bây giờ nhìn lại mình, cũng đang là bộ dáng như vậy.
“A……”
Cục cưng lại không ngoan! Một cử động tùy tiện rất nhỏ ở trong bụng thôi, cũng khiến tôi khẽ kêu một tiếng.
Vào lần đầu tiên, tôi sợ tới mức lập tức đứng lên.
Dần dần, cho tới hiện nay mới hơi tốt hơn.
Ngọt ngào vuốt ve bụng mình, một loại năng lượng vĩ đại sắp làm mẹ người ta ngày càng cuồng liệt hơn ở trong cơ thể.
Cầu vồng sau cơn mưa, luôn đẹp khiến người ta hoa mắt.
Sinh mệnh có được không dễ dàng này, lại khiến chúng tôi biết ơn sâu sắc.
“Em dậy rồi à?” Người đàn ông đứng ở cửa, sủng nịch nhìn tôi, cười đi đến.
“Ừm, anh mua về rồi phải không?” Buông sách, gian nan từ trên giường đứng dậy.
“Chờ một chút.” Anh vội vàng đi đến dìu tôi, sợ có sơ xuất gì đó.
Sau khi mang thai đến tháng thứ năm bác sĩ đã cho tôi về nhà ở, nhưng Lôi Nặc vẫn cẩn thận mời bác sĩ và hộ lý cả ngày đi theo chăm sóc. Làm cho cũng không khác gì bệnh viện cả.
Hiện nay, đã tới lúc gần sinh. Anh lại càng giống như tôi bị bệnh nặng vậy, khẩn trương làm cho tôi chịu không nổi!
“Bác sĩ cũng nói không có việc gì mà! Xem anh khẩn trương kìa.” Cười lườm anh một cái, tôi ngồi vào sô pha.
“Anh mua về rồi phải không?” Nhìn gói to trong tay anh, tôi vui vẻ hỏi.
“Ừ. Ăn gì không ăn, cứ thích ăn mấy thứ linh tinh này.” Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lấy từ túi tiện lợi ra hamburger và đùi gà.
“Ha ha……” Tham lam hôn đùi gà rán hương thơm ngào ngạt kia, tôi cười thành một đóa hoa. Cắn từng miếng từng miếng.
“Ăn chậm thôi.” Anh sủng nịch nhìn tôi, cười đưa đồ uống cho tôi.
“Ừm!” Cảm kích gật gật đầu, tôi thực sự đang cần ly coca.
Nhìn bộ dáng tôi như thế, anh nở nụ cười.
Ánh mắt dịu dàng kia có thể làm người ta tan chảy. Yêu thương trong nụ cười kia càng có thể sủng nịch người ta đến ૮ɦếƭ.
Từ lúc mang thai tới nay, anh luôn thích lẳng lặng nhìn tôi. Giống như tôi là cả thế giới của anh vậy, trên mặt tràn ngập hạnh phúc to lớn, trong ánh mắt cũng viết hết sự thỏa mãn lên.
“Yêu em đến vậy sao? Không nên nhìn chằm chằm khi người khác ăn chứ!” Thỏa mãn lau miệng, tôi buông hamburger đã cắn một miếng xuống, mồm miệng không rõ mà nói.
“Ừ.” Anh cười trả lời, vươn tay véo véo mặt tôi.
“Ai ya! Đã bảo anh đừng làm vậy nữa mà!” Bĩu môi, tôi bất mãn nói.
Anh xấu xa nở nụ cười, vẫn là vẻ mặt sủng nịch.
Từ lúc mang thai tới nay tôi đã thay đổi.
Trở nên thích làm nũng, trở nên bộc lộ cảm xúc nhiều hơn.
Anh cũng thay đổi.
Trở nên càng ngày càng tốt, trở nên càng ngày càng kiên nhẫn. Dung túng tôi, gần như muốn chiều tôi lên tận trời.
Thật hạnh phúc! Phúc lợi khi mang thai, quả thật là không nhỏ!
“Em không sợ mập lên sao?” Anh híp mắt, nhìn tôi hỏi.
“Mập?” Dừng động tác miệng lại, tôi nhìn nhìn mình đang mang thai.
Trừ cái bụng lớn như quả bóng và bộ иgự¢ càng thêm hùng vĩ ra, tôi dường như không có thay đổi gì thì phải?
“Anh đang chê em mập có phải không?!” Nhíu mày, tôi tức giận chất vấn.
“Đương nhiên không phải!” Anh ra sức lắc đầu, vô tội nhìn tôi, dùng sức phóng điện.
“Anh tốt nhất là quản chặt đôi mắt đào hoa của mình lại đi.”
“Tuân mệnh!” Anh cười đến cực kỳ xán lạn.
“Đúng rồi, ngày mai –”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời tôi, anh lấy di động ra, nhìn.
“Chuyện gì vậy?” Tôi lo lắng hỏi.
Sắc mặt anh chuyển thành âm u, đang nhìn chằm chằm vào màn hình di động do dự.
“Không có việc gì, anh ra ngoài nghe.” Anh nhìn tôi cười cười, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng kín, иgự¢ xẹt qua một tia bất an.
Lát sau, anh trở lại.
Mang theo tươi cười, anh cũng ngồi vào sô pha, ôm tôi cùng nhau xem tivi. Anh không nói gì, tôi cũng không hỏi. Tôi bây giờ, tuyệt đối tin tưởng người đàn ông này yêu mình hết mức.
“Để anh nghe một chút nào.” Bàn tay to đặt lên bụng tôi, anh áp tai của mình vào.
“Anh nghe được gì không?” Tôi cười thành tiếng, đùa nghịch tóc đen của anh. Tôi thật sự rất thích động tác này của anh! Giống một ba ba nghe con của mình vậy.
“Không.” Anh thành thật trả lời, ngồi thẳng người, hôn lên mặt tôi. Tầm mắt lại lướt qua trước иgự¢ đồ sộ của tôi.
“Này!” Vỗ anh, tôi lườm anh một cái.
“Sóng thần.” Miệng toát ra hai chữ, anh xấu xa nở nụ cười. [NV: ý anh ấy là vòng 1 của chị ấy quá cỡ á mà *ngại ngùng*]
“Đáng ghét!” Che miệng của anh lại, tôi cũng nở nụ cười theo.
“Hai mươi ngày! Chỉ còn hai mươi ngày nữa chúng ta sẽ làm ba mẹ rồi!” Hít sâu một hơi, anh kích động nói, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập chờ mong.
“Ừm!” Cầm tay anh, vành mắt của tôi ửng đỏ.
“Cô bé ngốc này!” Anh cười ôm chặt tôi, hôn lên má tôi. “Bụng lớn quá, ôm cũng khó khăn.”
“Ha ha……” Nhìn ‘quả bóng to’ che ở giữa chúng tôi, tôi bật cười thành tiếng.
“Ài……”
Ngay sau đó anh thở dài thật mạnh, uể oải dựa vào sô pha.
“Anh sao vậy?” Vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh, tôi nghiêng đầu nhìn anh.
“Nghĩ đến sinh em bé xong còn phải đợi ít lâu nữa mới có thể làm, anh liền đau đầu!” Anh nặng nề nói, thoạt nhìn thật đáng thương.
“Lúc trước cũng có thể làm mà, là tự anh cứ muốn nhịn.”
Sau khi thai nhi ổn định thì sinh hoạt vợ chồng là không thành vấn đề, nhưng anh vẫn cứ tiếp tục cấm dục, cũng không để tôi làm gì cho anh.
“Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.” Anh nhàn nhạt nói xong, đôi mắt buồn bã.
Tôi biết anh đang nhớ tới chuyện mất đứa bé hai năm trước. Không thể nghi ngờ, đó là nỗi đau chung của chúng tôi.
“Cực khổ cho anh rồi.” Đau lòng vỗ vỗ mặt anh, tôi tựa vào bờ vai anh.
“Ừ……”
Anh giống như một đứa bé, cũng tựa vào đầu tôi.
Cuộc sống, nên như thế. Bình bình thường thường, vô cùng đơn giản.
Ông xã thân thiết, ân âи áι ái.
Không cần nghĩ ngợi điều gì, chỉ tận tình hưởng thụ mỗi một ngày có được.
……
Hoàng hôn cuối hè, đẹp đến làm người ta mệt rã rời.
Tôi định chợp mắt một chút, nhưng dưới sự thúc giục của bác sĩ liền đi theo hộ lý tới công viên cách nhà không xa.
“Tiểu Lỵ, chúng ta sang bên kia ngồi chút nhé.” Cố ý đi tới ghế đá ven đường, tôi mệt mỏi quá đi mất.
“Thái thái, để sinh nở thuận lợi, bác sĩ nói đi lại một chút sẽ tốt hơn. Vả lại, chỉ đi một vòng thật sự quá ít rồi.”
“Ừ, đợi lát nữa chị sẽ đi về. Bây giờ nghỉ ngơi một chút đã.” Không để ý tới cô ấy, tôi nghỉ ngơi .
Nhìn bãi cỏ xanh um cùng hồ nước yên tĩnh, tâm tình tôi cũng tốt lên. Cuộc sống nhàn hạ, luôn sẽ khiến người ta cực kỳ dễ chịu.
“Tiểu Lỵ, mua giúp chị ly coca được không.” Miệng có chút khát, nhất là nhìn thấy cậu bé đang uống nước có ga trong bụi cỏ, tôi càng không thể nhịn.
“Được, thái thái chờ một chút nhé.” Sau khi lễ phép đáp lại tôi, Tiểu Lỵ liền nhanh chóng rời đi.
Buồn chán nhìn nơi này, ngó nơi kia, tôi vô cùng nhàn nhã tự tại.
Miệng, còn ngâm nga một bài hát nhẹ nhàng.
“Tâm tình không tồi nhỉ, La tiểu thư.”
Giọng nói nhu mì vang lên, phá vỡ tất cả yên tĩnh cùng tốt đẹp này.
Tâm tình tôi nhất thời rơi xuống đáy cốc, chỉ cảm thấy sống lưng đều bắt đầu phát lạnh……
Người phụ nữ này luôn giống như một trận gió độc, chỉ cần vừa xuất hiện, sẽ làm người ta rùng mình, bất kể là xuân hạ thu đông.
“Có việc gì sao?” Lạnh nhạt mở miệng, tôi vẫn ngồi trên ghế đá, mặt hướng về mặt hồ.
Thật sự là không tiện đứng lên. Vả lại, cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt cô ta.
“Đúng vậy.” Cô ta bật ra tiếng cười nhạo, vòng đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi, đánh giá toàn thân.
“Cô nhìn đủ chưa?” Nhướng mày lên, ánh mắt của tôi cũng trở nên linh hoạt.
“Cảm giác mang thai thế nào?” Trên khuôn mặt điềm đạm kia viết đầy phức tạp, trong đôi mắt cũng có ảm đạm không che dấu được.
“Cô sẽ không biết.” Bình thản nói xong, tôi cũng không phải người yếu ớt gì. Nói cạnh khóe, cô ta cũng không phải không hiểu. Nhìn đốm lửa nhỏ toát ra trong mắt kia liền biết được.
“Cô rất hạnh phúc có đúng không?”
Cô ta tự động ngồi xuống bên cạnh tôi, người phụ nữ Kỉ Lan này thật đúng là làm cho người ta phiền lòng.
“Đúng là rất hạnh phúc.” Tôi gật đầu.
“Sao tôi lại không cảm thấy hạnh phúc vậy?” Cô ta nhìn mặt hồ, chậm chạp lên tiếng.
Không trả lời cô ta, tôi chờ cô ta tiếp tục nói.
“Hai năm nay, quan hệ của tôi và Nặc trở nên rất tốt.”
“Ừ.” Tôi không phải không nghe nói qua, chỉ là lười truy hỏi đến cùng. Tin tưởng anh, nên tôi cũng không cần lo lắng những chuyện vô vị.
“Tôi quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy, hẹn anh ấy dùng bữa, tìm anh ấy tiêu khiển. Dùng một loại quan hệ bạn bè, muốn đi vào thế giới của anh ấy lần nữa.” Thở dài thật sâu, Kỉ Lan nặng nề nói.
“Rồi thế nào?” Tôi quay đầu nhìn cô ta, trái lại muốn nghe xem cô ta muốn nói gì.
“Tôi không phải đến để tuyên chiến đâu.” Cô ta cười cười, có chút thê lương.
“Thái độ của cô cũng không nói với tôi như vậy.”
“À…… có lẽ là không cam tâm nên mới có địch ý với cô như thế.”
“Thật sự không cam tâm như vậy sao?” Không hiểu nhìn cô ta, nếu không phải tự mình trải qua, tôi thật sự không tưởng tượng ra dưới bề ngoài vô cùng ngây thơ của cô ta ngày đó lại ẩn chứa một linh hồn hiếu thắng như vậy, cố chấp như vậy.
“Ừ, vô cùng không cam tâm. Từ lúc còn nhỏ tôi đã bắt đầu yêu say đắm rồi, buông tay thật sự là quá khó khăn, tôi nghĩ tôi vẫn không biết phải làm như thế nào.”
“Cô cho rằng tình yêu giữa nam nữ là gì?” Tôi hỏi cô ta, muốn biết lý giải của cô ta.
“Không biết, mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến. Tôi chỉ biết là muốn ờ cùng anh ấy, muốn đối tốt với anh ấy, muốn chỉ thuộc về anh ấy, cũng muốn khiến anh ấy chỉ thuộc về tôi.”
“Ừm……” Tôi đồng ý gật gật đầu.
Yêu, đơn giản cũng chính là như thế.
“Nhưng anh ấy đã không còn nhìn thấy tôi nữa. Trong mắt anh ấy trừ cô ra, người nào cũng không vào được.” Cay đắng mở miệng, cô ta nhìn vừa mệt mỏi vừa thê lương.
Trong lòng lặng lẽ thở dài, tôi lẳng lặng nhìn về phía mặt hồ.
“Điều tôi không thể hiểu là, cũng xa cách như nhau, cũng biến mất không tìm được như nhau, nhưng vì sao tình cảm giữa chúng tôi lại phát sinh biến hóa, còn giữa hai người thì vẫn cứ tốt như vậy?” Nghi hoặc thật sâu che kín khuôn mặt cô ta, cô ta là thật sự u mê.
“Xa cách, vẫn luôn là một cuộc cá cược. Cô cược anh ấy sẽ càng thêm yêu cô, còn tôi lại cược thời gian sẽ chữa lành vết thương của chúng tôi.”
“Cá cược?” Cô ta nở nụ cười.
“Cái duy nhất bất biến trên thế giới này chính là biến hóa. Nó vừa có lợi vừa có hại, cô có thể lợi dụng nó, cũng có thể bị nó lợi dụng.”
“Ý cô là cô lợi dụng nó, còn tôi thì bị nó lợi dụng ?” Cô ta nhìn tôi.
“Ý tôi là, tuy rằng chúng ta ra đi đều là vì trốn tránh. Nhưng tôi và anh ấy là đứng ở cùng một vạch xuất phát. Còn lúc cô ra đi, anh ấy lại ở rất xa phía sau cô.” Tôi bình thản nói lên sự thật.
“Trốn tránh?” Cô ta bối rối hỏi. Như là bị người ta nhìn thấu mà có chút không được tự nhiên.
“Anh ấy từng kể với tôi về quá khứ của hai người. Tôi đoán cô ngoại trừ ước mơ ra, cũng nhất định là cảm thấy mệt mỏi, mới lựa chọn ra đi. Dẫu sao thời gian yêu Lôi Nặc ấy, cũng không phải một chuyện đơn giản dễ dàng.”
Kỉ Lan trầm mặc.
Lẳng lặng nhìn tôi, trong đôi mắt tràn ngập đau khổ.
“Lúc còn rất nhỏ, tôi đã luôn ở trong các anh trai, tôi chỉ muốn đứng ở bên cạnh anh ấy, chỉ muốn khiến anh ấy thương tôi, yêu tôi. Cho nên tôi lấy hết toàn bộ dũng khí, sợ sệt thổ lộ với anh ấy. Điều may mắn là, anh ấy chấp nhận tôi. Nhưng thật ra tôi biết anh ấy phong lưu thành thói quen, đối với những cô gái mình không ghét thì anh ấy cũng không cự tuyệt. Cho nên tôi đối với anh ấy mà nói, có lẽ cũng chỉ là một trong số rất nhiều bạn gái thôi.” Mờ ảo nhìn phương xa, cô ta nói ra hồi ức xa xưa.
Tôi im lặng, nhưng vẫn cẩn thận nghe.
“Tôi biết anh ấy thích những cô gái hiền lành ít nói, cho nên tôi căn bản không dám biểu hiện tình tính thật của mình ra. Bởi vì tôi thật sự vô cùng muốn ở cùng anh ấy, không muốn để anh ấy rời khỏi mình.”
“Tình cảm của hai người đã duy trì được rất lâu, không phải sao?”
Nhiều năm như vậy, Lôi Nặc đối với cô ta tuyệt đối là có yêu.
“Đúng vậy, rất lâu. Có lẽ là khi đó việc học nặng hơn, lại phải tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, nên anh ấy không còn lòng dạ nào đặt ở trên người cô gái khác. Cũng có lẽ là chứng coi trọng xử nữ của đàn ông. Nên anh ấy quả thật rất chiều tôi, cũng trở nên một lòng một dạ.”
“Nhưng cô lại mệt mỏi, đúng không?”
“Phải…… tôi trở nên càng ngày càng mệt. Giống như là cách nhau một lớp màng bảo hộ vậy, tôi vẫn luôn không đi vào chỗ sâu nhất trong lòng anh ấy được. Bất luận tôi có cố gắng đến thế nào, vì anh ấy trả giá thế nào đi nữa cũng không được.”
“Nhưng thời điểm cô ra đi, cũng là lúc anh ấy cần có người ủng hộ nhất, cần có người ở bên anh ấy nhất. Dù sao lúc đó tuổi anh ấy vẫn còn trẻ, chưa hình thành được sự tự tin cùng gan dạ sáng suốt như bây giờ.”
Một câu vạch trần sự khác biệt giữa chúng tôi, tôi nghĩ Kỉ Lan đã hiểu được.
“Lúc tôi hiểu ra, thì cũng đã muộn rồi.” Giọng nói thê lương, vẻ mặt cô ta cũng bi thương.
“Cô có tin vào duyên phận không?” Nhướng đôi mày thanh tú lên, tôi nhìn cô ta nói.
“Không.” Cô ta lắc lắc đầu.
“Cô và anh ấy, là có duyên không phận.” Tôi thản nhiên nói.
“Vậy hai người là duyên phận trời sinh sao?” Cô ta cười khổ.
“Dù không phải trời sinh, cũng là đã định trước có duyên phận.” Kiên định nhìn cô ta, tôi nghiêm túc nói.
“Giống như cô nói, mọi thứ đều sẽ biến hóa. Cô có thể hạnh phúc cả đời sao? Nếu tôi nhớ không lầm, thì tôi cũng từng được hạnh phúc như cô.” Cô ta cười nhướng mày, như là đang khiêu khích, nhưng trong mắt lại không có oán hận.
“Bất cứ chuyện gì cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà phát sinh biến hóa, chúng tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là, chỉ cần chúng tôi có cùng một mục tiêu, không ngừng tiến tới, không ngừng cố gắng, thì hạnh phúc cùng tình yêu của chúng tôi sẽ được bảo vệ chắc chắn.”
Có lẽ do lời nói của tôi, cũng hoặc là sự kiên định cùng ngọt ngào trong giọng nói của tôi, cô ta trầm mặc, lẳng lặng nhìn tôi.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không quen.” Cười chuyển tầm mắt đến mặt hồ, tôi không thoải mái lắm.
“Tôi thật sự hâm mộ cô. Thật sự.” Sau một lúc lâu, cô ta phát ra một câu như vậy.
Quay đầu lại đối diện với cô ta, tôi có chút kinh ngạc.
“Tuy rằng không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng cô thật sự là một phụ nữ rất có sức hút. Nặc ở cùng với cô, sẽ càng hạnh phúc hơn.”
Nói xong, Kỉ Lan rơi nước mắt. Lại vội vàng lau, cô ta nghiêng mặt đi, không muốn để tôi nhìn thấy nỗi đau của mình.
Cùng là phụ nữ, tôi nghĩ tôi hiểu cô ta.
Ài……
Thật là cuộc sống không có chỗ nào là không diễn ra những vở hài kịch.
Tôi giờ phút này, thế mà lại còn cảm thấy thương xót cho một phụ nữ rắp tâm muốn phá hoại gia đình mình chứ.
“Không quấy rầy cô nữa.” Chậm rãi đứng dậy, Kỉ Lan sửa sang lại quần áo.
Vừa mới tao nhã bước ra một bước, đã quay đầu lại.
“Tôi cũng sẽ không quấy rầy hai người nữa……” Thê lương nói xong, cô ta liền xoay người đi.
Nhìn dáng người mảnh khảnh kia của cô ta, tôi chỉ cảm thấy tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, từng chút từng chút trở nên tối, mãi đến khi không nhìn thấy cái gì nữa mới thôi……
Ngất xỉu tới thật đột ngột.
Rõ ràng một giây trước còn bình thường, vậy mà giây tiếp theo đã ngất đi trên ghế đá.
Trong đầu trống rỗng.
Tôi không còn biết gì nữa.
Giờ nhớ lại vẫn cảm thấy giống như nằm mơ vậy……
Trong phòng bệnh, tôi lẳng lặng nằm nghỉ ngơi. Ông xã của tôi thì đang lo lắng nhìn tôi chằm chằm, mặt mang vẻ hối hận.
“Em đã nói là tự em bảo Tiểu Lỵ đi mua coca rồi mà. Anh cũng đừng tự trách nữa, được không?” Cười nhìn anh, trong lòng tôi ngọt ngào.
“Tiểu Lỵ nói lúc đi đã nhìn thấy Kỉ Lan.” Khuôn mặt anh âm u.
“Ừm. Cô ấy tới tìm em.” Vươn tay sờ khuôn mặt tuấn tú của anh, tôi muốn vuốt phẳng nếp nhăn trên trán anh.
“Cô ta đã làm gì em?” Lạnh lùng mở miệng, lời nói gần như phát ra từ kẽ răng anh.
Tôi bật cười nhìn anh.
“Em ngất đi là do huyết áp hơi cao và khí hậu ảnh hưởng. Anh đừng nghĩ lung tung.” Cười lườm anh một cái, tôi chê cười trí tưởng tượng của anh quá phong phú.
“Cô ta tìm em làm gì?” Vẫn lạnh lùng hỏi, hiển nhiên anh có chút lo lắng, không biết rõ thì không chịu.
“À…… Nói chuyện giữa anh và cô ấy trong hai năm nay.” Tôi nổi lên ý đùa giỡn, muốn trêu chọc anh.
“Anh và cô ta thật sự đã không còn gì cả!” Anh kích động, lập tức đòi lại trong sạch cho mình, ánh mắt còn mở thật to.
Thật sự là cực kỳ đáng yêu!
“Em biết mà……” Cười dịu dàng, tôi ngọt ngào nói với anh.
“Vậy…… rốt cuộc vì sao cô ta lại tìm em?”
“Cô ấy muốn buông tay. Cho nên tìm em để nói chuyện một lần cuối cùng.” Nhìn thẳng vào đôi mắt anh, tôi thản nhiên nói.
“Cuối cùng cô ấy cũng đã thông suốt.” Thở dài như trút được gánh nặng, anh thâm trầm nói.
“Phải.” Tôi gật đầu, nhìn anh.
“Sao vậy?” Anh vuốt ve khuôn mặt tôi, nhẹ giọng hỏi.
“Anh có luyến tiếc không?” Đôi mắt dán chặt vào anh, tôi muốn biết.
“Chẳng những không luyến tiếc, mà anh còn cảm thấy như được giải thoát nữa.” Anh thâm tình nhìn tôi, nghiêm túc nói.
“Ừm, em tin tưởng anh.” Tuyệt đối tin tưởng anh.
“Anh chỉ yêu một mình em, ai cũng không thay đổi được.” Anh chậm rãi mở miệng, trịnh trọng hứa hẹn với tôi.
“Ừm, em biết mà.” Dịu dàng nói xong, tôi nở nụ cười.
Thâm tình đối diện, trong mắt chúng tôi có lẫn nhau.
“Lần sau không được ở một mình nữa, biết chưa?” Thay đổi dịu dàng vừa rồi, anh nghiêm túc ra lệnh.
“Dạ!” Ngoan ngoãn gật đầu, tôi cười như hoa nở.
“Em đấy!” Sủng nịch nhìn tôi, anh đưa tay xoa xoa đầu tôi.
“Ha ha…… A!!…… Ông trời!!!……”
Tiếng cười sung sướng chuyển thành tiếng kêu sợ hãi, thân dưới xuất hiện dấu hiệu co rút lần đầu tiên.
“Em sao vậy!? Có sao không!!” Anh kích động sợ tới mức mặt xanh mét, giống như chim sợ cành cong mà lập tức đứng lên. “Bác sĩ!” Rống lớn, ngay cả chuông cũng trực tiếp bỏ qua.
“A……” Co rút lại càng lúc càng nhiều lần, làm cho tôi cũng bắt đầu khẩn trương.
“Chịu đựng một chút! Em chịu đựng một chút thôi!” Anh kích động trấn an tôi, chạy nhanh ra cửa. Vừa mới mở cửa, suýt chút nữa đã va chạm với bác sĩ.
“Mau lên! Mau nhìn xem cô ấy bị làm sao với!” Anh kích động nói xong, trực tiếp kéo thân thể của bác sĩ đại nhân người ta.
“Bình tĩnh! Lôi tiên sinh xin bình tĩnh một chút!” Bác sĩ vừa nói vừa sửa sang lại quần áo mình bị anh níu đến nhăn nhúm.
Nhìn cảnh này, tôi vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc. Sự co rút của thân dưới lại tra tấn tôi càng lúc càng khó chịu.
“Co rút lại phải không?” Bác sĩ hỏi.
“Phải.”
“Xem ra là sinh trước thời gian rồi, tôi sẽ thu xếp bọn họ chuẩn bị. Nước ối không bị vỡ chứ?”
“Không…… vỡ.” Vừa muốn trả lời, thân dưới bỗng nhiên lại trào ra nước lập tức thay đổi đáp án của tôi.
“Được rồi.” Bác sĩ gật đầu, bộ dáng không hề kích động chút nào, nói với y tá bên cạnh “Đẩy đến phòng sinh.”
“Sinh ! Việc này là sắp sinh sao?” Lôi Nặc kích động khó có thể tin mà hỏi, vẻ mặt cũng xúc động.
“Phải, Lôi tiên sinh có thể vào, nhưng xin phải giữ bình tĩnh.” Bác sĩ để lại một câu như vậy, rồi đi ra ngoài.
Dưới sự trợ giúp của y tá, tôi cũng thuận lợi đến phòng sinh, bắt đầu cùng đợi đứa bé sinh ra.
“Em đừng sợ.” Tay khẽ run nắm chặt tay tôi, Lôi Nặc lên tiếng an ủi.
“Ừm…… ngược lại là anh đấy, nhìn mặt anh đầy mồ hôi kìa.” Bật cười thành tiếng, tôi tràn ngập tình yêu nhìn anh. [NV: anh ấy đáng yêu wá, anh chị thật hạnh phúc ^^!]
Đưa tay lau mồ hôi của mình, anh khẩn trương nhìn tôi.
“Không sao đâu, có bác sĩ ở đây mà.” Bây giờ đổi thành phụ nữ mang thai như tôi đi an ủi anh.
“Ừ, sẽ ổn thôi.” Anh gật đầu, hít sâu.
“A –!”
Ông trời!
Đã tới rồi!!
“Hít sâu, dùng sức. Nghỉ một chút, sau đó lại hít sâu, dùng sức!” Bác sĩ theo thứ tự vừa đỡ sinh, vừa hướng dẫn tôi. Đau đớn cùng khẩn trương đã làm cho cả người tôi ướt đẫm mồ hôi.
“Đừng sợ, có anh đây.” Lôi Nặc trấn an tôi, nắm chặt tay của tôi. Nhưng tôi còn chưa bắt đầu Ϧóþ tay anh thì tay đã bị anh Ϧóþ đau rồi. Người này quả thực không phải đang chia sẻ bớt giúp tôi, mà căn bản là khẩn trương đến sức lực của mình cũng không khống chế được.
“A –!” Điên cuồng phát ra thét chói tai, tôi dùng sức đẩy đứa bé ra bên ngoài.
૮ɦếƭ tiệt!!!
Như là không muốn đi vào thế giới phức tạp này, đứa bé chính là không muốn đi ra.
Hít sâu, dùng sức! Động tác như thế tôi đã tiến hành gần mười mấy phút rồi!!
“A –!!” Một tiếng hét lên điên cuồng, tôi suy sụp nằm xuống. Thứ rơi trên sườn mặt tôi đã không phân rõ là nước mắt hay mồ hôi nữa. Chỉ cảm thấy như một vật gì đó từ giữa hai chân rớt ra vậy, gần như là vừa rơi ra, tôi cũng không còn nhúc nhích nổi nữa.
“Oa oa oa –”
Tiếng khóc lanh lảnh vang lên, bác sĩ ôm lấy đứa bé.
“Là một bé trai!”
Nhóc con nhỏ xinh đỏ hỏn giống như một người tiền sử vậy, chính là con tôi. Kích động cũng đúng, mà cảm động cũng phải, nhưng chưa đợi cảm xúc của tôi bình ổn lại, bác sĩ đã bắt đầu ra lệnh.
“Được rồi! Tiếp tục! Lại cố gắng nhé! Em bé tiếp theo cũng lộ đầu ra rồi.” Giao đứa bé cho y tá, bác sĩ lại cúi đầu làm việc.
“A –!” Hét lên điên cuồng, đời này tôi chưa từng mệt nhọc như thế bao giờ! Mệt mỏi như là muốn mạng tôi vậy.
“Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Dùng sức! Dùng sức!!!”
“Oa oa oa –!”
Tiếng khóc này tôi không còn xa lạ nữa, bé trai thứ hai cũng thuận lợi đi ra.
Bác sĩ theo thông lệ bế lên cho tôi và Lôi Nặc nhìn, sau đó giao cho y tá.
Lôi Nặc vẫn đứng ở đó, giờ phút này lại vô cùng tĩnh lặng, chỉ biết ngơ ngác nhìn đứa bé, dùng sức nắm tay tôi.
“Được rồi! Lại tiếp tục!!” Bác sĩ ra lệnh một tiếng, gọi lý trí của Lôi Nặc quay về. Khẩn trương nhìn tôi, anh mím môi. [NV: ặc, nhiều vậy~~~]
“Tôi không thể nữa!” Tôi ngay cả nói cũng không nổi, quả thực giống như muốn ngất đi vậy, bảo ai khác lấy đứa bé ra đi.
“Tiếp tục! Em bé cuối cùng rồi!!! Mau!” Kêu to thành tiếng, bác sĩ tiếp tục chiến đấu hăng hái.
Hít sâu, dùng sức! Hít sâu, dùng sức!!
“A –!” Lại sau một tiếng hét lên điên cuồng, rốt cục em bé cuối cùng cũng được sinh ra.
Tiếng khóc lanh lảnh, tỏ rõ nó khỏe mạnh.
“Là một bé gái!” Bác sĩ mỉm cười nói, lại để tôi và Lôi Nặc nhìn.
Mỉm cười vừa hạnh phúc vừa mệt mỏi nở ra trên khuôn mặt tôi, nước mắt từ lúc nào đã chảy thành sông tôi cũng hoàn toàn không biết.
Lôi Nặc kích động, giờ phút này vẫn không nói được một câu, cảm động nhìn ba sinh mệnh nhỏ này, ngơ ngác, mờ mịt.
“Nào, ba ba cắt cuống rốn cho bọn nhỏ đi.” Bác sĩ đặt kéo vào trong tay Lôi Nặc.
Tôi thấy tay anh giật giật, khẽ run.
‘Cách cách cách’ ba tiếng, cắt rớt cuống rốn bọn nhỏ.
“Mẹ tròn con vuông, bọn nhỏ đều vô cùng khỏe mạnh.” Bác sĩ cười nhìn chúng tôi. Dặn dò y tá mang đứa bé đi làm chuyện tiếp theo.
“Cảm ơn……” Tôi yếu ớt nói cảm ơn. Nhưng ngay cả giọng cũng không phát ra được.
Sinh con không giống như trong TV diễn, sinh xong thì lập tức hôn mê.
Nhưng lại giống như ૮ɦếƭ một lần vậy, gân cốt cả người đều mềm nhũn.
“Em cực khổ rồi.” Hôn lên trán tôi, Lôi Nặc thâm tình nhìn tôi, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng.
“Ừm, anh cũng vậy.” Nhìn anh cười cười, tôi nhắm mắt lại.
Nghỉ ngơi thôi……
Nghỉ ngơi……
Cảm giác bế con của mình, là không giống sự thật như thế.
Ba nhóc con, bộ dạng vẫn chưa nhìn ra là giống chúng tôi chỗ nào. Nhưng loại cảm giác như chân với tay này, cũng đã ngấm vào máu chúng tôi sâu sắc.
Con, đây là con của chúng tôi!
Nước mắt cảm động, lại rơi. Lôi Nặc giúp tôi lau nước mắt, dịu dàng ôm tôi, cùng nhau nhìn chăm chú vào cục cưng của chúng tôi.
“Cho ông nội bế một cái nào.” Ba chồng rốt cục cũng không nhịn được.
Bốn người già, mà cha mẹ tôi và mẹ chồng đều đã được bế rồi, nên ông cụ xếp hàng có chút sốt ruột.
“Nào.” Lôi Nặc đỡ lấy một đứa trong tay tôi, đưa cho ba chồng.
Hai đứa còn lại, một đứa cho mẹ tôi, còn một đứa thì anh bế.
Nhìn cảnh tượng mọi người tranh giành bế bọn trẻ, tôi vui vẻ nở nụ cười.
Hạnh phúc, vốn ở ngay bên ta. Ân oán, cũng không còn tồn tại.
Tất cả mọi thứ, tốt đẹp đến vừa chân thật vừa mộng ảo.
Chúng tôi, sẽ mãi mãi hạnh phúc về sau.
……
Phiên ngoại: Tình dục hạnh phúc.
Edit: Thủy Nguyệt Vân.
Khụ, cái tựa phiên ngoại nói lên tất cả, không cần cảnh báo cũng biết sẽ……
Ánh nắng tươi đẹp, phong cảnh như tranh.
Nơi này quả nhiên đẹp khiến người ta lóa mắt.
Làng du lịch do Vince thiết kế thật sự là số một. Chỉ có điều, đương nhiên vẫn là ánh mắt của chồng tôi tốt nhất! Đã chọn địa điểm vui chơi ở nơi có thiên nhiên xinh đẹp thế này.
Tôi ôm hai con trai, nằm trong nôi được thiết kế đặc biệt đang đưa qua đưa lại. Bọn chúng không muốn ngủ, nhưng tôi trái lại cực kỳ buồn ngủ.
Bỗng nhiên, một tiếng nỉ non mềm nhũn từ trong lòng truyền ra, hai con trai cưng bắt đầu nhúch nhích.
“Sao vậy các con?” Dịu dàng hỏi, tôi sờ sờ tay nhỏ bé mập mập của chúng.
Bọn chúng giờ đây đã được bốn tháng rồi, bộ dáng thoạt nhìn trắng trẻo, bụ bẫm thật sự là khiến người ta yêu thích. Đôi mắt kia thật đúng là cùng một khuôn đúc ra với Lôi Nặc.
Mấy đứa bé sinh ba khác trứng này, rất có xu hướng vượt hẳn sự anh tuấn của ba cùng sự xinh đẹp của mẹ là tôi đấy!
Ha ha…… [NV: chị khen các con lộ liễu quá =]]]
“Các con đói bụng rồi phải không?” Dịu dàng nói nhỏ, tôi hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của bọn chúng.
“A a!” Giống như là đáp lại tôi, bé cưng lớn nhất a a thành tiếng.
“Được rồi! Nào, để mẹ cho ăn nhé.” Bộ иgự¢ sưng đã làm cho tôi có chút không khoẻ, vén áo lót đan lên, thứ bị Lôi Nặc gọi đùa là sóng thần lộ ra.
Hai đứa bé mỗi đứa một bên, thỏa thích ʍúŧ.
Cảm giác sưng lập tức biến mất, tôi hạnh phúc nhìn bọn chúng, lại có chút ngẩn ngơ.
Cho ăn, là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian.
Tôi khăng khăng nuôi bằng sữa mẹ, là chính xác.
Dáng người hoàn mỹ, làm sao quan trọng bằng tự mình nuôi nấng sinh mệnh nhỏ của mình được.
Lúc nhìn chúng thỏa thích ngốn sữa, không nói khoa trương chút nào, tôi thật sự thậm chí còn muốn khóc.
“Các bé cưng yêu dấu à, mẹ yêu các con nhất.” Thấp giọng nói ra, ánh mắt tràn ngập tình yêu của tôi vây chặt quanh bọn trẻ.
Cho tới bây giờ mới phát hiện thì ra chỉ đơn giản nhìn bọn trẻ, cũng đã hạnh phúc như thế rồi.
“Bọn anh đã trở lại rồi đây!” Tiếng nói đàn ông khêu gợi vang lên, cùng với tiếng cười sang sảng, Lôi Nặc bế con gái cưng từ phòng trong đi ra.
“Thay xong rồi hả anh?” Dịu dàng nhìn anh cười cười, tôi nhẹ giọng hỏi.
“Ừ! Tuyệt đối không ra ngoài.” Anh nâng cao con gái lên, khoe ra tã giấy mình đã quấn kỹ.
“Vâng, anh rất lợi hại.” Lườm anh một cái, tôi cười thành tiếng.
Đàn ông, thật giống như trẻ con.
Tôi bây giờ, quả thật là mẹ của bốn đứa trẻ.
“Anh nhìn gì vậy!” Trừng mắt liếc anh một cái, tôi khẽ kêu thành tiếng.
Mỗi lần cho con ăn, cặp mắt kia của anh cứ luôn nhìn chằm chằm không chớp, còn lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Vốn là một chuyện vĩ đại biết bao, lại luôn bị anh làm thành xấu xa mờ ám.
“E hèm.” Đằng hắng cổ họng, anh chuyển tầm mắt, miệng còn lải nhải “Thật là may mắn!”
“Ha ha……” Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, ngọt ngào nhìn anh.
“Chờ em hoàn toàn khỏe lại rồi, xem anh xử em thế nào.” Anh giả ra một bộ dáng hung tợn, xoay người lại, lướt qua bộ иgự¢ hùng vĩ của tôi.
Anh lại lần nữa cấm dục rất lâu, thật sự là vất vả .
Bởi vì vừa sinh con xong, trong cơ thể có rất nhiều bộ phận cũng thay đổi hình dạng, cho nên trong thời gian phục hồi không thể sinh hoạt vợ chồng.
Hơn nữa dáng người tôi vẫn chưa khôi phục, nên không muốn để anh nhìn thấy thịt nhô lên ở bụng.
Nay đã bốn tháng, dáng người cũng gần khôi phục hoàn toàn, nhưng tuần trước đi kiểm tra, kết quả biểu hiện chúng tôi vẫn chưa thể sinh hoạt vợ chồng được.
Thể chất đặc thù, khiến thời gian chờ của chúng tôi cũng dài hơn so với người bình thường.
Lôi Nặc vì vậy mà buồn bực rất lâu.
Ha ha……
Nhớ tới sắc mặt biến đổi cùng âm u kia của anh, tôi đã muốn cười.
“Cuối tuần sau đừng tới đây nữa anh ạ.” Tôi mặc lại áo, ôm các con đã ăn no, nói với Lôi Nặc.
“Sao thế?”
“Mỗi lần tới lại không muốn về.” Mê mẩn mọi thứ quanh đây, tôi lại không muốn trở lại thành phố lớn đáng ghét kia. Mặc dù biệt thự của chúng tôi nằm ở nơi yên tĩnh, nhưng so với phong cảnh nơi này vẫn thua xa.
“Vậy không đến nữa. Vốn là để tặng cho em, em muốn hưởng dụng thế nào cũng được cả.” Anh sủng nịch nhìn tôi, cách con gái và các con trai, hôn lên môi tôi.
“Đánh ghét.” Làm nũng đẩy anh ra, tôi bây giờ so với trước kia hình như càng dễ xấu hổ hơn. Không biết vì sao lại như vậy nữa.
“Giao bọn nhỏ cho má Lưu đi, anh đưa em đến một chỗ.” Nói xong liền kéo tôi đứng dậy, còn đỡ lấy bé cưng lớn nhất từ trong lòng tôi.
“Đi đâu vậy anh?” Đi theo phía sau anh, tôi hỏi.
“Bí mật.” Anh mang khí thế anh tuấn quay đầu, nháy mắt với tôi.
Mỉm cười ngọt ngào, tôi theo sát phía sau anh. Cho dù là địa ngục, tôi cũng không chút do dự mà đi theo.
Để bọn nhỏ xuống, sau khi tôi trăm căn ngàn dặn rồi mới đi theo Lôi Nặc rời khỏi.
Anh dẫn theo tôi du sơn ngoạn thủy, kể chuyện cười, nói lời yêu thương. Cả buổi chiều, chúng tôi đùa giỡn gần như quên hết mọi thứ.
“Không biết bọn nhỏ thế nào rồi.” Vỗ vỗ dòng suối róc rách, tôi quay đầu nói với anh.
“Bọn nhỏ không có việc gì đâu. Má Lưu và người trông trẻ chuyên nghiệp đều ở đó, em không cần lo lắng đâu. Anh dẫn em ra ngoài chính là muốn giải tỏa thần kinh căng thẳng của em một chút. Anh cũng không muốn em sẽ vì không chịu nổi áp lực mà bị chứng trầm uất.” Kéo tôi đứng dậy, anh vòng tôi ở trong lòng mình.
Con ngươi đen khóa chặt tôi, trong mắt tràn ngập đau lòng cùng tình yêu.
“Ba đứa con thật sự vất vả quá.” Tôi giống như kể khổ mà ôm chặt anh.
“Ừ, khổ cực cho em rồi.” Hôn lên tóc tôi, anh dịu dàng nói.
“Nhưng mà em thật sự rất hạnh phúc.” Hạnh phúc phát ra từ đáy lòng, tôi thật sự không thể dùng từ ngữ để biểu đạt.
Loại hạnh phúc này giống như cả thế giới đều biến thành những màu sắc rực rỡ, tốt đẹp đến không giống thật như vậy.
“Ừ, anh cũng như vậy mà.” Hít vào một hơi thật sâu, anh thỏa mãn nói.
“Ai nói, tuần trước anh còn nói mình xui xẻo mà!” Tôi cười trêu anh.
“Đó…… Đó là bởi vì anh nghe còn phải đợi một thêm tuần, trong lòng nhất thời tức giận mới nói thế thôi.” Anh vụng về giải thích, đã không còn chút nào khôn khéo giả dối trên thương trường.
“Em nói với anh một bí mật nhé……” Tôi nhẹ giọng nói nhỏ bên tai anh.
“Gì vậy?” Anh vẫn không nhúc nhích.
“Hôm qua lúc bác sĩ Lý làm kiểm tra, bà ấy đã nói…… không thành vấn đề.”
Thong thả nói xong, tôi chờ để quan sát anh.
Quả nhiên giống y như dự tính. Anh kích động ôm tôi, điên cuồng hôn tôi. Bàn tay to cũng không an phận sờ tới sờ lui, đương nhiên mục tiêu đầu tiên của anh là sóng thần đã lâu không chạm.
Tùy ý anh làm càn trong chốc lát, tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra. Còn tiếp tục như vậy nữa, nếu châm ngòi lửa, cũng rất không hay.
Cười lôi kéo anh, chúng tôi đi dạo, nhẹ nhàng dựa vào nhau, hạnh phúc đi trên con đường nhỏ.
……
Buổi tối, sau mấy tháng đình chiến cuối cùng chúng tôi cũng không thể ức chế được lửa tình kia.
Giường lớn từng hoan ái nhiều lần, đang chờ mong chúng tôi.
Thân thể cao lớn ôm tôi ngã xuống giường, ép tấm nệm đến hơi hơi lún xuống.
Bàn tay to dày, cởi từng chướng ngại trên người tôi, từ quần áo tơ tằm đến đồ lót tinh xảo.
“૮ɦếƭ người mất……” Anh kích động thở hào hển, khí nóng phả lên иgự¢ tôi.
Thứ mềm mại lõa lồ ở trước mặt anh gần như còn chưa bị anh chạm vào thì chóp nhọn hồng nhạt kia đã có chút muốn rục rịch.
Khàn khàn ՐêՈ Րỉ thành tiếng, hơi thở anh càng thêm nóng rực. Nhịn không được mà cúi đầu, anh tham lam nhấm nháp.
Từng ngụm từng ngụm, đầu lưỡi vòng quanh, răng môi ʍúŧ mát khẽ cắn.
Bàn tay to không biết từ khi nào đã chạy xuống giữa hai chân, chơi đùa nhụy hoa, chờ đợi ngọt ngào vì anh mà ra.
Ngón tay thật dài, thong thả tiến vào, cọ xát với tường trong, tôi mẫn cảm kích động ՐêՈ Րỉ thành tiếng, run run cũng nương theo mà đến.
“Ông trời, em vẫn nhanh như vậy.” Khàn khàn nói xong, anh hôn lên môi tôi, hung hăng cùng tôi dây dưa.
Một ngón tay khác cũng chậm rãi đi vào bí đạo. Thở gấp bắt đầu nặng nề, dồn dập.
Tôi hưng phấn, sung sướng.
Chỉ mới hai ngón tay, tôi cũng đã đạt được sung sướng lớn như thế.
“Nặc……” Cảm giác được cao trào đột kích, tôi khẽ thút thít thành tiếng. Nước mắt cũng che kín hốc mắt, thâm tình lại khó nhịn nhìn anh.
Không muốn anh dừng lại, muốn ngón tay anh tiếp túc động tác đẩy đưa.
“Anh không nhịn được nữa!” Gầm nhẹ một tiếng, anh rút ngón tay ra.
Nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ áo của mình, vật cực đại thẳng cứng, trực tiếp đặt trước cửa động, điên cuồng mà gian nan xuyên vào.
Thật mạnh, thật sâu.
Tôi bật ra tiếng thét chói tai, cao trào tới quá nhanh.
Một cái đẩy sâu, hơn nữa còn có khiêu khích lúc nãy, tôi tan rã không thôi.
Anh cấm dục đã lâu, càng không chút nào dừng lại.
Tôi cảm nhận được trong cơ thể mình co rút cùng thít chặt, anh không ngừng đẩy đưa.
Càng lúc càng cuồng dã, càng lúc càng kích thích.
“A –!” Gần như điên cuồng bật ra tiếng thét chói tai, tôi không thể chịu được anh nhiệt liệt như thế. Ôm chặt lấy anh, tôi bất lực run run.
Khoái cảm đúng là dọa người đến thế.
Tôi hết sức hoài niệm thời gian cùng anh triền miên.
Vật nam tính thẳng cứng cực nóng, theo sức nặng của thân thể anh mà thong thả lại kiên định đong đưa trong cơ thể tôi, anh không còn điên cuồng như lúc trước nữa, mà là dùng một loại cách thức càng tra tấn người hơn yêu tôi, đòi hỏi tôi.
Từng tấc từng tấc chiếm lấy tôi, cuồng dã khó nhịn đoạt lấy tôi……
Đêm, rất dài. Nhiệt độ, cũng dần dần chuyển lạnh.
Nhưng nhiệt tình của chúng tôi, lại nóng đến đủ để làm cháy mọi thứ.
Tình cảm mãnh liệt khó có thể ngăn lại, từ đêm khuya kéo đến tận bình minh.
Chúng tôi vô cùng tình dục, vô cùng hạnh phúc……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc