Khí Phi Hồ Sủng - Chương 35

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

Thuỷ Nguyệt Linh mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt hẹp dài, nàng đã sớm có thói quen khi tỉnh giấc liền nhìn thấy hắn, nhưng mà mới vừa giật mình liền có cảm giác không đúng, dường như bọn họ đang ở trong nước.
Trí nhớ dần dần quay về, liếc nhìn cánh tay phục hồi như ban đầu của hắn, vẻ mặt Thuỷ Nguyệt Linh dần dần trở nên lạnh hơn, nếu không phải sư phụ đưa suối Địa Tâm cho nàng, cánh tay của hắn sẽ thật sự bị phế! Suối Địa Tâm sẽ dời đi theo ý nghĩ của chủ nhân, nếu không thì chờ bọn họ tới Diệp quốc chắc cũng đã chậm!
“Bốp”
Trong nháy mắt gương mặt của Hiên Viên Mị lại có thêm dấu tay, cũng không thấy hắn tức giận, chẳng qua là nhẹ nhàng kêu, “Thuỷ Nhi…”
“Hiên Viên Mị, ngươi ngu ngốc sao? Người ta kêu ngươi quỳ ngươi liền quỳ, người ta kêu ngươi chặt tay thì ngươi chặt tay, nếu người ta bảo người đi ૮ɦếƭ, ngươi có phải cũng đi tự sát hay không?”
Thuỷ Nguyệt Linh tức đến run người, nước mắt cũng không nghe lời mà tuôn ra ngoài, lúc này nàng vẫn còn sợ, nếu như Lam Phiêu Vũ ra tiếp yêu cầu gì quá đáng, cái đứa ngốc này cũng còn có thể đáp ứng nàng hay không!
Nhìn nước mắt của nàng, Hiên Viên Mị đau lòng một hồi, mặc dù ban đầu Thượng Quan Lăng đối xử với nàng như vậy, cũng không thấy nàng rơi lệ, lần này, xem ra hắn quả thật hù được nàng!
Hiên Viên Mị dịu dàng hôn lên những giọt lệ đang rơi trên mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Thật xin lỗi…”
Thuỷ Nguyệt Linh ôm chặt lấy hắn, “Ngu ngốc…” Khóc một hồi, Thuỷ Nguyệt Linh chợt kéo đầu của hắn xuống, hôn lên cặp môi mỏng của hắn.
Hai môi kề nhau, lưỡi dài của Hiên Viên Mị linh hoạt vội vàng thăm dò vào trong miệng nàng, bá đạo cuồng nhiệt lật khuấy trong miệng nàng, hắn cũng đang sợ, mém xíu nữa thì hắn đã mất nàng!
Quần áo hai người dần dần xốc xếch, bàn tay linh hoạt di chuyển trên người nàng, Thuỷ Nguyệt Linh khẽ run, tay nhỏ bé thăm dò vào trong áo hắn, khẽ vuốt ve da thịt rắn chắc của hắn.
Lưỡi nóng dần dần đi xuống, trên giường trong suốt, xương quai xanh tinh xảo, bầu иgự¢ đẫy đà, đều bị in xuống chi chít các vết đỏ bừng.
Hiên Viên Mị vội vàng xé hết vướng víu trên người hai người, bàn tay di chuyển xuống giữa hai chân nàng, bá đạo rồi lại dịu dàng thăm dò, lưỡi nóng vẫn lưu luyến chuyển động trên da thịt nhẵn nhụi của nàng.
Thuỷ Nguyệt Linh dồn dập mà thở hổn hển, tay nhỏ bé theo bản năng chạy trên lưng hắn, đôi mắt ngập tràn sương mù, tăng thêm phần quyến rũ.
Hiên Viên Mị tách hai chân nàng ra, đặt mình vào giữa hai chân của nàng, cảm giác được vật giữa hai chân nóng rực, Thuỷ Nguyệt Linh “ừm” một tiếng, nhưng không thấy hắn có động tác tiếp theo, có chút bất mãn mở mắt ra nhìn hắn.
Hiên Viên Mị nhìn bộ dạng quyến rũ của nàng, thân thể càng thêm căng cứng, giọng nói khàn khàn có chút vỡ vụn, “Thuỷ Nhi, ngươi xác định sao?” Hắn muốn tất cả của nàng đều thuộc về hắn, không chỉ có thân thể, mà còn có lòng của nàng!
Thuỷ Nguyệt Linh có chút buồn cười, tên ngu ngốc này, cũng có lúc đần như vậy!
Cánh tay giơ lên quấn cổ hắn, khẽ cười nói, “Ngươi xác định không muốn sao?” Vừa nói, không biết vô tình hay cố ý xoay xoay thắt lưng, nghe được âm thanh hắn hút khí, trong mắt Thuỷ Nguyệt Linh tràn đầy vui vẻ, mặc dù cảm giác trống rỗng trong cơ thể cũng rất giày vò.
Hiên Viên Mị đưa tay giữ hông nàng, không để cho nàng lộn xộn, đôi mắt ái muội nhìn nàng, “Thuỷ Nhi, ngươi biết ta muốn cái gì!”
Thuỷ Nguyệt Linh thở dài một tiếng, dịu dàng nói, “Mị, ta yêu ngươi!”
Cuối cùng Hiên Viên Mị cũng lấy được đáp án hài lòng, nhếch miệng nói, “Ta cũng rất yêu ngươi!” Dứt lời, chận cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại, eo ếch đẩy mạnh, đi vào trong cơ thể nàng, chặt chẽ kết hợp, không chỉ có thân thể, mà còn có tâm!
Trong cơ thể được lắp đầy khiến cho Thuỷ Nguyệt Linh thoả mãn thở dài, cánh tay càng ôm hắn chặt hơn, đẩy ௱ôЛƓ phối hợp với hắn, ánh mắt ௱ôЛƓ lung, tình yêu hiện rõ không còn bất kỳ che giấu nào!
Ánh mắt như vậy làm Hiên Viên Mị mất khống chế, một lần lại một lần hung hăng va chạm, lại cảm thấy không đủ như cũ.
Vưu Diệc thật vất vả mới giải được huyệt đạo, nhìn Lam Phiêu Vũ bị thị vệ bao vậy ở giữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hai người kia không giúp hắn giải huyệt, may là Thuỷ Nguyệt Linh xuất thủ đủ nặng, nếu không Lam Phiêu Vũ tỉnh lại trước khi hắn giải huyệt đạo, thì ai sẽ ngăn cản được nàng ta?
Giải Lam Phiêu Vũ vào địa lao, Vưu Diệc cũng tự tay bày kết giới, sau đó mới coi là yên tâm, đây là phòng giam bình thường, sao có thể nhốt được công chúa Tiên tộc?
Khi hắn tính rời khỏi, Lam Phiêu Vũ tỉnh lại, “Vưu Diệc, thả ta ra ngoài, ta là công chúa Tiên tộc, các ngươi không sợ hai tộc xảy ra chiến tranh hay sao?
Vưu Diệc cũng không nhìn nàng một cái, cười nhạo nói, “Công chúa điện hạ, ngươi chọc giận Mị, sớm muộn gì hai tộc cũng sẽ khai chiến, bởi vì ngươi ngu xuẩn, cả Tiên tộc sẽ chôn theo ngươi!”
“Ngươi đừng tự cho mình đúng, chẳng lẽ Tiên tộc ta sẽ sợ Yêu tộc của các ngươi sao? Các ngươi dám làm vậy với ta, phụ hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Yêu tộc!”
Vẻ mặt Vưu Diệc khinh miệt nói, “Công chúa điện hạ của ta ơi, tới bây giờ mà ngươi cũng không rõ tình hình sao? Ngươi cho rằng vì sao Tiên Đế lại muốn tác hợp ngươi với Mị, chỉ là vì kiêng kị Yêu tộc, mới muốn lôi kéo, ta ngược lại muốn biết sau khi Tiên Đế biết chuyện này, là hắn muốn vứt bỏ ngươi, hay là vứt bỏ cả Tiên tộc!”
“Không...Sẽ không, ngươi nói bậy!”
“Chậc chậc... Thật ra thì Mị nói không sai, loại nữ nhân иgự¢ lớn lại không có đầu óc quả thật không xứng với hắn!” Nói xong cũng không để ý tới Lam Phiêu Vũ đang phát điên, xoay người rời đi.
Suối Địa Tâm, hai bóng dáng vẫn dính chặt nhau như cũ, dây dưa không dứt, tiếng thở dốc nặng nề hoà lẫn với thân thể mập mờ Tʀầռ tʀʊồռɢ, người nào nghe thấy cũng sẽ đỏ mặt, nhưng mà không có người nào nghe.
Thật vất vả mới tạm ngừng, Thuỷ Nguyệt Linh vừa thở hổn hển vừa nói, lại thấy khoé miệng tà mị của Hiên Viên Mị giơ lên, sau đó lại tiếp tục động.
“Ừ... Mị... Không cần....” Rốt cuộc hắn còn muốn làm bao lâu nữa?
“Thuỷ Nhi... Ta nhịn lâu như vậy, ngươi không cảm thấy nên bồi bổ ta sao?”
Thuỷ Nguyệt Linh tính nói gì, đột nhiên ngừng nói, sững sờ nhìn ánh mắt của Hiên Viên Mị, “Mị, mắt của ngươi...”
Ánh mắt? “Thế nào?”
“Biến thành màu đỏ!” Nhìn cặp mắt của hắn, đột nhiên Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy tim nhói lên một cái.
Màu đỏ? Hiên Viên Mị cau mày, chỉ có khi hắn hiện rõ nguyên hình, ánh mắt mới biến thành màu đỏ? Đang suy nghĩ, tầm mắt dừng ngay nốt ruồi son trên mặt Thuỷ Nguyệt Linh, không động đậy.
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn theo tầm mắt của hắn, tò mò đưa tay sờ sờ trán, “Thế nào? Không phải là bị huỷ dung chứ?”
Hiên Viên Mị khẽ cười một tiếng, bắt lấy tay nàng, “Không phải vậy!” Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi son trên trán của nàng, trong lòng chợt xẹt qua một chút tuyệt vọng đau thương, chợt thu hồi tay, tự ổn định tâm trạng, mới lên tiếng, “Nốt ruồi son này to hơn?” Nốt ruồi hình giọt nước đỏ như máu, yêu dị quyến rũ!
Lớn hơn? Thuỷ Nguyệt Linh nhìn đôi mắt màu đỏ của hắn, nhíu mày, sao lại xảy ta chuyện kỳ quái như vậy? Hiên Viên Mị cau mày, mới vừa gạt bỏ đau thương, chỉ là lướt qua, cũng làm cho hắn thở không nổi.
Bình thường thì Thuỷ Nguyệt Linh mà không hiểu vấn đề gì thì dứt khoát quăng nó qua một bên, dù sao nghĩ cũng không ra, cần gì tự tìm phiền não? Đưa tay ôm Hiên Viên Mị, cẩn thận nhìn kỹ hai mắt của hắn, ánh mắt xinh đẹp giống hệt tiểu hồ ly!
Lại nhìn thêm một chút, thầm nói, “Như vậy quá xinh đẹp! Nhưng mà có thể bị người khác nói ngươi giả mạo hoàng đế hay không?” Nếu như có người muốn tạo phản mà nói…, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này!
“Ừ, cũng có thể!” Bàn tay liên tục ngao du trên da thịt mềm nhẵn của nàng, “Chúng ta tiếp tục, nói không chừng có thể biến lại như trước!”
“Có quỷ mới tin ngươi… Ừ…” Hai thân thể nóng bỏng lại dây dưa chung một chỗ thêm lần nữa.
Cuối cùng, đương nhiên là không có trở về như trước, nhưng mà Hiên Viên Mị dùng Chướng Nhãn Pháp, trừ Thuỷ Nguyệt Linh, những người khác không thể thấy được đôi mắt đỏ như máu của hắn, về phần nốt ruồi son của Thuỷ Nguyệt Linh thì không có vấn đề gì, không cần phải quan tâm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay