Khó Dỗ Dành - Chương 12

Tác giả: Trúc Dĩ

Chương 12: Nhà cậu bị cháy rồi!
"..."
Tiếp tục như vậy nữa, Ôn Dĩ Phàm có cảm giác bản thân sẽ bị Tang Diên tẩy não mất: \'Cô nghe tiếng một chủ quán bar mệnh danh là \'Tang đầu bảng\' rất đẹp trai tuấn tú, nên không ngại đường xa chạy đến ngắm thử, nào ngờ phát hiện người đó ngày xưa từng theo đuổi mình, vậy là động tâm, vì thế sau này trăm phương nghìn kế xuất hiện ở trước mặt anh để anh chú ý đến.\'
Ở trước mặt anh làm bất cứ hành động gì cũng đều có mục đích khác.
Ôn Dĩ Phàm chịu đựng lời châm biếm của anh, bình tĩnh trả lời tin nhắn.
Ôn Dĩ Phàm: [ Xin lỗi, lại làm phiền anh rồi. Anh xem xem lúc nào thuận tiện, tôi sẽ sang lấy. Cám ơn anh. ]
Suy nghĩ một chút, cô lại cảm thấy hai người hoàn toàn có thể tránh gặp mặt:
Ôn Dĩ Phàm: [ Hay là anh đưa chìa khoá cho nhân viên ở quầy bar, tôi sẽ đến quầy bar lấy. Anh thấy vậy có được không? ]
Chờ một lúc.
Anh không lập tức trả lời.
Ôn Dĩ Phàm cũng không nóng nảy. Không ngồi yên chờ anh, cô tiếp tục bận bịu với công việc, nghiêm túc sửa đổi bản thảo rồi gởi cho bên biên tập. Nghe điện thoại di động reo, cô mới thuận tay cầm lên liếc mắt.
Tang Diên: [ Mấy ngày nay đều không rảnh.]
Ôn Dĩ Phàm chịu nhịn trả lời lại: [ Vậy đại khái khi nào thì anh rảnh? ]
Một giây sau.
Tang Diên gởi tin nhắn giọng nói, giọng miễn cưỡng: "Tối thứ sáu đi."
Tối thứ sáu...
Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ.
Chủ nhật này là đến lượt cô được nghỉ.
Tối thứ sáu đến chỗ anh lấy chìa khoá, chủ nhật cầm đi trả lại cho chủ nhà, tính như vậy cũng tiện. Chủ yếu là phải báo với bác chủ nhà sẽ đưa trễ vài ngày, nhưng chắc không có vấn đề gì.
Ôn Dĩ Phàm: [ Được ]
Ôn Dĩ Phàm: [ Vậy gặp nhau ở bar \'Tăng ca\' hay ở gần nhà anh? ]
Ôn Dĩ Phàm: [ Tôi không muốn làm phiền anh phải đi quá xa.]
Một lúc sau, Tang Diên lại gởi tới hai tin nhắn âm thanh.
Ôn Dĩ Phàm mở ra.
Tang Diên cười cười một tiếng, chậm rãi nói ra hai chữ: "Nhà tôi?"
"..."
Ôn Dĩ Phàm nheo mắt.
Tin này vừa hết, tin tiếp theo tự động mở ra.
Từ giọng nói của Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm có thể nghe ra, ý của anh rất rõ ràng là: "Ý đồ của em không cần lộ liễu quá như vậy\'\'. Chỉ là anh không nói rõ ra: "Xin đừng."
Tang Diên: "Đến trước cửa \'Tăng ca\' đi."
"..."
Vốn tưởng rằng nếu mặt nạ của cả hai đã bị xé xuống, cách tiếp xúc nói chuyện giữa hai người sẽ bình thường hơn, nhưng có thể là mấy năm nay Tang Diên bị quá nhiều người theo đuổi, nên cảm giác ưu việt quá mức mãnh liệt.
Làm cho bất kỳ chuyện bình thường nào xảy ra, anh đều cảm thấy người khác đối với anh là có ý đồ.
Trong chớp mắt này, Ôn Dĩ Phàm ý thức càng rõ ràng, nói chuyện với Tang Diên phải luôn đề cao tinh thần cảnh giác một trăm phần trăm.
Không được đề cập đến chuyện gì có liên quan giữa cô và anh, dù là chút ít cũng không được.
Ôn Dĩ Phàm thở ra một hơi, trả lời: [ Được.]
Sau đó Ôn Dĩ Phàm đem điện thoại bỏ sang một bên.
Biên tập vừa lúc đó gởi phần nhận xét cho cô, Ôn Dĩ Phàm mở ra xem, nhân tiện chú ý đến hiển thị thời gian bên góc phải màn hình máy tính.
Suy nghĩ bỗng chốc trôi lơ lửng.
Đột nhiên nghĩ đến, lần trước cô gặp Tang Diên, hình như là sau Tết nguyên đán hai ngày, chìa khóa nhất định là rơi vào lúc đó. Từ hôm đó đến giờ đã qua đúng một tuần rồi.
Tại sao đến bây giờ anh mới nhắn với cô về chuyện chìa khóa?
Có phải anh không muốn liên lạc với cô, cho nên chờ cô chủ động liên lạc ?
Chắc là vậy.
Ôn Dĩ Phàm cũng không quá để ý đến chuyện này.
Sau khi tăng ca, Ôn Dĩ Phàm về nhà.
Vừa vào cửa liền thấy Vương Lâm Lâm đang nằm ở ghế sofa trong phòng khách, cô ấy vừa xem tivi vừa đắp mặt nạ dưỡng da, bên cạnh còn để một đĩa trái cây. Cô ấy có vẻ đang vui, còn khẽ ngâm nga.
Ôn Dĩ Phàm chủ động chào: "Chị Lâm."
Vương Lâm Lâm trả lời lúng 乃úng: "Đã về rồi à? Hôm nay cô về sớm vậy."
"Dạ, hôm nay việc không nhiều."
"Công việc này quá cực khổ." Vương Lâm Lâm nói liến thoắng: "Tôi làm ở \'Truyền Đạt\' mấy năm nay, thấy bao nhiêu người nghỉ việc rồi. Chỉ tăng ca mà không tăng lương, ai mà chịu nổi. Cô xem tổ của tôi có bao nhiêu người cố làm đến đổ bệnh, tiền lương bao nhiêu lại nộp hết cho bệnh viện."
Ôn Dĩ Phàm chỉ cười cho qua chuyện: "Cũng ổn thôi."
"Đúng rồi Tiểu Phàm." Vừa nói, Vương Lâm Lâm vừa ngồi dậy, hỏi chuyện: "Có phải nửa đêm hôm qua cô ra ngoài phòng khách không?"
Ôn Dĩ Phàm sửng sốt: "Không có mà."
Vương Lâm Lâm tựa như cũng chỉ thuận miệng nhắc đến: "Vậy chắc là tôi nằm mơ rồi, sao tôi có cảm giác lúc nửa tỉnh nửa mê đêm qua có nghe tiếng động trong phòng khách. Lúc ấy tôi nhìn đồng hồ là mới hơn ba giờ sáng."
"..." Nghe nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm tự nhiên nhớ đến căn bệnh cũ của bản thân cô. Nhưng đã rất lâu không tái phát, hơn nữa Vương Lâm Lâm cũng không quá khẳng định, sau khi suy nghĩ cô vẫn quyết định không nói ra.
"Ừ." Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn thời gian, chủ động nói: "Chị Lâm, tôi đi tắm trước đây."
"Chờ một chút, đợi tí nữa rồi hẵng đi." Vương Lâm Lâm gọi cô lại, vỗ vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh cô ấy: "Tiểu Phàm, chúng ta nói chuyện một chút. Cô ngồi đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Ôn Dĩ Phàm thuận theo đi tới: "Chuyện gì vậy?"
"Cô hứa với tôi trước nhé." Vương Lâm Lâm bỏ mặt nạ dưỡng da xuống ném vào thùng rác, dáng vẻ muốn lấy lòng: "Cô nghe tôi nói xong nhất định không được nổi giận nhé!"
Ôn Dĩ Phàm gật đầu: "Được."
"Tôi vừa mới nói với cô đó thôi, công việc này thật quá mệt mỏi, một tháng tiền lương còn không bằng tiền cái túi xách bạn trai tôi tặng. Tôi làm được lâu như vậy cũng là quá sức rồi." Vương Lâm Lâm nói: "Mấy hôm trước tôi đã nộp đơn từ chức rồi, sẽ không làm nữa. Anh họ tôi có giới thiệu việc làm khác cho tôi, ở gần Cao Tử Khẩu—— "
Nói đến đây, cô ấy dừng lại, thanh âm nhỏ hơn một chút: "Chỗ đó cách đây xa quá."
Ôn Dĩ Phàm trong nháy mắt biết ý cô ấy: "Chị định không ở đây nữa sao?"
Vương Lâm Lâm giải thích: "Cô vạn lần đừng nổi giận nhé, trước đó tôi thật sự không biết nơi làm việc mới lại cách xa chỗ này như vậy, nên mới suy nghĩ thuê chung nhà với cô."
"..."
Nói chung là cảm thấy bản thân đuối lý, thái độ của Vương Lâm Lâm hòa nhã hơn bình thường rất nhiều: "Tôi vẫn chưa chuyển đi ngay đâu. Trước khi dọn đi tôi nhất định sẽ tìm người thuê chung với cô, cô nghĩ như vậy được không?"
Đối với chuyện này, Ôn Dĩ Phàm thật ra cũng không lo lắng lắm.
Hôm nay lúc nghe Tô Điềm nói chuyện Vương Lâm Lâm từ chức, cô đã nghĩ đến khả năng này, cho nên lúc này cũng không ngạc nhiên. Lại càng không có cảm giác giận dữ.
Ôn Dĩ Phàm dáng vẻ ôn hòa: "Không có chuyện gì, tôi có thể hiểu được. Cô có thể tìm được công việc thích hợp, tôi cũng vui thay cho cô. Chuyện tìm người thuê chung khác cô cũng không cần quá bận tâm, để tự tôi tìm cũng được."
"Ôi Tiểu Phàm cô đúng là người tốt!" Vương Lâm Lâm nhẹ nhàng thở ra, ôm cánh tay nũng nịu: "Tôi còn lo lắng cô sẽ mắng tôi đó, tôi và bạn thuê chung ngày trước cũng vì chuyện này mà cãi nhau một trận."
"..."
Chuyện giải quyết xong, Vương Lâm Lâm bắt đầu than phiền: "Tôi thật không biết nói sao, tôi dù sao cũng không cảm thấy tôi làm gì sai, tôi dời nhà sao lại không được? Lúc tôi tìm cô thuê chung tôi đâu nghĩ đến nhanh như vậy lại dọn đi .."
Ôn Dĩ Phàm cong khoé môi, không lên tiếng.
"Dù sao Tiểu Phàm là người rất biết phải trái." Vương Lâm Lâm cười ngọt ngào: "Tôi nhất định sẽ tìm cho cô một người bạn thuê chung đáng tin cậy."
"Không cần, không quan trọng."
"Ôi không có gì, cô đừng lo lắng." Vương Lâm Lâm nói: "Tôi nhất định sẽ hỏi ý kiến cô trước, nếu cô không thích thì tôi cũng không bắt buộc cô thuê chung với người tôi giới thiệu."
Nghe nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm mới đồng ý.
"Vậy làm phiền cô."
Ý của Vương Lâm Lâm là, chờ sau khi công việc bàn giao xong, cô ấy sẽ chính thức nghỉ việc và chuyển đi ngay . Ở Cao Tử Khẩu cô ấy đã tìm nhà xong, muộn nhất là cuối tuần sau sẽ dọn đi.
Tuy nhiên Ôn Dĩ Phàm cũng không quá gấp gáp.
Dù sao thì ở bên này Vương Lâm Lâm cũng đã thanh toán một tháng tiền thuê nhà.
Cô vẫn còn vài tuần để tìm người thuê chung mới.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm ở thành phố Nam Vu không quen nhiều người, cô cũng không giữ liên lạc với các bạn học cũ. Mặc dù cô có tài khoản WeChat của một số bạn học, lễ tết cũng có nhắn tin chúc mừng nhưng nhìn chung cũng không liên lạc gì.
Cho nên có thể xem như là không quen.
So với những người xa lạ thì cũng không có gì khác biệt.
Ôn Dĩ Phàm có ý định nhờ Chung Tư Kiều giúp đỡ.
Dù sao thì Chung Tư Kiều ở đây từ nhỏ đến lớn, ngay cả đại học cũng học ở Nam Vu, chắc chắn quen biết nhiều người hơn cô. Hơn nữa người do Chung Tư Kiều giới thiệu, cô cũng sẽ cảm thấy đáng tin và yên tâm.
Mới đó mà đã đến tối thứ sáu.
Biết Tang Diên sẽ không chủ động tìm cô, nên gần đến giờ tan việc, Ôn Dĩ Phàm nhắn tin WeChat báo trước cho anh.
Đến gần tám giờ, Tang Diên mới trả lời tin nhắn: 【Đến đây đi.】
Ôn Dĩ Phàm vẫn chưa viết xong đề cương, nhưng cô cũng không dám nói Tang Diên chờ cô. Cô dọn dẹp một chút, định sau khi về nhà lại tiếp tục viết. Cô chào những đồng nghiệp còn đang tăng ca rồi rời đi.
Sắp đến vị trí phố Đọa Lạc.
Ôn Dĩ Phàm lấy điện thoại ra, lại nhắn WeChat cho Tang Diên: 【Tôi gần đến nơi rồi.】
Lại đi về phía trước thêm một đoạn, Ôn Dĩ Phàm đi tới đầu hẻm dẫn đến phố Đọa Lạc. Không đợi cô đi vào trong, cô nhìn thấy Tang Diên lúc này đang đứng ở đầu hẻm.
Anh đứng tựa vào cột đèn đường, màu da bị ánh đèn chiếu vào chói sáng, khuôn mặt vẫn như cũ không biểu lộ cảm xúc gì. Anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo màu tối, dáng vẻ lạnh lùng như ngầm bảo người khác chớ lại gần.
Ôn Dĩ Phàm không nghĩ đến là Tang Diên sẽ đích thân đến.
Vốn cô nghĩ rằng anh hẹn ở quán bar, cũng sẽ là nhờ nhân viên chuyển cho cô.
Cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian của anh, bước nhanh đến, đang định gọi anh thì anh đã ngước mắt lên. Cằm anh hơi giương cao, dáng vẻ biếng nhác, không nói tiếng nào mà chỉ cầm chìa khóa ném về phía cô.
Ôn Dĩ Phàm vô thức mà giơ tay bắt lấy: "Cám ơn."
Tang Diên nhẹ gật đầu.
Ôn Dĩ Phàm bỏ chìa khóa vào túi, nghĩ còn phải về nhà viết tiếp đề cương. Cô chưa bao giờ trông cậy vào Tang Diên có thể nói lời xã giao gì, nên chỉ có thể nói trước: "Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi về trước nhé!"
Anh không trả lời.
"Khoảng thời gian này làm phiền anh nhiều quá." Nghĩ dù sao đối phương cũng sẽ từ chối, Ôn Dĩ Phàm lại lịch sự xã giao mời: "Anh xem lúc nào anh có thời gian, tôi mời anh bữa cơm nhé. Tôi thì lúc nào cũng thuận tiện."
Tang Diên cười: "Em còn định nói câu này mấy lần nữa?"
Không đợi cô tiếp lời, Tang Diên thẳng thắn nhìn cô, như là thấy rõ suy nghĩ của cô lúc này. Khóe môi anh cong lên một nụ cười nhàn nhạt, không mặn không nhạt nói: "Không có được sự đồng ý của tôi, em sẽ không bỏ cuộc sao?"
"..."
"Được." Tang Diên như hơi mất kiên nhẫn, miễn cưỡng: "Vậy thì hôm nay luôn đi."
"..."
Chưa từng nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, Ôn Dĩ Phàm hơi căng thẳng.
Chú ý đến nét mặt của cô, Tang Diên nghiêng đầu, trong lời nói mang mấy phần nghiền ngẫm: "Làm sao?"
Ôn Dĩ Phàm đành trả lời: "Không có gì, anh muốn ăn gì?"
Tang Diên nhấc chân đi về phía trước: "Gì cũng được."
Ôn Dĩ Phàm bận bịu đuổi theo: "Anh có kiêng ăn món nào không?"
"Rất nhiều."
"..."
Ôn Dĩ Phàm nói: "Vậy hay đi ăn lẩu?"
Tang Diên: "Không."
Ôn Dĩ Phàm: "Hay thịt nướng?"
Tang Diên: "Mùi lắm."
Ôn Dĩ Phàm: "Món cay Tứ Xuyên?"
Tang Diên: "Quá cay."
Ôn Dĩ Phàm: "Hay là cháo nhé!"
Tang Diên: "Không ăn."
"..."
Ôn Dĩ Phàm chưa thấy có người nào khó hầu hạ như anh.
Cô từ trước đến giờ đều gọi cơm hộp hoặc là tự nấu ăn, rất ít ra ngoài ăn uống, bây giờ thật sự là không nghĩ được món gì khác. Ôn Dĩ Phàm thở dài, dễ chịu: "Vậy anh chọn một nơi anh thích ăn đi. Tôi ăn chỗ nào cũng được, tôi không kiêng món gì."
Tang Diên đang định trả lời, chợt chuông điện thoại của anh vang lên.
Anh nhận điện thoại.
Hai người đứng khá gần nhau, hơn nữa ở đầu kia giọng nói thật sự rất to, cho nên Ôn Dĩ Phàm có thể nghe được rõ ràng: "Tang Diên! Nhà cậu bị nổ rồi!"
"..." Tang Diên cau mày, "Nói tiếng người đi."
"ĐM, không đúng. Là nhà dưới lầu nhà cậu bị nổ!" Trong điện thoại giọng nói càng thêm kích động, thậm chí bắt đầu gầm thét: "Cháy lan sang nhà cậu! Cũng mẹ nó sắp cháy sạch rồi! Mau mau đi về! ! !"
Chung quanh trong nháy mắt cũng trở nên an tĩnh.
Ôn Dĩ Phàm lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía điện thoại của anh.
"..."
Như là ngại ồn ào, Tang Diên đưa điện thoại di động ra xa một chút, chờ đầu kia gào xong mới lần nữa đem trở về bên tai. Sắc mặt anh không mảy may thay đổi, bình tĩnh nói: "Ừ, vậy cậu gọi 119 giúp tôi."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Anh nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, giống như không có chuyện gì xảy ra: "Đi thôi."
Ôn Dĩ Phàm: "Nhà anh bị cháy, anh không trở về nhà xem sao?"
Tang Diên hỏi ngược lại: "Tôi là lính cứu hỏa à?"
"..."
Qua mấy giây.
Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên hỏi: "Tôi có thể đường đột hỏi một chút, nhà anh ở đâu vậy?"
Tang Diên liếc nhìn cô: "Để làm gì?"
Ôn Dĩ Phàm từ trong túi lấy điện thoại ra, thành thực: "Tôi muốn chạy đến đó đưa tin."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc