Khi Em Mỉm Cười - Chương 170

Tác giả: Thanh Mỗi

Trở lại đỉnh núi – Phiên ngoại 14

Edit: Tiểu Vũ
Đối với tình huống bùng nổ bất ngờ này, Weibo chính thức của đội Viễn Thông trong nháy mắt đã bị quần chúng ăn dưa phá sập, ngay cả bản thân các thành viên ZGDX cũng đều nhận được vô số lời hỏi thăm ân cần đến từ đồng bào tổ quốc ở bên kia bờ đại dương, bình luận dưới bài đăng Weibo của Đồng Dao xôm cực kì—
Nhìn thấy danh sách thi đấu tạm thời, phản ứng đầu tiên của Đồng Dao là đăng một bài lên Weibo:
[Thiếu nữ cá muối smiling đại đại: đội trưởng yêu dấu, em sẽ hỗ trợ cho anh thật tốt, moa moaz.]
Đối với hành động này, người đầu tiên đọc được là Lão Miêu chỉ có thể thở dài: “Đang yên đang lành, sao lại tự dâng đến trụ.”
Mà bình luận phía dưới quả thực cũng nhanh chóng ồn ào náo nhiệt hẳn lên—–
[Trời ơi cái đội này: Chị gái à chuyện chị chơi hỗ trợ ấy, em chỉ có thể nói là quyết định này của bên quản lý quả thật là rất sáng tạo… Đối với việc này, điều em muốn nói là, hy vọng nếu Tiểu Bàn chưa ૮ɦếƭ, để anh ấy đấu thì sẽ tốt hơn.]
[Nghiện sạch sẽ: Trận này… mọi người thi đấu vui là được rồi [cười cry][cười cry][cười cry]]
[Tao đi mày đứng lại: Nói thật thì Đồng Dao căn bản không biết chơi hỗ trợ, tôi xem cô ấy đấu đôi tổ hợp đường dưới với Lục Tư Thành rồi, kỹ năng là Thách Đấu nhưng ý thức lại là rank Bạc… Không mua mắt không tạo tầm nhìn, điểm này đúng là hận không thể quẳng cô ấy vào rank Đồng cho banh xác!]
[Kẹo nhảy nhảy BIUBIUbiu: ha ha ha ngày đường dưới ân đoạn nghĩa tuyệt đã gần ngay trước mắt]
[Đừng lừa tôi: Nghe đồn Bàn gia vì ăn lẩu mà vào bệnh viện? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]
[Cá muối không có ước mơ: Đm, cuối ngày rồi mà vẫn phải gây trầm trồ mới được cơ.]
[Ha ha ha ha ha he he hứ: ngày mai mà thua Wildcard, thì 2 đội hàng xóm không cho ăn Lão Can Ma kia cũng phải nhận 1 phần trách nhiệm nhé! Lý do là không đoàn kết!]
[Tôi cũng không có ước mơ: Tôi phục đám người bọn cô thật rồi, 10 ngày nghỉ không đi ăn lẩu đến ngay trước hôm thi đấu thì lại nhớ ra—– Mẹ nó chứ, Tiểu Bàn muốn ăn là bọn cô cứ để cho cậu ta ăn vậy à!!! Không biết đeo rọ mõm cho cậu ta hả??]

Trên đường về khách sạn nghỉ ngơi, Đồng Dao vừa xem điện thoại vừa vỗ đù* hối hận nói: “Đúng rồi! Tại sao lúc đó chúng ta lại không đeo rọ mõm cho Tiểu Bàn nhờ!”
Lục Nhạc: “Đi đâu tìm cái rọ mõm ôm vừa được đầu của Tiểu Bàn?”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành móc điện thoại ra lướt xem Weibo của Đồng Dao: “Fan của em nói có lý, anh cũng rất lo cái sự hỗ trợ của em sẽ khiến anh không yêu em nữa– Dù có nghĩ thế nào thì anh cũng không nghĩ tới việc em sẽ hỗ trợ anh trong một trấn đấu khác ngoài đấu đôi, hơn nữa lại còn là trận vòng bảng chung kết thế giới nữa chứ… “
“Chúng ta cũng đã đấu đôi 3 trận đường dưới rồi mà.”
“Không sai, giờ cũng là lúc em nên suy nghĩ lại xem tại sao chỉ có ba trận.”
Đồng Dao cười tủm tỉm quay sang nhìn anh, anh bỏ điện thoại xuống: “Nói thử xem, ngày mai định lấy gì hỗ trợ anh?”
Con ngươi Đồng Dao đảo một vòng: “Tướng có thể chơi thì nhiều lắm, Karma, Jayce, Annie, Brand, LeBlanc đều được nhưng mà chắc chắn bọn họ sẽ không thả ra đâu… À cả Lulu nữa? Ừ, Lulu hay á, Q tay dài, W có thể tăng tốc cho anh hoặc câm lặng khống chế cứng đối phương, E tạo lá chắn cho anh rồi còn có thể sát thương kẻ địch nữa, chiêu cuối thêm máu còn mang theo cả hất tung…”
Lục Tư Thành thay cô nói nốt: “Chắc chắn em sẽ không W tăng tốc độ cho anh, E cũng sẽ chỉ dùng để gây sát thương, chiêu cuối chỉ dùng cho mình, Q đúng là tay rất dài, tiện cho em ςướק mạng—- Người ta lấy Lulu bảo vệ AD, còn em lấy Lulu anh chỉ cảm thấy âm mưu khó lường…”
Lục Tư Thành càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, vừa nói vừa đứng dậy tuyên bố với mọi người: “Ngày mai BAN Lulu, anh không muốn nhìn thấy con tướng này.”
Đồng Dao cất điện thoại, cả giận: “Lục Tư Thành anh đúng là không yêu em nữa rồi.”
Lục Tư Thành quay đầu sang mặt không cảm xúc nhìn người đang ôm *** ngã vật ra ghế, khẽ cười: “Đúng, thứ cho tại hạ vô năng, thật sự là yêu không nổi.”

Ngày hôm sau.
Lượt về vòng bảng chung kết thế giới S6 chính thức bắt đầu.
Với tư cách là đội có trận đấu đầu tiên của ngày đầu tiên lượt về vòng bảng, ZGDX và đội BEAR của Nga đại diện cho khu vực Wildcard đã đến nơi thi đấu từ rất sớm—–
Trong 10 ngày sau khi lượt đi vòng bảng kết thúc này, hai đội dùng vốn tiếng anh sứt mẻ đó nhanh chóng quen biết, giao lưu đúng là khá ổn, trước khi vào phòng nghỉ tuyển thủ gặp nhau còn nhiệt tình chào hỏi lẫn nhau… Thành viên của BEAR có lẽ đã sớm nhận được thông báo đối thủ vì nguyên nhân ngoài ý muốn mà phải tạm thời đổi đội hình, trước khi vào phòng nghỉ, tổ hợp đường dưới còn đặc biệt đến chào hỏi Đồng Dao, nói trận đấu hôm nay mong được chỉ giáo thêm… Đồng Dao đứng trước mặt người anh em Liên Xô thì giống như con gà con vậy, bắp đù* còn không bằng cánh tay của họ, nhưng cũng không chút sợ hãi mà vui vẻ bắt tay với người ta, híp mắt cười, nói: GOOD LUCK!
Vì thế lúc vào phòng nghỉ không tránh được bị Lục Tư Thành cười nhạo: ” ‘Good luck’? Câu này chẳng thà em để dành lại mà nói với anh, dù sao thì hôm nay anh mới là người phải một chấp hai ở đường dưới.”
Đồng Dao túm lấy áo anh: “…Lục Tư Thành anh vậy là được rồi đấy, anh thì hiểu cái gì, đầu tiên là tình hữu nghị, sau đó mới đến thi đấu!”
Lục Tư Thành không thèm nghe mấy lời nhảm nhí của cô: “Có giỏi thì hôm nay em cứ không mua mắt (*vật phẩm tạo tầm nhìn, do vị trí hỗ trợ chịu trách nhiệm với tầm nhìn cả trận, bắt buộc phải mua) nữa đi, em cứ thử đi, xem anh có rút dây điện của em ra không.”
Đồng Dao: “Em mua, em mua, có điều toàn bộ mắt sẽ cắm hết ở đường giữa!”
Lục Tư Thành: “…”
Hai người đang anh một câu em một câu tranh luận đến là vui vẻ, lúc này, Tiểu Thụy lo lắng cực độ xông từ ngoài vào cắt ngang đoạn đối thoại của họ—–
Tiếng động lớn này khiến phòng nghỉ yên lặng mất mấy giây, Tiểu Thụy hít sâu một hơi: “Mọi người có còn nhớ trước khi chung kết thế giới bắt đầu, bên ban tổ chức LPL cứ luôn lảm nhảm cái gì mà đã mời được một vị khách quý bí ẩn đến bình luận ngay tại hiện trường bla bla không?”
Đồng Dao nghĩ nghĩ, hình như đúng là có chuyện này, nhưng mà loại chuyện này thường chỉ là mánh khóe gây chú ý thôi nên cũng không có mấy người để tâm lắm… Nghĩ vậy, cô bèn giật giật khóe miệng, kéo cổ tay Lục Tư Thành qua nhìn đồng thời thấp giọng hỏi xem anh có cần mang đồ bảo vệ cổ tay hay không, rồi không chú tâm mà tiếp lời Tiểu Thụy: “Ai vậy?”
Lục Tư Thành rũ mắt nhìn vợ trẻ nhà mình cẩn thận cầm lấy tay của mình, đang định đáp là không cần dùng đổ bảo vệ cổ tay, thì nhìn thấy Tiểu Thụy chỉ chỉ ra bên ngoài: “Người đó đến rồi, là oppo Cao của cô đấy.”
Lục Tư Thành ngẩn người.
Đồng Dao không hiểu lắm, cau mày: “Là sao?”
Tiểu Thụy: “Cao Học Thành đó!!!!”1
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao: “???”
Đồng Dao: “!!!”
Đồng Dao hét lên một tiếng, ném tay Lục Tư Thành đi, nhảy dựng lên đúng chuẩn một fan girl cuồng nhiệt, đẩy Tiểu Thụy đang đứng chắn trước cửa ra, nhanh chóng đi ra phía bên ngoài—-
Đứng trước cửa lối đi dành cho tuyển thủ thò đầu ra nhìn một hồi, sau đó cứng nhắc bước trở về, tuyên bố với các đồng đội đang đơ người: “Đúng là anh ấy, bình luận viên đặc biệt thế mà lại là Đại Vương của tôi! Các anh em bạn bè, cho Đồng Dao tôi chút mặt mũi đê, hôm nay đấu cho tốt vào, không được phép thua—- trước mặt Đại Vương, dùng ID smiling mà lại thua Wildcard, loại chuyện này tôi không làm được.”
Mọi người: “…”
Lục Tư Thành: “Sao bảo đầu tiên là tình hữu nghị, sau đó mới đến thi đấu cơ mà?”
Đồng Dao liếc anh một cái: “Lừa người ta thôi, thể thao điện tử, thắng mới là chính.”
Lục Tư Thành: “…”
Tiếp sau đó Đồng Dao vẫn duy trì trạng thái H**g phấn của mình.
Dáng vẻ này xem ra là nếu hôm nay cô vẫn còn chơi ở đường giữa, có lẽ hoặc là xông lên lấy được penta kill siêu ngầu, còn không thì sẽ là bị đối phương xông lên dâng luôn penta kill siêu thảm—-
Lục Tư Thành thử trấn an cô, thất bại; thử trấn áp cô, cũng vẫn thất bại… Cuối cùng không thể không chấp nhận hỗ trợ hôm nay là một người điên.
Mãi cho đến khi khán giả lục tục vào nơi thi đấu, tuyển thủ lên sân khấu, trận đấu chính thức bắt đầu, vào phần BAN&PICK, bình luận viên vào vị trí mở lời—-
Bình luận viên D: [Ladies and gentlemen, chào mừng các bạn đã trở lại với trận đấu lượt về vòng bảng chung kết thế giới S6! Trận đấu đầu tiên của ngày hôm nay là cuộc đối đầu giữa khu vực LPL và Wildcard—- Oh, hiện tại các tuyển thủ đã ổn định vị trí, chúng ta có thể thấy hôm nay vị trí thành viên trong đội hình của đội LPL có một chút thay đổi… Được rồi hai bên đã bắt đầu lượt cấm đầu tiên, không bất ngờ khi đội BEAR vừa vào đã BAN ngay LeBlanc…Ha, người anh em, tôi thấy không cần thiết phải vậy đâu, người biết dùng LeBlanc hôm nay đang ngồi ở vị trí hỗ trợ rồi!]
Bình luận viên F: [Đáng chú ý là bình luận viên khu vực LPL hôm nay có mời đến một vị khách đặc biệt…Đạo diễn ơi, cho ống kính cái nào?]
Bình luận viên D: [Chào đón người hùng thuở xưa của chúng ta—- WEIXIAO!]
Mọi người cười vang, hoan hô không ngớt.
Bình luận viên D: [Chắc hẳn hôm nay có thể quay lại chung kết thế giới với tư cách là bình luận viên, tâm trạng của tuyển thủ Weixiao cũng rất kích động—- Huống chi hiện tại trên sân khấu đang là những người kế vị của anh ấy, trong đó thậm chí còn có một tuyển thủ lấy ID cùng ý nghĩ với “Weixiao”, cô ấy cũng đã tuyên bố sẽ mang cái ID này quay trở lại đấu trường thế giới!]
Bình luận viên F: [Tôi không muốn bình luận nữa đâu, tôi muốn qua bên chỗ bình luận viên LPL phỏng vấn xem tuyển thủ Weixiao lúc này đang có suy nghĩ như thế nào…]
Bình luận viên D: [Suy nghĩ của anh ta thì tôi không biết, nhưng suy nghĩ của smiling thì tôi lại biết đấy—- Ha! Cô gái à! Cô đang thi đấu đấy! Tự dưng đứng dậy là phải xử cô phạm quy rồi đó!]
Trong tiếng cười to trêu chọc của bình luận viên D, đạo diễn hình ảnh lia sang vị trí tuyển thủ thi đấu, vì thế mọi người vừa nhìn đã thấy ngay sau khi cấm xong vị tướng đầu tiên, Đồng Dao vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt liệt của thần tượng mình trên màn hình lớn, thì theo phản xạ đứng bật dậy! Cô trợn tròn mắt, quay đầu nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, khi ánh mắt dừng lại tại khu vực chỗ ngồi của bình luận viên LPL ở một góc nào đó cách cô rất xa, mặt cô ngay lập tức sáng lên!
Cô nhảy lên, giơ hai tay nhiệt tình vẫy vẫy về phía hướng đó!
Cô đang đeo tai nghe nên đương nhiên không nghe thấy tiếng cười của khán giả to đến mức nào… Chỉ thấy trước ống kính quay tuyển thủ, 4 thành viên còn lại của ZGDX đầu tiên là ngu người quay sang nhìn cô, sau đó không hẹn mà cùng đưa tay đỡ trán—- Cảnh tượng này khiến khán giả cười càng thêm cười lăn cười bò.
Cuối cùng mọi người nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh cô vươn tay ra, kéo người nào đó, ấn cô ngồi xuống ghế—-
Lục Tư Thành: “Em ngồi xuống cho anh!”
Đồng Dao bị *** đặt ௱ô** xuống.
Đồng Dao đẩy cái tay đang ấn vai mình ra: “Dữ cái gì! Lần đầu tiên em được gặp Cao Học Thành bằng xương bằng thịt! Thế mà lại không cho người vui sướng nhảy cẫng 1 lần! Đổi lại mà xem! Anh mà gặp Lưu Diệc Phi bằng xương bằng thịt thì còn có thể trấn tĩnh được chắc!”
Lục Tư Thành mặt không cảm xúc BAN vị tướng cuối cùng là Braum – sở trường của hỗ trợ đối phương: “Anh không thích Lưu Diệc Phi.”
Đồng Dao nổi giận: “Cái rắm ý! Ảnh nền chat WeChat toàn là hình Lưu Diệc Phi thôi, em còn cứ tưởng là em cơ! Lần trước nhìn trộm được em kinh ngạc đến ngu luôn đó! Đã tốt bụng không vạch trần anh rồi mà giờ anh còn ở đây giả vờ giả vịt với em!”
Lục Tư Thành: “…”
Lục Tư Thành: “Không có chuyện đó, là Lục Nhạc lén đổi của anh.”
Lục Nhạc: “Vl không!”
Lục Nhạc: “Anh, có phải anh quên hôm nay em cũng có mặt không? Hai người bình thường toàn vấy bẩn em như vậy đó hả?”
Lục Tư Thành: “…”
Lúc này BAN&PICK bước vào giai đoạn PICK, ZGDX bên phía đội xanh có thể chọn trước một tướng—-
Đồng Dao đập chuột: “Lão Miêu lấy Lulu!”
Lục Tư Thành: “Không được lấy Lulu.”
Đồng Dao: “Lulu.”
Lục Tư Thành: “Không được.”
Đồng Dao: “Trang bị đầu tiên của ngày hôm nay: Trượng Hư Vô.”
Lục Tư Thành: “Em dám không mua mắt thử xem.”
Minh thần: “Hai người ồn ૮ɦếƭ đi được, thật đó, Lão Miêu lấy Lulu cho cô ấy đi, lấy đi lấy đi, mẹ nó… chả khác gì dẫn theo một đám học sinh tiểu học ra nước ngoài thi đấu cả, đội thể thao điện tử nhi đồng chim bồ câu?”
Lão K: “Khóa hỗ trợ rồi, vậy thì chọn luôn AD cho rồi đi, AD lấy gì đây?”
Đồng Dao: “Ai mà biết được, anh hỏi fan Lưu Diệc Phi thử xem sao.”
Lục Tư Thành: “Em im miệng cho anh.”
Lão K: “…”
Đường truyền nội bộ ZGDX ồn ào náo loạn, nhân viên làm công tác ghi âm sau hậu trường đơ người không hiểu gì hết, không biết đám người tinh lực dồi dào này rốt cuộc đang ồn cái gì nữa… Cho đến khi trận đấu chính thức bắt đầu, tranh thủ khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi khi tuyển thủ tải game, hậu trường, một anh giai tóc vàng mắt xanh phụ trách ghi âm tháo tai nghe xuống, xoa xoa tai phàn nàn với đồng nghiệp: “Trời ơi, mấy người này ồn thật sự luôn! Không phải nửa đêm hôm qua bọn họ vẫn phải chăm sóc đồng đội bị bệnh ở bệnh viện à, thật hay giả đấy, nghe giọng nói và dáng vẻ hôm nay thì có chỗ nào giống à?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc