Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã - Chương 30

Tác giả: Mạn Nông

Ánh mặt trời, vào đông đặc biệt được hoan nghênh hơn. Ấm áp lòng người, chiếu rọi mọi vật.
Tôi hy vọng mình có thể giống như ánh mặt trời vào đông này, không quá nóng, vừa đủ ấm.
Sau khi hướng dẫn xong vài thanh thiếu niên có trở ngại về tâm lý, tôi ra khỏi trại an dưỡng. Buổi chiều ở trường học đặc biệt còn có hai tiết học tiếng Anh cần tôi.
Vội vàng giải quyết cơm trưa, tôi gọi một chiếc xe đi đến trường học.
Điện thoại vào lúc này lại vang lên.
“Cứ nói.” Nhắm mắt lại tôi cũng biết là Lôi Nặc. Đổi số điện thoại mới, ngoại trừ Niếp Phong cũng chỉ có mình anh biết. Mà Niếp Phong sẽ không cách mấy tiếng đồng hồ lại gọi một lần chỉ để hỏi những câu như em ăn cơm chưa linh tinh.
“Tâm Âm……”
Người nói ở đầu dây bên kia, lại không phải tiếng của người đàn ông tôi quen thuộc.
“Mẹ ạ?” Tôi ngây ngẩn cả người, không xác định mà hỏi. [NV: ặc]
Mẹ chồng lại gọi tới tìm tôi, đây là chuyện ngoài dự kiến.
“Con có thời gian không? Mẹ muốn gặp con.”
“Buổi tối được không ạ?”
“Được. 8 giờ gặp ở Tử Uyển Các.”
“Dạ.”
Ngắt điện thoại, tôi rơi vào trầm tư. Quan hệ giữa tôi và mẹ chồng, đã không thể nào dùng từ ngữ để biểu đạt rõ ràng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng thay đổi rất nhiều. Tôi bây giờ, chỉ sợ không còn phù hợp để gọi bà là ‘mẹ’ nữa.
Nhìn dòng người ngoài cửa sổ, cảm thán thế sự đổi dời. Tôi bây giờ, dường như càng nhìn thoáng hơn so với trước kia.
Thu lại cảm xúc của mình, mang theo nhiệt huyết chứa chan, tôi đi vào trường học này.
“Chào cô, La tiểu thư.” Nghênh đón tôi là một người đàn ông trẻ tuổi chứ không phải chủ nhiệm Trương tiếp xúc với tôi lúc đầu.
“Chào anh, tôi là La Tâm Âm.”
“Tôi là Nghiêm Triển Đông, hiệu trưởng của nơi này.”
Hiệu trưởng? Tôi hơi nhíu đôi mày thanh tú. Người đàn ông này nhìn qua cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi mà thôi. Bộ dáng cao lớn tuấn tú ngược lại giống như một người mẫu hơn là một hiệu trưởng của trường khuyết tật.
“Toàn bộ lịch dạy học của cô đã được sắp xếp trong bảng biểu, vô cùng cảm tạ cô đã đồng ý nhận công việc này.” Người đàn ông gọi là Nghiêm Triển Đông kia cười cười, trợ lý ở phía sau cầm trong tay một bảng biểu.
“Cám ơn.” Tôi nhận lấy, cẩn thận xem.
Lịch dạy học không nhiều lắm, sắp xếp cũng rất hợp lý. Tôi ngẩng đầu lễ phép cười cười.
“Nếu cô không thấy có vấn đề gì, Tiểu Lý sẽ đưa cô đến văn phòng.”
“Vâng không có, cám ơn anh.”
Lễ phép nói lời cảm ơn xong, tôi đi theo cô G.i g.i là Tiểu Lý này vào một căn phòng rộng rãi.
Cửa sổ vô cùng lớn đem ánh mặt trời vào đông hấp thụ hết vào, mấy bàn làm việc được thiết kế hình cung nối liền với nhau. Vừa có cảm giác mới mẻ, lại không mất đi sự riêng tư. Vài giáo viên đã ngồi vào vị trí làm việc. Nhìn thấy tôi, đều đi tới chào hỏi.
“Tôi là La Tâm Âm, mong được chiếu cố nhiều.”
Sau khi lễ phép đáp lại họ, tôi ngồi vào chỗ của mình. Lấy sách vở và nội dung bài học đã soạn tối hôm qua xem xét cẩn thận.
Môi trường làm việc mới, khởi đầu mới. Mọi thứ đều tốt hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.
Nơi này sở dĩ được xưng là trường học đặc biệt, vì học sinh đều là những đứa trẻ trí lực rất thấp và những đứa trẻ hành động khó khăn.
Mà tôi, cực kỳ sẵn lòng đem tất cả những gì mình biết dạy cho bọn trẻ.
Lớp học vui vẻ, thân thiết hỗ trợ lẫn nhau, bọn trẻ nhận được tri thức, tôi cũng nhận được vui vẻ.
Một giờ ngắn ngủi, thoáng cái đã trôi qua.
Vừa trở lại vị trí làm việc đã bị trợ lý của hiệu trưởng Tiểu Lý kêu đi qua.
“Hiệu trưởng Nghiêm ở bên trong, mời cô La.”
“Cám ơn.”
Khẽ gõ cửa, tôi chờ đáp lại.
“Mời vào.”
Theo tiếng trả lời, tôi đi vào.
“Chào hiệu trưởng Nghiêm.” Tôi lễ phép chào hỏi.
“La tiểu thư, mời ngồi.” Nghiêm Triển Đông đứng lên, ý bảo tôi ngồi vào sô pha. Anh ta cũng đi đến ngồi xuống đối diện tôi.
“Có việc gì sao?”
“Tôi vừa thông qua camera điều khiển xem tiết học của cô. Vô cùng tốt!”
“Cám ơn.”
“Thật sự rất cảm tạ cô đã đồng ý nhận công việc này.”
“Không cần cảm tạ đâu, chính tôi cũng rất hưởng thụ mà.”
“Tôi rất vui khi nghe cô nói vậy. Có thể thấy được, La tiểu thư là một người giàu lòng yêu thương.”
“Anh quá khen rồi.” Tôi cười cười, không khỏi ngượng ngùng. Dù sao lòng yêu thương này cũng chỉ mới từ hai năm nay.
“Là thế này, tôi nghe nói La tiểu thư là một bác sĩ tâm lý, không biết cô có bằng lòng đảm nhiệm luôn giáo viên hướng dẫn tâm lý của trường hay không?”
“Vô cùng vinh hạnh.” Tôi cười trả lời, giúp đỡ việc rất nhỏ đương nhiên sẽ đồng ý rồi.
“Vậy hết sức cảm tạ cô rồi!” Nghiêm Triển Đông có chút kích động, vươn tay nắm chặt tay tôi.
“Không có gì đâu, chỉ cần sắp xếp thời gian rộng chút là được rồi.” Rút tay mình về, tôi có chút xấu hổ nói.
“À…… được.”
“Vậy…… xin hỏi anh còn việc gì không?”
“Đã hết rồi.”
Nụ cười như ánh mặt trời hiển lộ trên mặt Nghiêm Triển Đông, anh ta đứng dậy đưa tay ra, lại cảm tạ tôi lần nữa.
Lễ phép bắt tay lại anh ta, tôi cười cười.
Sau đó ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Để dễ dàng hòa nhập với các học sinh hơn, tôi quyết định dùng nhiều thời gian một chút để hiểu biết thêm về bọn trẻ, giúp bọn trẻ dần dần quen thuộc với tôi.
Đi đến sân thể dục, tôi chủ động cùng bọn trẻ chơi trò chơi, trò chuyện đến tận trời.
Giao lưu vui vẻ, bộc lộ hết với nhau.
Tuy rằng tồn tại cùng một thế giới, nhưng lại có quỹ đạo cuộc sống hoàn toàn khác nhau, chỉ có cảm giác đau xót luôn theo bên mình là giống nhau.
Trao đổi tâm linh trên thực tế là một quá trình giúp đỡ lẫn nhau, từ nơi bọn trẻ, tôi cảm thấy mình có được càng nhiều hơn.
Lúc chạng vạng, tôi ra khỏi trường.
Đón tàu điện ngầm, về tới nhà.
Tắm rửa toàn thân đều có hương vị bên ngoài, tôi lại thay âu phục lần nữa, chuẩn bị đi đến cuộc hẹn với mẹ chồng cũ.
Trong khi chờ đợi, tôi lấy di động ra xem, thấy hiển thị lời nhắn của Lôi Nặc. Trừ việc báo lịch trình của mình ra anh còn ân cần hỏi thăm tôi. Nghe giọng nói của anh, lòng tôi liền thoả mãn. Anh bây giờ, dường như còn dính chặt tôi hơn cả trước kia. Để không làm anh mất tập trung vào công việc, tôi cũng gửi lại vài tin nhắn tình yêu cho anh, báo lịch trình của mình.
Tất cả đều làm xong, vừa mới buông di động. Mẹ chồng đã đi vào phòng.
Tôi đứng dậy đón, nhìn chăm chú vào mẹ chồng, có chút mất tự nhiên.
Hai năm không gặp, năm tháng vẫn không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào trên khuôn mặt bà.
“Lại đây đi con.” Bà cười hiền lành, đưa hai tay ra chào mừng tôi.
Sợ hãi đi vào vòng ôm của bà, tôi có chút chưa thích ứng.
“Con khổ cực rồi.” Vỗ vỗ lưng tôi, mẹ chồng nói ra lời từ đáy lòng.
“Mẹ?” Tôi dè dặt gọi, sợ bà cảm thấy không phù hợp. Dù sao tôi đã không còn là con dâu của nhà họ Lôi nữa.
“Ừ.” Mẹ chồng nở nụ cười, kéo tôi ngồi xuống.
Chúng tôi hàn huyên rất lâu, thái độ của bà đối với tôi thân thiết giống như tôi vốn chưa từng rời khỏi vậy.
Tốt đến khiến tôi có chút không được tự nhiên.
“Mẹ…… mẹ tìm con, là có chuyện muốn nói phải không ạ?” Buông dao nĩa trong tay, tôi vẫn quyết định hỏi rõ ràng.
Cảm giác ăn không biết mùi vị, thật sự không dễ chịu.
Mẹ chồng liếc nhìn tôi một cái thật sâu, thở dài, mới chậm rãi mở miệng.
“Con và Nặc nhi không hề ly hôn đâu.”
Một câu nói thản nhiên, lại như ném một quả bom xuống.
“Vậy tại sao –”
“Là mẹ bảo luật sư của con nói với con như vậy.”
“Vì sao ạ……” Tôi không hiểu.
“Mẹ muốn để con nhận biết rõ lòng mình, cũng muốn xác định con có thật sự đáng giá để con mẹ yêu hay không. Tuy rằng mẹ hiểu lúc trước vì sao con lại lựa chọn ra đi, nhưng nhìn thấy con mình vì con mà thống khổ, sâu tận đáy lòng mẹ vẫn có oán trách đối với con.”
“Con…… thật sự rất xin lỗi.”
“Con không có lỗi với ai cả. Con thống khổ tuyệt đối sẽ không ít hơn Nặc nhi. Tờ đơn ly hôn kia của con, Nặc nhi đã xé nát từ lâu rồi. Mà sở dĩ mẹ bảo luật sư làm như vậy, cũng là muốn như ý nguyện của con.”
“Mẹ làm được rồi. Vào lúc luật sư nói mọi việc đã làm ổn thỏa, con đã cảm thấy trong lòng giống như bị dao đâm vậy, thống khổ không biết phải làm sao. Cũng ý thức được mình đã tổn thương Nặc sâu đậm tới mức nào.”
“Hôn nhân không phải trò đùa. Bắt đầu từ ngày quyết định đón nhận người con dâu là con lần nữa, mẹ đã nói với chính mình rằng bất luận sau này con có thể sinh con nối dõi cho nhà họ Lôi hay không, mẹ cũng đều sẽ không tính toán nữa. Toàn tâm toàn ý đối xử với con, Nặc nhi cũng là một lòng với con. Nên một tờ đơn ly hôn ấy của con, làm tổn thương không chỉ mình nó, mà cả chúng ta nữa.”
“Con xin lỗi mẹ. Thật sự vô cùng xin lỗi mẹ! Con chỉ là không muốn liên lụy anh ấy thêm nữa. Con cứ cho rằng, nếu đã ra đi thì nên cắt đứt sạch sẽ, để anh ấy tìm được một người tốt hơn.”
“Chuyện tình cảm nếu có thể nói thế nào sẽ là thế ấy, thì bây giờ chúng ta cũng đã không cần thiết có cuộc đối thoại lần này. Và con, từ lâu cũng đã không phải là con dâu của mẹ nữa rồi.”
“Mẹ…… con thật sự rất xin lỗi.”
“Con à, con không có lỗi với ai cả. Mẹ chỉ là muốn để con nhận ra một sự thật. Thời gian không phải vạn năng, có một số thứ cuối cùng vẫn phải đối mặt. Con không thể lừa dối lòng mình, thương tổn chính mình, cũng thương tổn những người yêu thương con được.”
“Con biết sai rồi, trong nháy mắt nhìn thấy Nặc con đã biết mình quá sai rồi.”
“Con nên đối tốt với nó, cũng đối tốt với chính mình. Đời người rất ngắn ngủi.”
Nói lời thấm thía xong, mẹ chồng vươn tay khẽ vỗ về thân thể tôi vì khóc nức nở mà khẽ run.
Về chuyện đưa ra đề nghị ly hôn, tôi đã ích kỷ. Lúc ấy tôi một lòng muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ, xem nhẹ tình cảm của Lôi Nặc, cũng xem nhẹ lòng mình.
Chỉ cảm thấy nếu tôi đi rồi, thì không nên chiếm lấy vị trí Lôi thiếu phu nhân nữa. Quá nhiều thứ, tôi thật sự không hề suy xét.
Mãi đến khi luật sư nói đã làm ổn thoả, tôi mới tỉnh ngộ lại, đau đến không thể thở nổi.
Tôi sai rồi, thật sự đã sai rồi.
Đối mặt thôi, tôi không thể trốn tránh thêm nữa.
Trò chuyện, tiến hành rất lâu. Về chủ đề hôn nhân cùng hạnh phúc của phụ nữ, mẹ chồng cho tôi rất nhiều ý kiến.
Tôi nghiêm túc nghe, tỉ mỉ thưởng thức.
Rất khuya, tài xế đưa mẹ chồng đi rồi. Còn tôi, quyết định muốn gọi xe về nhà.
Xoay người chuẩn bị đi sang một bên, lại bị người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện phía sau làm hoảng sợ.
Ngây ngẩn nhìn anh ta, trong chốc lát tôi thật đúng là không biết phải phản ứng như thế nào……
Khụ, chương này cảnh báo 18+ a~~~
“Đã lâu không gặp……”
Nhìn nhau một lúc lâu sau, tôi lên tiếng trước.
Một trận gió lạnh trùng hợp thổi qua, tôi ăn mặc tương đối mỏng nên rùng mình một cái.
Người đàn ông trước mắt này lại giống như không hề thấy lạnh, im lặng, ngơ ngác nhìn tôi.
“Này!” Vươn tay quơ quơ trước mắt anh ta, thử khiến anh ta chú ý.
“Phong Nhiên –!” Tiếng nói trong trẻo từ xa xa truyền đến, một cô gái trẻ tuổi đang chạy về phía chúng tôi.
Quý Phong Nhiên lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn cô gái đang đi về phía anh ta.
Tôi nhướng đôi mày thanh tú, nhìn anh ta cười.
“Phong Nhiên, sao anh không đợi em vậy!” Giọng nói mềm mại vang lên, cô gái oán trách Quý Phong Nhiên, còn ném túi lớn tủi nhỏ trong tay cho anh ta. Sau đó bắt đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt không chút nào che giấu.
“Chị là?” Cô ấy tò mò mở miệng, tầm mắt dừng trên mặt tôi.
“Tôi là La Tâm Âm, chào cô.”
Thân thiện đưa tay ra, cũng không nhận được đáp lại. Tên của tôi lại càng như một tin dữ gì đó, mặt cô gái lập tức khó coi hơn rất nhiều.
Quý Phong Nhiên xấu hổ nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn cô ấy.
“Trở về khi nào vậy.” Anh ta kéo cô gái từ trước mặt tôi đến bên cạnh mình, lên tiếng hỏi tôi.
“Được vài ngày rồi.” Tôi thản nhiên đáp lại. Chú ý tới sự thân mật của hai người trước mắt này.
“Vậy sao còn chưa trở lại làm việc?” Quý Phong Nhiên không rõ mà nhìn tôi.
“Hai năm trước tôi đã xin thôi việc rồi. Anh quên sao?” Tôi cười cười, trả lời.
“Em không tính trở lại nữa ư?” Anh ta nhíu mày, khó hiểu nhìn tôi. Hoàn toàn không hề chú ý đến cô gái bên cạnh mình đang liều mạng trừng mắt anh ta.
Tôi khẽ cười thành tiếng, lắc lắc đầu.
“Em có khỏe không?” Quý Phong Nhiên quả nhiên là không có bất cứ năng lực phân biệt nào. Vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi chuyện.
“Ừm. Tôi rất khỏe.” Cười trả lời, tôi ra hiệu cho anh ta nhìn bạn gái bên cạnh đi.
“Em và Lôi Nặc…… hai người, vẫn tốt chứ?” Quý Phong Nhiên hiển nhiên là một người mù, cố ý ân cần hỏi han tôi.
“Vẫn –”
“Được rồi! Hai người từ từ trò chuyện! Tôi đi trước!” Bỏ tay Quý Phong Nhiên ra, cô gái nổi bão, xoay người định bỏ đi.
“Em làm gì vậy?” Quý Phong Nhiên liền duỗi tay ra kéo cô ấy về, mày rậm nhíu lại, sắc mặt anh ta cũng không tốt lắm.
“Tôi làm gì! Tôi chán ghét anh nhìn cô ấy đầy tình ý, chán ghét anh ân cần hỏi han cô ấy!”
Sự thẳng thắn của cô gái, làm tôi có chút kinh ngạc. Lẳng lặng đứng ở một bên, tôi nhìn hành động giữa hai người.
“Em……” Quý Phong Nhiên muốn nói lại thôi.
“Tôi làm sao?” Cô gái hùng hồn.
“Tôi phải đi trước rồi, rất vui gặp được hai người.” Cười nhìn hai người kia, tôi sải chân bước đi.
Đưa tay đón một chiếc xe, khởi hành về nhà.
Xuyên thấu qua cửa sổ, quay đầu nhìn đôi tình nhân đang ầm ĩ, tôi vui mừng nở nụ cười.
Quý Phong Nhiên bây giờ đối với tôi đã không còn yêu say đắm của lúc trước nữa. Ánh mắt kia chính là minh chứng rõ nhất. Mà cô gái này, rất có thể là người định mệnh của anh ta.
Tôi vui mừng thay anh ta, thật sự rất vui mừng……
Xe đến nơi an toàn, tôi trả tiền xuống xe. Vừa bước một bước, đã bị người từ phía sau ôm trọn vào lòng.
Ngửi hương vị quen thuộc kia, cảm nhận được sức lực cường tráng kia, tôi mỉm cười ngọt ngào.
“Anh cũng vừa đến sao?” Quay đầu lại, tôi cười nhìn Lôi Nặc.
“Ừm.” Anh hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu liền hôn. Không chút nào để ý đến dòng người đi lại xung quanh.
“Được rồi.” Cười né tránh anh tiếp tục tiến công, tôi đi trước.
“Có nhớ anh không?” Anh vừa đi vừa hỏi, cánh tay khoác lên vai tôi, toàn bộ cơ thể dồn lên tôi.
“Ai ya, anh nặng quá đi.” Hơi chút tránh ra, tôi đưa tay ấn nút thang máy.
“Xấu hổ sao?” Anh trêu đùa tôi, nghiêng đầu hôn lên má tôi. Ôm lấy tôi đi vào thang máy, ấn nút xuống tầng.
Nghiêng đầu nhìn anh, tôi nở nụ cười.
“Mẹ anh nói gì vậy?” Anh hôn cổ tôi, vô cùng thân thiết hỏi.
Cảm thấy ngứa ngứa, rất không được tự nhiên, lại còn đang trong thang máy.
“Nghiêm chỉnh một chút.” Đập lên bàn tay to của anh, tôi khẽ kêu.
“Có sao đâu.” Anh lơ đễnh nói xong, càng thêm ra sức hôn.
Trong lúc ngọ nguậy, thang máy rốt cục đã tới.
Tôi kéo anh, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mở cửa, vào nhà, lập tức giật mình.
“Anh đem hết âu phục đến đây từ khi nào vậy?” Nhìn tủ quần áo có nhiều quần áo hơn, tôi quay đầu hướng về anh đang trong phòng khách hô lên.
“À, lúc chiều. Anh đã bảo trợ lý mang tới.” Anh lớn tiếng đáp lại, mở tivi lên.
Bất đắc dĩ đóng cửa tủ quần áo, tôi lắc lắc đầu.
Thế này sao có thể gọi là chậm rãi được! Giương cờ hiệu độc thân đến nhà trọ này ở thì mỗi ngày đều có anh ở cùng, hôm nay còn phát hiện hóa ra ngay cả ly hôn cũng là giả.
Toàn bộ đều là làm điều thừa.
Mệt mỏi đi vào phòng khách, tôi kiệt sức ngồi xuống sô pha.
Còn chưa ngồi vững, đã bị anh một tay kéo vào trong lòng, ôm thật chặt.
Không hề kháng nghị, tôi thuận theo anh. Tìm một tư thế thoải mái, tựa trong lòng anh, bắt đầu xem tivi.
“Công việc có thuận lợi không?” Khẽ vuốt tóc của tôi, anh hỏi.
“Rất thuận lợi. Những đứa trẻ ở trại an dưỡng khiến em nhìn mà thấy rất đau lòng, còn những đứa trẻ ở trường học cũng rất biết nghe lời, rất ngoan ngoãn.” Tôi nhớ đến những chuyện mình trải qua hôm nay, chậm rãi kể ra.
“Em vui là được rồi.” Anh cúi đầu hôn lên má tôi, thâm tình nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi không được tự nhiên khi bị anh nhìn thẳng.
“Không có gì.” Anh lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đừng nhìn em như vậy.” Đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra, tôi muốn xem tivi.
“Cái kia……” Anh xấu xa nhìn tôi.
“Cái gì cơ?”
Bàn tay to không an phận sờ tới sờ lui, tôi biết trong đầu anh lại đang nghĩ lung tung.
“Đã ba ngày rồi, vẫn chưa hết sao?” Anh thấp giọng hỏi tôi, giả ra một vẻ mặt thống khổ.
“Đáng ghét! Em đã biết anh nghĩ chuyện đó mà. Còn chưa hết đâu, ít nhất cũng phải bốn năm ngày.”
Lườm anh một cái, tôi vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Ài……”
Thở dài lập tức từ miệng anh phát ra, cả người ỉu xìu mềm nhũn xuống, ngồi phịch ở sô pha.
“Ha ha……” Tôi bật cười thành tiếng, hôn lên môi anh, muốn an ủi anh một chút.
“Ưm……” Anh ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu nhìn vào mắt tôi.
“Chờ em chuẩn bị tốt rồi, anh nhất định phải cho em không xuống giường được.” Véo eo của tôi, anh trầm thấp nói xong, vẻ mặt *** sít sao nhìn tôi chằm chằm, giống như con sư tử cực kỳ đói vậy.
“Ha ha……” Tôi mỉm cười ngọt ngào, nheo mắt nhìn anh.
“Cười gì vậy?” Anh xấu xa hỏi, cũng học tôi nheo hai mắt lại.
“Nếu anh muốn…… em có thể giúp anh……” Mị hoặc nói xong, còn cố ý vươn đầu lưỡi, khẽ *** môi mình. Tôi chính là không nhịn được muốn trêu chọc anh, ai bảo người này bình thường luôn ở thế thượng phong làm gì.
Quả nhiên, lời vừa nói, động tác vừa làm. Toàn thân anh liền cứng ngắc lên, con ngươi đen không hề chớp nhìn tôi chằm chằm, bị ngọn lửa lấp kín, như là bị *** đốt lên vậy, ngay cả hít thở cũng như có thể phun ra lửa.
“Ách…… anh đừng áp sát vào em như vậy.” Đẩy đẩy người anh áp quá sát vào mình, tôi không quen anh thở thẳng lên mặt mình. Mập mờ lại gợi cảm, làm cho lòng tôi cũng phập phồng không yên theo.
“Tự em gây họa, cũng nên chịu trách nhiệm chứ?” Tiếng nói khàn khàn của anh xuyên thấu qua màng tai truyền vào, hơi thở nóng rực phả thẳng lên mặt tôi.
Thân thể cao lớn, dồn tôi vào sô pha, nâng người đè lên.
“Này……” Hai tay để ở trước *** anh, tôi sợ anh định làm thật.
“Suỵt……” Dịu dàng chặn miệng tôi lại, anh thâm tình hôn tôi.
Thân thể không ngừng cọ xát, bờ *** rắn chắc áp sát khối mềm mại trước *** tôi. Bàn tay to lại không an phận trượt xuống ௱ôЛƓ tôi, không ngừng vuốt ve.
“Ưm!” Tôi phát ra tiếng kháng nghị, lại bị đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng ςướק lấy. Nhiệt liệt dây dưa, gần như điên cuồng hôn tôi.
Bàn tay to cũng từ ௱ôЛƓ, chạy lên bên hông, xuyên qua quần áo mỏng manh, trượt thẳng lên bộ *** sữa ở phía trên.‘Pặc’ một tiếng, dùng tốc độ thần kỳ cởi bỏ đai áo ***, hai bàn tay to, mỗi tay một cái, không ngừng nắn P0'p.
“Ah……” Rên rỉ bắt đầu dật ra khỏi miệng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Xong rồi, thật sự đã châm ngòi lửa rồi.
“Muốn không?” Âm thanh mị hoặc vang lên, lần này đổi lại thành anh bắt đầu giở trò xấu.
Đầu lưỡi khẽ *** ***, vẽ vòng tròn. Bàn tay to còn không quên tiếp tục nắn P0'p, gây áp lực.
“Nặc!” Tiếng gọi khẽ từ miệng tôi phát ra, tôi chỉ cảm thấy mình bắt đầu nóng lên, mặt cũng trở nên nóng hổi.
Dưới ngọn đèn chói mắt, *** trắng nõn càng thêm làm cho người ta trong lòng không yên. Tôi quần áo không chỉnh tề, bị anh áo mũ chỉnh tề đặt ở dưới người, không ngừng khiêu khích. Ngượng ngùng, dâng lên trong lòng.
“Ngồi dậy đi……” Đẩy anh ở trên người mình ra, lại trước sau không thấy anh nhúc nhích chút nào.
Anh xấu xa thậm chí còn muốn đem vật *** đã sớm *** của mình cách quần áo đặt ở *** tôi không ngừng cọ xát.
Vẻ mặt thỏa mãn kia, lại làm tôi nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập.
“Nặc……” Khẽ gọi anh, tôi muốn nói với anh rằng nếu anh nói muốn, tôi cũng có thể giúp anh.
Đàn ông không thể cứ luôn cấm dục như vậy, sớm muộn cũng có một ngày sẽ nhịn đến bệnh mất. Huống hồ hai năm nay, cũng thật vất vả cho anh.
Tay nhỏ bé từ bụng anh đi xuống, tôi tìm được chính xác nơi thẳng cứng của anh.
Dịu dàng vuốt ve, nhìn vào ánh mắt anh.
Con ngươi đen sâu không thấy đáy gợi cảm vô cùng. Như là có thể phóng ra điện vậy, khiến người ta ngây ngất. Tôi thích anh nhìn tôi như vậy, cũng thích anh vì tôi mà mê muội.
Đẩy đẩy anh ở trên người ra, tôi ý bảo anh đứng dậy. Anh vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên không rõ ý của tôi.
Dùng sức lực mạnh nhất, tôi xoay người đặt anh ở dưới người mình, cưỡi lên hông anh.
Tách hai chân anh ra, tôi trượt người mình xuống, nằm ở nơi đó, tay nhỏ bé lại xoa xoa vật cực đại của anh.
Không ngừng vuốt ve, không ngừng khiêu khích anh.
Quần áo dần dần trở nên vướng bận, vật nam tính cường tráng kia vô cùng có H*m mu*n phá xác mà ra. Tôi xấu xa cười cười, cởi bỏ dây thắt lưng của anh. *** dài phiền toái kia của anh ra, chỉ còn lại một cái *** nam khêu gợi.
Vừa định đem tay nhỏ bé bao phủ lên trên vật nóng rực kia, di động vào lúc này lại giống như không biết thời thế mà vang lên.
Tôi vốn tính tiếp tục, nhưng vẫn không phớt lờ được tiếng chuông cứ vang lên không ngừng kia. [NV: ૮ɦếƭ anh mất =]]]
Hôn lên khuôn mặt âm u của anh, tôi lấy di động từ trong túi xách ra trả lời.
Người gọi đến nằm ngoài dự kiến của tôi, sau khi cẩn thận nghe xong nguyên nhân tìm tôi, tôi cũng phụ họa lên tiếng trả lời.
“Được…… được, không phiền. Vâng…… tạm biệt.”
Ngắt điện thoại, tôi xoay người trở lại sô pha.
“Ai vậy?” Giọng điệu của Lôi Nặc trầm thấp, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
“Hiệu trưởng Nghiêm……” [NV: có người sắp tiêu =]]]
“Ai cơ?” Như là không nghe thấy, anh hỏi lại lần nữa.
“Hiệu trưởng Nghiêm, hiệu trưởng của trường học đặc biệt.” Tôi giải thích, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú âm u của anh.
“Hắn ta gọi điện cho em làm gì? Cũng đã trễ thế này rồi.” Anh chất vấn, bộ dáng ghen tuông cực kỳ đáng yêu.
“Có một giáo viên bận việc đột xuất, cho nên nhờ em dạy thay vào sáng mai. Anh sao vậy?” Cười nhìn anh, trong lòng tôi ấm áp.
“Toàn bộ trường học trừ em ra thì không còn giáo viên nào khác sao? Có cần phải tìm giáo viên mới tới như em không. Lại còn tự mình gọi đến nữa? Người kia tên là gì? Bao nhiêu tuổi?” Khuôn mặt anh âm u, tự mình nói liên tục. Hỏi về người ta như đang điều tra hộ khẩu vậy.
“Nghiêm Triển Đông. Còn bao nhiêu tuổi thì em không biết, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dạng cao lớn tuấn lãng.” Tôi có gì nói nấy.
“Cao lớn tuấn lãng?” Anh nheo mắt, áp lại gần nhìn tôi. Toàn thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.
“Ừm. Không giống một hiệu trưởng, ngược lại giống một người mẫu hơn.” Tôi gật gật đầu, tiếp tục nói xong, ánh mắt chuyển hướng TV.
Anh hiển nhiên đã bị tôi chọc giận phát điên rồi, thở phì phì, sắc mặt cho dù tôi không nhìn cũng biết là âm u đến mức nào.
“Ha ha ha……” Tôi cười phá lên, tâm tình vô cùng sung sướng.
Nghiêng mặt nhìn bộ dáng thở phì phì của anh, đưa tay vò rối tóc anh, ánh sáng dã tính lập tức hiển hiện ra. Anh hiện giờ thoạt nhìn, cực kỳ gợi cảm.
“Em nói đùa thôi. Anh sẽ không vì việc ấy mà tức giận, đúng không?” Tôi hôn lên mặt anh, dịu dàng hỏi.
“Không có người đàn ông nào biết vợ mình bị kẻ khác ngấp nghé, còn cảm thấy không có gì.” Anh trợn trắng mắt liếc tôi một cái, tức giận mở miệng.
“Anh khác mà, không phải ư? Giữa chúng ta còn có chỗ cho người thứ ba sao?” Tôi bắt đầu rót canh u mê.
“Nói là nói như vậy……” Anh muốn nói lại thôi nhìn nhìn tôi, càng ngả đầu sang.
“Sao vậy?” Nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, để anh nhìn thẳng tôi.
“Anh chỉ là có chút lo lắng thôi.” Anh chậm rãi mở miệng, tiếng nói trầm thấp, con ngươi đen ảm đạm.
Thì ra, người sợ hãi không phải chỉ mình tôi. Anh cũng đang sợ, sợ cuộc sống lại chia cắt chúng tôi lần nữa, sợ sau khi chúng tôi ở cùng nhau sẽ lại khát vọng nhiều hơn.
“Nặc……” Sờ mặt anh, tôi khẽ gọi anh.
“Ừ.”
“Em yêu anh……”
Nghiêm túc nói ra lời ở sâu tận đáy lòng, tôi muốn nói với anh. Tôi muốn cho anh rõ ràng vị trí của mình trong lòng tôi.
“Em chưa từng yêu ai đến mức giống như yêu anh. Yêu đến đánh mất chính mình, yêu đến không tìm ra phương hướng, yêu đến cảm thấy anh là duy nhất trong sinh mệnh của em. Cái loại cảm giác vừa hạnh phúc lại lờ mờ sợ hãi này, em chưa có bao giờ. Chỉ có anh, chỉ có anh mới cho em sự thể nghiệm như vậy.”
“Tâm Âm……” Anh cảm động nhìn tôi, khẽ gọi tên tôi.
“Khoảng thời gian rời xa anh, em nghĩ rất nhiều, cũng đã hiểu ra rất nhiều. Có lẽ em vẫn đang rất ngốc, vẫn đang hiểu biết lờ mờ đối với tình yêu và cuộc sống, nhưng em biết rất rõ, em có thể vì anh mà hy sinh. Đương nhiên, không phải loại hy sinh vô nghĩa đi tìm cái ૮ɦếƭ, mà là loại chỉ cần anh vui vẻ, em cũng có thể buông tay.”
“Anh hiểu……” Anh khẽ hôn tôi, thâm tình nhìn tôi. Cặp mắt kia như đang nói, anh cũng giống như tôi.
“Cho nên em đã khờ dại buông tay, nghĩ rằng như vậy là có thể cắt đứt. Đem tất cả đau xót để lại cho thời gian, để nó dần dần chữa lành cho em. Chỉ có điều, sự thật chứng minh em đã sai rồi. Tác dụng của thời gian có hai mặt, nó có thể khiến thống khổ của em phai nhạt, nhưng cũng có thể khiến nỗi nhớ anh của em tăng cao.”
“Cho nên em nhớ anh đến sắp điên rồi, đúng không?” Anh thấp giọng hỏi, vẻ mặt hạnh phúc.
“Ừm…… nhớ đến mỗi đêm đều mơ thấy anh, nhìn thấy cái gì cũng liên tưởng đến anh. Có phải em đã hết thuốc chữa rồi không?” Tôi áp vào trước *** anh, nhìn vào ánh mắt anh.
“Trên đời này không chỉ có một đồ ngốc là em đâu.” Anh cười dịu dàng, trong mắt chạy qua một tia cay đắng.
“Vì em mà anh khổ cực rồi.” Đau lòng ôm chặt anh, tôi xoa lên đầu anh.
“Đó không gọi là khổ, đó là yêu.” Anh nhẹ giọng nói khẽ bên tai tôi, càng ôm tôi chặt hơn.
“Không phải anh muốn biết mẹ nói gì với em sao?” Ôm nhau lúc lâu sau, tôi chậm rãi mở miệng.
“Ừ.”
“Bà chỉ bảo em phải quý trọng những gì đang có, đời người rất ngắn ngủi.”
“Mẹ anh nói rất đúng, không phải sao?” Anh hôn môi tôi, vỗ vỗ mặt tôi.
“Ừm…… cho nên em quyết định…… sẽ cùng anh về nhà.” Thong thả mà kiên định nói xong, tôi nhìn thẳng anh, chờ đợi phản ứng của anh.
“Thật chứ!” Anh kích động giữ người tôi, trong đôi mắt lóe ra mừng vui khôn xiết.
“Thật!” Cười vò rối tóc anh, tôi hôn lên mặt anh.
“Đi!” Ngừng một lát, anh đứng phắt dậy, kéo tôi muốn đi vào phòng ngủ.
“Này! Anh làm gì vậy!” Vỗ lên tay anh, tôi dùng sức kéo anh lại.
“Thu dọn đồ đạc về nhà.” Anh vô tội nói xong, không mảy may phát hiện ra hành vi của mình có gì không ổn.
“Trễ thế này rồi còn về nhà cái gì! Nhanh nhất cũng phải đến ngày mai. Làm gì nóng vội vậy! Nếu như anh không quen ở nơi này như thế, vậy sao mỗi ngày còn đến!” Trừng mắt liếc anh một cái, tôi quở trách anh. Nhìn bộ dáng lòng như lửa đốt kia, giống như một giây cũng không ở lại nổi nữa vậy.
“Giường của em thật sự quá nhỏ.” Anh mang vẻ mặt ủy khuất nói xong, còn P0'p P0'p cổ mình.
“Giả vờ đáng thương! Ai bảo anh ở chứ!” Tôi cười chế nhạo anh. Nhưng dù ngoài miệng nói vậy, vẫn là kéo anh lại, giúp anh mát xa cổ.
Mày tuấn của anh nhướng lên, vẻ mặt thực hiện được mà tươi cười, còn thoải mái nhắm hai mắt lại, tận tình hưởng thụ phục vụ của tôi.
Đúng thế!
Giường kia đối với anh mà nói quả thật có hơi nhỏ chút, gối đầu cũng hơi thấp chút. Mỗi buổi sáng, lúc nhìn thấy anh cuộn người lại, nằm trên chiếc giường công chúa không lớn không nhỏ mà ngủ, vừa thấy buồn cười, vừa thấy đau lòng.
“Cám ơn em……” Kéo tay tôi xuống, anh nhìn vào đôi mắt tôi, chậm rãi mở miệng.
Chân thành ấy, cảm động ấy, tình yêu ấy, nồng nàn đến khiến người ta không thể diễn tả bằng lời nói.
“Là em nên cám ơn anh mới phải. Cám ơn anh đã yêu em, cám ơn anh đã lấy em, cám ơn anh đã làm mọi thứ vì em.”
Ôm lấy anh thật chặt, tôi không muốn buông tay.
“Anh có thể vì em làm bất cứ chuyện gì. Thật đấy.” Anh nói nhỏ, ánh mắt lại kiên định vô cùng.
“Vâng……”
Tôi thật may mắn, tuyệt đối là vậy. Có người đàn ông tốt thế này yêu mình, là phúc phận của tôi.
Ngả trong vòng ôm của nhau, chúng tôi tận tình hưởng thụ sự an ủi kia.
Xem tivi, cười giỡn trong sự vui vẻ.
Rất khuya chúng tôi mới đi vào mộng đẹp.
Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều nên dũng cảm đối mặt tất cả.
Kiên cường, tự tin lạc quan mà sống.
Đến lúc nên trở về nhà rồi.
……
Sáng sớm, dưới sự hộ tống của Lôi Nặc, tôi đến trường học.
“Anh không cần vào đâu.” Ngăn cản bước chân anh đi về phía trước, tôi không muốn để anh đi vào trường học.
“Vì sao?” Anh không rõ, thẳng thắn hỏi.
“Em chỉ muốn lặng lẽ ở chỗ này giúp đỡ, anh mà vào em sẽ trở thành tiêu điểm mất.”
Đại khái mọi người có đọc sách xem báo đều biết Lôi Nặc là nhân vật nào, tôi cũng không chịu nổi áp lực bị mọi người vây xem.
“Em chê anh sao?” Anh trừng lớn mắt, mày tuấn cũng nhướng cao, nhìn tôi chằm chằm.
“Có ai chê bai gì anh đâu! Ai ya, anh đưa em đến đây thôi. Được không?” Kéo cánh tay mạnh mẽ của anh, tôi làm nũng nói.
Truyền thông hai năm nay gần như nâng anh lên tận trời, khiến cho anh vốn đã cực kỳ đào hoa, bây giờ fan nữ của anh lại càng tràn ngập khắp mọi nơi, điên cuồng cực độ. Việc này, Niếp Phong nói cho tôi biết không sót chút nào.
Người trẻ bây giờ, không biết có phải đều không có chuẩn mực đạo đức hay không. Rõ ràng là đàn ông đã có gia đình rồi, sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy!
“Anh là chồng em, có gì mà không dám để người khác thấy chứ?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, như đang phân tích trong đầu tôi suy nghĩ cái gì.
“Em mặc kệ. Tóm lại, anh cứ nghe em là được.” Qua loa nói xong, tôi mở cửa xe để anh đi vào.
Anh khẽ cười thành tiếng, bất đắc dĩ thở dài, sủng nịch véo véo mặt tôi.
“Em đấy……”
Lúc đang định cúi đầu xuống hôn, phía sau lại truyền đến tiếng kêu.
“La tiểu thư.”
Giọng nói kia mặc dù không quen lắm, nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ.
“Hiệu trưởng Nghiêm.” Tôi quay đầu, lễ phép nói.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt Nghiêm Triển Đông tươi cười, nhìn tôi, lại nhìn Lôi Nặc. “Vị này là……”
“À…… đây là –”
“Tôi là chồng cô ấy.” Anh ςướק lời tôi, biểu thị công khai thân phận của mình.
“À…… ách…… chào anh.” Nghiêm Triển Đông hơi lộ vẻ xấu hổ đưa tay ra, chào hỏi.
Biết Lôi Nặc sẽ không để ý đến người ta, tôi vươn tay ra, bắt lại.
Vừa chạm tới tay người ta, liền cảm giác được sức lực bên hông mạnh rất nhiều.
Tôi bất đắc dĩ nhìn Lôi Nặc, trợn trắng mắt liếc anh.
“Nghiêm Triển Thiên có quan hệ thế nào với cậu?” Lôi Nặc đánh giá người ta, lạnh giọng hỏi.
“Anh ấy là anh trai tôi.” Nghiêm Triển Đông cười trả lời, cực kỳ lễ phép.
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi Lôi Nặc.
“Chỉ là muốn xác định một việc thôi. Em lên lớp trước đi, tối anh tới đón em.” Trái ngược với vẻ lo lắng vừa rồi, anh vô cùng thân thiết nói với tôi, còn hôn nhẹ lên môi tôi rồi mới đi.
Tôi đứng ở đó, buồn bực nhìn xe hơi nghênh ngang mà đi.
“Đi thôi?” Nghiêm Triển Đông mỉm cười đề nghị.
“À.” Gật gật đầu, tôi đi theo vào trường học.
“Không nhận ra…… La tiểu thư đã kết hôn?” Anh ta vừa đi vừa hỏi, vẫn giữ nguyên nụ cười như trước.
“Vâng.” Tôi thản nhiên đáp lại.
“Chồng cô……” Anh ta muốn nói lại thôi, dường như cảm thấy mình hỏi hơi nhiều.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh ấy là Lôi Nặc kia, đúng không?”
“Phải…… Anh ấy tên là Lôi Nặc.” Tôi không rõ nhìn anh ta.
“À…… không có việc gì đâu. Anh tôi thường hay nhắc tới anh ấy, nói anh ấy rất giỏi.” Nghiêm Triển Đông cười cười, nhìn tôi.
Tôi không biết phải nói gì, cũng chỉ có thể cười cười.
Không biết là thế giới quá nhỏ, hay là thế nào. Vì sao con người luôn có thể có liên quan với nhau như vậy.
“Đúng rồi, tối nay các giáo viên nói muốn mời cô ăn cơm. Nhất định phải tới đấy.” Nghiêm Triển Đông đột nhiên nói.
“Tối nay sao?” Tôi vô cùng khó xử.
“La tiểu thư có việc ư?”
“Phải.”
“Vậy không hề gì, lần sau vậy.” Miệng anh ta nói như vậy, những vẫn nhận ra có chút mất mát.
Trưng ra một nụ cười, tôi có lỗi nhìn anh ta.
Quái lạ.
Không biết vì sao, tôi cứ luôn cảm thấy có chút không bình thường.
Lôi Nặc cũng vậy, mà hiệu trưởng Nghiêm này cũng thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc