Khi Em Mỉm Cười - Chương 19

Tác giả: Thanh Mỗi

[Tớ đã nói với cậu về Lục Tư Thành rồi, đời này cậu đừng hi vọng về hôn lễ của tớ với anh ta]
[Một trai thẳng có vấn đề]
[Anh ta cười nhạo tớ đem nước giấu trên tầng cao nhất của kệ hàng, anh ta đã từng trải qua tình huống như thế rồi sao?]
[Anh ta còn cười nhạo tớ không ấn được phím trong thang máy khách sạn, mà lúc ấy trên tay tớ cầm rất nhiều đồ! Nặng tay! Chỉ là quên mất đặt mấy món đồ đó xuống thôi, tớ giải thích với anh ta anh ta liền cười lạnh! Cười cái rắm!]
[Miệng chó không mọc được ngà voi–ngày hôm qua anh ta giả bộ trực tiếp–tuy rằng có mở, nhưng lại không bật webcam! Làm hại tớ giả câm điếc gần một giờ, quan trọng nhất là anh ta còn diễn kịch thần bí, nhỏ giọng nói chuyện với tớ khiến người khác phát sợ! Đệt, đến cái tai nghe cũng không mở a a a a a a!]
[Tiểu Bàn lão Miêu lão K vậy mà lại là những người tốt.]
[Quản lí chiến đội đối xử với Bánh Mì còn tốt hơn tớ, lên mạng mua vòng cổ cho mèo rồi bế đi đến khu khác tìm mèo đánh nhau.]
[Lục Tư Thành sờ tai tớ còn nói tai tớ mềm.]
[Mỗi ngày của tớ đều trôi qua trong cảnh nước sôi lửa bỏng, câu lạc bộ còn yêu cầu tớ phải phát trực tiếp, tớ rất lo lắng, phát trực tiếp có cần trang điểm hay không? Có nên mua một cái webcam làm đẹp tự động hay không? Nếu mà mua hẳn Lục Tư Thành sẽ lại cười nhạo tớ đi, anh ta chắc chắn trong lúc tớ phát trực tiếp sẽ nói với fan rằng tớ mua webcam làm đẹp a a a tốt nhất là quên chuyện mua bán đi–]
[Tớ mua.]
[này, nha, tớ đột nhiên cảm thấy lo lắng, “Tuyên bố trước toàn thiên hạ tớ dùng webcam làm đẹp” càng nghe càng thấy đây là việc Lục Tư Thành sẽ làm.]
Đồng Dao ngồi trên giường, mặc váy ngủ đang hội đàm với bạn thân–tốc độ gửi tin cực nhanh, cô cũng chưa phát hiện ra trên màn hình điện thoại chỉ toàn màu tin của bản thân, khi nhắn xong cái tin cuối cùng lên án tội ác của Lục Tư Thành, cô hơi nhăn mày nhìn trần nhà bắt đầu tự hỏi bản thân xem mình có quên điểm quan trọng nào không: Cô cảm thấy anh ta hẳn là không chỉ có như vậy mới đúng.
Đợi thật lâu.
Tận đến khi điện thoại rung, Kim Dương trả lời, Đồng Dao vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong vô vàn tin nhắn của cô, tin của Kim Dương lời ít mà ý nhiều, chỉ có ba chữ thêm một dấu chấm câu–
[Cậu yêu rồi.]
Đồng Dao: “………..”
Đồng Dao: “??????”
Đồng Dao sợ hãi tay run lên, ngay lập tức ném điện thoại di động ra–
Điện thoại rơi xuống đất kêu lộp cộp, Bánh Mì vốn đang ngáp ngủ trên giường nghe thấy thế “meo meo meo” nhảy dựng lên, cửa phòng đang đóng bị đẩy ra, người đàn ông là nhân vật chính trong cuộc nói chuyện đứng ở cửa, giọng nói lạnh lùng: “Sao lại thế này?”
Đồng Dao ôm lấy Bánh Mì, gương mặt đẩy hoảng sợ: “Anh tại sao lại không gõ cửa?”
Lục Tư Thành: “Em tại sao lại không khóa cửa?”
Đồng Dao: “Em quên.”
Lục Tư Thành: “Anh lười gõ.”
Đồng Dao: “…”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn nhìn, đến khi nhìn thấy chiếc điện thoại đang nằm trên mặt đất dường như đoán ra vì sao vừa nãy có tiếng động lớn, anh than thở: “Còn tưởng là em rơi từ trên giường xuống”, vừa từ cửa đi vào, cúi người nhặt di động của Đồng Dao lên, đúng lúc đó, màn hình khóa của điện thoại Đồng Dao sáng lên, ánh sáng chiếu lên gương mặt của người đàn ông, gương mặt anh không chút thay đổi, có phần lười biếng nhìn thoáng qua màn hình, sau đó ngừng lại: ” ‘Cậu để ý anh ta đó cô bé ngốc’, anh đồng ý cô bé ngốc, nhưng em để ý ai?”
“…”
Đồng Dao ném con mèo trong lòng ra, gần như từ trên giường nhảy xuống tiếp đất bằng thế trung bình tấn, một tay nhanh chóng với về phía trước lấy lại điện thoại từ trong tay người đàn ông, rồi ngay lập tức nhảy lại trên giường khôi phục tư thế, gương mặt cảnh giác–
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra đúng ba giây.
Lục Tư Thành còn đang giữ nguyên trạng thái cầm điện thoại ba giây trước, anh ngẩn người, cúi đầu nhìn bàn tay trống không, trên gương mặt than hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Em nổi điên cái gì thế?”
“Tại sao lai nhìn trộm tin nhắn của em!”
“Nó tự động xuất hiện.”
“Anh cảm thấy cằm anh dài hơn mắt sao? Nếu anh không cúi đầu làm sao nhìn thấy được!?”
Nhìn sinh vật đang vùi mình trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt tròn linh động, Lục Tư Thành không hiểu sao liền nghĩ đến mấy con sóc, khóe môi ngoéo một cái trào phúng: “Không cần cảm ơn.”
Nói xong xoay người rời đi.
Đồng Dao nhìn theo bóng anh nửa ngày mới nhận ra người này vừa mới giúp mình nhặt di động, từ trong hàm răng phát ra một câu “Cảm ơn” khoan thai, Lục Tư Thành cũng không chịu thua quay lưng về phía cô vẫy vẫy tay.
Lúc này, từ bên cầu thang truyền đến âm thanh nói chuyện cùng tiếng bước chân của Tiểu Bàn và Lão Miêu, Đồng Dao ngẩn người: “Sao hôm nay mọi người ngủ sớm vậy?”
Người đàn ông vừa mới bước đến cửa dừng lại: “Ngày mai hẹn với YQCB huấn luyện thi đấu vào buổi trưa, cho nên anh bảo bọn họ đi ngủ sớm một chút.”
“…”
Đồng Dao giật mình: Anh bảo bọn họ đi ngủ sớm một chút bọn họ vậy mà đúng đi ngủ sớm một chút? Bọn họ thật đúng là nghe lời anh nói ha đội trưởng.
Khi tiếng bước chân của Tiểu Bàn càng ngày càng gần, Lục Tư Thành tự nhiên duỗi tay thay Đồng Dao đóng cửa lại, tạo ra một tiếng đập cửa, bên ngoài cửa truyền đến tiếng mọi người đi lại, tiếng nói hình như là của Tiểu Bàn vang lên hỏi Lục Tư Thành tại sao lại đi ra từ phòng Đồng Dao, mà Lục Tư Thành trả lời như thế nào?
–À, cô ấy lăn từ trên giường xuống, đầu ***ng vào cái tủ đầu giường, âm thanh rất to, làm anh giật mình.
Đồng Dao: “…”
Cô cầm điện thoại lên, nhắn tin vào khung thoại cho [fhdjwhdb2333]–“Lại bôi xấu em, em nghe thấy rồi, ngày mai không mang theo anh giành chiến thắng”–gửi đi.
Khoảng mười giây sau, có tin nhắn lại: trước khi ngủ nhớ uống thuốc, bệnh điên cần điều trị sớm
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc