Khi Trời Gặp Đất - Chương 30

Tác giả: Nhàn Lệnh Lệnh

Giản Phi nhìn cô: “Hàng hỏi sao gọi vào điện thoại của cô không được?”.
Gia Ưu vội lôi điện thoại từ trong túi xách ra nhìn: “À, hết pin nên tự động tắt máy rồi”.
“Cô nói với Thiếu Hàng đi”. Giản Phi đưa điện thoại của mình cho cô.
Gia Ưu chần chừ trong giây lát rồi cầm lấy, Giản Phi chỉ chỉ về phòng mình rồi tự động rút lui.
“A lô.” Giọng Gia Ưu đắng chát.
“Tỉnh R*ợ*u rồi đấy à?”. Anh lạnh nhạt hỏi.
“Vâng, tỉnh R*ợ*u rồi...”. Cô bặm môi, vắt óc nghĩ ngợi: “Tối qua ngại quá làm phiền anh rồi”.
“Em có cần phải nói như vậy với anh không?”.
Gia Ưu nghẹn lời, mãi sau mới vội chuyển chủ đề khác: ‘Tối qua em đã nói gì với anh hả?”.
“Em nói là em không muốn mất anh”. Giọng anh thoảng qua như gió.
Mặt Gia Ưu nóng bừng lên: “Em ... em... em... nói vậy thật sao?”.
“Ừ”.
Lòng Gia Ưu ảo não: “Anh hãy coi như là lời nói của kẻ say đi”.
“Thì em nói lúc say mà, lẽ nào em cho rằng anh tưởng thật ư?”.
Gia Ưu không nói được gì nữa.
“Em đi Hồng Kông hôm nào đấy?”.
“Ngày mười ba ạ”. Cô nói thật.
Thiếu Hàng bật cười: “Em đúng là nôn nóng quá còn gì”.
Gia Ưu gắng gượng chịu dựng lời nói châm chọc của anh và nói: “Anh đã khỏe hơn chưa?”.
“Em vẫn để ý đến chuyện ấy à?” Chẳng đợi cô đáp lại, anh ngắt máy luôn.
“Để ý chứ”. Cô lúng Pu'ng nói, rồi mang điện thoại trả cho Giản Phi. Cô cũng đoán ra được phần nào đại khái sự việc xảy ra ngày hôm qua. Cô say R*ợ*u nên gọi điện cho Thiếu Hàng và Thiếu Hàng nhờ Giản Phi đến.
Giản Phi có việc nên xin phép về trước, cô luôn miệng nói lời cảm ơn.
Về đến phòng cô nhốt mình vào trong phòng tắm.
Tắm nước nóng, đại não đờ đẫn của cô mới hoạt động bình thường. Cô mặc lại nguyên bộ quần áo ngày hôm qua rồi ra đánh thức Tiểu Đóa dậy. Hai người trả phòng. Cô đưa Tiểu Đóa đến khách sạn hôm qua thuê, sau đó về nhà Đàm Áo. Hai mẹ con Đàm Áo đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn, thấy mặt cô, mẹ anh sưng lên định nói vài câu thì bị anh ngăn lại.
Đàm Áo nói: “Tối qua em đi chơi cùng Tiểu Đóa à?”.
“Vâng!. Ăn tối xong, vui quá nên rủ nhau uống R*ợ*u. Uống say về khách sạn ngủ ạ”. Cô xin lỗi và nói với Đàm Áo: “Tối qua anh chờ em à? Em xin lỗi nhé!”.
“Không sao”. Đàm Áo ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Tối qua mẹ anh đã nhờ người xem ngày rồi, hai tám tháng mười hai em thấy thế nào?”.
Mãi mấy giây sau Gia Ưu mới hoàn hồn lại. Anh ấy đang nói đến chuyện đi đăng ký kết hôn. Cô lờ đờ gật đầu.
Tiểu Đóa sang Hồng Kông chơi ba ngày. Đến ngày thứ ba Đàm Áo mời cô đi ăn cơm. Nhưng vì Đàm Áo đi lại không tiện nên Gia Ưu đề nghị ăn ở một nhà hàng gần nhà.
Tiểu Đóa vui vẻ đến chỗ hẹn, chỉ cần không phải đến nhà Đàm Áo, còn đi đâu ăn cô cũng đồng ý hết.
Đã lâu Đóa không gặp Đàm Áo, lần gần đây nhất là ở bệnh viện. Hôm nay gặp, cô giật mình vì anh thay đổi nhiều quá. May là cô đã kiềm chế nổi cảm xúc không để lộ cho anh thấy.
Sau một hồi ngồi cùng nhau, cô thấy anh không chỉ thay đổi ở vẻ bề ngoài mà còn tinh thần cũng có vấn đề, rất nhạy cảm, dễ tức giận và cực ít nói.
Đóa ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta uống chút R*ợ*u đi, ăn mà không uống chán lắm”.
“Anh vốn là kẻ nát R*ợ*u mà, em không biết sao?”.
“Đàm Áo không được uống R*ợ*u”. Gia Ưu nói.
“Anh ấy không uống được thì hai chúng mình uống, cậu thấy thế nào? Anh ấy không uống được thì cậu không cho tớ uống à?”, Tiểu Đóa trêu.
“Được, tớ uống với cậu”.
Gia Ưu gọi nhân viên phục vụ mang hai chai R*ợ*u vang đến: “Thể hiện chút chút là được rồi”.
“Chán ૮ɦếƭ. Thế này nhé, chúng mình chơi xúc xắc, ai thua người ấy uống”.
Gia Ưu đành chiều theo ý bạn, nhưng rồi cô trợn tròn mắt sửng sốt vì Tiểu Đóa vốn là tay chơi xúc xắc rất cừ, thế nên hai chai R*ợ*u hầu như một mình Đóa uống hết.
Đàm Áo lấy làm kinh ngạc, vội nói: “Tiểu Đóa, em được đấy. Sao trước kia anh không nhìn ra tài năng này của em nhỉ”.
“Em chưa lộ bộ mặt thật mà”, An Tiểu Đóa cười cười múc cho mình một bát canh: “Uống ruợu xong chúng ta sẽ chơi trò trắc nghiệm tâm lý nhé”.
Gia Ưu nhướn nhướn mày nhìn bạn, Đàm Áo thì tỏ vẻ khó hiểu.
Tiểu Đóa ra ngoài quầy thanh toán xin mấy tờ giấy và mượn mấy cái Pu't: “Chúng ta mỗi người sẽ viết tên năm nguơi có quan hệ thân thiết nhất với mình. Cái này chỉ viết cho mình xem thôi”
Đàm Áo và Gia Ưu cắm cúi viết theo lời của Tiểu Đóa
Tiểu Đóa nói tiếp: “Giờ hãy gạch đi một người mà theo bạn là không quan trọng nhất. Hãy tưởng tượng là người ấy sẽ mãi mãi rời xa bạn mà không hẳn là ૮ɦếƭ đâu nhé. Nhưng mình sẽ không bao giờ gặp lại người ấy nữa”.
Hai người nhanh chóng gạch đi một mục tiêu.
“Sau đó trong bốn người còn lại, các bạn lại gạch đi một người. Lý do giống như trên”.
Hai người nghĩ ngợi trong chốc lát rồi gạch đi tên một người.
“Trong ba tên người còn lại hãy gạch tên của một người đi”.
Gia Ưu nhíu mày nhìn ba cái tên trên tờ giấy, có có phần do dự. Đàm Áo cũng có những biểu lộ giống của cô. Ngập ngừng chừng hai phút rồi hai người mới gạch.
Gia Ưu nhìn hai cái tên còn lại ở trên tờ giấy. Giờ thì cô đã hiểu được sâu sắc ý tứ của Tiểu Đóa. Cô cất Pu't đi và nói: “Không chơi nữa đâu. Đây mà gọi là trắc nghiệm tâm lý à?”.
Tiểu Đóa ngăn cô lại: “Nhất định phải chơi tới cùng”.
Gia Ưu hết cách, đành phải gạch đi tên một người rồi gấp tờ giấy lại. sắc mặt Đàm Áo khó đăm đăm, lặng lẽ vò nát tờ giấy.
Tiểu Đóa cười và nói: “Thực ra trắc nghiệm tâm lý đơn giản này có tác dụng để các bạn nhìn thẳng vào lòng mình. Cho dù bạn có thừa nhận hay không thì người còn lại duy nhất chính là người bạn sợ mất đi nhất”.
Nói xong cô nhìn Đàm Áo: “Anh có dám mở tờ giấy ra cho em xem không?”.
“Đóa à, chúng ta không chơi trò này nữa, uống R*ợ*u đi”
Tiểu Đóa cười ha hả: “Đúng là hai kẻ nhát gan”.
Gia Ưu không bác lại vì cô đúng là kẻ nhát gan. Ngày hôm sau cô thấy tờ giấy bị vò nhàu nát ấy ở trong túi áo của Đàm Áo. Cô mở ra xem trên tờ giấy chỉ để lại một cái tên không gạch là Trương Ngọc Phương, mẹ của anh.
Gia Ưu không có cảm giác gì hết, cô vứt tờ giấy vào trong bồn cầu và tiếp tục bận rộn với công việc dọn dẹp, giặt giũ.
Về đến phòng mình, cô sạc pin điện thoại. Cô nằm đổ vật ra giường, mai đã là ngày hai tám. Tâm lý của cô đang bị dồn nén đến đỉnh điểm, thấy ngột ngạt, thở không ra hơi.
Giọng mẹ Đàm Áo đang gọi điện thoại cứ vang lên khắp nhà, cô vội cầm lấy gối bịt chặt đầu mình lại. Loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ vang, cô cầm lên xem.
Là Quan Thiếu Hàng gọi.
Cô bấm nút nghe. Anh im lặng, không khí bỗng chùng xuống.
Cuối cùng vẫn là Quan Thiếu Hàng mở lời trước: “Bao giờ em về?”.
“Em chưa rõ”.
Dường như đang lưỡng lự gì đó, mãi sau anh mói quyết định nói: “Em muốn lấy ai cũng được, anh không quan tâm. Nếu Đàm Áo yêu em thật lòng, em hãy bảo anh ấy đưa em về đây, đừng sống ở Hồng Kông”.
Gia Ưu sững người lại và bất giác hỏi: “Tại sao lại thế?”.
Thực sự Thiếu Hàng không muốn nói rõ nguyên nhân cho cô biết. Tối hôm ấy anh hỏi nhân viên phục vụ lấy địa chỉ xong thì gọi vào điện thoại của Đàm Áo để anh ấy đi đón người. Nhưng nói mới được một hai câu thì mẹ Đàm Áo đã giật điện thoại và mắng anh đừng lắm chuyện với những lời nói quá đáng. Thiếu Hàng chưa bao giờ nói chuyện với người phụ nữ nào nanh nọc, ác mồm đến vậy nên lúc đó đành im lặng. Mỗi khi nghĩ đến người mình yêu phải sống trong ngôi nhà ấy, bị đối xử như vậy lòng anh đau chẳng khác gì bị dao cứa.
“Ưu à, hãy về vì anh được không?”. Cuối cùng anh cũng thốt lên câu này.
Nước mắt cô tuôn trào. Anh vốn là người kiêu ngạo, chẳng bao giờ hạ giọng xin xỏ ai. Cô nợ anh quá nhiều rồi.
“Ngày mai em đi đăng ký cùng Đàm Áo rồi”. Nước mắt cứ tuôn rơi, cô mím chặt môi để khóc không bật thành tiếng.
Thiếu Hàng lặng im, Gia Ưu đã gác điện thoại trước anh. Cô vùi đầu vào trong gối khóc nức nở.
Đang đêm Gia Ưu bị Đàm Áo lay dậy. Cô mơ màng mở mắt ra, đèn phòng sáng choang nhức hết cả mắt. Cô tỉnh hẳn giấc, không hiểu Đàm Áo đã vào phòng mình từ lúc nào. Cô ủ dột nhìn anh.
“Sao vậy anh?”. Gia Ưu hỏi và thấy giọng mình khản đặc đi.
“Em nằm mơ ngủ vừa khóc vừa gọi tên”. Ánh mắt Đàm Áo đau thương, “lấy anh khiến em đau khổ như vậy sao?’.
Gia Ưu nhớ ra rồi, cô khóc mãi khóc mãi rồi ngủ thiếp đi. Nhưng cô không ngờ là mình ngủ rối vẫn còn khóc. Lúc tỉnh cô có thể kiềm chế được bản thân, chứ khi ngủ đành chịu.
Đàm Áo đau khổ nói: “Anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội. Chắc chắn là anh sẽ yêu em hơn bất cứ ai khác”.
“Em sẽ thực hiện lời hứa lấy anh, nhưng em không thể yêu anh. Toàn bộ tình yêu em đã dành cho người khác mất rồi, không thể lấy lại được. Em xin lỗi vì không dành cho anh được”. Gia Ưu bày tỏ nỗi lòng mình với Đàm Áo. Cô biết những lời này không phải Đàm Áo không biết, chỉ có điều là anh không chịu chấp nhận mà thôi.
Đàm Áo chợt nhớ ra lời của Tiểu Đóa nói tranh thủ lúc Gia Ưu đi nhà vệ sinh: “Anh chỉ nghĩ đến việc cho cô ấy tình yêu của mình. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc cô ấy có tiếp nhận tình yêu ấy hay không. Tình yêu của anh đã trở thành gán*** của cô ấy, khiến cô ấy đau khổ vô cùng. Đấy không phải là anh yêu cô ấy mà là đang hại cô ấy. Cả đời này cô ấy sẽ sống trong đau khổ”.
Đàm Áo nhìn Gia Ưu, trong lòng bỗng trỗi dậy nỗi oán hận không thể trút bỏ dược. Anh im lặng đi ra.
Không lâu sau Gia Ưu nghe thấy tiếng “loảng xoảng” lớn ở trong bếp. Mẹ Đàm Áo là người đầu tiên lao ra kêu thất thanh. Sau đó nhào đến ôm anh vừa khóc lóc vừa chửi mắng.
Trên sàn nhà đầy mảnh vỡ.
Gia Ưu chậm rãi bước đến trước mặt Đàm Áo, nhìn anh và nói: “Đủ rồi đấy anh ạ, anh giày vò mình chính là giày vò mẹ anh. Anh hãy sống thật tốt vì mẹ anh mới phải”.
Cô mặc quần áo vào và ra khỏi nhà Đàm Áo. Cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô cùng, mệt mỏi từ trong xương cốt.
Cô đi bộ lang thang trên phố với trái tim trống trải.
Cô cảm thấy cô đơn ở thành phố không đêm này.
Gia Ưu biết được tin công ty của Thiếu Hàng bị tập đoàn Đường Thị mua lại sau đó cô quyết định quay về.
Đang thu dọn hành lý thì có điện thoại của Tiểu Đóa.
“Sao lại thế? Chuyện xảy ra bao giờ vậy?”, cô kinh ngạc hỏi dồn. “Nghe nói là mấy hôm trước đã bàn bạc xong xuôi rồi đến hôm nay mới công bố ra bên ngoài”.
Lòng cô nóng như lửa đốt: “Anh Quan Thiếu Hàng thế nào?”.
“Không gặp được. Hôm qua tập đoàn Đường Thị họp báo tại khách sạn Thụy Cảnh, không thấy Thiếu Hàng xuất hiện”.
“Để tớ gọi cho anh ấy”.
Cô ngắt điện thoại rồi bấm số gọi cho Thiếu Hàng. Ai ngờ Thiếu Hàng tắt máy. Cô nóng ruột chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng, gọi điện đặt mua vé chuyến về gần nhất.
Từ sau tối hôm ấy Đàm Áo không nói năng gì với cô nữa. Lúc này nhìn cô một cái, lạnh lùng hỏi: “Em về à?”.
“Bên ấy có việc gấp em phải về xem sao”
“Là vì Quan Thiếu Hàng sao?”.
Gia Ưu nhìn anh và nói: “Không phải, vì công việc của em”.
Đàm Áo nhếch nhếch môi nhưng ánh mắt thì chẳng lấp lánh ánh cười tẹo nào: “Thế việc chúng ta đăng ký thì sao?”.
Gia Ưu dừng tay lại thở dài: “Đàm Áo, đi đăng ký lúc nào chẳng được. Em đã đồng ý với anh rồi thì em sẽ làm. Anh khỏi phải lo lắng em nuốt lời”.
“Đúng là em đã nhận lời, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy thành ý của em trong việc này”. Đàm Áo nhìn cô rồi nói: “Em không cần phải dối anh. Lúc nãy anh nghe thấy rồi, em quay về vì Quan Thiếu Hàng đúng không?”.
“Vâng, em phải về”. Gia Ưu không giấu giếm nữa.
“Nếu anh không cho em về thì sao?”.
Gia Ưu chán nản nói: “Đàm Áo à, đừng để cho tình cảm của chúng ta trong bao năm nay sẽ bị hủy hoại bởi giây phút này có được không?”.
“Tình cảm của chúng ta?”.
“Anh là người bạn thân nhất của em, em luôn trân trọng tình cảm này. Nhưng nếu anh không cần thì em hà cớ gì phải để ý chứ?”.
Sắc mặt Đàm Áo thay đổi rất nhanh, cuối cùng anh nói: “Em đi đi!”.
Gia Ưu xuống đến sân bay trời đã chạng vạng tối. Vừa ra khỏi khoang máy bay cô gọi điện ngay cho Thiếu Hàng, nhưng máy vẫn tắt. Cô càng lo lắng không yên.
Gọi xe đến nơi anh ở, bấm chuông mãi không thấy ai mở cửa, trong nhà cũng không có ánh đèn. Cô đành phải gọi điện cho Trương Quần.
Trương Quần ngần ngừ mãi mới chịu nói: “Tớ không biết anh ấy đi đâu cả. Mấy bữa trước anh ấy ở nhà nghỉ ngơi. Mãi tới hôm qua mới đến công ty triệu tập họp. Tớ cũng mới biết chuyện, cả ngày nay đang tìm anh ấy đây, nhưng đã liên lạc được đâu”.
Gia Ưu cuống lên: “Anh ấy đi đâu được nhỉ? Cậu đã gọi điện hỏi ba mẹ anh ấy chưa?”.
“Gọi rồi. Ba mẹ anh ấy nói là sáng sớm nay anh ấy gọi điện về bảo là đi chơi cho khuây khỏa mấy ngày. Nhưng đi đâu thì ba mẹ anh ấy cũng không biết”.
“Nếu cậu có tin gì của anh ấy thì thông báo ngay cho tớ nhé”. Gia Ưu dặn đi dặn lại Trương Quần. Cô đứng ở dưới nhà một lát mà nghĩ mãi không ra, đành phải đến chỗ Tiểu Đóa đón Bò sữa về.
Mấy ngày chờ đợi trong âu lo mà Thiếu Hàng vẫn bặt vô âm tín. Tiểu Đóa rủ cô đi uống cà phê sáng, cô chẳng có lòng dạ nào đi. Tiểu Đóa dọa không đi đừng hối hận, cô dành phải đi. Điều làm cô bất ngờ là ngoài Tiểu Đóa ra thì ngồi cùng bàn còn có ông Niên và một người đàn ông khác.
Cô lại gần, bất giác nhìn nhìn người đàn ông ấy. Và rồi cô nhận ra đó chính là người ở trong ảnh để trong ví của Đóa. Cô sửng sốt nhìn.
Người đàn ông ấy nhìn cô gật đầu tỏ vẻ chào hỏi. Ông Niên cười cười và nói: “Hiếu An, tôi giới thiệu với anh nhé, đây là Trì Gia Hảo, trợ thủ đắc lực của tôi. Gia Hảo này đây là Lê Hiếu An”. Gia Ưu giơ tay ra bắt: “Chào ông An!”.
“Gọi tôi là anh An là được rồi”. Anh An bắt tay cô và hỏi: “Cô là bạn của Tiểu Đóa?”.
Gia Ưu nhìn Tiểu Đóa và gật đầu. Tiểu Đóa kéo tay cô ra hiệu ngồi bên cạnh mình.
Gia Ưu ngồi xuống và nghe thấy Tiểu Đóa giận dỗi nói với ông Niên: “Đại gia Niên à, rõ ràng anh biết quan hệ của bọn em với Quan Thiếu Hàng rồi mà sao cạn tàu ráo máng với nhau thế?”.
Gia Ưu giật thót mình, nghe kiểu nói của Đóa thì quan hệ giữa Đóa và ông Niên không phải tầm thường. Từ trước đến giờ Đóa không bao giờ nói cho cô biết việc này.
“Ngốc này, còn kêu ta là đại gia nữa ta sẽ cạn tàu ráo máng thật đấy”. Ông Niên chỉ chỉ về phía anh An.
Tiểu Đóa bĩu môi: “Kệ anh, muốn làm gì thì làm”.
Anh An nhìn Tiểu Đóa một cái, tuy khuôn mặt không biểu lộ tình cảm gì, nhưng cô vốn là người tinh tế nên nhanh chóng nhìn thấy được ánh mắt nuông chiều, cưng nựng của anh An dành cho Tiểu Đóa.
“Anh Niên này, tôi muốn biết việc liên quan đến mua…”.
Ông Niên giơ tay ra hiệu dừng lại: “Giờ báo chí đang đồn thổi là tôi ra tay tiêu diệt Thiếu Hàng. Đáng ra tôi chẳng cần giải thích làm gì, nhưng em là cấp dưới của tôi, nên tôi thấy chẳng cần phải hiểu nhầm nữa. Tôi nói rõ nhé, tôi muốn mua lại công ty của cậu ta, nhưng quan trọng hơn là tôi muốn có cậu ta. Lâu nay tôi luôn gặp cậu ta trao đổi, thỏa thuận với thái độ bạn bè. Mấy hôm trước cậu ấy đi viện tôi có thừa thời gian ***c nước béo cò chứ, nhưng tôi không làm. Mãi đến năm hôm trước cậu ta chủ động gặp tôi đồng ý về dưới trướng của tôi”.
Gia Ưu không thể tin đó là sự thật: “Ông nói là ý của anh ấy?”.
Ông Niên gật đầu: “Không tin em cứ hỏi Hiếu An. Anh ấy là cố vấn luật của tập đoàn chúng ta. Hơn nữa mặc dù sát nhập công ty vào, danh nghĩa là công ty con của tập đoàn, nhưng người cầm trịch vẫn là cậu ấy. Tôi đã đồng ý cho nội bộ công ty không phải thay đổi gì hết. Như vậy chỉ có lợi cho sự phát triển của công ty chứ có hại gì đâu”.
Gia Ưu bỗng thấy lòng yên tâm hẳn: “Thế tại sao anh ấy tại không dự buổi họp báo ạ?”
Ông Niên gượng cười: “Tôi bảo cậu ấy ở lại, họp báo xong hãy đi nhưng cậu ấy không nghe”.
Gia Ưu vội hỏi: “Ông có biết anh ấy đi đâu không?”.
“Chỉ nói là đi đu lịch chứ đi đâu anh chịu”.
Ánh mắt cô u ám hẳn, đôi tay lạnh giá ôm chặt lấy cốc trà trước mặt.
“Em không cần phải lo buồn quá đâu. Anh là sếp của cậu ấy, hết kỳ nghĩ cậu ấy sẽ phải đến gặp anh. Anh cho cậu ấy đi nghỉ một tháng, một tháng sau sẽ quay lại làm việc”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc