Khi Anh Gặp Em - Phiên Ngoại

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào

Kẻ đánh cắp thời gian.
1.
Cố gắng bao năm qua chỉ để một ngày có thể đứng trước mặt em, không hề do dự mà nói yêu em…
Chất giọng khàn khàn của Tiêu Tuyển Dung rống lên theo câu cuối cùng trong một bài hát rock được phát ra từ đĩa CD, sau đó, động cơ xe dừng hẳn.
૮ɦếƭ tiệt! Cậu bày ra vẻ mặt “Biết ngay là sẽ xui xẻo thế này mà!”, đập mạnh tay lên vô lăng, vẻ mặt cam chịu đành phải xuống xe kiểm tra máy móc.
“Cái này nằm ngoài chuyên môn của mình rồi!!!” Tiêu Tuyển Dung chống tay lên nắp capo đang mở, lưng cậu chịu đựng ánh nắng chói chang như đòi mạng, thầm oán thán trong lòng: Đúng là ông trời muốn Gi*t lão Tiêu mình đây mà, ngày hôm nay cậu học môn của thầy giáo cổ hủ nhất trường, ông lão này chắc là thuộc dòng dõi quý tộc cao quý của Anh quốc, ông ấy mỗi lần vào lớp là y như rằng, dù là ngày mùa hè nóng đến mức nào đi nữa cũng vẫn mặc comple, đi giày da, chống gậy ba-toong, đội mũ phớt, điều ông ta coi trọng nhất là… đúng giờ.
Tiêu Tuyển Dung từ bỏ việc tìm cách sửa xe, ngó lên dáo dác nhìn xung quanh, trong lòng tính toán không biết nên đi bộ tới trạm xe bus gần nhất hay là chặn một chiếc xe rồi xin đi nhờ?
Đang lưỡng lự thì một chiếc xe thể thao đầy phong cách dừng lại trước mặt. Cửa xe được hạ xuống, cô gái ngồi ở ghế lái vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Em sao vậy?”
Cánh tay đầy dầu mỡ của Tiêu Tuyển Dung giơ lên cao lau mồ hôi trên trán, tỏ vẻ tức giận: “Chị lái chiếc Maserati này thì làm sao có thể hiểu được lái con xe second-hand đau khổ thế nào?”
Cô gái mở cửa xe, có vẻ chẳng để tâm đến thái độ ác liệt của đối phương, tốt bụng nói: “Để chị xem nào… Úi!”
“Ối, ối đừng, chị ơi, chị đừng có mà táy máy ᴆụng chạm lung tung!” Tiêu Tiểu Dung sầu não nhìn bàn tay cô gái bị động cơ làm bỏng, nước mắt chảy ròng ròng: “Xong đời rồi! Toi thật rồi!”
Cậu không sợ đi học muộn, cùng lắm thì chuồn từ cửa sau vào là xong… Nhưng cậu rất sợ bị cha phạt!!!
Cha cậu, một người trọng nữ khinh nam trời sinh, nếu như biết chị cậu bị phỏng tay khi sửa xe giúp cậu…Cậu đã tưởng tượng được bộ dạng với đôi mắt tóe lửa của cha mình.
“A Dung, lên xe đi, chị lái xe đưa em đi học.”
“Thôi chị ạ, đích đến của chúng ta cách nhau cả nửa thành phố, hôm nay không phải chị đã hẹn với thầy giáo hay sao? Đi đi, đi đi, mặc kệ em.” Vẻ mặt Tiêu Tuyển Dung vô cùng bi tráng, “Em tự có cách đến trường.”
Tiêu Tuyển Cẩn nhìn cậu em trai đầu đầy mồ hôi, lại nhìn đồng hồ, kiên quyết không chịu đi: “Không! Lên xe chị đi!”
Còn chưa dứt lời thì lại có một chiếc xe nữa dừng bên lề đường. Chàng trai lái xe có bề ngoài cực kỳ ưa nhìn, đôi mắt đen sẫm lạnh lùng nhìn hai người: “Tiêu Tuyển Dung, lên xe, anh chở em đi.”
“Được!” Tiêu Tuyển Dung vẫy tay chào chị gái rồi nhảy lên ghế sau: “Anh Vân Thanh, lái đi, nhanh lên!”
“Vân…” Tiêu Tuyển Cẩn nhìn chàng trai đó, thậm chí còn chưa kịp chào hỏi thì chàng trai đã gật đầu với cô rồi biến mất nhanh như gió.
“Anh Vân Thanh, anh đi làm à? Sớm vậy sao?” Tiêu Tuyển Dung được giúp đỡ đúng lúc, tâm trạng khá hơn nhiều.
“Server ở công ty có vấn đề, anh đến xem.” Vân Thanh bẻ lái, ngập ngừng một lát mới hỏi: “Chị em… Tay cô ấy không sao chứ?”
“Ối ối! Anh nên hỏi em hôm nay có sao không mới đúng chứ! Chị em mà bị trầy xước gì, cha em sẽ cảm thấy ngay cả việc em hít thở cũng sai, không khéo còn chạy sang cả Mỹ truy sát em ấy chứ!”
Vân Thanh mỉm cười, vô tình Tiêu Tuyển Dung nhận ra, lúc này anh ấy thật đẹp trai, đến cậu còn cảm thấy sững sờ. Cậu suy nghĩ một lát rồi ranh ma cười: “Anh Vân Thanh, anh và chị em có chuyện gì à? Tại sao mỗi lần gặp anh chị em đều đỏ mặt vậy?”
Vân Thanh không trả lời, chậm rãi dừng xe: “Đến rồi!”
Tiêu Tuyển Dung tiếp tục cười xấu xa: “Anh Vân Thanh, em biết rồi, anh rất quan tâm đến chị em nhé!”
Học xong về đến nhà, cơm tối chị cậu đã làm xong, đặt trong lò vi sóng hâm nóng lên là được. Tiêu Tuyển Dung bưng bát vừa ăn vừa đến gõ cửa phòng chị.
Cửa phòng vừa mở Tiêu Tuyển Cẩn đã nhào ra kéo tay em, “Đúng lúc chị đang chat Skype với cha mẹ này!”
Tiêu Tuyển Dung lập tức lặng lẽ lùi về sau mấy bước.
“Đang ăn cơm tối à?” Trong căn phòng này, thông qua hệ thống cáp quang dưới lòng biển, giọng nói nghiêm nghị của cha cậu ở một nơi cách xa hàng nghìn kilomet đã truyền tới.
Da đầu Tiêu Tuyển Dung căng lên, “Cha!”
“Papa, con bàn bạc với cha một chuyện nhé!” Tiêu Tuyển Cẩn quay lại ngồi trước máy vi tính, “Con cảm thấy lái chiếc xe hiện tại phô trương quá, có thể đổi sang chiếc khác không ạ? Đám bạn con chẳng có đứa nào lái chiếc xe xịn như thế!”
Bên kia, vẻ mặt người cha rất dịu dàng. “Con tự quyết định đi, mai cha sẽ bảo người ta gửi thêm tiền vào tài khoản cho con.”
“Con có tiền rồi ạ.” Tiêu Tuyển Cẩn vội vàng nói, “Ý con là… Maserati cho em đi được không ạ?”
Tiêu Tuyển Dung nghe xong không hề cảm thấy vui vẻ mà như thể bị thiên lôi đánh trúng.
Quả nhiên. Mặt cha cậu tối sầm lại: “Lạc Lạc, ý này là nó nói với con phải không?”
Tiêu Tuyển Dung nước mắt ròng rã, con không có đâu cha ạ! Con thấy đầy đủ rồi! Con không dám giành đồ của chị đâu mà!!!
Không được tranh giành đồ của chị… Bạn nhỏ Tiêu Tuyển Dung từ khi còn rất nhỏ đã nhận ra chân lý này.
Khi còn nhỏ, Tiêu Tuyển Dung đã từng giành chocolate của chị. Cậu là con trai mà, đương nhiên là phải ăn nhiều hơn chị gái rồi! Hai người cãi nhau, thế là cậu bé Tiêu Tuyển Dung lùn dí, không có chút ưu thế nào đã bị cha giáo huấn một trận.
Chuyện là thế này.
Lúc ấy đúng lúc cha cậu đi làm về, thấy hai người đang ồn ào xông vào nhau liền nhíu mày hỏi cô giúp việc: “Sao thế này?”
“Cha, con muốn ăn chocolate! Chocolate của chị!!!”
Người cha trẻ tuổi nghiêng người nhìn con trai với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, anh nói với con: “Con là một thằng con trai mà đánh nhau với con gái để tranh giành đồ ăn? Ra góc tường đứng, nửa tiếng!!!”
Tiêu Tuyển Dung ấm ức khóc lóc xong cũng đành phải lặng lẽ đứng nửa tiếng, vừa quay lại đã thấy cha ôm chị gái, hai cha con vui vẻ ngồi xem phim hoạt hình. Cậu càng thấy ấm ức hơn, vừa thấy mẹ về nhà cậu liền chạy ra vạch quần chỉ cho mẹ xem vết thương trên đầu gối: “Mẹ ơi, chị đẩy ngã con!”
Mẹ cậu hơi ngạc nhiên, hỏi cha cậu: “Chúng nó cãi nhau à?”
Cha cậu kể vắn tắt: “Nó tranh giành chocolate của Lạc Lạc!”
“Thế nhưng chị ấy đẩy con!” Tiêu Tuyển Dung rất không phục.
Mẹ ngồi xổm xuống: “Đứng thêm một tiếng nữa! Một đứa con trai mà không đánh lại được con gái, thật mất mặt!”
Tiêu Tuyển Dung nước mắt ròng rã…
Trong cái nhà này, nguyên tắc trọng nữ khinh nam trước nay đều được vận dụng triệt để.
Ra đường dạo phố mua đồ, hồi cậu năm tuổi đã phải nhận nhiệm vụ xách đồ cho chị gái. Đi du lịch xa hơn, chị gái được chọn một chiếc giường trong phòng xịn theo ý thích, cậu thì sao? Nếu như… chỉ nếu như mà thôi, thiếu giường thì cậu sẽ phải nằm sofa. Còn nữa, lúc chị vui vẻ thường chơi đàn vẽ tranh, lúc không vui thì trốn trong phòng ngủ, cha mẹ còn ân cần hỏi chị có phải có tâm sự gì không… lúc đó thằng em trai vừa đi học về, lại bị phơi nắng đến đen sì sẽ phải chạy ra chỗ nào xa xa một chút, nếu không cha hỏi: “Chị con sao thế?” mà không trả lời được nhất định sẽ bị quát: “Vì sao con lại không quan tâm đến chị thế hả?”
Lại lấy một ví dụ nữa, gần đây nhất, Tiêu Tuyển Dung đỗ vào một trường đại học ở Mỹ, chị cậu đã học đến học vị thạc sỹ rồi. Vốn dĩ cậu cực kỳ hưng phấn chuẩn bị lao đến đất nước cách cả một đại dương kia, mở mang thêm một chút về chủ nghĩa tư bản, không ngờ cha cậu lại nói: “Học phí năm thứ nhất, năm thứ hai cha sẽ ứng trước cho con, còn sinh hoạt phí tự con nghĩ cách kiếm đi. Chắc là không khó đúng không? Dù gì con cũng ở nhà của Lạc Lạc, không cần tiền thuê nhà.”
Tiêu Tuyển Dung nước mắt ròng rã: “Cha ơi, chị vừa ra nước ngoài cha đã mua nhà cho chị ấy, còn mua cả Maserati…”
Cha cậu khinh thường: “Làm vậy để nhắc nhở đám con trai muốn theo đuổi chị con rằng việc theo đuổi này không dễ dàng tí nào…”
“Vậy… con thì sao?”
“Tự nghĩ cách đi!”
“Mẹ! Trong gara của cha nhiều xe thế cơ mà!”
“Những cái này đều là do cha con tự kiếm đấy!” Mẹ cậu cười tủm tỉm nói, “Con thèm muốn thì tự đi kiếm đi.”
Tiêu Tuyển Dung nước mắt ròng rã.
“Thôi nào con trai, sang bên kia nhớ ở cùng với Lạc Lạc phải hòa thuận đấy, đừng có mà để chị con đuổi đi!” Mẹ tiếp tục dặn dò. “Nếu có party gì đó, buổi tối con phải đón chị về nhà an toàn nhé!”
Tiêu Tuyển Dung nước mắt ròng rã, “Thế thì thà hai người thuê luôn cho chị một vệ sĩ đi! Con đi học cơ mà! Vả lại… Con mới chỉ có 18 tuổi đầu thôi, sao không có ai quan tâm con???”
Thế nhưng không ai nghe thấy tiếng lòng của cậu em trai, cha mẹ cậu… thì cứ coi như chẳng có gì.
Vì vậy Tiêu Tuyển Dung 18 tuổi, cả đêm chỉ có một mình chuẩn bị hành lý, đương nhiên vẫn theo thói quen nước mắt ròng rã.
“Chị, cà phê, cà phê!!!” Tiêu Tuyển Dung vội vàng chạy từ cầu thang xuống, trong miệng ngậm một miếng bánh mì thật to, ý bảo chị đưa cho mình cốc giữ nhiệt.
Tiêu Tuyển Cẩn dậy sớm hơn em, cũng đã sớm chuẩn bị xong cà phê, lo âu nhìn quầng mắt thâm đen của em trai: “A Dung, em nghỉ bớt một công việc đi được không? Cứ vất vả thế này không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Chị, chị có biết cơm trưa ở trường em đắt thế nào không? Một cái sandwich đã ngần này rồi!” Tiêu Tuyển Dung nhồm nhoàm nói, “Cha đã nhắc khéo em rồi, đến năm thứ ba, em phải tự kiếm học phí!”
“Thiếu tiền chị cho em!” Tiêu Tuyển Cẩn cẩn thận lau cà phê rớt ra bên ngoài cốc giữ nhiệt, “Chị không nói cho cha mẹ biết, được không?”
Tiêu Tuyển Dung nghĩ đến sĩ diện của mình, trong lòng nước mắt ròng rã nhưng vẫn phải cự tuyệt hảo ý của chị: “Không cần đâu.”
“A Dung…”
“Chị, đừng khuyên em nữa.” Lúc Tiêu Tuyển Dung cười rất sáng láng, rất đẹp trai, cũng rất cuốn hút. “Chị thấy đấy, lúc anh Vân Thanh ra nước ngoài cũng làm gì có tiền, bây giờ không phải rất NB sao? Em chỉ dựa vào mấy việc làm thêm thì chắc không thể vượt qua anh ấy được đâu, nhưng mà chị ơi, lão Tiêu em cũng đã nghĩ ra đối sách rồi!!!”
(NB: ý là rất trâu bò. Ví dụ: Nó học trâu bò thật đấy, ý là học rất giỏi, rất lợi hại)
Nhắc đến Vân Thanh, Tiêu Tuyển Cẩn trầm lặng hẳn, không truy vấn thêm về “đối sách” của em trai nữa, nhìn cậu ra khỏi cửa.
“À, chị ơi, cuối tuần này là lễ khánh thành của công ty anh Vân Thanh, chị đi không?”
Bàn tay đang rửa bát của Tiêu Tuyển Cẩn khựng lại, thản nhiên đáp: “Anh ấy không mời chị!”
Ngu ngốc như lão Tiêu, thông minh như lão Tiêu cũng biết vấn đề là này khu vực cấm, cậu lè lưỡi, lái chiếc xe của ông nội mình, chuồn nhanh.
“Chị, không đi thật à?”
Tiêu Tuyển Cẩn đang cẩn thận chỉnh lại nơ đeo cổ cho em trai lắc đầu, hài lòng lùi về sau vài bước, nhìn cơ thể cao lớn đẹp trai của em: “Được rồi, rất giống người Man!” (người Man: một tộc người ở trung quốc)
Tiêu Tuyển Dung nhìn cái mác có giá niêm yết vừa bị chị cắt đi, hít sâu một hơi: “Chị, hai tháng sinh hoạt phí của em đó…”
“Thế à? Đây cũng là nhãn hiệu mà cha thích nhất!” Tiêu Tuyển Cẩn cười rồi vỗ má em: “Rất phù hợp với em!”
Lão Tiêu lâu lắm mới được mặc quần áo mới trong lòng phẫn nộ, chỉ vì chị học ngành thiết kế nghệ thuật nên cha gửi tiền không tiếc, sinh hoạt phí hàng tháng lại còn thêm cả một khoản tiền mua quần áo nữa. Theo cách lý luận của cha cậu thì là: “Lạc Lạc là con gái, lại học nghệ thuật, sao có thể không mua nhiều quần áo được?”
Còn cậu thì sao? Nước mắt ròng rã.
“Này, chìa khóa xe.” Tiêu Tuyển Cẩn đưa chìa khóa xe mình cho em rồi nhắc thêm một câu, “Đừng đến muộn, đi đi.”
“Chị, lão Tiêu em hôm nay nhất định phải ôm được mỹ nữ trở về!” Tiêu Tuyển Dung cười vang, rất chi là đắc ý.
Tiệc rượu khánh thành công ty quản lý mạng được cử hành tại một biệt thự ở ngoại ô. Tuy là biệt thự tư gia nhưng lại mời những nhân viên phục vụ cực kỳ chuyên nghiệp, có người nhận chìa khóa xe của Tiêu Tuyển Dung rồi lái xe đi.
Tiêu Tuyển Dung liền ung dung bước vào đại sảnh, vừa liếc mắt đã trông thấy người bị vây giữa đám người – Vân Thanh, cũng chính là chủ tịch hội đồng quản trị và là cổ đông lớn nhất của TIME. Người đàn ông này cậu quen từ nhỏ, ấn tượng của cậu đối với anh là rất ưu tú nhưng cũng rất trầm lặng. Đương nhiên đánh giá của phái nữ về anh không giống vậy… mà là rất ưu tú và cũng rất đẹp trai.
Tiêu Tuyển Dung thấy anh mặc một bộ comple đen, tay phải đeo một chiếc khuyên tai đinh nhỏ rất tinh xảo, dù chiếc khuyên tai đó có chói sáng thế nào thì vẫn không thể sánh được với ánh sáng hiện lên từ mắt anh.
Lát nữa mới đi tìm anh ấy vậy… Tiêu Tuyển Dung vẫn nhớ rõ nhiệm vụ gian khổ của chuyến đi này, quyết định đi dạo xung quanh trước.
“Hi.” Cậu vừa lấy một ly cocktail, chợt nghe thấy một người chào mình, dùng tiếng Trung.
“Chào cô.” Tiêu Tuyển Dung nhìn cô gái trẻ mặc bộ đồ bó sát, váy ngắn họa tiết da rắn, lịch sự chào lại.
“Alice.” Cô gái rất tao nhã nhả một hơi khói thuốc, trong nụ cười mơ hồ mang theo ý khiêu khích.
“Tôi là Ron.” Tiêu Tuyển Dung vuốt tóc, cậu nhìn về đám người đứng sau cô gái. Ồ! Sao không thấy Vân Thanh đâu nhỉ?
Có vẻ cô nàng này rất có hứng thú với cậu, bắt đầu bắt chuyện, hỏi trường, hỏi nơi ở rồi lơ đãng nói: “Xe anh rất đẹp!”
Tiêu Tuyển Dung cười lớn: “Haha, nhưng tôi không mua nổi, đi mượn đấy.”
Sắc mặt cô gái thay đổi ngay: “Thế sao?”
“Để tham dự buổi tiệc của đàn anh trong trường, tôi phải đi mượn cả quần áo lẫn xe hơi đấy.” Tiêu Tuyển Dung giải thích thêm, “À, cô vừa nói muốn hẹn tôi đi cà phê hả? Tối mai chắc không được, tôi phải đi làm thêm mất rồi.”
Cười xấu hổ, tìm cớ chuồn trước.
Tiêu Tuyển Dung cố nhịn cười, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng: “Nếu cô ta biết cậu là người thừa kế đời thứ ba của tập đoàn Tiêu thị không biết có quay lại không nhỉ?”
Tiêu Tuyển Dung sợ hãi, dường như thật sự lo lắng đến khả năng này, sau đó kiên định lắc đầu: “Anh Vân Thanh, anh đừng hại em!”
Vân Thanh cất giấu sự bướng bỉnh trong mắt, vỗ vai cậu: “Bộ đồ không tệ.”
“Chị chọn giúp em đấy.”
Nghe thấy người kia, Vân Thanh im lặng một lát rồi giọng nói mang theo đôi phần chua xót: “Chị em, cô ấy…”
“Chị ấy ở nhà làm bài tốt nghiệp, bảo em chuyển lời chúc mừng đến anh!” Tiêu Tuyển Dung lắc đầu, “Cũng có thể là chị ấy đang trốn Make, anh trai đó theo đuổi chị ấy gắt gao quá, lúc nào em phải nói với cha vài câu mới được.”
“Make?” Ấn tượng của Vân Thanh với nam sinh đó là một hoàng tử chơi piano cực kỳ nổi tiếng trong cộng đồng người Hoa ở Mỹ, gia thế cũng rất tốt, cha là một nhà kinh doanh có tiếng, mẹ là nhà làm nghệ thuật trứ danh.
Tiêu Tuyển Dung vuốt tóc, cậu nhớ tới việc quan trọng hơn: “À, anh Vân Thanh, anh bảo giới thiệu cho em người nào đâu?”
Vân Thanh nhìn cậu thật kỹ, dường như là bất đắc dĩ lại có vẻ như đang nhìn một quái vật, cuối cùng không nhịn được cười: “Cậu đến mức ấy cơ à? Đời thứ ba của nhà họ Tiêu muốn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thật ư?”
Tiêu Tuyển Dung hừ một cái: “Nói thật cho anh biết, bước tiếp theo em định đi làm xét nghiệm ADN.” Cậu thấp giọng: “Bao năm qua, em cực kỳ nghi ngờ mình không phải là con ruột của cha mẹ.”
“Khụ, theo anh được biết, ngày sinh nhật hàng năm của cậu, tiền mặt và cả chứng khoán đủ cho cậu đầu tư rồi chứ!”
Tiêu Tuyển Dung nước mắt ròng rã: “Anh đừng nói nữa được không? Số tiền ấy danh nghĩa là của em nhưng thực tế đều bị cha mẹ em chiếm hết rồi… Lần trước em còn nghe trộm có giám đốc ngân hàng gọi tới, hình như còn định chuyển một khoản không nhỏ sang tên chị gái em nữa.”
Vân Thanh lắc đầu: “Thôi được, anh đưa cậu đi giới thiệu.”
“Hay quá… À, chờ chút, điện thoại của mẹ em.”
Tiêu Tuyển Dung nhận máy, đi ra một chỗ khác rồi quay lại nói với Vân Thanh: “Anh Thanh, mẹ em muốn nói chuyện với anh!”
“Cháu chào cô.” Vân Thanh chào hỏi người đầu dây bên kia, đó là giọng nói vô cùng thân thiết của cô Tang.
“Chúc mừng cháu nhé Tiểu Thanh, tuy cô không phải người trong ngành nhưng chú Tiêu của cháu nhìn thấy bài viết về cháu trên báo bảo với cô rằng lần này cháu tổ chức rất lớn, đám người ngoại quốc cũng phải nể nang cháu vài phần.”
“Cảm ơn cô ạ.” Vân Thang dừng lại một lát, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà trong sâu xa đôi mắt lộ ra vẻ thăm thẳm: “Có thể được một câu khen ngợi của chú Tiêu quả là không dễ dàng.”
“Haiz, cháu nhớ coi chừng Lạc Lạc nhà cô nhé, không được cho nó uống rượu, bảo nó về nhà sớm đi.”
“Thưa cô, Lạc Lạc không tới ạ, cô ấy nói phải làm nốt bài tốt nghiệp.” Vân Thanh đều đều nói, “Chỉ có A Dung tới thôi ạ.”
“Ờ, thế hả? Vậy thì không sao nữa rồi, khi nào về nước chúng ta sẽ mở tiệc chào mừng cháu. Mẹ cháu cũng rất vui đấy.”
Cúp máy, Tiêu Tuyển Dung hỏi dồn: “Mẹ em nói gì?”
“Mẹ cậu bảo nếu Lạc Lạc tới thì không được để cô ấy uống rượu, rồi đưa về nhà sớm.”
Tiêu Tuyển Dung nước mắt ròng rã: “Từ trước đến giờ mẹ chưa từng quan tâm đến em.”
Vân Thanh vỗ vai cậu: “Đi nào, anh giới thiệu người cho cậu.”
***
Trên con đường tĩnh lặng vang lên tiếng động cơ ô tô, từ xa đến gần, rồi cuối cùng dừng lại bên lề đường.
Tiêu Tuyển Cẩn bước xuống. Người con trai đưa cô về cực kỳ phong độ cầm túi xách giúp cô, đưa đến tận cửa rồi ôm một cái, không lỏng không chặt, “Ngủ ngon nhé!”
Tiêu Tuyển Cẩn cầm chìa khóa mở cửa, không hiểu sao lúc cô nhìn sang bên lùm kia rậm rạp kia cứ thấy hình như có một bóng người đã đứng đó khá lâu rồi.
Nhưng chẳng có ai hết, cô đóng cửa lại, đổi dép rồi mệt mỏi ngã xuống sofa ngoài phòng khách.
Từ tối qua cô đã cảm thấy hơi sốt, hôm nay nặng thêm một chút, vừa định đến nhà bạn lấy chút thuốc thì ai ngờ xe của cậu em trai chạy được nửa đường đã dở chứng, cuối cùng lại phải đi xe người khác về nhà, đến tận bây giờ đã mười giờ hơn rồi.
Em trai cô vẫn chưa về, khó lắm mới được tham gia bữa tiệc như vậy, con người hoạt bát hiếu động như nó dĩ nhiên là phải ở lại chơi lâu một chút. Tiêu Tuyển Cẩn nghĩ vậy bèn đứng lên rót một ly nước ấm, cho hết chỗ thuốc trong lòng bàn tay vào miệng rồi uống nước. Trong thành phần của thuốc có thuốc ngủ nên chẳng được bao lâu đã cảm thấy mệt nhoài, nằm trên thảm nhung, buồn ngủ rũ mắt.
“Cạch…” Ngoài cửa truyền đến một âm thanh khá rõ nét, Tiêu Tuyển Cẩn ngồi dậy theo phản xạ, lẽ nào có trộm? Trong giây lát, một dáng người cao gầy xuất hiện, người đàn ông trẻ tuổi mở cửa bước vào, vì nghiêng người nên chiếc khuyên tai đinh ánh lên một luồng sáng: “Anh… Vân Thanh?” Tiêu Tuyển Cẩn thở phào một hơi, “Sao anh lại tới đây?”
Hôm nay là một ngày trọng đại của anh.
Năm cô tới Mỹ cũng là năm Vân Thanh tốt nghiệp thạc sĩ, làm người sáng lập một trang mạng xã hội, từ lâu anh đã khá nổi danh trong giới công nghệ mạng. Tính đến giờ, số người tham gia trang web này trên toàn cầu đã vượt qua con số bốn trăm triệu, phát triển ngày càng mạnh mẽ nhưng anh vẫn khống chế nó một cách rất chắc chắn, mãi đến một năm trước mới tung sản phẩm ra thị trường.
Hiện giờ anh đã thành công rồi, giá trị con người anh đã lên đến con số trăm triệu, trẻ tuổi, đẹp trai, trầm lặng… Những thứ này không đáng ngạc nhiên lắm, điều khiến kẻ khác sợ hãi chính là xuất thân của anh, cha mẹ anh vẫn là nông dân, không hơn không kém, hồi trung học, anh luôn thuộc diện miễn giảm học phí của trường, thế mà cuối cùng anh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, bằng thành tích đứng đầu của tỉnh vinh dự bước vào cổng trường đại học danh giá nhất rồi ra nước ngoài du học… Tất cả những điều này, anh chưa từng công khai với bên ngoài.
Tiêu Tuyển Cẩn biết anh từ khi còn rất nhỏ, ngay từ lúc đó, dường như anh đã có đầy đủ tất cả những phẩm chất của một người thành đạt: nhẫn nhịn, cầu tiến, kiên trì cộng với một điều không thể thiếu là trí tuệ. Đôi khi nhìn thấy người như vậy mới cảm thấy bản thân thua kém bao nhiêu.
“A Dung nó uống nhiều quá, anh để nó nghỉ ở bên kia rồi.” Vân Thanh bước vào, “Sợ em lo lắng nên đến đây thông báo.”
“Anh gọi một cuộc điện thoại là được mà.” Tiêu Tuyển Cẩn mỉm cười, có lẽ là vì chưa ăn cơm tối nên đầu óc cô rất rối rắm: “Còn chưa kịp chính thức chúc mừng anh!”
“Em sao vậy?” Vân Thanh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhíu mày.
“Không sao ạ.” Tiêu Tuyển Cẩn tiến vào phòng bếp, “Em đi rót cho anh một cốc nước chanh nhé, em tự làm, uống ngon lắm.”
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Vân Thanh ngồi xuống sofa, thuận tay lật giở quyển tạp chí trên mặt bàn.
“Loảng xoảng…”
Một tiếng động bất an vang lên từ phòng bếp, Vân Thanh vội vàng đi tới, cốc thủy tinh rơi vỡ tan tành còn Tiêu Tuyển Cẩn ngồi bệt dưới sàn, vẻ mặt đau đớn.
“Lạc Lạc, Lạc Lạc!” Anh bước tới ôm chầm lấy cô, “Em sao vậy?”
“Mẹ, con lạnh lắm.” Cô gái trong lòng ngả đầu vào иgự¢ anh, mơ hồ nói.
Thực ra là vì cảm sốt nặng, vừa sốt vừa tụt huyết áp nên cô chống đỡ không nổi nữa.
Lúc Vân Thanh bưng một bát nước gừng đường đỏ vào phòng ngủ, Tiêu Tuyển Cẩn vẫn đang mê man. Anh ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ lên má cô: “Lạc Lạc, tỉnh dậy uống một chút nè!”
Gọi vài lần cuối cùng cô cũng mở mắt rồi lại nhắm nghiền ngăn ánh sáng chói lòa vừa chiếu tới, “Vâng” một tiếng.
“Nào, há miệng ra!” Anh đút cho cô từng thìa, thi thoảng nước đường dây ra lại cẩn thận lau giúp cô, đút đến miếng cuối cùng, anh giúp cô kéo chăn đắp cẩn thận, “Ngủ đi là không sao nữa!”
Anh định đem bát ra nhà bếp để, nào ngờ vừa đứng lên Tiêu Tuyển Cẩn đã nắm chặt góc áo anh, khẽ nói: “Anh!”
Vân Thanh đứng sững lại, khoảnh khắc nghe thấy cô gọi như vậy thì ngay cả trái tim cũng mềm mại hẳn ra, không tự chủ mà ngồi xuống, “Anh ở đây!”
“Anh, em muốn về nhà!” Cô gối đầu lên gối mềm, mái tóc xoăn dài như 乃úp bê lộ ra ngoài chăn, gương mặt trắng trẻo thông thái hơi nóng đỏ, mê hoặc nói: “Em muốn ra bờ sông chơi!”
“Noel chúng ta sẽ cùng về!” Vân Thanh vuốt tóc cô rồi híp mắt lại, “Chúng ta sẽ đến xem cành liễu em cắm xuống đất kia còn sống không, rồi cùng nhau đánh đuổi ‘quái thú’ của em nữa…”
Tiêu Tuyển Cẩn nhoẻn cười, dường như là nghĩ đến cuộc vui chơi hồi nhỏ nên gương mặt cũng rực sáng: “Anh, lần nào anh cũng nghiêm trang nói không chơi nhưng cuối cùng vẫn bị em kéo đi bắt kiến.”
Vân Thanh cười khẽ, cúi người xuống nhéo hai má cô: “Phải rồi! Em làm hỏng bao nhiêu kế hoạch của anh!”
Tiêu Tuyển Cẩn bật cười ha ha, xấu xa như hồi nhỏ, “ngoàm” một miếng cắn lên hổ khẩu anh.
Vân Thanh chỉ cảm thấy cô như một con vật nhỏ, một con vật không có tính sát thương và rất ngoan ngoãn, trong khoảnh khắc đó, xúc cảm khác lạ truyền vào lòng anh, sau đó anh không thể kiềm chế mà cúi người xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, khẽ hôn.
Tiêu Tuyển Cẩn trợn mắt, tận mắt thấy đôi môi mỏng của anh đang tiến gần đến mình, cô hơi sợ hãi lại cảm thấy ngọt ngào và một vài cảm giác không rõ tên khác, vô thức nhắm mắt lại.
Nụ hôn kia rơi lên mi tâm cô, hơi thở của anh nóng bỏng, dừng lại rất rất lâu. Vân Thanh đứng dậy, giọng nói khàn khàn: “Ngoan, ngủ đi, anh ở lại đây với em!”
Ngày hôm sau khi Tiêu Tuyển Cẩn thức giấc, ánh mặt trời đã phủ kín căn phòng.
Tối qua… Tối qua… Cô bật dậy thật nhanh, Vân Thanh đã tới! Bây giờ… anh còn ở lại đây không? Tiêu Tuyển Cẩn ôm chăn ngồi thật lâu mới chậm chạp đứng dậy, mi tâm nóng rực.
Ra khỏi cửa đi xuống cầu thang, thực ra cô có nghe được động tĩnh từ nhà bếp, giọng nói trầm trầm, mang theo ý cười vui vẻ, lại như đang nói chuyện với ai đó. Tiêu Tuyển Cẩn rất hiếm khi thấy Vân Thanh cởi mở, không chút phòng vệ như vậy, hầu hết thời gian anh đều như một chiếc đồng hồ báo thức đã được cài đặt trước, nghiêm túc và gò bó. Lúc này anh đang nấu cháo, điện thoại bật loa ngoài để bên cạnh, giọng một cô gái đang nói: “Ron rất thông minh, ý kiến và sáng kiến đều rất tuyệt, mấy vị cổ đông hôm qua đều bị cậu ấy lay chuyển rồi! Thật đấy, bị cậu ấy lay chuyển rồi!”
Vân Thanh cười khẽ. “Ừ, anh vừa đi đã có người gọi cho anh, nói là cảm thấy rất hứng thú với dự án tài chính của cậu ấy nhưng muốn hiểu rõ cậu ấy hơn nữa.”
Tiêu Tuyển Cẩn biết Vân Thanh không có nhiều bạn khác giới, hiện giờ người đang nói trong điện thoại là May – nhà thiết kế hàng đầu của TIME, cô đã từng gặp, đó là một nhân tài vi tính, năng lực tính toán và thiết kế không gì sánh nổi – tính cách lại rất tốt, thích nói đùa, thích buôn chuyện.
“Khai thật đi, cậu ấy là em trai nàng nữ thần của anh đấy hả?” Đề tài của May quay ngoắt 180 độ, “Vậy thì quá tuyệt vời… Hai người đều hoàn hảo!”
Giọng điệu Vân Thanh hơi khó chịu: “Đừng gọi cô ấy là nữ thần, cô ấy không thích người khác gọi mình như thế đâu!”
“Sao cơ? Em nằm mơ cũng muốn người khác gọi mình là nữ thần!” Có lẽ May nghĩ bản thân không có ác ý, giọng nói thoáng buồn: “Nếu em có thể giống như cô ấy, em sẽ không thèm bám lấy anh!!”
Gạo trong nồi cháo đã nở to, Vân Thanh tắt máy, tắt bếp, vô cùng chuyên tâm múc cháo ra bát, không trông thấy Tiêu Tuyển Cẩn đã đứng sững ở đó từ rất lâu.
Cô dựa lưng vào tường, nghĩ đến rất nhiều lời đánh giá của bạn bè Vân Thanh về mình, có chút bất đắc dĩ, có chút xót xa…
Trong một thành phố ở nơi đất khách quê người này, người Trung Quốc chỉ chiếm một phần rất rất nhỏ, ai không biết ai là chuyện rất ít xảy ra, ít nhất cũng từng nghe đến tên người đó. Thế mà biệt danh “Nữ thần” này vẫn luôn đi theo cô từ khi cô đặt chân đến đây.
Một mình ở trong một căn nhà lớn, lái xe xịn, lại học thiết kế ở một ngôi trường với học phí đắt đỏ nhất… Cô gái với bề ngoài lãnh đạm nhưng rất lịch sự này ngay từ đầu đã rất thu hút sự chú ý của người khác. Cuộc sống của tất cả mọi người chung quy là được chia ra thành mấy dạng. Trong đội ngũ của những học sinh nghèo học tập khó khăn, phải đi làm thêm triền miên không có cô, mà trong hàng ngũ những học sinh giàu có, cơm bưng nước rót, biếng nhác bê bối cũng không có cô. Điều này khó tránh khỏi việc mọi người sinh ra lòng hiếu kỳ với cô. Vì vậy đủ mọi loại suy đoán liên tục kéo tới, còn Tiêu Tuyển Cẩn dường như chẳng quan tâm, lặng lẽ sống qua ngày. Những nam sinh cố ý tiếp cận luôn bị cô lịch sự từ chối. Biệt danh “nữ thần” được lan truyền đi rất nhanh, giờ đây đã có người phát biểu rất mạch lạc trên một diễn đàn: Thế nào là nữ thần? Đó căn bản là một cô gái xinh đẹp được đại gia lớn tuổi bao nuôi rồi cho đi du học nước ngoài.
Những lời này Tiêu Tuyển Cẩn đều đã từng nghe nhưng cô không quan tâm đến suy nghĩ của người ngoài. Cô chỉ là đơn thuần không thích hai chữ “nữ thần” mà thôi. Hơn nữa, Tiêu Tuyển Cẩn cô có gì giỏi chứ? Không thông minh, không xinh đẹp, xe xịn, nhà to là cha mẹ mua cho, thậm chí, cô còn không có nhiều bạn bè… “Nữ Thần” càng như một loại châm biếm.
Nhưng cô chưa từng than vãn điều gì… Đương nhiên Vân Thanh biết cô không thích. Rõ ràng, anh… cũng biết bản thân cô là một cô gái bình thường mức nào!
Đang nghĩ miên man thì Vân Thanh trông thấy cô, đuôi mày hơi nhướn lên: “Dậy rồi à? Hôm nay có khá hơn chút nào không?”
Tiêu Tuyển Cẩn khẽ gật đầu, ngồi xuống bàn ăn.
Anh dùng tay sờ trán cô nhưng cô lại lặng lẽ tránh đi, ý cười bên môi Vân Thanh cứng đờ, anh đặt cháo xuống trước mặt cô, thản nhiên nói: “Ăn xong nhớ uống thuốc.”
Bầu không khí lạnh lẽo mà lúng túng, Tiêu Tuyển Cẩn hơi bất an, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên liền trông thấy Tiêu Tuyển Dung vắt áo vest lên cánh tay, cuối cùng cũng biết phải về nhà rồi!
“Chị!” Tiêu Tuyển Dung rầu rĩ nói, “Em đi rửa mặt!”
Động tác của chị nhanh hơn cậu, đi tới kéo tay cậu lại, hít một hơi thật sâu: “Tiêu Tuyển Dung! Em đi đánh nhau đấy à?”
Tiêu Tuyển Dung lúng túng buông bàn tay đang che đậy xuống, thấy Vân Thanh cũng ở đó liền ngẩn ra: “Anh Vân Thanh cũng ở đây à?”
Khóe môi cậu trầy da, trên mặt có một vết bầm tím rộng, khuỷu tay cũng trầy da chảy máu, cả người nhếch nhác xấu xí.
Tiêu Tuyển Cẩn đứng dậy lấy hòm thuốc, vừa đi vừa dọa dẫm: “Tiêu Tuyển Dung! Em giỏi nhỉ? Lúc nào tiện chị sẽ nói với cha mẹ!!!”
“Chị! Đừng làm vậy mà!” Tiêu Tuyển Dung kéo tay chị lại, rống lên: “Thanh niên uống chút rượu, đánh nhau một trận là chuyện bình thường! Chị! Thế này mới gọi là tuổi trẻ! Chị mà nói với cha mẹ chắc chắn họ sẽ đá đít em ra khỏi đây! Chị, nếu em còn phải gánh vác cả khoản tiền thuê nhà chắc không sống nổi!”
Cậu càng nói càng khoa trương vì cậu biết chị mình rất dễ mềm lòng, quả nhiên, chị không nói gì nữa lên lầu tìm thuốc sát trùng. Còn Vân Thanh ngồi một bên xem “màn kịch” khóc lóc, xin xỏ này từ đầu đến cuối lại cười nhạt.
“Anh Vân Thanh, anh đừng nhìn em như vậy, sợ lắm!” Lão Tiêu lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lại đánh nhau?”
“Mẹ nó, anh mời loại người nào đến dự tiệc thế? Dám ở chỗ đó nói chị em thế này thế nọ! Cái gì mà bồ nhí được bao nuôi đủ kiểu! Chị em trong sạch, tinh khiết, chị em dùng tiền của cha mẹ cơ mà! Cha mẹ em tình nguyện cho chị ấy tiền! Cái lũ đó đúng là loại đố kỵ, ghen ghét!!!” Cơn giận của Tiêu Tuyển Dung lập tức lên ngất trời, đã sớm quên bình thường vẫn hay kể lể khóc lóc kêu cha mẹ bất công ra sao, “Em nghe thế mà còn có thể nhẫn nhịn được à? Nếu em nhẫn nhịn cha mẹ sẽ không tha cho em!!!”
Vân Thanh sững người, Tiêu Tuyển Dung đã nhanh tay bật Macbook trên bàn lên, mở một trang web, cơn giận bốc lên dữ dội hơn: “Anh xem đi! Chúng nó còn nói đến bài viết này!!!”
Vân Thanh liếc sang, thấy một bức ảnh được chụp từ khá lâu.
Tiêu Tuyển Dung tới sân bay, là Tiêu Tuyển Cẩn ra đón, hai chị em thân thiết đi ra ngoài, hai người đều rất hoàn mỹ. Nhưng những bình luận bên dưới thì thật độc ác, đại thể là: Bồ nhí không chịu được cô đơn lại đi tìm trai bao…
“Làm em tức ૮ɦếƭ!” Tiêu Tuyển Dung vẫn đang gào lên, “Cả nhà nó mới là trai bao, lão Tiêu em đẹp trai, phong độ ngời ngời thế này cơ mà…”
Vân Thanh khẽ nói: “Hình như cậu đi xa chủ đề quá rồi đấy…”
Đang nói thì Tiêu Tuyển Cẩn đã xuống tới nơi, lão Tiêu hoàn toàn không kịp đóng máy tính, cô đã trông thấy bức ảnh kia.
“Cho chị xem!”
“Chị… Em đau mắt, chị băng vào cho em đi, nhanh lên!” Lão Tiêu ầm ĩ đòi hỏi.
“Tiêu Tuyển Dung, đưa chị xem!” Tiêu Tuyển Cẩn rõ là đang giận, lão Tiêu đành đẩy máy tính ra, sau đó dè dặt nói: “Chị… đừng để ý làm gì.”
Vân Thanh quan sát vẻ mặt cô từ đầu đến cuối, không ngờ cô chỉ nhìn qua rồi thản nhiên đóng máy tính lại, không nói gì bắt đầu băng bó cho em trai.
“Chị…” Tiêu Tuyển Dung mở to một bên mắt.
“Sau này đừng vì chuyện này mà đánh nhau với người ta nữa!” Cô chậm rãi nói.
“Ơ…” Cậu không biết nên nói gì đành nghiêng đầu sang nhìn Vân Thanh, ý bảo anh hãy nói gì đi. Nhưng Vân Thanh chỉ ngồi im, ánh mắt thản nhiên, không cho ý kiến. “Tiêu Tuyển Dung, gặp phải chuyện này mà đã nóng máu như thế, sau này còn những chuyện lớn hơn thì sao? Quyết sách của công ty, thu mua, suy đoán và dư luận còn gay gắt gấp trăm lần chuyện nhỏ này, đi hỏi cha em xem, ngày xưa chú ấy làm thế nào!”
“Cha em cũng suýt nữa vì mẹ em mà phá sản còn gì.” Tiêu Tuyển Dung càu nhàu nhưng trong đôi mắt vẫn hiện lên vẻ thán phục. Nhưng chỉ một giây sau, khi trông thấy sắc mặt chị gái tái nhợt như một tờ giấy trắng liền vội vàng im miệng.
Thật ra, lão Tiêu sợ nhất trên đời chính là cha già ở nhà nhưng cũng rất sợ chị gái buồn lòng, cậu cuống lên: “Chị, chị đừng buồn mà! Em giúp chị đánh chúng nhé! Thật mà! Em mà đã ra tay thì chắc chắn chúng sẽ ngã nhào hết thôi!”
Tiêu Tuyển Cẩn cười gượng: “Không cần đâu. Chị lo cho em ấy chứ!”
“Được rồi, hai người không sao là tốt.” Vân Thanh nhìn cô thật sâu rồi đứng lên: “Công ty có việc, anh phải đi trước!”
“À, anh Vân Thanh, tối thứ bảy anh tới đây ăn cơm nhé!” Tiêu Tuyển Dung quay sang.
“Có chuyện gì à?” Tay Vân Thanh đã đặt lên nắm đấm cửa. Tiêu Tuyển Dung “ừm…” một tiếng rồi nhìn sang chị gái. Tiêu Tuyển Cẩn cũng đứng lên, nói khẽ: “Phải, anh đến đây ăn cơm nhé?”
“Được, anh sẽ tới sớm!”
“Chị, đừng chờ nữa!” Tiêu Tuyển Dung đã nằm trên sofa đánh xong một giấc, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn sang bánh gato trên bàn đã chảy rữa, “Chắc chắn anh ấy không tới đâu.”
Cậu giơ tay bật TV, quả nhiên, trong TV đang thông báo tin tức chuyến bay nào đó ở nước bên cạnh bị hủy vì gặp bão lớn.
Nghe xong, Tiêu Tuyển Cẩn gật đầu đứng lên thu dọn mặt bàn, rồi nói với em trai: “Em đi ngủ trước đi.”
Thu dọn xong đã là nửa đêm nhưng Tiêu Tuyển Cẩn vẫn chưa thấy buồn ngủ, mở máy tính đăng nhập hòm thư.
Thư mời tham dự cuộc họp thường niên, hành trình đã được ấn định, tác phẩm của cô cũng đã được đưa về nước. Đây là lần đầu tiên cô tham gia cuộc họp mặt lớn của giới nghệ thuật trong nước, đúng thật là một chuyện rất đáng chúc mừng. Tiếc là… Tiêu Tuyển Cẩn úp mặt xuống bàn, cảm thấy buồn lòng, ngày mai cô phải về nước rồi không biết còn có thể gặp lại Vân Thanh không nữa.
“Tinh…” Trang mạng TIME vẫn đang mở sáng lên, biểu thị người mình đang theo dõi có bài viết mới, Tiêu Tuyển Cẩn kích chuột, bất ngờ phát hiện thấy một tấm ảnh của Vân Thanh.
Trong ảnh, anh mặc bộ đồ đơn giản, thậm chí còn đội mũ lưỡi trai, nhẹ nhàng ôm lấy cô gái trẻ bên cạnh, tao nhã mà thân thiết; trên mặt cô gái vẫn còn lớp trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét vui mừng, vô cùng quyến rũ. Anh viết một câu rất ngắn gọn: “Buổi biểu diễn thật tuyệt vời!”
Tiêu Tuyển Cẩn đã nhận ra cô gái đó là ca sĩ kiêm nhạc sĩ đang khá hot trong nước, trong thời gian này đang lưu diễn tại nước ngoài, điểm dừng chân tiếp theo chính là thành phố này, vé vào cửa rất khó mua. Hóa ra… Anh không tới là vì đi xem buổi biểu diễn này.
Tiêu Tuyển Cẩn kéo xuống, bên dưới rất nhanh đã có hàng nghìn bình luận, như thể bí mật đang được bật mí.
“Ôi chao! Hai người đang yêu nhau sao?”
“Tôi lại có niềm tin vào tình yêu rồi!”
Nhưng có một bình luận trong số đó khiến trái tim đang đập loạn nhịp của Tiêu Tuyển Cẩn thật sự ngừng lại. Nickname người đó rất bình thường, chính là Five Month – là nickname của May, cô ấy gõ một icon mặt cười rất to bên cạnh dòng chữ: “BOSS và GF thật xứng đôi!” (GF: girl friend)
Thì ra đây mới là người con gái anh yêu!
Nói không khó chịu là giả nhưng Tiêu Tuyển Cẩn không quá bất ngờ, dường như cô đã sớm có dự cảm rồi, một người đàn ông như Vân Thanh, người con gái anh yêu nhất định phải vô cùng tài hoa, sức quyến rũ tỏa ra bốn phương. Còn cô… cô chỉ là một con bé ngốc nghếch kéo anh đi chơi hồi bé mà thôi, khi lớn rồi cũng chỉ biết lặng lẽ dõi theo anh, có tư cách gì để… ở bên anh?
Cô hít sâu, cố kìm nén cảm giác cay cay, ẩm ướt trên khóe mắt, tắt máy tính.
Ngày hôm sau Tiêu Tuyển Dung vừa mở khóa, đang định mở to cửa ra thì nghe thấy có tiếng xe dừng lại phía sau. Cậu ngoái lại, Vân Thanh vừa xách một túi đồ bước xuống, câu đầu tiên là: “Chị em đâu?”
Lão Tiêu lắc đầu: “Sao giờ anh mới đến?”
“Tối qua thật sự quá bận!” Vân Thanh tiến tới, “Anh cầm xương hầm chị gái em thích nhất đến đây. Lúc trước, bọn anh đi chơi có đến nhà hàng này, chị em khen ngon!”
“Quá bận á?” Tiêu Tuyển Dung tiếp tục mở cửa, “Hừ” một tiếng, “Bận ôm con gái chứ gì, hiểu rồi, chị em cũng đã hiểu rồi!”
Vân Thanh giật mình, không để ý tới giọng điệu khác lạ của đối phương, “Chị em đâu?”
“Về nước rồi!” Tiêu Tuyển Dung giơ tay ςướק lấy gói đồ ăn, có chút tiếc nuối, “Chị em về nước tham gia cuộc họp mặt gì đó, vốn dĩ hôm qua định gọi anh tới làm tiệc chúc mừng, kết quả đợi đến nửa đêm vẫn không thấy anh đâu! Em vừa mới đưa chị ấy ra sân bay xong!”
Sắc mặt Vân Thanh tái nhợt, hỏi nhỏ: “Sao cơ?”
“Không sao đâu. Chị em không trách anh, anh bận quá mà!” Lão Tiêu vô tâm cười ha ha: “Cùng lắm thì lúc nào chị ấy quay lại anh mời chị ấy bữa cơm là ok!”
Thư ký gọi điện tới đúng lúc Vân Thanh vừa rời đi.
“Mau chóng đặt giúp tôi vé máy bay về nước!” Anh không thể bình tĩnh nghe báo cáo công việc nữa, câu đầu tiên là như vậy đã hoàn toàn chặn họng đối phương.
“E là không được, công việc tuần này đã kín lịch rồi, nói thật… Những chuyện này, trừ anh ra, không ai có thể thay thế hoàn thành được!”
Vân Thanh cúp máy, đột nhiên cảm thấy lo âu, như thể bản thân đã bỏ lỡ điều gì.
***
“Em nói xem, phải chăng chúng ta đã già?” Tiêu Trí Viễn dựa lưng lên sofa, thuận tay giở sang một trang báo khác rồi lại nhìn đồng hồ treo tường, làu bàu một tiếng.
Tang Tử Quan mỉm cười: “Tiêu Trí Viễn, anh đang bất an đấy à? Ngày xưa con gái ngày nào cũng hỏi ‘Sao papa chưa về?’, còn bây giờ, con đã lớn rồi thì cha nó lại không quản công việc nữa, ngày nào cũng mỏi mắt chờ nó về?”
“Tang Tử Quan, không phải em cũng đang chờ Lạc Lạc sao hả?” Tiêu Trí Viễn giận dỗi.
Đang nói chuyện thì người giúp việc chạy ra mở cửa, cười nói: “Lạc Lạc về rồi!”
“Cha mẹ, hai người vẫn đang chờ con ạ?” Lạc Lạc đi tới ngồi giữa hai người, chân gác lên bàn: “Con mệt quá, vất vả lắm mới trưng bày xong tác phẩm!”
Cô dựa đầu lên vai mẹ, rồi điều khiển papa: “Papa, chân con mỏi quá!!!”
Tiêu Trí Viễn oai phong lẫm liệt giờ này đang xoa chân cho con gái, không hề oán giận gì, ân cần hỏi: “Lạc Lạc, các con triển lãm xong có phải còn tổ chức một buổi đấu giá từ thiện?”
Lạc Lạc lập tức lườm cha mình: “Papa, nếu papa nhúng tay vào, con sẽ không để ý đến papa nữa đâu!”
Cô thật sự sợ cha sẽ âm thầm nâng cao giá trị tác phẩm của mình, khiến cho tác phẩm đó của cô được chào đón hơn… Vì vậy quay sang nói với mẹ: “Mẹ, mẹ giúp con theo dõi cha. Con thà là tác phẩm của mình không bán được bức nào cũng không muốn cha giúp con kiểu đó!”
Tiêu Trí Viễn cười khổ: “Lạc Lạc, trong lòng con, cha cáo già thế sai?”
Lạc Lạc bĩu môi, không nói thêm nữa: “Con đi ngủ đây!”
“Nhớ uống sữa đấy!” Tiêu Trí Viễn nhắc to một câu với bóng lưng con gái, đợi khi con gái vào phòng mới chú ý đến ánh mắt đầy ý châm chọc của Tang Tử Quan, lúng túng nói: “Anh cũng đi ngủ đây!”
“Tiêu Trí Viễn, đời này chỉ đứng trước mặt con gái anh mới như thế này. Âm mưu quỷ kế, thủ đoạn độc ác đều vô dụng!”
Bước chân Tiêu Trí Viễn chậm lại, xoay người, nhìn vợ không gần không xa, bỗng nhiên sải bước tới, cúi xuống hôn vợ, giọng điệu đùa bỡn: “Em cũng đừng tự khinh thường mình, Tử Quan, hai người đều là… người anh không thể coi thường!”
Rất lâu rồi Tiêu Tuyển Cẩn chưa từng căng thẳng như vậy.
Nếu nói các tác phẩm trước đây chỉ là cùng làm với bạn, cùng thảo luận với thầy giáo thì lúc này đây, cô đang thu được những phản hồi trực tiếp nhất. Nếu nói nghệ thuật chân chính là phải gây ra sự cộng hưởng rộng rãi nhất thì cô không biết bản thân mình liệu có thể làm được điều này hay không nữa.
Hàng ngày, Tiêu Tuyển Cẩn phải chen lấn trong đám người, nghe đủ mọi quan điểm của đủ mọi kiểu người đối với triển lãm nghệ thuật. Nhưng điều khiến người ta chán nản là, hầu hết mọi người đều không chú ý đến các tác phẩm được trưng bày, có lẽ họ chỉ coi triển lãm này là nơi hẹn hò mà thôi, ngay cả thảo luận cũng rất ít.
Không được chọn tức là lạnh lùng phủ nhận chính mình hay sao? Kết quả càng khiến người ta nản lòng hơn.
Tiêu Tuyển Cẩn ngồi lên một băng ghế dài, hôm nay đã là ngày triển lãm cuối cùng rồi. Chỉ nửa tiếng nữa là tất cả những tác phẩm này đều sẽ được đem đi, đó cũng là lúc buổi đấu giá từ thiện bắt đầu. Vậy thì, điều cụ thể nhất là những tác phẩm của cô sẽ có người nào mua không? Tiêu Tuyển Cẩn mải miết suy nghĩ, đôi mắt buồn bã nhìn người qua người lại.
“Rốt cuộc những tác phẩm hiện đại này biểu đạt điều gì?” Một nữ sinh hỏi người bạn bên cạnh, ngữ điệu rất thẳng thắn: “Những đường nét không đâu vào đâu, đẹp lắm à?”
Còn người bạn của cô ta thì chăm chú nhìn bức tranh, chẳng biết đang nghĩ gì.
Đó thật sự là một đôi nam nữ có ngoại hình vô cùng thu hút, người con trai cao lớn, đường nét tuấn tú, cô gái thì yểu điệu, dịu dàng. Mang mũ lưỡi trai và đeo kính, bước đi chậm rãi lướt qua Tiêu Tuyển Cẩn, lúc người con trai đi qua, Tiêu Tuyển Cẩn hơi hoảng hốt, cố gắng cúi đầu thật thấp nhưng vẫn có thể trông thấy chiếc khuyên tai đinh sáng lên bên tai phải của người đó.
Chờ đến khi họ đi xa, cô mới đứng dậy vội vàng đi về hướng ngược lại.
“Vân Thanh, Vân Thanh!” Cô gái huých nhẹ người bạn bên cạnh.
Người đàn ông trẻ tuổi dường như không nghe thấy, quay người ngoái nhìn băng ghế vừa đi qua, không nói năng gì.
“Này, chúng ta đi thôi!”
Cuối cùng anh cũng hoàn hồn, nhìn cô gái với vẻ áy náy: “Xin lỗi, hình như tôi thấy một người bạn!”
Bước chân Vân Thanh càng lúc càng nhanh hơn, tới cửa nhà triển lãm đã gần như đang chạy nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người anh muốn gặp đâu. Anh bấm điện thoại, rõ ràng là có kết nối nhưng cô không nghe máy. Anh hơi sốt ruột, phải chăng là cô đã nghe được điều gì rồi? Vân Thanh tỉnh táo lại, bấm đến số điện thoại nhà họ Tiêu.
Cô Tang nghe máy, có phần ngạc nhiên: “Tiểu Thanh, cháu về rồi à?”
“Cô ơi, Lạc Lạc đã về chưa ạ?”
Nhận được câu trả lời phủ nhận, anh cúp máy, suy nghĩ một lát rồi đón taxi.
Tiêu Tuyển Cẩn lâu lắm rồi không được đi tàu hỏa, đặc biệt là chuyến tàu này, lúc bước lên tàu, cô đột nhiên nhớ tới…
Hơn hai mươi năm trước, cha mẹ đưa cô lên tàu, gặp người đã làm thay đổi cả cuộc đời cô.
Thời gian đó vướng mắc giữa cha mẹ cô vẫn chưa được tháo bỏ, cô vẫn chưa có em trai, ấy cũng là lần đầu tiên cô trông thấy một chiếc xe có thể chở nhiều người như vậy… Sau đó cô gặp một cậu bé có đôi mắt sáng ngời, ngồi xổm ở kia, cẩn thận đưa nước cho mẹ.
Tiếp đó, cô quen biết Vân Thanh, cũng chính là người con trai đã làm thay đổi cuộc đời cô.
Chắc là vì ngày thường nên trên tàu khá vắng vẻ, không có nhiều người. Tiêu Tuyển Cẩn mua vé ghế cứng, tìm một vị trí sát cửa sổ ngồi xuống, sau đó tàu lập tức chuyển bánh.
Điện thoại lại đổ chuông, là đồng nghiệp gọi tới.
Tiêu Tuyển Cẩn nghe máy, bên kia đối phương có vẻ kích động, “Cẩn Cẩn, tranh của cậu đã có người ra giá rồi! Giá cao phết! Bây giờ mới là vòng đầu thôi!”
Có người hứng thú với tranh của mình nhưng Tiêu Tuyển Cẩn không hề vui vẻ, cô dường như đã đoán được thân phận thật sự của người mua tranh kia.
“Là ai?”
“Hiện giờ hình như là một người tên KC đang ra giá!”
…Là tên viết tắt của trợ lý Vân Thanh.
Câu nói “Tớ không muốn bán” vừa định nói ra thì Tiêu Tuyển Cẩn bỗng nhớ tới cô đã ký hợp đồng với bên nhà tổ chức triển lãm rồi. Cô buồn chán lắc đầu, “Tớ biết rồi!”
Bên kia đồng nghiệp hô lên một tiếng đầy kinh ngạc nhưng cô không muốn biết, liền cúp máy rất không lịch sự.
Trên tàu khá yên tĩnh cô nghe thấy phía sau có người đang nói chuyện điện thoại, một câu nói “Tôi biết rồi!” rất khẽ lập tức khiến cô sững sờ.
Cô không dám quay lại, tại sao… anh lại có mặt ở đây?
Nhưng giọng nói đó không có ý định tha cho cô, đến thẳng đối diện với cô gái đang bối rối này, “Tiêu Tuyển Cẩn, bức tranh đó anh thật sự muốn mua!”
Tiêu Tuyển Cẩn nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, ánh mắt anh phức tạp hơn cô tưởng tượng nhiều, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú không tì vết lờ mờ có cả sự khẩn trương.
Cô hơi nhắm mắt, hé môi nói: “Cảm ơn!”
“Nhưng không mua được!” Anh mím môi, cười như không cười, “Tiếc thật đấy!”
“Không phải anh sao?” Cô hoảng hốt ngẩng đầu, vẻ mặt dường như càng chán nản hơn, “Thế thì là cha em rồi!”
Anh giơ tay xoa đầu cô, nói nhỏ nhưng rất dịu dàng, “Không có lòng tin vậy à?”
Nếu như không ở trước mặt anh thì Tiêu Tuyển Cẩn đã sớm khóc nhè rồi nhưng cô bắt bản thân phải kiên cường, trừng to mắt, “Em nghĩ không ai hiểu được ý nghĩa của bức vẽ đó…”
“Anh hiểu, mà không chỉ có anh, cả Khang Đề – người mua tranh cũng hiểu được ý nghĩa của nó.” Anh vươn tay ra, như thể muốn giúp cô lau đi giọt lệ sắp trào ra, nói rõ ràng từng chữ một: “Lạc Lạc, rất nhiều người có thể trông thấy tài năng của em!”
Giọt nước mắt đó rơi xuống rất đúng lúc, rớt xuống da thịt, nóng bỏng vô cùng.
Anh nhìn cô, nhớ tới trên chuyến tàu hỏa này rất nhiều năm về trước, có một cô gái đã thay đổi cuộc đời anh.
Lúc đó, anh bị mẹ đưa về quê nhà học tiểu học. Trên tàu, họ không có chỗ ngồi, đành phải ngồi ở cửa nhà vệ sinh, còn đứa bé gái đó được cha yêu chiều bế ẵm, hơi thở còn vương mùi sữa hỏi: “Papa? Vì sao họ không mua vé giống chúng ta?”
Trong lịch sử Trung Quốc có một điển cố rất nổi tiếng, nước nhà gặp phải nạn đói, người ૮ɦếƭ đói khắp nơi thế nhưng đức vua lại ngây ngô hỏi: “Không có cơm ăn họ có thể ăn thịt mà!”
Sao không ăn thịt???
Những người luôn cao cao tại thượng đó mãi mãi sẽ không thể hiểu được đôi khi bố thí còn làm tổn thương người khác hơn cả coi thường.
Nhưng anh lại không thể từ chối cô gái này. Lúc cô bé cười vui vẻ, gương mặt hệt như chiếc bánh bao nóng, mập mạp, đáng yêu, nhưng lại hay té ngã, ngay cả thiên nga trắng cũng không biết là con gì. Anh thích đưa cô đi chơi rồi lại mâu thuẫn nghĩ bản thân không xứng đáng làm bạn cô.
Vì quan tâm thật sự nên mới cảm thấy tự ti.
Dù cho thành tích của anh ưu tú đến đâu thì cũng chỉ là kẻ đi lên từ hai bàn tay trắng, anh không thể phủ nhận hiện thực rằng cô gái này đến từ một gia đình hùng mạnh thế nào. Cha cô tài trợ cho anh đi học, còn mẹ anh, lúc ấy không đi làm nữa, bởi vì thi thoảng bà sẽ đến Tiêu gia giúp việc rồi trông con hộ đôi vợ chồng kia. Cũng chính vì vậy nên cả nhà anh mới vô cùng biết ơn nhà họ Tiêu.
Đến khi ra nước ngoài, anh cố chấp từ chối mọi sự trợ giúp. Anh liều mạng làm việc gây dựng sự nghiệp, mãi đến khi công ty đi vào hoạt động, bên cạnh có rất nhiều ong bướm vây quanh nhưng anh vẫn lặng lẽ cự tuyệt, bởi vì trong lòng anh vẫn luôn chỉ có cô gái kia, cô gái đã chạy đến trước mặt anh nói một câu rất lộn xộn nhưng đầy thiện ý: “Anh ơi, chúng ta cùng đi chơi được không?”
Anh muốn ở bên cạnh cô, muốn làm một người đàn ông xứng đôi với cô.
Công ty đi vào hoạt động nhưng chí hướng của anh không chỉ nằm ở Mỹ. Cái anh muốn là đưa sức ảnh hưởng của TIME ra toàn cầu, nhất là đến Trung Quốc, bởi đó mới là quê hương xứ sở của bọn anh. Cho nên anh mới duy trì quan hệ với những ngôi sao nổi tiếng trong nước, để đến lúc đó có thể tranh thủ được một chỗ trống ở thị trường trong nước.
Xem buổi biểu diễn, xem triển lãm nghệ thuật đều là vì mục đích này.
Thế nhưng, trong buổi triển lãm, vừa nhìn thấy bóng lưng cô bỏ đi anh chợt hiểu ra.
Anh nhẫn nhịn, anh công thành danh toại nhưng thế vẫn là chưa đủ, dù có nỗ lực đến đâu nhưng anh đã vô tình khiến người mình yêu nhất bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
“Lạc Lạc, xin lỗi em, đáng lẽ anh phải sớm nói với em…” Giọng nói anh ôn hòa, dịu dàng khác thường, vì hiện giờ anh đã có dũng khí nói chuyện với cô, nói tất cả cho cô biết.
Tàu tới trạm tiếp theo, Tiêu Tuyển Cẩn nhìn anh đầy kinh ngạc, trong khoảnh khắc đó cô cứ ngỡ bản thân đã nghe nhầm. Thật lâu sau, khi trông thấy vẻ căng thẳng của anh cô mới nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Đã qua bao nhiêu năm, thật ra tàu chậm đã sớm không còn chậm nữa… Sang năm sau tuyến đường này sẽ không mở nữa, lúc đó sẽ được thay thế bằng tàu cao tốc. Anh, em thường hay nghĩ, bản thân mình giống chuyến tàu chậm này, mãi mãi không đuổi kịp anh. Trước giờ em đều biết mình không thông minh, lại không độc lập, lần nào em cũng rất sợ phải ra nước ngoài, bởi vì nơi đó không có cha mẹ, ngay cả em trai cũng không. Nhưng em vẫn cố gắng vượt qua, bởi vì… anh ở đó…”
Cô vẫn thấp giọng như trước: “Nhưng anh cũng không quan tâm đến em. Thời gian em vẽ bức tranh đó còn được khuyên đi khám bác sĩ tâm lý, bởi vì thầy giáo nói em không bình thường, quái đản, loại trạng thái này thật không tốt với việc sáng tác. Sau đó, bác sĩ tâm lý nói cho em biết những đường nét hỗn loạn, màu sắc pha trộn lung tung, bức tranh đó chính là trạng thái phản ứng tâm lý lúc bấy giờ của em. Em chợt hiểu ra, dù anh không thèm nhìn em, em cũng không thể cứ để bản thân chìm sâu như vậy được, một ngày nào đó em phải tăng giá trị của bản thân mình lên, khiến cho người ta có thể chú ý tới…”
Vân Thanh vẫn lẳng lặng nghe những lời bộc bạch của cô gái, đến lúc này bỗng dưng cắt đứt cô, “Lạc Lạc, trong bức tranh đó là mong muốn của em, là chuồn chuồn tre đúng không?”
Vẻ mặt Tiêu Tuyển Cẩn là ngỡ ngàng, mắt chữ O mồm chữ A, vì ngỡ ngàng nên cô càng thêm đáng yêu hơn… Những đường nét trong bức tranh cô tiện tay vẽ ra chính là cất giấu một con chuồn chuồn bằng tre, thế mà ngay cả thầy giáo cũng không nhận ra. Còn anh, chỉ cần liếc qua đã nhận ra ngay rồi.
“Chuồn chuồn tre… Nếu anh không nhầm thì chính đồ chơi lúc nhỏ của anh em mình.” Anh suy nghĩ.
“Mong muốn lúc đó của em là… anh làm chuồn chuồn tre cho em, sau đó nói với em rằng, rất muốn giống nó, có thể bay thật cao, thật xa…” Cô khẽ nói, “Sau này em vẫn luôn nhớ câu nói đó, em cũng cố gắng hết sức… ít nhất là có thể theo kịp anh…”
Những biểu hiện cảm giác rất nhỏ trên mặt người đàn ông này khiến anh càng giống một cậu bé hơn, vành mắt hơn đỏ.
“Hóa ra chúng ta đều ngốc nghếch như nhau, Lạc Lạc!” Anh dịu dàng gọi tên cô, “Hóa ra chúng ta giống nhau!”
Cố gắng hết sức bao năm tháng, cũng chỉ để một ngày có thể đứng trước mặt đối phương, không chút tự ti mà nói yêu em…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc