Khiến Em Là Của Riêng Anh - Chương 04

Tác giả: Nguyệt Liên

Tuệ Tĩnh nghe xong thấy phát ói. Hắn nghĩ trên người hắn có gì mà “lá ngọc” với chả “cành vàng”. Đừng tưởng trên người hắn bốc ra mùi tiền thì cô để ý! Còn cả “cái đó” của hắn nữa. Có cho thì cô đây cũng chẳng thèm đâu!
Mà cho dù Tử Đằng nói cơ thể của hắn như lá ngọc cành rơm thì cũng là cành rơm thôi! Tuệ Tĩnh không quan tâm đâu. Chính hắn đã ςướק đi lần đầu của cô, từ đâu cầm ra cái *** khoe trước mặt bao nhiêu người nữa chứ! Hắn có biết liêm sỉ là gì không vậy?
Nhưng cũng may là nhờ hắn mới có thể làm cho Trung Nhân bớt mồm bớt miệng. Chắc sau khi bị làm nhục vậy, anh ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Sau một hồi nói chuyện linh tinh. Tuệ Tĩnh muốn nói thẳng vào chủ đề chính ngay bây giờ!
- Anh! Tần Tử Đằng! Rốt cuộc anh muốn gì từ tôi! Mau nói cho tôi biết ngay đi! Đừng có vòng vo nữa!
Tử Đằng đã đợi câu này từ thuở mới sinh luôn rồi!
- Cô thấy tôi vòng vo chỗ nào! Chẳng phải cô nhảy vào kiếm chuyện trước à?
- Đấy! Bắt đầu đấy! Anh đang vòng vo đấy đồ đi.ên!
Hắn bất lực! Mỗi một câu giải thích thôi mà Tuệ Tĩnh cũng cho là vòng vo được. Sao cô lại kì lạ thế nhỉ?
- Được! Tôi đã từng nói với cô rồi! Cô ςướק đi lần đầu của tôi thì cô phải đền lại mười lần của cô!
- Tôi không thích! Sao tôi phải làm vậy?
- Này cô kia, nếu không phải vì chuyện của cô thì tôi vẫn còn zin rồi! Mà cô không làm ấy! Thì chuẩn bị xách đồ đạc ra khỏi nhà này đê!
Tên này... dám đe doạ mình! Nhưng có khi hắn lại làm thật! Hay là... mình cầm xẻng đi múc cả nhà hắn?
Tử Đằng ngày càng chắc chắn hơn. Câu đe doạ vừa nãy đã làm lay động đến Tuệ Tĩnh. Vì cô chính là người thừa kế của Vương thị, cô rất lo về việc của công ty.
Khả năng cao khi cô lấy hắn, quyền thừa kế của cô cũng không cánh mà bay về phía em trai. Không phải là vì không thích em trai cô, mà là vì cô muốn chứng tỏ bản thân mình có năng lực lãnh đạo. Tuệ Tĩnh bị coi thường khá nhiều... Vậy nên cô muốn chứng tỏ khả năng của bản thân hơn.
Nguyện vọng đã được thực hiện vậy mà lại bị đám người kia đạp đổ công sức. Tuệ Tĩnh chắc chắc phải cho những người đó nếm vị đắng của đường. Vậy nên có nằm mơ cô cũng không cưới Tử Đằng đâu!
- Hay là anh đi tắm đi! Tôi có chuẩn bị đồ cho anh rồi! Tạm thời anh cứ ở đây một đêm rồi chuyện hôm qua tính sau.
- Biết vậy thì tốt! Cô quá nhiên là vợ tương lai của tôi! - Hắn tự hào về bản thân có người theo đuổi. Bắt đầu rồi đấy!
Mà chờ chút! Không phải lúc trước hắn còn muốn rút lại lời cầu hôn cô sao? Vậy mà bây giờ lại quay xe rồi?
Tần Từ Đằng... - vị thiếu gia duy nhất ở Tần gia. Hắn là một người có rất nhiều ưu điểm như... đẹp trai, tài giỏi, nhà có gia sản bạc tỷ. Tiếc là mắc bệnh tự luyến.
Hắn luôn nghĩ bản thân mình được nhiều người theo đuổi và đến cả Tuệ Tĩnh cũng không ngoại lệ. Ngủ với hắn là một vinh dự đấy!
Kể ra thì Tử Đằng đúng là người yêu lý tưởng của các chị em. Được cái đẹp, nhà không thiếu tiền. Thậm chí còn là người thừa kế duy nhất của Tần thị. Ai lấy được hắn thể nào cũng được ăn sung mặc sướng cả đời mà chẳng phải lo nghĩ!
Bên ngoài cuộc sống hắn lịch lãm, lạnh lùng như vậy nhưng bên trong lại tự luyến nặng và gần như mất liêm sỉ. Đúng là hết nói nổi!
Vương Tuệ Tĩnh là một người trưởng thành và là Chủ tịch "một ngày" của Vương thị. Chỉ vì một phút lơ là đã làm cô mất hết tất cả. Thật may mắn vì cô có thể trở về mười năm trước. Nhưng mất lần đầu rồi...
Khuôn mặt xinh đẹp và ngầu, vóc dáng cân đối, quyến rũ với tính cách nghiêm túc. Tuệ Tĩnh như một người lãnh đạo có thực lực. Nhưng cô vẫn chưa được công nhận là một vị lãnh đạo tài ba. Và điều đó làm cô hơi khó chịu.
Tuệ Tĩnh không đến nỗi nói yêu với Mặc Trung Nhân. Anh ta khá tốt với cô nên cô mới cảm động và nói với mẹ sắp xếp hôn sự thôi. Anh ta lúc đó cũng vui vẻ chấp nhận.
Nhưng sau khi đính hôn, anh ta lại trở mặt. Lúc nào cũng cằn nhằn này nọ. Thôi thì cũng vì tình nghĩa bao năm nên mới giữ lại hôn ước này. Giờ nhớ đến, cô lại cảm thấy mình quá mềm lòng với anh ta rồi!
Lần đầu gặp Tử Đằng, cô đã không ưa hắn! Cảm giác hắn đang bày tỏ sự giả trân trước mặt mọi người. Vậy mà sau lưng họ, hắn lại có bộ mặt khinh thường kẻ dưới. Tên này thực sự có thể lãnh đạo cả công ty lớn hay sao?
Sau khi trở thành đối tác của Vương thị, Tuệ Tĩnh cứ thấy hắn đang có ý với cô.
Mỗi cuộc họp là hắn cứ phải nhìn cô một lúc lâu. Chuyện này Tuệ Tĩnh đã để ý ngay từ đầu rồi. Cô luôn cảnh giác với Tử Đằng. Luôn tránh xa hắn. Thỉnh thoảng chào hỏi tí rồi lại lướt qua nhau thôi.
Hắn cũng cười vùi vẻ với cô lắm! Nhưng mà...
Trên thế giới có bảy tỷ nụ cười, riêng tôi thấy nụ cười của anh là hãm *beep* nhất. Vậy nên làm ơn... Ngậm Mẹ Mồm Vào!
Vào chính đêm hôm cô bị bỏ thuốc đó.
Hôm ấy Tuệ Tĩnh có việc ở Tần thị nên mới tham gia buổi tiệc chào mừng Tần tổng trở về.
Cô một mình đứng ở sảnh chờ đối tác đi qua. Những đã nửa tiếng rồi mà chưa thấy mặt nên cô hơi mất kiên nhẫn một chút.
Bỗng giọng của ai đó vang lên. Đó là Dương Chi Hạ! Cô ta tiến đến với hai ly R*ợ*u vang.
- Tuệ Tĩnh! Lâu lắm rồi mới thấy cô ở đây. Sao không vào trong? Hay không có thiệp mời?
- Không thích! - Tuệ Tĩnh ngắn gọn vì không muốn gây phiên phức ở đây.
- Đừng nói vậy chứ! Này, cho cô đấy! - Chi Hạ đưa một ly R*ợ*u cho cô.
Tuệ Tĩnh biết ngay là cô ta đang có ý đồ gì. Vậy nên cô không quan tâm mà ngoảnh mặt đi.
- Ây, từ từ đã! Tôi biết hai bên công ty đối lập. Chi bằng hai chúng ta giảng hoà đi!
- Chuyện của cô, liên quan tới tôi?
- Không có! Nhưng cô cứ uống ly R*ợ*u này đi được không? Coi như vì tôi một lần?
-... Được rồi! Cô đúng là đồ phiền phức mà. Nhưng... nếu cô có bỏ gì vào trong đây... tôi nhất định sẽ không tha đâu.
Chi Hạ gật gật rồi cạn ly với Tuệ Tĩnh. Cô ta vừa uống cừa nhìn cô uống hết ly R*ợ*u đó. Mặt cô ta hớn hở. Như này thì chắc cô ta bỏ gì vào trong thật rồi...
- Xong rồi đấy! Vừa lòng cô chưa? - Tuệ Tĩnh cầm khăn lên lau miệng. Cô bắt đầu có cảm giác nóng trong người.
Cô ta cười nham hiểm. Nét mặt càng vui mừng hơn. Đôi mắt của cô ta cũng thay đổi theo.
- Đồ ngu! Đồ dễ tin người! Tôi không nghĩ là cô uống cạn luôn đâu! Ahaha!
- Ý cô là sao? Không lẽ... - Tuệ Tĩnh nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
- Tôi bỏ thuốc vào đấy. Chỉ cần một lát nữa thôi... - Cô ta quay đi. Tự nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn cô. - Tôi đã tìm giúp một người giải R*ợ*u cho cô rồi đấy! Bye bye~!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc