Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 31

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Thiện Xá cau mày dừng chút mới đáp, " Chém."
Cả người Hạ Phù Dung chấn động, lúc ấy lòng nàng quá đau đớn, chỉ muốn báo thù cho Đại Cá Tử, lại không nghĩ tới sẽ mang đến hậu quả như vậy.
"Trì tướng quân và trẫm đã là huynh đệ, lệnh đệ phạm sai lầm, vi huynh tất nhiên cũng có lỗi, đợi sau khi trảm Trì tướng quân, trẫm sẽ tự nhận bốn mươi đại bản."
Lời của Tu Hồng Miễn vừa nói ra, toàn quân xôn xao.
Hạ Phù Dung ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thì ra là hắn dùng khổ nhục kế.
"Hoàng thượng. Trì tướng quân mặc dù có vi phạm quân quy, nhưng công lao của hắn lại lớn hơn sai lầm. Quân quy là ૮ɦếƭ, nhưng người là sống !" Thiện Xá quỳ một chân trên đất xin tha cho nàng.
Có hắn dẫn đầu, cho nên tướng sĩ đều quỳ xuống cầu xin cho nàng."Trì tướng quân và Vương đội trưởng là huynh đệ cùng sống ૮ɦếƭ, rất đáng khâm phục có thể tha!" "Trì tướng quân làm rạng danh quân ta, tuy vi phạm nhưng có thể tha !"
Tu Hồng Miễn nghe mọi người góp lời,bày ra bộ dạng rất khó xử. Không nói gì
"Hoàng thượng. Bây giờ đang là lúc nguy hiểm, nếu chém nhân tài như Trì tướng quân, sẽ chỉ làm địch quốc được lợi !" Thiện Xá xin tha cho nàng lần nữa.
Tu Hồng Miễn thở dài, "Cũng được, Thiện tướng quân nói rất đúng, an nguy của quốc gia quan trọng hơn tất cả." Hạ Phù Dung nhìn hắn ở nơi đó diễn xuất thần nhập hóa, nàng không thể không khâm phục kỹ xảo của hắn, rõ ràng chính là hắn cố ý cho mọi người mắc bẫy, nhưng hiện tại lại giống như mọi người đang thiếu nợ hắn."Trì tướng quân."
"Có mạt tướng!"
"Ngươi biết lỗi chưa?"
"Mạt tướng biết sai! Sau này nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không phạm sai lầm tương tự”
" được ." Tu Hồng Miễn miễn cưỡng gật đầu một cái, "Niệm tình ngươi biết sửa sai, trẫm liền miễn cưỡng tha ngươi một mạng. Nhưng tội ૮ɦếƭ có thể miễn, tội sống khó tha. Truyền lệnh, đánh 70 đại bản!"
Lòng Hạ Phù Dung run lên, lần trước 32 đại bản liền đánh cho nàng dở sống dở ૮ɦếƭ rồi, thương thế vừa mới tốt lên, giờ lại muốn đánh à?
" Hoàng thượng vạn lần không được! 70 đại bản không phải muốn lấy mạng của Trì tướng quân sao!" Binh lính phía dưới bắt đầu ầm ỹ , trong lòng Hạ Phù Dung cảm động một hồi, không ngờ hình tượng của nàng trong lòng binh sĩ lại tốt như vậy
"Hoàng thượng, Trì Tô mặc dù mắc phải lỗi lớn, nhưng lại lập được công lớn , sao không lấy công đền cho tội, chấm dứt chuyện này?" Thiện Xá đề nghị.
Mọi người phía dưới nhất trí tán thành.
"Hoàng thượng! Trì Tô tự nguyện chịu 70 đại bản!"
Toàn quân xôn xao.
Tu Hồng Miễn chau mày, "Nếu lấy công đền cho tội, cũng là một ý kiến tốt."
"Hoàng thượng, Trì Tô tự nguyện chịu 70 đại bản!" Hạ Phù Dung lặp lại lần nữa.
"Đã như vậy, người đâu, đánh Trì tướng quân 70 đại bản !"
Rõ ràng Hạ Phù Dung cảm thấy lần này người đánh xuống tay đã lưu tình vô cùng, nhưng sau khi đánh xong 70 đại bản , nàng vẫn cảm giác toàn thân co quắp, " ọe ~~" trực tiếp nằm ói trên ghế dài
"Nhanh đi thông báo hoàng thượng, Trì tướng quân nôn!" Binh lính nhìn sắc mặt Hạ Phù Dung không ổn, lập tức hô lên.
Hạ Phù Dung cảm thấy dạ dày trống rỗng, nằm ở chỗ này không ngừng nôn mửa , bên tai vang lên tiếng ông ông, âm thanh xung quanh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. . . . . .
Chậm rãi mở mắt ra, Hạ Phù Dung phát hiện mình đang nằm ở trên giường , trong thoáng chốc, nàng nhớ lại mình sau khi bị đánh xong liền ói.
"Đệ vì sao không lấy công đền tội, mà lại tình nguyện chịu phạt?" Tu Hồng Miễn thấy nàng tỉnh, liền hỏi.
Hạ Phù Dung suy yếu lắc đầu một cái, cảm thấy cả người vô lực. "Nếu lấy công đền cho tội, vậy địa vị tướng quân của đệ cũng không bảo vệ được rồi."
"Địa vị tướng quân quan trọng hay là tính mạng của đệ quan trọng? !"
"Địa vị tướng quân quan trọng hơn!" Hạ Phù Dung cắn môi, gằn từng chữ một.
" Đệ vì sao lại coi trọng nó như vậy?"
Hạ Phù Dung yếu ớt cười một tiếng, " Địa vị tướng quân rất là cao, rất nhiều người liều mạng cả đời cũng không đạt được, đệ thật may mắn mới có cơ hội này, đương nhiên là muốn nỗ lực bảo vệ nó."
Tu Hồng Miễn cau mày rơi vào trầm tư, lát sau nhìn nàng nói: " Đệ tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, đại phu vừa mới khám cho đệ, nói đệ phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Đại phu đã tới?"
“ Ừ."
Đại phu đã tới? Trong lòng Hạ Phù Dung cả kinh.
Tu Hồng Miễn gật đầu một cái nhìn về phía nàng , "Mặc dù đại phu nói đệ không bị ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng , nhưng nhìn bộ dạng khiếp sợ của hắn khi bắt mạch cho đệ, chỉ sợ tình huống của đệ cũng không phải là đặc biệt lạc quan, cho nên đệ nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt."
Hạ Phù Dung chột dạ, dời tầm mắt đi, đại phu nhất định là biết nàng không phải nam nhân, nhưng mà lúc ấy hắn cũng không có vạch trần nàng, chắc hẳn hắn muốn giữ bí mật giúp nàng. Trong lòng nhất thời thở dài một cái, dù sao nếu trong quân doanh xuất hiện một nữ nhân tiến vào, tuyệt đối là tội ૮ɦếƭ, cảm thấy chính mình mặc kệ đi tới chỗ nào, luôn có một đống phiền toái.
"Báo cáo!"
Tu Hồng Miễn và Hạ Phù Dung liếc nhau một cái, trực giác nói cho bọn họ biết, không phải là chuyện gì tốt.
Quả nhiên, Kiền Sở Vương giận dữ, tự mình mang binh đi đối chiến. Lần này tốt lắm, đại Boss hai nước đều tới, hiện tại chỉ xem lá bài chủ chốt của ai lớn
"Tam đệ đối với tình thế trước mắt có ý kiến gì không?" Tu Hồng Miễn dùng ánh mắt vô cùng tin tưởng nhìn Hạ Phù Dung.
Tu Hồng Miễn gọi Thiện Xá tới, đang ở trong doanh trướng nàng thương thảo .
Tu Hồng Miễn cũng quá để mắt nàng đi, nàng làm sao biết? Nàng vừa không có đánh thắng giặc, vừa không có học qua binh pháp, "Không dối gạt đại ca, kinh nghiệm của tiểu đệ ta đối với dụng binh đánh giặc còn thấp, nhiều nhất đùa bỡn một ít thông minh có thể, nếu nói đến đại cục, chỉ sợ còn phải do đại ca cùng nhị ca tới chống đỡ."
Tu Hồng Miễn gật đầu một cái, suy nghĩ hồi lâu, ngay sau đó cười nói, " Đệ cũng không phải là khôn vặt, cũng có trí khôn. Có ba người chúng ta hợp tác, nhất định có thể cho quân Kiền Sở đẹp mặt!"
Sau nàng phát hiện Tu Hồng Miễn cũng không phải nói mạnh miệng, trong ba người nàng có nhiều sáng kiến nhất, thường thường thắng ở một chữ "Mới" , làm người khác không tưởng được; Thiện Xá là tướng quân nhiều năm , hắn lắm chắc chiến cục; mà Tu Hồng Miễn hơn hắn ở chữ "Ổn" nên hắn suy tính chuyện vô cùng chu toàn, thường thường chỉ ra khuyết điểm trong sáng kiến của nàng rồi bổ xung cho tốt
Mấy người bọn họ thừa dịp Kiền Sở Vương còn chưa chạy đến, công phá nhiều căn cứ điểm của quân Kiền Sở, hai vị Boss ở chiến trường gặp nhau chúng ta phải chiếm thế thượng phong.
Hạ Phù Dung nằm ở trong doanh Tướng quân, nhìn về vị trí trống trơn bên cạnh, nàng nhất định bảo trì thói quen ngủ bên trong , vị trí phía ngoài vẫn giữ lại cho người có vóc dáng cao to.
"Đây coi là cái gì, sau này ta còn muốn làm Tướng quân !"
"Đại Cá Tử, ngươi bởi vì ta làm cho hiện tại chức vị gì cũng không có, chẳng lẽ ngươi không khó chịu? Không hận ta?"
"Không khó chịu, chỉ là có chút tiếc nuối. Bất quá cũng không có gì. Hiện tại chức vị này là của ngươi nha, ngươi là ai hả? Là trứng ngỗng người nhà của ta nha....! ngươi hay là ta làm không phải đều là giống nhau sao."
Nàng cười cười, mỗi lần nhớ lại đều là như thế ngọt ngào. Đại Cá Tử, ngươi thấy không, ta làm Tướng quân rồi ! Ta giúp ngươi đạt thành tâm nguyện rồi !
Chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, lấy lại tinh thần, chờ đợi bọn họ đến.
Tu Hồng Miễn vén mành lên, sải bước đi vào, phía sau không chỉ Thiện Xá, còn có bảy tám vị tướng sĩ, chắc hẳn Tu Hồng Miễn có chuyện gì muốn thương nghị thôi.
Bởi vì nàng hành động bất tiện, cho nên lều của nàng là chỗ bọn họ thương nghị.
Miễn miễn cường cường đứng lên, "Hoàng thượng đêm khuya triệu tập các vị tới đây, không biết vì chuyện gì?"
"Theo thám tử báo lại, Kiền Sở Vương Hoa Dư đã mang binh tới. Trẫm cho gọi các vị đến chính là muốn thương nghị đối sách, Hoa Dư là một người có nhiều kế, nếu như chúng ta đợi đến hắn ra kế mới hành động, chỉ sợ cũng đã muộn." Tu Hồng Miễn nói xong nhìn Hạ Phù Dung mộ cái mọi người đều biết ở nơi này nàng là người rành nhất về dụng kế.
Hoa Dư? Kiền Sở Vương lại là nữ? Chẳng lẽ nàng chính là dị thế Võ Tắc Thiên? Tiếp thu được ánh mắt của Tu Hồng Miễn, nàng vội nói, "Theo mạt tướng thấy, lần này chúng ta còn phải đợi đến khi nàng ra kế!"
Mọi người nhất trí không hiểu nhìn về nàng.
"Hiện tại Kiền Sở đến tột cùng có bao nhiêu binh lực, thực lực như thế nào, chúng ta cũng không tính là quá rõ ràng, nếu như chúng ta đường đột hành động, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại."
Tu Hồng Miễn nghe Hạ Phù Dung mà nói..., gật đầu một cái, "Nhưng nếu chờ hắn ra tay, chỉ sợ chúng ta sẽ khó lòng phòng bị."
Nàng muốn nghĩ, "Có lẽ chúng ta trước tiên có thể chuẩn bị sẵn sàng, chờ nàng tới liền giết nàng trở tay không kịp đây?"
"Trì tướng quân nói là như thế nào?" Lý phó tướng vẫn không lên tiếng hỏi ra.
Rốt cuộc chịu gọi nàng tướng quân? Trong lòng có chút hả hê , "Ta lấy một ví dụ vậy, nếu như chúng ta không hy vọng một người ra khỏi nhà của hắn, như vậy chúng ta mà có thể trước chuẩn bị sẵn sàng, chờ người kia vừa ra tới, liền quát hắn trở về."
"Nhưng làm sao ngươi biết người kia dùng phương pháp gì ra cửa đây? Ngộ nhỡ hắn đi cửa, hoặc cửa sổ, hay hoặc là nóc phòng?" Tu Hồng Miễn hỏi.
Đây đúng là vấn đề nàng phải nghĩ. "Hoặc là, chúng ta có thể tìm một người lẻn vào bên trong nhà theo dõi nàng ta?"
Mọi người gật đầu một cái. Tu Hồng Miễn nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Đáng tiếc bên trong phòng không phải là người, mà là một con chó, thử hỏi, nếu chúng ta phái người đi vào, làm sao có thể biết được ý tưởng của chó?"
Hạ Phù Dung nhàn nhạt cười một tiếng, hiện tại nàng thấy Tu Hồng Miễn rất có tế bào hài hước. "Thật là trùng hợp nhà mạt tướng trước đây có nuôi chó, nó nhúc nhích, mạt tướng liền có thể biết nó muốn làm gì." Chính xác là ngẫu nhiên, ai bảo Sở Kiền quốc bọn họ lấy tiếng Anh làm tiếng mẹ đẻ đây
Tu Hồng Miễn chau mày. "Ngươi đi?"
Hạ Phù Dung chợt nhíu mày. "Hoàng thượng, người hoài nghi năng lực của mạt tướng?"
Hạ Phù Dung hiểu biết rõ hắn không phải ý đó, nhưng nếu không nói như vậy, chẳng lẽ muốn trực tiếp nói cho hắn nàng biết tiếng của bọn họ ?
"Có lẽ có thể để cho Trì tướng quân thử một lần." Thiện Xá đề nghị, nàng cười với hắn một tiếng.
Mấy người khác cũng không dị nghị. Tu Hồng Miễn gật đầu một cái nhìn nàng nói: "Mọi sự cẩn thận!"
Sâu thẳm trong lòng Hạ Phù Dung chợt có một dòng nước ấm, hắn là đang lo lắng nàng sao?
Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng, Tu Hồng Miễn đã tới lều của nàng.
"Bây giờ đệ hối hận vẫn còn kịp." Tu Hồng Miễn nhìn nàng nghiêm túc nói.
Hạ Phù Dung cười lắc lắc đầu: "Đệ không hối hận." Dù hối hận nàng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
"Cầm đi." Hắn kéo tay nàng qua , kín đáo đưa cho nàng một con dao găm. Hạ Phù Dung nhìn con dao găm lớn chừng bàn tay, trên là lớp vỏ được khắc vô cùng hoàn mỹ, trên chuôi đao một viên bảo thạch đỏ như máu. Ánh mắt Hạ Phù Dung nhất thới sáng lên, tuy không biết con dao găm này đáng giá bao nhiêu nhưng nếu đem nó đi cầm, ít nhất có thể đủ cho nàng sinh sống hết nửa đời còn lại. Hạ Phù Dung từ từ mở con dao găm ra, mũi đao liền phát sáng, vô cùng sắc bén.
Nàng mừng rỡ nhìn hắn. "Cái này là cho đệ sao?"
Tu Hồng Miễn gật đầu một cái. "Đến lúc đó nhất định phải tùy cơ hành sự! đến lúc vạn bất đắc dĩ mới được dùng. Đệ phải nhớ tính mạng quan trọng hơn tất cả”
Nghe lời của hắn, mũi của nàng đột nhiên đau xót, tiến lên ôm lấy Tu Hồng Miễn.
"Đại Cá Tử, ngươi đến lúc đó phải cơ trí một chút, biết không?"
"Phải tùy cơ mà hành sự, nếu có thể lập công liền lập công, nếu không thể cũng không cần miễn cưỡng, nên nhớ sinh mạng mới là quan trọng nhất."
Tu Hồng Miễn, tâm trạng của huynh bây giờ cũng giống ta khi đó sao?
"Huynh yên tâm, đệ sẽ an toàn trở lại. Đệ là một người sợ ૮ɦếƭ, nếu như bị bắt, nhất định sẽ khai ra mọi người, chứ không để mình bị thương đâu."
Tu Hồng Miễn cười vỗ nhẹ nhẹ đầu của nàng. "Phái cái tên phản đồ này đi, xem ra ta thật là thất sách."
Thiện Xá vừa vào cửa, liền nhìn hai người họ ôm nhau cười, lúng túng ho khan một tiếng.
Hạ Phù Dung và Tu Hồng Miễn dừng lại, lập tức tách ra.
Thiện Xá dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ nói: "Để ta xem một chút Tam đệ chuẩn bị được như thế nào"
"A, rất tốt a. Ha ha, đệ đều chuẩn bị xong." Hạ Phù Dung bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì nhưng càng làm cho hành động của hai người bọn họ lúc trước càng trở lên quái dị.
Tu Hồng Miễn đứng yên tại chỗ không nói gì. Thiện Xá đi tới nghiêm túc nói với nàng: " Đệ đến lúc đó nhất định phải chú ý an toàn!"
Hạ Phù Dung gật đầu một cái. Trong lúc vô tình nhìn đến con dao găm trong tay nàng , Thiện Xá chấn động, "Huyền huyết chủy!"
Hạ Phù Dung nhìn đồ trong tay, thì ra là cái này gọi là huyền huyết chủy, xem ra quả nhiên có chút lai lịch.
"Ta chỉ không muốn mất đi một huynh đệ thôi." Nói xong Tu Hồng Miễn liền sải bước đi ra ngoài.
Thiện Xá nhìn bóng lưng của hắn, thật lâu không nói gì.
Trực giác nói cho nàng biết, con dao găm này không phải đơn giản như vậy, xem ra có cầm đi hay không còn phải đợi sau khi suy nghĩ lại mới quyết định
Sau khi cáo biệt cùng mọi người, Hạ Phù Dung liền đi đến theo hướng đóng quân của quân Kiền Sở.
Trong buổi cáo biệt, Hạ Phù Dung không nhìn thấy Tu Hồng Miễn đâu.
Nàng nói cho bọn họ biết, nàng sẽ giả làm người bị thương lẫn vào quân doanh của quân Kiền Sở. Lúc gần đi, đại phu cho nàng một bọc thuốc, mà khi ăn vào mạch tượng sẽ giống như của người câm vậy, đến lúc đó, nàng chỉ cần giả bộ như bị câm sau khi bị thương, dù đại phu có bắt mạch cũng nhìn không ra. Nàng chỉ cần trà trộn vào quân doanh tìm hiểu một số hành động của họ là được
Nhưng đến khi thật sự hành động Hạ Phù Dung mới thấy mọi chuyện không phải đơn giản như vậy, nếu như chỉ trà trộn vào trong binh lính, lấy được tin tức cũng sẽ không quá bí mật, cho dù có hành động, cũng là đến khi thi hành mệnh lệnh mới biết, đến lúc đó dù có báo được cho bọn họ chỉ sợ cũng không còn kịp nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc