Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 48

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Trở lại Dư Điệp cung, thấy Tu Hồng Miễn đã ngồi ở chỗ đó rồi.
Tu Hồng Miễn nhìn thấy nàng chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu, "Đi nơi nào?"
"Bên ngoài."
Hắn nghe xong gật gật đầu, không nói gì nữa.
Thế thân sao? Vậy nàng sẽ để cho hắn biết một chút cái gì gọi là thế thân chân chính!
"Lệ phi nương nương đến ~~"
Thái giám bên ngoài thông báo một tiếng, ngay sau đó liền nghe được tiếng của Lệ phi truyền vào, "Hoàng thượng ~ nghe nói ngài gần đây đều ở chỗ của Dư phi muội muội, không biết là có đồ vật gì mới lạ? Lệ nhi cũng muốn biết để mở mang kiến thức ~"
Tu Hồng Miễn khóe miệng nhếch lên, "Lệ nhi trẫm không ngờ nàng còn là người thích náo nhiệt như vậy."
Đối với động tác mập mờ của bọn họ, Hạ Phù Dung sắc mặt không đổi, tương đối không phối hợp.
"Dung nhi, Lệ nhi hỏi ngươi đấy, có đồ vật gì mới lạ à?" Tu Hồng Miễn một tay vòng qua hông của Thượng Quan Lệ, hướng nàng cười nói.
"Không có."Hạ Phù Dung nét mặt không đổi, đều đều phun ra hai chữ.
"Ơ ~ chẳng lẽ dư phi nương nương nhìn thấy tỷ tỷ tới không cao hứng sao?"
"Không có."
Thượng Quan Lệ nhìn Tu Hồng Miễn một cái, không biết tại sao nàng lại như vậy.
"Chẳng lẽ Dung nhi tức giận? Nào, đến đây với trẫm." Tu Hồng Miễn nói xong tay phải ôm Thượng Quan Lệ, đưa tay trái hướng về phía nàng.
Chẳng biết tại sao, Hạ Phù Dung bây giờ đến nhìn thấy hắn cũng chán ghét, hoàn toàn không có cảm giác như khi hắn ở trong quân doanh.
Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Thượng Quan Lệ làm như xác định Hạ Phù Dung cính là đang ghen, gống như khoe khoang hướng nàng nhíu mày.
Thấy Hạ Phù Dung gương mặt như cũ không chút thay đổi, nàng cũng có chút cảm thấy không thú vị, liền cùng Tu Hồng Miễn nói chuyện tâm tình.
Đến giờ cơm, hai người theo lý thường lưu lại nơi này dùng bữa.
"Hoàng thượng ~ tới nếm thử cái này một chút ~"
Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung dáng vẻ như không có gì, cho là nàng đang ghen đang giận dỗi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Không muốn để ý ánh mắt của hắn, nàng chỉ là một thế thân mà thôi, không phải sao.
Dùng xong bữa, Thượng Quan Lệ tự tay rót cho nàng một ly trà, "Muội muội cũng đừng tức giận nữa, tỷ tỷ chỉ là tới xem một chút mà thôi, cũng sẽ không ςướק đi cái gì của muội." Nói xong, đem trà đưa tới trước mặt của nàng, tươi cười mang theo một chút hài lòng.
"Cám ơn." Hạ Phù Dung sắc mặt không đổi nói, liền đưa tay tới nhận, nào có thể đoán được, nàng ta ở thời điểm nàng đưa tay ra nhận cố ý buông lỏng tay.
Trong lòng phản xạ có điều kiện mắng một câu tục, dở như vậy tiết mục lại bị nàng bỏ quên.
Hạ Phù Dung bằng tốc độ nhanh nhất một tay đẩy Thượng Quan lệ ra, một cái tay khác tiếp nhận ly trà. Nước trà nóng tiếp xúc với da tay nàng khiến Hạ Phù Dung hít vào một hơi, nước nóng theo bàn tay chảy về phía cánh tay, Hạ Phù Dung đều kiên trì không có lên tiếng. Thật may là, Lệ phi tay không có bị bỏng, điều này làm cho nàng không có cơ hội bới móc.
"Muội muội ngươi không sao chứ? Vừa nãy thế lại không cẩn thận như vậy hả? Có bị bỏng nơi nào hay không?" Lệ phi trong vẻ mặt hiển nhiên có thất vọng nói.
"Không có việc gì." Mới là lạ, đoán chừng cũng chin cả thịt rồi.
"Đến đây, cho trẫm xem một chút."
Lệ phi nghe được Tu Hồng Miễn quan tâm tới tay của nàng, liếc mắt nhìn nàng.
"Tạ hoàng thượng quan tâm, không cần."
Tu Hồng Miễn rốt cuộc đưa mắt nhìn thẳng vào nữ nhân này, nàng thế nhưng đối với mình nói không! Trừ Hoa nhi, vẫn còn có người dám ở trước mặt hắn nói không.
"Dung nhi có phải trẫm đã lạnh nhạt ngươi?" Tu Hồng Miễn nói xong liền đi tới bên nàng, ngay sau đó liền mở hai tay ra, chỉ suýt nữa là ôm lấy thân thể nàng rồi.
"Ta khát nước." Nói xong liền đứng lên, đi tới bình trà bên cạnh, vì mình rót một ly trà.
Tu Hồng Miễn nhìn ly trà bên cạnh chỗ ngồi của nàng cười một tiếng, nữ nhân này, sức ghen thật lớn.
"Hoàng thượng ~" Lệ phi thấy Tu Hồng Miễn đối với Hạ Phù Dung sinh ra hứng thú, liền lập tức nói sang chuyện khác, "Gần đây Dung phi muội muội tuyển những người biểu diễn hay từ bên ngoài cung vào, đặc biệt muốn mời ngài đi trước thưởng thức ~"
"Hả? Có biểu diễn gì hay?" Tu Hồng Miễn ngón trỏ nâng cằm Thượng Quan Lệ nhẹ nhàng nói một câu.
Thượng Quan Lệ xấu hổ cúi đầu, "Ngài đi chẳng phải sẽ biết sao ~ còn có dư Phi muội muội, ngươi cũng cùng đi chứ ~"
\'\'Còn có Dư Phi muội muội, ngươi cũng cùng đi chứ." Thượng Quan Lệ nói xong nhìn nàng, mặt tràn đầy mong đợi.
"Cám ơn nhiều, thân thể của ta cảm thấy không thoải mái."
"Muội muội nhưng không nể mặt của tỷ tỷ?" Thượng Quan Lệ nói xong, còn làm bộ bĩu môi.
Hạ Phù Dung thấy thật sự ghê tởm, quay đầu sang một bên, không có trả lời.
Tu Hồng Miễn cười ha ha, "Dung nhi cũng đều đi đi."
"Thân thể thiếp không khỏe, xin thứ lỗi không thể đi được." Âm thanh của nàng càng ngày càng lạnh, người thức thời đều biết nàng đối với những thứ kia không có hứng thú.
"Nếu như đây là trẫm ra lệnh ngươi đi?" Tu Hồng Miễn nghĩ thử nữ nhân này một chút, ban đầu hắn lấy thân phận hoàng thượng ra lệnh cho Hoa nhi, nàng vẫn như kiêu ngạo như Hàn Mai mà Hàn Mai bình thường sẽ không cúi đầu. Nếu như cái này Dư Phi cũng có thể giống như Hoa nhi có kiêu ngạo như vậy, hắn nhất định sẽ suy tính cho nữ nhân này một chút địa vị.
"Đi."
Đáp án này cũng không phải là điều Tu Hồng Miễn muốn, nhưng lại làm cho hắn vui vẻ khác thường, thậm chí cười phá lên, "Như đã như vậy, trẫm và Dung nhi, liền cùng nhau đi trước thôi."
Hạ Phù Dung rất ghét cái tên Dung nhi này, vô cùng ghét.
Đi tới Duệ Hoa cung, không chỉ thấy một mình Dung phi, còn có mấy vị Tần phi khác cũng ở đây, không khỏi, trong lòng có cảm giác đây là Hồng Môn Yến.
"Dư phi tỷ tỷ, ngài bệnh lâu mới khỏi, thật là thật đáng mừng a ~" Dung phi một lòng châm chọc hướng tới nàng đâm tới, hình như nàng đi đến đâu cũng bị gắn mác." Bệnh nhân" thì phải.
"Cám ơn." Không muốn cùng nàng ta cãi vã, nàng cũng chỉ là một thế thân mà thôi, thế thân, là không có quyền phát ngôn .
Dung phi châm chọc bị nàng uyển chuyển từ chối, liền ngượng ngùng ngậm miệng lại.
"Dung phi muội muội, có thể bắt đầu sao?"
Dung phi tiếp nhận ám hiệu của Lệ phi, gật đầu một cái nói, "Bắt đầu đi!"
Dung phi vừa mới nói xong, chỉ nghe bốn phía tiếng nhạc vang lên, theo âm nhạc, phía sau mấy tiểu thái giám bước nhanh tới, trong tay bọn họ đều cầm rất nhiều loại đồ.
Lúc này, bên cạnh một tiểu thái giám lên tiếng giới thiệu , "Đây là gà gỗ, là bảo bối dân gian được làm thủ công do kỹ sư người hồ họ Thường đích thân làm, truyền thuyết có con gà mái thấy con gà này, một mực không ngừng gọi, nghi là vì gặp được đồng loại." Đây là bảo bối trốn nhân gian do đích thân kỹ sư họ Nguyên tự tay chế tác, tin đồn đem con ếch này đặt bên trong phòng, con muỗi đi qua đều sẽ tránh con ếch này." . . . . . .
Hạ Phù Dung nhìn những thứ đó, thợ làm quả thật rất tốt, nhưng mà truyền thuyết của bọn hắn cũng quá khoa trương đi, thế nào cũng không làm được trình độ làm giống như thật được.
"Dư Phi muội muội, đây là quà tặng tỷ muội chúng ta chúc mừng muội vừa khỏi bệnh, mong rằng muội muội có thể vui vẻ nhận." Lệ phi sau khi thấy thái giám giới thiệu xong mấy thứ đó nói.
"Hả? Không trách được Lệ nhi vẫn kiên trì muốn Dung nhi cùng tới, thì ra là những thứ lặt vặt này đều vì nàng mà chuẩn bị? Thật là có tâm a."
Thượng Quan Lệ nghe được Tu Hồng Miễn tán thưởng, dĩ nhiên là mừng rỡ cười không ngậm miệng được , "Hoàng thượng khen trật rồi."
"Dư phi tỷ tỷ, này đồ chơi nhỏ là do tỷ muội chúng ta không dễ gì mà tìm được nha ~ muội phải giữ gìn cẩn thận a." Dung phi đúng lúc ở bên cạnh nói.
"Cám ơn." Không biết trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì, chỉ hy vọng họ chơi đùa quá mức là tốt rồi.
"Dư phi tỷ tỷ, nghe nói ngươi vẽ đẹp thơ hay ngàn vàng khó cầu, có thể hay không ở chỗ này thi triển một chút, làm hoàn lễ cho tỷ muội chúng ta?"
Cũng biết bọn họ là chồn chúc tế gà."Bởi vì thân thể không tốt, không thể làm thơ, xin thứ lỗi."
Lệ phi bữi môi, "Chẳng lẽ muội muội là ghét bỏ tỷ muội chúng ta không xứng đáng được thấy tranh của muội?"
Hạ Phù Dung xoay đầu hướng bên kia, không nhìn tới nàng, tránh cho ghê tởm, "Hôm nào đi."
"Hoàng thượng ~~" Lệ phi thấy nàng tiếp tục từ chối, liền hướng Tu Hồng Miễn xuống tay.
"Dung nhi, Lệ phi họ cũng đã vì muốn chuẩn bị những thứ lặt vặt này vì ngươi, ngươi liền làm vẽ một bộ, theo ý nguyện của các nàng đi."
Phía sau nha hoàn đều đã đem giấy Pu't đến, xem ra là nàng không có cách nào từ chối được rồi
Hạ Phù Dung gật đầu một cái bày tỏ ngầm cho phép, liền thấy kia mấy nha hoàn lại bưng giấy mực vào thư phòng, nhìn bọn họ một chút cũng không nhúc nhích, chẳng lẽ nơi này làm thơ vẽ tranh đều ở trong phòng sao?
Cùng đi theo vào bên trong phòng, Hạ Phù Dung chậm rãi cầm Pu't lên, đột nhiên hiện mới vừa vết phỏng vừa mới bị trên tay đỏ bừng, đợi lát nữa phải nhanh đến chỗ phó thái y lấy thuốc, nàng không cho phép trên người xuất hiện bất kỳ vết sẹo nào.
Nàng chỉ biết thân thể này đối với thư pháp có thành tựu tương đối cao, cũng không có nghe nói đối với phương diện thi từ cũng rất tinh thông a. Suy nghĩ một chút nên viết thơ gì, Bích Quỳnh không ở nơi này, nếu không có thể hỏi một chút nàng về thi nhân nơi này rồi.
Sau khi viết xong, bọn nha hoàn đem tác phẩm của nàng đặt ở một cái bàn lớn, nàng liền đi ra ngoài.
"Dư Phi muội muội, muội đã hoàn thành rồi?"
Hạ Phù Dung gật đầu một cái.
"Xem ra muốn mặc bảo* hoàn thành, còn phải chờ một chút nữa, không bằng trước nếm thử một chút bánh ngọt của Duệ Hoa cung ta đi."
*mặc bảo: bản vẽ đẹp, tranh thư pháp đẹp
Lệ phi đang nói, chỉ nghe có người bên ngoài báo lại, nha hoàn của Dư Điệp cung đang đợi ở bên ngoài.
Bích Quỳnh tới tìm nàng? Lúc ra cửa nàng đặc biệt phái nàng ta đi điều tra chuyện của Tiểu Cúc, nhìn nàn lỗ mãng như vậy, chẳng lẽ là cùng tiểu Cúc có liên quan?"Nô tì thân thể khó chịu, muốn trở về Dư Điệp cung nghỉ ngơi, xin hoàng thượng ân chuẩn."
"Hoàng thượng ~ Dư Phi muội muội vừa khỏi bệnh, không nên mệt nhọc quá mức, ngài nên để cho nàng đi về Dư Điệp cung trước đi thôi."
Tu Hồng Miễn gật đầu một cái, Hạ Phù Dung hướng tới hắn quỳ thỉnh an liền ra khỏi Duệ Hoa cung.
"Hoàng thượng, tác phẩm của Dư phi muội muội hẳn đã khô, có thể hay không lấy ra mọi người một cùng thưởng thức?" Nhận được đồng ý của Tu Hồng Miễn, Lệ phi vào trong nhà kêu lên, "Đem mặc bảo của Dư phi muội muội ra đây."
"Ngọc điệp khéo đập nhẹ vào trên mặt thân cây leo, chợt thấy mùi hoa nhẹ thấm ra nhiều hơn, tiếc rằng đêm qua mưa phùn nhuận, vô số trong hoa viên mộng du ca." Thể chữ hoa lệ, kết cấu mạnh, nét chữ có lực, toàn bộ bức thư pháp có thể nói hoàn mỹ.
"Mặc bảo của Dư Phi muội muội quả nhiên xuất sắc, không trách được ngàn vàng khó cầu, ta là tỷ tỷ của muội thật là mặc cảm a!" Lệ phi khen một câu, phi tần khác cũng rối rít phụ họa.
Tu Hồng Miễn nhìn tác phẩm "Mộng Điệp" kinh điện của Hạ Hách Na Phù Dung, ở trong lòng lắc đầu một cái, xem ra tài nghệ của nàng điều giảm xút a.
Hạ Phù Dung về tới bên ngoài Duệ Hoa cung, thấy Bích Quỳnh đang cửa chờ nàng.
"Có phải có tin tức của Tiểu Cúc hay không?"
Bích Quỳnh gật đầu một cái, "Nàng trở lại, ngài mau trở về xem một chút đi."
Hạ Phù Dung bước nhanh hướng Dư Điệp cung chạy tới, vừa đi vừa hỏi tình cảnh khi tiểu Cúc trở về.
"Lúc ấy chính là nô tỳ ở bên ngoài hỏi thăm tin tức của nàng, Bích Thanh ở trong nhà chờ tin tức, sau Bích Thanh nghe phía bên ngoài có tiếng vang, liền đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy tiểu Cúc nằm ở cửa. Bích Thanh vội vàng nhờ người báo cho nô tỳ biết mà trở về, nghe Bích Thanh miêu tả, tiểu Cúc hình như là bị người trả lại ."
Trả lại hay sao?"Trên người nàng có bị thương không?"
"Đây mới là điều khiến bọn nô tỳ cảm thấy kỳ quái, nô tỳ và Bích Thanh kiểm tra mấy lần, trên người của nàng cũng không có vết thương."
Không có vết thương? Hạ Phù Dung cảm thấy sự việc này đúng thật vô cùng cổ quái. Lẹ bị bắt nàng ta đi nhưng lại không có dùng hình đối với nàng ta, còn đích thân đưa nàng ta trở lại, Lệ phi này rốt cuộc đang làm cái gì?
"Bích Thanh, ngươi nhanh đi gọi phó thái y tới xem một chút." Mặc dù họ kiểm tra trên người không có vết thương, nhưng vẫn là xin thái y đến xem một chút, ngộ nhỡ là nội thương cũng không chừng.
"Bích Quỳnh trước đó đã sai nô tỳ đi mời phó thái y rồi, nhưng mà hắn đi đến chỗ Thu phi nương nương, tạm thời chưa có trở về."
Hạ Phù Dung hướng Bích Quỳnh cảm kích cười một tiếng, không ngờ nàng ta lại quan tâm nàng như vậy
"Nương nương, nô tỳ cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện của Tiểu Cúc không có đơn giản như vậy, Lệ phi cũng không phải là cái đèn cạn dầu, làm sao sẽ dễ dàng đem nàng thả ra như vậy?" Bích Quỳnh nói nghi ngờ trong lòng nàng ta ra, lời lẽ không chút luống cuống.
"Tỷ tỷ, ngươi không sao chớ? Tại sao có thể nói Lệ phi nương nương như vậy hả? Bị người khác nghe được là bị tội chém đầu đấy!" Bích Thanh có chút không dám tin tưởng người ăn nói luôn cẩn thận như Bích Quỳnh thế nhưng lại nói ra những lời như vậy.
"Lệ phi thì có là cái gì? Khi dễ người trong Dư Điệp cung chúng ta như vậy, nếu không phải là nương nương chúng ta tâm địa tốt, tùy tiện dùng một một chút thủ đoạn cũng có thể làm cho nàng mất mạng."
Trong lòng Hạ Phù Dung có chút cao hứng, không ngờ địa vị mình trong lòng các nàng lại cao như vậy.
Bích Thanh vừa nghe cũng nhẹ nhàng gật đầu , "Đây cũng là, nói cho cùng a, nương nương của chúng ta cũng không phải là một đèn đã cạn dầu rồi."
Hạ Phù Dung có chút nhục chí nhìn lên bầu trời, tại sao lúc đầu nàng lại cảm thấy Bích Thanh đáng yêu?
Bích Quỳnh cười ha ha, "Bích Thanh, ngươi khích lệ cũng không phải là thói quen bình thường của ngươi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc