Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 49

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Đợi đến ngày thứ hai, tiểu Cúc rốt cuộc tỉnh.
"Tiểu Cúc, cái người này mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?" Hạ Phù Dung có chút vội vàng hỏi, không biết nàng đi nơi nào, không biết nàng có chịu khổ gì không.
Tiểu Cúc lắc đầu một cái.
"Ngươi không phải biết mình mấy ngày nay đi nơi nào sao? Vậy thì ngươi không muốn nói? Hoặc là có ai không để cho ngươi nói?"
"Ta đói rồi."
Mặc dù rất nóng lòng, nhưng vẫn là đợi đến khi tiểu Cúc ăn cơm xong mới mở miệng tiếp tục hỏi, "Tiểu Cúc, ngươi có biết hay không chúng ta cũng rất lo lắng ngươi. Mấy ngày nay ngươi rốt cuộc đi nơi nào?"
Tiểu Cúc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Đi phòng tối."
"Phòng tối? Ngươi biết cái đó phòng tối ở nơi nào sao?"
Tiểu Cúc lắc đầu một cái.
"Vậy ngươi bị người ta bắt đi làm những gì?"
"Không hề làm gì cả. Mỗi ngày trừ ăn cơm ra là đi ngủ."
Hạ Phù Dung và Bích Quỳnh liếc nhau một cái, tại sao có thể như vậy?
Tối nay Tu Hồng Miễn ngoài ý muốn lại không đến chỗ này của nàng, xem ra lệ phi đó thật đúng là có chút thủ đoạn. Nghĩ tới đây, cái tên đó lại xuất hiện ở trong óc của nàng —— Hoa nhi. Nàng là một như thế nào cô gái? Khiến Tu Hồng Miễn khó quên như thế? Nếu nàng không có ở trong Tần phi, đã nói lên nàng cự tuyệt tình yêu của Tu Hồng Miễn. Không có được mới là quý giá nhất, đây chính là điểm chung của nam nhân tự cổ chí kim.
Nằm ở trên giường lăn lộn không thể nào ngủ được, nàng thừa nhận, nàng nhớ A Hu rồi, không có tên tiểu tử kia ở đây thật đúng là không quen.
"Ô ô ~~"
Hạ Phù Dung từ trên giường nghe thấy một tiếng, cái âm thanh kia vừa rồi kia. . . . . .
"Ô ô ~~~" một bóng đen đột nhiên từ trên xà nhà nhảy xuống, vọt một cái vào trong lòng nàng.
"Chán ghét ngươi ~~ mấy ngày nay cũng đi nơi nào! Thế nào không nói với ta một tiếng ! !" Hạ Phù Dung một lát Ϧóþ lỗ tai của nó, một lát vê đầu của nó, một lát dắt chân của nó, thậm chí coi nó như một cái cán bột trà ở trên đùi. Nó cũng không có quan tâm động tác của nàng, làm nũng chui vào lòng nàng, mặc cho nàng chà đạp, hình như rất là hưởng thụ.
Cảm giác nó cũng rất nghĩ tới nàng, nhưng tại sao phải đột nhiên rời đi lâu như vậy?
Hạ Phù Dung lại gần cái mũi của nó ngửi một cái, không có nồng nặc mùi máu tươi, nói như vậy nó cũng không có đi đại khai sát giới.
Hạ Phù Dung nhéo một lỗ tai của nó nói: " nói, mấy ngày nay đi nơi nào?"
Nó mở đôi mắt to tròn, ở trong đêm tối lóe lên ánh sáng màu đỏ tươi, mặc dù là màu hồng như thế rất đẹp, nhưng là cũng cho nàng cảm thấy trong đáng thương ở trong mắt nó. Cái con A Hu này, là đến kể khổ với nàng sao?
"Bị người khi dễ?" Thời điểm nói câu này tự Hạ Phù Dung cũng có chút buồn cười, nó là động vật khủng bố như vậy,chỉ có khi dễ người khác.
Nó hình như cũng bị lời nói dối trái lương tâm của nàng chọc cười rồi, một đôi chân trước ôm lấy hai tai, trên mặt đất nhảy lên.
"Chẳng lẽ là ngươi đi khi dễ người khác?"
Hạ Phù Dung mới vừa nói xong, nó liền lại trợn tròn cặp mắt to, tràn đầy ủy khuất nhìn nàng.
Không phải khi dễ người khác, càng không thể nào là bị người khi dễ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thấy nàng không có đoán được, nó liền thú vị chạy trên mặt đất.
"Chẳng lẽ ngươi đi tham gia thi chạy rồi hả ?"
Nó không có dừng lại , tiếp tục chạy, chỉ là đông nhảy một cái tây nhảy một cái .
"Đại hội thể dục thể thao Sơn Lâm?"
Chạy đến một nửa A Hu trượt chân té, vấp ngã. Quay đầu buồn bực nhìn chòng chọc nàng một cái, lại tiếp tục chạy. Nhưng mà lần này nó chui lên xà nhà, lại nhảy đến trên bàn, cơ hồ ở trong phòng chạy xung quanh tất cả các ngóc ngách trong phòng.
Hạ Phù Dung nhìn động tác của nó, phân tích từng khả năng. Trên xà nhà? Trên bàn, đáy bàn. . . . . ."A Hu, ngươi sẽ không phải là đi trộm vật đi?"
Đang nhảy đến trên bình phong, động tác của A Hu hơi chậm lại, một cái nhảy đến lên giường, nằm ở bên cạnh nàng.
Ngủ?
"A Hu ~ a Hu ~~ ngươi cho ta thêm một cái cơ hội a ~ ta nhất định có thể đoán được đấy! A Hu! !"
Một đêm kia, a Hu cũng không có lại để ý nàng, hình như vì nàng đối với nó là không hiểu rõ mà tức giận rồi.
Sáng hôm sau Hạ Phù Dung tỉnh dậy từ rất sớm, vẫn mặt nịnh hót nhìn A Hu cười, nó vẫn giả vờ ngủ say, nàng hiểu rõ nó có thể nhìn thấy nét mặt của ta. Mấy khắc* sau, nó hình như bớt giận một chút, rốt cuộc chịu mở mắt nhìn nàng rồi.
*khắc: cách tính giờ thời xưa: 1 canh giờ = 2 tiếng
Hạ Phù Dung vẫn duy trì bộ mặt như cũ không đổi, "A Hu ~ ngươi tỉnh rồi?"
Ô ô ~~~ a Hu đem đầu đạp ở trên chăn, trong mũi tràn ra một tiếng nghẹn ngào, làm như vẫn còn ở oán giận nàng.
"A Hu ~ ngươi đừng tức giận a ~ như vậy đi, ta đồng ý ngươi, về sau không bao giờ nữa đánh ngươi nữa." Hạ Phù Dung cười hì hì nhìn nó.
Nó chỉ là hé mắt liếc nàng một cái, một bộ dáng rõ ràng không đáng tin, tiếp tục oán giận.
"A Hu ~~~" Hạ Phù Dung hướng nó làm nũng, còn không ngừng mà dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đâm nó.
Chỉ thấy nó giật mình một cái, lập tức đứng lên, như cái gì cũng không sinh loại nhìn nàng.
Nó là tình nguyện không tức giận nữa cũng không nguyện ý nghe nàng làm nũng sao! Nàng làm nũng lại ghê tởm đến vậy sao? !
"Ta làm nũng rất ghê tởm sao? !" Chính là muốn nó hảo hảo nói cho rõ ràng, chỉ thấy a Hu đột nhiên nâng lên đầu nhỏ, trừng mắt nhìn, liền một cái lắc mình nhảy lên xà nhà.
Có người tới, bằng lâu như vậy chung sống, Hạ Phủ Dung biết rõ đó là Bích Quỳnh. A Hu này, lại cảm nhận được trước nàng.
Chỉ chốc lát sau, Bích Quỳnh liền đẩy cửa đi vào, "Nương nương, binh lính lại muốn tới kiểm tra phòng."
Hạ Phù Dung hơi ngạc nhiên, tại sao muốn kiểm tra phòng? Chỉ là nghe giọng điệu của Bích Quỳnh, hình như những binh lính kia hiện đã tới rồi.
Hạ Phù Dung gật đầu một cái, để cho Bích Quỳnh thay y phục cho nàng.
Binh lính sau khi vào phòng, từng ngóc ngách trong phòng đều kiểm tra rất cẩn thận.
Đợi sau khi bọn họ đi, nàng mới kéo Bích Quỳnh qua, muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
"Không cần hỏi, nhất định là đến kiểm tra chúng ta ~" Bích Quỳnh hiểu nàng muốn hỏi gì mở miệng nói trước.
"Tìm chúng ta?"
"Đúng vậy a, chẳng lẽ người quên trước kia đêm cuối cùng Kiền Sở vương gia sống là ở cùng chúng ta sao?"
Hạ Phù Dung gật gật đầu, bởi vì lúc ấy tất cả mọi người tự thân khó bảo toàn, hơn nữa nàng cũng vậy vẫn luôn quay lưng về phía mọi người, cho nên không người biết nàng là ai. Chỉ là Tu Hồng Miễn nhất định sẽ đi thăm dò, hắn phải là tra xét cung nữ ngày đó phục vụ trong bữa tiệc không có nàng, cho nên liền cho là nàng đột nhập hoàng cung. Lấy nàng làm thích khách sao?
Mới vừa nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện một chút. Không đúng, vừa mới có bóng dáng vội vàng ở bên trong, nàng nhớ mang máng có một binh lính là mở ngăn kéo bàn trang điểm ra, nếu như là tìm người, làm sao có thể sẽ mở chỗ đấy ra? Ngăn kéo nhỏ như vậy, là không thể nào giấu được người.
A Hu! Hạ Phù Dung rốt cuộc hiểu rõ. Trước A Hu một mực chạy toán loạn trong nhà, là muốn nói cho nàng biết nó đang lẩn trốn, có người ở tìm nó. Nhất định là như vậy
Bích Quỳnh nói trước khi nàng trở về có binh lính tìm nàng, mới chân chính là muốn tìm nàng ở bữa tiệc, mà nhóm người ngày hôm nay là tới tìm A Hu!
Tu Hồng Miễn làm sao lại phát hiện ra tung tích của A Hu? Nếu hắn biết sự tồn tại của A Hu, như vậy hắn còn biết những thứ gì? A Hu tốn nhiều thời gian trốn tránh những người tra tung tích của nó lâu như vậy, lại vẫn không thể cắt đuôi, có thể thấy được Tu Hồng Miễn đối với việc này tốn không ít tâm tư .
Hiện tại càng ngày càng lo lắng tình cảnh của mình rồi, hắn muốn tìm nữ nhân bên bờ hồ ở quân doanh nàng, hắn muốn tìm nha hoàn giả trang ở buổi yến tiệc cuãng là nàng, Tam đệ Trì Tô hay của hắn là nàng giả trang. Nếu là hắn biết được chân tướng, sẽ làm nàng ૮ɦếƭ mấy lần? Có phải nàng hiện tại cần phải có một tấm Kim Bài Miễn Tử?
"Bích Quỳnh, nơi này có Miễn Tử Kim Bài sao?"
Bích Quỳnh có chút kinh ngạc trước câu hỏi của nàng, "Đương nhiên là có, nương nương như thế nào không biết?"
Hạ Phù Dung đột nhiên ý thức được mình quá mức tùy ý, dám nói lỡ miệng.
Bích Quỳnh nhìn nàng một lúc lâu, "Nương nương, ngài có chuyện gì hãy nói với nô tỳ a, sau khi đến Dư Điệp cung, nô tỳ liền tự nhủ qua, thề thần phục nương nương, tuyệt không nuốt lời!"
Hạ Phù Dung nhìn nàng, suy nghĩ một chút, "Bích Quỳnh, ngươi sợ tối sao?"
Nàng đối với vấn đề của Hạ Phù Dung có chút không giải thích được, nhưng vẫn gật đầu một cái, "Ta cùng Bích Thanh hai tỷ muội tính tình khác biệt rất lớn, cơ hồ đều là ngược lại, nàng luôn luôn gan lớn, mà ta liền nhát gan."
Hạ Phù Dung gật gật đầu, "Nói thiệt cho ngươi biết, thật ra thì, trước kia ta từng bị mất trí nhớ."
Tự nói cho Bích Quỳ biết nàng vì sao lại mất trí nhớ, rồi đến quá trình vạch trần tiểu Cúc, Bích Quỳnh nhìn nàng ánh mắt sáng lên, "Nương nương, trí tuệ của ngài thật gan dạ sáng suốt làm Bích Quỳnh theo không kịp."
Hạ Phù Dung không khách khí cười cười, Bích Quỳnh, không phải là nàng cố ý giấu giếm nàng ta. Chỉ là một người sợ tối, biết mình ngày đêm theo hầu hạ là người đã ૮ɦếƭ, hơn nữa linh hồn còn đổi thân thể, nàng có thể thừa nhận được sao? Nàng không biết, nhưng nàng không muốn mạo hiểm như vậy, hiện tại bên cạnh nàng người có thể sử dụng, chỉ có nàng ta.
Chuyện về sau nàng đều nói cho nàng ta, dù sao a Hu là cũng là một động vật nguy hiểm, nếu như không làm cho Bích Quỳnh chú ý, ngộ nhỡ bị a Hu ngộ thương, nàng sẽ không tiếp nhận nổi .
Gần đây Bích Quỳnh rất có tố chất thần kinh, Bích Thanh thần kinh không ổn định nhu vậy, mọi người đều phát hiện.
Hôm nay phải dậy từ rất sớm, ngày hôm qua Thái hậu truyền lời, hôm nay thiết yến mở"Gia đình hội nghị" , nghe nói Bân hộ tướng quân đã tỉnh lại.
Sau khi mặc cung trang chỉnh tề, Hạ Phù Dung đi tới Yến Ninh cung, trong lòng có chút lo lắng, không biết Thái hậu nghĩ về nàng như thế nào. Trước đó nàng đã cho Bích Quỳnh đi điều tra về mối quan hệ giữa nàng với Bân hộ tướng, nhưng dù sao Bích Quỳnh cũng là đi cửa sau mà vào cung (là dùng tiền hoặc quan hệ), quen biết cũng có hạn, cho nên cũng không có thu hoạch gì.
"Dung nhi tham kiến mẫu phi." Hạ Phù Dung nhìn thấy tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ, nàng có chút kinh ngạc, không phải còn chưa tới giờ sao?
Thái hậu chỉ gật đầu một cái ra ý miễn lễ cho nàng, sự thân thiết trước kia đã ít đi rất nhiều, trong lòng nàng có chút khó chịu, một Thái hậu luôn bênh vực che chở nàng như trước kia đã thật sự thay đổi rồi sao? Chỉ vì một tên hộ tướng sao?
Hạ Phù Dung nhìn mọi người đều đứng theo thứ tự ở hai bên, không có chỗ nào dành cho nàng, Hạ Phù Dung không thể làm gì khác hơn là đi về phía cuối hàng mà đứng.
"Dung nhi, qua bên này." Tu Hồng Miễn nói xong liền vì nàng mà dọn ra một chỗ trống cho nàng.
Phía dưới liền bàn luận xôn xao, nhớ lúc trước có một sứ giả đến Kiền Sở được hoàng thượng cho nàng ngồi trên ghế rồng, tại sao lại để cho Hạ Phù Dung có cơ hội này? Chỗ ngồi này của Tu Hồng Miễn từ trước cho tới nay, trừ Hạ Hách Na Như Hoa ra, cũng chỉ có Hạ Phù Dung nàng được ngồi qua ghế rồng.
Hạ Phù Dung muốn từ chối, nhưng phía dưới lại vang lên âm thanh ồn ào, nàng chỉ sợ nếu nàng từ chối, mọi người sẽ cho rằng nàng giả bộ thanh cao, chỉ tự rước thêm nhiều bất mãn hơn mà thôi.
"Tạ ơn hoàng thượng." Nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, đối diện ánh mắt phức tạp của Thái hậu, trong lòng nàng bỗng hoảng hốt vô cớ.
"Lần này gọi mọi người tới, chủ yếu là nói về chuyện liên quan đến ngôi vị hoàng hậu."
Không phải nói chuyện Bân hộ tướng? Hạ Phù Dung len lén thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm tần phi phía dưới nghe đến vị trí hoàng hậu thì càng thêm có tinh thần, âm thanh bàn luận càng lúc càng lớn.
Thái hậu không thể không hắng giọng một tiếng, phía dưới mới yên tĩnh lại.
"Mọi người đều biết, hoàng thượng bởi vì chuyện của Như Hoa, vẫn trì hoãn chuyện phong hậu. Đã qua nhiều năm, nếu không phong hậu, chỉ sợ khó tránh miệng lưỡi thế gian."
Như Hoa? Chẳng lẽ là Hoa Nhi trong miệng của Tu Hồng Miễn?
"Mẫu phi, trong lòng trẫm đã có người cho vị trí hoàng hậu." Tu Hồng Miễn cắt đứt lời Thái hậu.
Nghe được những lời của Tu Hồng Miễn, ánh mắt của nhóm phi tần phía dưới bỗng mở lớn tỏa sáng long lanh, giống như đang đợi Tu Hồng Miễn nói ra ứng cử viên trong lòng hắn.
Hạ Phù Dung len lén liếc nhìn Tu Hồng Miễn một cái, không phải hắn muốn dành cho nàng đấy chứ? Từ cách làm người của hắn, rất khó không có suy nghĩ đó, huống chi nàng còn là thế thân của Hoa Nhi mà hắn cực kỳ yêu thương nữa chứ, nàng không khỏi cười khổ một trận.
"Hả? Nàng ấy là ai?" Thái hậu tỏ ra rất có hứng thú muốn biết, chỉ là khi nhìn đến Hạ Phù Dung, ánh mắt tối sầm lại.
"Nàng không có ở trên đại điện." Tu Hồng Miễn nói một câu, làm cho cằm mọi người đều muốn rớt xuống đất, cũng bao gồm cả Hạ Phù Dung nàng.
Thái hậu nhíu nhíu mày, "Nàng? Tuyệt đối không được! Vì sao hoàng thượng cứ mãi u mê không tỉnh ngộ vậy chứ?"
Nàng? Người nào? Chẳng lẽ là Như Hoa? Bởi vì Như Hoa từ chối làm phi, cho nên Tu Hồng Miễn vẫn vì nàng mà giữ lại ngôi vị hoàng hậu đến bây giờ? Nàng không khó chịu, không khó chịu, tuyệt đối không.
"Trẫm tin vào trực giác của bản thân."
"Ai gia tình nguyện hoàng thượng chọn Dung nhi nhưng không thể là nàng ta!"
"Trừ nàng ấy, trẫm sẽ không phong kẻ nào làm phi!"
"Ngươi. . . . . ." Thái hậu bị chọc tức đến nghẹn, người nào đó lập tức bước đến trấn an Thái hậu.
Hạ Phù Dung chỉ ngồi yên lặng nhìn Tu Hồng Miễn, đem những oan ức của bản thân viết đầy trên mắt. Nếu không có ý nghĩ đem ngôi vị hoàng hậu cho nàng, tại sao phải làm những chuyện như thế chứ? Tại sao muốn nàng ngồi trên long ỷ? Tại sao mỗi ngày lại đi đến chỗ của nàng? Nếu đã xem nàng là thế thân, chẳng lẽ không thể cho thế thân là nàng một danh phận sao?!
"Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó." Hạ Phù Dung nhìn Tu Hồng Miễn, nói gằn từng chữ, âm thanh tuy nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng.
Tu Hồng Miễn nghe được những lời của Hạ Phù Dung liền quay đầu nhìn nàng, trong một thoáng nhìn vào ánh mắt của nàng, liền ngây người.
Mọi người đang vì Thái hậu vội tới vội đi thì Hạ Phù Dung một đường đi thẳng rời khỏi Yến Ninh cung, dưới cái nhìn chăm chú của Tu Hồng Miễn.
Dùng xong cơm trưa, đột nhiên bên ngoài xông vào rất nhiều binh lính, nói là phụng ý chỉ Thái hậu đem nhóm người của nàng bắt đi tra hỏi.
Trên đường đi nàng nhỏ giọng nói với nhóm người của Bích Quỳnh, dù là tình huống gì, chỉ cần đổ mọi trách nhiệm lên trên người của nàng là được, ngàn vạn lần không được để cho bản thân bị thương.
Đi vào một phòng phía sau hậu viện của Yến Ninh cung, Thái hậu phân phó đem nhóm người Bích Quỳnh ra ngoài, chỉ để lại một mình Hạ Phù Dung.
Nhìn Thái hậu đang ngồi ở phía trên cùng Tu Hồng Miễn và Thượng Quan Lệ. Chỉ sợ chuyện nàng bị bắt lần này, cùng Thượng Quan Lệ không tránh khỏi có liên quan.
"Ngươi có biết tội của ngươi không?" Âm thanh Thái hậu vô cùng lạnh lùng, so với lần đầu tiên nàng được nghe chỉ có hơn chứ không kém.
"Dung nhi cả gan xin hỏi Thái hậu, rốt cuộc con đã phạm tội gì?"
"Hạ độc mưu hại Bân hộ tướng! Chẳng lẽ tội danh còn nhỏ!?" Âm thanh Thái hậu đột nhiên tăng cao, làm cho tim nàng cũng đập nhanh theo, rõ ràng nàng không có làm, tại sao lại có cảm giác lo sợ?
"Xin hỏi Thái hậu, Bân hộ tướng cùng con không thù không oán, tại sao con lại mưu hại hắn?"
Lệ phi nghe xong liền tàn khốc nói, "Hừ, ngươi không phải là vì ganh tỵ Bổn cung được sủng ái hơn ngươi, liền cố ý gây khó dễ với mọi người xung quanh Bổn cung, bây giờ lại ra tay hại tướng quân, quả thực là lòng dạ độc ác!"
Nàng lòng dạ độc ác? Chuyện của Tiểu Cúc nàng còn chưa có tìm nàng ta tính sổ! Hạ Phù Dung không nhìn Lệ Phi, chỉ nói, "Lệ phi nương nương xin tự trọng, ngài ngồi cách vị trí Thái hậu cũng cách một khoảng, hy vọng nương nương không nên quá phận." Hạ Phù Dung nàng hỏi Thái hậu mắc mớ gì tới nàng ta? Nàng ta có phần nói chuyện ở chỗ này sao?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc