Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 46

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

"Cha, mẹ, không biết là vì chuyện gì mà hai ngươi vội vã tìm con như thế?"
"Có một vị cô nương tới phủ của chúng ta, khăng khăng đòi gặp con, cô nương ấy đang chờ con ở đại sảnh, con nên vào đó xem thử là chuyện gì."
Cô nương? Hạ Phù Dung vừa tò mò vừa hướng đại sảnh đi tới, có thể đi vào phủ tướng quân này nhất định không phải là kẻ đầu đường xó chợ, chẳng lẽ. . . . . .
Đúng như suy nghĩ của Hạ Phù Dung, đi tới đại sảnh, liền gặp được nàng —— công chúa mỹ lệ trong bữa tiệc ngày đó.
Nàng vẫn như cũ mang khăn che mặt, nhưng cái khăn che mặt lừa người trong ngày hôm nay rõ ràng ngắn hơn so với ngày đó rất nhiều, để cho Hạ Phù Dung nhìn thấy được sống mũi cao thẳng của nàng, trong giây phút này Hạ Phù Dung thật sự có chút hối hận bản thân nàng không phải là trang nam tử.
Công chúa bắt gặp Hạ Phù Dung vẫn nhìn nàng chăm chú, hơi xấu hổ nghiêng người chào Hạ Phù Dung, "Ngọc Tình ra mắt Trì tướng quân."
"Miễn lễ miễn lễ." Cùng mỹ nhân nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy, Hạ Phù Dung có chút bối rối.
Nàng ta ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Hạ Phù Dung từng li từng tí. Bị một nữ nhân quan sát ở góc độ người khác phái, loại cảm giác này rất kỳ quái.
"Ngọc Tình. . . . . . Không biết vì chuyện gì lại hạ cố đến phủ tướng quân?" Hạ Phù Dung muốn gọi nàng là công chúa, nhưng lại không chắc cách xưng hô ở nơi này có phù hợp với thân phận của nàng hay không.
Nàng khẽ khom người, "Ngọc Tình mạo muội quấy rầy, mong rằng Trì tướng quân thứ lỗi. Không dối gạt Trì tướng quân, Ngọc Tình lần này đến đây, có một yêu cầu quá đáng, xin tướng quân cho mọi người lui ra ngoài."
Ngọc Tình này thật đúng là không có lễ độ, lại muốn hai người đơn độc trong phòng? Nhưng mà người ta cũng đã lên tiếng, nàng cũng là "Đại nam nhân" cũng không tiện từ chối. Hạ Phù Dung nháy mắt với Bích Quỳnh, nàng liền dẫn mọi người lui xuống.
"Ngọc Tình cô nương có chuyện gì cứ nói đừng ngại."
Ngọc Tình nhấp nháy môi, dường như đã quyết tâm quyết định chuyện gì liền mở miệng nói, "Xin tướng quân cầu hoàng thượng cưới Ngọc Tình làm vợ."
Oa ~~ này, thật sự cũng quá thẳng thắn đi ~! Ở hiện đại cũng có rất ít cô gái nào to gan như vậy, huống chi là ở cái thời cổ đại này?
Suy nghĩ một chút, Hạ Phù Dung tỏ ra hơi áy náy nhìn nàng nói, "Tâm ý của Ngọc Tình cô nương, nếu tại hạ nhận lấy thì thấy thẹn trong lòng."
"Sao tướng quân lại nói những lời ấy?"
"Chỉ vì trước kia tại hạ đã có người tâm đầu ý hợp, hai chúng tôi đã ước định cả đời, lúc ấy tại hạ thề chỉ cưới nàng làm vợ, cho nên. . . . . ."
Hạ Phù Dung đã tưởng rằng nàng ta sẽ làm hành động gì đó, nhưng không ngờ nàng ta chỉ hơi mỉm cười, "Thì ra là như vậy, không trách được Trì tướng quân dáng vẻ oai phong, vẫn chưa cưới vợ, thì ra là đã có ý trung nhân, Ngọc Tình đường đột, Tướng quân chớ chê cười. Nếu như sau này Tướng quân có gặp phải chuyện phiền phức gì, có thể tới Thẩm Tướng Quốc Phủ tìm ta."
Nàng không phải là công chúa? Hạ Phù Dung liền nhớ đến tên Tu Hồng Miễn không có con cháu, tại sao lại có công chúa lớn như vậy? Hạ Phù Dung cảm thấy buồn cười về sự nhầm lẫn của bản thân trong chuyện này, càng thầm khen ngợi tính tình rộng lượng của nàng ta.
"Nếu Ngọc Tình cô nương đã hào hiệp như thế, về sau nếu như gặp phải chuyện gì, cũng có thể đến phủ tướng quân này, Trì mỗ nhất định dốc toàn lực giúp đỡ."
Ngọc Tình nở nụ cười, "Được, hãy xem đây như là lời hứa của chúng ta, chúng ta đã không có duyên phu thê, vậy thì làm một đôi tri kỷ cũng tốt."
"Có thể có được một hồng nhan tri kỷ như Ngọc Tình đây, cuộc đời này của tại hạ cũng đủ rồi."
Ngọc Tình vui mừng cười khanh khách ra tiếng, Ng'n t thon dài nhẹ giơ lên, tháo khăn che mặt xuống.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hạ Phù Dung, khi khăn che mặt được tháo xuống, đôi mắt nàng liền tỏa sáng. Người đẹp như vậy, nên sớm đã trở thành Đệ Nhất Mỹ Nhân rồi, sao chưa từng nghe người ta nhắc qua danh hiệu của nàng?
"Nếu đã là tri kỷ, Ngọc Tình liền không cần che che giấu giấu nữa."
Tiễn bước Ngọc Tình, trong lòng của Hạ Phù Dung có chút không yên tĩnh, nếu như nàng mà thật sự là một người đàn ông, có địa vị là tướng quân, lại có thê tử như Ngọc Tình, cuộc sống sẽ tốt đẹp như thế nào?
Hạ Phù Dung lắc đầu một cái, thực tế luôn rất tàn khốc, nàng nên nhanh chóng thu dọn mọi thứ chuẩn bị trở về cung thôi.
Lúc này chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, mơ hồ nghe được một giọng nữ, tiếng nói kia. . . . . . là Bích Thanh?!
Hạ Phù Dung vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy Bích Thanh liều mạng muốn xông vào trong, bị thị vệ canh cửa cản lại.
Trong lúc tranh cãi, nàng nhìn thấy Hạ Phù Dung đứng ở bên trong cùng với Bích Quỳnh, vội vàng kêu lớn, "Nương nương! ~ Bích Quỳnh ~! ~! Mau cho ta vào đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Nương nương! Bích Quỳnh! Mau cho ta vào đi ~ xảy ra chuyện lớn rồi!"
Hạ Phù Dung nghe xong, lập tức căng thẳng, nàng cũng không có nói cho Bích Thanh biết nàng đi nơi nào, nhưng nàng ta lại tìm tới nơi, chỉ sợ là phó thái y nói cho nàng ta biết, cũng giúp nàng ta xuất cung, nếu như bị người nào đó biết được một thái y như hắn lại trợ giúp cung nữ xuất cung sẽ bị tử tội. Ngay cả phó thái y cũng ra hạ sách này, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, xem ra lần này nàng lại gặp phải chuyện phiền phức lớn rồi.
"Nương nương của ngươi không có ở nơi này, nàng nhờ ta nói với ngươi một chuyện." Hạ Phù Dung ra ý bảo những tên thị vệ kia để Bích Thanh đi vào.
Hạ Phù Dung dùng ánh mắt ra hiệu cho Bích Quỳnh, nàng vội vàng kéo Bích Thanh đi vào trong nội đường (phòng khách), nếu để cho Bích Thanh nói tiếp ở nơi này, thân phận của Hạ Phù Dung nàng sớm muộn gì cũng bị nàng ta phơi bày.
Vào trong nội đường, Bích Thanh vội vàng nói, "Nương nương, người hãy nhanh chóng trở về! Bân hộ tướng bị người đầu độc rồi."
Bân hộ tướng bị người đầu độc? Làm sao bị đầu độc? Người nào hạ độc? Bân hộ tướng là ai? Hạ Phù Dung không cắt đứt lời Bích Thanh, ra hiệu bảo nàng tiếp tục nói.
"Cũng không biết vì lý do gì, hoàng thượng cho người đến Dư Điệp cung mời nương nương, ta vội vàng hỏi phó thái y nương nương ở nơi nào, phó thái y nói nương nương có chuyện đã xuất cung. Khi ta trở lại Dư Điệp cung, liền nghe thủ vệ nói Lệ phi nương nương đã tới, nàng luôn miệng nói nương nương hạ độc hại Bân hộ tướng quân, nha hoàn ở Dư Điệp cung đều là đồng đảng, muốn bắt chúng ta đi thẩm vấn."
Nói như vậy, Lệ phi lần này lại chụp hụt. Bích Quỳnh theo nàng xuất cung, Bích Thanh lại tìm đến đúng lúc. Tiểu Cúc! Tiểu Cúc vẫn còn ở trong cung! "Tiểu Cúc đâu?"
"Tiểu Cúc bị Lệ phi nương nương bắt đi, vừa đúng lúc nàng ấy đang chơi đu dây."
"Ngươi có biết Tiểu Cúc bị Lệ phi bắt nhốt ở chỗ nào không?"
Bích Thanh lắc đầu một cái, "Lệ phi nương nương nói chỉ muốn dẫn đi thẩm vấn, không có nói ở chỗ nào."
"Nói như vậy hoàng thượng cũng biết chuyện này?"
Bích Thanh gật đầu một cái.
Hạ Phù Dung cảm thấy chuyện này rất kì lạ, cái tên Bân hộ tướng gì đó nàng cũng không biết hắn, sao chuyện hắn bị hạ độc lại liên quan đến nàng? Nếu như là Lệ phi hãm hại nàng, tại sao lại chọn một người không có chút quan hệ nào với nàng? Nếu làm thế nàng căn bản không có động cơ gây án, hay là, chủ nhân lúc trước của khối thân thể này cùng Bân hộ tướng gì đó có quen biết hay sao?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Hạ Phù Dung lập tức gọi hai tỷ muội Bích Quỳnh nhanh chóng hồi cung. Nàng cùng Bích Quỳnh vào cửa cung trước, sau đó Bích Thanh mới đi vào, tránh làm cho người khác nghi ngờ.
Trở lại Dư Điệp cung, Hạ Phù Dung vừa thay đổi xiêm y xong, Bích Thanh cũng vừa về tới.
Hạ Phù Dung ăn mặc chỉnh tề, liền dẫn hai tỷ muội Bích Quỳnh đi về hướng Yến Ninh cung của Thái hậu. Trực tiếp đi đến chỗ của Lệ phi không chỉ không thể cứu được tiểu Cúc, chỉ sợ bản thân nàng cũng khó bảo toàn, chỉ là nàng ta cũng đã quên Hạ Phù Dung nàng còn có một con át chủ bài, đó chính là Thái hậu.
Trải qua sự thông báo, Hạ Phù Dung tiến vào trong điện.
Vừa thấy Thái hậu, nàng liền lấy khăn tay xoa xoa nơi khóe mắt, nàng chưa nói đã bật khóc nức nở.
Thái hậu thấy Hạ Phù Dung như vậy, lập tức từ trên điện đi xuống, "Dung nhi, con lại bị uất ức gì thế? Sao lại khóc sướt mướt như vậy."
"Mẫu phi, người phải làm chủ cho Dung nhi ~" lời thoại cũ rích vừa nói xong, câu nói kế tiếp lần lượt mà đến, "Nghe nói Bân hộ tướng bị người đầu độc, Lệ phi tỷ tỷ cứ kiên quyết đổ tội danh lên đầu của con, còn phái người đi bắt con, cũng may nhờ lúc ấy Dung nhi đi ra ngoài ngắm hoa, nếu không, chỉ sợ lúc này không còn cơ hội nhìn thấy được mẫu phi người ~~" nàng đang chờ Thái hậu an ủi nàng mấy câu, sau đó sẽ đem chuyện Lệ phi bắt tiểu Cúc nói ra.
Nào ngờ chuyện lại nằm ngoài dự đoán của Hạ Phù Dung nàng, Thái hậu chỉ ngạc nhiên hỏi, "Bân hộ tướng bị người đầu độc? Hắn lúc này sao rồi?"
Không nghĩ tới Thái hậu càng tỏ ra quan tâm cái tên Bân hộ tướng gì đó, hắn ta rốt cuộc là ai, tại sao có thể làm cho Thái hậu luôn luôn thiên vị nàng trong lúc này cũng đứng về phe hắn.
"Bẩm mẫu phi, Dung nhi không biết."
"Bãi giá Thái Càn cung ~"
Hạ Phù Dung nhìn theo bóng lưng Thái hậu, ngu người đứng ở nơi đó. Thái hậu cứ thế mà đi sao? Vì cái tên Bân hộ tướng gì đó lại bãi giá đến chỗ của Tu Hồng Miễn hỏi cho rõ ràng? Vậy nàng phải làm thế nào?
Hai tỷ muội Bích Quỳnh cũng thấy không hiểu nhìn Hạ Phù Dung, tình cảnh bây giờ đi cũng không được, ở cũng không xong.
Hạ Phù Dung cất bước đi theo sau Thái hậu. Nàng ta không để ý tới nàng...nàng càng phải quấn lấy nàng ta, lúc này tình thế của Tiểu Cúc như ngàn cân treo sợi tóc, nàng không thể lùi bước trong lúc này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc