Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân - Chương 64

Tác giả: Miêu Vĩ Trà

Mấy ngày tiếp theo, ngoài việc rời giường để phục hồi sức khỏe, còn lại là Lâm Vãn nằm trên giường đọc “Kỹ thuật trồng cây chất lượng cao” với vẻ thích thú.
Đồng nghiệp bị thương ở vai xuất viện sớm hơn cô, khi tới thăm thấy cảnh tượng khó tin này suýt nữa còn tưởng có linh hồn xuyên không trong người Lâm Vãn.
Cảnh tượng rất quái dị, người đẹp mắt ngọc mày ngài ốm yếu nằm đó cầm một quyển sách khoa học nông nghiệp đọc nghiêm túc, mặt mày còn có vẻ đầy tình cảm âu yếm nữa chứ.
Anh ta nghiêng người nhìn, chương cô đang đọc là “Quản lý đất canh tác lúa mì.”
“…”
Cái quỷ gì vậy trời!
Anh quay đầu nhìn cô đồng nghiệp chăm sóc Lâm Vãn mấy hôm nay, ý hỏi: “Bác sĩ đã cho cô ấy chụp CT đầu chưa?”
“Đừng nghĩ nhiều, do bạn trai tôi tặng đó. Chó độc thân như anh không hiểu đâu.”
Anh ta líu lưỡi, nghĩ thầm Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên là đôi tình nhân đặc biệt khác người.
Đưa sách gì không được mà lại đưa sách này?
Mà quan trọng nhất là một người dám gửi, một người dám đọc.
Mấy người trong phòng cũng không hiểu nổi sở thích mới của Lâm Vãn.
Cô gái này rõ ràng là người từ thành phố lớn đến, sao lại quan tâm tới sách về trồng trọt?
Một ngày nọ, có cô kia không nhịn được, sai cháu gái tới hỏi thăm.
Cô bé tầm 4-5 tuổi, có vẻ được nuôi kiểu thả rông nên nước da ngăm ngăm, đôi mắt to long lanh, cô bé cúi xuống giường Lâm Vãn, hỏi nhỏ: “Chị ơi, cuốn sách này có hay không?”
“Đọc cũng được.” Lâm Vãn giơ tay lên hoài bị mỏi nên để tay xuống nghỉ ngơi, “Chị có thể học được rất nhiều kiến thức mới.”
Cô bé nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm: “Chị là người ở thành phố mà cũng muốn học cái này hả?”
Lâm Vãn nghiêm túc nói: “Sống ở đâu không quan trọng. Chỉ cần em muốn biết thì em có thể mua sách để đọc. Giống như anh trai kia đó, người hay tới thăm chị nè, công việc anh ấy là chế tạo máy bay không người lái nhưng…”
Cô muốn khoe bí mật về kế hoạch trồng lúa mì trên sao Hỏa nhưng không ngờ suy nghĩ cô nhóc bẻ lái ngay, vui vẻ hỏi: “Đó là máy bay nhỏ bay trên trời hả? Em thấy nó trên tivi rồi. Mẹ em nói máy bay nhỏ đó giúp chúng em rất nhiều, nhờ nó mà tìm được mẹ em đó!”
“Thật không? Em thích không?”
“Thích lắm!” Cô bé gật đầu lia lịa.
Khi Chu Diễn Xuyên tới, nhìn thấy Lâm Vãn nằm đó nói cười vui vẻ với cô nhóc mà mỗi lần thấy anh là chạy biến đi, ai không biết chắc nghĩ hai người đó quen nhau nhiều năm rồi. Điều này cho thấy gãy xương sống thắt lưng không ảnh hưởng gì tới khả năng của Hải vương.
Anh không vội xen vào cuộc nói chuyện của họ mà tựa lưng vào cửa, lặng lẽ nhìn Lâm Vãn.
Mấy cơn mưa nặng hạt xua đi cái oi bức mùa hè, chớm thu đã lặng lẽ đến gần, nắng ngoài cửa sổ không còn chói chang, làn gió nhẹ mát rượi, nghe như trong gió đã có hơi thu xào xạc.
Mà Lâm Vãn dường như có ma lực nào đó trên người, chỉ cần có cô ở đâu thì bốn mùa đều không còn, chỉ còn lại sức sống mùa xuân tươi trẻ. Chỉ cần đến gần cô ấy, có thể nhìn thấy chồi non xanh mới mọc lên từ mảnh đất cằn cỗi, hoa nở chim ca, vạn vật như trẻ lại.
Lâm Vãn nói chuyện với cô bé một lúc lâu, cuối cùng mới nhìn thấy bạn trai mình đã đợi ở cửa rất lâu: “Anh tới rồi à?”
“Ừ, việc tìm kiếm cứu hộ kết thúc rồi. Mai sẽ bắt đầu việc khử trùng.”
Chu Diễn Xuyên bước tới, nói ngắn gọn công việc mà không nói quá chi tiết với cô.
Lâm Vãn nhớ lời nhắc nhở của tình nguyện, không hỏi han kỹ hơn về kết quả việc tìm kiếm cứu hộ, cô chỉ vào cô bé vẫn đang ở bên giường mình: “Cô bé nói muốn nhìn thấy máy bay không người lái.”
Chu Diễn Xuyên cúi mắt, nhìn cô nhóc cao không tới thắt lưng mình: “Muốn nhìn máy bay à?”
Gương mặt ngăm đen của cô nhóc chợt đỏ lên, nụ cười lém lỉnh biến mất, chỉ có thể lắp bắp: “Dạ, có hơi muốn, nhưng mà có được không ạ?”
Lâm Vãn cười rúc rích dưới lớp chăn.
Cô bé này mấy hôm trước cứ thấy Chu Diễn Xuyên thì chạy biến đi, hôm nay cuối cùng cũng nói ra, bối rối tới mức không biết phải để tay ở đâu.
Việc yêu thích người khác phái có vẻ ngoài ưa nhìn là bản năng bình thường của giới. Dĩ nhiên Lâm Vãn không để bụng nhưng cô vẫn yên lặng chờ nghe Chu Diễn Xuyên trả lời.
Chu Diễn Xuyên suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng: “Hiện giờ anh không cho em xem được, mấy ngày nữa có được không?”
“Dạ được, dạ được!”
“Không thể cho máy bay không người lái bay quanh bệnh viện. Em nói với ba mẹ đi, nếu họ đồng ý thì sẽ đưa em đến nơi thoáng đãng hơn.”
Cô bé vẫn luôn muốn được chạm vào máy bay không người lái, nghe vậy thì mừng quá, quay lại chạy tới giường bà ngoại, nhờ bà gọi điện thoại cho ba mẹ.
Cuối cùng “bóng đèn nhỏ” cũng đi, Chu Diễn Xuyên ngồi xuống bên giường cô: “Ngày mai bác gái sẽ đến hả em?”
“Dạ, đúng ra em muốn nói mẹ đừng tới, dù gì thì tuần sau em cũng xuất viện rồi, nhưng mà biết sao được, mẹ nói mẹ không đợi nổi nữa.” Lâm Vãn đau đầu khi nói tới chuyện này, “Anh biết không, mấy nay em nhận không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, Tưởng Kha còn định xin chương trình cho nghỉ để chạy tới đây, em nói ‘Em điên rồi hả, tương lai tốt đẹp không muốn nữa sao?’”
Chu Diễn Xuyên: “Rồi cô ấy nói ‘Tương lai không quan trọng bằng em?”
“… Sao anh biết?”
“Đoán thôi, cô ấy rất thích em. Nghe nói em gặp tai nạn thì nhất định cô ấy không thể yên tâm tập luyện.”
“Ghen nữa rồi hả?”
Chu Diễn Xuyên lắc đầu, rồi cười nhẹ nhàng, nói: “Không có. Em xứng đáng được nhiều người yêu mến.”
Lâm Vãn được khen đột ngột trở tay không kịp nên hơi xấu hổ.
Cô hắng giọng, đổi chủ đề, “Hôm qua Đại ma vương cũng gọi cho em.”
“Cô ấy nói gì?” Chu Diễn Xuyên rót ít nước ấm vào ly, một tay cầm ly, tay kia đỡ sau đầu cho cô ngồi dậy.
Ban đầu Lâm Vãn không thấy khát, nhưng sau khi uống vài ngụm nước, cô thấy cổ họng mình thực sự dễ chịu hơn. Cô nằm xuống lại, nói: “Chỉ nói em là việc khảo sát tiếp theo sẽ giao cho Từ Khang. Nhưng cô ấy khen báo cáo khảo sát trước đó của em thực hiện tốt, hỏi là nếu trong tương lai có việc tương tự thế này thì có đồng ý tiếp tục tham gia không.”
Chu Diễn Xuyên hít một hơi, đặt chiếc ly giấy xuống thì nụ cười trên môi cũng ngưng lại. Anh dùng tay siết chặt mặt bàn, mu bàn tay với những khớp xương rõ ràng cong lại thành hình vòng cung sắc bén như đang kìm nén cảm xúc nào đó, thật lâu không lên tiếng.
Sau mấy phút yên lặng, anh trầm giọng hỏi: “Em có muốn đi không?”
Nhìn dáng vẻ của anh, tim Lâm Vãn chợt co rút lại. Đối mặt với sống ૮ɦếƭ, tất nhiên cô sợ hãi, nhưng trải nghiệm của hơn một tháng khảo sát qua không chỉ giúp cô hiểu sâu hơn về công tác bảo hộ chim ở cơ sở mà còn hiểu biết toàn diện hơn về môi trường sinh thái, môi trường sống của chim. Cơ hội tham quan hàng chục khu bảo tồn thiên nhiên cùng lúc thế này không nhiều, cô đã bỏ lỡ nửa hành trình sau vì chấn thương, tương lai nếu có cơ hội, thật tình cô không muốn bỏ cuộc. Không ai có thể đoán được khi nào tai họa ập tới, nhưng cô không muốn bị trói buộc bởi sự sợ hãi đó trong cả cuộc đời dài đăng đẵng của mình.
Nhưng lúc này, trong lòng cô chợt nảy ra ý nghĩ thỏa hiệp. Nếu ai đó nói “Vì anh, đừng đi nữa”, nếu người đó là Chu Diễn Xuyên, có thể cô sẵn sàng vì anh một lần.
Nhưng, thật lâu sau, Chu Diễn Xuyên nhẹ nhàng gật đầu.
“Được, dù sao anh cũng sẽ đợi em trở về.”
Tiếng anh vang bên tai cô từng chữ từng chữ, như thể anh đã giao ước với cô rằng không ai có thể thay đổi, “Anh sẽ đợi, vậy nên từ nay em hãy bình an vô sự, đừng để anh một mình, được không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc