Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 05

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Bỏ Lệnh Cấm
"Như thế muội muội cung kính không bằng tuân mệnh , Phù Dung tỷ." Tiểu Cúc khom người, dịu dàng nói. Lại lôi được ta thiếu chút nữa từ trên giường té xuống ! Hoa sen, Phù Dung tỷ? ! Chẳng lẽ thân thể này tên là Phù Dung?
. .Thật sự là tự tác nghiệt không thể sống, để làm chi muốn dùng tỷ muội tương xứng a, trực tiếp để cho nàng kêu tên của ta thật tốt. . . . . ."Ách. . . . . . Tiểu Cúc muội muội, ngươi gọi thẳng tên của ta là có thể, không cần thêm chữ tỷ tỷ." Ta ôn hòa cười cười.
"Phù Dung tỷ nói gì vậy, Tiểu Cúc như vậy đã là vượt qúa lễ nghi, sao có thể gọi thẳng tục danh của nương nương ? Nếu bị Hạ Thừa tướng biết rõ, tỷ tỷ thật không có gì, muội muội ta đã có thể. . . . . ." Nói xong nàng lại cúi đầu, làm như bị ủy khuất rất lớn.
Hạ Thừa tướng? Chẳng lẽ là cha ta? Ta là nữ nhi của Thừa tướng? Nói như vậy tên của ta là kêu Hạ Phù Dung rồi. . . . . . . Quá tục tằng. Ta cố nén bị chuyện này lôi tới tác dụng phụ, xả một cái tươi cười so với khóc còn khó coi hơn , "Vậy ngươi liền thẳng gọi một tiếng tỷ tỷ đi, như vậy cũng không có làm đầu đề câu chuyện cho người ta." Nếu gọi tỷ tỷ thì có quá nhiều người , ai biết nàng kêu đích thị người nào a.
"Uh, vẫn lại là tỷ tỷ nghĩ chu đáo." Tiểu Cúc vui vẻ cười cười, "Tỷ tỷ, ngươi mau đứng lên rửa mặt ăn cơm đi, hiện tại đã quá ngọ , người đồ ăn sáng đều còn không có ăn đấy."
Gật gật đầu, Tiểu Cúc đỡ ta đứng lên, chuẩn bị hầu hạ ta rửa mặt, "Bản thân ta tới ." Chính mình tự rửa mặt hai mươi mấy năm qua, đột nhiên làm cho người ta hầu hạ thật đúng là không thói quen.
Nàng cũng không chối từ, chờ ta rửa mặt xong đi tới bên cạnh bàn, hôm nay thức ăn so với ngày hôm qua vẫn còn tốt hơn , mà còn lại nhiều không ít.
"Ta cùng ngự thiện Tiểu Đức Tử là đồng hương, lại nhờ hắn để cho ngài bỏ thêm vài món đồ ăn, tỷ tỷ có vừa ý?" Tiểu Cúc nhìn bộ dáng thần tình vui sướng của ta, cười hỏi.
"Uh, vẫn lại là muội muội săn sóc." Ta cảm kích nói, trong lòng không tin cảm thấy buồn cười, đồng hương sao? Một cái nho nhỏ thái giám, nếu không có chỗ dựa, sao dám tùy ý thay đổi thức ăn của nương nương ?"Tỷ tỷ bệnh điên đã khỏi, còn không phải toàn bộ dựa vào Tiểu Cúc muội muội tri kỷ chiếu cố sao."
Tiểu Cúc nhìn ta, rồi lại cúi đầu nghĩ nghĩ nói, "Tỷ tỷ khách khí , muội muội biết nên làm như thế nào rồi."
Cơm nước xong, Tiểu Cúc lại thu thập xong chuẩn bị rời đi, ta xoay người gọi nàng lại, "Muội muội nếu không có chuyện gì thì rảnh rỗi tới viện bồi theo giúp ta đi."
Tiểu Cúc khom người, "Là muội muội sơ sót, như thế này liền đưa cho tỷ tỷ mấy thứ đồ chơi có thể tiêu khiển tới."
Ta cười cười, "Vậy thì làm phiền muội muội lo lắng rồi."
"Không việc gì." Nói xong Tiểu Cúc đóng cửa lại.
Không bao lâu, lại truyền đến tiếng đập cửa, "Nương nương đồ của ngài đưa tới rồi."
Ta lên tiếng, lại mở cửa, nhìn đến đằng sau Tiểu Cúc đi theo mấy tiểu nha hoàn cùng thái giám, bọn hắn người người trong tay đều cầm giấy 乃út, mực và mấy quyển sách .
Trong lòng không tin ngầm suy nghĩ, nơi này tới cùng là triều đại nào? Nữ tử tiêu khiển không phải đánh đàn nữ công, mà là thư pháp? Mà ta lại cứ không thích viết chữ, để cho ta viết tiếng Anh coi như qua được cửa, nhưng nếu là tiếng Trung, dùng 乃út máy viết còn xiêu xiêu vẹo vẹo, hiện tại dùng 乃út lông hơn nữa còn là chữ phồn thể nên viết như thế nào? Trong lòng không tin rất đỗi căm tức.
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương bệnh lâu mới khỏi, muốn nhiều điều dưỡng thân thể." Tiểu Cúc nói xong lại hành đại lễ, những người khác cũng đều đi theo quỳ xuống hành lễ. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Tiểu Cúc làm việc quả nhiên lưu loát, nhanh như vậy liền đem tin tức ta hết bệnh thả ra ngoài rồi , "Miễn đi, nếu không có Tiểu Cúc chiếu cố, ta sao có thể nhanh khỏi hẳn như vậy?" Ta đi qua nâng dậy Tiểu Cúc, người ở bên ngoài xem ra, này nghiễm nhiên là một hình ảnh đẹp về chủ tử và nô tỳ a .
"Nương nương, Hoàng thượng cùng Hạ Thừa tướng giống như cũng biết chuyện này a, phỏng chừng không bao lâu người có thể chuyển ra nơi này rồi." Tiểu Cúc nhẹ nhàng cười nói.
Điều này cũng làm cho ta có chút ngoài ý muốn, nơi này tuy hẻo lánh, ngẫu nhiên cũng sẽ không hề có người tới, nhưng tổng sẽ dễ chịu hơn bên hậu cung ô khí hôi hổi kia a, "Uh, biết rõ, các ngươi đi xuống trước đi, ta nghĩ muốn nghỉ ngơi một hồi."
Tiểu Cúc khả năng thật không ngờ ta sẽ phản ứng như thế này, "Nương nương, chỉ sợ người nghỉ ngơi không được bao lâu. . . . . ." Tiểu Cúc còn không có nói xong, lại nghe được rất xa một thanh âm truyền đến, "Dư phi nương nương tiếp chỉ ~~~~"
Trong lòng rất đỗi kinh ngạc, nơi này thật sự là cao thủ nhiều như mây a, sao ta hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của hắn ? Tưởng quy tưởng, cước bộ đã dời đi khỏi cửa, không hờn giận quỳ gối ngồi xuống, tôn trọng tự do như ta làm sao có thể trói buộc ở những thứ lễ giáo này? Bất quá may mà thân xiêm y này, liền tính ta ngồi , cũng nhìn không ra tới, nghiễm nhiên một bộ dáng đang quỳ .
“ Thiên tử thánh ân, khắp chốn vui mừng, hoàng ân cuồn cuộn. . . . . ." Phía trước tất cả đều là chút lời vô nghĩa, không biết là nơi này khi đọc thánh chỉ đó là tập tục hay vẫn lại là nguyên bản trên thánh chỉ liền viết như vậy. Chân chính để cho ta khó hiểu chính là ta sao vẫn không cảm giác được khí tức của hắn , cho dù có, cũng chỉ là lúc hắn nói chuyện khi đó mới cảm thấy một chút, người này công phu cao bao nhiêu?
Ngay khi lúc chân ta đã hoàn toàn tê rần , "Khâm thưởng ~~~~" một cái chuyển âm hoàn mỹ , biểu thị ta rốt cục được giải thoát rồi. Mới vừa ngẩng đầu nghĩ muốn thừa dịp thời điểm tiếp chỉ nhìn xem cao nhân này lớn lên trông thế nào, lại nhìn đến phía trước không có một bóng người!
Sao lại thế này?
"Như thế nào còn chưa tiếp chỉ?" Thanh âm truyền đến từ rất xa.
Tìm được ngọn nguồn của thanh âm , walker, ta nói như thế nào không cảm giác được khí tức của hắn a, tên thái giám ૮ɦếƭ bầm kia đứng ở bên ngoài mê cung tuyên chỉ!
Chẳng lẽ hắn là người điểu khiển chương trình trong truyền thuyết khi mà hoàng đế cử hành lễ nghi long trọng ? Vừa mới khi hắn đọc thánh chỉ khi đó cũng không có thở , nói vậy thanh âm vừa lúc nãy của hắn là từ chỗ khác vọng lại đi. Ngẫm lại có hàng vạn người đứng ở quảng trường đều có thể tinh tường nghe được thanh âm của hắn . . . . . . Thật sự, cực kỳ to.
Thánh Chỉ
Thánh chỉ cũng không có nghe nên ta cũng chẳng biết trên đó nói cái gì, bất quá như thế nào cũng phải tiếp chỉ . Vừa muốn đứng dậy, đột nhiên nghĩ đây là một cái mê cung, ta muốn như thế nào đi tiếp? Chẳng lẽ trước mặt bọn họ hiện lên hành lang?
Lúc này mới phản ứng kịp khẳng định là hoàng thượng đang thử ta, nói vậy tối hôm ta vừa tới đi ra mê cung hoàng thượng liền biết, cho nên cố ý dùng phương thức như vậy nhìn xem ta là như thế nào ra ngoài . Nghĩ muốn thử ta? Ha ha.
"Công công chờ, bản cung lập tức tới tiếp chỉ." Nói xong, lại làm ra một bộ dáng cực kỳ vui sướng nhận được thánh chỉ , vội vàng đứng lên đi về phía trước .
Đột nhiên, ta bởi vì quỳ lâu lắm, không cẩn thận bị cánh cửa vấp ngã , "Ôi ~~" một tiếng thét kinh hãi .
"Nương nương." Tiểu Cúc là người đầu tiên xông tới đỡ ta, ngay tại trong nháy mắt đó, ta liếc mắt ra hiệu cho nàng, nàng biết điều đi "Chậm một bước" , ta nặng nề mà ngã ở trên mặt đất.
"Nương nương, " "Nương nương."
Thái giám nghe thanh âm bên trong đang rối thành một nùi lớn đại khái cũng đoán được đã xảy ra cái gì, trong mắt mỉm cười lưu chuyển , "Nương nương không cần quá nóng vội, thánh chỉ này hoàng thượng nói có thể đặc biệt cho phép không cần tiếp , nói truyền tới là được."
"A..., thứ cho bản cung không thể tiến đến tiếp chỉ, mong công công có thể hướng hoàng thượng chuyển đạt lời xin lỗi của bản cung ." nói vậy hắn cũng nghe không tới, bất quá này trình tự này vẫn là muốn đi
Hắn nên là cũng biết ta nói , lại nghe không rõ nói cái gì, "Nương nương nghỉ ngơi cho tốt, nô tài đi về trước phụng chỉ ."
Nói xong lại xoay người hướng thư phòng của hoàng thượng đi đến, vị nương nương này còn có chút ý tứ, sao mà trước đấy không có phát hiện người thú vị như vậy?
"A...? Trẹo chân rồi hả ?" Tu Hồng Miễn cân nhắc xoay xoay nhẫn trên tay .
"Bẩm bệ hạ, nô tài lúc ấy cảm thấy bên trong cực kỳ hỗn loạn, nghe ám vệ nói là nàng bị trật chân ." Một cái thái giám chính đang khom người trả lời .
"Ha ha, Hạ Phù Dung? Xác định là nàng sao?" Tựa hồ là có chút không tin, tại trong trí nhớ của Tu Hồng Miễn , cái kia tiểu nữ nhi của Hạ Thừa tướng bởi vì ở trong phủ thập phần được sủng ái, cho nên tính tình có chút ngang ngạnh, mà bản thân nàng lại thuộc loại động vật đơn bào , thật sự không biết nàng cũng có thời điểm thông minh như thế.
"Bẩm bệ hạ, quả thật là Dư phi nương nương." Thái giám thập phần cung kính đáp, chính mình lúc ấy cũng là không tin, lại vẫn tận lực hỏi ám vệ.
Tu Hồng Miễn ngoéo ... một cái môi, mỉm cười từ trên mặt lướt qua. Nàng quả thật có chút bản lãnh , rơi vào tay Lệ nhi không ૮ɦếƭ không nói, vậy mà còn dám công bố chính mình khỏi hẳn , như vậy lớn mật công khai cùng Lệ nhi đối nghịch, sợ là sống không được bao lâu rồi. Nghĩ đến Lệ nhi, Tu Hồng Miễn trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, thủ đoạn cực kỳ anh minh , chưa từng có ai có thể rơi đến trong tay nàng còn có thể sống , bất quá Lệ nhi làm việc vẫn để lại sơ hở , học không xong ẩn nhẫn, vẫn như cũ không thích hợp làm hoàng hậu.
Đè huyệt thái dương, vị trí hoàng hậu thật sự là một chuyện phiền toái, mà mẫu phi thường xuyên ám chỉ mình phải chọn lựa, làm cho hắn nhức đầu thật sự.
Nhất thời, một cái ý niệm trong đầu hiện lên, nếu Hạ Phù Dung tính tình ngang ngạnh , đơn giản để cho nàng trở lại, thăm dò năng lực các phi tử , từ trong đó tuyển chọn một người tương đối thích hợp đi. Dù sao cũng quả thật nên lập hậu , nếu như Hạ Phù Dung làm mồi câu, bị phân thây vài đoạn cũng chỉ có thể nghe theo ý trời rồi.
Nghĩ tới đây, Tu Hồng Miễn làm như chuẩn bị đại sự đi tới Cảnh Nhân cung.
"Nương nương." Tiểu Cúc giọng điệu mang hưng phấn mà chạy tiến vào, "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, hoàng thượng nhân từ, vì để cho nương nương an tâm dưỡng bệnh, liền không cần dọn khỏi Minh Hoa các , trực tiếp quay về nguyên lai Dư Điệp cung!"
Trong lòng ngấm ngầm thở dài, trên mặt lại cười đối Tiểu Cúc nói: "Thật sự là muốn đa tạ Tiểu Cúc muội muội rồi."
Tiểu Cúc vội vàng quỳ xuống, "Nương nương, nô tỳ trước không hiểu cấp bậc lễ nghĩa mới đáp lại cùng nương nương tỷ muội tương xứng , trở về Dư Điệp cung ngàn lần đừng kêu nô tỳ là muội muội , nếu có người nghe thấy, đúng là tội mất đầu a."
Ta gật gật đầu, "Ngươi đứng lên đi, ta không cho ngươi quỳ liền không cần quỳ, nếu dám một mình quỳ xuống, ta sẽ cho ngươi quỳ không được đứng lên nữa!"
Lời nói của ta làm Tiểu Cúc sợ run rẩy, vội vàng dập đầu đáp ứng. Rất không có thói quen nàng động một tí liền quỳ xuống , để cho ta cảm giác không được tự nhiên.
Bên ngoài tiếng động ầm ầm quấy rầy, ta vừa mới chợp mắt một chút, không hờn giận nhíu nhíu mày nói, "Tiểu Cúc, bên ngoài sao lại thế này?"
"Bẩm nương nương, bên ngoài là hoàng thượng phái tới phá gỡ tường ." Nói xong thật cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt của ta.
"Uh`m." Mặt không chút thay đổi lên tiếng lại xoay người qua tiếp tục ngủ.
Bữa tối qua đi bên ngoài đường đi đã thông , sau đó thấy một đám cung nữ thái giám hướng nơi này đi vào. Rõ ràng liếc mắt một cái có thể xem xong phòng , lẻ loi có mấy cái dụng cụ, lại để cho nhiều người tới"Chuyển nhà" như vậy , thật sự là để cho ta có chút không tiếp thụ được.
"Các ngươi đều ra ngoài đi, bên trong này trừ bỏ ta liền không có thứ gì có thể mang theo."
Lời của ta nói hiển nhiên làm cho bọn họ có chút không thể thích ứng, cả đám đều đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn nhau, ta nghĩ muốn thế, lại không nói lời nào, chỉ đi về phía trước . Tiểu Cúc biết điều theo sát tới, sau đó mấy cung nữ cũng theo đi lên, còn có mấy người đứng ở nơi đó không hề động. . . . . .
Đột nhiên nhớ tới chính mình không biết đường, "Tiểu Cúc, ngươi đi phía trước." Tiểu Cúc nhìn nhìn mê cung đã bị phá vỡ dường như hiểu rõ gật gật đầu, lại đi về phía trước , cũng không đi nhanh, ngay tại bên cạnh ta dẫn đường. Nghĩ đến nơi này nha hoàn đi trước chủ tử hẳn là rất bất kính đi, không tin lại thưởng thức nhìn thoáng qua Tiểu Cúc, đối diện Tiểu Cúc ngại ngùng tươi cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc