Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 36

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Câu hỏi của nàng nhận được hai luồng ánh mắt khinh bỉ bay tới, "Ngọc bội này là Địa Tàng Noãn Ngọc ngàn năm điêu khắc mà thành, nếu có nó trong tay, thân thể sẽ được bảo vệ, có tác dụng như các loại thần đan diệu dược! Cả một khối ngọc chỉ khắc được một cặp ngọc bội, lúc ấy mọi người khắp thiên hạ đều điên cuồng tìm kiếm để có được chúng, nhưng trong thời buổi loạn lạc chúng đã bị đánh cắp, một miếng thì rơi vào tay hoàng đế, miếng còn lại không biết đi về đâu. Trừ tin tức miếng ngọc kia ra, tin tức về miếng ngọc còn lại cho đến giờ vẫn không ai biết, sao có thể dùng tiền bạc để so sánh?"
"Trong tay hoàng đế có miếng ngọc bội như thế này? Vậy sao các huynh không ai đi tranh giành để có được nó?"
Thiện Xá khẽ mỉm cười, "Cần gì phải giành chứ? Nó hiện tại đang được giắt ở bên hông của hoàng đế chúng ta."
Hạ Phù Dung nhìn miếng ngọc ở bên hông Tu Hồng Miễn, đúng là giống với miếng ngọc của nàng như đúc. Nàng cảm thấy có chút khó hiểu, theo như những gì Thiện Xá nói, một miếng ngọc khác ở trong tay vua nước kiền sở. Nhưng tại sao miếng ngọc này lại ở trong tay Nguyên phó tướng? Theo lý, vật quan trọng như vậy không phải ở trong tay hoàng đế hay sao? Nếu tên Nguyên phó tướng này kiêu căng ngạo mạn hống hách không coi ai ra gì như thế, xem ra lai lịch của hắn không nhỏ a, khó trách lúc nào hắn cũng bày ra vẻ mặt coi thường nàng.
Tu Hồng Miễn lấy ngọc từ trong tay Thiện Xá về, "Đệ nói thử xem đây không phải là sự sắp đặt của ông trời thì là gì chứ?"
Thiện Xá nhìn động tác của Tu Hồng Miễn, "Ngài động lòng với nàng ta?"
Tu Hồng Miễn nhíu mày, không trả lời.
"Có lẽ trời cao còn sắp đặt những thứ khác kèm theo cũng không chừng? Ví dụ như nàng ta là gián điệp của nước khác sai tới đây? Lúc này đang trong giai đoạn hiểm nghèo, không thể coi thường a!" Nàng nhanh chóng dội cho Tu Hồng Miễn một thau nước lạnh, đùa gì chứ, nếu hắn vẫn muốn điều tra chuyện về nàng, chỉ sợ sau này lúc nàng muốn rời đi sẽ không dễ dàng gì.
Thau nước lạnh này quả thật đủ lạnh, làm cho Tu Hồng Miễn phải bày ra vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Hạ Phù Dung, "Chỉ cần nàng ở trên thế gian này, trẫm nhất định có thể tìm được nàng!" Nói tới chỗ này, hắn giống như nhớ ra cái gì, "Hình như bên cạnh nàng có con vật gì đó, ban đêm ta nhìn không rõ lắm, hình như con vật đó có bộ lông màu bạc."
Tu Hồng Miễn nói xong cùng Thiện Xá trao đổi ánh mắt, động vật có thể thường lui tới ở chung quanh đây cũng chỉ có. . . . . ."Yêu hồ!"
*Yêu hồ: con cáo thành tinh
Thiện Xá có chút nghi ngờ hỏi, "Đại ca, không phải là huynh gặp phải yêu ma quỷ quái gì chứ?"
Tu Hồng Miễn khẽ cong khóe miệng, nhìn ngắm miếng ngọc trong tay nói, "Cho dù nàng là yêu quái, trẫm cũng nhất định phải thuần phục được nàng!"
Trong lòng Hạ Phù Dung chấn động, suýt nữa đứng không vững, cái tên Tu Hồng Miễn này cũng quá nhàm chán đi! Chỉ là một cô nương trong lúc vô tình gặp phải vậy mà phải tìm cho bằng được, thật chẳng ra làm sao cả?
"Đúng rồi, đại ca, trong lúc đệ không có ở đây, có chuyện gì xảy ra hay không?"
Hạ Phù Dung âm thầm thay đổi đề tài, hai người nam nhân đồng thời bắt đầu nhớ lại tình huống đã xảy ra.
"Không có việc gì, chẳng qua là cảm thấy kỳ lạ, tại sao mỗi lần đệ truyền tin đều phải truyền hai phần, một phần thì không rõ ràng, một phần thì chi tiết tỉ mỉ, chữ viết cũng không giống. Chẳng lẽ vì muốn che giấu tai mắt?"
Quả nhiên! Xem ra còn có rất nhiều bí mật đây. "Chỉ sợ có người nóng lòng hơn chúng ta đấy."
Nghe xong lời Hạ Phù Dung..., Tu Hồng Miễn cùng Thiện Xá đồng thời nhíu mày.
Hạ Phù Dung nằm ở trên đệm, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra. Xem ra phía sau của cuộc chiến tranh này là một đại âm mưu đấy. Sau khi nàng gửi tin cho Tu Hồng Miễn, có người mượn danh nghĩa của nàng đưa tin cho bọn hắn, nếu như thế chắc hẳn bọn chúng đã sắp xếp người ẩn núp trong quân doanh của hoàng đế, hắn không gặp được bồ câu đưa tin của nàng trở về, liền tạo lá thư giả giao cho Tu Hồng Miễn, nhưng hắn lại không biết được bồ câu đưa thư của nàng đã ૮ɦếƭ, nên nàng đành để cho con bọ ngựa đưa tin. Người này là ai? Hắn rốt cuộc muốn lấy cái gì? Hay là. . . . . .
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của binh sĩ, canh ba nửa đêm Tu Hồng Miễn gọi nàng tới để làm gì?
Mới vừa đứng dậy, nàng cảm giác có chỗ kì lạ.Giọng nói!
Giọng nói này nàng chưa từng nghe qua bao giờ. Nàng nhướng mày, xem ra vị đại nhân quỷ quái này tìm nàng có việc a.
Hạ Phù Dung mới vừa bước ra cửa, chỉ cảm thấy một cơn gió lướt trên đầu, một cái túi màu đen chụp lên đầu nàng, nàng giả bộ giãy giụa một chút. Nàng cảm giác bị dẫn đi, muốn Gi*t nàng sao?
"Dừng tay!" Một tiếng quát to truyền đến, nàng chỉ cảm thấy bên ngoài vang lên tiếng binh đao chạm nhau, chỉ một lát sau, người tới càng nhiều, nàng được người nào đó cứu. Trong lòng nàng thở dài một cái, thiếu chút nữa là có thể biết được ai là nội gián a.
Hạ Phù Dung nhanh chóng lột cái túi ra khỏi đầu, chỉ thấy Thiện Xá đang bảo vệ nàng, Tu Hồng Miễn đứng ở cách đó không xa, trong mắt hai người bọn họ lại có sự thất vọng, xem ra bọn họ cũng có suy nghĩ giống nàng, cố ý làm cho tên nội gián kia đến gần nàng hơn thôi.
Tuy trong lòng Hạ Phù Dung rất thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn phải tiếp tục diễn, lần này bắt nàng chỉ là một tên lính, hắn ta chính là Đại Cá Tử lúc trước đã từng giúp đỡ nàng, quan hệ cũng rất tốt, hắn được thăng chức làm đội trưởng. Nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn, đối với Hạ Phù Dung cùng đám người Tu Hồng Miễn có vẻ không thích hợp cho lắm.
Đi vào lều của Tu Hồng Miễn, trên gương mặt cả ba người đều hiện lên sự chán nản thất vọng, thiếu chút nữa là mọi chyện đều hỏng hết!
"Các ngươi nói nếu như ta phái người đến Quỷ Sơn, có thể tìm được nàng hay không?"
Những lời của Tu Hồng Miễn vừa nói ra, Hạ Phù Dung cùng Thiện Xá đều kinh ngạc, đã đến lúc nào rồi, hắn ta còn suy nghĩ về chuyện kia?!
"Đại ca, không phải là đệ nói đại ca, trên đầu chữ sắc có con dao a!" Hạ Phù Dung muốn làm cho Tu Hồng Miễn đánh mất cái ý niệm này trong đầu.
Hắn híp mắt, trừng mắt uy Hi*p nhìn Hạ Phù Dung, làm cho cả người nàng run lên. Ánh mắt của hắn, so với a ô còn đáng sợ hơn!
"Ta muốn làm chuyện gì, chẳng lẽ còn phải nhờ ngươi đến dạy ta?"
Cái gì? !Cái người này cũng thật là quá quắt! "Chẳng qua là ta muốn nhắc nhở ngươi một chút! Ngươi có biết, người dân kiền sở đều gọi Hoa Dư là Tướng quân, Hoa Dư lại đối xử với toàn bộ tướng sĩ như là người nhà, đấy mới thực sự là Quân Vương tài đức sáng suốt!"
Những lời của Hạ Phù Dung vừa nói đã chọc giận Tu Hồng Miễn, "Ý của ngươi là nói trẫm không phải là một Quân Vương tài đức sáng suốt?!" Trong lời nói của hắn mang theo sự uy Hi*p mạnh mẽ, giọng nói chứa đựng sự uy Hi*p ấy càng ngày càng đến gần cho đến khi đã ở trước mắt của Hạ Phù Dung. Tim của nàng đập dữ dội, từ trước đến nay tim của nàng chưa từng đập nhanh đến như vậy, Tu Hồng Miễn này, ở khoảng cách gần sao nàng nhìn hắn lại thấy đẹp trai đến ૮ɦếƭ người thế không biết!
Hắn vươn tay, dùng sức nhéo mặt của Hạ Phù Dung, "Chuyện của Trẫm, ngươi tốt nhất đừng có can dự vào!"
Hạ Phù Dung đau đến ứa nước mắt, hắn dùng sức rất lớn mà nhéo mặt của nàng, nàng cố gắng giãy thoát khỏi tay của hắn, liền nhanh chóng chạy ra khỏi lều.
Thiện Xá ở một bên cũng không biết nên nói cái gì, Tam đệ này lá gan cũng rất lớn rồi, lúc này mặc dù đã xưng hô với nhau là huynh đệ, nhưng dù sao đại ca cũng là Hoàng đế, tôn nghiêm của hoàng thượng chẳng lẽ để cho người nào đe dọa cũng được sao?
Cánh tay của Tu Hồng Miễn sau khi Hạ Phù Dung rời khỏi vẫn không nhúc nhích vẫn giữ nguyên tư thế trước khi nàng rời đi, cảm giác này. . . . . .
Hạ Phù Dung chạy trở về lều của nàng, có chút uất ức ngồi ở trên nệm, a ô chẳng biết từ đâu chạy tới, nhảy vào trong lòng của nàng.
Cái tên Tu Hồng Miễn này cũng quá độc tài! Không coi lời khuyên của người khác ra gì, nàng nói những lời đó là vì muốn tốt cho hắn, nhìn thấy Hoa Dư đối đãi với binh lính của hắn như vậy, có thể làm tăng sức mạnh của quân đội rất lớn. Còn cái tên Tu Hồng Miễn này đến muộn lại bày ra vẻ mặt Hoàng đế, nhìn cũng làm người ta khó chịu!
A ô thấy tâm tình của Hạ Phù Dung không vui, nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau, đã kéo một con dê to lớn vào lều. Hạ Phù Dung nhìn thân thể nho nhỏ của a ô thật chẳng biết làm sao, lôi một con dê to lớn lại béo thế kia nhưng cái tên này lại không cố hết sức!
Nó kéo con dê vào trong lều, liền hả hê nhe răng, ngồi dưới đất đem chân trước ôm lấy đầu, cái đuôi càng không ngừng phe phẩy. Động tác này rất là dễ thương, giống như là mắc cỡ đang chờ đợi lời khen của nàng.
Hạ Phù Dung nhìn cẩn thận đầu con dê kia, nó đã bị độc của a ô Gi*t ૮ɦếƭ, cũng giống với các con dê khác mà thôi.
Hạ Phù Dung nhìn a ô có chút khó xử, "A ô, ta cũng rất muốn khen ngươi, nhưng ta thật sự không biết ngươi kéo một con dê vào đây thì có cái gì hay mà ta phải khen ngươi."
A ô nghe những lời của Hạ Phù Dung nói..., động tác phe phẩy đột nhiên cứng đờ, động tác dừng lại ở đó, chân trước vẫn ôm lấy đầu, nhưng hình như đã không còn vui vẻ.
"Được rồi được rồi, a ô của chúng ta thật sự rất giỏi, cái đầu dê này, tốt!" Hạ Phù Dung nói xong lại còn vỗ tay như trống, thật sự là nàng không tìm được có cái gì hay mà khen nhưng dù sao cũng phải khen vài lời mới được.
Nó lại bắt đầu đung đưa như bồng bềnh vào cảnh tiên, Hạ Phù Dung thật chẳng biết phải làm gì với cái vật nhỏ khi ra tay thì đáng sợ, nhưng đôi lúc lại có những hành động hết sức dễ thương này. Chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, "Con dê của ta chạy đâu mất rồi có ai thấy đâu không, nó là bữa ăn tối cho mọi người ngày mai đấy!" "Ta không thấy. . . . . ." "Ta không biết. . . . . ."
Hạ Phù Dung híp híp mắt, ánh mắt tràn ngập sự nguy hiểm nhìn a ô. Hình như cảm nhận cơn giận của Hạ Phù Dung, a ô còn đang ở đằng kia của lều mắc cỡ đung đưa thân mình trái phải, lập tức trợn tròn cặp mắt, đôi mắt chớp chớp tỏ ra vô tội nhìn nàng, hình như biết mình lại gây ra họa nữa.
"Pằng!" "Ô ~!"
"A ô đáng ૮ɦếƭ, cả ngày lẫn đêm chỉ biết gây họa! Còn không mau kéo con dê này về đi! ! !"
Sáng hôm sau khi Hạ Phù Dung vừa tỉnh dậy liền nghe nói Tu Hồng Miễn tìm nàng, làm cho nàng đi vào lều của hắn có chút thấp tha thấp thỏm.
"Hôm nay trẫm nghe nói cả một con dê nướng dành cho bữa ăn tối bị một con vật cắn ૮ɦếƭ, hơn nữa còn vật đó lại là yêu hồ đấy."
Đột nhiên Tu Hồng Miễn nói chuyện này với Hạ Phù Dung làm cho nàng có chút lo lắng, tại sao hắn lại nói chuyện này với nàng? Chẳng lẽ hắn phát hiện được cái gì? "À? Thật sao? Nơi này cách Quỷ Sơn rất xa mà."
Khóe miệng Tu Hồng Miễn nhếch lên, "Đúng vậy, đệ nói thử xem tại sao ở nơi này lại xuất hiện dấu chân của yêu hồ?"
"Chẳng lẽ cùng với vị nữ tử mà hoàng thượng gặp đêm hôm đó có liên quan?" Hạ Phù Dung tiếp tục mặt dày nói, chỉ cần hắn không cởi hết quần áo của nàng, nàng có ૮ɦếƭ cũng sẽ không thừa nhận!
Hắn híp híp mắt, "Vậy đệ nói cho trẫm biết, nếu như đệ là một cô gái, thì đệ sẽ trốn ở nơi nào?"
Thấy Hạ Phù Dung không trả lời, hắn cười lạnh một cái, làm cho nàng rùng mình một cái.
"Chắc Tam đệ đã lâu không được tắm chứ nhỉ? Ngày đó đại ca phát hiện ở chung quanh đây có một cái hồ, không bằng bây giờ chúng ta cùng nhau đi đến đó tắm?" Một lát sau, hắn lại nói thêm một câu, "Hay là. . . . . . Tam đệ đã tắm ở đó rồi?"
"Ha ha, đại ca thật biết nói đùa, đệ làm sao có thể đi tắm ở nơi đó được." Hạ Phù Dung liếc mắt, "Được thôi, nói thật ra, đệ đã lâu lắm cũng chưa được tắm, nhờ đại ca chăm sóc, tối nay chúng ta cùng nhau đi." Hạ Phù Dung nở nụ cười xoay người đi ra khỏi lều.
Tu Hồng Miễn thấy Hạ Phù Dung vui vẻ đồng ý, trong lòng lại bắt đầu nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ hắn quá đa nghi? Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, cảm giác lần trước tuyệt đối không có sai.
Hạ Phù Dung trở về lều của nàng, nàng giống như kiến bò trên chảo nóng liền nhanh chóng bắt đầu thu dọn đồ đạc, nơi này đã không thể ở lại, nàng muốn chờ sau khi đánh giặc xong sẽ rời đi, xem ra bây giờ không đi không được rồi. Trước đó đồng ý với Tu Hồng Miễn, chỉ là kế hoãn binh, nếu không khi sự việc bị phát hiện nàng cũng không biết sẽ ૮ɦếƭ như thế nào.
Đem đồ đạc đã thu dọn xong giao cho a ô mang đi trước, nếu khi nàng đi ra lều mà mang theo đồ đạc sẽ bị người khác chú ý. A ô cúp hai lỗ tai lại, vẻ mặt không tình nguyện. Trong lòng Hạ Phù Dung cười trộm, ai bảo chính ngươi lúc trước muốn làm anh hùng, con dê lớn như vậy cũng có thể kéo đi dễ dàng, những thứ này càng thêm tiểu cass rồi. Ừ, xem ra sau này công nhân bốc vác có thể để cho nó làm rồi.
Thấy tình hình bên ngoài vẫn bình thường, trên đỉnh màn Hạ Phù Dung cắt một cái lỗ thật to, đi ra ngoài từ phía trên có vẻ an toàn hơn.
Mới vừa bay ra khỏi lều, chỉ nghe phía dưới chân vang một tiếng thật lớn.
Lều của Hạ Phù Dung trong nháy mắt bị nổ nát bấy!
Hạ Phù Dung ngơ ngác nằm trên vách đá dựng đứng, nếu như nàng không chạy trốn kịp thời, có phải bị nổ ૮ɦếƭ hay không? !
Mọi người nghe thấy tiếng nổ nhanh chóng chạy đến, thấy cảnh tượng trước mắt đều sợ đến ngây người. Lúc này nàng chỉ nhìn thấy tất cả binh lính chỉ chỉ về phương hướng của nàng, hình như muốn nói nàng may mắn mới thoát khỏi cái ૮ɦếƭ.
Lều của chủ soái vẫn bình thường không bị hư hại gì, hình như tất cả mọi người đều bị tiếng động làm cho sợ hãi không nhẹ, xem ra thuốc nổ ở chỗ này vẫn không được sử dụng rộng rãi cho lắm.
"Hình như năng lực chạy trốn của ngươi rất vô hạn làm cho trẫm cũng rất bất ngờ." Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung nói.
Hạ Phù Dung cười xấu hổ, chạy mau hơn nữa có thể nhanh hơn được thuốc nổ sao? Nếu không phải là nàng thoát được nhanh, chỉ sợ đã bị nổ thành tương rồi.
"Ngươi và Y Tháp tộc có quan hệ gì?"
Hạ Phù Dung ngỡ ngàng nhìn Tu Hồng Miễn, nàng có thể cùng với bọn họ có quan hệ gì.
"Nếu không thì bọn họ làm sao có thể dùng lê bạo đối phó với ngươi?"
Thì ra nơi này gọi thuốc nổ là lê bạo. Lúc này trong lòng nàng thật rất tức giận, nàng cùng bọn họ không thù không oán, tại sao lại muốn Gi*t nàng? ! Là Y Tháp tộc thật sao? Lần này coi như các ngươi đã ᴆụng tới nàng!
Tu Hồng Miễn thấy nàng tức giận không nói mội lời, cũng nhìn ra nàng không muốn tìm hiểu sự việc xảy ra, liền không tiếp tục hỏi nữa.
Trải qua chuyện giật mình vừa rồi, Hạ Phù Dung cảm thấy cả người nóng lên, cái trán đổ mồ hôi hột, nàng lột cái nón xuống lau mồ hôi, trong nháy mắt cảm thấy động tác này không thích hợp. Nếu theo thường ngày, chỉ cần nàng làm động tác này. . . . . .
Không hối hận kịp, chỉ thấy bên ngoài lều có một bóng dáng nho nhỏ chạy thẳng về phía nàng.
A ô!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc