Khi Em Mỉm Cười - Chương 90

Tác giả: Thanh Mỗi

[fhdjwhdb2333: Ê lùn ơi.]
[Con thỏ ôm chặt củ cà rốt: Gì?]
[fhdjwhdb2333: Tŕi khoản của con lại hạ xuống Đại Sư rồi, đến đây đấu đôi với ba ba nŕo.]
[Con thỏ ôm chặt củ cà rốt: … … … … Mai em đổi mật khẩu, ngày nào Lục Nhạc dùng tài khoản của em cũng gây chuyện hết, bà đây muốn đứng đầu server Hàn mà! Cậu ta nghịch cái gì mà nghịch!]
[fhdjwhdb2333: Về lại Vương Giả trước đã, đến đây nào.]
Lục Tư Thành bỏ điện thoại xuống, nhìn sang phía Đồng Dao, tầm mắt của Đồng Dao cũng chuyển từ điện thoại sang đối mắt với đôi con ngươi màu nâu kia, sau đó thả Bánh Lớn lên người Tiểu Thụy, ngồi xuống vị trí máy của mình.
Sau đó đột nhiên nổi hứng nói: “Thành ca, em đánh hỗ trợ cho anh nhé?”
Lục Tư Thành: “… Không phải em muốn đứng đầu server Hàn à? Chơi hỗ trợ là cái quái gì, thăng cấp ngược hả?”
Đồng Dao: “Chơi nào chơi nào, đến đây đi, em chơi hỗ trợ rất mạnh đấy!”
Lục Tư Thành nhếch khóe môi: “Tùy em.”
Đồng Dao đăng nhập vào tài khoản chính của mình, cực kỳ hào hứng chấp nhận lời mời vào đội của Lục Tư Thành, chọn vị trí đầu tiên là hỗ trợ, kế đó là đường giữa, không lâu sau hai người vào ván đấu, Đồng Dao đứng đắn nghiêm túc chọn luôn Thresh, lúc chờ tải game, Lục Tư Thành đặc biệt dùng phần mềm hỗ trợ xem số liệu của Đồng Dao. Số lần sử dụng tướng đang đấu: 0.
… Có lẽ là cô ấy đã từng chơi tướng này ở server trong nước.
Quay đầu sang nhìn, người ngồi cạnh đã thu nhỏ màn hình game, dùng QQ lén lút hỏi tiểu Bàn xem Thresh của phiên bản này nên lên đồ thế nào… Có lẽ là cảm giác đường ánh mắt của Lục Tư Thành, cô “Ây” một tiếng, vội vàng mở lại giao diện game, có tật giật mình hỏi: “Anh nhìn em làm gì, nhìn máy tính của mình đi!”
Lục Tư Thành: “…”
Lục Tư Thành dùng giọng điệu quan tâm yêu thương người có bệnh tâm thần, chậm rãi nói: “q của Thresh có thể kéo người, em biết chứ?”
Đồng Dao: “Em là thần Thresh, anh đừng nói gì hết.”
Vào game, thần Thresh tìm các trang bị thôi mà cũng mất một hồi, dựa vào những tác vụng về đó, Lục Tư Thành phán đoán hỗ trợ này nhiều lắm cũng chỉ đến Bạch Kim là cùng, sau đó anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý một đấu ba ở đường dưới—–
Sau đó, đúng là một đấu ba thật.
Một người farm lính một cách bình tĩnh ung dung như anh chưa bao giờ phải vất vả như ngày hôm này, không những phải đề phòng AD đối phương đến Gi*t mà còn phải nhìn chằm chằm hỗ trợ nhà mình, cứ rời mắt ra một cái là lại——
“Rít.” Lục Tư Thành phát tín hiệu dưới nền đất, “Nhả xe pháo của anh ta.”
“Do thói quen, thói quen thôi, ” Đồng Dao rụt cổ một cái, “Thấy xe pháo sắp hết máu là em không chịu được.”
“Em đây là đang tăng độ khó khi chơi game cho anh đấy.”
“Một xe pháo thôi mà cũng không nỡ cho em.”
Lục Tư Thành thuận tay với lấy cái chìa khóa xe bên trong con Mèo chiêu tài ném đến trước mặt người bên cạnh: “Chiếc xe trong nhà để xe kia cho em, còn xe pháo thì không thể cho em được.”
“Thế thì còn gì bằng, từ giờ trở đi chiếc Maserati kia sẽ mang họ Đồng.”
“Cầm lấy, động vào xe pháo của anh lần nữa anh chặt đứt chân chó của em.”
“…”
Hỗ trợ Đồng Dao và AD Lục Tư Thành hoàn toàn không hề có sự ăn ý, sau 15 phút vất vả và đau khổ, trận đấu vẫn chưa đến hồi kết. Có thể chống đỡ được 15 phút đó cũng đều là nhờ có Lục Tư Thành cực khổ chống đỡ, nếu không thì với một hỗ trợ suốt ngày đi theo AD nhà mình ςướק kinh nghiệm tăng cấp ςướק lính như Đồng Dao thì e rằng đường dưới đã sớm bị người ta thông quan rồi…
Trong 15 phút đó, Lục Tư Thành 3 lần đề nghĩ Đồng Dao chạy đến đường khác, 2 lần đề nghị Đồng Dao treo máy, 1 lần đề nghị Đồng Dao hãy nhờ Tiểu Bàn chơi hộ cô nốt ván này—–
Vào phút thứ hai mươi, Lục Tư Thành khom người nhìn dây cắm máy tính của Đồng Dao.
Muốn rút ra.
Ván đấu này kéo dài bốn mươi phút, trận đấu trôi về cuối, vừa hết giai đoạn đi đường, AD đã không còn đi cùng với hỗ trợ của mình nữa, hỗ trợ đi đâu thì anh sẽ đi đến chỗ ngược lại, tránh cô như tránh tà; ván đấu kết thúc, hiển nhiên là thua trận, Lục Tư Thành cố lắm mới không chửi cũng không treo máy, vào khoảnh khắc khi nhà chính bị phá, anh nói một câu ngắn gọn súc tích: “Đừng để anh nhìn thấy hỗ trợ của em một lần nào nữa.”
“… Chơi chán đường giữa rồi nên thỉnh thoảng muốn đổi khẩu vị thôi mà.”
“Muốn đổi cũng được, nhưng mời lên đường trên.”
“…”
Nghe nói nơi dễ dàng Gi*t ૮ɦếƭ uyên ương hơn cả đài đấu của Võ Lâm Truyền Kỳ 3 gọi là Summoner’s Rift, vì không để bản thân nhanh như vậy đã mất đi bạn trai, khi vào hàng chờ ván tiếp theo, Đồng Dao ngoan ngoãn sửa vị trí đầu tiên về lại đường giữa.
Lúc chờ xếp đội, Đồng Dao dựa vào lưng ghế nghịch điện thoại, tích tắc sau đó màn hình điện thoại trước mặt Lục Tư Thành sáng lên.
[Con thỏ ôm chặt củ cà rốt: Một xe pháo thôi mà cũng không nỡ cho em, không cảm giác được chút ấm áp dịu dàng nào từ bạn trai hết.]
[fhdjwhdb2333: Nếu đổi lại là người khác chơi hỗ trợ kiểu vậy thì ngay phút thứ 5 anh đã bay về nhà chính treo máy rồi.]
[fhdjwhdb2333: Nếu bây giờ em đi đập cái xe ngoài kia thì anh còn quan tâm xem tay em có đau không—– Thế nhưng liên quan đến xe pháo thì, đây là vấn đề nguyên tắc rồi.]
[Con thỏ ôm chặt củ cà rốt: Ván sau em chơi Ezreal, anh cho em buff hồng nhé.]
[fhdjwhdb2333: Cảnh cáo lần 1.]
[fhdjwhdb2333: Bởi vì quá được voi đòi tiên, em sẽ sớm mất đi bạn trai của em đấy.]
[Con thỏ ôm chặt củ cà rốt: … … … … Được rồi, được rôi, em sai rồi.]
[[fhdjwhdb2333: Không đâu, em chỉ là khiến anh nhận thức được vấn đề, thần Thresh, là anh sai rồi.]
[Con thỏ ôm chặt củ cà rốt: Cái gì đó?]
[fhdjwhdb2333: Tình yêu khiến con người ta mù quáng.]
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao không hiểu người này lôi đâu ra mấy câu ngọt ngào phát ớn như vậy, nhìn vẻ mặt vui như muốn lên tiên lúc này của anh rồi nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc lúc trước, Đồng Dao bắt đầu có chút lo lắng không biết quãng thời gian dài trước kia đội trưởng của cô có bị chính anh làm cho ૮ɦếƭ ngạt hay không
Mà phía sau.
Lục Nhạc thấy hai người đấu xong một ván lại chẳng nói tiếng nào, tò mò quay đầu lại thì nhìn thấy bọn họ đang ngồi ở chỗ của mình cúi đầu nghịch điện thoại, nhướng mày hỏi: “Sao vậy, hai người ân đoạn nghĩa tuyệt rồi à?”
Đồng Dao mờ mịt ngẩng đầu lên: “Gì?”
Lục Tư Thành vẫn theo quy tắc không ngẩng đầu: “Đừng làm phiền, đang bận.”
Lục Nhạc: “Bận gì?”
Lục Tư Thành: “Dạy vợ.”1
Đồng Dao run tay làm rơi điện thoại lên đùi, sắc mặt Lục Nhạc thay đổi: “Anh đang chơi game sắc dục đó hả?”
Đồng Dao: “Biến thái thế?”
Lục Nhạc: “Biến thái vậy!”

Buổi tối đấu đôi với Lục Tư Thành 4 ván, cả 4 ván đều thua một cách ngọt ngào.
Sức mạnh của tình yêu còn vĩ đại hơn nhiều so với trong tưởng tưởng, cuối cùng Đồng Dao cũng biết tại sao lúc lên cấp ba ban chủ nhiệm nhất quyết không cho yêu sớm rồi, yêu sớm không những ảnh hưởng học tập, mà còn có thể khiến một người vạn năm Vương Giả rơi xuống Kim Cương I…
Mười hai giờ, Đồng Dao thấy điểm Kim Cương I của mình đang có dấu hiệu sắp tụt xuống nên không chịu nổi nữa mà đòi ngừng đấu đôi, tắt máy tính lên lầu chuẩn bị tắm rửa, vén ổ mèo lên nhìn, hai con mèo một lớn một nhỏ đã ngừng cuộc chiến, hai đứa cùng nằm trong ổ thi nhau ngáy, Bánh Nướng ngáy ngủ khò khò còn Hành Lá thì cũng vùi cả người trong Ⱡồ₦g иgự¢ Bánh Lớn ngáy theo.
Muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.
Đồng Dao lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi cho Lục Tư Thành, sau đó xoay người đi vào phòng tắm… Hai mươi phút sau đi ra, ngồi trên giường thoa kem dưỡng, sau đó liếc mắt thấy màn hình điện thoại của mình có tin nhắn trả lời của Lục Tư Thành——
[fhdjwhdb2333: Mèo còn sướng hơn anh.]
Đồng Dao ngừng động tác lau tóc, nhếch môi nở nụ cười, đôi mắt cong lại như ánh trăng lưỡi liềm, cầm điện thoại lên hỏi vị đang ở dưới lầu kia lại làm sao nữa vậy, một lát sau thì thấy anh trả lời——
[fhdjwhdb2333: Mèo còn có thể ôm vợ của nó ngủ.]
[ZGDX, smiling: Bánh Lớn là thái giám.]
[fhdjwhdb2333: Mèo thái giám còn có thể ôm vợ ngủ.]
[ZGDX, smiling: Hành Lá cũng là trai mà.]
[fhdjwhdb2333: Mèo thái giám còn có thể ôm vợ thái giám của nó ngủ.]
[ZGDX, smiling: Còn anh, thì chỉ có Liên Minh Huyền Thoại thôi.]
[fhdjwhdb2333: … ]
Đồng Dao đặt điện thoại xuống, cô lười xạo chó với anh, sấy khô tóc rồi leo lên giường, đắp chăn lướt Wechat một lúc, cô cảm thấy không bình thường khi không nhận được tin nhắn của Kim Dương, thuận gửi một hình ảnh chó vàng nhỏ đang rung đùi qua trêu cô ấy, sau đó mở Tieba ra lướt xem có drama nào để hít không——
Kết quả là thật sự có drama này.
Drama này hình như có chút bắt nguồn từ CLB của bọn cô.
[Nhờ Hứa Thái Luân ban tặng, các CLC của LPL tăng cường quản lý toàn diện, YQCB đứng mũi chịu sào ra quy định: Các thành viên sau 10 giờ tối cấm ra ngoài.]
Lâu chủ:
Lâu chủ có biết sơ sơ một chút tiếng Hàn, hôm nay lúc Lục Tư Thành phát trực tiếp có rủ Lý Quân Hách đi nhậu nhẹt rồi hát hò, Lý Quân Hách kêu gào nói tại vì Lục Tư Thành trả lời phỏng vấn lung tung, khiến CLB YQCB ra quy định mới, chính là nếu không phải ngày nghỉ thì sau 10 giờ tối không thể ra ngoài!
Ôi mẹ nó, vl thật!
Đây có khác quái gì ngồi tù đâu, buổi tối trụ sợ đóng cửa phát cho mỗi người một bộ sách 《 5 năm cao khảo 3 năm mô phỏng 》, nói không chừng sau khi lấy được quán quân thế giới thì lại thi đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại đó ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Bình luận trả lời bên dưới cũng đều là đang tỏ ý đây là chuyện tốt, Đồng Dao bình thản lướt xuống dưới xem, sau đó thấy bầu không khí ở các bình luận dưới hình như không đúng lắm, có người nhắc đến——
[Tôi cảm thấy Lục Tư Thành nói rất đúng, thật ra đây không phải chỉ là vấn đề của tuyển thủ nước ngoài, sản phẩm nội địa của chúng ta dây dưa lằng nhằng với fan đầy luôn, ngôn ngữ trao đổi còn dễ dàng hơn nhiều nhé…]
[Đúng vậy đúng vậy.]
[Lầu trên cũng đừng có khen cái đội trụ hạng YQBC kia quá đà như vậy, đường giữa Ngải Giai của bọn họ không phải chính là ví dụ điển hình sao, bạn gái thường xuyên xuất hiện ở trụ sở, hình như cũng không phải là nhân viên công tác trong đó, ngoại hình rất xinh đẹp, không hề là dáng vẻ của nhân viên, có phải là đang được Ngải Giai bao nuôi không?]
[Ngoại hình của Ngải Giai cũng đâu có kém.]
[Lầu trên đừng nói vậy, tôi thấy Ngải Giai và cô gái kia hình như cũng chỉ là quan hệ bạn bè nam nữ bình thường.]
[Bàn bè nam nữ bình thường cơ á, một cô gái với quan hệ bạn bè bình thường mà cả người toàn là hàng hiệu? Không nhận được hàng thì đừng có xen mồm vào đây, giá tiền một chiếc túi của bạn gái Ngải Giai có thể đủ cho cậu ăn uống cả 1 năm đấy.]
[Ôi vl, lầu trên nói thật à? hi hi hi Ngải Giai dùng nhiều tiền nuôi bạn gái như thế không sợ khi giải nghệ mất hết cả gốc lẫn lãi sao?]
Đồng Dao cuối cùng cũng biết lý do tại sao hôm nay Kim Dương lại im lặng như thế.
Đám người uốn thẳng thành cong này, mẹ nó, nhìn ai cũng nghĩ là bao nuôi rồi tiểu tam à.
Dùng tài khoản phụ vào trả lời cái bình luận đ có não nói Ngải Giai ăn đất uống nước lã chỉ để nuôi cô bạn gái vô công rồi nghề “Đm, liền quan đ gì đến mày hả, tiền tiêu vặt 1 tháng của người ta bằng tiền mày kiếm 10 năm đấy”. Lúc này điện thoại nhận được tin nhắn trả lời của Kim Dương——-
[Mẹ A Mao: Chị gặp chút chuyện rồi em ạ, mày nhìn thấy chắc tức nổ máu luôn, nhưng tao khuyên mày đừng lên đó chấp nhặt với người ta làm gì.]
Đồng Dao suy nghĩ một lúc cũng không biết nên trả lời thế nào.
Đành xoay người chạy lên chiến trường “không chấp nhặt với bọn họ”.
Cạch cạch, mấy ngón tay đang gõ bình luận trả lời thì đột nhiên cô nhìn thấy dòng bình luận—–
[Phụ nữ thật là đáng sợ, may mà Thành ca vẫn là cẩu độc thân, không muốn vì phụ nữ mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy đâu, xin các vị ca ca tỷ tỷ thương xót, cách xa anh ấy một chút nhé.]
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao để điện thoại xuống, vén tóc ra sau tai.
Nghĩ gì đó rồi bỗng nhiên chui cả người trốn trong chăn: Lần đầu tiên cảm thấy, tuyên bố với người khác mình yêu đương bình thường trong sáng còn khó hơn cả việc ngoại tình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc