Khi Trời Gặp Đất - Chương 27

Tác giả: Nhàn Lệnh Lệnh

Người ấy lạnh lùng đạp hắn ngã lăn trên đất. Hắn ngã sấp, trán đập cộp xuống nền xi măng, chảy cả máu mũi. Biết gặp phải tay chẳng vừa nên hắn van xin tha mạng. Người ấy lại giơ chân đạp mạnh một cái, hắn suýt lăn huỵch xuống dưới cầu như một quả bóng.
Gia Ưu ngồi yên trên đất, sững sờ nhìn hình dáng mình ngày đêm thương nhớ, mắt nóng hôi hổi, nước mắt tuôn trào.
Cô đến công an phường làm thủ tục. Anh công an ngạc nhiên khi gặp lại cô: “Sao lại là cô?”.
Gia Ưu cười gượng, đừng nói là anh công an nghĩ không ra, ngay bản thân cô cũng thấy quá lạ lùng. Trong vòng một tháng cô đến công an phường và bệnh viện mấy lần liền. Còn nhiều hơn cả tổng số lần cô đi trong 26 năm qua.
Anh công an không yên tâm, khe khẽ dặn cô: “Có thời gian cô nên đi chùa thắp hương”.
Gia Ưu chợt nghĩ, nếu anh công an này biết mình đi thắp hương xong mất ngay chồng, không hiểu anh ấy còn khuyên như vậy nữa không.
Ra khỏi công an phường, Gia Ưu vừa đi vừa lấy các thứ trong túi ra xem, lần chần không chịu đi nhanh. Thiếu Hàng đi đằng trước không có ý đợi cô, anh lạnh lùng, dứt khoát bước vào trong xe.
Cô đã tìm được một thứ ở trong túi ấy, nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Lúc nãy vì nó mà cô mới quên mình vật lộn với kẻ lưu manh Giờ nghĩ lại cũng thấy may là hắn ta chưa manh động, nếu không bị đâm một nhát giờ này liệu cô còn sống được không?.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt nghiêng nghiêng lạnh lùng của anh, cô ngập ngừng mãi rồi mới bước lên xe. Xe không bật điều hòa nóng nên cô rùng mình vì lạnh. Thiếu Hàng cảm nhận được điều ấy liền điều chỉnh kính lên. Cô vội ngăn anh: “Cứ mở đi ạ, em không lạnh”.
Anh biết thừa cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của cô nên *** khoác đưa cho cô mặc.
“Em không cần. Anh cứ mặc vào đi kẻo lạnh”. Cô từ chối.
Anh lạnh lùng cất tiếng: “Mặc vào đi”.
Cô đờ người ra rồi lặng lẽ khoác áo lên người.
Thiếu Hàng lái xe đưa cô về khu biệt thự Ấn tượng ban mai. Suốt đường đi không khí rất ngột ngạt, hai người như đang cố tình ngầm thi gan nhau, chẳng ai chịu lên tiếng trước.
Xe dừng ở dưới lầu, hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào. Bầu không khí khó xử khiến cho cơ thể họ như đông cứng lại.
Không biết khoảng bao nhiêu lâu trôi qua thì chuông điện thoại của anh reo vang. Anh liếc mắt nhìn điện thoại. Trong lúc anh đang định bấm nút nghe thì cô bặm môi lại rồi vội vàng nói: “Anh cứ nghe điện thoại đi. Em đi lên đây...”.
Đúng lúc cô mở cửa xe ra thì một sức mạnh nào đó đã kéo cô giật trở lại, điện thoại rơi xuống dưới ghế vẫn đang đổ chuông. Anh chẳng buồn để ý đến những điều đó, nâng khuôn mặt cô lên và hôn ghì lấy. Đôi môi lạnh cóng, nhưng hơi thở nóng hôi hổi và gấp gáp cho thấy sự bình tĩnh, ung dung của anh trước đó chỉ là giả tạo.
Với sức mạnh ấy thì sự chống đối yếu ớt của cô chẳng có tác dụng gì. Nước mắt cô trào ra, mọi ấm ức trong lòng khiến cô thở không ra hơi. Mọi dồn nén lâu nay đứt phựt như sợi dây đàn ở trong lòng cô.
Môi cô đang bị anh ngấu nghiến, nhưng vẫn nghe thấy tiếng khóc từ trong cổ họng của cô.
Bỗng nhiên Thiếu Hàng đẩy cô ra, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm đầy đau khổ, rồi gào lên như núi lửa tuôn trào: “Tại sao lần nào em cũng không biết đúng sai là gì, không biết tiến lùi là sao?”.
Gia Ưu sững người lại, mắt rưng rưng lệ và cứ thế ngồi thút tha thút thít.
“Trì Gia Ưu, anh chịu đủ lắm rồi. Tại sao em chẳng chịu suy nghĩ gì cả cứ làm những việc không đâu vào đâu thế?. Túi mất rồi thì cho mất chứ làm sao? Có gì to tát để bất chấp cả tính mạng mình như thế?. Em để ý cả việc lũ chó mèo sống ૮ɦếƭ ra sao, rồi cả Đàm Áo sống hay ૮ɦếƭ em cũng muốn nhúng tay vào...”. Anh ngừng lại, mãi sau mới thốt lên đau đớn: “Trì Gia Ưu, đến bao giờ em mới chịu quan tâm đến sự sống và cái ૮ɦếƭ của anh hả?”.
Cô lao ra khỏi xe với khuôn mặt còn đẫm nước mắt chưa kịp lau khô.
Phần nhọn của chiếc nhẫn bạch kim làm tay cô nhói đau. Nỗi đau ấy dường như đi từ lòng bàn tay cô lan tỏa đến tận trái tim.
Cô ở trong phòng đọc sách đến quá nửa đêm, đôi mắt sưng mọng trông thật đáng thương.
Chả trách anh ấy đã quên đi con người của Trì Gia Ưu. Thực ra cô đã thay đổi, trước đây cô có bao giờ khóc nhiều như vậy đâu. Hóa ra tình yêu thực sự có sức mạnh làm con người ta thay đổi.
Lên giường, vẫn như mọi hôm, cô với hộp nhạc gỗ để ở đầu giường đưa lên tai lắng nghe giọng hát nhẹ nhàng, du dương.
Cô buộc lại tóc rồi đứng dậy đi vào trong bếp hâm cốc coca nóng. Gió ở bên ngoài thổi xào xào, cành cây ngân hạnh ở bên ngoài cửa sổ chao nghiêng theo gió.
Cầm cốc ra cạnh cửa sổ đứng nhìn cảnh vậy tĩnh lặng ở bên ngoài, tâm trạng cô rầu rĩ.
Bỗng ánh mắt cô dừng lại...
Xe của Thiếu Hàng vẫn đỗ ở đấy!
Cô thụt lùi vài bước và chạy đi tìm điện thoại bấm số gọi cho Thiếu Hàng: “Anh vẫn chưa đi à?”.
Giọng anh chán nản vang lên: “Anh đi hay không liên quan gì đến em?”.
Gia Ưu run cầm cập, vội cầm lấy chiếc nhẫn để ở dưới gối: “Không đi thì anh lên đây đi. Đi thì thôi khỏi phải lên”.
Điện thoại bỗng vang lên tiếng tút tút của máy bận. Anh đã gác máy.
Cô chạy ra nhìn xuống dưới, anh đã khởi động xe. Cô bực mình ném luôn chiếc nhẫn vào trong gầm giường. Nhưng chưa đầy chục phút sau cô lại lổm ngổm bò xuống dưới tìm.
Đúng lúc bước vào nhà, nhìn thấy bàn tay bị đau của cô thò vào gầm giường mò mẫm cái gì đó, Thiếu Hàng chau mày hỏi: “Em đang làm gì thế?”.
Cô giật bắn mình, nhìn anh tức giận nói: “Không phải anh lái xe đi về rồi sao?. Đi vào cũng không hề đánh tiếng một câu?”.
Thiếu Hàng lườm cô: “Anh lái xe vào bãi đỗ xe. Em bị điếc lại còn trách anh à?”.
Gia Ưu tức giận ngồi dậy: “Biết em bị điếc sao không lên tiếng? Nửa đêm nửa hôm vào nhà người ta lại còn bày đặt lý lẽ?”.
“Cô bạn à, hình như ngôi nhà này cũng có phần của anh đấy”, Thiếu Hàng bĩu môi châm chọc: “Nửa đêm nửa hôm về nhà mình lại phải trống dong cờ mở à?”.
“Chúng ta ly dị rồi cơ mà?!” Cô nói khẽ.
Thiếu Hàng giận dữ: “Sao em cứ phải nhắc nhở anh chuyện ấy nhỉ?”.
Gia Ưu im lặng, mãi sau mới “ừm” một tiếng.
Không khí gượng ép đến vài phút rồi cả hai cùng phá lên cười. Lớn cả rồi đâu còn bé bỏng gì nữa mà lại có những hành động ấu trĩ đến vậy.
“Đứng dậy đi”. Anh vội bước đến kéo cô dậy.
Gia Ưu thuận đà ngả luôn vào người anh, buồn bực nói: “Anh khai thật đi, khuya thế này chưa về có phải là đợi em gọi lên đây không hả?”.
“Ừ, phải. Sao đến giờ em mới phát hiện ra anh hả?”. Quan Thiếu Hàng nói với giọng buồn buồn. Tối nay anh sợ phát kh­iếp cứ nghĩ đến việc mình đến muộn một bước thôi có lẽ cô đã bị hắn đâm cho một nhát rồi. Anh không dám nghĩ thêm gì nữa. Đúng là đời anh chưa bao giờ lại gặp ai ngang bướng, hiếu thắng đến thế. Nếu được, anh muốn cột chặt cô vào bên mình, không cho rời nửa bước.
Tối hôm ấy anh ngủ lại chỗ cô.
Sáng hôm sau tỉnh dậy cô thấy mình mẩy đau nhừ khắp nơi. Nghĩ đến những việc xảy ra trong đêm qua cô liền chui tụt đầu vào trong chăn.
Bốn bề xung quanh im lặng như tờ, cô quờ tay sang bên trái, trống không...
Gần đến cuối năm Gia Ưu lại càng bận.
Suốt ngày suốt đêm cô vùi đầu vào công việc. Cô nhận ra công việc có tác dụng giải sầu chẳng kém gì R*ợ*u. Thậm chí còn tốt hơn ấy, uống R*ợ*u say sáng ngày hôm sau tỉnh dậy bị đau đầu, còn công việc thì không.
Tình hình sức khỏe của Đàm Áo cũng có chuyển biến tốt, chỉ có điều anh ít nói hơn xưa nhiều. Mấy lần Gia Ưu gọi điện cho anh, anh toàn gác máy sớm hoặc không chịu nghe.
Mẹ Đàm Áo suốt ngày giục giã cô xin nghỉ việc để qua Hông Kông kết hôn với Đàm Áo. Cô chỉ có mỗi cách trì hoãn chứ chẳng còn cách nào hay hơn nữa.
Hôm nay họp xong như thường lệ cô quay về văn phòng của mình. Thấy có một phong thư để trên bàn, nhưng không lưu ý lắm vì nghĩ là thư quảng cáo. Hết giờ làm việc dọn dẹp mặt bàn định vứt vào thùng rác thì thấy có vẻ cứng cứng liền mở ra xem.
Đó là một tấm thiệp mời. Cô chăm chú đọc nội dung, hóa ra chủ quán bar “Happy Lucky” định cư đi nước ngoài nên sẽ đóng cửa quán. Trước khi đi sẽ tổ chức tiệc chia tay với khách hàng thân thiết.
Gia Ưu thấy lạ, mọi người toàn tổ chức tiệc khai trương chứ ai lại tổ chức tiệc đóng cửa. Lại còn gửi cả giấy mời nữa. Từ sau khi lấy Thiếu Hàng, cô ít khi đặt chân đến những nơi đại loại như là quán bar, sao họ lại nghĩ ra cô nhỉ?.
Nhìn mãi, cô chợt thấy tên quán có vẻ quen quen, hình như gặp đâu đó rồi thì phải. Trong giây lát cô chưa thể nhớ ra được về nhà đang nấu mì cô mới sực nhớ ra.
Trì Gia Hảo đã nhắc đến tên quán bar Happy Lucky trong nhật ký của mình. Đấy chính là nơi Gia Hảo và Thiếu Hàng đã vượt quá giới hạn cho phép.
Cô hiểu rồi, họ gửi giấy mời chắc hẳn có gì đó liên quan đến năm năm trước.
Cô quyết định ngày mai sẽ tham gia.
Có lẽ là đang chuẩn bị cho buổi tiệc đóng cửa nên đẩy cửa vào, Gia Ưu thấy các nhân viên đang bận rộn làm việc. Cô đi đến trước quầy bar chào nhân viên đang thu dọn quầy R*ợ*u. Cậu nhân viên quay đầu lại vui mừng và ngạc nhiên chào chị: “Chào chị, chị đến rồi đấy ạ!”.
Gia Ưu không nghĩ cậu ta nhận ra mình nhanh đến thế, có lẽ là nhầm người. Cô không bóc trần sự việc, cười cười nói: “Chị nhận được thư mời của các em, tiệc đóng cửa, một ý tưởng sáng tạo. Là sếp các em nghĩ ra à?”.
“Vâng. Bar của chúng em mở cửa được năm năm rồi, nhiều khách quen lắm, một tuần ghé qua vài lần ý. Nói chung là có tình cảm với nhau”. Cậu ấy nói với giọng xúc động.
Gia Ưu chỉ cười không nói gì, bỗng nhiên cô bị hút hồn bởi một tấm ảnh dán trên tường. Cô lại gần nhìn, cậu nhân viên đứng đằng sau giải thích: “Đều là ảnh của khách ruột đấy chị ạ”.
“Họ tự dán lên à?”.
“Một phần thôi, cao hứng thì họ dán, còn lại là bọn em chọn ra rồi dán lên. Có nhiều khách nổi tiếng đến chỗ em lắm”.
Gia Ưu mỉm cười không nói theo nữa.
“À phải rồi, em nhớ trên này có dán ảnh hai anh chị đấy”.
Nụ cười trên môi cô vụt tắt, mặt nghiêm lại quay đầu nhìn cậu ta.
Cậu nhân viên ngỡ cô không tin nên chạy đến chỉ cho xem: “Mấy tấm này được chụp nhân dịp quán bar khai trương cách đây năm năm. Đáng lẽ là cất hết rồi, nhưng vì chuẩn bị đóng cửa nên mấy hôm rồi mới chọn ra dán ạ”.
Quả nhiên, Gia Ưu đã nhìn thấy tấm hình “mình” chụp với Thiếu Hàng. Nhìn thoáng qua thôi nhưng cô thấy sửng sốt quá, người căng lên, lúc sau run lập cập.
Cậu nhân viên thấy cô có điều gì không ổn, lo lắng hỏi: “Chị có sao không?”.
Gia Ưu chầm chậm với tay bóc tấm hình đó xuống. Thời gian ghi trên tấm ảnh là đêm trước khi Gia Hảo bị tai nạn xe hơi được mấy hôm.
Đứng bên cạnh Thiếu Hàng chính là Gia Hảo. Gia Hảo để mái tóc ngắn được đánh rối tung lên, trang điểm rất đậm, mặc chiếc áo hai dây bó sát người màu đen và váy bò siêu ngắn. Đôi chân dài càng dài hơn bởi đôi bốt cao cổ. Mười Ng'n t sơn màu đen sì.
“Đây không phải là tôi....” Gia Ưu lẩm bẩm.
“Chính là chị mà. Hôm ấy sếp em còn ra mời chị nhảy cùng và cho nhau số điện thoại nữa. Sau này chị làm ở Đài Truyền hình trở thành người nổi tiếng, làm sao bọn em nhầm người được?”. Cậu nhân viên lên tiếng phân bua.
Gia Ưu bật cười, nụ cười không toát lên được sự vui vẻ, mà chỉ thấy đau buốt đến tận cõi lòng.
“Hôm ấy bọn em còn quay video mà, chị xem nhé”. Cậu nhân viên thấy là lạ trước thái độ của cô.
“Cô” trong video hoạt bát xinh xắn, bám chặt lấy Thiếu Hàng nhảy mê say. Lạ là, không chỉ thay đổi cách ăn mặc trang điểm mà cả tính cách, cử chỉ cũng thay đổi hoàn toàn? Lạ lùng y như “cô” còn có cả Quan Thiếu Hàng. Rõ ràng là anh ấy trông có vẻ không tỉnh táo, say say. Chỉ có ánh mắt sâu thăm thẳm phảng phất u ám là đến giờ vẫn chưa thay đổi.
Giờ Gia Ưu đã hiểu hết sự tình.
Cô liêu xiêu, hồn bay phách lạc ra khỏi quán bar. Trong lòng cứ miên man mãi về vấn đề ấy. Đó là cô quá hiểu em gái mình hay là em gái mình quá hiểu cô.
Cô đến thăm mộ em gái. Hai năm nay, đây là lần đầu tiên cô đến trước nấm mộ có tấm bia khắc tên mình.
Thực ra, Gia Ưu rất yêu quý em gái mình.
Sáng sáng ngồi đối diện ăn với nhau, tối cùng ngủ bên nhau trên một chiếc giường. Cuộc sống chẳng khác gì đang soi gương, như giơ tay ra là có thể sờ thấy được một cơ thể nóng hôi hổi, một con người thực sự giống hệt mình. Đó quả là niềm vui và kỳ diệu mà người khác không cảm nhận được.
Xét từ quan điểm duy vật biện chứng, trên thế giới này không hề có hai chiếc lá giống nhau hoàn toàn. Đương nhiên cũng không thể có hai người giống nhau hoàn toàn. Điểm khác nhau rõ nét giữa hai chị em nhà Ưu, Hảo chính là chiều cao chênh nhau hai centimet. Dù không để ý đến điều này thì nhìn cái cũng dễ dàng phân biệt ai là chị ai là em, vì tính cách của họ hoàn toàn khác nhau. Gia Ưu hiếu động, trong sáng; Gia Hảo dịu dàng ít nói. Gia Ưu tinh nghịch như con trai, đánh nhau đá bóng, chẳng lúc nào ngồi yên. Cô ham chơi nên con trai cũng không theo kịp. Còn Gia Hảo thì ngoan ngoãn, nhẹ nhàng như một nàng công chúa, suốt ngày chỉ thích chơi đàn vẽ hoa. Từ nhỏ đến lớn luôn để tóc dài, ngày nào Gia Hảo cũng được mẹ chải đầu tết tóc.
Nhưng đến hôm nay Gia Ưu mới biết, em gái tài giỏi nhất không chỉ ở khoản học hành, cầm kỳ thi họa, mà là còn giỏi cả khoản bắt chước.
Cô nhìn nấm mộ, chậm rãi cười và nói: “Gia Hảo ơi là Gia Hảo, em giỏi lắm... giỏi lắm. Từ nhỏ đến lớn chị luôn nhường nhịn em. Để rồi đến cuối em lại mặc quần áo của chị, đi bốt của chị, bôi sơn móng tay của chị để dụ dỗ người đàn ông yêu chị... quá giỏi!”.
“Lên giường thì sao hả? Anh ấy sẽ yêu em ư? Có phải học nhiều quá hóa rồ không? Uổng công chị luôn nghĩ em mình là thiên tài. Chị ngu thật, đến ngày hôm nay mới biết được... Trì Gia Hảo, em là đứa khốn nạn, vô cùng khốn nạn và là một con bé đáng thương!”.
“Có ý nghĩa gì không hả? Không phải em nói em rất yêu Thiếu Hàng đấy sao? Nhưng em lại dùng thủ đoạn bỉ ổi ấy thì em có tư cách gì để nói đến hai chữ tình yêu hả? Em chẳng có tư cách gì hết!”.
Gia Ưu nói hàng tràng dài và rồi bất giác nước mắt cứ chảy dài trên mặt.
Cuộc đời sao éo le thế. Cô em gái song sinh giống cô như hai giọt nước, cô em gái xinh đẹp, trong trắng mà cô hết mực yêu thương lại phản bội cô làm bao nhiêu việc xấu xa.
Cô nghĩ ngay đến chiếc hộp nhạc gỗ. Gia Hảo đã cố tình đổi quà chắc chắn là Gia Hảo đã biết được tình ý của Thiếu Hàng thế nào rồi.
Mê cung trong trái tim cô đã dần được sáng tỏ. Thoạt đầu cô cứ ngỡ là nhiều quà quá nên bị lẫn lộn. Sau này nghĩ kỹ cứ thấy có gì đó không ổn. Với tính cách cẩn thận của Thiếu Hàng, dù không tự tay làm quà cũng sẽ đánh dấu món quà để khỏi bị nhầm lẫn. Huống hồ lại tặng cả hai chị em hộp nhạc gỗ?.
Chỉ có một giải thích duy nhất là Gia Hảo đã cầm hộp nhạc đó và ném hỏng nó. Sau đó mua cái mới cho Gia Ưu để cô lầm tưởng là quà của Thiếu Hàng. Vì Gia Hảo biết kiểu gì Thiếu Hàng cũng hỏi chị gái mình về món quà này. Nếu tráo quà sẽ dễ bị lòi đuôi.
Quả là làm rất chu đáo, cô thấy sợ hãi trước suy tính sâu xa của Gia Hảo.
Trên đường về nhà cô nhận được điện thoại của Đàm Áo. “Em đang ở bên ngoài à?”. Đàm Áo hỏi thẳng.
Cô ngẩn người đáp: “Vâng, có việc gì không ạ?”.
“Không có việc thì không được gọi điện à?”.
Gia Ưu biết mình đã chạm phải nọc của anh nên gượng cười và nói: “Không phải thế, anh ít khi gọi em vào giờ này. Em cứ nghĩ có việc gì gấp”.
“Bao giờ em qua bên này?” Đàm Áo lại hỏi.
Cô lưỡng lự trong giây lát rồi nói: “Cuối năm có được không ạ?”.
“Em không định xin thôi việc à?’’.
Cô im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Đàm Áo à, em thấy chúng ta phải sống lý trí một chút. Em thôi việc được ngay, nhưng sau đó thì sao? Đi Hồng Kông lấy anh và làm bà nội trợ gia đình dưới sự giám sát của mẹ anh ư? Em xin lỗi, em không làm được điều ấy”.
Nói xong cô thấy lòng mình thanh thản đi nhiều.
“Chúng mình cưới nhau xong em vẫn đi làm được mà. Ở Hồng Kông có nhiều cơ hội lắm”. Đàm Áo vẫn cố vớt vát.
Gia Ưu bật cười và nói: ‘‘Đấy không phải là mấu chốt của vấn đề”.
“Suy cho cùng, em không muốn sang đúng không?”.
“Em có thể mỗi tháng sang thăm anh một lần, thậm chí là hai lần cũng không vấn đề gì. Nhưng...”.
“Nhưng em sẽ không lấy anh”. Đàm Áo lạnh lùng chen ngang lời cô: “Có phải thế không?”.
Cô bặm môi rồi quyết định nói: “Anh cho em thêm thời gian được không?”.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, Đàm Áo đã gác điện thoại.
Gia Ưu thở dài. Cô lái xe ra bờ biển hóng gió, mùi tanh tanh mằn mặn của biển cả bay phảng phất trong gió. Cô lạnh đến độ mặt cứng đờ ra.
Cô không ở bãi biển một mình. Xa xa có mấy bạn trẻ như là học sinh, sinh viên gì đó đang nô đùa với nhau. Họ đi với nhau, có nam, có nữ, có đôi có lứa. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như thể làm bừng sáng cả bầu trời đang u ám. Họ cười, đùa, chạy, nhảy thoải mái.
Trong lòng cô bỗng thấy thất vọng cô cùng. Cô cũng đã có những năm tháng vui đùa thoải mái như thế, chỉ có điều mọi thứ đều đã trôi qua.
Cô xuống xe đi về phía họ và rồi dễ dàng nhận ra trong đám đó có một cặp tình nhân. Cặp ấy cứ để ý đến sự xuất hiện cô đơn của cô. Rồi cũng có người tinh mắt nhận ra: “Chị là Trì Gia Hảo đúng không ạ? Em đã xem chương trình của chị rồi đấy!”.
Mấy cô cậu còn lại cũng thi nhau nói: “À, em nhớ ra rồi, thảo nào thấy chị quen quen”.
Gia Ưu lắc đầu: “Không phải đâu, các bạn nhận lầm người rồi”.
Họ thấy kiểu nói của cô không giống như đang đùa nên sửng sốt thốt lên: “Giống nhau quá!”.
Một cô bé nói: “Em thích đôi mắt của chị Hảo lắm, đôi mắt trong, thông minh và hấp dẫn. Chị có đôi mắt giống hệt chị ấy”.
Gia Ưu cười: “Ừ ai cũng nói thế”.
Bờ biển lại yên tĩnh sau khi họ ra về. Biển mùa đông buồn lắm đến cả tiếng sóng biển nghe cũng thấy nao lòng.
Trên môi vẫn nở nụ cười nhưng sao thấy mình gượng gạo thế, cô cảm thấy nỗi cô đơn đang xâm chiếm dần trong lòng mình.
Gia Ưu quỳ xuống và ôm chặt lấy mình.
Cuộc sống không bao giờ diễn ra như ta muốn.
Nếu sáu năm trước cô biết được Thiếu Hàng yêu mình thì giờ hai người sẽ thế nào nhỉ?.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc