Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân - Chương 73

Tác giả: Miêu Vĩ Trà

Khi Chu Diễn Xuyên về nhà, Lâm Vãn còn đang học. Cô đang học theo dạng một kèm một.
Sau khi Lâm Vãn thành Phó giám đốc của Chim hót khe, cô nhận thấy mình còn thiếu quá nhiều kiến thức. Cô là dân chuyên nghiên cứu về chim, nhưng mảng kinh tế, tài chính thì vẫn là dân ngoại đạo, dù có đọc mấy cuốn giáo trình cơ bản khi còn trong gian đoạn hồi phục sức khỏe thì vẫn cần thầy cô hướng dẫn nếu muốn hiểu bài bản.
May là Triệu Lị giảng dạy ở đại học Nam Giang, bà có mối liên hệ để nhờ mấy giảng viên dạy kèm riêng cho cô. Mặc dù học phí dạy riêng của giảng viên đại học đắt đỏ nhưng cả nhà tin rằng nếu muốn đi đường dài thì nền tảng kiến thức là việc đầu tư sớm rất cần thiết.
Hiện giờ bài giảng đã kết thúc, đang tiến hành kiểm tra củng cố kiến thức.
Đầu óc Lâm Vãn thông minh, cô đã có kinh nghiệm trong việc học hành từ nhỏ tới khi đại học, đối mặt với câu hỏi của giảng viên, cô trả lời khá trôi chảy. Khi trả lời, cô vô thức liếc nhìn ra bên ngoài.
Giảng viên hôm nay tương đối trẻ tuổi, nhìn thấy vậy thì cười hỏi: “Bạn trai về nhà thì không tập trung nữa à?”
Lâm Vãn giọng thành thật: “Bạn trai như thế thì còn cách nào khác đâu?”
“Được rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.” Người giảng viên cười, đứng dậy thu dọn đồ đạc, “Tôi về sẽ gửi maii bài tập cho cô, nếu không hiểu thì cứ gửi mail hỏi, không làm mất thời gian yêu đương của hai người.”
Lâm Vãn cười hì hì, đưa người giảng viên ra phòng khách thì thấy Chu Diễn Xuyên đang nghe điện thoại.
Hạng mục tuần tra khu vực bảo vệ của Chim hót khe rất thành công. Tổ chức quyết định tất cả các khu bảo tồn do Quỹ quản lý đều hợp tác với Tinh Sang. Hai ngày nay anh đang bận xác nhận tiến độ cập nhật phần mềm nhận dạng với bộ phận thiết kế phần mềm, hôm nay thứ bảy anh cũng đến công ty làm việc nửa ngày.
Anh quay lưng về phòng làm việc, không để ý hai người Lâm Vãn đã đi ra, lười biếng dựa lưng vào ghế sofa cởi cúc áo sơ mi. Đến khi nghe tiếng hai người nói chuyện mới quay đầu nhìn lướt qua.
Lâm Vãn cười cong cong mắt với anh, Chu Diễn Xuyên cũng cười, đồng thời gật đầu chào người giáo viên.
Cô giáo mới hơn ba mươi, nhìn thấy soái ca thì phản ứng chẳng khác mấy cô gái đôi mươi, hơi ngượng ngùng chào hỏi, bước tới cửa thì không khỏi hỏi nhỏ: “Cô còn người bạn nào đẹp trai vậy không giới thiệu đi?”
Lâm Vãn khoe: “Đẹp trai thế này thì không có đâu.”
Khi cô trả lời đôi mắt sáng ngời nhìn Chu Diễn Xuyên, đầu mày cuối mắt hiện lên vẻ yêu thích không giấu được.
Cô giáo cạn lời: “Coi như tôi chưa hỏi.”
Tiễn giáo viên đi, Lâm Vãn trở lại phòng khách, bắt chước tư thế Chu Diễn Xuyên dựa vào ghế giống anh, chỉ được vài giây thì nghiêng người tựa đầu vào vai anh.
Chu Diễn Xuyên cười, đưa tay ra sau lưng nhẹ nhàng xoa gáy cô như vỗ về mèo.
Lâm Vãn nheo mắt mãn nguyện đúng thật y như con mèo con.
Kết thúc cuộc gọi, Chu Diễn Xuyên ném điện thoại lên sofa: “Hôm nay học thế nào?”
Niềm hạnh phúc được anh xoa xoa bỗng biến mất, Lâm Vãn ngẩng đầu lên, phồng má nhăn mũi: “Anh có thể nói chuyện nào làm người ta vui không?”
Thật ra việc học của cô khá tốt, nhưng sở thích của cô không phải lĩnh vực này nên cô không muốn thời gian đẹp đẽ cuối tuần mà bạn trai mới tăng ca về nhà câu đầu tiên lại là quan tâm tới tiến độ học tập của cô.
Làn da mịn màng của cô vì động tác phình má lên thành ra phúng phính khiến người ta muốn lấy tay chọc cho một cái. Chu Diễn Xuyên thực sự làm như vậy. Ý cười đầy trong mắt anh, anh ấn ngón tay vào má cô thành cái lỗ nhỏ rồi thả ra, rồi lại chọc vào.
Lâm Vãn bị anh chọc cười phá lên. Cô nắm chặt tay giả vờ đấm vào *** anh, vừa đánh vừa hỏi: “Anh tưởng em là cá nóc hả!”
“Cá nóc đâu có thú vị giống em.”
Chu Diễn Xuyên cười tránh qua một bên, Lâm Vãn không tha mà nhào theo đánh tiếp. Hai người đùa giỡn ầm ĩ một lát, Chu Diễn Xuyên bắt lấy cổ tay cô ngăn cô tiếp tục nghịch ngợm thì mới thôi.
Cô còn đinh thép trong cột sống, đùa cũng phải vừa phải thôi.
“Chuẩn bị sách tranh sao rồi em?” Anh hỏi.
Lâm Vãn: “Sáng nay em mới gửi cho biên tập.”
Khi nhắc tới việc mình yêu thích, mắt cô sáng rực lên, giọng vui vẻ hẳn: “Người biên tập nói nếu suôn sẻ thì nó sẽ được xuất bản trong năm nay, tới lúc đó em cũng có tác phẩm riêng nha. Anh có muốn em ký tên cho không?”
Chu Diễn Xuyên nhìn cô đầy ẩn ý: “Ký ở đâu?”
Lâm Vãn nhìn ánh mắt vừa tình cảm vừa trêu ghẹo của anh, khi anh hỏi vậy, tự nhiên trong đầu cô hiện lên một số hình ảnh cấm.
Anh có làn da trắng trẻo, hình như ký ở đâu cũng sẽ rất mê người.
Hay là xăm tên lên người nhỉ?… Nhưng mà vậy thì có vẻ rêu rao quá.
Lâm Vãn băn khoăn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để anh tự chọn. Cô chớp mắt, dịu dàng hỏi anh, “Anh muốn ký ở đâu?”
Chu Diễn Xuyên cúi xuống, ánh mắt quét qua đôi mắt chờ mong của cô, ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói: “Ký ở trang lót đi.”
“…”
Chu Diễn Xuyên, anh muốn đổi bạn gái đúng không?
Lâm Vãn đẩy anh qua một bên, không thèm đợi thang máy mà hùng hục leo lên cầu thang, đứng trên cao cúi xuống tuyên bố: “Anh Chu, tối nay anh ngủ phòng khách đi.”
Chu Diễn Xuyên ở dưới lầu nhướng mày: “Sao?”
“Mỗi tháng mà anh không chọc em nổi điên mấy lần thì không chịu nổi hả. Em đã thảm lắm rồi, cuối tuần bị nhốt ở nhà học, không thể đi ngắm chim, anh còn cố tình kiếm chuyện với em.”
Lâm Vãn diễn thành nghiện, lấy tay lau nước mắt không hề có, lấy lại thoải mái, cười quyến rũ, “Em sẽ hỏi Tưởng Kha, trong giới giải trí có anh chàng nào đẹp trai không, em nghĩ họ đang chờ Hải vương triệu tập.”
Chu Diễn Xuyên nhướng mắt nhìn, cảm thấy cô nói vậy nhìn y như hình tượng mấy cô gái xấu lan truyền trên internet dạo trước. Mái tóc cắt ngắn nửa năm trước đã đủ dài, để mừng lấy lại được hình tượng, tháng trước Lâm Vãn đã đi uốn tóc. Lúc này những lọn tóc xoăn như rong biển rơi trên vai cô, anh cảm giác như chỉ cần thêm một *** trên tay thì cô có thể ra ngoài gây sóng gió được.
Lâm Vãn đã diễn thì diễn cho tới, cô lấy điện thoại ra bấm bấm đưa lên tai: “Em yêu à… Ừ, chị chỉ nhớ em thôi. Em không biết giờ chị chán tới mức nào đâu, để nói em nghe…”
Giọng điệu khoa trương, giữa mỗi câu còn dừng lại cho thấy cô không hề gọi điện thật. Nhưng cô nói chán, Chu Diễn Xuyên có thể hiểu.
Bác sĩ nói cô phục hồi tốt, có thể đi ngắm chim ở những khu vực tương đối bằng phẳng. Ai ngờ trước khi cô chọn được địa điểm khởi hành, Nam Giang đã có báo cáo định kỳ hàng năm. Con đường ở công viên thành phố trơn trượt nên cuối tuần rồi một số người đi ngắm chim bị ngã, trong đó có một người bị thương rất nặng, được đưa đến bệnh viện để phẫu thuật.
Chu Diễn Xuyên sao có thể yên tâm cho cô đi đâu.
Sau khi biết chuyện, Triệu Lị còn gọi cô về nhà, cảnh báo cô đừng để xảy ra hậu quả không lường được trong thời gian đang khôi phục này.
Lâm Vãn thực sự có hơi ngột ngạt.
Ban đầu cô định tới ngọn núi gần Nam Giang, nơi đó có khu cắm trại có thể ngắm sao. Cô muốn đưa Chu Diễn Xuyên đi xem chim, ở lại một đêm để thực hiện lời hẹn cùng nhau ngắm sao dạo trước.
Cô muốn sao trời, mây núi chứng kiến tình yêu của cô và Chu Diễn Xuyên.
Những cảnh vật ấy đã trải qua bao năm dãi gió dầm sương, chắc hẳn chúng đã thấy rất nhiều buồn vui tan hợp, chắc hẳn chúng sẽ hiểu được vì sao đôi tình nhân trẻ này yêu nhau.
Chúng phải biết thế giới của Lâm Vãn sôi nổi, phong phú thế nào.
Cho nên chúng sẽ lặng lẽ ẩn mình trong màn đêm, bàn bạc với nhau, người phụ nữ này đã đủ hạnh phúc, cho nên chúng sẽ ban thật nhiều hạnh phúc cho người đàn ông bên cạnh cô.
Từ đó trở đi, những điều không may, những bi thương sẽ rời xa anh, chỉ có tương lai rực rỡ mà cô là đại diện là luôn ở bên anh.
Tuy nhiên, kế hoạch không thể nào theo kịp những thay đổi.
Những ngày sau đó, Lâm Vãn không vui lắm, có cảm giác như cô đã cẩn thận lựa chọn một món quà cho Chu Diễn Xuyên, nhưng bên chuyển phát nhanh lại để quên nó tít đâu đó bên trong nhà kho.
Đang diễn dở dang thì có điện thoại đến, Lâm Vãn chả hề ngượng ngùng mà mà bấm nghe. Một người bạn cùng phòng thời đại học của cô kết hôn, muốn mời cô tới thành phố khác dự lễ cưới.
Cúp máy, cô liếc nhìn anh đang im lặng: “Chắc tháng sau em xin nghỉ hai ngày để đi chơi.”
Chu Diễn Xuyên nhìn cô như nhìn chú chim nhỏ bị nhốt trong ***g.
Sau một hồi im lặng, chợt anh hỏi: “Phép năm của em còn bao nhiêu ngày?”
Lâm Vãn sửng sốt, cô đâu còn nhiều phép, năm ngoái bị thương đã dùng hết ngày phép rồi, lần này cô định xin nghỉ đi gặp bạn cũ. Nhưng mà cô vẫn hỏi: “Sao ạ?”
“Đưa em ra nước ngoài, đi không?” Chu Diễn Xuyên nói, “Tháng tới anh sẽ đi nước ngoài tham gia diễn đàn bảo vệ môi trường. Có mấy buổi tiệc chiêu đã cần dẫn bạn nữ theo.”
Lâm Vãn nghe vậy thì lập tức quẳng đám cưới bạn ra sau đầu.
Một phần là cô và Chu Diễn Xuyên chưa chính thức đi du lịch với nhau, thêm nữa diễn đàn mà Chu Diễn Xuyên tham gia cũng liên quan tới công việc của cô, đây là cơ hội để học hỏi về bảo vệ môi trường các nước.
Sau khi xác nhận không có trở ngại về thời gian cho công việc, cô xin nghỉ phép, nhân tiện nộp đơn xin thị thực.
Không may là ngày thị thực được cấp thì Lâm Vãn bị viêm họng.
Cô mua ly trà lạnh trên phố để về nhà uống, cô nghĩ hôm qua mình không nên dự tiệc thịt nướng do Hách Soái làm chủ. Trình độ nướng thịt của anh ấy không cải thiện được tí nào, mấy xiên que khét lẹt!
Vị đắng đặc biệt của trà lạnh ngập trong họng làm cô nhíu mày.
Con người đúng là khi yêu thì hay làm ra vẻ.
Lâm Vãn âm thầm tự phỉ nhổ bản thân, nghe tiếng Chu Diễn Xuyên đi làm về thì vội vàng chạy ra, nũng nịu: “Nay trà lạnh đắng quá chừng.”
Vừa dứt lời, cô cũng tự nổi da gà với mình. Giọng cô ồm ồm như vịt đực mà còn nũng nịu, nghe thấy ghê.
Chu Diễn Xuyên cũng giật mình, anh chưa từng nghe giọng cô khàn như vậy. Anh cúi đầu hôn cô hỏi: “Vậy anh làm món gì ngọt cho em nhé?”
Lâm Vãn hài lòng gật đầu.
Gần đây Chu Diễn Xuyên đã rất tiến bộ trong việc nấu nướng. Khi rảnh rỗi, anh sẽ trổ tài nấy nướng mấy món ăn mới để bạn gái ăn – mặc dù ý định ban đầu của anh chỉ để hạn chế việc Lâm Vãn nhớ món ăn của thầy Trịnh mà cứ chạy về đại học Nam Giang – nhưng giờ thì nhìn kết quả cũng thấy tương lai Lâm Vãn yên tâm là luôn có lộc ăn. Buổi tối dì giúp việc sơ chế nguyên liệu trước, chỉ cần chế biến một chút là đã có thể ăn. Bây giờ cả hai người đều không đói, Chu Diễn Xuyên thay quần áo làm món ngọt cho cô trước.
Lâm Vãn ở phòng khách dùng laptop trao đổi với biên tập viên việc xuất bản, nghe chuông điện thoại của Chu Diễn Xuyên vang bên cạnh. Cô cầm lên thấy số điện thoại bàn của trong vùng, không lưu tên.
“Điện thoại của ai vậy em?” Chu Diễn Xuyên trong bếp hỏi vọng ra.
Lâm Vãn: “Không biết, có phải của Tinh Sang không?”
Chu Diễn Xuyên tay dính bột nên nhờ: “Em nghe giùm anh đi.”
Lâm Vãn bấm nhận: “Xin chào.”
Cô định bảo bên kia đợi một lát nhưng bên kia lại im lặng vài giây. Lâm Vãn nghĩ chắc bên kia bị sốc bởi giọng nam không ra nam nữ không ra nữ của mình.
Ngay sau đó, đầu dây bên kia do dự nhưng lịch sự hỏi: “Xin lỗi… có phải ngài Chu không ạ? Chiếc nhẫn đính hôn mà ngài đặt đã chuẩn bị xong. Xin hỏi khi nào ngài đến nhận? Hoặc chúng tôi gửi đến cho ngài?”
Có tiếng nổ “bùm” trong đầu Lâm Vãn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc