Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 47

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Đi tới đại điện, lại không thấy có một bóng người, bên trong nội thất lại có tiếng người nói chuyện, Tần phi ở chốn hậu cung này nếu không được sự cho phép của hoàng thượng thì không thể tiến vào trong nội thất. Hạ Phù Dung đang do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Lúc nàng đi vào thấy bên trong rất đông người, nàng cũng cẩn thận nhìn khắp xung quanh, lại thấy rằng tất cả mọi người đều không có chút mảy may nào phát hiện ra nhóm người của nàng đang tự tiện xông vào nội thất.
Nàng nhón chân lên, cố gắng nhìn xung quanh, muốn quan sát tình hình bên trong một chút. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tu Hồng Miễn bị bệnh?!
Nhìn xung quanh hồi lâu, rốt cuộc cũng có người phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Phù Dung nàng.
Mọi người quay đầu, nàng nhìn thấy có Thái hậu, Lệ phi, còn có. . . . . . Tu Hồng Miễn? Nói như vậy người đang nằm trên giường không phải hắn? Chẳng lẽ là cái tên Bân hộ tướng gì đó sao?
"Ngươi còn mặt mũi mà tới đây?! Người đâu! Đem Dư phi đưa vào Tông Thân Phủ!" Tu Hồng Miễn tràn đầy tức giận mà rống lên nói.
Hạ Phù Dung ngây người, để mặc cho bọn họ kéo nàng ra ngoài.
Hắn không hỏi phải trái đúng sai đã định tội nàng rồi sao?
Ngồi trên đống rơm trong phòng giam, nàng nở nụ cười mỉa mai.
Bích Quỳnh săn sóc đưa cho nàng một miếng bánh ngọt, nàng vừa nhìn, là màu đen. Là loại bánh mà nàng thích ăn nhất.
"Lần trước nghe nương nương nói thích ăn nhất loại bánh màu đen này, nô tỳ liền đi hỏi thăm, bánh này gọi là tu mạt cao. Lúc nãy ở bên ngoài thấy ở trên bàn, liền thuận tay. . . . . ."
Hạ Phù Dung nhìn Bích Quỳnh cười xấu xa, "Hắc hắc, Bích Quỳnh ~ không ngờ ngươi cũng học được chiêu này ~~"
Bích Thanh thấy tình cảnh như vậy, cũng đưa hai miếng bánh trong tay ra. "Bởi vì nô tỳ đói bụng, cho nên. . . . . ."
Hạ Phù Dung thấy vậy liền cảm thụ sâu sắc câu gần mực thì đen, họ cùng nàng chung sống đã lâu, đã bị nàng đồng hóa lắm rồi.
Vừa hay mỗi người được một miếng, mỗi người cầm tu mạt cao trong tay, từ từ thưởng thức. Đây là thứ nàng ăn ngon nhất từ trước tới giờ, chưa từng có lần nào lại thơm lại ngon như ngày hôm nay vậy.
Sau khi ăn xong, nàng bắt đầu suy xét. Chuyện này rất kì lạ, cái tên Bân hộ tướng gì đó là ai? Tại sao tất cả mọi người lại coi trọng hắn như vậy? Hắn có thể làm cho Thái hậu từ trước tới nay lúc nào cũng đứng về phía nàng lại có thể bỏ mặc nàng trong lúc này, hắn có thể ngủ trong nội thất của Thái Càn cung là nơi mà chỉ có hoàng thượng mới được phép ngủ, rốt cuộc hắn ta có thân thế như thế nào? Tại sao hắn lại bị người hạ độc? Tại sao lại đổ tội danh trên người của nàng?
Rất nhiều câu hỏi lớn không tháo gỡ được làm cho Hạ Phù Dung có chút buồn bực, phía trước vang lên tiếng bước chân, trong lòng nàng cảm thấy có chút lo lắng.
Chỉ chốc lát sau, có vài tên thị vệ đi tới cửa, "Dư phi nương nương, cho mời."
"Người phương nào mời Bổn cung?"
"Đi thì biết, nhanh lên." Bọn họ hình như rất không kiên nhẫn.
Hai tỷ muội Bích Quỳnh cũng lo lắng nhìn nàng, nàng cho bọn họ một ánh mắt an tâm, liền đi theo thị vệ đi ra ngoài. Dựa vào mấy tên này, không thể làm gì được nàng.
Đi không bao lâu, nàng cảm giác cả người không còn sức lực, mùi hương này. . . . . . Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Hạ Phù Dung đã hôn mê bất tỉnh.
Từ từ mở mắt ra, nàng thấy tay chân bị xích sắt khóa lại, nhìn xích sắt to lớn trên cổ tay, lòng nàng chán nản, nàng đã quá mức khinh địch.
"Dư phi nương nương đã tỉnh rồi sao?"
Câu hỏi được phát ra từ một nam nhân có thân hình không cao, nhưng thân hình mạnh khỏe, đoán chừng hắn ta chính là tên đứng đầu ở nhà lao này rồi.
"Ngươi phải dùng hình với ta sao?"
"Dư phi nương nương quả nhiên thẳng thắn, nếu đã biết hậu quả, không bằng trực tiếp thừa nhận tốt hơn."
"Thừa nhận cái gì?"
"Hành vi phạm tội của nương nương."
"Ta tội gì mới được?"
"Nương nương cũng đừng nói người không biết, nếu không, cây roi trong tay của ty chức có thể sẽ làm cho người nhớ lại chuyện gì." Nói xong, hắn vung lên cây roi nhỏ trong tay.
Hạ Phù Dung rùng mình một cái, nếu một roi này mà đánh lên người nàng, thật đúng là không dễ chịu gì.
"Khoan đã, ta nhớ rồi, nhớ ra rồi."
Hắn ta ngẩn người, nàng ta thật sự là nương nương sao? Sao hắn lại có cảm giác nàng ta giống như tên lưu manh coi việc ra vào nhà lao như trò đùa vậy.
"Nhớ lại cái gì? Nói!"
"Là ta hạ độc Bân hộ tướng."
"Tại sao hạ độc?"
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì ta nhìn hắn không vừa mắt."
"Cái gì?! Ngươi cho lão tử là tên ngu ngốc sao!" Nói xong chuẩn bị vung roi về phía nàng.
"Đợi đã nào...! Lúc nãy ta nói sai! Ta nói sai!" Hạ Phù Dung vội vàng đổi lời nói, chậm chút nữa hắn ta đã đánh lên người của nàng rồi.
"Chịu nói?"
"Chịu, chịu! Bởi vì ta có thù với hắn."
"Thù gì?"
"Hắn thiếu tiền ta không trả."
"Bởi vì Bân hộ tướng thiếu ta năm mươi lượng không trả, nên ta liền hạ độc hại hắn." "Bởi vì Bân hộ tướng rất được mọi người yêu mến, ta sanh tâm đố kỵ, liền hạ độc hại hắn." "Bởi vì Bân hộ tướng quá đẹp trai, ta tức không chịu nổi, liền hạ độc hại hắn." "Bởi vì Bân hộ tướng cùng ta có mối thù không đội trời chung, ta liền hạ độc hại hắn." Tên thũ lĩnh nhà lao nhìn tờ đơn kiện chi chit chữ trên bàn do tự tay Dư phi nương nương ký tên đồng ý mà lặng im suy nghĩ. Tất cả mọi người đều nói nàng điên rồi, hắn đã ở trong nhà giam này bức ép không biết bao nhiêu phạm nhân thành người điên nhiều đến nỗi không sao kể xiết, hắn nhìn nàng thấy nàng là người bình thường. Nhưng nếu nói nàng bình thường. . . . . . lại nhận nhiều tội trạng như vậy, không phải là hành động của người bình thường, huống chi những lý do này đều kỳ lạ thế kia. . . . . .
Một lát sau, hắn cho gọi vài tên thị vệ, "Đi, đem hai ả nha hoàn đến đây tách ra tra hỏi."
Hạ Phù Dung vừa về tới nhà lao, Bích Quỳnh vội vàng kiểm tra nàng có bị thương hay không, nàng nở nụ cười nói, "Nương nương nhà các ngươi là ai? Làm sao có thể để cho bản thân bị thương? Đúng rồi, một lát nữa nếu có người mang các ngươi đi thẩm vấn, các ngươi liền trực tiếp đem toàn bộ trách nhiệm đổ trên người của ta, có biết không?"
Hai tỷ muội Bích Quỳnh liền đồng thời giật mình, "Như vậy sao được!"
Hạ Phù Dung nghe tiếng bước chân từ không xa truyền tới, nhíu nhíu mày, "Không có thời gian giải thích, các ngươi nhất định phải tin tưởng ta! Chuyện gì cũng đổ trên người của ta là được rồi, lát nữa bọn họ vì tránh việc phạm nhân phản kháng, trên đường đi sẽ hạ thuốc mê các ngươi, các ngươi không cần lo sợ, tất cả đều có ta đây."
Nàng vừa nói xong, liền thấy mấy tên thị vệ lần trước đi tới cửa, "Bích Thanh, Bích Quỳnh! Xin mời."
Hạ Phù Dung cho các nàng một cái ánh mắt, để cho các nàng nhớ lời của nàng vừa nói..., nhìn thấy các nàng cũng gật đầu một cái, nàng mới nhẹ lòng mỉm cười.
Đây thật sự là một vụ án vô cùng kì lạ, đội trưởng nhà lao một tay xoa trán, một tay cầm bản tội trạng trên bàn.
Phải nói là dư phi nương nương này rất kỳ lạ, hai nha hoàn của nàng lại càng kỳ lạ hơn, chẳng những không che chở chủ tử của các nàng, hơn nữa mỗi lần bị tra hỏi cũng đổ toàn bộ tội trạng lên đầu chủ tử của các nàng. "Bởi vì chủ tử thích ăn tu mạt cao, Bân hộ tướng không thích ăn, cho nên liền hại hắn." "Bởi vì chuyện chủ tử trộm tu mạt cao bị bân hộ tướng phát hiện, liền hãm hại hắn." "Bởi vì lúc chủ tử chơi đu dây thì phát hiện Bân hộ tướng trồng một cái cây ở sát vách chặn tầm nhìn của nàng, liền hãm hại hắn." Hắn vuốt trán thêm lần nữa, lý do như vậy, nên báo cáo như thế nào đây?
Tu Hồng Miễn nhìn một chồng lớn tội trạng trong tay, nhíu mày, "Cảnh Nhân."
"Có thuộc hạ."
"Bãi giá Tông Thân Phủ."
Lúc mới tới nơi này Hạ Phù Dung còn có chút lo sợ, nhưng chỉ một lát sau, nàng lại phát hiện những tên giữ tù ở đây mặc dù ngoài mặt thì rất nghiêm túc, nhưng lòng dạ thật ra thì cũng không xấu, ít nhất không giống như những gì trên TV chiếu không có việc gì liền giết hại phạm nhân.
Giống như lúc này, nàng đã có quan hệ rất tốt với tên giữ tù ở đây.
"Đại ca, cha của huynh cũng không trông coi nhi tử của huynh sao?"
"Hắn yêu thương còn không kịp, có thể trông nom sao?"
"Ha ha, cũng đúng, từ xưa tới nay gia gia đều rất cưng chiều cháu trai."
"Xem ra Dư phi của trẫm ở nơi này cũng rất vui vẻ nhỉ?"
Mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, bỗng nhiên nghe được tiếng của Tu Hồng Miễn, tất cả mọi người bỗng im bặt không lên tiếng.
"Ty chức tham kiến hoàng thượng."
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
Hạ Phù Dung giống mọi người cũng khom người chào hắn.
"Rất thích nơi này sao?" Tu Hồng Miễn hỏi.
"Nếu không thể thay đổi, sao không thể vui vẻ chấp nhận?"
Tu Hồng Miễn nghe được câu nói lẩm bẩm của nàng, liền cong khóe miệng, "Hả? Cách nói này trẫm thích."
Nàng bĩu môi, chỉ vì ngươi thích, thì để cho Hạ Phù Dung nàng phải tới nơi này chịu khổ sao? Nếu không phải nàng thông minh, chỉ sợ bây giờ đã bị đánh nát như tương rồi.
Đột nhiên, Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung chằm chằm, lại không nói gì. Nàng bị hắn nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên.
"Sao trước kia trẫm lại không phát hiện ra nhỉ?" Tu Hồng Miễn lẩm nhẩm, quay người lại, "Người đâu! Đưa Dư phi nương nương trở về Dư Điệp cung."
"Người đâu! Đưa Dư phi nương nương trở về Dư Điệp cung."
Sau khi từ Tông Thân Phủ trở về, Tu Hồng Miễn đối với Hạ Phù Dung rất tốt, thật sự rất tốt. Tất cả mọi người đều nói nàng hạ độc hại Bân hộ tướng, Tu Hồng Miễn này lại chẳng quan tâm, hắn lại không truy cứu, Thái hậu cũng không tiện nói thêm gì, dù sao hai bên đều là người mà trong lòng nàng yêu thương.
"Ả tiện nhân đó, không biết đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc hoàng thượng, để cho chuyện gì hoàng thượng cũng thiên vị nàng ta." Dung phi tức giận nói.
Thượng Quan Lệ hừ lạnh một tiếng, "Mặc kệ nàng ta có ai che chở, Bổn cung cũng có thể làm cho nàng ta ૮ɦếƭ cũng không có chỗ chôn!" (sao đẹp mà éc thế)
Hết giờ thượng triều, Tu Hồng Miễn vẫn như cũ đi tới Dư Điệp cung của Hạ Phù Dung. Thái độ của hắn thật làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, mỗi ngày trừ thời gian xử lý chính sự, thời gian còn lại hắn sẽ ngồi ngây ngốc ở Dư Điệp cung của nàng. Không có lời thừa thải gì muốn nói với nàng, cũng không làm hành động gì với nàng, chỉ là ngồi ngây ngốc ở chỗ này mà thôi.
Nàng cũng không biết vì lý do gì đã làm cho Tu Hồng Miễn có sự thay đổi lớn như vậy, lúc trước hắn nói "Sao trước kia không có phát hiện", là phát hiện cái gì? Sẽ không phát hiện nàng là Trì Tô chứ? Nhưng nếu như hắn phát hiện, không phải nên trực tiếp vạch trần nàng sao, hoặc là trực tiếp phái người đi phủ tướng quân điều tra, sao suốt ngày lại ngẩn ngơ ở chỗ của nàng thế?
Bây giờ nàng không có rảnh để bận tâm đến chuyện của Tu Hồng Miễn, nàng đã phái Bích Quỳnh đi thăm dò chuyện của tiểu Cúc nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
Thấy Bích Quỳnh từ bên ngoài tiến vào, nàng liền tỏ ra vui mừng. Bích Quỳnh nhìn nàng lắc đầu một cái, cả người nàng bỗng chốc tựa như quả bóng xì hơi.
Nàng liếc mắt nhìn Tu Hồng Miễn ngồi đối diện, hắn đang nhàn nhã xem tấu chương, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn nàng một cái, lúc đầu bị hắn nhìn trong lòng nàng rất hồi hộp, nhưng một lúc sau, nàng cũng để mặc hắn nhìn nhưng lại không thể nói lời trách cứ.
"Ngoại trừ bọn cung nữ ở Dư Điệp cung ra, ngươi có thấy có cung nữ nào khác tới đây hay không?"
Đây là câu nói đầu tiên mà mấy ngày qua hắn chủ động nói với nàng, nàng hơi ngạc nhiên, "Không có."
Hắn nghe xong liền cúi đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nàng thật sự không hiểu rõ con người của hắn.
Cảnh Nhân đi tới bên cạnh rỉ vào tai Tu Hồng Miễn mấy câu, chỉ thấy đôi mắt Tu Hồng Miễn sáng lên, lập tức cùng Cảnh Nhân đi ra ngoài.
Cơ hội tốt như vậy, nàng sao có thể bỏ qua? Đợi đến khi Tu Hồng Miễn đi xa, lập tức lặng lẽ đi theo hắn ra ngoài.
Bọn họ hình như vừa đi vừa nói chuyện gì đó, nàng bị lòng hiếu kỳ thúc giục, cố gắng đè nén hơi thở đến mức thấp nhất, từ từ đi đến gần bọn họ.
"Hoàng thượng, sao ngài phải chịu khổ như vậy chứ?"
"Chuyện của Trẫm khi nào cần ngươi tới hỏi?"
"Ty chức không dám, ty chức chỉ muốn tốt cho hoàng thượng, hai người đã không thể nào thì nên chặt đứt ý niệm đó đi, mà không phải tìm một người tương tự đến an ủi, cho dù vóc dáng có giống nhau như thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là người đó. . . . . ."
"Cảnh Nhân! Đừng quên thân phận của ngươi!"
Chỉ thấy Cảnh Nhân khom người một cái, liền im lặng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nơi này là Yến Ninh cung.
Những lời lúc nãy của bọn họ làm cho nàng có chút suy nghĩ, nhìn bọn họ đi vào Yến Ninh cung, nàng có trực giác chuyện này có liên quan với nàng, nàng nhìn khắp bốn phía, thấy không có ai. Dùng chút sức nhảy lên nóc nhà, điều chỉnh hơi thở, lặng lẽ đi về hướng đại điện.
"Mẫu hậu! Nếu người nhất định phải làm như vậy, cũng đừng trách trẫm bất hiếu!"
Thái hậu bị hắn chọc tức, giận đến nghẹn lời, "Ngươi...ngươi, ngươi lại vì ả tiện nhân đó mà đối nghịch với ai gia?"
"Hoa nhi không phải tiện nhân! Nếu như mẫu hậu còn dùng những lời xỉ nhục nàng lần nữa, thì cũng đừng trách trẫm không niệm tình mẹ con!"
"Thái hậu!" "Thái hậu!" Bên trong vang lên tiếng ầm ĩ, hình như Thái hậu bị tức đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Tu Hồng Miễn hình như đã rời đi, nhưng nàng vẫn còn ngồi ngơ ngác trên nóc đại điện như cũ.
Hoa nhi? Nàng ta là ai? Nàng chưa từng nghe qua cái tên này, người này lại có thể làm cho Tu Hồng Miễn không tiếc mà đối nghịch cùng Thái hậu, chỉ vì Thái hậu xỉ nhục nàng ta. Những lời vừa rồi của Cảnh Nhân, cùng với câu nói của Tu Hồng Miễn ở trong nhà giam ngày đó, cộng với thái độ của Tu Hồng Miễn mấy ngày qua, nàng hình như đã hiểu ra được gì đó.
Hoa nhi, là người ở trong lòng của Tu Hồng Miễn. Không biết vì lý do gì mà không lấy được nàng, cho nên ở nhà giam ngày hôm đó, Tu Hồng Miễn tình cờ phát hiện nàng giống với nàng ta, liền bắt đầu ra sức bảo vệ nàng, đôi lúc nhìn ngắm nàng, hắn không nói chuyện với nàng bởi vì tiếng nói của nàng không giống với nàng ta, hắn chỉ là muốn thấy được bóng dáng của cô gái kia thông qua hình bóng của nàng, nàng chỉ là người thế thân mà thôi.
Trong lòng như có cái gì đó chặn lại nàng cảm thấy rất khó chịu, nước miếng trong miệng cũng tiết ra nhiều hơn, kéo theo nước mắt cũng muốn trào ra. Nàng cố gắng kìm nén nước mắt lại, không để cho nó có cơ hội rơi xuống. Trừng mắt nhìn, nàng cười, nàng chỉ tức giận vì bị hắn đem nàng làm người thế thân mà thôi, không vì lý do nào khác, không có!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc